Biên tập: Rong Biển

Hiệu đính: Xiaoxin

Chẳng mất bao lâu thì radar ‘hung thần đại dương’ đã gửi tín hiệu nhắc nhở có thuyền không rõ nguồn gốc đang tiếp cận.

Hoắc Thương Lâm căng thẳng đứng bên mép thuyền, dùng kính viễn vọng ban đêm quan sát mặt biển. Trên mặt biển có vài chiếc ca nô của cảnh sát biển đang phóng vun vút về phía bọn họ.

Vì đây là vùng biên giới biển nên có cảnh sát tới kiểm tra cũng là chuyện thường. Tất cả đều trong kế hoạch của Hoắc Thương Lâm.

Anh ta vỗ vai Cừu Lệ: “Đến lượt cậu biểu hiện.”

Radar ngừng kêu. Hai người mặc đồng phục tuần tra đêm đi lên thuyền, dò hỏi: “Làm gì đấy?”

Hoắc Thương Lâm chỉ vào cần câu ở đầu thuyền, cười bảo: “Đi qua giếng dầu câu cá thôi.”

Cảnh sát biển rọi đèn pin vào người anh ta, thấy anh ta mặc đồ vest trắng phau, trông rất sang trọng: “Nhìn anh không giống ngư dân. Thuyền này cũng không giống thuyền đánh cá.”

“Tôi chỉ là một người thích câu cá, không câu được cá cũng không sao, thú vui thôi mà.”

“Phía trước là vùng biển quốc tế, đi xa như vậy chỉ để câu cá à?”

“Đúng thế, nghe nói vùng này có thể câu được loại cá hiếm.”

Một hỏi một đáp, có thể nhận thấy Hoặc Thương Lâm đã chuẩn bị kế sách đối phó từ lâu.

Cảnh sát biển cũng biết đúng là có mấy tên công tử nhà giàu thích tiêu tiền để thuê người ra khơi, mặc dù không chuyên nghiệp nhưng cũng không phạm pháp.

“Có giấy phép ra khơi không?”

“Đương nhiên có.”

Hoắc Thương Lâm lập tức bảo thuyền trưởng đưa giấy phép ra cho cảnh sát biển kiểm tra.

Hai anh trai cảnh sát thấy không có vấn đề gì, nhưng vẫn chưa buông lỏng phòng bị, lại hỏi: “Không phiền nếu chúng tôi kiểm tra thuyền của anh chứ?”

“Không phiền không phiền, cứ thoải mái kiểm tra.”

Hoắc Thường Lâm nói rồi liếc mắt ra hiệu với Cừu Lệ.

Cừu Lệ đi theo hai anh cảnh sát, kiểm tra khắp con thuyền có diện tích vừa phải. Phía boong tàu không có vấn đề gì, chỉ có khoang đáy đã bị khóa lại.

“Phía dưới có gì?”

Cừu Lê nhẹ giọng nói: “Chỉ là chút cá đánh bắt ven biển. Dù đã đông lạnh lại nhưng khó tránh khỏi mùi tanh bốc lên, chúng tôi đành phải khóa cửa khoang lại. Hai anh không ngửi thấy gì à, mùi cá biển nồng thế cơ mà.”

Một anh cảnh sát biển khịt mũi: “Đúng là có mùi thật.”

“Cá của mấy người có phải hỏng rồi không vậy, thối quá.” Một anh cảnh sát biển khác phe phẩy tay trước mũi, muốn xua tan đi cái mùi thúi đục: “Buồn nôn chết mất.”

Các thuyền viên quay qua nhìn nhau, trong lòng không ngừng phục Cừu Lệ sát đất.

Cừu Lê: “Hai anh còn muốn xuống đó xem không?”

“Cái này…”

Thuyền viên vây trước cửa khoang đáy, lòng đầy căng thẳng, căng thẳng nhìn hai người, mồm năm miệng mười nói: “Không cần xem đâu, đứng đây còn ngửi thấy mùi. Bên dưới chỉ có đống cá thúi.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Không cần xem đâu anh cảnh sát.”

Hai anh cảnh sát biển nhìn nhau nói: “Vẫn nên xuống dưới xem sao.”

Dù gì cũng đã trễ thế này mà chỉ có một chiếc thuyền lẻ loi đi ra vùng biển quốc tế đánh bắt cá, khiến người khác không khỏi nghi ngờ.

“Có thể.” Cừu Lệ quay đầu nhìn Hoắc Thương Lâm: “Ông chủ Hoắc, chìa khóa đâu?”

Trong lòng Hoắc Thương Lâm mắng Cừu Lệ thậm tệ, rõ ràng anh có thể giải quyết hai tên kia ngoài khoang thuyền, vậy mà còn muốn vào khoang đáy. Hàng của anh ta để trong đó, cửa vừa mở là trò hay lộ hết cả rồi!

Cừu Lệ thấp giọng bảo: “Ông chủ Hoắc, người nhà vẫn đang đợi tôi về, phiền anh tranh thủ thời gian, nhanh chóng kết thúc công việc.”

Khóe mắt Hoắc Thương Lâm giật giật, chậm rãi lấy chìa khóa từ túi ra.

Đã nghi ngờ thì không dùng. Nếu anh ta đã mang Cừu Lệ lên thuyền thì phải tin tưởng thực lực của anh. Với cả, Khương Vũ đang trong tay anh ta, tên này sẽ không dám làm bậy!

Hoắc Thương Lâm ném chìa khóa cho Cừu Lệ. Anh mở cửa khoang đáy ra, sau đó bịt mũi lại: “Ông chủ, con cá này khiếp quá rồi đó! Tanh không chịu nổi!”

Biểu cảm hai anh cảnh sát biển cũng hiện ra vẻ buồn nôn, tựa như thật sự ngửi thấy mùi cá tanh tưởi.

Dù sao Hoắc Thương Lâm cũng chẳng ngửi thấy mùi gì, nên nửa tin nửa ngờ đi vào theo.

Cừu Lê dẫn cảnh sát biển vào khoang thuyền, rọi đèn pin vào túi gạo: “Đây này, đằng kia,… Các anh có thấy không? Cũng phải 25 ký.”

Cảnh sát biển nhìn cái lu bằng đồng thau trong góc: “Không phải 25 ký đâu, tôi thấy phải 35 ký cơ.”

“Ông chủ à, có phải không đủ đá không vậy? Anh nhìn nó tan hết rồi kìa, hèn gì thối như thế.”

Hoắc Thương Lâm nhìn hai anh cảnh sát trước mặt rơi vào trạng thái thôi miên, không nhịn được nhếch miệng lên.

Nếu như anh ta chưa từng thử thuật thôi miên của Cừu Lệ, chắc chắn sẽ không tin rằng trên thế giới còn tồn tại thứ khó tin như vậy.

Đồ cổ cứ thế bày trước mặt cảnh sát biển, nhưng bọn họ đã chìm trong cảnh thôi miên của Cừu Lệ, coi túi gạo và đồ cổ trước mặt thành cá tôm chết sình.

“Còn cần vào xem không?” Cừu Lệ bịt mũi lại, giọng ồm ồm hỏi.

Cảnh sát biển nhíu mày rồi nhanh chóng rời đi, lên boong tàu hít từng ngụm không khí trong lành: “Không xem nữa, không có vấn đề gì cả. Các anh đi cẩn thận, đừng đi ra biên giới.”

“Biết rồi.” Hoắc Thương Lâm cười, tiễn hai anh cảnh sát ra ca nô.

Thấy bóng dáng chiếc ca nô biến mất trong bóng đêm sâu hun hút, những người trên thuyền thở phào nhẹ nhõm. Hoắc Thương Lâm lại trở về phòng điều khiển, nhìn màn hình radar dò xung quanh, không có một vật lạ xuất hiện.

“Còn bao lâu là đến vùng biển quốc tế?”

“Hai mươi hải lý nữa.”

“Tăng tốc lên.”

***

Lúc rạng sáng, vùng biển mênh mông, đen đặc. Ở phía Đông Nam của thuyền xuất hiện đèn pha được gắn trên cột buồm, hẳn là đã tới nơi thuyền giao dịch – Phục sinh rồi

Hoắc Thương Lâm bình tĩnh liếc radar, thấy hơi kỳ lạ, hỏi thuyền trưởng: “Nó không có trong phạm vi giám sát của radar à?”

“Không đúng, khoảng cách gần như vậy đáng lý ra phải dò thấy từ lâu rồi chứ.” Thuyền trưởng nhíu mày: “Tôi còn thấy lạ là mãi mà không thấy tín hiệu gì, lẽ nào radar hỏng rồi.”

Nhưng thuyền trưởng vừa dứt lời, Phục sinh hình như cảm nhận được nguy hiểm tới gần, đột nhiên rẽ đầu thuyền, bắt đầu tăng hết tốc lực tiến về phía trước, rời khỏi Hung thần đại dương.

“Chuyện gì vậy? Sao bọn chúng lại chạy mất?”

“Anh, anh Hoắc, nhìn kìa!”

Thuyền trưởng chỉ vào radar, trên màn hình bỗng hiển thị: Xung quanh có hơn mười con thuyền không rõ nguồn gốc!

Khoảnh khắc những con thuyền này tới gần Phục sinh và Hung thần đại dương đã bắt đầu có xu hướng bao vây.

“Ầm!”

Sau một cái búng tay, đầu óc hỗn loạn của Hoắc Thương Lâm tỉnh táo trở lại.

Không biết từ lúc nào, anh ta đã vô thức rơi vào thôi miên của Cừu Lệ, hoàn toàn không phát giác ra điểm kỳ lạ của radar.

Mà không chỉ mình anh ta, tất cả người trên thuyền cũng bị thôi miên, tựa như trò hề sau cái vỗ tay của anh!

Lúc này, biển lớn đen đặc bỗng sáng rực rỡ, chiếc tàu chiến gần bọn họ nhất bắn đèn tín hiệu cao vút. Trong nháy mắt bầu trời sáng chói.

Xung quanh là hơn mười chiếc tàu chiến bao vây Phục sinh và Hung thần biển cả.

“Nơi này là đường biển Trung Quốc, các người đã bị bao vây, chống cự cũng vô ích. Mau bỏ vũ khí đầu hàng.”

“Nơi này là đường biển Trung Quốc, các người đã bị bao vây, chống cự cũng vô ích. Mau bỏ vũ khí đầu hàng.”

***

Loa phát ra mấy câu liên tiếp kêu bọn chúng mau đầu hàng. Hoắc Thương Lâm tức điên lên, anh ta bổ nhào vào phòng nghỉ, hô to với màn hình máy tính: “Giết chết con ả kia! Giết cô ta!”

Nhưng màn hình máy tính đang chiếu khuôn mặt tiều tụy của Khương Vũ bỗng biến thành mặt cảnh sát Trần Ngôn: “Hoắc Thương Lâm, chúng tôi đã nắm giữ tất cả tội trạng của anh. Hiện tại anh nên dừng ngay các hành động chống cự, lập tức đầu hàng. Anh sẽ được khoan hồng của pháp luật.”

“Cút mẹ mày đi!”

Hoắc Thương Lâm nóng nảy đẩy máy tính xuống đất, quay đầu rút súng ngắn trong túi ra dí lên trán Cừu Lệ, kéo chốt một cái: “Tên khốn kiếp! Ông đây giết mày!”

Cừu Lệ hờ hững nhếch khóe miệng lên, không hề sợ hãi trước uy hiếp của Hoắc Thương Lâm.

Anh vốn là người sắp chết rồi.

Có một khoảng thời gian rất dài, việc còn sống mới thật sự khiến anh sợ hãi.

Hoắc Thương Lâm thấy súng cũng không uy hiếp được Cừu Lệ thì càng tức giận hơn, nện súng vào bụng anh vì muốn anh khom người xuống.

Nhưng mà khóe miệng của anh vẫn treo nụ cười lạnh.

Giống như trận ẩu đả nhiều năm trước trong khuôn viên trường học, Hoắc Thành phát điên đánh anh, còn anh tựa con cừu bất lực chống cự, chỉ biết nhe răng cười nhạt.

Nhưng anh là kẻ cuối cùng trụ lại.

Nhìn thấy Cừu Lệ nở nụ cười quỷ dị, đầu óc Hoắc Thương Lâm càng choáng váng hơn, không nhịn được cơn tức giận.

Đúng lúc này, một tiếng “Ầm” vang lên trong không trung.

Tống Dụ Hòa nhắm thẳng vào Hoắc Thương Lâm, chỉ cần anh ta dám tổn thương Cừu Lệ, ông ta sẽ quyết không tha.

Chỉ ngắn ngủi mấy giây, cảnh sát biển đã leo lên Hung thần biển cả và Phục sinh, không lâu sau đã khống chế được thuyền viên, chỉ còn lại một mình Hoắc Thương Lâm đứng ở boong tàu Hung thần biển cả.

Bên trong vang lên tiếng loa dõng dạc kêu anh ta đầu hàng: “Hoắc Thương Lâm, anh đã bị bao vây, chống cự cũng vô ích, mau bỏ vũ khí đầu hàng!”

Hoắc Thương Lâm liếc xéo với cảnh sát biển và cảnh sát hình sự, bỗng nhiên kéo quần áo mình ra.

Nhìn thấy một đống đồ quấn trên lưng anh ta, nụ cười trên môi Cừu Lệ dần biến mất, tất cả mọi người đã bị khống chế.

Sau lưng anh ta là chất nổ TS34, uy lực đủ để nổ văng con thuyền. Chứ đừng nói chỉ những món đồ cổ dưới khoang thuyền.

Xem ra anh ta đã chuẩn bị nếu thất bại, có chết cũng là cùng chết.

“Bọn mày lùi lại hết cho tao!” Hoắc Thương Lâm tựa như con sói bị dồn vào đường cùng, bắt đầu phát điên không ngừng gào thét: “Cút! Nếu không tao nổ bay cả bọn mày! Mau cút đi!”

Nhóm cảnh sát biển hai mặt nhìn nhau, liếc về phía chỉ huy trưởng Phương Bình. Phương Bình trầm giọng nói: “Bảo vệ đồ cổ, tạm thời lui thuyền!”

Thế là nhóm cảnh sát biển đã lên thuyền quay về lại ca nô. Tống Dụ Hòa cảm thấy hình như Cừu Lệ vẫn không hề có ý định rời đi.

Đáy lòng ông ta hoảng loạn, xông lên hô với Cừu Lệ: “Cừu Lệ, cậu cũng xuống thuyền đi!”

Lúc đầu Hoắc Thương Lâm định vào phòng điều khiển lái thuyền rời đi, nhưng thấy Cừu Lệ còn đứng bên mép thuyền, phẫn nộ thét: “Cậu ta ở lại!”

Đương nhiên Cừu Lệ sẽ không rời đi, anh không thể để Hoắc Thương Lâm lái chiếc thuyền chở đồ cổ này vào vùng biển quốc tế. Chuyện này không liên quan tới tinh thần trách nhiệm hay lòng yêu nước, chỉ là anh sẽ mãi mãi không quên lời Tống Dụ Hòa từng nói với anh.

“Sánh bước bên cô một cách quang minh chính đại.”

Đây là sự cứu rỗi cuối cùng của anh.

Tống Dụ Hòa vội vàng cướp lấy loa, hô lớn: “Để Cừu Lệ xuống thuyền, chúng tôi sẽ rút lui!”

Hoắc Thương Lâm một tay cầm chốt mở thuốc nổ, tay kia giữ chặt cò súng, chỉa vào đầu Cừu Lệ, gắt gỏng hô: “Hôm nay dù có thế nào thì mày cũng phải chết, hoặc là cùng tao đồng quy vô tận, hoặc là đợi thuyền đến Thái Lan tao sẽ giết mày! Mặc kệ thế nào thì mày cũng phải chết!”

Khóe miệng Cừu Lệ kéo lên nụ cười thật nhẹ, âm điệu kéo dài, nói với anh ta: “Anh giết tôi không được!”

“Vì sao?”

“Không sợ đây chỉ là thôi miên à?”

Sắc mặt Hoắc Thương Lâm trầm xuống, hiển nhiên là hơi luống cuống: “Đây là thôi miên? Không! Không thể nào, đây không thể là thôi miên được!”

“Không phải thì hiện giờ mở chốt nổ thử xem?”

Bàn tay đặt bên chốt chất nổ của Hoắc Thương Lâm hơi run rẩy. Anh ta do dự, lại không biết phía sau mình là Tống Dụ Hòa dẫn theo một nhóm người âm thâm tới gần Hung thần biển cả.

“Tao không thể lại bị mày thôi miên được! Tao đã tỉnh lại rồi!”

“Tôi có thể khiến anh không phát hiện có thuyền tới gần trên radar. Tương tự, cũng có thể khiến anh thật sự nghĩ thế giới đã hóa thành tro tàn.”

Cừu Lê hờ hững cười: “Có lẽ anh vốn dĩ không hề lên thuyền, có lẽ ngày đầu tiên gặp tôi, anh đã rơi vào lời nói dối tôi chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Hoắc Thương Lâm lắc mạnh đầu: “Không thể nào! Chuyện này không có khả năng! Sao như vậy được, tao đã lên thuyền rồi, tao đã ra biển rồi!”

“Bên trong mộng cảnh này, ngay cả ký ức của anh cũng có thể bị xuyên tạc, anh còn thấy chuyện này không thể à?”

“Được thôi, vậy tao sẽ dùng mày làm thử nghiệm!” Hoắc Thương Lâm chỉa súng vào Cừu Lệ, đột nhiên bóp cò.

“Đùng”!

Một tiếng trầm đục vang lên, viên đạn găm vào đầu gối bên chân trái của Cừu Lệ.

Nhưng điều khiến Hoắc Thương Lâm hoảng hồn chính là trên mặt Cừu Lệ vẫn treo ý cười nhàn nhạt, không hề có bất kỳ sự sợ hãi nào! Giống như không hề cảm thấy cảm giác đau rát trên đầu gối!

Có lẽ anh không phải là con người nữa rồi. Mà là sứ giả của địa ngục phái đến.

Trong thế giới hiện thực, làm gì có ai bị trúng đạn mà vẫn duy trì nụ cười, như thể không có cảm giác đau đớn.

Anh ta bỗng nhớ đêm đó bắn vào tim Cừu Lệ, anh cũng cười như vậy.

Chẳng lẽ, mọi thứ đều là giả? “Không, không thể nào!” Bàn tay cầm súng của Hoắc Thương Lâm run lên, không tin được lắc đầu: “Tao không thể bị thôi miên được. Đây là hiện thực, không phải giả!”

Vừa dứt lời, anh ta lại nổ súng vài phát nữa, nhưng vì tay run nên đạn bay vào cột buồm.

Đầu óc Hoắc Thương Lâm như muốn hóa điên: “Đây là hiện thực, không thể là giả, không thể nào! Sao có thể…”

Mà Cừu Lệ thì chậm rãi đi về phía anh ta.

“Không! Mày không được qua đây!”

Cừu Lệ nhìn thấy không xa lắm phía sau anh ta, Tống Dụ Hòa và một đội đặc công đã bò lên boong tàu, chậm rãi tới gần Hoắc Thương Lâm trong khi anh ta không hề hay biết.

Cừu Lệ thản nhiên nói: “Còn chưa tin à? Bây giờ anh vốn dĩ không ở Nam Hải, kế hoạch của anh thất bại rồi Hoắc Thương Lâm.”

“Mày lừa tao!”

Nhưng chưa dứt lời, tay cầm chốt nổ của Hoắc Thương Lâm đã bị đạn bắn trúng.

Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến anh ta buông lỏng tay, khiến cho chốt nở rơi xuống đất, Tống Dụ Hòa nhanh chóng nhặt lấy.

Hoắc Thương Lâm định giành lại thì nhóm đặc công tiến lên, sau vài phút đã khiến anh ta buông vũ khí đầu hàng.

Không bao lâu cảnh sát biển và đặc công đã khống chế hoàn toàn Hung thần biển cả.

Phía xa xa, đêm tối cùng sớm mai giao thòa, ánh trăng sáng tỏ rọi vào tầng mây, tựa như sữa bò nhuộm lên chân trời.

Sắc mặt Cừu Lê tái nhợt, anh nhìn lên vầng trăng khuyết, tựa như ánh trăng nhiều năm trước hôm ta gặp mặt.

Trong vắt sáng tỏ.

Ý thức anh mơ hồ, nghe thấy tiếng bước chân của người bên cạnh, tiếng nói chuyện gần gần xa xa.

Thế giới của anh ồn ào mà tĩnh lặng.

Tống Dụ Hòa xuất hiện trước mặt anh. Anh có thể nhận thấy rất nhiều cảm xúc dưới đáy mắt ông ta. Lo lắng, căng thẳng, hối hận: “Em cố chịu một chút, bác sĩ sắp tới rồi! Không sao đâu, không sao đâu!”

Cừu Lệ nhìn lên trời quang trăng sáng, nhếch miệng cười nhạt.

“Thầy ơi, em trong sạch rồi.”

***

Khương Vũ không biết mình thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì cảm nhận được cảm giác như mớ bòng bong, giống bị thôi miên.

Cô mơ thấy rất nhiều chuyện, thậm chí còn mơ về Cừu Lệ của kiếp trước.

Lần đầu gặp anh, cô vẫn nhớ đó là một sáng sớm tinh mơ.

Anh giẫm lên cỏ xanh vương giọt mưa đi tới biệt thự nhà họ Hoắc ở ngoại ô.

Khi đó cô đi chân đất, đứng sau rèm cửa trắng của cửa sổ sát đất trên lầu hai, lén quan sát anh đang đi trên bãi cỏ.

Anh mặc bộ đồ màu đen phối với áo khoác. Cho dù đứng dưới mặt trời nhưng vẫn hiện ra khí chất lạnh nhạt.

Anh rất đẹp, Khương Vũ chưa từng thấy ai tuấn tú hơn anh. Cho dù là thần tượng nhan sắc tuyệt trần trên TV cũng mờ nhạt hơn anh nhiều.

“Anh ta là bác sĩ tâm lý cậu Hoắc mời đến, trị chứng cáu gắt của cậu Hoắc.”

Âm thanh quản gia vang lên sau lưng: “Cậu Hoắc có dặn trong nhà có người khác đến ở nên bà chủ cứ ở trên lầu hai, không có chuyện gì thì không được xuống lầu.”

“Tôi không thể vào vườn hoa ư?”

“Tốt nhất là không nên. Cậu Hoắc đã căn dặn bà chủ chỉ có thể hoạt động ở khu vực lầu hai.”

Đúng lúc này, anh đang bước đi trên bãi cỏ chợt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên ban công lầu hai.

Khương Vũ chạm phải ánh mắt của anh. Ánh mắt lạnh lùng kia làm cô giật mình, vội vàng xoay lưng lại trốn sau bức tường.

Đến lúc cô tò mò nghiêng người nhìn ra cửa sổ thì đã không còn bóng dáng anh đâu nữa rồi.

“Anh ta là bác sĩ tâm lý à?”

“Đúng vậy thưa bà chủ.”

“Tôi có thể nhờ anh ta xem giùm chứng mất ngủ không?”

“Không thể thưa bà chủ. Cậu Hoắc có dặn lúc cậu ấy không ở nhà cô không thể tiếp xúc với bất kỳ ai khác.”

Có một khoảng thời gian dài, Khương Vũ hoài nghi tên quản gia này là người máy. Hoặc nếu không cũng là giám ngục của ngục giam. Cả ngày đeo mặt nạ vô cảm, phong tỏa hết sinh hoạt của cô.

Khương Vũ rất muốn chạy trốn, dù cho một giây sau có bị Hoắc Thành giam trong phòng đọc sách bắn chết thì vẫn tốt hơn cuộc sống như cái xác không hồn.

Có lẽ vị bác sĩ tâm lý kia có thể giúp cô.

***

Khương Vũ vừa tỉnh lại, trong đầu xuất hiện rất nhiều ký ức kiếp trước. Sau khi cô sống lại, những ký ức này tựa như bị cất kín trong cái hộp đen.

Cái hộp đen ký ức như mở ra một khe hở nhỏ, làm cô nhớ tới rất nhiều chuyện lúc trước mà ngay chính cô cũng không ngờ đến.

Ví dụ như lúc cô và anh trong giấc mơ gặp nhau. Cách một tấm rèm cửa trắng mỏng manh, cô ngạc nhiên thoáng nhìn anh. Bỗng hồ nước yên tĩnh dưới đáy lòng cô như bị một hòn đá nhỏ thảy xuống, gợn lên từng tầng lớp sóng.

Bỗng nhiên Khương Vũ giãy dụa thoát khỏi cảnh mơ. Cô mở mắt ra.

Phòng bệnh im ắng tràn đầy ánh nắng ấm áp, bên gối của cô có mấy bó cúc vàng trắng xinh đẹp,  những quả anh đào đỏ tươi và kem dâu tây.

Cô chớp mắt, nhìn rõ người trong phòng.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn mặt lo lắng đầy mệt mỏi của Khương Mạn Y: “Tiểu Vũ.”

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây.” Giọng nói Khương Vũ yếu ớt: “Đây là đâu.”

“Con gái! Cuối cùng cũng tỉnh! Có thấy không thoải mái chỗ nào không?”

Trình Dã lo lắng đứng khỏi ghế sô pha, bổ nhào tới trước mặt Khương Vũ, tình cha như núi, cầm tay cô lên: “Con đã ngủ mấy ngày rồi!”

“À.”

Khương Vũ nhìn thấy Trình Dã thì cực kỳ hoang mang, vừa quay qua đã thấy Tạ Uyên ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ cũng đang căng thẳng, càng thêm mờ mịt hơn: “Bố, bố nuôi, mẹ nuôi. Mọi người đều đến ạ!”

“Có thể không đến được à, xảy ra chuyện lớn như vậy! Lúc cảnh sát Trần liên hệ tim mẹ cứ như ngừng đập! Đợi chuyến bay không được nên mới đi nhờ máy bay tư nhân của bố con đến đây.”

Khương Mạn Y che ngực, vẫn chưa hết sợ: “Sớm biết thằng nhóc thúi Cừu Lệ đang làm chuyện nguy hiểm như vậy thì lúc trước có đánh chết con mẹ cũng không cho con đi Hải Thành!”

“Cừu Lệ!” Khương Vũ lập tức tỉnh táo lại: “Anh ấy sao rồi?”

Cô còn nhớ mình cầm đồ của anh đi từ trường học ra, sau đó một chiếc xe đen không có biển số vụt tới trước mặt cô, nhanh như chớp bắt cô đi. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ngay cả nửa giây để cô phản ứng cũng không có.

Chiếc Mercedes đưa cô tới một khách sạn, trói chặt rồi gọi video nói chuyện. Lúc đó cô mới biết chuyện Cừu Lệ đang làm.

Đối phương dùng cô để đe dọa anh.

Không lâu sau, dưới tác dụng thôi miên của Cừu Lệ, cô thiếp đi. Cũng may là trong áo còn có máy định vị GPS. Lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như cô nhìn thấy bóng dáng cảnh sát phá cửa xông vào.

Sau đó thì thật sự không nhớ rõ.

Cô không bị thương, chỉ là ngủ sâu. Mà giấc ngủ này không biết đã kéo dài bao nhiêu ngày.

Khương Vũ tỉnh táo, vội vàng hỏi: “Cừu Lệ đâu? Anh ấy sao rồi? Anh ấy có phạm tội không? Con còn nhớ, còn nhớ là những người kia dẫn anh ấy lên thuyền, còn uy hiếp anh ấy,… Anh ấy có thể bị phán án tử hình không?”

Trình Dã nói: “Không cần lo, cảnh sát Trần đã nói cậu ta là nội gián, lần này lập công lớn nên sẽ không bị phạt. Nhưng mà bị trúng một viên đạn, không biết sống chết ra sao.”

Sắc mặt Khương Vũ trắng bệch, cả người ngơ ngẩn.

“Đã là lúc nào rồi mà anh còn dọa con bé.”

Khương Mạn Y đẩy Trình Dã, “Yên tâm đi Tiểu Vũ, thằng bé không sao cả, chỉ là chân trái… Bác sĩ nói, có khả năng sẽ phải ngồi xe lăn.”

Nghe thấy anh không nguy hiểm tính mạng, Khương Vũ thở phào một hơi. Nhưng sau đấy lại càng sợ hãi hơn, run rẩy nói: “Chân trái… Không có, là… là… tàn tật ư?”

Quả nhiên không phải bố mẹ ruột thì không biết thế nào là đau lòng vì con cái.

Cuối cùng Tạ Uyên cũng không chịu được nữa, đi lên phía trước an ủi Khương Vũ: “Yên tâm, Tiểu Vũ. Không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ là đầu gối bị thương, bác sĩ nói khả năng hồi phục vẫn rất lớn. Đừng có lo, chắc chắn bố sẽ giúp con sửa chân cho cậu ta, không để con có tên bạn trai tàn tật đâu.”

“…”

Trình Dã: “Ông làm như sửa xe vậy. Nếu không sửa được thì sao?”

Tạ Uyên: “Chỉ cần không quá giới hạn, cho dù xe đâm nát vẫn sửa được.”

Trình Dã: “Sửa xong lỡ như khó dùng thì sao?”

Tạ Uyên: “Vậy đổi xe khác.”

Trình Dã: “Tôi cũng đề nghị đổi xe khác. Thằng nhóc thúi này! Con gái nhà chúng ta ngàn dặm xa xôi tới muốn tái hợp với cậu ta, vậy mà cậu ta dùng năng lực của mình chơi trò mất dạy!”

Khương Mạn Y không chịu được nữa: “Hai người có thể bớt tranh cãi được không, ầm ĩ thế làm gì, yên lặng chút không được à?”

Trong lúc hai ông bố cãi nhau, Khương Vũ đã đi xuống giường, lấy giày thể thao ở cạnh cửa mang vào: “Cừu Lệ đâu? Con muốn gặp anh ấy.”

Khương Mạn Y vội đuổi theo: “Ấy, bây giờ không tiện. Hôm qua chúng ta đã đến thăm thằng bé ở phòng chăm sóc đặc biệt của khoa chỉnh hình, nhưng y tá không cho vào.”

“Con đứng ngoài xem là được rồi.”

Khương Vũ không chút do dự ra khỏi phòng bệnh, đi về phía thang máy.

Đúng lúc này thì điện thoại đổ chuông, là số lạ đến từ Hải Thành.

Khương Vũ nối máy.

“Tiểu Vũ, tỉnh rồi?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc trong điện thoại, trái tim chập chùng không yên của cô cuối cùng cũng bình ổn lại: “Em tỉnh rồi.”

“Tính toán thời gian thì giờ này chắc là tỉnh rồi.”

Cô tựa hồ còn có thể tưởng tượng dáng vẻ cúi đầu cười yếu ớt của anh: “A Lệ, anh đang ở đâu? Bây giờ em tới tìm anh.”

“Không được qua đây.” Giọng nói của anh trầm thấp, chậm rãi nói: “Tiểu Vũ, đầu gối của anh bị thương.”

Khương Vũ đỏ cả mắt, cõi lòng nát tan: “Đang ở phòng chăm sóc đặc biệt khoa chỉnh hình tầng ba phải không? Bây giờ em lập tức đi lên.”

“Lúc bị bắn một viên đạn, tên Hoắc Thương Lâm ngu ngốc kia còn tưởng anh không bị thương, cho rằng mình bị anh thôi miên rồi.”

Trong điện thoại vẫn là giọng nói tràn đầy ý cười của anh, âm thanh trầm thấp, chậm rãi kể lại: “Nhưng anh thật sự đau lắm, cho dù Tiểu Vũ không ở bên cạnh, anh cũng tưởng như trái tim ngừng đập. Anh nghĩ cả đời này mình chưa từng đau đớn thế, ngoại trừ lần chia tay Tiểu Vũ…”

“Em lập tức vào thang máy!”

“Đinh”. Cửa thang máy cách đó mười mét mở ra, anh vịn vào tay vịn thang máy, một tay khó khăn chống đỡ thân thể, một tay cầm điện thoại. Chân trái anh quấn băng vải dày cộm, có thạch cao cố định.

Dù bị thương nặng đến thế nhưng vẫn muốn gặp bạn gái mình. Anh thay một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, cúc áo cài hết nút cuối, ngay ngắn chỉnh tề.

Sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng khô ráp. Anh cầm điện thoại, ngắm nhìn cô gái bên hành lang.

“Anh nghĩ, đau hơn chút nữa, có lẽ anh sẽ có nhiều tư cách đứng đây hơn. Từng bước từng bước một đi đến trước mặt em. Hoàn toàn trong sạch, sánh bước bên em.”

Khóe miệng anh hiện lên ý cười tái nhợt, bước ra thang máy, khó khăn vịn lên tường. Chậm rãi đi từng bước một về phía cô.

“A Lệ à…”

Giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gương mặt.

Ánh mắt trời chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cậu thiếu niên, làn da trắng bệch lập lòe ánh sáng.

Trời quang mây tạnh. Cuối cùng anh cũng bước ra khỏi mây tối giăng kín trong suốt bao năm nay.

Anh tựa như đã trở thành người cô luôn hy vọng.

Mãi mãi đi dưới ánh mặt trời, ấm áp lương thiện.

Đúng lúc này, điện thoại “Đinh” một tiếng, là thông báo từ app [đã biết].

Tin nhắn đến từ [Cừu Lệ] tương lai: “Tiểu Vũ, anh không sao.”

Khương Vũ nhìn anh gửi tin nhắn này, tay không nhịn được run rẩy. Sau bi thương là hân hoan, mừng rỡ, thả lỏng, cảm động,…

Trong nháy mắt, tất cả cảm xúc đều xông thẳng lên đầu. Cô đang khóc lại cười, vừa cười vừa khóc.

Cuối cùng!

Cuối cùng cũng thay đổi cái chết của anh rồi.

Về sau sẽ bình an, bọn họ sẽ bình an.

Cừu Lệ dừng bước, nhìn cô gái trước mặt chằm chằm vào điện thoại, có vẻ hơi bất mãn: “Ông đây đã thành ra thế này rồi, vội vã chạy tới trước mặt em trước tiên. Không ngờ em lại xem điện thoại?”

Khương Vũ dùng tay áo lau sạch nước mắt bên khóe mắt, chậm rãi giang hai tay, cười lớn.

“Bạn trai, mau tới đây, để em ôm một cái.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện