Thời Sênh biết Hạ Lân bảo Hạ Sơ đi chỗ khác là vì muốn nói chuyện với cô. Cho nên sau khi Hạ Sơ đi, Thời Sênh liền đứng dậy.

Hạ Lân nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt phức tạp. Hắn đã có tư liệu trong tay về cô gái này rồi.

Chi nhánh của Thời gia, con gái của Thời Mộ.

Hắn biết Thời Mộ, đã từng nhậm chức tại quân đoàn thứ 6, đã có được vô số quân công, trong mấy đại quân đoàn danh tiếng rất lớn, chỉ suýt chút nữa đã lên được hàm tướng quân.

Thế nhưng ông chỉ dừng lại ở bước đó mà thôi.

Ông đã bị thương trên chiến trường, mất đi hai chân, từ đó phải nói lời từ biệt với quân đội.

Nhưng sau khi Thời Mộ giải ngũ trở về cũng không giống như những quan binh bị thương khác, cầm tiền bồi thường sống qua ngày. Ông dấn thân vào thương trường, gây dựng được một vùng trời mới.

Mấy năm trước, gia đình Thời Mộ đột nhiên mất tích, sản nghiệp mang tên Thời Mộ đều thuộc về Thời gia.

Trong đó có vấn đề gì đám người ngoài như họ không thể biết được, nhưng bây giờ đứng trước mặt hắn chính là con gái của Thời Mộ.

“Anh muốn hỏi gì?” Thời Sênh thấy Hạ Lân một lúc lâu sau vẫn không chịu lên tiếng liền mở lời trước.

Cô gái trước mặt chẳng qua chỉ bằng tuổi em gái hắn, nhưng tính cách lại thâm trầm cổ quái, sâu trong đôi mắt là một tảng băng lạnh. Dưới tảng băng đó ẩn giấu lý trí lạnh lùng, và sự đề phòng… đâu có giống như biểu cảm một đứa trẻ nên có.

Đứa trẻ mới mười mấy tuổi ở thời đại Tinh Tế, so với thời đại trước chỉ giống như đứa trẻ mới chỉ ba bốn tuổi.

Hạ Lân cố nén lại sự cổ quái trong lòng, hỏi: “Sao cô lại biết Levy là kẻ đa nghi?”

Thời Sênh có lẽ đã biết trước Hạ Lân sẽ hỏi vấn đề này, cô không hề che giấy, “Tôi đến cùng quân đoàn thứ 6, tình cờ nhìn thấy tư liệu về Levy, bên trên có nhắc đến.”

Quân đoàn thứ 6…

Gia tộc nào cũng có người vào những quân đoàn khác nhau để nhậm chức, Hạ gia là quân đoàn số 3, còn Thời gia là quân đoàn số 6.

Lần này ra đây, trong mệnh lệnh hắn nhận được, có một mệnh lệnh hợp tác tác chiến cùng quân đoàn số 6. Nhưng người liên lạc với quân đoàn số 6 không phải là hắn, cho nên hắn không hiểu rõ lắm tình hình phía quân đoàn số 6.

Hạ Lân hồi lâu sau vẫn chưa lên tiếng. Cho đến khi Hạ Sơ quay lại, hắn mới giống như một người anh trai, để lộ ra nụ cười ấm áp.

Lúc gần đi, Hạ Lân cũng không nói muốn đưa Thời Sênh đi. Hạ Sơ thần bí ríu rít suốt nửa ngày trời với hắn. Cuối cùng sau khi Hạ Lân đi, Hạ Sơ cười như chú mèo con vừa trộm được đồ ăn.

“A Sênh, anh tớ nói có thể đưa cậu về đến một nơi an toàn.” Hạ Sơ chớp mắt với cô.

Thời Sênh hơi nhíu mày, “Tớ…”

“Cậu không được từ chối!” Hạ Sơ chống nạnh, “Bên ngoài nguy hiểm lắm, một mình cậu đi tớ không yên tâm. Anh tớ khó khăn lắm mới đồng ý đấy.”

Bên ngoài là vũ trụ mịt mù, cho dù đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và đồ dùng ứng cứu lúc khẩn cấp, nhưng ai biết được sẽ gặp phải chuyện gì trong vũ trụ? “Hạ…”

“Được rồi, cứ quyết định vậy đi.”

“…”

Quãng thời gian ở trên quân hạm, có lẽ là quãng thời gian Thời Sênh có giấc ngủ bình yên nhất suốt mấy năm nay. Cô chần chừ rất lâu, cuối cũng không cưỡng ép rời đi nữa.

Thời Sênh cũng đã từng hối hận, nếu lúc đó cô kiên quyết rời đi, thì có lẽ Hạ Lân đã không xảy ra chuyện.

Hạ Sơ sẽ không mất đi anh trai. Cô ấy vẫn sẽ là một cô gái nhỏ lương thiện ngây thơ, được anh trai bảo vệ, vui vẻ trưởng thành.

Cuối cùng cũng sẽ không bị Cesar lợi dụng…

Đương nhiên Thời Sênh lúc này không biết điều đó. Cô chỉ biết mình đã quá mệt mỏi rồi, cô cần một nơi để nghỉ ngơi. Hạ Sơ cho cô một nơi như vậy, cho cô sự ấm áp đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được.

Những chuyện xảy ra sau đó khiến người ta trở tay không kịp.

Hạ Lân dọn sạch chiến trường, bởi vì một số nguyên nhân cho nên hạ cánh xuống một tinh cầu hoang.

Hạ Sơ rất tò mò về thế giới bên ngoài, nên tránh né mọi người lén lút kéo Thời Sênh đi đến phòng cơ giáp.

Có mấy từ nói thế nào nhỉ... mọi chuyện đã được số phận an bài.

Bình thường phòng cơ giáp đều được khóa chặt, nhưng khi Hạ Sơ đi đến, đúng lúc gặp có người kiểm tra cửa phòng cơ giáp. Những người đó dường như phát hiện ra vấn đề gì đó, cho nên xoay người đi báo cáo. Hạ Sơ kéo Thời Sênh lẻn vào phòng cơ giáp.

Người bên ngoài chẳng qua chỉ xoay người đi một lát, đâu ngờ được lại có người nhân cơ hội lẻn vào trong, kiểm tra cửa xong, liền đóng cửa lại rồi rời đi.

Hạ Sơ và Thời Sênh đứng trong hàng loạt cơ giáp.

Hai mắt cô nhìn Thời Sênh, “A Sênh, cậu có biết lái cơ giáp không?”

“Ừ.” Thời Sênh gật đầu, “Thì sao?”

“Anh tớ chưa bao giờ cho tớ chạm vào, cậu đưa chở tớ đi trên cơ giáp một lần đi.” Cô đã thích cơ giáp từ lâu rồi, nhưng anh trai cô lấy lý do là sức khỏe cô quá yếu, nên cấm cô động vào cơ giáp.

Khi còn nhỏ lực tinh thần của cô còn hơi yếu, lái cơ giáp không giống như chiến cơ, thứ đồ chơi này cần có lực tinh thần.

Hạ Lân cũng bởi vì tốt cho cô nên mới cấm cô động vào cơ giáp.

Nhưng con người vẫn luôn như vậy, càng không có được, càng không cho động vào thì lại càng hướng đến.

Thời Sênh nhíu mày, “Đây là chiến trường, cậu thích có thể đợi tớ… đợi cậu về bảo anh cậu đưa cậu đi.”

Tuy gần đây đều là người của Hạ Lân, nhưng đây là đánh trận, suy cho cùng vẫn không an toàn, Thời Sênh không muốn đưa cô đi lắm.

Hơn nữa đây là hành vi ích kỷ, trong quân đội nếu bị phát hiện thì cho dù là Hạ Sơ thì cũng phải chịu phạt.

Hạ Lân vốn dĩ đã phải chịu áp lực, giữ một người lai lịch bất minh như cô ở trên quân hạm, nếu còn để xảy ra chuyện gì thì không tốt cho một ai cả.

“Chúng ta ra ngoài đi.” Thời Sênh chủ động kéo Hạ Sơ đi ra ngoài.

“A Sênh, A Sênh tốt bụng, cầu xin cậu đấy.” Hạ Sơ ôm cánh tay cô, chân móc vào bên cạnh, chớp mắt nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh nghiêm mặt lắc đầu.

“A Sênh, A Sênh tốt bụng, anh tớ sẽ không đồng ý cho tớ lên cơ giáp đâu, nhưng tớ thực sự rất muốn lái một lần. Cầu xin cậu đấy, cậu giúp tớ đi mà, chỉ một lần này thôi. Xung quanh đây đều là người của anh tớ hết, cậu đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thời Sênh vẫn lắc đầu: “Cậu không về thì tớ về đây.”

Hạ Sơ nhanh nhẹn ôm lấy Thời Sênh ăn vạ, “A Sênh, trong số những người tớ quen đều nghe lời anh tớ cả, chỉ có cậu biết lái cơ giáp mà lại không nghe lời anh tớ, cậu đưa tớ đi một lần đi mà.”

“Chúng ta không đi xa, chỉ ở gần đây thôi. Cậu yên tâm đi, nếu như anh tớ phát hiện ra thì tớ sẽ chịu mọi trách nhiệm.” Hạ Sơ vội vàng bảo đảm.

“Không được.”

Hạ Sơ bĩu môi, đáng thương liếc nhìn Thời Sênh, “A Sênh, cậu muốn vô tình đối với tớ như vậy à?”

Thời Sênh: “…”

Sao cô lại biến thành vô tình rồi?

Cô muốn tốt cho cô ấy thôi mà…

Hạ Sơ đã chuẩn bị sẵn nước mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể khóc được.

Lúc đó nếu như Thời Sênh lý trí hơn một chút, thì cô sẽ không khuất phục trước những giọt nước mắt của Hạ Sơ, kiên quyết từ chối cô ấy.

Nhưng lúc đó, Thời Sênh chẳng qua mới chỉ mười lăm tuổi, cách lúc cô mất đi Thời Oanh chỉ có hai năm. Cô vẫn có thể cảm nhận được hình ảnh của Thời Oanh trên người Hạ Sơ. Ma xui quỷ khiến thế nào, cuối cùng cô vẫn đồng ý.

Hạ Sơ vội thu nước mắt lại, “Biết ngay là A Sênh tốt nhất mà, tớ thích nhất là cậu đấy A Sênh ạ.”

“…”

Thời Sênh mở cửa cơ giáp, đứng một lúc rồi mới lên.

Hạ Sơ hưng phấn sờ loạn lên bên trong, gương mặt tươi cười vui vẻ.

Lúc đó Hạ Sơ cũng không ngờ vì sự tùy hứng bướng bỉnh của mình lại làm mất đi tính mạng anh trai mình, cũng làm mất đi tương lai của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện