Chuyển ngữ: Rong biển (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Buổi tối hai tuần sau.

Khương Vũ đi vào phòng thay đồ, đang chuẩn bị thay bộ đồ múa thấm đẫm mồ hôi ra thì phát hiện dây giày đã bị đứt.
Khương Vũ vội cởi giày.

Sau đó tìm kim khâu trong túi nhỏ bên hông ba lô.
Đôi giày này cũng đã được cô may đi may lại nhiều lắm rồi.

Cho dù là mũi giày hay đế giày thì cũng có không ít dấu vết may vá.
Ngô Tư Lâm và các nữ sinh khác tập múa xong cũng đi vào phòng.

Bỗng, cô ta nhìn thấy Khương Vũ đang khâu giày, không nhịn được chế giễu một câu: “Cái loại giày nát như vậy mà cũng mang được.

Không sợ làm mất hết mặt mũi của Linh Tước chúng tôi à.”
“Cứ coi như nó vào được Esmeralda thì cũng chẳng trả nổi tiền học phí.

Uổng mất một vị trí trong danh sách ứng cử.”
“Cũng thật không hiểu cô giáo nghĩ gì nữa.

Sao có thể cho loại người này đi thi chứ.”

Khương Vũ nhìn thoáng qua Ngô Tư Lâm, sau đó khẽ giễu lại: “Mới đó mà đã quên sao? Tôi được đi thi là bởi vì cậu không đủ giỏi, còn tôi vừa hay múa đẹp hơn cậu.”
Đám bạn của cô ta không phản bác lại được gì.
Còn Ngô Tư Lâm bị đâm trúng chỗ đau, tức anh ách: “Ngay cả giày múa thôi mà cũng không mua nổi, mày được chọn đi thi thì sao chứ? Học phí không đóng được thì lấy tư cách gì mà đòi học ở Esmeralda.”
Nếu là trước kia, khi Khương Vũ bị sỉ nhục như vậy chắc chắn sẽ cảm thấy rất tổn thương.
Nhưng cô đã không còn như trước nữa, chỉ bình tĩnh cười nhạt: “Tôi có vào Esmeralda hay không thì không biết.

Nhưng mà chắc chắn là cậu chẳng vào nổi rồi.

Nên là ai đáng thương hơn nhỉ?”
Ngô Tư Lâm không ngờ Khương Vũ mồm mép nhanh nhẹn như vậy khiến cô ta nói không lại, chợt thấy mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè.

Ngô Tư Lâm thẹn quá hóa giận, tiến lên gây gổ với Khương Vũ…
“Còn không phải là do mày cướp mất cơ hội của tao à!”
Khương Vũ dễ dàng tránh khỏi bàn tay của cô ta.
Ngô Tư Lâm hụt tay, va vào hộc tủ.

Cùi chỏ đau hết cả lên.
Khương Vũ không thèm quan tâm cô ta, mở tủ của mình ra.
Nhưng bỗng nhiên cô phát hiện bên trong tủ có một đôi giày múa ba lê mới tinh.
Đôi giày được để trong túi màu trắng, bên trên túi còn in logo VCI.
Ai mà chẳng biết VCI là nhãn hiệu giày múa ba lê cao cấp.

Giày của hãng đã xuất hiện từ hàng trăm năm trước và được sản xuất thủ công.

Sản lượng sản xuất hằng năm rất ít, nhưng chất lượng giày của hãng lại tốt cực kỳ.
Khi ngành công nghiệp sản xuất giày múa ba lê đang dần trở thành xu hướng.

Thì VCI với tiêu chí ‘lượng ít chất ưu’ lại dẫn đầu trong ngành công nghiệp sản xuất hàng cao cấp, thậm chí là xa xỉ phẩm.
Khương Vũ kinh ngạc lấy giày ra khỏi túi.
Đây là loại giày mũi nhọn, bề mặt giày được làm bằng chất liệu satin màu trắng ngà.

Mỗi một đường kim mũi chỉ đều được khâu bằng tay khiến cho đôi giày múa ba lê bỗng chốc trở thành một tác phẩm nghệ thuật.
VCI là nhãn hiệu giày hàng đầu.


Đương nhiên là mỗi một nữ vũ công, bất kể nghiệp dư hay chuyên nghiệp đều muốn sở hữu một đôi như vậy.
Nhưng giá cả của nó quá đắt.

Hơn nữa dùng để học múa thì lại rất phí, mang chưa được mấy tháng thì đã hư và phải đi mua mới rồi.
Bởi vậy ít ai có thể trung thành mua giày VCI mãi.
Các bạn nữ thấy cô lấy đôi giày hiệu VCI ra, không kìm được kinh ngạc mà xuýt xoa…
“Trời đất, Khương Vũ vậy mà lại có giày VCI kìa.”
“Hình như đôi này hơi giống đôi Ngô Tư Lâm đang mang nhỉ?”
“Rõ ràng là không giống! Ai biết được giày của nó là hàng nhái hay thật.”

Ngô Tư Lâm nhìn đôi giày giống y chang của mình trong tay Khương Vũ, sắc mắt lạnh đi thấy rõ.
Khương Vũ bỗng nhớ lại hai tuần trước Cừu Lệ có nhắc tới chuyện giày múa ba lê với cô.
Lúc đó cậu khẽ vuốt mắt cá chân cô, hình như là đang dùng ngón tay đo kích thước.
Nhưng Khương Vũ lại không nghĩ rằng cậu lại mua giày VCI cho cô!
Khương Vũ cũng biết hoàn cảnh gia đình của cậu.

Bố vào tù vì tội ngược đãi, mẹ cũng bỏ đi không còn liên lạc.

Còn cậu lại vì khiếm khuyết tâm lý nên họ hàng thân thích cũng chẳng ai đồng ý nhận nuôi.
Sau khi theo học tại Trung học Duật Hi, Cừu Lệ cũng nhờ có thành tích xuất sắc mới lấy được học bổng.

Coi như miễn cưỡng sống được qua ngày.
Vậy thì cậu lấy tiền đâu ra để mua giày đắt như vậy chứ?
Khương Vũ lẳng lặng cất giày vào túi, chuẩn bị cầm nó theo để đi tìm Cừu Lệ hỏi rõ.
Nhưng ngay lúc này, Ngô Tư Lâm lại gọi cô lại: “Khương Vũ! Tuy là mày nghèo đến mức không mua giày được, nhưng cũng không cần sĩ diện hão đi mua hàng nhái nhỉ.”
“Đúng vậy.

Mua hàng giả cũng tính là phạm pháp đó.”

Khương Vũ nghe đám cô nữ sinh đó bảo đây chỉ là hàng giả thì thở phào một hơi, hờ hững nói: “Hàng nhái thì sao, ăn bớt cơm nhà mấy người à?”
Dứt lời, cô đã muốn rời đi.

Nhưng Ngô Tư Lâm sao có thể dễ dàng thả cô đi như vậy.

Cô ta ngăn Khương Vũ lại, “Nếu mày mang đôi giày này biểu diễn trước mặt thầy cô của trường Esmeralda thì thật đáng xấu hổ.”
“Phải đó!”
Cô gái kế bên nhân lúc Khương Vũ không đề phòng giật lấy túi giày rồi lấy đôi giày ra: “Mỗi đôi giày của VCI đều có mã số độc nhất trên dây giày.

Chúng ta có thể lên trang web chính thức kiểm tra xem.

Khương Vũ, chắc mày cũng không ngại cho tụi tao kiểm tra thử đâu nhỉ.”
Khương Vũ lạnh giọng: “Kiểm tra thử? Tao mang giày nhái thì sao chứ! Có mất mặt cũng là tao mất mặt, liên quan gì đến chúng mày.”
“Nói vậy sao được nè.

Nếu mày mang giày nhái lên biểu diễn, chẳng phải người mất mặt sẽ là Linh Tước chúng tao à.”
Ngô Tư Lâm vẫn không chịu buông tha: “Nếu đôi giày này đúng là hàng giả, bọn tao sẽ mang đi xử lý giùm mày.”
“Tụi bây dám!”
Ngô Tư Lâm lấy một cái kéo từ trong túi xách ra, cười lạnh: “Để tao thử xem.”
Khương Vũ muốn tiến lên giành lại giày, nhưng đám nữ sinh kia lại nhanh hơn một bước nắm chặt tay cô, giữ chặt không để cô lại gần Ngô Tư Lâm.
Khương Vũ nổi giận: “Qua tay tụi mày rồi làm sao tao biết mã số đó có đúng hay không.”
“Con nhà quê.”
Cô bạn cầm điện thoại muốn tra mã số nói với Ngô Tư Lâm: “Tư Lâm, cậu cởi giày ra cho tớ tra thử coi.

Để con nhà quê này còn biết hàng thật, hàng giả như thế nào.”
Ngô Tư Lâm không chút do dự cởi giày múa ba lê hãng VCI đưa cho cô bạn.
Hai chiếc giày đặt cạnh nhau nhìn y đúc, đám nữ sinh vây quanh lại xôn xao: “Chỉ cần liếc qua là đã thấy chất lượng khác biệt rõ rệt.

Giày của Tư Lâm nhìn kiểu gì cũng thấy trắng sáng hơn nhiều.”
“Còn không phải à.

Tiền nào của nấy mà.

Hàng nhái thì cũng là hàng nhái thôi, giả không thành thật được.”
“Nhìn dây giây của nó xem, chất lượng kém hàng thật nhiều lắm.”

Khương Vũ không hy vọng đồ Cừu Lệ tặng cho mình lại bị nhiều người đánh giá như vậy.

Cô đưa tay muốn lấy lại giày.
Nhưng Ngô Tư Lâm lại nhanh tay hơn giật giày đi mất.
Cô ta cho là do Khương Vũ chột dạ, thế nên thúc giục lũ bạn mình: “Mau mau tra thử đi.

Không thể vì cái sĩ diện hão của nó mà ném hết mặt mũi của Linh Tước chúng ta được.”
Cô bạn kia cũng cầm điện thoại lên, nhập mã số được thêu trên dây giày kia.
“Tra ra rồi, đôi giày này là…”
Cô ta nhìn điện thoại xác nhận lại, sắc mặt ngay lập tức tái đi.
“Là hàng giả chắc rồi.”
“Chắc chắn là hàng nhái luôn.”
Cô bạn kia không cam lòng ngẩng đầu lên nhìn Khương Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là hàng thật.”
Ngô Tư Lâm không dám tin vào tai mình, giật lấy điện thoại của cô bạn.

Cô ta xác nhận đi xác nhận lại, nhưng kết quả đều là hàng thật.
Cô ta không cam tâm nhìn Khương Vũ: “Ấy, không phải mày đã chia tay tên bạn trai có tiền kia rồi sao.

Sao thế… Chẳng lẽ lại mặt dày lì lợm la liếm người ta à?”
Khương Vũ tiến lên lấy lại giày, cất vào trong túi, lạnh mặt quay người bỏ đi.
Ngay lúc này, bỗng có một cô bạn ngạc nhiên nói: “Không thể nào! Tư Lâm, sao mã số trên giày của cậu lại không tra ra vậy?”
Cả đám nhìn về phía cô bạn đó, thấy cô ta một tay cầm giày của Ngô Tư Lâm, một tay cầm điện thoại bấm bấm: “Mấy cậu xem đi.”
Những cô bạn khác nghe vậy cũng xúm lại gần xem màn hình điện thoại của cô ta…
“Đúng là không tra ra nè.”
“Không thể nào!”
“Chẳng lẽ giày của Tư Lâm mới là hàng nhái sao?”
“Chuyện này…”
Ngô Tư Lâm nào dám tin chuyện này.

Cô ta vội vàng lấy điện thoại ra truy cập vào trang web của hãng, nhưng khi nhập mã số vào kiểm tra thì quả nhiên, màn hình điện thoại nhảy ra một thông báo: Xin lỗi! Mã số của bạn không tồn tại.
“Chuyện này… Không thể nào!”
Đôi giày VCI này của Ngô Tư Lâm là do cô ta nhờ người bác buôn hàng ở nước ngoài mua về từ Ireland.

Hàng vừa mới về tay là cô ta đã háo hức mang đến lớp múa khoe khoang cả mấy tháng trời!
Vậy mà… Đây lại là hàng giả!
Chúng bạn lẳng lặng nhìn nhau, đáy mắt còn hơi hơi đắc ý.
Ồn ào nửa ngày trời, thế mà giày của Khương Vũ mới là hàng thật, còn của mình lại là hàng giả.
Khương Vũ thấy cô ta tức cành hông, lẽ ra ban đầu cô cũng chẳng muốn đánh chó mù đường, nhưng xét thấy hành động vừa nãy của cô ta lại quá mức quá đáng.
“Không phải mày nói mua bán hàng nhái là xâm phạm bản quyền à.” Khương Vũ cầm kéo trên bàn lên, ném xuống bên cạnh chân Ngô Tư Lâm: “Vậy cắt nát nó đi.”
Bờ môi Ngô Tư Lâm run rẩy đến trắng bệch, không cam lòng nhìn về phía chúng bạn của mình.
Nhưng thấy dáng vẻ thoải mái vui vẻ của chúng nó hiển nhiên là đang muốn xem kịch, chờ hành động tiếp theo của cô ta.
Mặt mũi Ngô Tư Lâm cũng đã mất hết rồi.

Cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó nhặt đôi giày được cô ta mang đi khoe hết hơn mấy tháng nay cắt thành vải vụn.
Đợi cô ta cắt xong rồi mới có cô bạn châm chọc: “Mặc dù chỉ là hàng nhái thôi, nhưng cũng không phải là không mang được nha.


Dù sao chất lượng có vẻ khá tốt mà.”
“Đúng đó.

Cắt đi thì tiếc chết mất.”
Nhưng lại thấy vẻ mặt Ngô Tư Lâm tối đi vì giận dữ, đám bạn mới chen nhau rời khỏi phòng thay đồ.
Trận phản đòn hôm nay cũng đủ để Ngô Tư Lâm ngoan ngoãn lại rồi.
Khương Vũ không quan tâm cô ta nữa.

Cô cẩn thận cất giày vào trong túi rồi cũng ra khỏi phòng.

Bây giờ đã là 6 giờ 50 tối.

Khương Vũ đón xe buýt đến khu Thủy Tịch Đài nơi Cừu Lệ sống.

Nhưng cô gõ cửa hồi lâu vẫn không có ai ra mở cửa.
Khương Vũ mở ba lô ra lấy túi đựng giày đặt trước cửa nhà cậu, sau đó thì chuẩn bị đi về.
Nhưng mới đi được vài bước, cô không nhịn được quay lại nhìn cái túi màu trắng nằm cạnh lặng im bên cánh cửa cũ.

Cảm thấy như vậy vẫn không được.
Dù sao thì cũng không thể để món đồ quý giá như vậy ở đó được, lỡ như bị người ta lấy mất thì sao.

Vả lại cũng nên nói rõ ràng trước mặt cậu luôn.
Cứ im lặng trả lại như vậy cũng đâu hợp tình hợp lý.
Nghĩ vậy, Khương Vũ xách túi đựng giày lên, rời khỏi căn nhà của cậu.
Vừa mới đi ra, cô đã nhìn thấy thiếu niên mặc áo len cao cổ màu đen huyền đang chậm rãi đi dọc theo đường mòn.
Trong tay cậu còn xách theo một chiếc túi, hình như bên trong là thuốc.
“Cừu Lệ!”
Khương Vũ vội vẫy tay với cậu.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Khương Vũ, Cừu Lệ lại xoay người chạy biến!
Khương Vũ sửng sốt nhìn bóng dáng cậu dần biến mât, sau đó mới phản ứng lại mà đuổi theo cậu: “Sao anh lại chạy hả!”
Cừu Lệ chạy còn nhanh hơn cả sói.

Sau bảy tám lần rẽ vào hẻm nhỏ, cậu vẫn chưa dừng lại, tiếp tục chạy đến một ngã tư khác.
Thấy cô gái không còn đuổi theo sau nữa, cậu mới chống tay lên đầu gối thở hổn hển.
Nhưng lúc này, một chiếc xe taxi dừng lại bên cạnh cậu.

Cửa xe mở ra, đập vào mắt cậu là hình ảnh Khương Vũ bước xuống xe.

Sau đó cô dùng sức đóng cửa xe lại, tức giận: “Không ngờ anh lại chạy đi mất!”
Cừu Lệ:…
Khương Vũ tiến lại gần cậu, thấy trên mặt cậu có mấy vết máu đông và trầy xước, trên mũi còn đang dán băng cá nhân.
Cô nhón chân lên, nắm lấy cằm cậu nhìn kĩ xung quanh.
Trên mặt cậu đúng là đã bị thương.

Mà không phải chỉ mỗi một chỗ đâu! Ở khóe mắt có khối máu đông, khóe môi còn bị trầy xước nữa.
Khó trách mấy ngày nay tan học xong cậu như làn khói bốc hơi.

Hóa ra là cố ý trốn cô đây mà!
“Anh lại bị đánh?”
Đối mặt với màn tra hỏi của cô gái đối diện, lần đầu trong đời Cừu Lệ… thấy lúng túng.

Cậu giải thích: “Tôi không có đánh.”
Khương Vũ nhớ lại đêm hôm đó cậu bị người ta đánh.

Bỗng nhiên lại thấy đau lòng, tính tình cũng nóng nẩy: “Rồi anh đứng im chịu đánh luôn à? Anh bị đánh đến nghiện hay sao! Mấy người đó là ai?”
Cừu Lệ liếm chỗ trầy bên khóe môi, miệng khẽ cong lên một chút.
Cậu thích nhìn thấy Khương Vũ vì mình mà tức giận.
“Được rồi.”
Cừu Lệ muốn sờ vào đỉnh đầu Khương Vũ: “Chuyện nhỏ thôi.

Dù sao cũng không đánh chết được.”
Khương Vũ chặn tay cậu lại.

Nhưng không ngờ khi chạm phải tay cậu, Cừu Lệ bỗng nhăn mặt rụt tay lại, có vẻ là bị đau.
Khương Vũ thấy vậy, vội cầm lấy cổ tay cậu, xắn tay áo lên xem.
Trên tay còn có vết bỏng do tàn thuốc để lại.
“Là ai làm!” Khương Vũ kích động: “Rốt cuộc anh chọc phải ai vậy chứ!”
Cừu Lệ hơi bất mãn rút tay về, tránh đi ánh mắt của cô: “Đã bảo không sao rồi mà.”
“Cừu Lệ, anh đã hứa sẽ không làm mình bị thương nữa rồi mà.”
Cừu Lệ lạnh giọng: “Không có tự làm mình bị thương.”
Cậu đã hứa với cô rồi, thế nên sẽ không thất hứa.
“Vậy anh nói đi, là ai làm.”
“Không ai cả! Em không thấy phiền à?”
Lần này Khương Vũ thực sự nổi giận rồi.
Cô biết, nếu Cừu Lệ cứ không biết nghĩ trước tính sau như vậy, thì không sớm cũng muộn… Chắc chắn sẽ đi vào vết xe đổ của ‘Cừu Lệ tương lai’.
“Cừu Lệ.

Nếu ngay cả bản thân mình mà anh cũng không quan tâm, vậy còn trông mong ai khác trên đời này quan tâm anh chứ.”
Cừu Lệ nhìn cô.

Cô gái đối diện quàng khăn len màu đỏ, mặc chiếc áo khoác màu trắng, làn da trắng noãn, đôi mắt trong veo như nước.

Xinh đẹp tuyệt trần.
Bỗng cậu cảm giác được sự tự ti xưa nay chưa từng có.

Sắc mặt khẽ tối đi, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Sinh hoạt của ông đây loạn như vậy đấy, cô không chịu được thì cút.”
Khương Vũ nhìn bóng lưng cậu rời đi.

Cô khẽ cắn môi đuổi theo, lấy từ trong ba lô ra đôi giày múa ba lê trắng muốt: “Giày này mắc như vậy, sao anh lại mua được?”
“Không phải tôi tặng.” Cừu Lệ cũng chưa nhìn thấy đôi giày đó.
“Rõ ràng là anh.” Khương Vũ lại không tin: “Em ngửi thấy mùi khói vương lại.”
“Không thể nào.” Cừu Lệ dừng chân lại, cầm lấy đôi giày trên tay cô đưa lên mũi ngửi: “Sao lại có mùi khói được.

Lúc đó tôi đâu có…”
Nhưng lời còn chưa dứt, cậu đã phản ứng lại, hơi bối rối.
“…”
Cô gái nhỏ cũng thật lắm trò.
Khương Vũ thấy cậu đã thừa nhận, vội hỏi: “Đôi giày này có liên quan đến việc anh bị đánh đúng không? Chẳng lẽ anh cướp tiền của người ta, hay là vay tiền không trả nên bị đánh?”
Trong đầu cô lược qua cả trăm trường hợp có thể xảy ra, nhưng mỗi trường hợp… đều không theo hướng tốt đẹp.
Cừu Lệ không thích bị cô gặng hỏi như vậy, thẳng tay ném đôi giày lại về phía cô: “Thích mang hay không thì tùy, bớt nói nhảm.”
“Nếu như anh thật sự làm vậy để mua giày, vậy tôi cũng chẳng thèm.”
Tính tình Khương Vũ cũng rất nóng nảy.

Cô trả giày lại cho cậu, xô xô đẩy đẩy một lúc, giày đã rơi xuống đất.
Mắt cô phiếm hồng, lùi về sau hai bước, cố nén nước mắt lại: “Cừu Lệ.

Không ai có thể cứu được anh đâu, chỉ có anh mới có thể tự cứu mình.”
Cừu Lệ hạ giọng: “Tôi không cần ai cứu giúp cả.

Bây giờ tôi vẫn rất ổn.”
“Anh chắc chứ?”
“Chắc.”

“Được.

Coi như tôi lo chuyện bao đồng rồi.

Tốt nhất là anh đừng có hối hận, ai hối hận người đó thua.”
Khương Vũ nói xong thì lùi lại hai bước, sau đó quay người bỏ đi.
Cừu Lệ nhìn bóng lưng cô dần xa, bên tai như vọng lại giọng nói của cô.
Không ai có thể cứu được anh đâu, chỉ có anh mới có thể tự cứu mình…
Sao mà cậu lại không muốn mở lòng dù chỉ là một khoảnh khắc cơ chứ.

Sao mà cậu lại không muốn trở nên tốt đẹp hơn, trở thành người bình thường cơ chứ.
Nhưng cậu lại kẹt trong địa ngục, chỉ có cô là điểm sáng mờ ảo, xa xăm duy nhất mà thôi.
Cừu Lệ ngồi xổm xuống, trái tim co quắp lại.
Đây là lần thứ hai cậu cảm nhận được cảm giác đau lòng.
Cậu cẩn thận từng li từng tí nhặt đôi giày kia lên, coi nó như bảo bối mà nhẹ nhàng phủi bụi.
*
Cừu Lệ vừa về đến nhà thì dùng khăn sạch vắt khô nước, nhẹ nhàng lau đôi giày múa ba-lê.
Khẽ vuốt ve bề mặt mát lạnh của đôi giày.

Bỗng cậu nghĩ không thông, làm sao mà một đôi giày vải nhỏ xíu lại đắt đến thế.
Nhưng mà, tiền nào thì của nấy.
Tặng quà cho Tiểu Vũ, hiển nhiên phải là đồ tốt nhất rồi.
Cừu Lệ chẳng đau lòng tí nào.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại vang lên, là điện thoại của ông chủ Từ…
“Tiểu Lệ, sau này còn thiếu tiền thì cứ tới tìm tôi.

Cậu chính là ‘bao cát’ tốt nhất ở chỗ chúng tôi, có rất nhiều khách đến nói muốn đặt cậu.”
Cừu Lệ thản nhiên nói: “Tôi không làm nữa.”
“Đừng vội nói vậy chứ.

Dù sao thì, bất cứ khi nào cần cứ đến tìm tôi.”
Cừu Lệ thờ ơ cúp máy.
Cậu đứng trước gương, lột miếng băng dán cá nhân đi rồi dán cái mới lên.
Thật ra Khương Vũ đoán không sai.

Tiền cậu dùng để mua giày VCI có liên quan đến chuyện cậu bị thương.
Nhờ bạn bè giới thiệu, cậu mới gặp được ông chủ Từ.

Ông ta mở một sàn đấu vật, tối nào cũng sẽ có mấy cuộc tranh tài.
Nói cho sang là tranh tài đấu vật thế thôi.

Thực chất chẳng phải đấu vật gì cả.

Bởi vì nơi này vốn dĩ là nơi cung cấp ‘bao cát di động’ cho người ta trút giận.
Chỉ cần đối phương trả tiền là có thể đánh đấm ‘bao cát di động’ này một cách tùy thích.

Chỉ cần không ảnh hưởng tính mạng, thì hành hạ ác độc cỡ nào, cho dù là dùng khói thuốc dí bỏng tay cũng được.

Đơn giản mà nói, đó chính là chỗ để giải tỏa áp lực cuộc sống.
Cừu Lệ cảm thấy mình rất thích hợp với ‘công việc’ này.

Bởi vì cậu chẳng hề cảm nhận được đau đớn.

Cho nên cũng nhẫn nại hơn người khác nhiều.
Nhưng mà, cậu đã sai rồi.
Trong quá khứ, mỗi lần bị đánh, cậu đều cảm thấy đau, chỉ là cảm giác đó nhỏ đến không quan trọng.
Nhưng lần này cậu lại cảm nhận được nó.
Mỗi một đấm nện lên người đều như khắc nỗi đau vào tận xương tủy.

Mỗi lần bị tàn thuốc dí vào da, các nơ ron thần kinh đều truyền đến cảm giác rát đau khiến cậu không nhịn được mà run rẩy.
Đây chính là thứ mà trước kia cậu không ngừng tìm kiếm… Một thế giới thực sự đang tồn tại.
Bệnh của Cừu Lệ, không phải là căn bệnh về thể chất.

Mà là chướng ngại tâm lý do từ bé từng chịu tổn thương gây ra.
Không phải cậu không cảm nhận được.

Mà là do tâm lý tự giảm đi nhận thức của cậu về nó, che giấu nó đi.
Còn lần này, cậu cảm nhận được rồi.
Cậu từng thử dùng những cách khác nhau cảm nhận được cảm giác đó.

Như là dùng tăm đâm vào mu bàn tay của mình, nhưng cậu vẫn không cảm thấy gì.
Sau đó cậu dần hiểu ra, mọi thứ đều có liên quan đến Khương Vũ.
Cậu đi làm ‘bao cát di động’ là vì muốn kiếm tiền mua giày cho Khương Vũ.

Mục đích có liên quan đến cô.
Bởi vậy tất cả sự tra tấn về thể xác đó, cậu đều khắc cốt ghi tâm.
Cừu Lệ sờ lên vết thương của mình.

Cảm giác đau rát cực kỳ rõ ràng khiến cậu tỉnh táo không ít.
Tựa như mọi thứ đang dần dần khôi phục.
Cậu sẽ trở lại làm một người bình thường.

Chỉ cần đủ cố gắng, cậu sẽ thi đậu vào một trường đại học tốt, có tiền đồ trong tay, còn có người cậu yêu thương.
Rồi cậu sẽ có thể đứng trước mặt mẹ mình với trạng thái hoàn hảo nhất.

Mẹ cũng sẽ thích cậu.

Cuối cùng, cậu sẽ đạt được hy vọng xa vời nhất của mình.

Là có người nhà ở bên mình.
Khóe miệng Cừu Lệ bất giác cong lên.
Thật tốt làm sao!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện