Mộ Hoài hít sâu một hơi vào lòng, sau khi ổn định tâm lý, lạnh lùng nói:
"Thân bản vương khó bảo toàn, Từ chủ tìm nhầm người rồi."
"Hoài Vương điện hạ, ngài quá đã coi thường năng lực của Thần Thiên Từ."
Mộ Hoài: "..."
Nếu các ngươi lợi hại như vậy, còn tìm lão tử để làm gì! Có bệnh sao!
...
Minh Thù nằm trên giường, đếm dê nướng nguyên con, nhưng toàn bộ dê nướng nguyên con, đột nhiên biến thành gương mặt âm trầm. Râu ria xồm xoàm, mí mắt thâm đen, trong ánh mắt đầy tơ máu, như yêu quái.
Minh Thù trừng mắt qua lại với đối phương.
Đột nhiên xuất hiện, muốn hù chết trẫm để kế thừa đồ ăn vặt của trẫm à? Hoài Vương dễ dàng tiến vào thì thôi, vị nam chính đại nhân này cũng dễ dàng vào được, lẽ nào bởi vì hắn là nam chính, dù phòng bị gì cũng không có hiệu quả với hắn sao?
Có cần phải bất công như vậy không. Thần Thiên Từ là chỗ an toàn nhất trong hoàng cung, an toàn chỗ nào? Cho nên chỗ an toàn nhất, chỉ là nói cho mình nghe thôi sao?
Bình tĩnh.
Mỉm cười.
Không đúng, Hoài Vương không phải nam chính, hắn vào bằng cách nào?
Lỗi hệ thống!
Minh Thù bình tĩnh mỉm cười: "Mấy ngày hôm nay, sao đều chạy đến chỗ ta?"
Mộ Trạch chống tay lên giường, cúi người nhìn Minh Thù, đôi môi khô nứt của hắn khẽ nhếch, chật vật phun ra vài từ:
"Thẩm Từ... Thực sự đã mất rồi sao?"
Minh Thù nhanh chóng đứng dậy, từ khe hở chui qua, nhảy xuống giường, kéo áo khoác qua mặc lên người:
"Ta đã nói rất rõ ràng với điện hạ, Thẩm Từ đã không còn."
Phản ứng này của thái tử điện hạ, có phải hơi dông dài quá rồi không?
Mộ Trạch xiết chặt nắm tay, chịu đựng đau đớn cực lớn:
"Nhưng rõ ràng ngươi đứng trước mặt ta, là ngươi gạt ta đúng không?"
Minh Thù tựa vào giường:
"Ta không phải Thẩm Từ, thái tử điện hạ hiểu rõ nhất. Cần gì phải lừa mình dối người."
Nàng không phải A Từ.
Mặc dù khuôn mặt, giọng nói, hơi thở giống nhau, nhưng ánh mắt của nàng và cách nói chuyện, hoàn toàn không giống.
Nàng không phải A Từ, không phải A Từ của hắn.
Hai ngày nay, Mộ Trạch sống như trong địa ngục, vô số hình ảnh thay phiên nhau xuất hiện trong đầu hắn, kích thích tinh thần của hắn, từ đau khổ đến chết lặng cũng không muốn tin tưởng, sau cùng liền phủ nhận.
"Vậy ngươi là ai? Ngươi là ai?"
A Từ của hắn làm sao chết.
"Ta ư? Ta cũng không biết mình là ai, có thể ta mất trí nhớ."
Minh Thù nghiêm túc, nói mò: "Ừ, nhất định là ta mất trí nhớ."
Mộ Trạch chợt lách người, kề sát Minh Thù, bóp cổ Minh Thù:
"Nói cho ta biết, ngươi là ai?"
"Này này này, thân thể này là của Thẩm Từ, ngươi bóp hư thân thể này, thì đừng có trách ta."
Minh Thù nói có chút khó khăn, nhưng sắc mặt không chút nào hoảng loạn, thậm chí còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Mộ Trạch nghe vậy, bỗng dưng buông Minh Thù ra, thấy chiếc cổ trắng nõn của Minh Thù hằn lên vết đỏ, trong lòng áy náy không thôi, giọng nói run rẩy xin lỗi:
"A Từ, xin lỗi, ta không phải cố ý, ta không phải cố ý..."
"Thái tử điện hạ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ."
Minh Thù xoa xoa cổ mình, lui về phía sau một khoảng cách.
"Ngươi trả lại A Từ cho ta, chỉ cần ngươi mang nàng trả lại cho ta, ta có thể làm mọi chuyện giúp ngươi."
Mộ Trạch dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Minh Thù.
Hắn sai rồi, hắn không nên không nói tâm ý của mình cho A Từ, hắn luôn chờ có một ngày có thể đàng hoàng nói cho nàng biết, luôn muốn... A Từ nhất định sẽ chờ hắn.
Hắn thật sự rất hối hận.
Minh Thù im lặng hai giây, lắc đầu:
"Xin lỗi, ta làm không được."
"..."
Bỗng nhiên, Mộ Trạch ôm đầu ngồi xổm xuống, khóc không thành tiếng.
Minh Thù nhìn hắn khóc, nụ cười biến mất từ lúc nào chẳng biết, cả người nhìn qua như ngọc chìm trong hàn băng, sáng rực trong suốt, lại hiện ra lạnh lẽo.
Một lúc sau, Mộ Trạch đứng dậy, hắn cúi thấp đầu, buồn bực nói:
"Bảo vệ thân thể của nàng cho tốt, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
...
Vinh Hoa công chúa mất tích, hoàng đế giận tái mặt.
Từ chủ nói đã xử lý sạch sẽ chứng cứ, nhưng ngày hôm sau Minh Thù vẫn bị hoàng đế cho người gọi.
Nếu người ta đã hạ quyết tâm muốn hãm hại nàng, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này như vậy.
Trong Ngự Thư phòng, lần này Minh Thù không có được đãi ngộ tốt như lần trước, một vòng người chen lấn trong Ngự Thư phòng.
Minh Thù đi vào, hoàng đế liền không nhịn được chất vấn: "Trấn Quốc công chúa, xin hỏi vật của ngươi tại sao lại xuất hiện trong tẩm cung Vinh Hoa?"
Minh Thù chớp mắt: "Thứ gì?"
Thái giám đưa một vật cho Minh Thù xem, là một cây trâm, dường như là hoàng đế ban thưởng, toàn bộ hoàng cung chỉ mình nàng có.
Trước đây, nguyên chủ thường mang theo, nhưng sau này Minh Thù đến đây, nàng nghĩ cắm đồ vật kim quang lấp lánh trên đầu quá nặng, liền không đeo, để Tri Kỳ cất giữ.
"Không biết, có thể là Vinh Hoa công chúa thấy đẹp, cầm đi từ chỗ ta."
Tối hôm qua, nàng đến đánh Vinh Hoa công chúa, mặc quần áo đơn giản ra trận, cái gì cũng không mang theo.
Vật ở chỗ này, chỉ có thể nói...
Có thể có nội gián.
Sắc mặt hoàng đế tái xanh: "Trấn Quốc công chúa, Vinh Hoa mất tích, có quan hệ gì đến ngươi không?"
"Ta nói không liên quan, ngươi cũng không tin sao."
Minh Thù nói năng tùy tiện, không hề có tôn kính.
"Trấn Quốc công chúa, ngươi tỏ thái độ gì đó!"
Hoàng đế nổi giận trong lòng, Minh Thù kỳ quái như thế, lửa này tựa như đụng phải xăng, càng không thể cứu vãn.
Minh Thù nhướng mày, cười khẽ:
"Bệ hạ muốn ta có thái độ gì?"
Chẳng lẽ phải quỳ xuống, hô to mới chứng minh được à?
Hoàng đế tức giận, nói: "Cây trâm này này là trẫm ban thưởng, nó xuất hiện trong tẩm cung Vinh Hoa, ngươi còn nói không liên quan đến ngươi, rốt cuộc Vinh Hoa ở đâu, Thần Thiên Từ các ngươi muốn làm gì?"
Nghĩ đến Thần Thiên Từ, hoàng đế càng nghẹn họng, dường như muốn phát tiết lửa giận ra ngoài.
"Ta nào biết."
Minh Thù lại cười nói: "Lúc này bệ hạ hỏi ta, còn không bằng nhanh chóng phái người đi tìm, bọn bắt cóc có thể còn hung tàn hơn ta, đến lúc đó cụt tay cụt chân thì làm sao."
"Làm càn!"
Hoàng đế vỗ bàn: "Thẩm Từ, trong mắt ngươi còn có trẫm hay không!"
Nụ cười Minh Thù không biến mất:
"Bệ hạ, tuổi người quá lớn, chúng ta không thích hợp, trong mắt ta đương nhiên không có người."
Mọi người: "..."
Trấn Quốc công chúa, đây là muốn lên trời!
"Ngươi ngươi..."
Sắc mặt hoàng đế xấu đi, nếu như có thể, hắn muốn lập tức gọi người tiến đến, lôi nàng ra chém.
"Bệ hạ, bớt giận."
Thái giám tổng quản thấy sự tình phát triển có điểm không đúng, nhanh chóng đứng ra khuyên giải hoàng đế:
"Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, có lẽ thật sự không liên quan đến Trấn Quốc công chúa."
"Chứng cứ vô cùng xác thực, nếu như không phải Trấn Quốc công chúa làm, vật quan trọng như vậy, tại sao lại xuất hiện trong tẩm cung của Vinh Hoa công chúa?"
"Huống hồ ban ngày, Vinh Hoa công chúa và Trấn Quốc công chúa mới xảy ra xung đột, Trấn Quốc công chúa có lý do để bắt cóc."
"Đêm qua chúng ta lục soát, Thần Thiên Từ không cho chúng ta đi vào tìm người, chẳng lẽ có điều giấu giếm?"
Người ở chỗ này đều là thân tín của hoàng đế, ra sức chứng thực tội danh của Minh Thù.
Minh Thù nhấc tay: "Bệ hạ, ta hoài nghi người sai khiến bọn họ đẩy ta vào chỗ chết, cho nên Vinh Hoa công chúa là do người bảo bọn họ bắt, để dồn ta vào chỗ chết, vì vậy công chúa Vinh Hoa có thể là do người bắt?"
Ngự Thư phòng đột nhiên yên lặng.
Công chúa Trấn Quốc không phải muốn lên trời, mà là điên rồi.
"Thân bản vương khó bảo toàn, Từ chủ tìm nhầm người rồi."
"Hoài Vương điện hạ, ngài quá đã coi thường năng lực của Thần Thiên Từ."
Mộ Hoài: "..."
Nếu các ngươi lợi hại như vậy, còn tìm lão tử để làm gì! Có bệnh sao!
...
Minh Thù nằm trên giường, đếm dê nướng nguyên con, nhưng toàn bộ dê nướng nguyên con, đột nhiên biến thành gương mặt âm trầm. Râu ria xồm xoàm, mí mắt thâm đen, trong ánh mắt đầy tơ máu, như yêu quái.
Minh Thù trừng mắt qua lại với đối phương.
Đột nhiên xuất hiện, muốn hù chết trẫm để kế thừa đồ ăn vặt của trẫm à? Hoài Vương dễ dàng tiến vào thì thôi, vị nam chính đại nhân này cũng dễ dàng vào được, lẽ nào bởi vì hắn là nam chính, dù phòng bị gì cũng không có hiệu quả với hắn sao?
Có cần phải bất công như vậy không. Thần Thiên Từ là chỗ an toàn nhất trong hoàng cung, an toàn chỗ nào? Cho nên chỗ an toàn nhất, chỉ là nói cho mình nghe thôi sao?
Bình tĩnh.
Mỉm cười.
Không đúng, Hoài Vương không phải nam chính, hắn vào bằng cách nào?
Lỗi hệ thống!
Minh Thù bình tĩnh mỉm cười: "Mấy ngày hôm nay, sao đều chạy đến chỗ ta?"
Mộ Trạch chống tay lên giường, cúi người nhìn Minh Thù, đôi môi khô nứt của hắn khẽ nhếch, chật vật phun ra vài từ:
"Thẩm Từ... Thực sự đã mất rồi sao?"
Minh Thù nhanh chóng đứng dậy, từ khe hở chui qua, nhảy xuống giường, kéo áo khoác qua mặc lên người:
"Ta đã nói rất rõ ràng với điện hạ, Thẩm Từ đã không còn."
Phản ứng này của thái tử điện hạ, có phải hơi dông dài quá rồi không?
Mộ Trạch xiết chặt nắm tay, chịu đựng đau đớn cực lớn:
"Nhưng rõ ràng ngươi đứng trước mặt ta, là ngươi gạt ta đúng không?"
Minh Thù tựa vào giường:
"Ta không phải Thẩm Từ, thái tử điện hạ hiểu rõ nhất. Cần gì phải lừa mình dối người."
Nàng không phải A Từ.
Mặc dù khuôn mặt, giọng nói, hơi thở giống nhau, nhưng ánh mắt của nàng và cách nói chuyện, hoàn toàn không giống.
Nàng không phải A Từ, không phải A Từ của hắn.
Hai ngày nay, Mộ Trạch sống như trong địa ngục, vô số hình ảnh thay phiên nhau xuất hiện trong đầu hắn, kích thích tinh thần của hắn, từ đau khổ đến chết lặng cũng không muốn tin tưởng, sau cùng liền phủ nhận.
"Vậy ngươi là ai? Ngươi là ai?"
A Từ của hắn làm sao chết.
"Ta ư? Ta cũng không biết mình là ai, có thể ta mất trí nhớ."
Minh Thù nghiêm túc, nói mò: "Ừ, nhất định là ta mất trí nhớ."
Mộ Trạch chợt lách người, kề sát Minh Thù, bóp cổ Minh Thù:
"Nói cho ta biết, ngươi là ai?"
"Này này này, thân thể này là của Thẩm Từ, ngươi bóp hư thân thể này, thì đừng có trách ta."
Minh Thù nói có chút khó khăn, nhưng sắc mặt không chút nào hoảng loạn, thậm chí còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Mộ Trạch nghe vậy, bỗng dưng buông Minh Thù ra, thấy chiếc cổ trắng nõn của Minh Thù hằn lên vết đỏ, trong lòng áy náy không thôi, giọng nói run rẩy xin lỗi:
"A Từ, xin lỗi, ta không phải cố ý, ta không phải cố ý..."
"Thái tử điện hạ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ."
Minh Thù xoa xoa cổ mình, lui về phía sau một khoảng cách.
"Ngươi trả lại A Từ cho ta, chỉ cần ngươi mang nàng trả lại cho ta, ta có thể làm mọi chuyện giúp ngươi."
Mộ Trạch dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Minh Thù.
Hắn sai rồi, hắn không nên không nói tâm ý của mình cho A Từ, hắn luôn chờ có một ngày có thể đàng hoàng nói cho nàng biết, luôn muốn... A Từ nhất định sẽ chờ hắn.
Hắn thật sự rất hối hận.
Minh Thù im lặng hai giây, lắc đầu:
"Xin lỗi, ta làm không được."
"..."
Bỗng nhiên, Mộ Trạch ôm đầu ngồi xổm xuống, khóc không thành tiếng.
Minh Thù nhìn hắn khóc, nụ cười biến mất từ lúc nào chẳng biết, cả người nhìn qua như ngọc chìm trong hàn băng, sáng rực trong suốt, lại hiện ra lạnh lẽo.
Một lúc sau, Mộ Trạch đứng dậy, hắn cúi thấp đầu, buồn bực nói:
"Bảo vệ thân thể của nàng cho tốt, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
...
Vinh Hoa công chúa mất tích, hoàng đế giận tái mặt.
Từ chủ nói đã xử lý sạch sẽ chứng cứ, nhưng ngày hôm sau Minh Thù vẫn bị hoàng đế cho người gọi.
Nếu người ta đã hạ quyết tâm muốn hãm hại nàng, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này như vậy.
Trong Ngự Thư phòng, lần này Minh Thù không có được đãi ngộ tốt như lần trước, một vòng người chen lấn trong Ngự Thư phòng.
Minh Thù đi vào, hoàng đế liền không nhịn được chất vấn: "Trấn Quốc công chúa, xin hỏi vật của ngươi tại sao lại xuất hiện trong tẩm cung Vinh Hoa?"
Minh Thù chớp mắt: "Thứ gì?"
Thái giám đưa một vật cho Minh Thù xem, là một cây trâm, dường như là hoàng đế ban thưởng, toàn bộ hoàng cung chỉ mình nàng có.
Trước đây, nguyên chủ thường mang theo, nhưng sau này Minh Thù đến đây, nàng nghĩ cắm đồ vật kim quang lấp lánh trên đầu quá nặng, liền không đeo, để Tri Kỳ cất giữ.
"Không biết, có thể là Vinh Hoa công chúa thấy đẹp, cầm đi từ chỗ ta."
Tối hôm qua, nàng đến đánh Vinh Hoa công chúa, mặc quần áo đơn giản ra trận, cái gì cũng không mang theo.
Vật ở chỗ này, chỉ có thể nói...
Có thể có nội gián.
Sắc mặt hoàng đế tái xanh: "Trấn Quốc công chúa, Vinh Hoa mất tích, có quan hệ gì đến ngươi không?"
"Ta nói không liên quan, ngươi cũng không tin sao."
Minh Thù nói năng tùy tiện, không hề có tôn kính.
"Trấn Quốc công chúa, ngươi tỏ thái độ gì đó!"
Hoàng đế nổi giận trong lòng, Minh Thù kỳ quái như thế, lửa này tựa như đụng phải xăng, càng không thể cứu vãn.
Minh Thù nhướng mày, cười khẽ:
"Bệ hạ muốn ta có thái độ gì?"
Chẳng lẽ phải quỳ xuống, hô to mới chứng minh được à?
Hoàng đế tức giận, nói: "Cây trâm này này là trẫm ban thưởng, nó xuất hiện trong tẩm cung Vinh Hoa, ngươi còn nói không liên quan đến ngươi, rốt cuộc Vinh Hoa ở đâu, Thần Thiên Từ các ngươi muốn làm gì?"
Nghĩ đến Thần Thiên Từ, hoàng đế càng nghẹn họng, dường như muốn phát tiết lửa giận ra ngoài.
"Ta nào biết."
Minh Thù lại cười nói: "Lúc này bệ hạ hỏi ta, còn không bằng nhanh chóng phái người đi tìm, bọn bắt cóc có thể còn hung tàn hơn ta, đến lúc đó cụt tay cụt chân thì làm sao."
"Làm càn!"
Hoàng đế vỗ bàn: "Thẩm Từ, trong mắt ngươi còn có trẫm hay không!"
Nụ cười Minh Thù không biến mất:
"Bệ hạ, tuổi người quá lớn, chúng ta không thích hợp, trong mắt ta đương nhiên không có người."
Mọi người: "..."
Trấn Quốc công chúa, đây là muốn lên trời!
"Ngươi ngươi..."
Sắc mặt hoàng đế xấu đi, nếu như có thể, hắn muốn lập tức gọi người tiến đến, lôi nàng ra chém.
"Bệ hạ, bớt giận."
Thái giám tổng quản thấy sự tình phát triển có điểm không đúng, nhanh chóng đứng ra khuyên giải hoàng đế:
"Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, có lẽ thật sự không liên quan đến Trấn Quốc công chúa."
"Chứng cứ vô cùng xác thực, nếu như không phải Trấn Quốc công chúa làm, vật quan trọng như vậy, tại sao lại xuất hiện trong tẩm cung của Vinh Hoa công chúa?"
"Huống hồ ban ngày, Vinh Hoa công chúa và Trấn Quốc công chúa mới xảy ra xung đột, Trấn Quốc công chúa có lý do để bắt cóc."
"Đêm qua chúng ta lục soát, Thần Thiên Từ không cho chúng ta đi vào tìm người, chẳng lẽ có điều giấu giếm?"
Người ở chỗ này đều là thân tín của hoàng đế, ra sức chứng thực tội danh của Minh Thù.
Minh Thù nhấc tay: "Bệ hạ, ta hoài nghi người sai khiến bọn họ đẩy ta vào chỗ chết, cho nên Vinh Hoa công chúa là do người bảo bọn họ bắt, để dồn ta vào chỗ chết, vì vậy công chúa Vinh Hoa có thể là do người bắt?"
Ngự Thư phòng đột nhiên yên lặng.
Công chúa Trấn Quốc không phải muốn lên trời, mà là điên rồi.
Danh sách chương