Tác giả: Trang Nấm
Diệp Tâm cảm thấy có chút không quen, dù sao tên Lãnh Mục Hàn này cũng lạnh nhạt quen rồi, dạo gần đây lại nói mấy câu sến sẩm như vậy, thật sự ớn lạnh a~
"Lãnh Mục Hàn, em có một chuyện này muốn anh chấp nhận."
Nhìn khuôn mặt cô có phần nghiêm trọng, chẳng lẽ đã có chuyện gì rồi sao? "Diệp Tâm, chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh đu có chết cũng cố gắng hoàn thành cho em." Anh trả lời.
Diệp Tâm:...
Cô chỉ muốn xin hắn một chuyện nhỏ thôi, gì mà nghiêm trọng đến cả tính mạng như vậy?
"Tha cho Bùi Cảnh Sơ đi."
Cô vừa nói xong câu này, mặt Lãnh Mục Hàn tối sầm, đến mức này rồi mà cô vẫn cầu xin cho anh ta.
"Anh ta cũng chưa làm gì em, cùng lắm thì anh khiến anh ta không ra khỏi tù được là được." Thấy anh không trả lời, cô tiếp tục nói, chỉ mong có thể thuyết phục được anh.
Nhìn khuôn mặt cầu xin của cô, anh không thể nào nhịn được bật cười, xoa đầu cô.
"Thôi được, anh sẽ tha cho mạng chó của hắn."
"Cảm ơn anh!"
"Thôi được rồi, em chuẩn bị đi, chúng ta quay về."
~~~~~~~
Ở một nơi khác, Lãnh Duật Thần đau đầu nhìn cô gái trước mặt. Suốt từ sáng tới giờ, Mạn Uyển Như không ngừng xin hắn cùng mình đi gặp Lãnh Mục Hàn.
"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh họ không muốn gặp mặt em, nếu anh đưa em tới đó anh ấy chắc chắn sẽ từ luôn mặt anh, anh không đi."
"Anh Thần, anh không thương đứa em nuôi này nữa sao?" Mạn Uyển Như bày ra bộ mặt khốn khổ, chấm nước mắt nói với Lãnh Duật Thần.
Nói hắn không thương cô em này cũng không phải, dù sao cũng là anh em kết nghĩa chơi với nhau từ nhỏ, nhưng lần này hắn quả thật không có cách nào giúp.
Từ sau lần cô ta bỏ thuốc muốn leo lên giường của ông anh họ đại phú đại quý kia, hảo cảm của gắn đối với cô gái này cũng vơi đi nhiều.
"Mạn Uyển Như, anh đã nói, anh không giúp được em. Anh Hàn đã từ mặt ông nội rồi, anh không thể để anh ấy cũng từ mặt anh. Em thông cảm!" Hắn nói rồi lại chăm chú nhìn vào điện thoại chờ tin nhắn của Mạc Phi Vũ, đối với hắn đây là niềm vui duy nhất.
Mạn Uyển Như cứng mềm đều không thuyết phục được Lãnh Duật Thần giúp mình, tức giận đứng dậy ra về.
Cô ta khôn tin là Lãnh Mục Hàn anh lại giận lâu đến vậy.
Thành phố B.
Vừa xuống máy bay một cái Diệp Tâm đã bắt Lãnh Mục Hàn đến bệnh viện điều trị cho khỏi hẳn vết thương, mặc cho anh ngàn lần vạn lần từ chối, thuyết phục, năn nỉ cô cho anh về nhà.
Action lại một số đoạn cầu xin bà xã của Hàn đại nhân:
1.
"Tiểu Diệp à, anh bị thương rất nhẹ, cho anh về nhà đi nha~"
"Hôm qua anh chảy rất nhiều máu, không an toàn." Bạn Diệp liên quyết từ chối.
"Bây giờ anh rất khỏe. Em có thể kiểm chứng." Nói rồi anh làm bộ dạng lên cơ bắt, miệng vết thương dãn ra khiến anh run lên một cái.
Người nào đó lườm anh muốn rách cả mắt.
2.
"Tiểu Diệp, anh muốn về nhà để em co thể chăm sóc cho anh." Anh vẫn không buông tha.
"Ở bệnh viện em cũng có thể chăm sóc cho anh."
"Ở nhà thì em có thể nấu cơm cho anh ăn."
"Anh xác định là muốn ăn cơm em nấu?"
Lãnh Mục Hàn suy nghĩ một chút, hay là vẫn cứ ở bệnh viện thì hơn.
Diệp Tâm cảm thấy có chút không quen, dù sao tên Lãnh Mục Hàn này cũng lạnh nhạt quen rồi, dạo gần đây lại nói mấy câu sến sẩm như vậy, thật sự ớn lạnh a~
"Lãnh Mục Hàn, em có một chuyện này muốn anh chấp nhận."
Nhìn khuôn mặt cô có phần nghiêm trọng, chẳng lẽ đã có chuyện gì rồi sao? "Diệp Tâm, chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh đu có chết cũng cố gắng hoàn thành cho em." Anh trả lời.
Diệp Tâm:...
Cô chỉ muốn xin hắn một chuyện nhỏ thôi, gì mà nghiêm trọng đến cả tính mạng như vậy?
"Tha cho Bùi Cảnh Sơ đi."
Cô vừa nói xong câu này, mặt Lãnh Mục Hàn tối sầm, đến mức này rồi mà cô vẫn cầu xin cho anh ta.
"Anh ta cũng chưa làm gì em, cùng lắm thì anh khiến anh ta không ra khỏi tù được là được." Thấy anh không trả lời, cô tiếp tục nói, chỉ mong có thể thuyết phục được anh.
Nhìn khuôn mặt cầu xin của cô, anh không thể nào nhịn được bật cười, xoa đầu cô.
"Thôi được, anh sẽ tha cho mạng chó của hắn."
"Cảm ơn anh!"
"Thôi được rồi, em chuẩn bị đi, chúng ta quay về."
~~~~~~~
Ở một nơi khác, Lãnh Duật Thần đau đầu nhìn cô gái trước mặt. Suốt từ sáng tới giờ, Mạn Uyển Như không ngừng xin hắn cùng mình đi gặp Lãnh Mục Hàn.
"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh họ không muốn gặp mặt em, nếu anh đưa em tới đó anh ấy chắc chắn sẽ từ luôn mặt anh, anh không đi."
"Anh Thần, anh không thương đứa em nuôi này nữa sao?" Mạn Uyển Như bày ra bộ mặt khốn khổ, chấm nước mắt nói với Lãnh Duật Thần.
Nói hắn không thương cô em này cũng không phải, dù sao cũng là anh em kết nghĩa chơi với nhau từ nhỏ, nhưng lần này hắn quả thật không có cách nào giúp.
Từ sau lần cô ta bỏ thuốc muốn leo lên giường của ông anh họ đại phú đại quý kia, hảo cảm của gắn đối với cô gái này cũng vơi đi nhiều.
"Mạn Uyển Như, anh đã nói, anh không giúp được em. Anh Hàn đã từ mặt ông nội rồi, anh không thể để anh ấy cũng từ mặt anh. Em thông cảm!" Hắn nói rồi lại chăm chú nhìn vào điện thoại chờ tin nhắn của Mạc Phi Vũ, đối với hắn đây là niềm vui duy nhất.
Mạn Uyển Như cứng mềm đều không thuyết phục được Lãnh Duật Thần giúp mình, tức giận đứng dậy ra về.
Cô ta khôn tin là Lãnh Mục Hàn anh lại giận lâu đến vậy.
Thành phố B.
Vừa xuống máy bay một cái Diệp Tâm đã bắt Lãnh Mục Hàn đến bệnh viện điều trị cho khỏi hẳn vết thương, mặc cho anh ngàn lần vạn lần từ chối, thuyết phục, năn nỉ cô cho anh về nhà.
Action lại một số đoạn cầu xin bà xã của Hàn đại nhân:
1.
"Tiểu Diệp à, anh bị thương rất nhẹ, cho anh về nhà đi nha~"
"Hôm qua anh chảy rất nhiều máu, không an toàn." Bạn Diệp liên quyết từ chối.
"Bây giờ anh rất khỏe. Em có thể kiểm chứng." Nói rồi anh làm bộ dạng lên cơ bắt, miệng vết thương dãn ra khiến anh run lên một cái.
Người nào đó lườm anh muốn rách cả mắt.
2.
"Tiểu Diệp, anh muốn về nhà để em co thể chăm sóc cho anh." Anh vẫn không buông tha.
"Ở bệnh viện em cũng có thể chăm sóc cho anh."
"Ở nhà thì em có thể nấu cơm cho anh ăn."
"Anh xác định là muốn ăn cơm em nấu?"
Lãnh Mục Hàn suy nghĩ một chút, hay là vẫn cứ ở bệnh viện thì hơn.
Danh sách chương