Chương 147HỌC SINH CÁ BIỆT (28)

Ông bà Bắc muốn ly hôn, chuyện này nháo đến vô cùng ầm ĩ.

Thời Sênh nhân lúc cháy nhà đi hôi của, à không, phải nói là thừa nước đục thả câu, đẩy Bắc thị lên đầu sóng gió. Bây giờ những kẻ không muốn chú ý tới Bắc thị cũng bắt đầu xuống tay từ những chỗ không quan trọng.

Tường nghiêng thì cả đám người đẩy, bây giờ không tranh thủ mà cắn một miếng, đợi thêm một hồi nữa e rằng cơm thừa canh cặn cũng chẳng có mà ăn.

Chỗ Thời Sênh chỉ phụ trách cung cấp các tài liệu về Bắc thị, cũng không hề động thủ trực tiếp. Không có chút xung đột về lợi ích, đám người kia đương nhiên càng dễ dàng tin tưởng.

“Bà chủ, cách này của cô có chút hiểm độc.” Tổng tài đã nhận xét như vậy

Đây là cạnh tranh thương nghiệp rất không chính đáng.

Nhưng hắn không thể không thừa nhận, cách này hiệu quả vô cùng.

Một miếng thịt béo, đám chim ưng trên trời ai mà chẳng thèm khát một miếng. Trước đây không hạ thủ là bởi vì bên cạnh thịt béo còn có sư tử hung mãnh, nhưng bây giờ sư tử hung mãnh đã bị dụ đi rồi, chim ưng không hạ cánh thì có mà bị điên.

“Chỉ cần đạt được mục đích thì quá trình như thế nào cũng không quan trọng đối với tôi, kết quả như tôi mong muốn là được.”

Pháp luật, trò vui này, nói thì cao sang, nhưng thực tế chỉ để đối phó với người thường. Còn đám người thuộc tầng lớp thượng lưu này, ai mà chẳng lách luật chứ? “Khi nào bà chủ ra nước ngoài?”

“Vài ngày tới, anh dứt điểm Bắc thị và để mắt Cao An Lãng là được.”

Giao xong xuôi công việc, quả nhiên, vài ngày sau, Thời Sênh ra nước ngoài thật.

...

Kỷ Tiểu Ngư luôn luôn tìm mọi cơ hội để có thể tiếp cận Thời Sênh, nhưng cô ta không nghĩ rằng Thời Sênh lại ra nước ngoài.

Trước đây khi còn ở trường, cô luôn tỏ ra rất bình thường, hoàn toàn không có ý định muốn ra nước ngoài, sao có thể nói đi là đi luôn được chứ?

Lúc Cao An Lãng gọi Kỷ Tiểu Ngư tới, Kỷ Tiểu Ngư còn đang hốt hoảng.

“Kỷ Tiểu Ngư, người đâu?” Băng bó trên người Cao An Lãng còn chưa tháo xuống hết, trên cánh tay và chân vẫn còn.

“Đi nước ngoài rồi.” Kỷ Tiểu Ngư ấp úng trả lời.

“Nước ngoài? Kỷ Tiểu Ngư, tôi thấy từ đấu đến cuối là cô đang nói dối đúng không?” Cao An Lãng tức giận hét lớn.

Kỷ Tiểu Ngư nói hắn trở thành như vậy là do Bắc Chỉ, cho nên hắn yêu cầu Kỷ Tiểu Ngư lừa Bắc Chỉ tới.

Nhưng giờ thì sao?

Mấy ngày trôi qua rồi, Kỷ Tiểu Ngư không đem được người đến, mà ngược lại người ta lại ra nước ngoài rồi.

Thêm nữa, hắn còn tìm Tưởng Na Na, kết quả là bị video của Tưởng Na Na dọa cho sợ hãi suýt ngất, lúc này Cao An Lãng như đang ở bên bờ vực của bạo nộ.

“Tôi không có, thực sự là cô ta, Tưởng Na Na vừa quay về đã tìm cô ta, lúc đó cũng có rất nhiều người nhìn thấy.” Kỷ Tiểu Ngư vội vàng giải thích tất cả.

Cao An Lãng vẫy vẫy tay, “Không cần nói nữa, giờ cô ta cũng ra nước ngoài rồi, hơn nữa cô cũng nói rồi, cô ta có quan hệ với Phó Khâm. Đừng nói không có chứng cứ, dù có chứng cứ thì tôi cũng không chắc sẽ có thể làm gì cô ta.”

Kỷ Tiểu Ngư nghe mấy câu này cảm giác có gì đó không đúng, quả nhiên một giây sau.

“Nếu đã không tìm thấy người, vậy thì Kỷ Tiểu Ngư, tôi sẽ chỉ đành trút tức giận lên cô thôi.”

Người đứng bên cạnh lập tức tiến lên trước giữ chặt Kỷ Tiểu Ngư.

“Cao An Lãng, anh định làm gì?”

“Làm gì á?” Cao An Lãng cười vô cùng gian manh, xảo quyệt, “Đương nhiên là để cô nếm thử thứ gọi là sống không bằng chết.”

“Đừng mà.” Kỷ Tiểu Ngư nghĩ tới chuyện lần trước, mặt mũi trắng bệch, “Anh An Lãng, đừng làm như vậy, cái gì em cũng nghe theo anh.”

“Vài phần sắc đẹp quyến rũ của cô, bản thiếu gia đây không thèm.” Cao An Lãng cười chế nhạo, ý nói mấy người kia cứ tiếp tục.

Kỷ Tiểu Ngư bị đám người của Cao An Lãng giày vò một hồi lâu, lúc xong việc, trên người dường như không còn chỗ da nào nguyên vẹn, không chỉ có vậy, cô ta còn bị đám người này quay phim chụp ảnh.

“Kỷ Tiểu Ngư, sau này lúc nào tôi gọi thì phải đến ngay, hiểu rõ chưa? Nếu như cô dám phản kháng... thì những video này sẽ được đăng tải lên mạng, trong một giờ đồng hồ để có thể khiến cô nổi danh nam bắc.”

Giọng uy hiếp của Cao An Lãng văng vẳng bên tai Kỷ Tiểu Ngư, cô ta cũng không biết mình về nhà như thế nào.

Lúc trở về nhà, cô ta giam mình trong phòng tắm rất lâu, cô ta chà xát cơ thể đến mức chảy cả máu nhưng vẫn không dừng lại.

Gần đây ông Kỷ đều không về nhà, mà cho dù có về thì trên người cũng nồng nặc mùi rượu và phụ nữ.

Đâu có thời gian, tâm tư mà quan tâm đến Kỷ Tiểu Ngư.

Kỷ Tiểu Ngư ôm gối cúi đầu khóc một mình trong phòng tắm.

Tại sao vậy?

Tại sao lại như vậy?

Cô ta không can tâm...

...

Ba năm sau…

Một cô gái kéo theo chiếc va li, đứng giữa sân bay đông đúc người qua người lại, ánh mắt nhắm tới người thiếu niên đứng sau một đám người.

“Anh chưa ăn gì hả?” Cô gái dường như có chút không kiên nhẫn, quát lên một câu.

Chàng trai mỉm cười gật đầu, rồi vội vàng bước vài bước tới trước mặt người con gái ấy, nhẹ nhàng nói: “Anh chưa, buổi sáng em chưa chuẩn bị bữa sáng cho anh.”

Môi cô gái hơi run lên, rồi mím chặt môi: “Anh coi tôi là bảo mẫu của anh đúng không, Phó Khâm?”

Phó Khâm lắc đầu, và nói một cách rất chân thanh, “Chúng ta đã đính hôn rồi, em là vị hôn thê của anh.”

Thời Sênh đau dạ dày.

Đây là cô bị Hệ thống bức có được không?

Ra nước ngoài 3 năm, cô bị Hệ thống bức làm tới nhiệm vụ tuần hoàn thứ 99.

Đến nhiệm vụ thứ 99 thì là đính hôn với Phó Khâm.

Nhiệm vụ này không hoàn thành không được, không biết phía sau có phải sinh em bé với Phó Khâm không nữa?

“Nếu Ký chủ muốn, Hệ thống sẽ thêm nhiệm vụ này cho ký chủ.” Hệ thống lâu lắm rồi không xuất hiện đột nhiên chứng minh sự tồn tại của mình.

Cút!

Ai muốn sinh con với tên tâm thần Phó Khâm này chứ?

“Người đón chúng ta đâu?” Thời Sênh kéo hành lý rời khỏi sân bay, nhìn thấy dòng xe tấp nập đên ngoài nhưng lại không nhìn thấy đám vệ sĩ đã về nước trước hai người.

Phó Khâm làm vẻ vô tội, ngây thơ con gà mái tơ nhắc nhở, “Em không gọi điện thoại à?”

“Không phải tôi bảo anh gọi rồi sao?” Trước khi xuất phát, cô có nói đi nói lại với hắn mấy lần rồi.

“Anh không nhớ số.” Phó Khâm tiếp tục giữ vẻ mặt vô tội.

Thời Sênh, “...”

Giỏi lắm!

Tên khốn Phó Khâm này.

Gọi xe ở sân bay thì không khó, nhưng Phó Khâm do dự cái này do dự cái kia, tài xế xấu quá không đi, xe cũ quá cũng không đi, mùi xe không ổn cũng không đi, bày biện trên xe không đẹp cũng không đi.

Sang cái xe thứ 10.

Thời Sênh tự mình leo lên xe và vứt lại một câu: “Anh thích lên thì lên, không lên thì đứng đó mà đợi.”

Phó Khâm nhíu mày khó chịu, không quá xấu, cũng tạm được, cuối cùng cũng phải chầm chậm ngồi lên xe.

“Ngự Cảnh Học Phủ.” Thời Sênh nói tên một địa điểm.

Ngự Cảnh Học Phủ chính là khu đất mà Thời Sênh mua lúc trước, trước khi cô về đã nhờ mấy người ở công ty quét dọn, bây giờ có thể đến đó ở luôn rồi.

Phó Khâm xách va li vào trong, nhìn thấy căn nhà, miệng không ngớt đả kích, “Màu sắc căn phòng hơi tối, phải đổi. Nội thất quá tệ, đổi. Thảm không đẹp không thích, đổi. Bộ đồ trà không đẹp...”

“Phó Khâm, anh đang vạch lá tìm sâu đấy à? Anh có tin tôi tống cổ ra khỏi nhà không?” Thời Sênh lớn giọng uy hiếp.

Phó Khâm vội bịt miệng, “Vậy anh ở tạm vậy.”

“Không khiến anh phải ở tạm ở đây, tôi đã gửi tin cho quản gia nhà anh rồi, một lát nữa họ sẽ đến đón anh.”

Ở cùng với tên tiểu tử này ba năm, cô chịu đựng đủ lắm rồi.

Cái con người mà ăn cơm cũng phải chọn bát thì ai mà phục vụ nổi chứ.

Phó Khâm vừa nghe vậy lập tức đi vào trong và đóng cửa lại, còn ngoan ngoãn chuyển hành lý vào trong phòng ngủ, rồi lần lượt lấy từng cái áo cái quần của Thời Sênh treo vào trong tủ đồ.

Nhân tiện treo cả quần áo của mình chung vào đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện