Gỗ gãy trong lúc tiếp đất kêu sột soạt, hai bóng người một đỏ một lạnh lẽo rơi xuống từ cành lá của rừng núi Điền Nam.
Ngón tay đè mạnh lên đôi môi dính máu ấm áp của Vệ Ách, máu dính vào khớp ngón tay trắng bệch của Chủ Thần sáng ngời chói mắt.
Cơn giận dữ và sát khí của đối phương không hề che giấu, Vệ Ách chỉ uể oải nhướng mí mắt. Tuy bị trói trong ngực, bị thương trong người, nhưng thanh niên tóc bạc vẫn lộ ra vẻ sắc bén như trước, hệt như cả người cậu chính là cành hoa hồng băng không ngừng vỡ tan. Dù đánh vỡ như thế nào nó vẫn luôn tỏa sáng.
Cùng hai chữ "đồ ngu" làm bạn là ánh mắt tuyệt đẹp không hề che giấu sự mỉa mai dưới mí mắt của cậu ——
Cái gọi là Chủ Thần, không phải vẫn bị cậu lợi dụng sao? Cái dáng vẻ cao ngạo này, cao cái đầu mày.
"Giờ tao mới biết đám vô dụng đó hận mày thấu xương như thế nào." Chủ Thần giận quá thành cười.
Hắn nắm cằm Vệ Ách, âm thanh rít ra từ kẽ răng vô cùng uy nghiêm đáng sợ: "Dù sao cái miệng này của mày, đúng là ngứa đòn, yên tâm, tao có nhiều cách khiến mày không nói được lời nào."
Dây sắt rỉ sét đỏ lóe ra ánh sáng của mật chú, lại không ngăn được Chủ Thần đang áp sát.
Xương bả vai Vệ Ách căng thẳng khó phát hiện, Chủ Thần đang kìm chặt cậu, dây xích sắt rỉ đỏ trong cơ thể như tạm thời bị tượng thần quỷ vật trấn áp, tính xâm lược cực mạnh của quỷ vận tràn vào, tùy ý chạy khắp cơ thể, đóng băng dây thanh quản. Chẳng giống như sát ý tấn công mạnh mẽ như bình thường, ngược lại giống như cố ý hành hạ.
Đọc điều cấm kỵ của quỷ thần vô danh khiến thần kinh của Vệ Ách âm ỉ đau đớn, lông mày dài mảnh của cậu không thể khống chế nhíu lại.
"Không nói nữa?"
Hơi thở của Chủ Thần phả vào bên tai.
Con ngươi bạc hẹp dài của hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo không phải người, giọng nói của Chủ Thần đùa cợt: "Thử đọc gì thử xem, xem có thứ gì có thể cứu mày không?"
Tiếng rên khe khẽ rít ra từ kẽ răng.
"Mày giỏi thì làm ngay đi. Nếu không..." Mí mắt Vệ Ách chậm rãi nâng lên, cậu cười lạnh một tiếng ở khoảng cách gần, con ngươi đỏ sẫm giãn ra lộ ra châm chọc khinh thường đổ thêm dầu vào lửa: "Thần bị giam giữ thì là cái đéo gì?"
Sắc mặt Chủ Thần âm trầm.
Thanh niên yếu ớt bị kiềm chế trong lòng lần đầu tiên chủ động tới gần.
Đôi môi nhiễm máu ấm áp của Vệ Ách kề sát bên tai Chủ Thần, môi cách hắn rất gần, rõ ràng là đỏ tươi xinh đẹp lại phun ra hai chữ đầy ác ý:
"—— chó hả?"
Cánh tay còn lại của Chủ Thần siết chặt eo Vệ Ách đến nỗi như muốn bóp nát thanh niên ốm yếu.
Sức mạnh của quỷ vật liên tục tuôn vào cơ thể Vệ Ách, sắc mặt cậu không thay đổi, không lộ ra chút yếu đuối.
Lần đầu tiên Chủ Thần bị hình dung là "chó", niết mặt cậu, ép cậu quay sang một bên.
—— trước khi không gian vô hạn bị nổ, Chủ Thần chưa bao giờ đích thân săn lùng "Vệ Ách" một sâu kiến đến từ chiều thấp. Từ đầu đến cuối đều phái người thâm niên đuổi giết, khóa chặt vị trí và hạn chế cậu. Dù sao chỉ là một sâu kiến đến từ chiều thấp, dù đặc biệt đến đâu cũng chẳng đáng để tồn tại ở chiều cao đích thân ra tay.
Cho đến khi không gian vô hạn bị nổ, thì đây là lần đầu tiên Chủ Thần đích thân đuổi bắt.
Sau đó cũng mới biết, hóa ra... Vệ Ách giỏi khiêu khích như vậy, có thể khơi dậy suy nghĩ muốn hủy diệt cậu, để cho cậu hoàn toàn suy sụp trong tay mình.
Sống mũi kề sát khuôn mặt thấm ra một lớp mồ hôi mỏng của Vệ Ách, ngón tay của Chủ Thần mân mê môi dưới Vệ Ách, nếu bỏ qua sức mạnh của quỷ vật xâm nhập vào cơ thể thanh niên một cách không cách không thương tiếc, thì cử chỉ lúc này quả thực như đôi uyên ương.
Vệ Ách nâng mi mắt, vừa định theo thói quen châm chọc thêm vài câu.
Chủ Thần đột nhiên cúi đầu, Vệ Ách bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn lạnh lẽo cắn một cái.
Đến khi giữa đôi lông mày Vệ Ách hiện ra vẻ tức giận, răng nanh của Chủ Thần đã rời đi.
Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào hai cánh hoa đỏ mỏng và mềm mại trên gương mặt Vệ Ách.
Xem ra nếu Vệ Ách dám chế nhạo hắn một câu thì hắn lại cắn trả lại một cái —— khác với hành động và lời lẽ đầy cay nghiệt khó nghe của Vệ Ách, thì máu thịt của cậu lại lộ ra sự mềm mại và ấm áp chỉ có ở sinh vật sống, đặc biệt là ở đây. Ngon đến mức vượt quá sức tưởng tượng của hắn, thế nên sau khi thả ra, Chủ Thần vẫn muốn chậm rãi nếm thử một lần nữa, tỉ mỉ thưởng thức.
—— có lẽ vì Vệ Ách đến từ một chiều không gian thấp nên hương vị mới đặc biệt thế này.
Chỉ có điều, giáng thế xuống vị diện chiều thấp chẳng phải ngày một ngày hai.
Từ đầu đến cuối chỉ có sâu kiến Vệ Ách là ăn ngon đến như vậy.
Chậm rãi liếm sạch vết máu trên răng, trong con ngươi màu bạc của Chủ Thần lóe lên sự thèm ăn chưa từng có.
Hắn liếm đi vết máu ngọt và hơi ấm cuối cùng, chậm rãi cúi người, mũi kề mũi, đè môi thanh niên dưới đầu ngón tay mình, giọng điệu vô cùng thân mật: "Tao thích bờ môi này lắm, nên vẫn giữ lại đi, giữ lại để làm việc khác thì tốt hơn."
"—— chẳng hạn như rên rỉ đau đớn, cầu xin tha thứ dưới tay tao. Thế nào hử?"
Lúc này, sắc mặt Vệ Ách hoàn toàn lạnh xuống.
Sức niết quai hàm của các đốt ngón tay đột nhiên tăng lên.
Vệ Ách khẽ cử động, điều khiển dây sắt đỏ.
Xiềng xích tung ra, Chủ Thần phản ứng nhanh hơn cậu, hắn đã trở tay nắm lấy cổ tay Vệ Ách, lật người lại đè cậu xuống sỏi đá bên cạnh con đường cổ Điền Nam. Gân trên mu bàn tay Vệ Ách nổi gân xanh, xích sắt đỏ rỉ bị bàn tay khác của Chủ Thần quấn lại, kéo lên cao ngay cả cánh tay của cậu cũng bị kéo cao theo.
Hai "người" kề sát nhau trò chuyện, âm thành rất trầm thấp.
Phòng livestream thấy Vệ Ách vươn tay, hỷ bào liền xuất hiện trước mặt cậu, "sẵn sàng" làm đệm giảm xóc cho cậu. Một người mặc trang phục người Miêu của Điền Nam, người kia mặc hỷ bào đỏ rực đồng thời ngã xuống đất, không thấy tách rời. Mới đầu bọn họ còn đang bị "tình nghĩa" của hai người làm cho chấn động. Ai ngờ một giây sau, trong bóng cây hai người kề sát vào nhau nói vài câu gì đó, rồi tự dưng lại đánh nhau.
Bóng dáng hỷ bào như yêu như hận đè thanh niên tóc bạc xuống đất.
Phòng livestream: "???"
Ủa làm gì vậy?!
—— người này muốn làm gì Vệ Thần của bọn họ?
Khác với những người chơi xếp top đầu khác, Vệ Ách không chỉ đẹp quá mức mà còn có thân thủ thần bí, hành động lại tàn nhẫn khó tả. Từ sau khi vượt qua phó bản "hương hỏa Mân Nam", Vệ Ách xuất hiện như một ngôi sao sáng hiên ngang xuất hiện trong hiện thực đã thu hút một đống fan hâm mộ.
Bình luận còn chưa kịp sôi trào.
Ngay khi Chủ Thần ấn cánh tay Vệ Ách xuống đất.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ cánh rừng cổ Điền Nam.
"Đội trưởng Vệ —— họ Vệ ——" Giọng nói nóng nảy xen lẫn một chút hoảng sợ của Trần Trình vang lên: "Đậu má, người này sẽ không đi đời luôn rồi chứ? Họ ——"
Từ "Vệ" còn chưa thốt ra đã im bặt.
Trần Trình bị ném ra khỏi hang mỏ, nửa người dính đầy hoa lá cỏ, đầu cổ bù xù, tay cầm tiết côn đứng ngơ ra trong bụi rậm —— nhìn từ bên này của cậu ta đội trưởng Vệ và bóng dáng hỷ bào giờ phút này: Trên môi hai người đều có vết máu, sợi tóc xen lẫn vào nhau, chàng trai mặc hỷ bào còn sờ mặt đội trưởng Vệ.
Chàng trai tóc dài mặc hỷ bào chậm rãi nghiêng đầu, "hắn" nhìn sang Trần Trình, con ngươi dài hẹp màu bạc lóe lên ánh sáng hung ác.
"Quấy rầy!" Trần Trình rụt cổ lại co cẳng bỏ chạy: "Hai người cứ tiếp tục."
Hình như khi cậu ta chạy trốn loáng thoáng còn nghe thấy đụng vào bọn Giải Nguyên Chân, ấp úng nói với những người khác rằng: "Bây giờ đội trưởng Vệ không tiện lắm".
Vệ Ách: "..."
Cậu không nói lời nào đã nhấc đầu gối đá văng Chủ Thần, đè lên vết thương rồi tự đứng dậy. Người sau không biết là do áp chế xích sắt đỏ rỉ đã đến cực hạn hay như thế nào, cũng không có hành động nào khác nữa.
Giải Nguyên Chân thấy Vệ Ách đi ra, tuy sắc mặt trắng bệch bị thương nặng, nhưng ít nhất vẫn còn sống thì anh thở phào nhẹ nhõm.
Khi bị quỷ vực "hang máu bạc" ném ra ngoài, Giải Nguyên Chân đã dùng Khinh Thân Thuật và bùa chú của đạo môn làm suy yếu sức gió, khi hạ cánh chịu tổn thương nhỏ nhất. Anh có nhiều sức nhất nên giúp đỡ hai người chơi bình thường khác đang rơi xuống. Tống Nguyệt Mi dùng phương pháp "Thải Môn", khi rơi xuống kéo ra hai dải lụa thật dài từ sau lưng —— xưa kia đó là các ca sĩ opera dùng hai dải lụa màu để thu hút sự chú ý của mọi người và hát khúc "Tiên Nữ".
(*) Phi Thiên tiếng Phạn - Apsara (अप्सरा) là một dạng tiên nữ trong Ấn Độ giáo và thần thoại Phật giáo. Tiếng Việt thường dịch là nữ thần hay tiên nữ. Apsara được biết đến rộng rãi với cái tên Apsara trong tiếng Khmer, và còn được gọi là Accharā trong tiếng Pāli, hoặc Bidadari, Biraddali, Hapsari / Apsari hoặc Widadari / Widyadari, Helloi và Apson.
Cách của cô giảm xóc khá tốt, dải lụa mắc vào cây cối trong rừng rậm.
Hiện tại, Đường Tần dùng kéo cắt đầu rồng đâm vào vách núi.
Còn người khác giúp đỡ lẫn nhau, khi rơi xuống đất ít nhất cũng không gãy tay gãy chân. Cuối cùng cũng rơi xuống, trái lại Vệ Ách dốc sức phá cục thoạt nhìn thương thế nặng nhất.
Giải Nguyên Chân mơ hồ có thể đoán được rằng cậu đã đọc điều cấm kỵ của thần linh nào đó. Ngay khi anh định đi qua hỏi thăm tình huống thế nào, mọi người đã nghe thấy tiếng vó ngựa to và rõ ràng phát ra từ bên ngoài khu rừng rậm, từ đầu kia của đường vòng quanh núi Điền Nam.
Cùng với tiếng vó ngựa, còn có chuông đồng của lừa la.
(*) Lừa la là một động vật lai giữa ngựa và lừa. Đây là phép lai xa. Lừa la do ngựa đực và lừa cái giao phối sinh ra. Lừa la hiếm song ít giá trị hơn la, nói chung nhỏ hơn về kích thước và không chịu đựng được khó khăn như con la.
Vẻ mặt của Tống Nguyệt Mi thay đổi, cô không thấy tiếc cho đạo cụ của mình mà thẳng tay xé bỏ dải lụa Thải Môn không nên xuất hiện ở Điền Nam cổ đại. Cùng lúc đó tay trái vừa lật, một cây cột cờ liền mơ hồ xuất hiện. Kéo cắt đầu rồng của Đường Tần cùng lúc mở ra, một giây sau người cắt giấy sẽ bay ra ngoài.
Vệ Ách nói ngắn gọn vài lời.
Lời giải thích của cậu vừa dứt, đường vòng quanh núi bên kia đã vang lên tiếng lừa la và ca dao hoang dã: "À ơ, hai ba giờ tuyết phủ núi non, bốn năm sáu giờ mưa ướt áo [1], lên thuyền cưỡi ngựa ba phần mạng, có mạng lấy mạng tới liều —— cô nương xin hãy nể tình cho!"
(*) "Đi thuyền cưỡi ngựa ba phần mạng". Câu ngạn ngữ có nghĩa là đi thuyền cưỡi ngựa thường nguy hiểm đến tính mạng.
Trong tiếng ca dao, một con lừa la tráng lệ bước ra khỏi đường vòng quanh núi.
Con lừa la này ngựa lai không giống bình thường, nó cao lớn cả người đen nhánh, trên trán có dây cương màu đỏ tươi nhưng lại không để lộ mắt.
Sáu cái chuông cổ bằng đồng màu xanh lam treo dưới cổ nó.
Trên lưng lừa la không có hàng hóa, chỉ có ba lá cờ vàng và sáu tấm gương tròn, phản chiếu bốn bức tường núi.
Khi "nó" xuất hiện, một lời nhắc hệ thống bật lên bên tai người chơi.
—— đó chẳng phải một con lừa la bình thường.
Đó là một thớt "quỷ lừa la".
Người chơi còn chưa kịp hoàn hồn sau lời nhắc, một tiếng thét dừng lại, đoàn xe lớn được tạo thành bởi hàng trăm thớt lừa la cao to vòng qua đường vòng quanh núi ra đã trông thấy tình trạng vụ lở đất trong rừng bất thường.
Toàn bộ chừng trăm thớt lừa la tạo thành đoàn ngựa thồ đột ngột dừng lại rồi im bặt. Mũi ngựa phun ra khí trắng, nó ngẩng đầu lên trên eo treo một phù hiệu động vật bằng đồng, đầu lĩnh đoàn ngựa thồ lưng cột trường thương quát lớn về phía họ: "Đằng trước —— đội ngũ nào, đi ra cho tôi xem thử?"
(*) Ngựa thồ hay ngựa thồ hàng là tên gọi chỉ những con ngựa dùng chở hàng trên lưng (thồ), thường được một người đi trước dắt. Ngựa thồ được sử dụng để vượt qua địa hình khúc khuỷu, gập ghềnh mà các loại xe có bánh không thể đi được. Ngựa thồ được sử dụng từ thời kỳ đồ đá mới cho đến ngày nay và chúng vẫn là một phần quan trọng của giao thông vận tải hàng ngày trong chuyên chở hàng hóa trong suốt phần lớn ở các nước thế giới thứ ba.
Người chơi vừa nghe thấy tiếng quát, một lời nhắc lập tức hiện lên trên bảng điều khiển:
[Đoàn ngựa thồ họ Thốn]
[Giới thiệu: Hiện tại, đoàn ngựa thồ lớn nhất trên "Trà Mã Cổ Đạo" của Điền Nam, cùng thổ ty, phù thủy Điền Nam đều có qua lại, có liên quan đến cả hắc đạo và bạch đạo, hoạt động kinh doanh vận chuyển hàng hóa bao trùm phạm vi hai con sông Thập Ngũ Mãnh —— có lẽ ngài sẽ không muốn biết kết cục khi trêu chọc đoàn ngựa thồ Điền Nam cổ đại đâu!]
(*) Trà Mã cổ đạo là một con đường mòn huyền thoại nằm sâu trong những dãy núi ở Tứ Xuyên, vận chuyển trà và ngựa liên thông Trung Quốc với Tây Tạng tới nay đã hàng nghìn năm tuổi. Đây cũng là con đường thông thương buôn bán cổ nhất nhì châu Á.
[Độ thiện cảm hiện tại của đoàn ngựa thồ: -20]
[Nhắc nhở: Điều cấm kỵ nhất của đoàn ngựa thồ họ Thốn là những kẻ "đột nhập", điều không sợ nhất là "chặn đường cướp của", các ngài có 20 giây để thuyết phục đối phương tin rằng mình không phải là đạo tặc.]
Có thể để cho hệ thống bật ra nhắc nhở để hóa giải ý đồ công kích của đối phương, thì khỏi phải bàn cãi đến sức hung hãn của đoạn ngựa thồ Điền Nam. Chỉ là khán giả phòng livestream vừa thấy chỉ có 20 giây đã muốn chửi má nó —— 20 giây thì làm được cái đách gì? Cho dù có miệng lưỡi trơn tru cũng không kịp nói vài câu!
Nói là đi ra xem thử, ngựa đầu đàn của đoàn ngựa thồ bên kia đã có người phất lên một cờ xí mặt thú cổ quái, phía sau ngựa đầu đàn có rất nhiều trai tráng đã đặt tay lên mã tấu, nhưng vào lúc này phía trước có một người từ trong rừng cây đi ra giống như vừa mới gặp phải một trận lở đất nhỏ.
Dáng người gầy gò, tóc bạc, cổ tay trắng nõn buông thõng bên hông.
Thân đối xanh đậm gần đen của người Miêu Điền Nam, áo cao hơn eo một chút lộ ra nửa vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn của thanh niên Miêu trại. Cậu vừa mới bước ra, ngước mắt lên, tiếng hệ thống liền vang lên.
[Hiện tại độ thiện cảm của đoàn ngựa thồ: 10.]
Những người khác: "...???"
Ủa gì vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Đoàn ngựa thồ: Đẹp như vậy! Chắc chắn không phải người xấu.
Thần tồi: "..."
Tụi bây không có vợ của mình hả.jpg, giờ thần tồi chưa có quyền lợi của vợ, hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ để sớm có được quyền đó.
[1] Chuyển thể từ ca dao của đoàn ngựa thồ Điền Nam: "Hai giờ tuyết phủ khắp núi; bốn năm sáu giờ dầm mưa; bảy tám giờ dễ đi hơn một chút; mười giờ trèo như chó."
Ngón tay đè mạnh lên đôi môi dính máu ấm áp của Vệ Ách, máu dính vào khớp ngón tay trắng bệch của Chủ Thần sáng ngời chói mắt.
Cơn giận dữ và sát khí của đối phương không hề che giấu, Vệ Ách chỉ uể oải nhướng mí mắt. Tuy bị trói trong ngực, bị thương trong người, nhưng thanh niên tóc bạc vẫn lộ ra vẻ sắc bén như trước, hệt như cả người cậu chính là cành hoa hồng băng không ngừng vỡ tan. Dù đánh vỡ như thế nào nó vẫn luôn tỏa sáng.
Cùng hai chữ "đồ ngu" làm bạn là ánh mắt tuyệt đẹp không hề che giấu sự mỉa mai dưới mí mắt của cậu ——
Cái gọi là Chủ Thần, không phải vẫn bị cậu lợi dụng sao? Cái dáng vẻ cao ngạo này, cao cái đầu mày.
"Giờ tao mới biết đám vô dụng đó hận mày thấu xương như thế nào." Chủ Thần giận quá thành cười.
Hắn nắm cằm Vệ Ách, âm thanh rít ra từ kẽ răng vô cùng uy nghiêm đáng sợ: "Dù sao cái miệng này của mày, đúng là ngứa đòn, yên tâm, tao có nhiều cách khiến mày không nói được lời nào."
Dây sắt rỉ sét đỏ lóe ra ánh sáng của mật chú, lại không ngăn được Chủ Thần đang áp sát.
Xương bả vai Vệ Ách căng thẳng khó phát hiện, Chủ Thần đang kìm chặt cậu, dây xích sắt rỉ đỏ trong cơ thể như tạm thời bị tượng thần quỷ vật trấn áp, tính xâm lược cực mạnh của quỷ vận tràn vào, tùy ý chạy khắp cơ thể, đóng băng dây thanh quản. Chẳng giống như sát ý tấn công mạnh mẽ như bình thường, ngược lại giống như cố ý hành hạ.
Đọc điều cấm kỵ của quỷ thần vô danh khiến thần kinh của Vệ Ách âm ỉ đau đớn, lông mày dài mảnh của cậu không thể khống chế nhíu lại.
"Không nói nữa?"
Hơi thở của Chủ Thần phả vào bên tai.
Con ngươi bạc hẹp dài của hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo không phải người, giọng nói của Chủ Thần đùa cợt: "Thử đọc gì thử xem, xem có thứ gì có thể cứu mày không?"
Tiếng rên khe khẽ rít ra từ kẽ răng.
"Mày giỏi thì làm ngay đi. Nếu không..." Mí mắt Vệ Ách chậm rãi nâng lên, cậu cười lạnh một tiếng ở khoảng cách gần, con ngươi đỏ sẫm giãn ra lộ ra châm chọc khinh thường đổ thêm dầu vào lửa: "Thần bị giam giữ thì là cái đéo gì?"
Sắc mặt Chủ Thần âm trầm.
Thanh niên yếu ớt bị kiềm chế trong lòng lần đầu tiên chủ động tới gần.
Đôi môi nhiễm máu ấm áp của Vệ Ách kề sát bên tai Chủ Thần, môi cách hắn rất gần, rõ ràng là đỏ tươi xinh đẹp lại phun ra hai chữ đầy ác ý:
"—— chó hả?"
Cánh tay còn lại của Chủ Thần siết chặt eo Vệ Ách đến nỗi như muốn bóp nát thanh niên ốm yếu.
Sức mạnh của quỷ vật liên tục tuôn vào cơ thể Vệ Ách, sắc mặt cậu không thay đổi, không lộ ra chút yếu đuối.
Lần đầu tiên Chủ Thần bị hình dung là "chó", niết mặt cậu, ép cậu quay sang một bên.
—— trước khi không gian vô hạn bị nổ, Chủ Thần chưa bao giờ đích thân săn lùng "Vệ Ách" một sâu kiến đến từ chiều thấp. Từ đầu đến cuối đều phái người thâm niên đuổi giết, khóa chặt vị trí và hạn chế cậu. Dù sao chỉ là một sâu kiến đến từ chiều thấp, dù đặc biệt đến đâu cũng chẳng đáng để tồn tại ở chiều cao đích thân ra tay.
Cho đến khi không gian vô hạn bị nổ, thì đây là lần đầu tiên Chủ Thần đích thân đuổi bắt.
Sau đó cũng mới biết, hóa ra... Vệ Ách giỏi khiêu khích như vậy, có thể khơi dậy suy nghĩ muốn hủy diệt cậu, để cho cậu hoàn toàn suy sụp trong tay mình.
Sống mũi kề sát khuôn mặt thấm ra một lớp mồ hôi mỏng của Vệ Ách, ngón tay của Chủ Thần mân mê môi dưới Vệ Ách, nếu bỏ qua sức mạnh của quỷ vật xâm nhập vào cơ thể thanh niên một cách không cách không thương tiếc, thì cử chỉ lúc này quả thực như đôi uyên ương.
Vệ Ách nâng mi mắt, vừa định theo thói quen châm chọc thêm vài câu.
Chủ Thần đột nhiên cúi đầu, Vệ Ách bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn lạnh lẽo cắn một cái.
Đến khi giữa đôi lông mày Vệ Ách hiện ra vẻ tức giận, răng nanh của Chủ Thần đã rời đi.
Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào hai cánh hoa đỏ mỏng và mềm mại trên gương mặt Vệ Ách.
Xem ra nếu Vệ Ách dám chế nhạo hắn một câu thì hắn lại cắn trả lại một cái —— khác với hành động và lời lẽ đầy cay nghiệt khó nghe của Vệ Ách, thì máu thịt của cậu lại lộ ra sự mềm mại và ấm áp chỉ có ở sinh vật sống, đặc biệt là ở đây. Ngon đến mức vượt quá sức tưởng tượng của hắn, thế nên sau khi thả ra, Chủ Thần vẫn muốn chậm rãi nếm thử một lần nữa, tỉ mỉ thưởng thức.
—— có lẽ vì Vệ Ách đến từ một chiều không gian thấp nên hương vị mới đặc biệt thế này.
Chỉ có điều, giáng thế xuống vị diện chiều thấp chẳng phải ngày một ngày hai.
Từ đầu đến cuối chỉ có sâu kiến Vệ Ách là ăn ngon đến như vậy.
Chậm rãi liếm sạch vết máu trên răng, trong con ngươi màu bạc của Chủ Thần lóe lên sự thèm ăn chưa từng có.
Hắn liếm đi vết máu ngọt và hơi ấm cuối cùng, chậm rãi cúi người, mũi kề mũi, đè môi thanh niên dưới đầu ngón tay mình, giọng điệu vô cùng thân mật: "Tao thích bờ môi này lắm, nên vẫn giữ lại đi, giữ lại để làm việc khác thì tốt hơn."
"—— chẳng hạn như rên rỉ đau đớn, cầu xin tha thứ dưới tay tao. Thế nào hử?"
Lúc này, sắc mặt Vệ Ách hoàn toàn lạnh xuống.
Sức niết quai hàm của các đốt ngón tay đột nhiên tăng lên.
Vệ Ách khẽ cử động, điều khiển dây sắt đỏ.
Xiềng xích tung ra, Chủ Thần phản ứng nhanh hơn cậu, hắn đã trở tay nắm lấy cổ tay Vệ Ách, lật người lại đè cậu xuống sỏi đá bên cạnh con đường cổ Điền Nam. Gân trên mu bàn tay Vệ Ách nổi gân xanh, xích sắt đỏ rỉ bị bàn tay khác của Chủ Thần quấn lại, kéo lên cao ngay cả cánh tay của cậu cũng bị kéo cao theo.
Hai "người" kề sát nhau trò chuyện, âm thành rất trầm thấp.
Phòng livestream thấy Vệ Ách vươn tay, hỷ bào liền xuất hiện trước mặt cậu, "sẵn sàng" làm đệm giảm xóc cho cậu. Một người mặc trang phục người Miêu của Điền Nam, người kia mặc hỷ bào đỏ rực đồng thời ngã xuống đất, không thấy tách rời. Mới đầu bọn họ còn đang bị "tình nghĩa" của hai người làm cho chấn động. Ai ngờ một giây sau, trong bóng cây hai người kề sát vào nhau nói vài câu gì đó, rồi tự dưng lại đánh nhau.
Bóng dáng hỷ bào như yêu như hận đè thanh niên tóc bạc xuống đất.
Phòng livestream: "???"
Ủa làm gì vậy?!
—— người này muốn làm gì Vệ Thần của bọn họ?
Khác với những người chơi xếp top đầu khác, Vệ Ách không chỉ đẹp quá mức mà còn có thân thủ thần bí, hành động lại tàn nhẫn khó tả. Từ sau khi vượt qua phó bản "hương hỏa Mân Nam", Vệ Ách xuất hiện như một ngôi sao sáng hiên ngang xuất hiện trong hiện thực đã thu hút một đống fan hâm mộ.
Bình luận còn chưa kịp sôi trào.
Ngay khi Chủ Thần ấn cánh tay Vệ Ách xuống đất.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ cánh rừng cổ Điền Nam.
"Đội trưởng Vệ —— họ Vệ ——" Giọng nói nóng nảy xen lẫn một chút hoảng sợ của Trần Trình vang lên: "Đậu má, người này sẽ không đi đời luôn rồi chứ? Họ ——"
Từ "Vệ" còn chưa thốt ra đã im bặt.
Trần Trình bị ném ra khỏi hang mỏ, nửa người dính đầy hoa lá cỏ, đầu cổ bù xù, tay cầm tiết côn đứng ngơ ra trong bụi rậm —— nhìn từ bên này của cậu ta đội trưởng Vệ và bóng dáng hỷ bào giờ phút này: Trên môi hai người đều có vết máu, sợi tóc xen lẫn vào nhau, chàng trai mặc hỷ bào còn sờ mặt đội trưởng Vệ.
Chàng trai tóc dài mặc hỷ bào chậm rãi nghiêng đầu, "hắn" nhìn sang Trần Trình, con ngươi dài hẹp màu bạc lóe lên ánh sáng hung ác.
"Quấy rầy!" Trần Trình rụt cổ lại co cẳng bỏ chạy: "Hai người cứ tiếp tục."
Hình như khi cậu ta chạy trốn loáng thoáng còn nghe thấy đụng vào bọn Giải Nguyên Chân, ấp úng nói với những người khác rằng: "Bây giờ đội trưởng Vệ không tiện lắm".
Vệ Ách: "..."
Cậu không nói lời nào đã nhấc đầu gối đá văng Chủ Thần, đè lên vết thương rồi tự đứng dậy. Người sau không biết là do áp chế xích sắt đỏ rỉ đã đến cực hạn hay như thế nào, cũng không có hành động nào khác nữa.
Giải Nguyên Chân thấy Vệ Ách đi ra, tuy sắc mặt trắng bệch bị thương nặng, nhưng ít nhất vẫn còn sống thì anh thở phào nhẹ nhõm.
Khi bị quỷ vực "hang máu bạc" ném ra ngoài, Giải Nguyên Chân đã dùng Khinh Thân Thuật và bùa chú của đạo môn làm suy yếu sức gió, khi hạ cánh chịu tổn thương nhỏ nhất. Anh có nhiều sức nhất nên giúp đỡ hai người chơi bình thường khác đang rơi xuống. Tống Nguyệt Mi dùng phương pháp "Thải Môn", khi rơi xuống kéo ra hai dải lụa thật dài từ sau lưng —— xưa kia đó là các ca sĩ opera dùng hai dải lụa màu để thu hút sự chú ý của mọi người và hát khúc "Tiên Nữ".
(*) Phi Thiên tiếng Phạn - Apsara (अप्सरा) là một dạng tiên nữ trong Ấn Độ giáo và thần thoại Phật giáo. Tiếng Việt thường dịch là nữ thần hay tiên nữ. Apsara được biết đến rộng rãi với cái tên Apsara trong tiếng Khmer, và còn được gọi là Accharā trong tiếng Pāli, hoặc Bidadari, Biraddali, Hapsari / Apsari hoặc Widadari / Widyadari, Helloi và Apson.
Cách của cô giảm xóc khá tốt, dải lụa mắc vào cây cối trong rừng rậm.
Hiện tại, Đường Tần dùng kéo cắt đầu rồng đâm vào vách núi.
Còn người khác giúp đỡ lẫn nhau, khi rơi xuống đất ít nhất cũng không gãy tay gãy chân. Cuối cùng cũng rơi xuống, trái lại Vệ Ách dốc sức phá cục thoạt nhìn thương thế nặng nhất.
Giải Nguyên Chân mơ hồ có thể đoán được rằng cậu đã đọc điều cấm kỵ của thần linh nào đó. Ngay khi anh định đi qua hỏi thăm tình huống thế nào, mọi người đã nghe thấy tiếng vó ngựa to và rõ ràng phát ra từ bên ngoài khu rừng rậm, từ đầu kia của đường vòng quanh núi Điền Nam.
Cùng với tiếng vó ngựa, còn có chuông đồng của lừa la.
(*) Lừa la là một động vật lai giữa ngựa và lừa. Đây là phép lai xa. Lừa la do ngựa đực và lừa cái giao phối sinh ra. Lừa la hiếm song ít giá trị hơn la, nói chung nhỏ hơn về kích thước và không chịu đựng được khó khăn như con la.
Vẻ mặt của Tống Nguyệt Mi thay đổi, cô không thấy tiếc cho đạo cụ của mình mà thẳng tay xé bỏ dải lụa Thải Môn không nên xuất hiện ở Điền Nam cổ đại. Cùng lúc đó tay trái vừa lật, một cây cột cờ liền mơ hồ xuất hiện. Kéo cắt đầu rồng của Đường Tần cùng lúc mở ra, một giây sau người cắt giấy sẽ bay ra ngoài.
Vệ Ách nói ngắn gọn vài lời.
Lời giải thích của cậu vừa dứt, đường vòng quanh núi bên kia đã vang lên tiếng lừa la và ca dao hoang dã: "À ơ, hai ba giờ tuyết phủ núi non, bốn năm sáu giờ mưa ướt áo [1], lên thuyền cưỡi ngựa ba phần mạng, có mạng lấy mạng tới liều —— cô nương xin hãy nể tình cho!"
(*) "Đi thuyền cưỡi ngựa ba phần mạng". Câu ngạn ngữ có nghĩa là đi thuyền cưỡi ngựa thường nguy hiểm đến tính mạng.
Trong tiếng ca dao, một con lừa la tráng lệ bước ra khỏi đường vòng quanh núi.
Con lừa la này ngựa lai không giống bình thường, nó cao lớn cả người đen nhánh, trên trán có dây cương màu đỏ tươi nhưng lại không để lộ mắt.
Sáu cái chuông cổ bằng đồng màu xanh lam treo dưới cổ nó.
Trên lưng lừa la không có hàng hóa, chỉ có ba lá cờ vàng và sáu tấm gương tròn, phản chiếu bốn bức tường núi.
Khi "nó" xuất hiện, một lời nhắc hệ thống bật lên bên tai người chơi.
—— đó chẳng phải một con lừa la bình thường.
Đó là một thớt "quỷ lừa la".
Người chơi còn chưa kịp hoàn hồn sau lời nhắc, một tiếng thét dừng lại, đoàn xe lớn được tạo thành bởi hàng trăm thớt lừa la cao to vòng qua đường vòng quanh núi ra đã trông thấy tình trạng vụ lở đất trong rừng bất thường.
Toàn bộ chừng trăm thớt lừa la tạo thành đoàn ngựa thồ đột ngột dừng lại rồi im bặt. Mũi ngựa phun ra khí trắng, nó ngẩng đầu lên trên eo treo một phù hiệu động vật bằng đồng, đầu lĩnh đoàn ngựa thồ lưng cột trường thương quát lớn về phía họ: "Đằng trước —— đội ngũ nào, đi ra cho tôi xem thử?"
(*) Ngựa thồ hay ngựa thồ hàng là tên gọi chỉ những con ngựa dùng chở hàng trên lưng (thồ), thường được một người đi trước dắt. Ngựa thồ được sử dụng để vượt qua địa hình khúc khuỷu, gập ghềnh mà các loại xe có bánh không thể đi được. Ngựa thồ được sử dụng từ thời kỳ đồ đá mới cho đến ngày nay và chúng vẫn là một phần quan trọng của giao thông vận tải hàng ngày trong chuyên chở hàng hóa trong suốt phần lớn ở các nước thế giới thứ ba.
Người chơi vừa nghe thấy tiếng quát, một lời nhắc lập tức hiện lên trên bảng điều khiển:
[Đoàn ngựa thồ họ Thốn]
[Giới thiệu: Hiện tại, đoàn ngựa thồ lớn nhất trên "Trà Mã Cổ Đạo" của Điền Nam, cùng thổ ty, phù thủy Điền Nam đều có qua lại, có liên quan đến cả hắc đạo và bạch đạo, hoạt động kinh doanh vận chuyển hàng hóa bao trùm phạm vi hai con sông Thập Ngũ Mãnh —— có lẽ ngài sẽ không muốn biết kết cục khi trêu chọc đoàn ngựa thồ Điền Nam cổ đại đâu!]
(*) Trà Mã cổ đạo là một con đường mòn huyền thoại nằm sâu trong những dãy núi ở Tứ Xuyên, vận chuyển trà và ngựa liên thông Trung Quốc với Tây Tạng tới nay đã hàng nghìn năm tuổi. Đây cũng là con đường thông thương buôn bán cổ nhất nhì châu Á.
[Độ thiện cảm hiện tại của đoàn ngựa thồ: -20]
[Nhắc nhở: Điều cấm kỵ nhất của đoàn ngựa thồ họ Thốn là những kẻ "đột nhập", điều không sợ nhất là "chặn đường cướp của", các ngài có 20 giây để thuyết phục đối phương tin rằng mình không phải là đạo tặc.]
Có thể để cho hệ thống bật ra nhắc nhở để hóa giải ý đồ công kích của đối phương, thì khỏi phải bàn cãi đến sức hung hãn của đoạn ngựa thồ Điền Nam. Chỉ là khán giả phòng livestream vừa thấy chỉ có 20 giây đã muốn chửi má nó —— 20 giây thì làm được cái đách gì? Cho dù có miệng lưỡi trơn tru cũng không kịp nói vài câu!
Nói là đi ra xem thử, ngựa đầu đàn của đoàn ngựa thồ bên kia đã có người phất lên một cờ xí mặt thú cổ quái, phía sau ngựa đầu đàn có rất nhiều trai tráng đã đặt tay lên mã tấu, nhưng vào lúc này phía trước có một người từ trong rừng cây đi ra giống như vừa mới gặp phải một trận lở đất nhỏ.
Dáng người gầy gò, tóc bạc, cổ tay trắng nõn buông thõng bên hông.
Thân đối xanh đậm gần đen của người Miêu Điền Nam, áo cao hơn eo một chút lộ ra nửa vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn của thanh niên Miêu trại. Cậu vừa mới bước ra, ngước mắt lên, tiếng hệ thống liền vang lên.
[Hiện tại độ thiện cảm của đoàn ngựa thồ: 10.]
Những người khác: "...???"
Ủa gì vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Đoàn ngựa thồ: Đẹp như vậy! Chắc chắn không phải người xấu.
Thần tồi: "..."
Tụi bây không có vợ của mình hả.jpg, giờ thần tồi chưa có quyền lợi của vợ, hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ để sớm có được quyền đó.
[1] Chuyển thể từ ca dao của đoàn ngựa thồ Điền Nam: "Hai giờ tuyết phủ khắp núi; bốn năm sáu giờ dầm mưa; bảy tám giờ dễ đi hơn một chút; mười giờ trèo như chó."
Danh sách chương