Chuyển ngữ: An Thuần (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muôi)
Hoắc Thành lập tức đi đến bên cạnh Khương Vũ, chặn đường không cho Khương Vũ rời đi.

“Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Khương Vũ không muốn nhìn thấy hắn ta, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách: “Mời anh tránh ra _____”
Hoắc Thành tức muốn hộc máu, nói: “Hôm đó là do nhất thời xúc động, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
Khóe miệng Khương Vũ khẽ nhếch, cô đã nghe kiểu lời đảm bảo như này không dưới trăm lần, mấy thằng khốn vũ phu chẳng thể nào sửa đổi được cái nết.

Cô không thể tin tưởng hắn ta thêm lần nào nữa.

“Từ nay về sau, anh có ra sao cũng không liên quan đến tôi.”
Hoắc Thành duỗi tay muốn giữ lấy Khương Vũ nhưng cô đã nhanh nhẹn lùi ra sau một bước, né tránh hắn ta.

Hoắc Thành nhìn thái độ lạnh như băng của Khương Vũ như thay đổi thành người một người hoàn toàn khác.

Trong lòng hắn ta xuất hiện cảm giác thất bại xưa nay chưa từng có, hắn ta cảm thấy thật khó chịu.

Mất đi Khương Vũ không phải điều khiến hắn ta khó chịu nhất.

Điều khiến hắn ta khó chịu chính là… Khương Vũ lạnh nhạt thờ ơ và chuyện cô chủ động đưa ra đề nghị chia tay.

Cô là cái thá gì… có tư cách gì!
Hoắc Thành nghiến răng, nói: “Chỉ cần không chia tay tôi, em muốn thế nào cũng được.

Tôi đều có thể cho em hết.

Chẳng phải em muốn múa ba lê sao? Em muốn vào trường Nghệ thuật Esmeralda đúng không? Tôi cho em tiền, ít nhiều không thành vấn đề.”
Khương Vũ cười lạnh lùng, nụ cười mang theo vài phần châm chọc.

Kiếp trước, cô vô cùng cảm động trước những lời hứa hẹn đầy cám dỗ của Hoắc Thành, cô cứ nghĩ rằng đây là tình yêu đích thực của đời mình.

Cuối cùng, bởi vì nghèo khó mà từ bỏ ước mơ, mất đi cơ hội có được tương lai tươi sáng.

Chỉ có người đã từng trải qua thì mới biết được cái gọi là thanh cao, là thận trọng, là bẩn thỉu so với tương lai của chục năm sau đều không đáng để nhắc tới.


Giữ chắc lấy tấm ván trước mắt mới không trầm luân trong vực sâu.

Nếu không có app [Đã biết] trao cơ hội kiếm tiền cho cô thì có lẽ, cô vẫn sẽ rơi vào cạm bẫy mộng tưởng do Hoắc Thành tạo ra.

Nhưng hiện tại, cô không cần.

Khương Vũ quay đầu nhìn Đào An Hinh rồi nhìn về phía Hoắc Thành: “Hãy chọn người mà anh thích thật lòng đi.”
Dứt lời, cô đeo cặp xách lên, cứ thế mà đi thẳng về phía trước.

Hoắc Thành lưu luyến nhìn bóng dáng của cô, tầm mắt mãi không rời.

Tại sao lại như vậy, tại sao cô lại trở nên như thế…
Trước giờ Hoắc Thành chưa từng bị Khương Vũ từ chối cho nên rất khó chấp nhận chuyện ngoài ý muốn hôm nay, trong lòng hắn ta đang cảm thấy rất khó chịu.

Quần chúng xung quanh hít drama ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều tỏ vẻ kinh ngạc trước tình huống xảy ra trước mắt này.

Không phải Hoắc Thành thích Đào An Hinh nhất sao? Chẳng lẽ Khương Vũ không phải thế thân của Đào An Hinh!?
Tại sao hôm nay hắn ta lại hèn mọn cầu xin Khương Vũ – người mà hắn ta vẫn luôn khinh thường.

Hơn nữa còn gạt chính chủ Đào An Hinh sang một bên.

Không chỉ là đám người hóng chuyện mà ngay cả bản thân Đào An Hinh cũng khó mà thích ứng được với chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Hoắc Thành thực sự là một ứng cử viên không tồi.

Có thể nói có rất nhiều người muốn theo đuổi cô ta nhưng lại không có người có điều kiện tốt hơn Hoắc Thành.

Vốn dĩ, cô ta cũng định chọn Hoắc Thành nhưng lại dứt khoát không cho hắn ta dễ dàng đạt được như ý nguyện, muốn cho hắn ta biết cô ta đáng quý đến chừng nào.

Cô ta chẳng hề hoảng loạn khi hay tin Hoắc Thành và Khương Vũ hẹn hò.

Bởi cô ta biết, Hoắc Thành chẳng qua là đang tìm người thế thân của cô ta mà thôi.

Cầu mà không được, ngày đêm mơ tưởng mới có thể khắc sâu trong lòng.

Nhưng mà hiện tại thì tình hình không phát triển theo quỹ đạo mà cô ta tính toán….

……..

Khương Vũ đi ra khỏi cổng lớn của trường học, nhìn sang cây bạch quả ở phía đối diện thì thấy bóng dáng mảnh khảnh, cao gầy của một thiếu niên.

Cừu Lệ mặc áo hoodie đen, đứng dựa vào thân cây.

Trên trán có vài sợi tóc đen rũ xuống, làn da rất trắng, đôi môi hơi đo đỏ.

Có lẽ là dưới nền vàng của lá bạch quả nên thoạt nhìn khí chất của cậu giờ phút này đã thiếu mất đi sự sắc bén, chỉ còn lại vài phần nhàn nhã.

Khương Vũ biết cậu đang đợi cô.

Hít một hơi sâu, thầm chuẩn bị vài giây sau đó sải bước về phía cậu.

“Chút nữa tớ muốn đến lớp múa.” Khương Vũ nói với cậu “Vì vậy hôm nay hai ta không thể hẹn hò.”
Cừu Lệ tỏ vẻ không sao cả: “Ăn cơm tối trước đã.”
Khương Vũ nghe thấy vậy thì biết mình đoán đúng rồi, Cừu Lệ thật sự coi cô là phiếu cơm lâu dài.

Tâm trạng của cô… thật phức tạp.

Aizzz.

Như vậy xem chừng cô phải nỗ lực kiếm tiền thì mới nuôi nổi sói con ngốc nghếch này.

Thù lao ba trăm triệu vẫn còn xa lắm, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là làm nhiệm vụ thật tốt.

Khương Vũ nhìn Cừu Lệ, trong lòng chợt nảy ra ý tưởng, nói: “Nếu đã là quan hệ bạn trai bạn gái, tớ có việc phải nhờ vả thì cậu sẽ tận lực giúp đúng không?”
Có lẽ lần sau nếu làm nhiệm vụ thì có thể nhờ Cừu Lệ giúp đỡ.

Dù là IQ hay thân thủ đều không tồi đâu nhé.

Cừu Lệ cúi đầu thoáng nhìn cô, nghiền ngẫm nói: “Cảm tình còn không có tiến triển, còn muốn sai tôi?”
Khương Vũ liếm môi, thầm nghĩ nếu cậu muốn ăn cơm chùa của tôi lâu dài thì nhất định phải nghe lời tôi mới được.

“Đi thôi, tớ không ăn nhưng vẫn có thể mời cậu ăn tối.”

Cừu Lệ cũng không từ chối, vui vẻ đi sau cô, từng bước đi đều toát ra vẻ lười nhác.

Cô gái nhỏ mặc đồ thể thao thu đông ôm sát người làm tôn lên thân hình của cô, cánh tay thiên nga xinh đẹp, eo thon nhỏ, đặc biệt là đôi chân dài mà cân xứng, các đường nét có thể nói là hoàn mỹ.

Cừu Lệ càng nhìn cô càng cảm thấy ngứa ngáy, loại ngứa ngáy mà cậu khó có thể lí giải được.

Mong muốn của cậu đối với cô không chỉ là muốn ăn đồ ăn ngon.

Cậu còn muốn nhiều hơn, thật nhiều hơn nữa….

Trên đường có hai ba đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo.

Khương Vũ nhìn bọn họ, tự nhiên thấy hơi xấu hổ mà dời tầm mắt đi chỗ khác.

Cừu Lệ nhìn thoáng qua đã hiểu được tâm tư của Khương Vũ, nói: “Nếu cậu thích thì cũng có thể nắm lấy tay tôi.”
“Bây giờ không cần.” Cô chột dạ nói, “Cảm ơn.”
Tuy là cô đồng ý trở thành phiếu cơm dài hạn cho cậu nhưng cũng không cần cậu “lấy thân báo đáp” mà.

Khóe miệng Cừu Lệ nhẹ nhàng cong lên, cũng không miễn cưỡng cô.

Tương lai còn dài, cậu không cần phải sốt ruột.

Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Cừu Lệ lập tức kéo Khương Vũ đi vào mua một chiếc kẹo mút vị dâu tây.

Cậu bóc vỏ rồi đưa lại gần miệng Khương Vũ.

Khương Vũ nhìn que kẹo, mờ mịt ngẩng đầu nhìn cậu.

“Ăn đi.”
“Ò.”.

Đọc truyện tại # TRÙM truyện.

N ET #
Khương Vũ ngậm kẹo que, cảm nhận được vị ngọt nơi đầu lưỡi.

“Ngon không?”
“Ngon.”
Cô nhìn thấy ý cười nơi khóe mắt của thiếu niên, cảm thấy hương vị của tình yêu nhàn nhạt.

Thiệt là, không ngờ rằng nhóc con Cừu Lệ cà chớn này sau khi yêu đương vẫn ra dáng chàng trai ngọt ngào và ngầu “đét”.

Nhưng mà vị ngọt nơi đầu lưỡi còn chưa đến mười giây thì Cừu Lệ đã rút kẹo qua ra khỏi miệng cô, bỏ vào miệng của mình.

Khương Vũ:???
Cừu Lệ ngậm kẹo que, cười nhẹ: “Ngọt.”
Khương Vũ hơi tức giận mà trách cậu: “Cậu muốn ăn thì tự mình mua một cái không được sao, mắc mớ gì ăn của tôi!?”
Má trái của Cừu Lệ vì ngậm kẹo que mà phồng lên, dửng dưng nói: “Vậy để tôi mua cho cậu một cái khác.”
“Không phải, cậu làm thế…”
Rất mê hoặc lòng người T^T.

Cừu Lệ ngậm kẹo que đi trước, tâm trạng có vẻ không tệ lắm.

Khương Vũ đi theo sau, hơi bất mãn mà lải nhải: “Cậu không chê bẩn à?”
Cậu quay đầu, đuôi mắt khẽ nhếch lên, cười như không cười nói: “Bạn gái của tôi, tôi ngại cái gì?”
Khương Vũ:……
*
Cừu Lệ đưa Khương Vũ đến lớp học bổ túc.

Khương Vũ khởi động làm nóng người, bắt đầu luyện tập đoạn “Hồ thiên nga” mà cô chọn để tham gia thi tuyển chọn cuối năm.

Cừu Lệ đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn cô gái nhỏ múa ba lê trong phòng tập.

Cô giống như một con thiên nga đen muốn giương cánh bay lên, ưu nhã mà dụ hoặc.

Cừu Lệ nghĩ tới người mẹ đã vứt bỏ mình lúc trước.

Bà ấy cũng là một người xinh đẹp như vậy, mái tóc dài như thác nước, giọng nói dịu dàng dễ nghe, lúc cười rộ lên tựa như nắng mùa xuân làm tan chảy băng tuyết.

Bà ấy là sự tồn tại đẹp đẽ duy nhất trong trí nhớ thời thơ ấu đáng sợ của Cừu Lệ.

Nghe nói bây giờ bà ấy sống rất tốt, là giáo sư của của một trường đại học tại Bắc thành.


Chính bà đã rời bỏ cậu, để cậu vĩnh viễn ở lại trong địa ngục Tu La.

Có lẽ việc bà rời đi là bất đắc dĩ, có lẽ chỉ cần mình trở nên ưu tú là có thể nhận được sự công nhận của mẹ và được trở lại bên bà ấy.

Cừu Lệ rút ra một quyển sách về phân tâm học, ngồi ở hành lang vắng vẻ, trầm tư đọc nó.

Cậu muốn trở thành… một người thật ưu tú.

*
Khương Vũ vui vẻ tập múa xong, tắm rửa thay quần áo đã là 9 giờ tối.

Lớp múa đã không còn học sinh, Khương Vũ nhìn Cừu Lệ ngồi ở hành lang vắng vẻ đọc một cuốn sách rất dày.

Ánh đèn mờ ảo rọi xuống làn da trắng nhợt của cậu, đôi mắt đen như mực, sống mũi cao thẳng, đường nét sắc nét.

Trông rõ đẹp trai.

Cậu cầm lấy sách, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

Nhìn cậu thiếu niên như vậy, Khương Vũ rất khó có thể liên hệ cậu với một tội phạm giết người.

Cậu của tương lai rốt cục đã trải qua chuyện gì vậy.

Cừu Lệ dường như cảm nhận được có cô gái ở phía xa, ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Tan học rồi?”
“Ừm, sao cậu lại ở chỗ này vậy?”
“Đợi em.”
“Đợi em làm gì.”
“Đợi em tan học.”
Cừu Lệ gập quyển sách lại, cất vào trong ba lô, bước về phía cô: “Muộn rồi, tôi đưa em về.”
Nói rồi cậu khoác ba lô nặng trịch của cô lên vai.

Trên hành lang, Khương Vũ nhìn theo bóng dáng cao lớn của Cừu Lệ, trong lòng dâng lên từng đợt ấm áp.

Kiếp trước, lúc cô và Hoắc Thành yêu nhau, Hoắc Thành chưa từng xách giỏ giùm cô, thì làm gì có chuyện ở lại đến muộn chờ cô tan học.

Có nhiều lúc, cô nhân nhượng Hoắc Thành, làm hết mọi chuyện để lấy lòng hắn ta, cam tâm tình nguyện mà trả giá.

Cuối cùng, thân phận cách biệt khiến cho cô càng ngày càng thấp kém.

Bạn trai “giá rẻ” Cừu Lệ này làm cho cô cảm nhận được cảm giác yêu đương của tuổi mới lớn.

Nhìn bóng dáng cao gầy của cậu, trong lòng Khương Vũ không khỏi suy nghĩ, không phải là cậu thật sự thích cô chứ.

Cô đuổi theo Cừu Lệ, tò mò hỏi: “Sao anh lại tốt với em quá vậy?”
Vẻ mặt Cừu Lệ vô cảm: “Tôi tốt lắm sao?”
“Ừm.

Rất tốt.”
“Vậy em cũng nên tốt với tôi hơn.” Cừu Lệ cúi sát vào cô, gương mặt nhẹ nhàng sát vào bên tai cô, khẽ nói.

Khương Vũ cảm nhận được hơi thở ấm nóng, trái tim không nhịn được run rẩy, căng thẳng đến mức giọng nói cũng gấp gáp: “Anh muốn làm gì?”
Cừu Lệ chưa thỏa mãn nên dùng chóp mũi cọ cọ vào vành tai cô, khóe miệng nhếch lên đầy gian xảo: “Tôi đói bụng rồi, muốn ăn khuya.”
Khương Vũ:…….……
Suy nghĩ bậy bạ trong đầu trong chốc lát tan thành mây khói.

Quả nhiên, không hổ là sói con, vẫn là vì ăn no mà đến tìm cô….




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện