"Kia có phải là học trưởng Quý Nam không?"
Trần Duy kề sát một nam sinh, trong giọng nói có chút kỳ vọng.
Bên đó hơi tối, hơn nữa lại vừa bị hoảng sợ.
Trần Duy cũng không rõ là có phải mình hoa mắt hay không.
Nam sinh không chút do dự nói: "Trừ hắn ra, còn có ai có gương mặt lạnh lùng như vậy."
Phàn đội trưởng liếc mắt nhìn ba học sinh đang nói thầm kia, học chung một trường quen biết cũng không có gì là lạ.
Ninh Nhạc tiến lên hai bước, nói với nam sinh đứng bên trong:
"Chúng tôi đến cứu giúp những người còn sống sót, có thể mở cửa cho chúng tôi vào được không?"
Quý Nam hỏi: "Các người bị cắn rồi à?"
"Không đâu, không đâu."
Trần Duy lập tức xua tay: "Học trưởng Quý Nam chúng em không hề bị cắn."
Quý Nam vốn chẳng thèm tiếp thu lời nói này: "Quan sát ba tiếng đồng hồ."
Nói xong hắn xoay người rời đi.
"Học trưởng Quý Nam..."
Trần Duy ai oán nhưng nghĩ lại mình ở chỗ này có thể gặp được học trưởng Quý Nam, quả thực chính là trời ban lương duyên.
Quý Nam là thiên tài đại học Đằng Giang, vì vóc dáng đẹp trai được vô số nữ sinh theo đuổi, hơn nữa cũng đã lấy về cho trường học không ít giải thưởng.
Mà người này trong kịch bản cũng có không ít đất diễn.
Đương nhiên với loại tính cách theo ta thì sống, chống ta thì chết của Ninh Nhạc, loại vừa mạnh mẽ lại vừa có chủ kiến như Quý Nam này, cuối cùng nhất định sẽ bị biến thành bia đỡ đạn.
...
Đối mặt với zombie giương nanh múa vuốt, Minh Thù ôm túi khoai ăn rôm rốp nghe cực rõ ràng.
Đương nhiên, chuyện này khiến Trần Duy bất mãn, nhịn không được mà cãi nhau mấy câu với Minh Thù. Minh Thù cười híp mắt làm cô ta oán giận quay về, Trần Duy tức đến đỏ mặt.
Nhưng vào lúc này, cửa sắt phía sau ngăn cản zombie đột nhiên nâng lên.
"Chuyện gì thế này."
Trần Duy không để ý cãi nhau với Minh Thù, la lớn:
"A! Chúng sắp vào, mau ngăn chúng lại."
Đám zombie lúc đầu hơi mù mờ, không hiểu cái thứ chắn trước mặt chúng sao lại nâng lên, nhưng chúng rất nhanh biết được rằng có thể ăn thức ăn tươi mới rồi.
"Grào!"
Zombie xông vào từ cửa sắt đã được nâng lên phân nửa, chia làm mấy đợt đánh về phía bọn họ.
Minh Thù: "..."
Khỉ thật, ăn vặt thôi mà cũng không yên, phiền quá!
Các ngươi đói, trẫm còn đói hơn!
"Grào!"
Zombie vươn móng vuốt bẩn thỉu cào Minh Thù.
Grào cái gì mà grào? Minh Thù đá một cước lên bụng zombie, thô lỗ nhét đồ ăn vặt vào balô, từ bên cạnh cầm lấy một cây sắt không biết có tác dụng gì, nhưng rất bén nhọn, không do dự đâm vào đầu zombie đối diện.
Có lẽ là bị quấy rầy khi đang ăn uống, hơn nữa gần đây lại không được ăn uống thoải mái Minh Thù bộc lộ vẻ bạo lực, zombie không ngừng ngã xuống cạnh cô.
Rốt cuộc đám người Phàn đội trưởng đã không còn tác dụng gì, đứng một bên nhìn Minh Thù nhanh nhẹn tràn đầy khí lực hạ gục zombie.
Nếu không phải vì lúc này không thích hợp, bọn họ rất muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Lúc trước, Minh Thù chủ động giết zombie nhưng động tác của cô rất nhanh, về cơ bản chưa nhìn rõ cô đã hạ xong bọn zombie.
Con zombie cuối cùng ngã xuống. Minh Thù ném cây sắt, rất có khí thế một kẻ làm quan cả họ được nhờ.
Đói quá.
Minh Thù kéo ba lô lôi đồ ăn vặt từ trong ba lô ra, tiếp tục ăn.
Giống như người vừa giết zombie kia, không phải cô.
Mọi người: "..."
Đối mặt với hoàn cảnh hiện tại tàn nhẫn như vậy, cô vẫn có thể mặt không biến sắc mà ăn đồ ăn vặt. Đây là tố chất tâm lý của bậc pháp y lão luyện sao?
Ba giờ sau, Quý Nam đến thả người, thấy zombie đầy đất, mọi người yên lặng không nói nhìn cô gái ở đối diện ăn vặt.
"Sao cửa lại mở?" Quý Nam hỏi.
"Đây không phải là điều chúng tôi nên hỏi sao?"
Chiến hữu của Triệu đội trưởng nổi khùng.
"Anh nghi ngờ tôi?"
Quý Nam mặt vẫn lạnh như cũ, nhưng trong giọng nói không có vẻ trách cứ:
"Nếu tôi muốn giết các người, thì việc gì lúc đầu còn giúp các người ngăn cản zombie?"
Triệu đội trưởng kéo tay người chiến hữu: "Bạn học sinh này, chúng tôi chưa cần biết tại sao cửa lại mở. Giờ có thể mở cửa cho chúng tôi đi vào được không?"
Quý Nam im lặng một lúc, mở cửa cho bọn họ đi vào.
Trần Duy vừa vào liền bám lấy Quý Nam, líu ríu nói không ngừng, dường như quên mất việc bọn họ mới bị zombie tấn công.
Quý Nam mặt không cảm xúc đưa bọn họ đến một phòng thí nghiệm cùng loại, bên trong chứa không ít thức ăn cùng các đồ linh tinh.
Trên tường hiện đầy máy theo dõi, có máy có zombie, có máy không có.
"Có phải là cậu làm không?"
Quý Nam bước vài bước đến trước máy theo dõi, xoay cái ghế lại.
Trên ghế có một nam sinh đang nằm, nghe được âm thanh hắn như bị đánh thức mở nửa mắt, mê man hỏi:
"Sao cơ?"
"Có phải là cậu mở cửa không?"
"Mở cửa gì, tôi đang ngủ mà."
Nam sinh ngáp, ánh mắt bỗng dưng dừng lại trên người đứng ở cửa. Trong đôi mắt mê man có ánh sáng kỳ lạ lóe lên, mang theo vài phần hưng phấn quái dị:
"Cậu đưa được người sống quay lại sao?"
"Ngày hôm qua là cậu phụ trách kiểm tra, nếu như không phải do cậu mở cửa nghĩa là khi kiểm tra cậu đã lơ là. Cậu biết như thế sẽ hại chết chúng ta không hả?"
Quý Nam nói lớn.
"Không phải là chưa chết sao?"
Nam sinh có chút thiếu kiên nhẫn: "Phòng nghiên cứu này lớn như vậy, một mình tôi sao kiểm tra hết được."
Quý Nam tức giận đến nói không ra lời, nhưng trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì.
Một lúc lâu sau, hắn quay sang đám người Minh Thù, nói: "Mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, bên kia có đồ ăn và quần áo có thể tắm rửa, súc miệng."
Nghe được có thể tắm rửa súc miệng, người vui vẻ nhất chính là Trần Duy.
"Quý Nam, cậu đừng có quá đáng đã hỏi ý kiến của tôi chưa?" Nam sinh đột nhiên lên tiếng rất không kiên nhẫn.
Quý Nam từ trên cao liếc nhìn nam sinh: "Hứa Sóc, tôi khuyên cậu đừng có suy nghĩ điên khùng. Nếu cậu dám động đến những người này, đừng trách tôi không khách khí."
Nam sinh từ từ đứng lên: "Tôi là vì sự tiến bộ khoa học, cậu thì biết cái gì!"
Nam sinh đá văng ghế, nhanh chóng rời phòng thí nghiệm.
Lúc đi ngang qua Minh Thù, nam sinh nhìn cô sau đó hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bỏ đi.
Minh Thù: "..."
Thần kinh à?
Trẫm trêu chọc ngươi sao?
Quay sang trẫm, hừ hừ cái gì chứ?
Đồ con lợn!
"Bạn Qúy Nam, nam sinh vừa nãy tên là Hứa Sóc sao?"
Mục tiêu cuối cùng nhiệm vụ của Phàn đội trưởng chính là Hứa Sóc.
Quý Nam dựng ghế lên, có chút cảnh giác: "Các người cũng tới tìm hắn?"
"Ách..."
Lẽ nào trước đó còn có người tới tìm cậu ta?
"Hứa Sóc sẽ không đi cùng bất cứ ai đâu, hắn có vấn đề..."
"Quý Nam cậu mới có vấn đề."
Âm thanh của Hứa Sóc từ máy phát thanh truyền tới.
Quý Nam gõ gõ trên bàn, tiếp tục nói: "Nếu như các người muốn tìm hắn, làm việc cho các người thì đừng phí sức làm gì. Nếu như muốn dùng vũ lực dẫn hắn đi, zombie mà các người vừa giết chết, chính là kết cục của các người đấy."
Những zombie bị giết?
Nói mới thấy, những zombie này ăn mặc rất giống nhau, rất giống...
"Tôi chỉ làm theo lệnh, tới đưa hắn đến căn cứ ở thủ đô."
Trong lòng Phàn đội trưởng lạnh xuống, người mà cấp trên muốn hắn đón rốt cuộc là người như thế nào?
"Quân đội?"
Dường như Quý Nam vô cùng kinh ngạc, giọng của hắn còn có chút phập phồng, nhưng mặt của hắn thì vẫn không hề có thay đổi gì.
Mặt tê liệt.
"Ừ."
Phàn đội trưởng gật đầu.
Quý Nam im lặng một lúc: "Các người mau nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa sẽ tiếp tục bàn chuyện này."
Trần Duy kề sát một nam sinh, trong giọng nói có chút kỳ vọng.
Bên đó hơi tối, hơn nữa lại vừa bị hoảng sợ.
Trần Duy cũng không rõ là có phải mình hoa mắt hay không.
Nam sinh không chút do dự nói: "Trừ hắn ra, còn có ai có gương mặt lạnh lùng như vậy."
Phàn đội trưởng liếc mắt nhìn ba học sinh đang nói thầm kia, học chung một trường quen biết cũng không có gì là lạ.
Ninh Nhạc tiến lên hai bước, nói với nam sinh đứng bên trong:
"Chúng tôi đến cứu giúp những người còn sống sót, có thể mở cửa cho chúng tôi vào được không?"
Quý Nam hỏi: "Các người bị cắn rồi à?"
"Không đâu, không đâu."
Trần Duy lập tức xua tay: "Học trưởng Quý Nam chúng em không hề bị cắn."
Quý Nam vốn chẳng thèm tiếp thu lời nói này: "Quan sát ba tiếng đồng hồ."
Nói xong hắn xoay người rời đi.
"Học trưởng Quý Nam..."
Trần Duy ai oán nhưng nghĩ lại mình ở chỗ này có thể gặp được học trưởng Quý Nam, quả thực chính là trời ban lương duyên.
Quý Nam là thiên tài đại học Đằng Giang, vì vóc dáng đẹp trai được vô số nữ sinh theo đuổi, hơn nữa cũng đã lấy về cho trường học không ít giải thưởng.
Mà người này trong kịch bản cũng có không ít đất diễn.
Đương nhiên với loại tính cách theo ta thì sống, chống ta thì chết của Ninh Nhạc, loại vừa mạnh mẽ lại vừa có chủ kiến như Quý Nam này, cuối cùng nhất định sẽ bị biến thành bia đỡ đạn.
...
Đối mặt với zombie giương nanh múa vuốt, Minh Thù ôm túi khoai ăn rôm rốp nghe cực rõ ràng.
Đương nhiên, chuyện này khiến Trần Duy bất mãn, nhịn không được mà cãi nhau mấy câu với Minh Thù. Minh Thù cười híp mắt làm cô ta oán giận quay về, Trần Duy tức đến đỏ mặt.
Nhưng vào lúc này, cửa sắt phía sau ngăn cản zombie đột nhiên nâng lên.
"Chuyện gì thế này."
Trần Duy không để ý cãi nhau với Minh Thù, la lớn:
"A! Chúng sắp vào, mau ngăn chúng lại."
Đám zombie lúc đầu hơi mù mờ, không hiểu cái thứ chắn trước mặt chúng sao lại nâng lên, nhưng chúng rất nhanh biết được rằng có thể ăn thức ăn tươi mới rồi.
"Grào!"
Zombie xông vào từ cửa sắt đã được nâng lên phân nửa, chia làm mấy đợt đánh về phía bọn họ.
Minh Thù: "..."
Khỉ thật, ăn vặt thôi mà cũng không yên, phiền quá!
Các ngươi đói, trẫm còn đói hơn!
"Grào!"
Zombie vươn móng vuốt bẩn thỉu cào Minh Thù.
Grào cái gì mà grào? Minh Thù đá một cước lên bụng zombie, thô lỗ nhét đồ ăn vặt vào balô, từ bên cạnh cầm lấy một cây sắt không biết có tác dụng gì, nhưng rất bén nhọn, không do dự đâm vào đầu zombie đối diện.
Có lẽ là bị quấy rầy khi đang ăn uống, hơn nữa gần đây lại không được ăn uống thoải mái Minh Thù bộc lộ vẻ bạo lực, zombie không ngừng ngã xuống cạnh cô.
Rốt cuộc đám người Phàn đội trưởng đã không còn tác dụng gì, đứng một bên nhìn Minh Thù nhanh nhẹn tràn đầy khí lực hạ gục zombie.
Nếu không phải vì lúc này không thích hợp, bọn họ rất muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Lúc trước, Minh Thù chủ động giết zombie nhưng động tác của cô rất nhanh, về cơ bản chưa nhìn rõ cô đã hạ xong bọn zombie.
Con zombie cuối cùng ngã xuống. Minh Thù ném cây sắt, rất có khí thế một kẻ làm quan cả họ được nhờ.
Đói quá.
Minh Thù kéo ba lô lôi đồ ăn vặt từ trong ba lô ra, tiếp tục ăn.
Giống như người vừa giết zombie kia, không phải cô.
Mọi người: "..."
Đối mặt với hoàn cảnh hiện tại tàn nhẫn như vậy, cô vẫn có thể mặt không biến sắc mà ăn đồ ăn vặt. Đây là tố chất tâm lý của bậc pháp y lão luyện sao?
Ba giờ sau, Quý Nam đến thả người, thấy zombie đầy đất, mọi người yên lặng không nói nhìn cô gái ở đối diện ăn vặt.
"Sao cửa lại mở?" Quý Nam hỏi.
"Đây không phải là điều chúng tôi nên hỏi sao?"
Chiến hữu của Triệu đội trưởng nổi khùng.
"Anh nghi ngờ tôi?"
Quý Nam mặt vẫn lạnh như cũ, nhưng trong giọng nói không có vẻ trách cứ:
"Nếu tôi muốn giết các người, thì việc gì lúc đầu còn giúp các người ngăn cản zombie?"
Triệu đội trưởng kéo tay người chiến hữu: "Bạn học sinh này, chúng tôi chưa cần biết tại sao cửa lại mở. Giờ có thể mở cửa cho chúng tôi đi vào được không?"
Quý Nam im lặng một lúc, mở cửa cho bọn họ đi vào.
Trần Duy vừa vào liền bám lấy Quý Nam, líu ríu nói không ngừng, dường như quên mất việc bọn họ mới bị zombie tấn công.
Quý Nam mặt không cảm xúc đưa bọn họ đến một phòng thí nghiệm cùng loại, bên trong chứa không ít thức ăn cùng các đồ linh tinh.
Trên tường hiện đầy máy theo dõi, có máy có zombie, có máy không có.
"Có phải là cậu làm không?"
Quý Nam bước vài bước đến trước máy theo dõi, xoay cái ghế lại.
Trên ghế có một nam sinh đang nằm, nghe được âm thanh hắn như bị đánh thức mở nửa mắt, mê man hỏi:
"Sao cơ?"
"Có phải là cậu mở cửa không?"
"Mở cửa gì, tôi đang ngủ mà."
Nam sinh ngáp, ánh mắt bỗng dưng dừng lại trên người đứng ở cửa. Trong đôi mắt mê man có ánh sáng kỳ lạ lóe lên, mang theo vài phần hưng phấn quái dị:
"Cậu đưa được người sống quay lại sao?"
"Ngày hôm qua là cậu phụ trách kiểm tra, nếu như không phải do cậu mở cửa nghĩa là khi kiểm tra cậu đã lơ là. Cậu biết như thế sẽ hại chết chúng ta không hả?"
Quý Nam nói lớn.
"Không phải là chưa chết sao?"
Nam sinh có chút thiếu kiên nhẫn: "Phòng nghiên cứu này lớn như vậy, một mình tôi sao kiểm tra hết được."
Quý Nam tức giận đến nói không ra lời, nhưng trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì.
Một lúc lâu sau, hắn quay sang đám người Minh Thù, nói: "Mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, bên kia có đồ ăn và quần áo có thể tắm rửa, súc miệng."
Nghe được có thể tắm rửa súc miệng, người vui vẻ nhất chính là Trần Duy.
"Quý Nam, cậu đừng có quá đáng đã hỏi ý kiến của tôi chưa?" Nam sinh đột nhiên lên tiếng rất không kiên nhẫn.
Quý Nam từ trên cao liếc nhìn nam sinh: "Hứa Sóc, tôi khuyên cậu đừng có suy nghĩ điên khùng. Nếu cậu dám động đến những người này, đừng trách tôi không khách khí."
Nam sinh từ từ đứng lên: "Tôi là vì sự tiến bộ khoa học, cậu thì biết cái gì!"
Nam sinh đá văng ghế, nhanh chóng rời phòng thí nghiệm.
Lúc đi ngang qua Minh Thù, nam sinh nhìn cô sau đó hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bỏ đi.
Minh Thù: "..."
Thần kinh à?
Trẫm trêu chọc ngươi sao?
Quay sang trẫm, hừ hừ cái gì chứ?
Đồ con lợn!
"Bạn Qúy Nam, nam sinh vừa nãy tên là Hứa Sóc sao?"
Mục tiêu cuối cùng nhiệm vụ của Phàn đội trưởng chính là Hứa Sóc.
Quý Nam dựng ghế lên, có chút cảnh giác: "Các người cũng tới tìm hắn?"
"Ách..."
Lẽ nào trước đó còn có người tới tìm cậu ta?
"Hứa Sóc sẽ không đi cùng bất cứ ai đâu, hắn có vấn đề..."
"Quý Nam cậu mới có vấn đề."
Âm thanh của Hứa Sóc từ máy phát thanh truyền tới.
Quý Nam gõ gõ trên bàn, tiếp tục nói: "Nếu như các người muốn tìm hắn, làm việc cho các người thì đừng phí sức làm gì. Nếu như muốn dùng vũ lực dẫn hắn đi, zombie mà các người vừa giết chết, chính là kết cục của các người đấy."
Những zombie bị giết?
Nói mới thấy, những zombie này ăn mặc rất giống nhau, rất giống...
"Tôi chỉ làm theo lệnh, tới đưa hắn đến căn cứ ở thủ đô."
Trong lòng Phàn đội trưởng lạnh xuống, người mà cấp trên muốn hắn đón rốt cuộc là người như thế nào?
"Quân đội?"
Dường như Quý Nam vô cùng kinh ngạc, giọng của hắn còn có chút phập phồng, nhưng mặt của hắn thì vẫn không hề có thay đổi gì.
Mặt tê liệt.
"Ừ."
Phàn đội trưởng gật đầu.
Quý Nam im lặng một lúc: "Các người mau nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa sẽ tiếp tục bàn chuyện này."
Danh sách chương