Sau hôm đó, mỗi lần Lãnh Mục Hàn nhìn thấy bàn tay chưa lành hẳn của Diệp Tâm liền lườm cô một cái nói cô không cẩn thận.

Hôm nay, cô vừa đến công ti thì đã thấy anh chăm chú xem tài liệu. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào xấp giấy trên tay, khuôn mặt luôn giữ vẻ lạnh lùng, chiếc áo sơ mi màu trắng khiến anh càng thêm nổi bật. Diệp Tâm thầm cảm thán, ông trời đúng là không bạc đãi anh, đem tất cả những gì hoàn hảo ban cho anh.

Một người đàn ông đẹp trai, tài giỏi, có sự nghiệp ổn định là ước mơ của bao cô gái, một người như vậy đang ở ngay trước mặt cô, là vị hôn phu của cô.

"Nước dãi của em sắp rơi xuống đất rồi kìa." Một giọng nói pha chút đùa cợt vang lên đem tâm hồn đang treo ngược cành cây của cô trở về với mặt đất. Không để mình chịu thiệt, cô cãi lại:

"Rơi cái đầu nhà anh, anh nghĩ mình đẹp trai lắm chắc mà tôi thèm ngắm."

"Tôi đâu bảo em ngắm tôi, là em tự nhận."

Lại thua, lại thua rồi a~

Diệp Tâm hậm hực đi về phía bàn làm việc của mình, nện thật mạnh giày cao gót xuống đất. Lãnh Mục Hàn thấy vậy liền cười vẻ đắc thắng, cảm giác dụ được thỏ lọt hố thật vui nha!

Cô quay sang lườm anh một cái, nói:

"Đúng là tôi nhìn anh đấy, thì sao?"

"Không sao, chỉ là nếu em muốn, ngày nào cũng có thể ngắm, tôi bán sắc miễn phí cho em." Anh vừa thản nhiên lật tài liệu vừa trả lời.

Đúng là không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn. Diệp Tâm cô đối với Lãnh Mục Hàn thua 100%.

Mười lăm phút sau, cuối cùng anh cũng gấp tài liệu lại, đặt xuống bàn rồi hướng về phía cô nói:

"Em sắp xếp, đi công tác cùng tôi."

Cô đang uống cà phê suýt chút nữa thì phun hết vào màn hình máy tính đối diện, anh tại sao lại đề nghị đi công tác cùng cô, bình thường nếu không phải tự đi thì là đi cùng thư kí Dương, mang cô theo là có ý gì? "Anh... Có nhầm lẫn gì không?"

"Không nhầm, em cũng cần tiếp xúc nhiều với bên ngoài."

"Chỉ thế thôi?" Cô nhìn anh với ánh mắt không tin tưởng

Anh nhìn cô một lúc, nói nhẹ như không:

"Còn vì tôi không an tâm để em lại một mình, lần trước tôi mới đi hai ngày mà tay em thành như vậy, lần này là một tuần."

"Nhưng hai người kia bị anh đuổi rồi mà."

"Công ti này không chỉ có hai người muốn hại em, chỉ là em chưa biết."

Đối diện với ánh mắt trân thành của anh, cô chỉ có thể đồng ý chứ không cách nào từ chối, anh quan tâm cô, thật lòng quan tâm cô!

*****

Đến thành phố A thì trời đổ mưa rất lớn, di chuyển bằng phương tiện giao thông có phần không an toàn.

Đây là cơn mưa đầu mùa năm nay, đến rất nhanh và dữ dội. Lãnh Mục Hàn lái xe táp vào một khách sạn năm sao gần nhất, đến quầy lễ tân đặt phòng.

"Cho chúng tôi lấy hai phòng đơn." Anh lãnh đạm nói, đưa ra tấm thẻ ngân hàng.

"Xin lỗi anh, khách sạn hôm nay chỉ còn một phòng đôi duy nhất ở tầng bốn." Lễ tân ái ngại trả lời "E rằng hai vị phải chịu khó ở chung một phòng rồi!

"Chung một phòng?" Cả hai đồng thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện