Một dòng chữ [Ngủ] ngắn gọn nổi trên bảng điều khiển.
Vẻ mặt A Lang Điền Miêu kiểu Vệ Ách còn dám bới móc liền ném cậu lên giường. Thiếu niên A Lang này cũng không biết lớn lên như thế nào, mười bảy mười tám tuổi nhưng đã cao lớn vô cùng, khi hắn mạnh mẽ chặn đường, cái bóng gầy gò hất xuống mặt Vệ Ách, răng sói bạc treo trên dây bện màu điểm xuyết ở ngực.
Giống như một con sói hoang thiếu kiên nhẫn nhe răng.
Phòng livestream đều đang lo lắng một giây sau hắn sẽ ra tay.
Cỏ khô rút ra xen kẽ giữa các ngón tay, Vệ Ách vẫn kén chọn làm người ta nóng máu như cũ, cậu lười biếng nhướng mi mắt lên mà nói: "Tôi không có thói quen ngủ với người khác."
Phòng livestream:? Trong phòng chỉ có một cái chiếu làm bằng cỏ khô, Vệ Ách không ngủ cùng người khác, vậy cậu muốn ngủ ở đâu? Sàn nhà à?
Không đúng, phải nói là...
Phòng livestream muộn màng nhận ra ý của Vệ Ách, theo bản năng nhìn sang vẻ mặt của A Lang Điền Miêu —— ánh lửa của chậu lửa lay động, A Lang Điền Miêu nhíu mày lại, dưới lông mày một đôi mắt đen hằn ra ánh lửa, sáng rực muốn bóp chết Vệ Ách nhiều chuyện này.
Hai người lại đứng bên chiếu cỏ giằng co một hồi lâu.
Cuối cùng, A Lang Điền Miêu tay chân dài nằm trên mặt đất.
Phòng livestream: "..."
Phòng bên cạnh, bọn Trần Trình đang suy sụp với sàn nhà mốc meo nấm mốc không có chiếu hay có chăn.
Trong phòng này, Vệ Ách còn có một chiếc chiếu đơn và một đống da thú sạch sẽ làm chăn.
Có so sánh mới thấy thật thê thảm và trái ngược.
Đúng là Vệ Thần meo meo ghê gớm dám không kiêng nể gì, đuổi chủ nhà ngủ trên sàn, còn mình ngủ trên chiếu là được.
Chỉ cần nhìn bọn Trần Trình và Đường Tần bên kia, đó chính là tòa nhà tối tăm thần bí của phù thủy, nơi âm trầm khủng bố để tồn tại qua đêm nhưng nhìn Vệ Ách bên này, một chậu đá đang cháy hừng hực, một chiếc chiếu trải cỏ khô mềm mại —— thực sự bị cậu làm ra dáng điệu quý công tử đến nhà trọ truyền thống của dân tộc thiểu số.
Vệ Ách thích giày vò người khác, chứ không có thích giày vò bản thân.
Một đường xóc nảy, thương thế lại không nhẹ, A Lang Điền Nam nằm xuống chân giường, Vệ Ách nằm trên chiếc giường lát cỏ khổ. Chiếu trải cỏ khô của Điền Nam nhìn đơn sơ, nhưng nằm lên thực ra còn khá thoải mái.
Ít nhất cũng thoải mái hơn đoàn ngựa thồ nghỉ chân ở trong "hang ổ" và xe ba gác xóc nảy.
Cỏ khô xào xạc rơi xuống, mùi cỏ cây thoang thoảng truyền đến. Ánh lửa trong chậu đá chiếu vào phòng trại lâu, Vệ Ách đặt đao Hộ Tát dưới lớp da thú cuộn lại. Những lời cậu nói với A Lang Điền Miêu thật ra nửa thật nửa giả.
Vệ Ách quả thật không có thói quen ngủ chung với người khác, nhưng lý do thực sự không phải cậu không quen ngủ với người khác, mà quan trọng hơn là sự cảnh giác và bản năng của cậu. Trên đời chỉ có hai thứ có thể nằm trên giường cậu, một thứ đã chết, một thứ sắp chết, nếu như có người sống nằm bên cạnh cậu, Vệ Ách nhắm hai mắt là có thể dựa vào bản năng cơ thể vung đao cắt cổ đối phương.
A Lang Điền Miêu trong Hắc Bà Lâu nhắm vào cậu, tội còn chưa đáng chết.
Vệ Ách gối lên đao Hộ Tát, mở ra bảng điều khiển của mình.
Trên bảng điều khiển, số liệu của cậu vẫn đỏ và bị khóa, không có thay đổi gì so với trước khi đến "trấn Cốt Thiêu", nhưng thứ Vệ Ách muốn thấy không phải cái này, mà là "chú ấn??" trên thanh trạng thái đặc biệt.
Một điều rất kỳ lạ.
Chủ Thần lấy hình thái "Thần Lang Quan" bị cậu thu nhận, bình thường ra tay cũng đều lấy hình dạng "Thần Lang Quan" xuất hiện.
Chú ấn hắn cưỡng ép để lại là một thứ không xác địng mà hệ thống không thể nào giải nghĩa. Trên thực tế, sau khi thoát khỏi phó bản "hương hỏa Mân Nam", Vệ Ách lấy thân phận chuyên viên đặc biệt cấp S, tìm đọc cơ sở dữ liệu của căn cứ Long Môn, cố gắng tìm kiếm thông tin liên quan đến "Thần Lang Quan hộ gia ban phúc" ở Phúc Kiến, nhưng vẫn không có manh mối nào —— xét về tín ngưỡng quỷ thần đa dạng ở Phúc Kiến, kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Vệ Ách là bao.
Ngày thường, Thần Lang Quan không thường xuyên xuất hiện.
Sau khi vào phó bản, hắn xuất hiện dưới dạng một phân thể, hệt như tự mang theo một loại nhiễu loạn nào đó đối với ý thức.
Khi hắn làm một việc gì đó bọn Giải Nguyên Chân sẽ chú ý tới hắn, nhưng một khi hắn không chủ động, dù bọn Đường Tần hay Giải Nguyên Chân đều sẽ theo bản năng bỏ qua hắn —— giống như cảnh báo nguy hiểm "quỷ thần không thể nghe, không thể thấy, không thể diễn tả" hoạt động trong tiềm thức của con người, khiến họ theo bản năng tránh xa một số nguy hiểm.
Vệ Ách cũng không làm họ tỉnh táo lại.
Từ tư liệu của cục kiểm sát, phản ứng như vậy là sự bảo vệ của con người đối với bản thân.
Một khi tỉnh ngộ và nhận ra, trái lại sẽ rơi vào một nguy hiểm khủng khiếp hơn.
Lúc này, bên cột thu nhận vật biểu tượng của "Thần Lang Quan" đang trong trạng thái hơi ảm đạm, tỏa ra ánh sáng máu mờ nhạt.
Sau khi Chủ Thần cưỡng ép khóa chặt dương thọ và giá trị sinh mạng của Vệ Ách, ngăn thu dụng vẫn như vậy. Nhắc nhở chú thích của app Quỷ Thoại với vật thu dụng "Thần Lang Quan" luôn rất ít ỏi, lần này cũng không ngoại lệ. Loại trạng thái này rốt cuộc là có ý gì, hệ thống cũng không nhắc nhở nửa chữ.
Nếu chết máy, thì tốt nhất hắn nên offline như thế tám triệu năm. Vệ Ách lạnh lùng nghĩ.
Tên bảng điều khiển có dòng chữ "Thần Lãng Quan" màu đỏ sậm mờ nhạt.
Trong máu thịt, thần tượng quỷ vật màu xanh xám bị máu khóa trói buộc chỉ phát ra hơi lạnh, nhưng không có phản ứng nào.
Lúc này, hệ thống Quỷ Thoại nhắc nhở chỉ còn mười lăm phút đi ngủ.
Vệ Ách bên kia đang nằm trên thảm cỏ khô mềm sạch sẽ, còn bọn Trần Trình bên này miễn cưỡng dọn đống cỏ khô mục nát trên mặt đất thành một đống rồi chất vào góc tường. Cỏ thối vừa cuộn lên, sàn nhà ẩm ướt mốc meo liền lộ ra. Đường Tần vốn cảm thấy căn phòng trống trải của Lâu Chấn Viễn ở phó bản Mân Nam đã đủ đơn sơ rồi.
Bây giờ nhìn lại, thổ lâu của Lâu Chấn Viễn họ Hồ tốt xấu gì cũng đã trải giấy cho họ.
Nước đen nhỏ chảy xuống từ cột trại.
Chốn ma quỷ này, nếu không phải do đi đường đến sức cùng lực kiệt, thì mọi người thật sự không muốn ngủ.
Sàn nhà ẩm ướt, nhiễm khuẩn không thể làm sạch được.
Trần Trình tốt xấu gì cũng tỏ ra chút khí chất quý ông, cởi áo trải sàn cho hai cô gái trong sương phòng, nhưng bị Đường Tần và Tống Nguyệt Mi lịch sự từ chối.
Từ lúc bước vào phó bản đến bây giờ chỉ còn lại mười bốn người chơi, đội cốt lõi của "đội Hộ Vệ" có mười người, sau đó ghép đôi với bốn người chơi bình thường. Thường ngày đội trưởng Vệ có sức chiến đấu cao nhất giờ cũng thành người mang thương tích, còn bị A Lang Điền Miêu làm đối tượng cảnh giác canh gác quan trọng. Trong số những người chơi bình thường, có một người từng bị "xương vật tế" bắt được, nửa cái chân đã thối rữa chỉ còn lại xương trắng được Giải Nguyên Chân tạm thời cắt cụt, trở thành người tàn tật nửa tê liệt.
Cao Hạc mang theo hai anh em Hứa Anh Hứa Oánh canh gác ở cầu thang tầng hai của sương phòng.
Giải Nguyên Chân chăm sóc người chơi bình thường bị liệt nửa người, ở chung sương phòng với hai người chơi bình thường khác.
Hai đội viên khác trong đội là Khanh Nhạc thêu thùa và Việt Côn của võ La Hán chia sẻ áp lực với Giải Nguyên Chân, gác đêm ở đầu cầu thang tầng ba.
Những người còn lại chẳng phân biệt nam nữ đều bị nhét vào sương phòng của Đường Tần và Trần Trình. Dù sao khi người chơi vào phó bản thì là nam nữ đực cái trống mái gì đều là quỷ sắp chết có đao treo trên đầu. Chỉ có điều, ngoại trừ ba người Đường Tần, Trần Trình và Tống Nguyệt Mi thực ra cũng chỉ có thêm Thốn Dịch của đoàn ngựa thồ và người chơi bình thường cuối cùng.
Chỉ còn có mười lăm phút trước khi đi ngủ, người chơi bình thường cuối cùng đó bụng dưới hơi trướng lên có hơi mắc tiểu.
Trước khi vào sương phòng, Thốn Dịch nói một câu, nếu muốn đi vệ sinh thì đến bồn cầu của trại lâu ở cuối hành lang tầng trệt.
Ban đầu sương phòng của trại lâu vốn là dành cho đoàn ngựa thồ chu du khắp nơi, mọi người đều là trai tráng thô lỗ, đi vệ sinh đêm cũng không kiêng dè nhiều như vậy, mò mẫm đi đến cuối hành lang ngâm mình là được. Nếu để bô trong sương phòng thì sẽ bốc mùi hôi thối đến mức không ai ngủ được.
Người chơi bình thường trong sương phòng tên là Hoàng Nghĩa Hành, anh ta lén nhìn ra cửa thì thấy bên ngoài tối đen như mực.
Hoàng Nghĩa Hành Nhân lập tức sợ hãi.
"Không sao, không sao, nhịn là xong." Anh ta lẩm bẩm tự thôi miên bản thân, nhịn tiểu không nghẹn chết người đâu.
Không biết là tác dụng tâm lý hay gì, Hoàng Nghĩa Hành càng niệm càng cảm thấy buồn tiểu. Bụng dưới cứ thoáng quặn đau.
Khuôn mặt anh ta đỏ bừng, Trần Trình nằm trên sàn cạnh anh ta nằm thế nào cũng không được nên nghe không rõ, hỏi anh ta có chuyện gì.
Hoàng Nghĩa Hành ấp úng nói ra.
Phòng livestream và Trần Trình: "..."
Đã quen nhìn đội nòng cốt của cục kiểm sát dọc theo đường đi không có bất cứ hành động cản trở nào, phòng livestream đã quên mất có rất nhiều tình huống, mấy kiểu như xe bị tuột xích mới là trạng thái bình thường của phó bản. Sắp đến giờ đi ngủ Hoàng Nghĩa Hành bỗng nói như vậy, bình luận lập tức nóng nảy. Đừng nhìn đội nòng cốt vào phó bản, những đội viên khác ngoại trừ Tống Nguyệt Mi, Đường Tần, Giải Nguyên Chân không phát huy được tác dụng gì, nhưng phải biết rằng, khả năng chịu đựng của người bình thường đối với khủng bố và áp lực cao hoàn toàn khác với chuyên viên của đội nòng cốt.
Biểu hiện nhân tính của các kiểu người chơi trong phó bản tử vong hoàn toàn không đồng đều. Dù biết phó bản ảnh hưởng đến hiện thực cũng rơi xuống đầu mình... Bản thân rõ ràng sẽ chết dựa vào cái gì phải chiến đấu hết mình cho người sống bên ngoài?
Trước đây ghép đội ngẫu nhiên, còn có nhiều người giống như "mặt quỷ" Trương Viễn trong phó bản hương hỏa Mân Nam, dùng mọi thủ đoạn ngu ngốc để bản thân sống.
Nhìn bề ngoài, đội nòng cốt hình như không có tác dụng gì, nhưng bọn Cao Hạc tuyệt đối nghe theo chỉ huy của Vệ Ách, không gây chuyện không hoài nghi lẫn nhau, vừa có mệnh lệnh lập tức thống nhất hành động khiến tiến độ cả phó bản tiến triển vượt xa mấy phó bản ghép đội ngẫu nhiên.
[Thật sự là sớm không tới muộn không tới, lúc này tới, chọn thời cơ thật con mẹ nó trùng hợp.]
[Con người có ba việc gấp, thực sự không phải do anh ta mong muốn, chỉ là...]
[Đại ca à anh muốn ra chiến trường nói với kẻ địch rằng chờ tôi một lát à?]
[Nước tiểu bên trong thật là!]
Bình luận trong phòng livestream trở nên nóng nảy buồn bực, vào phó bản sợ nhất chính là đồng đội heo, kết quả sợ cái gì tới cái đó.
Trần Trình cũng có chút phiền.
"Tôi, tôi không sao, tôi nhịn là được." Hoàng Nghĩa Hành lại rất tự giác, anh ta có thể sống trong phó bản bốn sao đến bây giờ, tất cả là nhờ ánh sáng của chuyên viên cao cấp cục kiểm sát, sợ nhất chính là bị mấy cao thủ ghét bỏ. Anh ta vừa thấy vẻ mặt của Trần Trình không tốt, thì vội bày tỏ thái độ: "Tôi cam đoan bàng quang không bể..."
Lời còn chưa, bụng Hoàng Nghĩa Hành lại quặn đau, mặt lập tức xanh một nửa.
Anh ta ôm bụng, trán đầy mồ hôi lạnh, đừng có bể mà.
Trần Trình nóng nảy, cậu ta liếc nhìn thời gian trên bảng điều khiển, còn mười hai phút thì gãi tóc, không kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, còn không mau đi?"
Vừa nghe Trần Trình bằng lòng đi cùng mình, Hoàng Nghĩa Hành nhất thời như được ân xá, ôm bụng khom lưng đi ra ngoài.
Nếu có thể chọn, Trần Trình cũng không muốn đi vệ sinh với mấy đực rựa, nhưng thứ nhất trong phòng trừ Đường Tần và Tống Nguyệt Mi thì chính là Thốn Dịch. Thốn Dịch là một cậu trai tráng đoàn ngựa thồ lăn lộn khắp nơi đã sớm nằm xuống ngáy liên tục. Thứ hai, dù sao Trần Trình cũng là chuyên viên cấp A của cục kiểm sát, biết rõ thân người tự mang dương khí và dương khí nhiều nhất ở bộ phận sinh dục, nếu không sẽ không có hàng yêu trừ ma trong tiểu thuyết cổ điển, hở chút là lấy nước tiểu và máu của bé trai.
Cho dù không phải bé trai, nước tiểu của con người vẫn có dương khí rất nặng. Trong Cốt Bà Lâu có luồng khí âm sát rất nặng, nếu tên này nửa đêm nhịn không dược mà đi tiểu trong phòng, đắc tội thứ gì đó, kết quả sẽ còn tệ hơn.
Tuân thủ quy củ, ngược lại mới có hi vọng sống sót.
Không bằng thừa dịp bây giờ còn có chút thời gian, đi giải quyết nhanh là được rồi.
—— còn có mười hai phút trước khi đi ngủ, nếu Hoàng Nghĩa Hành dám bảo cho anh ta mười phút, Trần Trình liền ấn tên này vào bồn cầu.
Mới vừa ra khỏi cứa sương phòng, hành lang tối tăm xuất hiện trước mặt Trần Trình và Hoàng Nghĩa Hành, bên tay trái sâu trong hành lang là chỗ đặt cái bô. Bên tay phải cách đó không xa có lẽ là sương phòng nghỉ ngơi của Cao Hạc, Hứa Anh và Hứa Oánh, nhưng mà lúc này không biết họ dọn phòng sớm hay không, cửa sương phòng của Cao Hạc đã sớm đóng lại.
Cả hành lang tối om, "cái bô" ở chỗ sâu nhất hoàn toàn ẩn trong bóng tối.
Hoàng Nghĩa Hành vừa ra khỏi cửa, thấy tình cảnh này thì suýt nữa tè ra quần.
Anh ta run rẩy, hai chân như đang chơi đàn tỳ bà, lắp bắp nói: "Ừm, hay là... bỏ đi?"
Trần Trình đổi một ngọn đuốc trong cửa hàng, liếc cái tên không có tiền đồ một cái. Ở trước mặt Vệ Ách, cậu ta chính là đầu vẹt bị đánh đầu, nhưng ở trước mặt những người chơi bình thường như Hoàng Nghĩa Hành, thì dù là Cao Hạc hay Trần Trình đều là những cao thủ bảng A không thể với tới.
—— còn cấp bậc của Vệ Ách và Giải Nguyên Chân... làm Vệ Thần, Giải Thần gọi cho có thôi sao?
Trần Trình thoáng nhìn qua, Hoàng Nghĩa Hành lập tức im lặng, hai chân run rẩy đi sâu vào hành lang.
Trần Trình đi theo phía sau anh ta, ngọn đuốc trong tay cậu ta chiếu sáng hai bên bức tường của Cốt Bà Lâu —— không biết có phải ảo giác hay không, hay là cây trúc dùng để xây dựng Cốt Bà Lâu này có vấn đề, ánh lửa lửa lóe lên chiếu vào tường tre, dầu nóng thoa lên tre chống côn trùng, khi ánh lửa chiếu lên phản xạ chút bóng bẩy.
Ánh sáng trắng bệch phản xạ và các đốt tre nhô lên lởm chởm, thoạt nhìn như bộ xương sống bó chặt.
Khi người bước đi, bóng trúc cũng thay đổi theo.
Không chỉ có như thế còn những chiếc bình đặt ở các góc tường. Vừa có người đi ngang qua thì có tiếng chân bò lổm ngổm khiến da đầu người ta tê dại trong bình gốm.
Hoàng Nghĩa Hành sởn gai ốc, Trần Trình thì sợ côn trùng, tuy da đầu râm ran nhưng vẫn nhờ vào bản năng và quá trình huấn luyện cường độ cao của cục kiểm sát mà có thể phân biệt được chút gì đó kỳ lạ xen lẫn trong tiếng chân bò sát.
—— mấy cái bình không phát ra tiếng chân thì đều nặng nề và chết chóc.
Trần Trình mượn ánh lửa, bỏ qua sợ hãi kiên trì nhìn thoáng qua: Những chiếc bình phát ra tiếng chân đó đều là bình gốm màu nâu sẫm. Mà thứ không phát ra âm thanh chính là chiếc bình gốm màu đen, bình gốm màu nâu sậm chứa côn trùng độc vậy trong chiếc bình gốm đen có gì?
Một cảm giác bất an khó hiểu đột nhiên dâng lên, Trần Trình không thèm để ý đến khí chất người chơi bảng A của mình, túm lấy Hoàng Nghĩa Hành mềm nhũn nhanh chóng đi vào sâu trong hành lang, đẩy anh ta lên cái bô, ý bảo người này nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân. Việc gấp của Hoàng Nghĩa Hành tới không đúng lúc, nhưng đầu óc anh ta vẫn bình thường.
Biết có nguy hiểm ở hành lang, lập tức tranh thủ thời gian.
Phía sau vang lên tiếng xả nước, Trần Trình lo lắng giơ đuốc lên soi sáng hành lang —— rõ ràng là một đoạn ngắn, nhưng sau khi cậu ta đi tới đầu bên kia, cánh cửa của họ lại biến mất trong bóng tối, nhưng có lẽ bọn Đường Tần và Tống Nguyệt Mi sẽ không đóng cửa lại, huống chi là tắt lửa vào lúc này.
Hành lang này có gì đó quái lạ.
Trần Trình thầm chửi đổng, cảm giác trong bóng tối có thứ gì đó lông lá gai nhọn từ đỉnh đầu buông xuống đến cổ mình.
Khí lạnh đột nhiên dâng lên, Trần Trình không quay đầu lại, càng không ngẩng đầu, khí lạnh lướt qua khuôn mặt xanh mét của tên nhà giàu có thể gọi là trai trẻ này. Lệ quỷ mà cậu ta thu nhận đang lặng lẽ giải phóng một chút sức mạnh —— dưới tình huống không cưỡng ép khống chế quỷ quái dung nạp đi ra đối phó với kẻ địch, âm khí được điều động rất thuận lợi, dương khí người sống của Trần Trình cũng bị che giấu.
Thứ rơi xuống sau gáy đã biến mất.
Hoàng Nghĩa Hành vừa xả nước xong đang thắt đai lưng quần thì đã cảm thấy thứ gì đó râm mát len lỏi rủ xuống sau cổ.
Anh ta vừa "á" một tiếng chói tai đã bị Trần Trình siết chặt cổ.
Mẹ nó, đồ đần này. Trần Trình muốn chửi má nó luôn rồi. Một tay cậu ta siết chặt cổ Hoàng Nghĩa Hành, một tay ấn bả vai của anh ta, bất chấp hơi thở quỷ quái ăn mòn cơ thể người có nghiêm trọng hay không, trực tiếp phân cho tên đần này âm khí lệ quỷ một chút, sau đó kéo tên này vội chạy về sương phòng.
Không biết có phải do tiếng thét chói tai của Hoàng Nghĩa Hành động chạm thứ gì đó hay không, mà hành lang tầng hai của Cốt Bà Lâu lập tức trở nên âm u và tối tăm hơn so với lúc trước.
Ở lối vào hành lang, đối diện với nơi cầu thang đi lên.
Có một bóng đen như mực, tối đến mức làm cho người ta hết hồn hết vía.
Sau gáy Trần Trình phát lạnh, gánh lấy khí lạnh, túm lấy cổ áo sau của Hoàng Nghĩa Hành kéo về phía trước. Càng đi về phía trước càng giống như có thứ gì đó đang đứng im trong bóng tối cầu thang.
"... Trần, Trần." Hàm răng Hoàng Nghĩa Hành lập cập còn vang hơn cả sấm sét.
Trần cha mày. Trần Trình rớt mồ hôi hột, họ muốn trở về sương phòng, tất nhiên phải đi về phía trước, nhưng càng đi về phía trước, cách thứ ở cầu thang càng gần. Trước hay sau đều là con đường chết. Ngay khi bước chân của Trần Trình không phát giác chậm lại, cánh cửa phía trước kêu cọt kẹt một tiếng rồi kéo mở từ bên trong.
Ngay khi cánh cửa mở ra, dường như có thứ gì đó đang chuyển động trong bóng tối ở cầu thang, vươn tay ra, không nói một lời, một người một bên kéo vào Trần Trình và Hoàng Nghĩa Hành.
Trong khoảnh khắc bị kéo vào phòng, ngọn đuốc trong tay Trần Trình lung lay một chút, ngọn lửa bốc lên in bóng lên bức tường ở cầu thang. Khóe mắt Trần Trình nghía sang, con ngươi lập tức giãn ra ——
Bóng đen trên tường rõ ràng là.
Một đôi chân cứng ngắc hướng xuống đất.
Phanh một tiếng, cửa bị Đường Tần đóng lại, Trần Trình nửa hoảng sợ nửa chấn động quá độ mà há miệng. Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên nhắc nhở người chơi đi ngủ đúng giờ, lò than trong phòng "phừng" một tiếng dập tắt, toàn bộ không gian chìm vào bóng tối không có chút ánh sáng nào.
Hai dòng chữ màu đỏ tươi hiện lên trên bảng điều khiển.
[Cấm kỵ 1: Qua đêm ở Cốt Bà Lâu.]
[Nhắc nhở: Chúng nó kiễng chân, chúng nó lắng nghe tiếng, chúng nó xếp thành hàng tìm nè tìm ~]
—— —— —— ——
Bóng tối ập đến như thủy triều. Vệ Ách mơ một giấc mộng, một giấc mơ sáng suốt, cậu có thể cảm giác được mình đang nằm trên chiếc chiếu cỏ khô ở Cốt Bà Lâu, đồng thời cậu biết rằng ý thức mình đang chìm trong bóng tối —— trong y học, giấc mơ giữ cho ý thức tỉnh táo được gọi là "giấc mơ sáng suốt", thậm chí nhiều bạn trẻ còn chủ động rèn luyện bản thân để có giấc mơ sáng suốt.
(*) Giấc mơ sáng suốt là một giấc mơ mà trong đó người mơ biết rằng mình đang mơ.
Vệ Ách không cần huấn luyện.
Vì cậu đã từng bị những giấc mơ sáng suốt dày vò trong một thời gian rất dài, vừa ra khỏi một giấc mơ cậu lập tức bước vào một giấc mơ khác, hoàn cảnh xung quanh trong giấc mơ sáng suốt rất quen thuộc, nhưng ở trong giấc mơ sẽ có những thay đổi kỳ lạ ở những chi tiết nhỏ. Mà cậu biết mình đang nằm mơ lại không cách nào tỉnh lại.
Thời gian giấc mơ sáng suốt kéo dài quá lâu, Vệ Ách căm hận cảm giác mất kiểm soát này, ngay cả tỉnh cũng không thể tự chủ được.
Cậu bắt đầu không ngủ trong nhiều ngày liên tục.
Vệ Ách có thể che giấu dị thường của mình rất tốt, cho đến khi cậu không ngủ cả tuần mới bị thầy Liễu phát hiện.
Lúc ấy, thầy Liễu nghe được lý do của cậu bèn kéo ghế trúc, ngồi ở cửa nói, con ngủ đi, thầy đọc cho con nghe chuyện Tam Quốc.
Trong giọng nói già nua chậm rãi của thầy Liễu, Vệ Ách thời cấp 3 cuối cùng đã vượt qua nỗi sợ hãi với giấc mơ sáng suốt, khôi phục giấc ngủ bình thường. Đến khi cậu học đại học, Vệ Ách và thầy Liễu đã nghiên cứu nguyên nhân giấc mơ sáng suốt của cậu, tiếp xúc một cách có ý thức và nắm vững một số kiến thức tương đối vô hại, điều chỉnh và kiểm soát nó.
Căn phòng trong Cốt Bà Lâu tối om, đao nhỏ vắt trên vách tường đối diện phát ra tiếng ù ù.
Mí mắt không bị khống chế nhắm lại, Vệ Ách ở trong giấc mơ, chậm rãi nghiêng đầu —— trong giấc mơ sáng suốt, một số người có độ nhạy cảm cao, quay đầu sang một bên, có thể cảm nhận được một số cảnh tượng kỳ lạ ở môi trường xung quanh thực tế mà camera hay mắt thường không thể ghi lại được. Cậu có thể "thấy".
Trong bóng tối, cánh cửa vốn tự động đóng lại, không biết mở ra từ lúc nào.
Có... thứ gì đó đang đứng ở cửa.
"Bọn chúng" nhón chân, lắng nghe, xếp hàng tìm kiếm.
Ngay khi Vệ Ách nghiêng đầu trong giấc mơ, "bọn chúng" ở cửa dường như có thể cảm nhận được có người thấy mình trong giấc mơ, hiện ra hình người trắng bệch méo mó, hệt như người cắt giấy thành từng hàng, bước vào phòng một cách cứng ngắc trong môi trường méo mó. Tiếng đao dắt trên vách tường dần biến mất.
Âm hàn lạnh lẽo như thủy triều dâng lên, hình người trắng bệch càng lúc càng gần, Vệ Ách lại bắt được một tiếng vang nhỏ.
Hệt như tiếng xương đập vào cái bình nào đó.
—— bình.
Những thứ này ra từ trong bình gốm.
Trấn Cốt Thiêu, Cốt Bà Lâu, bình gốm xương... Có điều gì đó lóe lên sâu trong đầu Vệ Ách, cậu còn chưa kịp xâu chuỗi, hình người trắng bệch thành hàng "tay trong tay" đã tới gần chiếu cỏ khô. Ngón tay Vệ Ách khẽ nhúc nhích. Gần như cùng lúc khi Vệ Ách sờ lên chuôi đao Hộ Tát đặt dưới gối, một bàn tay gầy gò đột ngột vươn ra từ bên chiếu cỏ khô, che đôi mắt của Vệ Ách.
Vẻ mặt A Lang Điền Miêu kiểu Vệ Ách còn dám bới móc liền ném cậu lên giường. Thiếu niên A Lang này cũng không biết lớn lên như thế nào, mười bảy mười tám tuổi nhưng đã cao lớn vô cùng, khi hắn mạnh mẽ chặn đường, cái bóng gầy gò hất xuống mặt Vệ Ách, răng sói bạc treo trên dây bện màu điểm xuyết ở ngực.
Giống như một con sói hoang thiếu kiên nhẫn nhe răng.
Phòng livestream đều đang lo lắng một giây sau hắn sẽ ra tay.
Cỏ khô rút ra xen kẽ giữa các ngón tay, Vệ Ách vẫn kén chọn làm người ta nóng máu như cũ, cậu lười biếng nhướng mi mắt lên mà nói: "Tôi không có thói quen ngủ với người khác."
Phòng livestream:? Trong phòng chỉ có một cái chiếu làm bằng cỏ khô, Vệ Ách không ngủ cùng người khác, vậy cậu muốn ngủ ở đâu? Sàn nhà à?
Không đúng, phải nói là...
Phòng livestream muộn màng nhận ra ý của Vệ Ách, theo bản năng nhìn sang vẻ mặt của A Lang Điền Miêu —— ánh lửa của chậu lửa lay động, A Lang Điền Miêu nhíu mày lại, dưới lông mày một đôi mắt đen hằn ra ánh lửa, sáng rực muốn bóp chết Vệ Ách nhiều chuyện này.
Hai người lại đứng bên chiếu cỏ giằng co một hồi lâu.
Cuối cùng, A Lang Điền Miêu tay chân dài nằm trên mặt đất.
Phòng livestream: "..."
Phòng bên cạnh, bọn Trần Trình đang suy sụp với sàn nhà mốc meo nấm mốc không có chiếu hay có chăn.
Trong phòng này, Vệ Ách còn có một chiếc chiếu đơn và một đống da thú sạch sẽ làm chăn.
Có so sánh mới thấy thật thê thảm và trái ngược.
Đúng là Vệ Thần meo meo ghê gớm dám không kiêng nể gì, đuổi chủ nhà ngủ trên sàn, còn mình ngủ trên chiếu là được.
Chỉ cần nhìn bọn Trần Trình và Đường Tần bên kia, đó chính là tòa nhà tối tăm thần bí của phù thủy, nơi âm trầm khủng bố để tồn tại qua đêm nhưng nhìn Vệ Ách bên này, một chậu đá đang cháy hừng hực, một chiếc chiếu trải cỏ khô mềm mại —— thực sự bị cậu làm ra dáng điệu quý công tử đến nhà trọ truyền thống của dân tộc thiểu số.
Vệ Ách thích giày vò người khác, chứ không có thích giày vò bản thân.
Một đường xóc nảy, thương thế lại không nhẹ, A Lang Điền Nam nằm xuống chân giường, Vệ Ách nằm trên chiếc giường lát cỏ khổ. Chiếu trải cỏ khô của Điền Nam nhìn đơn sơ, nhưng nằm lên thực ra còn khá thoải mái.
Ít nhất cũng thoải mái hơn đoàn ngựa thồ nghỉ chân ở trong "hang ổ" và xe ba gác xóc nảy.
Cỏ khô xào xạc rơi xuống, mùi cỏ cây thoang thoảng truyền đến. Ánh lửa trong chậu đá chiếu vào phòng trại lâu, Vệ Ách đặt đao Hộ Tát dưới lớp da thú cuộn lại. Những lời cậu nói với A Lang Điền Miêu thật ra nửa thật nửa giả.
Vệ Ách quả thật không có thói quen ngủ chung với người khác, nhưng lý do thực sự không phải cậu không quen ngủ với người khác, mà quan trọng hơn là sự cảnh giác và bản năng của cậu. Trên đời chỉ có hai thứ có thể nằm trên giường cậu, một thứ đã chết, một thứ sắp chết, nếu như có người sống nằm bên cạnh cậu, Vệ Ách nhắm hai mắt là có thể dựa vào bản năng cơ thể vung đao cắt cổ đối phương.
A Lang Điền Miêu trong Hắc Bà Lâu nhắm vào cậu, tội còn chưa đáng chết.
Vệ Ách gối lên đao Hộ Tát, mở ra bảng điều khiển của mình.
Trên bảng điều khiển, số liệu của cậu vẫn đỏ và bị khóa, không có thay đổi gì so với trước khi đến "trấn Cốt Thiêu", nhưng thứ Vệ Ách muốn thấy không phải cái này, mà là "chú ấn??" trên thanh trạng thái đặc biệt.
Một điều rất kỳ lạ.
Chủ Thần lấy hình thái "Thần Lang Quan" bị cậu thu nhận, bình thường ra tay cũng đều lấy hình dạng "Thần Lang Quan" xuất hiện.
Chú ấn hắn cưỡng ép để lại là một thứ không xác địng mà hệ thống không thể nào giải nghĩa. Trên thực tế, sau khi thoát khỏi phó bản "hương hỏa Mân Nam", Vệ Ách lấy thân phận chuyên viên đặc biệt cấp S, tìm đọc cơ sở dữ liệu của căn cứ Long Môn, cố gắng tìm kiếm thông tin liên quan đến "Thần Lang Quan hộ gia ban phúc" ở Phúc Kiến, nhưng vẫn không có manh mối nào —— xét về tín ngưỡng quỷ thần đa dạng ở Phúc Kiến, kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Vệ Ách là bao.
Ngày thường, Thần Lang Quan không thường xuyên xuất hiện.
Sau khi vào phó bản, hắn xuất hiện dưới dạng một phân thể, hệt như tự mang theo một loại nhiễu loạn nào đó đối với ý thức.
Khi hắn làm một việc gì đó bọn Giải Nguyên Chân sẽ chú ý tới hắn, nhưng một khi hắn không chủ động, dù bọn Đường Tần hay Giải Nguyên Chân đều sẽ theo bản năng bỏ qua hắn —— giống như cảnh báo nguy hiểm "quỷ thần không thể nghe, không thể thấy, không thể diễn tả" hoạt động trong tiềm thức của con người, khiến họ theo bản năng tránh xa một số nguy hiểm.
Vệ Ách cũng không làm họ tỉnh táo lại.
Từ tư liệu của cục kiểm sát, phản ứng như vậy là sự bảo vệ của con người đối với bản thân.
Một khi tỉnh ngộ và nhận ra, trái lại sẽ rơi vào một nguy hiểm khủng khiếp hơn.
Lúc này, bên cột thu nhận vật biểu tượng của "Thần Lang Quan" đang trong trạng thái hơi ảm đạm, tỏa ra ánh sáng máu mờ nhạt.
Sau khi Chủ Thần cưỡng ép khóa chặt dương thọ và giá trị sinh mạng của Vệ Ách, ngăn thu dụng vẫn như vậy. Nhắc nhở chú thích của app Quỷ Thoại với vật thu dụng "Thần Lang Quan" luôn rất ít ỏi, lần này cũng không ngoại lệ. Loại trạng thái này rốt cuộc là có ý gì, hệ thống cũng không nhắc nhở nửa chữ.
Nếu chết máy, thì tốt nhất hắn nên offline như thế tám triệu năm. Vệ Ách lạnh lùng nghĩ.
Tên bảng điều khiển có dòng chữ "Thần Lãng Quan" màu đỏ sậm mờ nhạt.
Trong máu thịt, thần tượng quỷ vật màu xanh xám bị máu khóa trói buộc chỉ phát ra hơi lạnh, nhưng không có phản ứng nào.
Lúc này, hệ thống Quỷ Thoại nhắc nhở chỉ còn mười lăm phút đi ngủ.
Vệ Ách bên kia đang nằm trên thảm cỏ khô mềm sạch sẽ, còn bọn Trần Trình bên này miễn cưỡng dọn đống cỏ khô mục nát trên mặt đất thành một đống rồi chất vào góc tường. Cỏ thối vừa cuộn lên, sàn nhà ẩm ướt mốc meo liền lộ ra. Đường Tần vốn cảm thấy căn phòng trống trải của Lâu Chấn Viễn ở phó bản Mân Nam đã đủ đơn sơ rồi.
Bây giờ nhìn lại, thổ lâu của Lâu Chấn Viễn họ Hồ tốt xấu gì cũng đã trải giấy cho họ.
Nước đen nhỏ chảy xuống từ cột trại.
Chốn ma quỷ này, nếu không phải do đi đường đến sức cùng lực kiệt, thì mọi người thật sự không muốn ngủ.
Sàn nhà ẩm ướt, nhiễm khuẩn không thể làm sạch được.
Trần Trình tốt xấu gì cũng tỏ ra chút khí chất quý ông, cởi áo trải sàn cho hai cô gái trong sương phòng, nhưng bị Đường Tần và Tống Nguyệt Mi lịch sự từ chối.
Từ lúc bước vào phó bản đến bây giờ chỉ còn lại mười bốn người chơi, đội cốt lõi của "đội Hộ Vệ" có mười người, sau đó ghép đôi với bốn người chơi bình thường. Thường ngày đội trưởng Vệ có sức chiến đấu cao nhất giờ cũng thành người mang thương tích, còn bị A Lang Điền Miêu làm đối tượng cảnh giác canh gác quan trọng. Trong số những người chơi bình thường, có một người từng bị "xương vật tế" bắt được, nửa cái chân đã thối rữa chỉ còn lại xương trắng được Giải Nguyên Chân tạm thời cắt cụt, trở thành người tàn tật nửa tê liệt.
Cao Hạc mang theo hai anh em Hứa Anh Hứa Oánh canh gác ở cầu thang tầng hai của sương phòng.
Giải Nguyên Chân chăm sóc người chơi bình thường bị liệt nửa người, ở chung sương phòng với hai người chơi bình thường khác.
Hai đội viên khác trong đội là Khanh Nhạc thêu thùa và Việt Côn của võ La Hán chia sẻ áp lực với Giải Nguyên Chân, gác đêm ở đầu cầu thang tầng ba.
Những người còn lại chẳng phân biệt nam nữ đều bị nhét vào sương phòng của Đường Tần và Trần Trình. Dù sao khi người chơi vào phó bản thì là nam nữ đực cái trống mái gì đều là quỷ sắp chết có đao treo trên đầu. Chỉ có điều, ngoại trừ ba người Đường Tần, Trần Trình và Tống Nguyệt Mi thực ra cũng chỉ có thêm Thốn Dịch của đoàn ngựa thồ và người chơi bình thường cuối cùng.
Chỉ còn có mười lăm phút trước khi đi ngủ, người chơi bình thường cuối cùng đó bụng dưới hơi trướng lên có hơi mắc tiểu.
Trước khi vào sương phòng, Thốn Dịch nói một câu, nếu muốn đi vệ sinh thì đến bồn cầu của trại lâu ở cuối hành lang tầng trệt.
Ban đầu sương phòng của trại lâu vốn là dành cho đoàn ngựa thồ chu du khắp nơi, mọi người đều là trai tráng thô lỗ, đi vệ sinh đêm cũng không kiêng dè nhiều như vậy, mò mẫm đi đến cuối hành lang ngâm mình là được. Nếu để bô trong sương phòng thì sẽ bốc mùi hôi thối đến mức không ai ngủ được.
Người chơi bình thường trong sương phòng tên là Hoàng Nghĩa Hành, anh ta lén nhìn ra cửa thì thấy bên ngoài tối đen như mực.
Hoàng Nghĩa Hành Nhân lập tức sợ hãi.
"Không sao, không sao, nhịn là xong." Anh ta lẩm bẩm tự thôi miên bản thân, nhịn tiểu không nghẹn chết người đâu.
Không biết là tác dụng tâm lý hay gì, Hoàng Nghĩa Hành càng niệm càng cảm thấy buồn tiểu. Bụng dưới cứ thoáng quặn đau.
Khuôn mặt anh ta đỏ bừng, Trần Trình nằm trên sàn cạnh anh ta nằm thế nào cũng không được nên nghe không rõ, hỏi anh ta có chuyện gì.
Hoàng Nghĩa Hành ấp úng nói ra.
Phòng livestream và Trần Trình: "..."
Đã quen nhìn đội nòng cốt của cục kiểm sát dọc theo đường đi không có bất cứ hành động cản trở nào, phòng livestream đã quên mất có rất nhiều tình huống, mấy kiểu như xe bị tuột xích mới là trạng thái bình thường của phó bản. Sắp đến giờ đi ngủ Hoàng Nghĩa Hành bỗng nói như vậy, bình luận lập tức nóng nảy. Đừng nhìn đội nòng cốt vào phó bản, những đội viên khác ngoại trừ Tống Nguyệt Mi, Đường Tần, Giải Nguyên Chân không phát huy được tác dụng gì, nhưng phải biết rằng, khả năng chịu đựng của người bình thường đối với khủng bố và áp lực cao hoàn toàn khác với chuyên viên của đội nòng cốt.
Biểu hiện nhân tính của các kiểu người chơi trong phó bản tử vong hoàn toàn không đồng đều. Dù biết phó bản ảnh hưởng đến hiện thực cũng rơi xuống đầu mình... Bản thân rõ ràng sẽ chết dựa vào cái gì phải chiến đấu hết mình cho người sống bên ngoài?
Trước đây ghép đội ngẫu nhiên, còn có nhiều người giống như "mặt quỷ" Trương Viễn trong phó bản hương hỏa Mân Nam, dùng mọi thủ đoạn ngu ngốc để bản thân sống.
Nhìn bề ngoài, đội nòng cốt hình như không có tác dụng gì, nhưng bọn Cao Hạc tuyệt đối nghe theo chỉ huy của Vệ Ách, không gây chuyện không hoài nghi lẫn nhau, vừa có mệnh lệnh lập tức thống nhất hành động khiến tiến độ cả phó bản tiến triển vượt xa mấy phó bản ghép đội ngẫu nhiên.
[Thật sự là sớm không tới muộn không tới, lúc này tới, chọn thời cơ thật con mẹ nó trùng hợp.]
[Con người có ba việc gấp, thực sự không phải do anh ta mong muốn, chỉ là...]
[Đại ca à anh muốn ra chiến trường nói với kẻ địch rằng chờ tôi một lát à?]
[Nước tiểu bên trong thật là!]
Bình luận trong phòng livestream trở nên nóng nảy buồn bực, vào phó bản sợ nhất chính là đồng đội heo, kết quả sợ cái gì tới cái đó.
Trần Trình cũng có chút phiền.
"Tôi, tôi không sao, tôi nhịn là được." Hoàng Nghĩa Hành lại rất tự giác, anh ta có thể sống trong phó bản bốn sao đến bây giờ, tất cả là nhờ ánh sáng của chuyên viên cao cấp cục kiểm sát, sợ nhất chính là bị mấy cao thủ ghét bỏ. Anh ta vừa thấy vẻ mặt của Trần Trình không tốt, thì vội bày tỏ thái độ: "Tôi cam đoan bàng quang không bể..."
Lời còn chưa, bụng Hoàng Nghĩa Hành lại quặn đau, mặt lập tức xanh một nửa.
Anh ta ôm bụng, trán đầy mồ hôi lạnh, đừng có bể mà.
Trần Trình nóng nảy, cậu ta liếc nhìn thời gian trên bảng điều khiển, còn mười hai phút thì gãi tóc, không kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, còn không mau đi?"
Vừa nghe Trần Trình bằng lòng đi cùng mình, Hoàng Nghĩa Hành nhất thời như được ân xá, ôm bụng khom lưng đi ra ngoài.
Nếu có thể chọn, Trần Trình cũng không muốn đi vệ sinh với mấy đực rựa, nhưng thứ nhất trong phòng trừ Đường Tần và Tống Nguyệt Mi thì chính là Thốn Dịch. Thốn Dịch là một cậu trai tráng đoàn ngựa thồ lăn lộn khắp nơi đã sớm nằm xuống ngáy liên tục. Thứ hai, dù sao Trần Trình cũng là chuyên viên cấp A của cục kiểm sát, biết rõ thân người tự mang dương khí và dương khí nhiều nhất ở bộ phận sinh dục, nếu không sẽ không có hàng yêu trừ ma trong tiểu thuyết cổ điển, hở chút là lấy nước tiểu và máu của bé trai.
Cho dù không phải bé trai, nước tiểu của con người vẫn có dương khí rất nặng. Trong Cốt Bà Lâu có luồng khí âm sát rất nặng, nếu tên này nửa đêm nhịn không dược mà đi tiểu trong phòng, đắc tội thứ gì đó, kết quả sẽ còn tệ hơn.
Tuân thủ quy củ, ngược lại mới có hi vọng sống sót.
Không bằng thừa dịp bây giờ còn có chút thời gian, đi giải quyết nhanh là được rồi.
—— còn có mười hai phút trước khi đi ngủ, nếu Hoàng Nghĩa Hành dám bảo cho anh ta mười phút, Trần Trình liền ấn tên này vào bồn cầu.
Mới vừa ra khỏi cứa sương phòng, hành lang tối tăm xuất hiện trước mặt Trần Trình và Hoàng Nghĩa Hành, bên tay trái sâu trong hành lang là chỗ đặt cái bô. Bên tay phải cách đó không xa có lẽ là sương phòng nghỉ ngơi của Cao Hạc, Hứa Anh và Hứa Oánh, nhưng mà lúc này không biết họ dọn phòng sớm hay không, cửa sương phòng của Cao Hạc đã sớm đóng lại.
Cả hành lang tối om, "cái bô" ở chỗ sâu nhất hoàn toàn ẩn trong bóng tối.
Hoàng Nghĩa Hành vừa ra khỏi cửa, thấy tình cảnh này thì suýt nữa tè ra quần.
Anh ta run rẩy, hai chân như đang chơi đàn tỳ bà, lắp bắp nói: "Ừm, hay là... bỏ đi?"
Trần Trình đổi một ngọn đuốc trong cửa hàng, liếc cái tên không có tiền đồ một cái. Ở trước mặt Vệ Ách, cậu ta chính là đầu vẹt bị đánh đầu, nhưng ở trước mặt những người chơi bình thường như Hoàng Nghĩa Hành, thì dù là Cao Hạc hay Trần Trình đều là những cao thủ bảng A không thể với tới.
—— còn cấp bậc của Vệ Ách và Giải Nguyên Chân... làm Vệ Thần, Giải Thần gọi cho có thôi sao?
Trần Trình thoáng nhìn qua, Hoàng Nghĩa Hành lập tức im lặng, hai chân run rẩy đi sâu vào hành lang.
Trần Trình đi theo phía sau anh ta, ngọn đuốc trong tay cậu ta chiếu sáng hai bên bức tường của Cốt Bà Lâu —— không biết có phải ảo giác hay không, hay là cây trúc dùng để xây dựng Cốt Bà Lâu này có vấn đề, ánh lửa lửa lóe lên chiếu vào tường tre, dầu nóng thoa lên tre chống côn trùng, khi ánh lửa chiếu lên phản xạ chút bóng bẩy.
Ánh sáng trắng bệch phản xạ và các đốt tre nhô lên lởm chởm, thoạt nhìn như bộ xương sống bó chặt.
Khi người bước đi, bóng trúc cũng thay đổi theo.
Không chỉ có như thế còn những chiếc bình đặt ở các góc tường. Vừa có người đi ngang qua thì có tiếng chân bò lổm ngổm khiến da đầu người ta tê dại trong bình gốm.
Hoàng Nghĩa Hành sởn gai ốc, Trần Trình thì sợ côn trùng, tuy da đầu râm ran nhưng vẫn nhờ vào bản năng và quá trình huấn luyện cường độ cao của cục kiểm sát mà có thể phân biệt được chút gì đó kỳ lạ xen lẫn trong tiếng chân bò sát.
—— mấy cái bình không phát ra tiếng chân thì đều nặng nề và chết chóc.
Trần Trình mượn ánh lửa, bỏ qua sợ hãi kiên trì nhìn thoáng qua: Những chiếc bình phát ra tiếng chân đó đều là bình gốm màu nâu sẫm. Mà thứ không phát ra âm thanh chính là chiếc bình gốm màu đen, bình gốm màu nâu sậm chứa côn trùng độc vậy trong chiếc bình gốm đen có gì?
Một cảm giác bất an khó hiểu đột nhiên dâng lên, Trần Trình không thèm để ý đến khí chất người chơi bảng A của mình, túm lấy Hoàng Nghĩa Hành mềm nhũn nhanh chóng đi vào sâu trong hành lang, đẩy anh ta lên cái bô, ý bảo người này nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân. Việc gấp của Hoàng Nghĩa Hành tới không đúng lúc, nhưng đầu óc anh ta vẫn bình thường.
Biết có nguy hiểm ở hành lang, lập tức tranh thủ thời gian.
Phía sau vang lên tiếng xả nước, Trần Trình lo lắng giơ đuốc lên soi sáng hành lang —— rõ ràng là một đoạn ngắn, nhưng sau khi cậu ta đi tới đầu bên kia, cánh cửa của họ lại biến mất trong bóng tối, nhưng có lẽ bọn Đường Tần và Tống Nguyệt Mi sẽ không đóng cửa lại, huống chi là tắt lửa vào lúc này.
Hành lang này có gì đó quái lạ.
Trần Trình thầm chửi đổng, cảm giác trong bóng tối có thứ gì đó lông lá gai nhọn từ đỉnh đầu buông xuống đến cổ mình.
Khí lạnh đột nhiên dâng lên, Trần Trình không quay đầu lại, càng không ngẩng đầu, khí lạnh lướt qua khuôn mặt xanh mét của tên nhà giàu có thể gọi là trai trẻ này. Lệ quỷ mà cậu ta thu nhận đang lặng lẽ giải phóng một chút sức mạnh —— dưới tình huống không cưỡng ép khống chế quỷ quái dung nạp đi ra đối phó với kẻ địch, âm khí được điều động rất thuận lợi, dương khí người sống của Trần Trình cũng bị che giấu.
Thứ rơi xuống sau gáy đã biến mất.
Hoàng Nghĩa Hành vừa xả nước xong đang thắt đai lưng quần thì đã cảm thấy thứ gì đó râm mát len lỏi rủ xuống sau cổ.
Anh ta vừa "á" một tiếng chói tai đã bị Trần Trình siết chặt cổ.
Mẹ nó, đồ đần này. Trần Trình muốn chửi má nó luôn rồi. Một tay cậu ta siết chặt cổ Hoàng Nghĩa Hành, một tay ấn bả vai của anh ta, bất chấp hơi thở quỷ quái ăn mòn cơ thể người có nghiêm trọng hay không, trực tiếp phân cho tên đần này âm khí lệ quỷ một chút, sau đó kéo tên này vội chạy về sương phòng.
Không biết có phải do tiếng thét chói tai của Hoàng Nghĩa Hành động chạm thứ gì đó hay không, mà hành lang tầng hai của Cốt Bà Lâu lập tức trở nên âm u và tối tăm hơn so với lúc trước.
Ở lối vào hành lang, đối diện với nơi cầu thang đi lên.
Có một bóng đen như mực, tối đến mức làm cho người ta hết hồn hết vía.
Sau gáy Trần Trình phát lạnh, gánh lấy khí lạnh, túm lấy cổ áo sau của Hoàng Nghĩa Hành kéo về phía trước. Càng đi về phía trước càng giống như có thứ gì đó đang đứng im trong bóng tối cầu thang.
"... Trần, Trần." Hàm răng Hoàng Nghĩa Hành lập cập còn vang hơn cả sấm sét.
Trần cha mày. Trần Trình rớt mồ hôi hột, họ muốn trở về sương phòng, tất nhiên phải đi về phía trước, nhưng càng đi về phía trước, cách thứ ở cầu thang càng gần. Trước hay sau đều là con đường chết. Ngay khi bước chân của Trần Trình không phát giác chậm lại, cánh cửa phía trước kêu cọt kẹt một tiếng rồi kéo mở từ bên trong.
Ngay khi cánh cửa mở ra, dường như có thứ gì đó đang chuyển động trong bóng tối ở cầu thang, vươn tay ra, không nói một lời, một người một bên kéo vào Trần Trình và Hoàng Nghĩa Hành.
Trong khoảnh khắc bị kéo vào phòng, ngọn đuốc trong tay Trần Trình lung lay một chút, ngọn lửa bốc lên in bóng lên bức tường ở cầu thang. Khóe mắt Trần Trình nghía sang, con ngươi lập tức giãn ra ——
Bóng đen trên tường rõ ràng là.
Một đôi chân cứng ngắc hướng xuống đất.
Phanh một tiếng, cửa bị Đường Tần đóng lại, Trần Trình nửa hoảng sợ nửa chấn động quá độ mà há miệng. Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên nhắc nhở người chơi đi ngủ đúng giờ, lò than trong phòng "phừng" một tiếng dập tắt, toàn bộ không gian chìm vào bóng tối không có chút ánh sáng nào.
Hai dòng chữ màu đỏ tươi hiện lên trên bảng điều khiển.
[Cấm kỵ 1: Qua đêm ở Cốt Bà Lâu.]
[Nhắc nhở: Chúng nó kiễng chân, chúng nó lắng nghe tiếng, chúng nó xếp thành hàng tìm nè tìm ~]
—— —— —— ——
Bóng tối ập đến như thủy triều. Vệ Ách mơ một giấc mộng, một giấc mơ sáng suốt, cậu có thể cảm giác được mình đang nằm trên chiếc chiếu cỏ khô ở Cốt Bà Lâu, đồng thời cậu biết rằng ý thức mình đang chìm trong bóng tối —— trong y học, giấc mơ giữ cho ý thức tỉnh táo được gọi là "giấc mơ sáng suốt", thậm chí nhiều bạn trẻ còn chủ động rèn luyện bản thân để có giấc mơ sáng suốt.
(*) Giấc mơ sáng suốt là một giấc mơ mà trong đó người mơ biết rằng mình đang mơ.
Vệ Ách không cần huấn luyện.
Vì cậu đã từng bị những giấc mơ sáng suốt dày vò trong một thời gian rất dài, vừa ra khỏi một giấc mơ cậu lập tức bước vào một giấc mơ khác, hoàn cảnh xung quanh trong giấc mơ sáng suốt rất quen thuộc, nhưng ở trong giấc mơ sẽ có những thay đổi kỳ lạ ở những chi tiết nhỏ. Mà cậu biết mình đang nằm mơ lại không cách nào tỉnh lại.
Thời gian giấc mơ sáng suốt kéo dài quá lâu, Vệ Ách căm hận cảm giác mất kiểm soát này, ngay cả tỉnh cũng không thể tự chủ được.
Cậu bắt đầu không ngủ trong nhiều ngày liên tục.
Vệ Ách có thể che giấu dị thường của mình rất tốt, cho đến khi cậu không ngủ cả tuần mới bị thầy Liễu phát hiện.
Lúc ấy, thầy Liễu nghe được lý do của cậu bèn kéo ghế trúc, ngồi ở cửa nói, con ngủ đi, thầy đọc cho con nghe chuyện Tam Quốc.
Trong giọng nói già nua chậm rãi của thầy Liễu, Vệ Ách thời cấp 3 cuối cùng đã vượt qua nỗi sợ hãi với giấc mơ sáng suốt, khôi phục giấc ngủ bình thường. Đến khi cậu học đại học, Vệ Ách và thầy Liễu đã nghiên cứu nguyên nhân giấc mơ sáng suốt của cậu, tiếp xúc một cách có ý thức và nắm vững một số kiến thức tương đối vô hại, điều chỉnh và kiểm soát nó.
Căn phòng trong Cốt Bà Lâu tối om, đao nhỏ vắt trên vách tường đối diện phát ra tiếng ù ù.
Mí mắt không bị khống chế nhắm lại, Vệ Ách ở trong giấc mơ, chậm rãi nghiêng đầu —— trong giấc mơ sáng suốt, một số người có độ nhạy cảm cao, quay đầu sang một bên, có thể cảm nhận được một số cảnh tượng kỳ lạ ở môi trường xung quanh thực tế mà camera hay mắt thường không thể ghi lại được. Cậu có thể "thấy".
Trong bóng tối, cánh cửa vốn tự động đóng lại, không biết mở ra từ lúc nào.
Có... thứ gì đó đang đứng ở cửa.
"Bọn chúng" nhón chân, lắng nghe, xếp hàng tìm kiếm.
Ngay khi Vệ Ách nghiêng đầu trong giấc mơ, "bọn chúng" ở cửa dường như có thể cảm nhận được có người thấy mình trong giấc mơ, hiện ra hình người trắng bệch méo mó, hệt như người cắt giấy thành từng hàng, bước vào phòng một cách cứng ngắc trong môi trường méo mó. Tiếng đao dắt trên vách tường dần biến mất.
Âm hàn lạnh lẽo như thủy triều dâng lên, hình người trắng bệch càng lúc càng gần, Vệ Ách lại bắt được một tiếng vang nhỏ.
Hệt như tiếng xương đập vào cái bình nào đó.
—— bình.
Những thứ này ra từ trong bình gốm.
Trấn Cốt Thiêu, Cốt Bà Lâu, bình gốm xương... Có điều gì đó lóe lên sâu trong đầu Vệ Ách, cậu còn chưa kịp xâu chuỗi, hình người trắng bệch thành hàng "tay trong tay" đã tới gần chiếu cỏ khô. Ngón tay Vệ Ách khẽ nhúc nhích. Gần như cùng lúc khi Vệ Ách sờ lên chuôi đao Hộ Tát đặt dưới gối, một bàn tay gầy gò đột ngột vươn ra từ bên chiếu cỏ khô, che đôi mắt của Vệ Ách.
Danh sách chương