Lãnh Mục Hàn liếc nhìn sang cô, lạnh lùng hỏi:

"Hắn ta là bạn trai cô?"

Gật gật đầu, lại lắc đầu. Câu hỏi này là có ý gì a? Anh ta là đang ghen sao? Trong đầu Diệp Tâm nghĩ như thế nào liền nói ra như thế, khuôn mặt còn mang theo chút huyền bí:

"Tổng giám đốc, biểu hiện của anh như vậy là đang ghen sao?"

Ghen ư? Lãnh Mục Hàn không hề nghĩ đến định nghĩa này, anh chỉ là cảm thấy trong lòng rất khó chịu, rất muốn làm rõ chuyện này.

"Không... Không có, cô nghĩ mình là ai mà tôi phải ghen vì cô?" Người nào đó bối rối đến mức nói ấp a ấp úng, khuôn mặt anh bây giờ thật dễ thương a!

Diệp Tâm cười cười, đi vòng qua anh, miệng còn lẩm bẩm một câu:

"Rõ ràng là ghen rồi còn cố cãi..."

Mặt Lãnh Mục Hàn đen hơn cả đít nồi, người con gái này dám chê cười anh! Hừ, thật tức chết aaaaa!

~~~~~~

Diệp Tâm ngồi khuấy đi khuấy lại ly cà phê, đối diện cô là vẻ mặt sầu não của Đường Mộc Nhiên.

Thở dài, thở dài rồi lại thở dài.

Đến lần thở dài thứ mười mấy của Đường Mộc Nhiên, cô liền không chịu được nữa mà lên tiếng cắt ngang:

"Mộc Mộc, cậu đừng thở dài nữa được không, đau hết cả đầu."

"Nhưng mình thực sự đang bế tắc muốn chết, không thở dài thì biết làm gì?"

"Vậy nói xem cậu gặp phải chuyện gì?"

Đường Mộc Nhiên uể oải nói: "Hôm trước mình đụng phải một tên điên, khiến người ta gãy tay, hắn ta bắt mình cùng đi đến bệnh viện để kiểm tra, mình đã không đi thì chớ lại còn đạp một cái vào tiểu đệ đệ của hắn, ai ngờ... ai ngờ hắn lại chính là tên tổng tài bí ẩn của công ti mình, cậu nói xem có phải mình nên đi nhảy cầu trốn tội không a?"

"Nhảy đi, mình ủng hộ!" Diệp Tâm cao hứng nói, miệng còn lưu nụ cười vô cùng gian manh.

Rầm! Bạn học Diệp chính thức bị Đường Mộc Nhiên đạp bay khỏi ghế, ánh mắt cô ấy nhìn cô như muốn nói: Cậu đi chết ngay cho mình!!

Chỉ là nói bừa một câu thôi mà, có cần nhẫn tâm thế không a?

Diệp Tâm lồm cồm bò dậy, nghiêm chỉnh nói:

"Vậy cậu muốn mình giúp thế nào? Có cần mình cho mượn tiền đi bồi thường người ta không?"

Đường Mộc Nhiên lại phóng điện sang chỗ cô, rõ ràng là muốn nói: Mình tìm cậu đến là để mượn tiền à?

Diệp Tâm thu hồi lại vấn đề tiền nong lại, cô biết người bạn này của mình tuy không phải khá giả gì, lại còn rất yêu tiền nhưng những thứ không phải cô ấy làm ra thì sẽ không bao giờ nhận, càng không muốn mắc nợ bất kì ai.

Trong đầu Diệp Tâm liền loé lên một "sáng kiến", nhìn Đường Mộc Nhiên cười gian tà:

"Mộc Mộc, bây giờ cậu chỉ có một con đường thôi!"

"Là cái gì a?" Khuôn mặt Đường Mộc Nhiên đầy vẻ mong chờ.

"Hiến thân cho anh ta!"

Rầm! Bạn Diệp oanh liệt đo đất lần hai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện