<!--@content--> Chương 23Kim chủ, bao tôi đi! (3)
Weibo có tên gọi là “Con mèo con ngủ không chịu tỉnh” đã phát một nội dung rất ngắn gọn, là một cảnh phim của bộ phim truyền hình.
Phối hợp với biểu tình kinh hoàng, sau đó chính là một màn quay phim ngắn trên màn hình nhỏ.
Nội dung trên màn hình chính là Thời Sênh đang ở trong nhà vệ sinh tát vào mặt Lâm San San, đoạn trước và đoạn sau đều bị cắt hết.
Có mấy kênh có sức ảnh hưởng không tồi truyền phát, mấy người bạn trên mạng bới ra hai người đang quay phim ở phim truyền hình, sau đó đối ứng tuyên bố ảnh trong phim, lại kết hợp với nguyên tác, rất nhanh đã có người tìm ra được chân tướng.
Phía dưới có vô số bạn bè trên mạng bắt đầu @ tên cô (tag) trên weibo, rồi chính nghĩa tiến hành lên tiếng phê phán, fans hâm mộ của Lâm San San sôi nổi hướng đến nguyên chủ trên weibo, mắng vô cùng khó nghe.
“Sao lại có nữ nhân ác độc đến như thế chứ, trước đây nhìn thấy cô ta diễn bộ phim tình cảm đã cảm thấy diễn xuất của cô ta rất thối nát rồi, bây giờ nhân phẩm cũng thối nát như thế, ức hiếp San San của chúng ta, Giang Vãn cút ra khỏi ngành giải trí đi.”
“Đánh vào mặt là tình tiết ở trong phim mới cần đến, nữ thần San San cứ coi như là thật sự đánh cô cũng là vì tạo hiệu quả tốt hơn cho việc quay phim, cô dựa vào cái gì mà ở bên ngoài phim đi đánh lại? Đến trong phim hay ngoài đời cũng không phân biệt cho rõ ràng được, làm diễn viên cái gì chứ, Giang Vãn cút ra khỏi ngành giải trí đi.”
“Bây giờ người mới quá là không biết tôn trọng tiền bối rồi, một chút tố chất cũng không có, đúng là bôi đen hết rồi.”
“Giang Vãn xin lỗi đi, cút ra khỏi ngành giải trí đi.”
Cái gì khó nghe cũng đều nói ra hết, hỏi thăm đến cả nhà còn nhẹ đấy.
Mấy người này nấp ở phía sau màn hình, chân tướng là thế nào bọn họ căn bản không thèm để ý, dựa vào một chút cho rằng là chân tướng đã bắt đầu ăn nói linh tinh, còn có thể giúp bạn sửa lại toàn bộ bối cảnh.
Trong nửa tiếng này, #Giang Vãn xin lỗi đi, cút ra khỏi ngành giải trí đi# chính là mấy từ nóng bỏng được đẩy lên trên đầu.
Càng lúc càng có nhiều người hướng về phía dưới weibo của cô.
Đầu óc của bạn bè trên mạng là vô cùng lớn.
Dùng câu của Giang Vãn đó là trên thế giới này đáng sợ nhất là lòng người, nó có thể đưa bạn lên thiên đường, cũng có thể lôi bạn xuống địa ngục.
Thời Sênh không trả lời chuyện trên mạng, cô biết bản thân mình càng trả lời thì mấy người này càng nhảy xổ lên vui mừng, huống hồ còn có công ty chống đỡ.
Quả nhiên, Mễ Lan gọi điện đến rất nhanh, ngữ khí cứng nhắc, vô cùng không vui nói ra yêu cầu, đại khái là bảo cô đừng có trả lời cái gì cả, bên phía công ty sẽ xử lý.
Thời Sênh đối với biểu thị này, vô dụng vẫn là vô dụng.
…
Chuyện của Lâm San San xử lý rất nhanh, thế nhưng cũng có thể nhìn thấy Mễ Lan đối với cô cũng không dùng tâm, chỉ là dùng độ hot của các nghệ sĩ khác của công ty để che phủ lên, căn bản không hề có ý giúp cô tẩy trắng.
Thời Sênh càng thêm kiên định muốn rời khỏi giải trí Đông Phương.
Kỳ hạn của hợp đồng là ba năm, đến nay cô mới ký được chưa đến nửa năm, vẫn còn thời gian hai năm rưỡi nữa, muốn rời khỏi chỗ này thì phải đền bù tiền hợp đồng, tiền bồi thường hợp đồng đó không phải là con số mà bây giờ cô có thể trả được.
Thật muốn làm một người có tiền mà.
Ngày thứ hai, Thời Sênh hẹn một người quản lý của công ty.
“Giang tiểu thư, cô là người của Mễ Lan, tài nguyên và nhân mạch trong tay cô ta là lớn nhất, tại sao lại muốn gọi đến một quản lý vừa mới vào công ty như tôi đây?”
Người đàn ông trẻ tuổi đẩy đẩy cái gọng kính trên sống mũi, lời nói thong thả ung dung.
“ Tôi cần chính là một người quản lý có trách nhiệm.”
Cô tạm thời không có cách nào rời khỏi giải trí Đông Phương được, chỉ có thể thay đổi nhiều nhất có thể lợi ích của bản thân mình.
Con người Mễ Lan kia cô tuyệt đối không dám dùng.
“Giang tiểu thư dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi có thể cướp người từ tay Mễ Lan?”
Giọng nói của người đàn ông trẻ không nhanh không chậm, còn mang theo mấy phần sắc bén.
Thời Sênh khẽ cười, khoé miệng khe khẽ nhếch lên, môi hơi mở ra, ngữ khí ung dung:
“Tôi tin tưởng anh, anh có thể làm được.”
Người đàn ông trẻ khe khẽ lắc đầu, xuyên qua mắt kính quan sát nữ tử đối diện, ánh mắt cô bình tĩnh, không có một tia sóng gợn nào, phối hợp với gương mặt khẽ cười của cô, kỳ lạ vô cùng.
Anh vào công ty còn chưa đến một tháng, cô dựa vào cái gì mà chắc chắn anh có thể giành lại cô từ trong tay người quản lý kim bài của công ty, đem cô qua đây? Không ý thức được mà đẩy đẩy kính mắt, trong ngữ khí có mấy phần cẩn thận:
“Vậy Giang tiểu thư có con bài gì để tôi đưa cô đi chăng?”
“Cuối cùng sẽ có một ngày tôi đứng ở trên đỉnh của kim tự tháp này, Đường Ẩn tiên sinh, tôi nghiêm túc mời anh một lần nữa, anh có thể đồng ý hay không?”
Đường Ẩn nhìn người con gái trước mặt đang nghiêm túc giơ tay ra, ánh mắt sau mắt kính âm u đi mấy phần, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm như cũ:
“Xin lỗi, tôi không có cách nào đưa cô đi được.”
Thời Sênh:
“…”
Chà! Tên này quả nhiên là không dễ lay động như thế.
Cô muốn Đường Ẩn làm người quản lý của cô, điểm quan trọng nhất là người này sau này sẽ là người vượt qua hẳn sự tồn tại của Mễ Lan, khi đó cô sẽ là người đầu tiên đi cùng với Đường Ẩn, sau đó muốn có bao nhiêu phong quang liền có bấy nhiêu phong quang.
“Anh muốn thế nào mới có thể làm người quản lý của tôi, nói điều kiện đi.”
Giả vờ thất bại, khí chất của Thời Sênh đột nhiên thay đổi.
Nếu như nói Thời Sênh phút trước còn là một nữ thần cao quý thanh nhã, vậy thì bây giờ cô chính là một nữ lưu manh thuần chất du côn.
Đường Ẩn nhìn hai loại khí chất của Thời Sênh thay nhau hoán đổi như thế, ánh mắt dao động, đáy mắt từ từ sẫm lại.
“Nếu như Giang tiểu thư có thể làm cho công ty giao cô cho tôi phụ trách, tôi đương nhiên rất nguyện ý đưa cô đi.”
Thời Sênh:
“…”
Ông nội nhà anh, lại đem quả bóng này đá lại rồi, chút tình cảm lúc trước cô nói đều thành phí lời rồi.
“Được, anh đợi đi.”
Thời Sênh nghiến răng đồng ý, dù sao thì Đường Ẩn không làm người quản lý của mình, cô cũng chắc chắn muốn anh đi đường anh tôi đi đường tôi với Mễ Lan.
…
Đường Ẩn không ôm ấp quá nhiều hy vọng, Mễ Lan là người quản lý kim bài của công ty, nghệ sĩ đã đến tay cô ta thì không có khả năng cô ta bỗng dưng nhả ra được.
Thế nhưng buổi chiều ngày hôm đó, anh lại được gọi đến văn phòng của tổng giám đốc, tất cả tư liệu của Giang Vãn, còn có cả một đoàn đội khác được giao tới tay.
Người của công ty đều nghĩ gần đây Mễ Lan được phân phối cho một đoàn đội đều là vì những cống hiến của cô ta cho công ty, thế nhưng anh lại vạn vạn không ngờ là đoàn đội đó được đặc biệt chuẩn bị vì Giang Vãn.
Nếu đã nhận được rồi, Đường Ẩn cũng rất nhanh nhập vai, ngay lập tức xử lý chuyện của Lâm San San.
Bối cảnh của Lâm San San vốn dĩ không sạch sẽ, chỉ cần thao tác một chút là có thể rửa sạch cho Thời Sênh. Đối với nghệ sĩ có được cả một đoàn đội tốt nhất mà nói, đây căn bản không phải là vấn đề lớn. Mễ Lan nắm lấy đoàn đội như thế nhưng lại không làm việc cho Giang Vãn, khó trách cô không đồng ý ở lại trong tay cô ta.
Công ty giao cho một đoàn đội như thế, cô ta lại dám dùng đoàn đội vào việc khác, dường như không thèm để Giang Vãn vào trong mắt, vậy thân phận của cô ta đáng phải cân nhắc rồi.
Không cần quan tâm, dù sao Giang Vãn bây giờ đã là nghệ sĩ của mình rồi.
“Nếu như đã làm nghệ sĩ của tôi, vậy thì quy tắc của tôi hy vọng cô có thể nghe lấy một chút.”
Đường Ẩn theo thói quen đẩy đẩy gọng kính.
Thời Sênh không có hình tượng gì mà ngồi lên ghế sô pha:
“Quy tắc gì thế?”
“Thứ nhất, bất cứ việc gì tôi đều có quyền biết đầu tiên. Thứ hai, tôi hy vọng cô có thể nói với tôi về kế hoạch tương lai của cô. Thứ ba, nhận bất cứ phim gì, hy vọng cô có thể nghe tôi.”
Trừ điều đầu tiên ra, hai điều khác Đường Ẩn đều không cứng rắn như thế, dễ nhận thấy là điều đầu tiên quan trọng nhất.
Làm người quản lý, nắm được động hướng của nghệ sĩ của mình đầu tiên là cần thiết.
Nếu không đợi đến lúc nghệ sĩ làm ra chuyện gì rồi, người quản lý còn không biết là đã xảy ra cái gì, anh phải làm sao mà ngăn chặn xử lý trước đây?
Nói nghiêm trọng một chút, có lúc người nghệ sĩ ngủ với người khác đôi khi cũng cần phải báo lại với quản lý.
Thời Sênh tùy tiện đồng ý, Đường Ẩn nhận ra cô không dùng tâm, thế nhưng cũng không nói gì cả.
Weibo có tên gọi là “Con mèo con ngủ không chịu tỉnh” đã phát một nội dung rất ngắn gọn, là một cảnh phim của bộ phim truyền hình.
Phối hợp với biểu tình kinh hoàng, sau đó chính là một màn quay phim ngắn trên màn hình nhỏ.
Nội dung trên màn hình chính là Thời Sênh đang ở trong nhà vệ sinh tát vào mặt Lâm San San, đoạn trước và đoạn sau đều bị cắt hết.
Có mấy kênh có sức ảnh hưởng không tồi truyền phát, mấy người bạn trên mạng bới ra hai người đang quay phim ở phim truyền hình, sau đó đối ứng tuyên bố ảnh trong phim, lại kết hợp với nguyên tác, rất nhanh đã có người tìm ra được chân tướng.
Phía dưới có vô số bạn bè trên mạng bắt đầu @ tên cô (tag) trên weibo, rồi chính nghĩa tiến hành lên tiếng phê phán, fans hâm mộ của Lâm San San sôi nổi hướng đến nguyên chủ trên weibo, mắng vô cùng khó nghe.
“Sao lại có nữ nhân ác độc đến như thế chứ, trước đây nhìn thấy cô ta diễn bộ phim tình cảm đã cảm thấy diễn xuất của cô ta rất thối nát rồi, bây giờ nhân phẩm cũng thối nát như thế, ức hiếp San San của chúng ta, Giang Vãn cút ra khỏi ngành giải trí đi.”
“Đánh vào mặt là tình tiết ở trong phim mới cần đến, nữ thần San San cứ coi như là thật sự đánh cô cũng là vì tạo hiệu quả tốt hơn cho việc quay phim, cô dựa vào cái gì mà ở bên ngoài phim đi đánh lại? Đến trong phim hay ngoài đời cũng không phân biệt cho rõ ràng được, làm diễn viên cái gì chứ, Giang Vãn cút ra khỏi ngành giải trí đi.”
“Bây giờ người mới quá là không biết tôn trọng tiền bối rồi, một chút tố chất cũng không có, đúng là bôi đen hết rồi.”
“Giang Vãn xin lỗi đi, cút ra khỏi ngành giải trí đi.”
Cái gì khó nghe cũng đều nói ra hết, hỏi thăm đến cả nhà còn nhẹ đấy.
Mấy người này nấp ở phía sau màn hình, chân tướng là thế nào bọn họ căn bản không thèm để ý, dựa vào một chút cho rằng là chân tướng đã bắt đầu ăn nói linh tinh, còn có thể giúp bạn sửa lại toàn bộ bối cảnh.
Trong nửa tiếng này, #Giang Vãn xin lỗi đi, cút ra khỏi ngành giải trí đi# chính là mấy từ nóng bỏng được đẩy lên trên đầu.
Càng lúc càng có nhiều người hướng về phía dưới weibo của cô.
Đầu óc của bạn bè trên mạng là vô cùng lớn.
Dùng câu của Giang Vãn đó là trên thế giới này đáng sợ nhất là lòng người, nó có thể đưa bạn lên thiên đường, cũng có thể lôi bạn xuống địa ngục.
Thời Sênh không trả lời chuyện trên mạng, cô biết bản thân mình càng trả lời thì mấy người này càng nhảy xổ lên vui mừng, huống hồ còn có công ty chống đỡ.
Quả nhiên, Mễ Lan gọi điện đến rất nhanh, ngữ khí cứng nhắc, vô cùng không vui nói ra yêu cầu, đại khái là bảo cô đừng có trả lời cái gì cả, bên phía công ty sẽ xử lý.
Thời Sênh đối với biểu thị này, vô dụng vẫn là vô dụng.
…
Chuyện của Lâm San San xử lý rất nhanh, thế nhưng cũng có thể nhìn thấy Mễ Lan đối với cô cũng không dùng tâm, chỉ là dùng độ hot của các nghệ sĩ khác của công ty để che phủ lên, căn bản không hề có ý giúp cô tẩy trắng.
Thời Sênh càng thêm kiên định muốn rời khỏi giải trí Đông Phương.
Kỳ hạn của hợp đồng là ba năm, đến nay cô mới ký được chưa đến nửa năm, vẫn còn thời gian hai năm rưỡi nữa, muốn rời khỏi chỗ này thì phải đền bù tiền hợp đồng, tiền bồi thường hợp đồng đó không phải là con số mà bây giờ cô có thể trả được.
Thật muốn làm một người có tiền mà.
Ngày thứ hai, Thời Sênh hẹn một người quản lý của công ty.
“Giang tiểu thư, cô là người của Mễ Lan, tài nguyên và nhân mạch trong tay cô ta là lớn nhất, tại sao lại muốn gọi đến một quản lý vừa mới vào công ty như tôi đây?”
Người đàn ông trẻ tuổi đẩy đẩy cái gọng kính trên sống mũi, lời nói thong thả ung dung.
“ Tôi cần chính là một người quản lý có trách nhiệm.”
Cô tạm thời không có cách nào rời khỏi giải trí Đông Phương được, chỉ có thể thay đổi nhiều nhất có thể lợi ích của bản thân mình.
Con người Mễ Lan kia cô tuyệt đối không dám dùng.
“Giang tiểu thư dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi có thể cướp người từ tay Mễ Lan?”
Giọng nói của người đàn ông trẻ không nhanh không chậm, còn mang theo mấy phần sắc bén.
Thời Sênh khẽ cười, khoé miệng khe khẽ nhếch lên, môi hơi mở ra, ngữ khí ung dung:
“Tôi tin tưởng anh, anh có thể làm được.”
Người đàn ông trẻ khe khẽ lắc đầu, xuyên qua mắt kính quan sát nữ tử đối diện, ánh mắt cô bình tĩnh, không có một tia sóng gợn nào, phối hợp với gương mặt khẽ cười của cô, kỳ lạ vô cùng.
Anh vào công ty còn chưa đến một tháng, cô dựa vào cái gì mà chắc chắn anh có thể giành lại cô từ trong tay người quản lý kim bài của công ty, đem cô qua đây? Không ý thức được mà đẩy đẩy kính mắt, trong ngữ khí có mấy phần cẩn thận:
“Vậy Giang tiểu thư có con bài gì để tôi đưa cô đi chăng?”
“Cuối cùng sẽ có một ngày tôi đứng ở trên đỉnh của kim tự tháp này, Đường Ẩn tiên sinh, tôi nghiêm túc mời anh một lần nữa, anh có thể đồng ý hay không?”
Đường Ẩn nhìn người con gái trước mặt đang nghiêm túc giơ tay ra, ánh mắt sau mắt kính âm u đi mấy phần, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm như cũ:
“Xin lỗi, tôi không có cách nào đưa cô đi được.”
Thời Sênh:
“…”
Chà! Tên này quả nhiên là không dễ lay động như thế.
Cô muốn Đường Ẩn làm người quản lý của cô, điểm quan trọng nhất là người này sau này sẽ là người vượt qua hẳn sự tồn tại của Mễ Lan, khi đó cô sẽ là người đầu tiên đi cùng với Đường Ẩn, sau đó muốn có bao nhiêu phong quang liền có bấy nhiêu phong quang.
“Anh muốn thế nào mới có thể làm người quản lý của tôi, nói điều kiện đi.”
Giả vờ thất bại, khí chất của Thời Sênh đột nhiên thay đổi.
Nếu như nói Thời Sênh phút trước còn là một nữ thần cao quý thanh nhã, vậy thì bây giờ cô chính là một nữ lưu manh thuần chất du côn.
Đường Ẩn nhìn hai loại khí chất của Thời Sênh thay nhau hoán đổi như thế, ánh mắt dao động, đáy mắt từ từ sẫm lại.
“Nếu như Giang tiểu thư có thể làm cho công ty giao cô cho tôi phụ trách, tôi đương nhiên rất nguyện ý đưa cô đi.”
Thời Sênh:
“…”
Ông nội nhà anh, lại đem quả bóng này đá lại rồi, chút tình cảm lúc trước cô nói đều thành phí lời rồi.
“Được, anh đợi đi.”
Thời Sênh nghiến răng đồng ý, dù sao thì Đường Ẩn không làm người quản lý của mình, cô cũng chắc chắn muốn anh đi đường anh tôi đi đường tôi với Mễ Lan.
…
Đường Ẩn không ôm ấp quá nhiều hy vọng, Mễ Lan là người quản lý kim bài của công ty, nghệ sĩ đã đến tay cô ta thì không có khả năng cô ta bỗng dưng nhả ra được.
Thế nhưng buổi chiều ngày hôm đó, anh lại được gọi đến văn phòng của tổng giám đốc, tất cả tư liệu của Giang Vãn, còn có cả một đoàn đội khác được giao tới tay.
Người của công ty đều nghĩ gần đây Mễ Lan được phân phối cho một đoàn đội đều là vì những cống hiến của cô ta cho công ty, thế nhưng anh lại vạn vạn không ngờ là đoàn đội đó được đặc biệt chuẩn bị vì Giang Vãn.
Nếu đã nhận được rồi, Đường Ẩn cũng rất nhanh nhập vai, ngay lập tức xử lý chuyện của Lâm San San.
Bối cảnh của Lâm San San vốn dĩ không sạch sẽ, chỉ cần thao tác một chút là có thể rửa sạch cho Thời Sênh. Đối với nghệ sĩ có được cả một đoàn đội tốt nhất mà nói, đây căn bản không phải là vấn đề lớn. Mễ Lan nắm lấy đoàn đội như thế nhưng lại không làm việc cho Giang Vãn, khó trách cô không đồng ý ở lại trong tay cô ta.
Công ty giao cho một đoàn đội như thế, cô ta lại dám dùng đoàn đội vào việc khác, dường như không thèm để Giang Vãn vào trong mắt, vậy thân phận của cô ta đáng phải cân nhắc rồi.
Không cần quan tâm, dù sao Giang Vãn bây giờ đã là nghệ sĩ của mình rồi.
“Nếu như đã làm nghệ sĩ của tôi, vậy thì quy tắc của tôi hy vọng cô có thể nghe lấy một chút.”
Đường Ẩn theo thói quen đẩy đẩy gọng kính.
Thời Sênh không có hình tượng gì mà ngồi lên ghế sô pha:
“Quy tắc gì thế?”
“Thứ nhất, bất cứ việc gì tôi đều có quyền biết đầu tiên. Thứ hai, tôi hy vọng cô có thể nói với tôi về kế hoạch tương lai của cô. Thứ ba, nhận bất cứ phim gì, hy vọng cô có thể nghe tôi.”
Trừ điều đầu tiên ra, hai điều khác Đường Ẩn đều không cứng rắn như thế, dễ nhận thấy là điều đầu tiên quan trọng nhất.
Làm người quản lý, nắm được động hướng của nghệ sĩ của mình đầu tiên là cần thiết.
Nếu không đợi đến lúc nghệ sĩ làm ra chuyện gì rồi, người quản lý còn không biết là đã xảy ra cái gì, anh phải làm sao mà ngăn chặn xử lý trước đây?
Nói nghiêm trọng một chút, có lúc người nghệ sĩ ngủ với người khác đôi khi cũng cần phải báo lại với quản lý.
Thời Sênh tùy tiện đồng ý, Đường Ẩn nhận ra cô không dùng tâm, thế nhưng cũng không nói gì cả.
Danh sách chương