Chuyển ngữ: Susu (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Chiều cuối tuần, Khương Vũ ở trong phòng tập để luyện tập một đoạn “Hồ Thiên Nga”, app [Đã biết] thông báo có tin nhắn âm thanh gửi đến.

Là [Cừu Lệ] của tương lai gửi đến.

Cừu Lệ: “Tiến triển như thế rồi?”
Giọng nói của anh dày và trầm hơn rất nhiều so với thời niên thiếu.

Khương Vũ để cái chân mảnh mai lên trên tường, vừa giãn chân vừa trả lời tin nhắn: “Đang tiến hành, đừng vội.”
Cừu Lệ: “Tôi không thể thường xuyên liên lạc với cô, điện thoại chỉ có thể sử dụng theo thời gian cố định, nhưng hi vọng cô để chuyện này ở trong lòng.”
Khương Vũ biết, lúc này Cừu Lệ chắc chắn đang ở trong tù.

Tù chung thân dài dằng dặc, mỗi ngày còn sống cũng là dày vò.

Cho nên trong lòng của anh chắc hẳn rất gấp gáp.

Khương Vũ: “Tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ giúp anh hết sức.”
Cừu Lệ: “Kể rõ tình huống với tôi đi.”
Khương Vũ: “Đã làm quen rồi, nhưng mà ‘Anh’ lúc nào cũng dữ dằn với tôi, chỉ cần hơi tới gần một chút là giống như muốn ăn người ta vậy, cũng không chịu kết bạn với tôi.”
Cừu Lệ: “Cô chỉ cần chủ động hơn, tôi sẽ không làm tổn thương cô.”
Khương Vũ: “Anh chắc chứ?”
Đợi rất lâu mà không thấy Cừu Lệ trả lời, Khương Vũ đoán là anh phải nộp lại điện thoại di động rồi.

Chủ động hơn...!Thật sự sẽ không bị đánh à.

Nhớ lại đêm đó cô chủ động mà cậu lại tránh xa cả ngàn dặm, trong lòng Khương Vũ như đánh trống.

Ủy thác trị giá ba triệu tệ này, khó xơi quá!
Khương Vũ gửi tin nhắn đến dịch vụ số [Đã biết]: “Nếu trong quá trình thực hiện nhiệm vụ mà tôi bị thương thì có được tính là tai nạn lao động không, có cơ hội sống lại lần nữa không?”
Dịch vụ số [Đã biết]: “Mỗi người chỉ có một cơ hội, hãy quý trọng mạng sống.”
Khương Vũ: …
Chịu luôn.

Nói mới nhớ, cô gửi tin nhắn qua Wechat cho Cừu Lệ ——
“Tối nay có rảnh không?
Sau khi nhắn xong, Khương Vũ lại đi tập múa.

Qua nửa tiếng, cô nhìn điện thoại, nó vẫn im thin thít, Cừu Lệ không trả lời cô.

Cô tiếp tục gửi cho cậu một tin nữa: “Chị định mời cậu ăn cơm tối, có đến không?”
Vẫn không trả lời.

Mặc kệ cậu, Khương Vũ trực tiếp gửi định vị của mình sang cho Cừu Lệ: “Hai tiếng nữa cậu tới tìm tôi, cậu không đến, tôi sẽ đến thẳng nhà cậu.”
Sau khi nhắn xong tin này, Khương Vũ lại tiếp tục tập múa.

Chốc sau, bên ngoài hành lang của lớp múa ồn ào.


Các cô gái trong phòng học nhao nhao châu đầu ghé tai, thấp giọng bàn luận.

Khương Vũ nghiêng đầu, thình lình trông thấy bên ngoài là một người đàn ông.

Hoắc Thành.

Hoắc Thành khi này cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, dáng người thẳng tắp, mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Thoạt nhìn nom rất anh tuấn, là kiểu người nổi bật trong đám đông.

Nhưng mà, Khương Vũ chỉ nhìn thấy hắn ta thôi là đã nhớ đến ngay những cảnh tượng bị hắn ta sỉ nhục, đánh đập sau ngày cưới.

Theo phản xạ có điều kiện, cô chợt cảm thấy từng cơn rét lạnh thổi qua người mình.

Ngoài hành lang, ánh mắt của các cô gái đều tập trung vào Hoắc Thành, nhỏ giọng thảo luận: “Là thái tử của tập đoàn Hoắc Thị, Hoắc Thành đấy!”
“Anh ấy tới tìm ai thế?”
“Đương nhiên là Khương Vũ, bọn họ không phải là người yêu của nhau sao?”
Các cô gái nhìn về phía Khương Vũ, đáy mắt lộ ra vẻ hâm mộ và đố kị, ganh tị nói: “Không biết làm sao Hoắc Thành lại thích cậu ta, hai người chênh lệch nhau nhiều lắm.”
“Cậu không biết sao, chẳng qua chỉ là thế thân của hoa khôi Đào An Hinh thôi.”
“Người nào ở trung học Duật Hi mà không biết Hoắc Thành theo đuổi hoa khôi Đào An Hinh mà bị từ chối nhiều lần.

Ngoại hình của Khương Vũ và Đào An Hinh rất giống nhau cho nên Hoắc Thành mới thôi, chuyển đối tượng sang cậu ta.”
“Thì ra là như vậy!”
“Nghe nói là không cần phải theo đuổi.

Hoắc thiếu chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, Khương Vũ sẽ chạy tới.”
“Bình thường giả bộ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Quả nhiên là ham tiền của Hoắc Thành, giả vờ thanh cao.”
“Không sai, hoàn cảnh của Đào An Hinh cũng không tốt, nhưng mà vẫn không có ý với Hoắc Thành.

Cho nên, không có so sánh thì không có đau thương, ai thật sự thanh cao, ai giả vờ thanh cao, nhìn qua là thấy ngay.”

Khương Vũ không để ý việc các cô xung quanh đang bàn qua tán lại, bởi vì chuyện bọn họ nói là sự thật.

Ở kiếp trước, cô đúng thật là để ý tới gia thế của Hoắc Thành – công tử Bột tiêu tiền như nước, khí phách ngùn ngụt.

Bởi vì cô quá nghèo, chỉ có Hoắc Thành mới có thể giúp cô không phải bỏ học, tiếp tục ước mơ ba lê của mình.

Không có gì hấp dẫn hơn đối với người sắp chết khát trong sa mạc ngoài vũng nước suối trong vắt.

Khương Vũ của kiếp trước, đúng thật là đã yêu Hoắc Thành.

Trong quá khứ, cô vẫn luôn cho rằng Hoắc Thành thật lòng thật dạ với mình, những lời đồn đại đều cho rằng là họ đố kị với hắn.

Mãi cho đến sau khi cưới, hắn ta mới lộ rõ bộ mặt thật của mình.

Bởi vì không chiếm được Đào An Hinh, nên khi hắn nhìn Khương Vũ, cảm thấy khuôn mặt này thật đáng ghét.

Cho nên lúc nắm đấm rơi xuống người cô, cũng là lúc Khương Vũ mới giật mình tỉnh ngộ.

Thế thân vĩnh viễn chỉ là thế thân, con muỗi hút máu không thể trở thành ánh trăng sáng[1] trong lòng hắn ta.

[1]con muỗi hút máu là chỉ những bà nội trợ sống phụ thuộc vào chồng, ánh trăng sáng chỉ người con gái trong lòng.

Nhưng, Khương Vũ của hiện tại sẽ không phạm phải sai lầm lần thứ hai.

Cô tiếp tục việc của mình, không để ý đến Hoắc Thành, coi hắn ta như không tồn tại.

Ngay từ đầu, Hoắc Thành còn cảm thấy có chút mới mẻ.

Trước kia, cô gái này vừa nhìn thấy hắn, giống như là con chim non, bay nhào đến bên cạnh hắn, phí hết tâm tư muốn làm cho hắn vui lòng.

Hoắc Thành cho rằng, đây là Khương Vũ vì lấy lòng hắn nên mới cố ý lạt mềm buộc chặt.

Chờ xem, không lâu hơn năm phút, chắc chắn cô sẽ chạy tới chỗ hắn.

Nhưng mà, đồng hồ trôi qua từng giây từng phút.

Khương Vũ tựa như hoàn toàn không thấy hắn đang ở đó, cứ tiếp tục việc luyện tập của mình.

Hoắc Thành bắt đầu không kiên nhẫn.

Sao cô có thể để cho mình chờ lâu như vậy!
Cuối cùng, giọng của Hoắc Thành cũng mất bình tĩnh, bất mãn gọi một tiếng: “Khương Vũ.”
Khương Vũ nghe thấy hắn ta gọi mình, quay đầu lại nhàn nhạt nhìn qua hắn ta: “Có việc gì?”
Có việc gì?
Chẳng lẽ cô không thấy mình đứng đã rất lâu rồi sao!
Sắc mặt của Hoắc Thành nhanh chóng trở nên vô cùng khó coi: “Tôi đang chờ em.”
Dứt lời, Hoắc Thành đợi Khương Vũ nhào về phía mình, thậm chí hắn cũng đã chuẩn bị xong lát nữa định lạnh nhạt với cô thế nào.

Nhưng, Khương Vũ thản nhiên nhún vai: “À, vậy anh cứ chờ đi.”
Cái này, không chỉ có Hoắc Thành, mà ngay cả các cô gái ở xung quanh cũng kinh ngạc, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô.

Trước kia, Khương Vũ sẽ không dùng thái độ này nói chuyện với Hoắc Thành.

Hoắc Thành nói một, cô sẽ không nói hai, nghe lời lại dịu dàng ngoan ngoãn, dáng vẻ rất hèn mọn.

Cô ấy hôm nay lạ lắm!
Hoắc Thành nhìn thấy cô gái nhỏ đạo xoay tròn ở trong phòng tập, giơ chiếc cằm xinh đẹp lên, đường cong xương quai xanh hoàn mỹ, dáng người cân xứng, da dẻ trắng nõn.

Một trận lửa giận xông lên đầu hắn, tức giận đến mức cơ trên mặt đều run rẩy, trong lòng như có một loại cảm giác biến thái, muốn chà đạp bông hoa kia.

Nhưng, trước mặt nhiều người như vậy, Hoắc Thành không thể làm gì được, chỉ có thể mang theo lửa giận, phẩy tay áo bỏ đi.

Chờ xem, chắc chắn cô sẽ khóc lóc cầu xin hắn.



Trên thực tế, Khương Vũ vốn dĩ không để Hoắc Thành vào mắt, vậy thì càng không để hắn ta ở trong lòng, tiếp tục đặt hết tâm chí vào từng động tác khó.

Hiện tại, cô chỉ muốn thắng để vào danh sách trúng tuyển cuối năm thôi.

Sau đó là bước vào Esmeralda nên nào có tâm tư về Hoắc Thành.

Tập múa xong, Khương Vũ vào nhà tắm tắm nước nóng, sau đấy sấy khô tóc rồi nhẹ nhàng khoan khoái ra ngoài.

Hoắc Thành đang ngồi ở bên trong phòng nghỉ, mặt lạnh đợi cô.

Khương Vũ chẳng buồn để ý hắn ta, lách qua các cô gái rồi đi thẳng ra khỏi lớp múa.

Hoắc Thành thấy cô thật sự không để ý đến mình, chỉ có thể đuổi theo, đến cạnh cầu thang thì túm chặt lấy cổ tay Khương Vũ: “Dừng lại!”
Khương Vũ tránh hắn ta, lùi về phía sau hai bước, nói: “Tìm tôi có việc gì?”
“Tìm tôi có việc gì?” Hoắc Thành không thể tin mà lặp lại lời cô nói: “Có phải đầu óc em hỏng rồi hay không, không ngờ em lại nói chuyện với tôi như vậy.”
“Không thì như thế nào, chẳng lẽ muốn tôi như đứa trẻ nũng nịu dỗ dành anh sao?” Khóe môi của Khương Vũ nhếch lên, trào phúng: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cô...!”
Hoắc Thành tức điên lên, hắn chưa từng thấy một Khương Vũ dịu dàng ngoan ngoãn lại dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.

Bởi lẽ hắn ta không thể chấp nhận được sự xúc phạm này: “Em có ý gì!”
“Ý gì thì anh phải rõ chứ.” Khương Vũ nắm chặt vào quai đeo của ba lô, nói: “Hoắc Thành, chúng ta chia tay đi.”
Hoắc Thành không thể tin vào tai của mình: “Em nói chia tay với tôi...”
Hắn ta cố ý nhấn mạnh vào bốn chữ “Em nói với tôi”, giống như là Khương Vũ chủ động chia tay chính là sự sỉ nhục đối với hắn ta.

Các cô gái ở xung quanh đang hóng chuyện, nghe thấy Khương Vũ chủ động chia tay, cũng cảm thấy hơi khó tin.

Phải biết rằng, tìm được bạn trai có điều kiện như Hoắc Thành chẳng khác gì “mò sông đáy biển”.

Toàn bộ Bắc thành, làm gì có mấy cô gái không muốn hắn ta đâu.

Khương Vũ ỷ vào trông hao hao Đào An Hinh, chiếm được mối ngon như vậy, thế mà còn muốn chia tay?
Có phải đầu óc của cô ta hư mất rồi không?
Khương Vũ cũng lười nói nhảm với Hoắc Thành.

Cô chỉ muốn nhanh chóng thoát ra mối quan hệ nát bét này.

Mặc kệ ở trong mắt người khác Hoắc Thành sáng chói thế nào.

Nhưng mà trong mắt cô, hắn ta chỉ là người đàn ông có tâm lý thối nát và bạo lực gia đình thôi.

Cô khích tướng: “Hoắc Thành.

Nếu như tôi đề nghị chia tay, có phải anh sẽ không bám riết lấy tôi nữa?”
Cô nhấn mạnh vào bốn chữ “bám riết lấy tôi”.

Hoắc Thành tức giận phẫn nộ: “Cô cho rằng mình là ai! Làm sao tôi có thể...”
“Như vậy thì tốt rồi.” Khương Vũ thoải mái cười nói: “Đã như vậy, sau này anh không cần xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không tới tìm anh nữa.”
Nói xong, Khương Vũ quay người muốn rời đi.

Mà Hoắc Thành tức giận đến mức cơ mặt méo xệch, túm cô lại, quát: “Không có tôi, cô chẳng là cái thá gì!”
“Buông tay!”
“Không có tôi, thì học kỳ sau cô sẽ phải nghỉ học! Để xem cô còn học được không, còn nhảy múa được không!”
“Tôi sẽ tự mình giải quyết học phí, không cần anh phải suy nghĩ nhiều.”
“Cô dựa vào cái gì mà tự mình!”
Hoắc Thành đã mất lý trí, không thể che giấu được khuynh hướng bạo lực trong nội tâm, hắn ta nâng cao tay lên đánh cô.

Khương Vũ đã sớm đoán được.

Cô có thể tránh, nhưng cô lại không tránh, miễn cưỡng chống cự một quyền của hắn ta.

Vùng bụng cảm thấy đau đớn kịch kiệt.

Các cô gái ở xung quanh hít vào một hơi lạnh.

Lúc đầu bọn họ còn châm chọc khiêu khích Khương Vũ, bây giờ thấy Hoắc Thành động thủ với cô như vậy, lại còn mạnh tay đến thế.

Chàng trai tuyệt vời trong suy nghĩ của bọn họ tan thành mây khói trong khoảnh khắc.

“Trời ạ!”
“Anh ta ấy vậy lại đánh người!”
“Thật là đáng sợ!”
“Kiểu bạn trai này không chia tay thì để cúng sao!”

Khương Vũ đau đến mức hô hấp cũng khó khăn, theo bản năng cong người đứng lên.

Nhưng, khóe miệng lại nở nụ cười.

Không sai, cô muốn chọc giận Hoắc Thành, muốn để vạch trần bộ mặt thật của hắn ta.

Ở kiếp trước, Hoắc Thành luôn giữ dáng vẻ đàng hoàng nhã nhặn.

Cho dù là trên TV hay là trước mặt truyền thông công chúng, hắn ta luôn luôn khiêm tốn.

Nhưng khi ở trong nhà, lại là tên bạo lực.

Hoắc Thành của khi này, vẫn chưa thể che giấu hoàn toàn con người thật của mình.

Cho nên, chỉ cần cô thoáng chọc giận, thì hắn ta sẽ lập tức để lộ ra hình ảnh đáng sợ của bản thân.

Thêm nữa đi, để đám người này càng nhìn rõ dáng vẻ của thằng đàn ông vừa bất tài vừa bạo lực.

“Phát tiết đủ rồi sao?” Khương Vũ cười nhìn về phía hắn ta, vô lực nói: “Tớ phải đi về.”
“Cô dừng lại, tôi còn chưa cho cô đi!”
Khương Vũ đã đạt được mục đích, nên không tiếp tục để ý tới hắn ta.

Hoắc Thành cảm nhận được ánh mắt khác thường của người xung quanh.


Cơn giận của hắn đã nguôi bớt, nhìn thấy bóng lưng nhu nhược của cô gái, đáy lòng của hắn lại cảm thấy hối hận và lạc lõng.

Hắn thầm mắng, lại không cam lòng nhìn cô, hậm hực rời đi.

Cũng đã muộn, đám người cũng dần dần giải tán.

Sau khi Khương Vũ thấy Hoắc Thành đã rời đi, thì bước chân hơi chậm lại.

Cô chịu đựng cơn đau đến từ cái đấm của hắn ta, bụng thấy không thoải mái, dứt khoát đến chỗ bậc thang bên cạnh trung tâm ngồi xuống.

Lúc này, cô nhìn thấy cậu thiếu niên mặc áo hoodie màu đen đang ngồi xổm ở trên bệ đá vườn hoa, nhếch miệng mỉm cười như ác ma, giống như đang thưởng thức sự chật vật của cô.

“Chị đau bụng sao?”
Khương Vũ liếc mắt, không muốn nói chuyện với cậu.

Thấy Khương Vũ chịu thiệt, tâm trạng Cừu Lệ rất thoải mái, nhảy khỏi bồn hoa, bước tới chỗ cầu thang, ngồi xuống bên cạnh cô: “Đến tháng rồi sao?”
“Không phải, là bị bạn trai đánh.” Khương Vũ bình tĩnh nói: “Vì cậu đấy.”
“Cút mẹ nó đi.”
Cô nhàn nhạt nở nụ cười, khóe miệng hơi tái nhợt: “Giọng cậu mắng chửi người khác cũng rất êm tai.”
“…”
Cừu Lệ cảm thấy đầu óc của cô gái này có bệnh.

Khương Vũ ngồi ở một bên cầu thang, khom người, ôm bụng, răng khẽ cắn môi dưới, tất nhiên là hơi khó chịu.

Cừu Lệ cúi đầu cởi dây giày thể thao của mình ra rồi buộc lại lần nữa, giống như lười nói chuyện.

Khương Vũ nhìn thấy giày thể thao cũ kĩ của cậu, bất lực nói: “Tớ cho là cậu sẽ không tới.”
“Lúc đầu cũng không muốn tới.” Cừu Lệ cúi đầu nghịch dây giày, vẻ mặt bình tĩnh: “Không còn tiền ăn cơm, lại có người mời.”
Khương Vũ tái nhợt nhếch miệng lên cười khổ: “Bụng của chị không thoải mái, không thể cùng cậu đi ăn cơm được, cậu tự mình đi ăn đi.”
Dứt lời, cô lấy năm mươi tệ trong túi ra đưa cho cậu.

Cừu Lệ nhún nhún vai, không khách khí với cô, nhận tiền, đứng dậy rời đi.

Đi được hai bước, cậu quay đầu nhìn cô.

Cô gái xinh xắn, hoạt bát trong bộ quần áo rộng rãi, co quắp trên cầu thang lạnh lẽo.

Lúc mới nghe thấy cô nói bị người ta đánh, Cừu Lệ cũng không hoàn toàn thờ ơ.

Chỉ là cậu vẫn chưa thích ứng với cảm giác đau lòng...!
Nội tâm của cậu có một lực nào đó tác động mãnh liệ, khiến cho cậu đi tới gần cô, bảo vệ cô.

Cho dù là bị tổn thương, cũng không tới lượt những người khác.

Nhưng mặt khác, Cừu Lệ cực kỳ kháng cự cảm giác này.

Giống như một thời gian dài dằng dặc, đã hình thành thói quen không đau đớn, không cảm giác.

Cảm giác đồng cảm này, cậu đã sớm ném đến chỗ nào rồi.

Cô bé này, không liên quan đến cậu.

Cừu Lệ lười nghĩ nhiều, bước nhanh rời đi.


Khương Vũ một mình ngồi cạnh cầu thang một lúc, thở ra một hơi.

Lúc muốn đứng dậy, lại thấy cậu thiếu niên trầm mặt sải bước trở lại.

“Hở?”
Cậu không nói hai lời, túm lấy tay của cô, kéo cô lên lưng mình.

Khương Vũ vững vàng nằm ở trên lưng cậu.

Lưng của cậu vô cùng rộng lớn, cũng rất rắn rỏi.

Cách một lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận được bắp thịt săn chắc và nhiệt độ trên làn da của cậu.

“Cừu Lệ.”
“Câm miệng.”
“Cái đó...”
Tiếng nói của cậu thiếu niên lạnh lùng: “Lại nói nhảm, ông đây mặc kệ cô.”
Khương Vũ liếm liếm môi dưới, vẫn nói: “Có phải cậu chưa cõng con gái bao giờ đúng không?”
Cừu Lệ không để ý đến cô.

“Tư thế chính xác là đưa lưng về phía cô gái, không phải túm lấy tay.”
Khương Vũ khó khăn nói: “Phiền nâng phía dưới của tớ lên, cảm ơn.”
“…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện