Editor: Du Bình

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Nguyên Triệt đưa cho Phương Nho một bộ đồ cưỡi ngựa, nói: “Thay cái này đi! Hôm nay chúng ta đi cưỡi ngựa!”

Phương Nho theo lời mặc, quần áo từ trong ra ngoài một màu trắng, áo khoác den, quần dài bó vào cùng một đôi giày bốt, mặc lên người Phương Nho khiến  cậu thoạt nhìn như một quý tộc phương Tây. Nguyên Triệt đeo găng da lên, biểu tình lạnh lùng, dáng người phẳng phiu, hình dáng ngũ quan tuấn dật phân minh, trong vẻ tao nhã còn lộ vài phần dã tính.

“Lại đây!” Nguyên Triệt gọi cậu.

Phương Nho đến cạnh hắn, để Nguyên Triệt vươn tay giúp cậu chỉnh lại cả vạt. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Nguyên Triệt còn nhẹ nhàng giúp cậu vén phần tóc mai lên.

“Em biết cưỡi ngựa không?” Hắn hỏi.

“Cũng không giỏi lắm…”

“Lát nữa tôi sẽ nhờ người trông ngựa tuyển cho em một con ôn hòa, chạy ngay cạnh em thôi!”

Phương Nho gật đầu.

“Tốt rồi, chúng ta ra ngoài thôi!”

Lúc ngày nhóm An Minh Sâm đã tụ tập ngoài sân chờ dợi, thấy mấy người Nguyên Triệt đi tới liền nhiệt tình tiếp đón, ánh mắt dừng ở trên người Phương Nho, mang theo vài phần kinh diễm.

An Minh Sâm đối với Nguyên Triệt cười nói: “Nguyên thiếu gia, hôm nay chúng ta cùng nhau so tài được không?”

“Có gì không thể?” Nguyên Triệt nhướn mày.

“Nếu  đã là trận đấu, vậy hẳn là có cá cược?” An Minh Sâm không có ý tốt, tiếp tục: “Bài bạc rất thường rồi, không bằng đánh cược bằng cái khác đi?”

“Anh muốn cược bằng cái gì?”

An Minh Sâm chỉ ra mỹ nữ phía sau, cười cười: “Vị này là Carry, diện mão lẫn dáng người đều là tuyệt sắc! Nhưng trọng yếu là, cô ấy vẫn còn là xử nữ!”

“Ý anh là thế nào?” Nguyên Triệt lạnh lùng quét mắt về phía cô gái kia, đáy mắt không rõ cảm xúc.

“Tôi muốn dùng cô ấy và Phương Nho làm vật phẩm đánh cược!”

“Không thể được!” Nguyên Triệt không chút do dự tuyệt, chán ghét nói: “Trừ bỏ cái này anh không thể nghĩ đến cái khác được sao? Nếu nhất định phải cá cược, không bằng mang chuyện chia lợi nhuận của lần hợp tác ra đi?”

“Ai~” An Minh Sâm nhún nhún vai: “Nguyên Tổng thật không biết tình thú là gì a!”

Việc này như vậy đã giải quyết xong! Cả nhóm chọn xong ngựa, từng người đều ngồi lên con ngựa của mình.

Phương Nho ngồi trên lưng ngựa, nhìn thảm cỏ xanh rộng lớn, tâm tình trở nên thư sướng. Cậu vuốt ve lông mao con ngựa, ôn nhu bảo nó: “Ngựa a~ mang tôi đi tản bộ nào!”

Tuấn mã màu nâu nghe như hiểu lời cậu nói, phát ra tiếng phì phì trong mũi đáp lại, chậm rì rì bước đi.

Xa Xa, Nguyên Triệt cùng An Minh Sân đã bắt đầu trận đấu, hai con tuấn mã khỏe khoắn vọt đi, không bị ngoại lực cản trở.

Chung quanh mọi người lớn tiếng hò hét hô cố lên, tựa hồ cảm xúc đều tăng vọt!

Ánh mắt Phương Nho đuổi theo Nguyên Triệt, có chút thưởng thức. Không thể không nói, lúc người đàn ông này phóng túng mang một tư thái phi thường mê người, tràn ngập sức sống cùng nhuệ khí. Tuy An Minh Sâm cưỡi ngựa cũng được, nhưng không thể nào bắt kịp được Nguyên Triệt.

Sau vài vòng đua, Nguyên Triệt là người cán đích trước, cách An Minh Sâm tận mấy mươi thước.

“Haha! Nguyên thiếu gia quả nhiên thật lợi hại!” An Minh Sâm đối với thắng thua không để ý chút nào, hào phóng: “Toàn bộ chi phí hôm nay tính vào phần của tôi, đợi dùng cơm trưa xong chúng ta hãy cùng đến hồ tắm, thuận tiện còn có thể massage thư giãn nữa!”

Nguyên Triệt vuốt bờm tuấn mã, một bên nói với y: “Thời gian của tôi rất quý giá, hi vọng ngày mai cậu có thể mang tư liệu đã chuẩn bị tốt cho tôi!”

An Minh Sâm liền lắc đầu, thở dài sườn sượt: “Cùng anh đi chơi thật không thú vị, chẳng chịu rời công việc ra gì cả!”

Nguyên Triệt lạnh lùng lườm y.

“Rồi rồi rồi! Ngày mai tôi sẽ cho anh xem tư liệu tốt nhất!” An Minh Sâm giơ tay làm động tác xin hòa.

Phương Nho ở một bên lẳng lặng quan sát, Nguyên Triệt ở nhà và Nguyên Triệt ở ngoài là hai người hoàn toàn khác. Cùng người khác xã giao thì lãnh tĩnh trầm ổn, hợp tác cẩn thận, tỉ mỉ, không thích trầm mê vào thú vui sa đọa, càng chán ghét lãng phí thời gian!

Một đám người tại trường đua chơi nguyên cả buổi sáng, cưỡi ngựa, nói chuyện phiếm cùng chụp ảnh.

Nói đến chụp ảnh, lại còn có một sự việc thế này nữa! An Minh Sâm hứng trí ngẩng cao đầu, một mực không ngừng lôi kéo Phương Nho cùng thân mật chụp một kiểu, ở trước mặt người chụp đè cậu trên cửa. Nhưng Nguyên Triệt một tay túm lấy cổ cậu, trực tiếp kéo cậu ra khỏi ống kính, chỉ còn An Minh Sâm cùng một cánh tay thon dài ở lại khung hình.

“Nguyên thiếu gia à~ tính chiếm hữu không cần phải biểu lộ rõ ràng ra như thế đâu nha!” An Minh Sâm cười cười trêu đùa, trong giọng nói còn lộ ra vài phần bất mãn.

Nguyên Triệt nghe thế, chỉ cho hắn một cái nhìn lãnh ngạo.

Cùng nhau ăn cơm tới tận chiều, tất cả mọi người lục đục đi đến hồ tắm. Con cháu nhà giàu thật là sướng, đầu được đãi ngộ hưởng thụ kiểu đế vương, tới chỗ nào thì chỗ nấy đều tặng một đống các loại quà.

Phương Nho đi theo bọn họ nửa ngày, sống trong phóng túng, hưởng ké xa hoa.

Thay xong quần áo, Nguyên Triệt mang Phương Nho vào gian có vòi sen.

“Thật xinh đẹp!” An Minh Sâm nhìn thân thể cậu, giống như đang được thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất.

Nguyên Triệt dùng sức ném khăn tắm lên đầu y, cảnh cáo: “Nếu anh còn liếc thêm cái nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”

An Minh Sâm bĩu môi, mình đối với Phương Nho thật sự là có hứng thú! Đáng tiếc lại chỉ  có thể nhìn không thể ăn được!

Phương Nho hậm hực kéo mành, có chút không chịu được hai tên đàn ông không nhìn giới tính vẫn một mực khát khao, đối với người cùng giới cũng có thể tùy thời động dục được sao? Cái lĩnh vực này cậu không hiểu biết lắm,  khi nào trở về sẽ phải hỏi thầy giáo một chút xem sao!

Xong phần tẩy rửa cơ thể, cả đoàn tiến vào trong, chờ người đến massage. Bên trong có phòng đơn, có cả phòng đôi cùng nhiều người, mỗi gian chỉ cách nhau có một cái tường gỗ mỏng.

Nguyên Triệt cùng Phương Nho cùng nhau vào phòng đôi.

Cơ thể được xoa bóp đặc biệt mẫn cảm, những ngón tay của người xoa bóp lướt trên da khiến cậu cảm giác được từng đợt tê dại, hai gò má không tự giác được mà đỏ ửng, ánh mắt mê ly, mệt mỏi muốn ngủ, cả người lộ ra vài phải biếng nhác cùng hấp dẫn…

Nguyên Triệt ở bên cạnh nhìn thấy, liền không khống chế được dục hỏa đốt người, tâm dương khó nhịn nổi!

“Các người ra ngoài đi!” Nguyên Triệt nhỏ giọng phân phó.

Hai nhân viên cùng cung kính lui ra…

Hắn đến bên cạnh Phương Nho đang ngủ say, hai tay chống hai bên thành giường, chuyên chú nhìn cậu, ánh mắt rực lửa.

Đúng lúc này, cách vách ẩn ẩn truyền dến một trận kiều mỹ thanh âm, cùng với tiếng va chạm, lộ ra vài phần dâm mỹ.

Yết khầu hắn khô khốc, nhịn không được phải cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Phương Nho, tùy ý nhấm nháp. Tay phải lướt dọc theo đùi cậu, tham lam tiến nhập bên trong khăn tắm. Hắn không dám làm hành động gì quá trớn, áp lại ham muốn của mình mà thong thả đi sâu vào trong.

Phương Nho vô ý thức cựa mình, hô hấp trở nên có chút dồn dập. Đêm qua cậu mãi muộn mới có thể ngủ được, vốn là rất  mệt rồi, lại được thoải mái xoa bóp nên ngủ quên đến chìm vào cõi mộng mơ, hoàn toàn quên đi mất bên cạnh mình còn một con lang sói!

Môi hắn dán sát lên da thịt của cậu, xốc khăn lên, một đường lui xuống phía dưới, nắm chặt thứ gì đó, một hơi ngậm nó vào!

“Ngô…” Phương Nho khom người, cả người cảm thấy khô nóng không chịu được.

Được Nguyên Triệt kỹ xảo đầy mình hầu hạ làm cậu có cảm giác mình như đang trên mây.

Mãnh liệt mở mắt ra, Phương Nho phát hiện trong phòng chỉ còn có mình bản thân. Cậu ngồi dậy, sờ sờ môi, xem lại khăn tắm trên người mới biết rằng ban nãy mình mộng xuân.

Lắc lắc đầu, Phương Nho đổi lại quần áo rồi rời khỏi nơi massage. Nhìn thấy Nguyên Triệt nhấm nháp ly café, đang ngồi bên cửa sổ đọc báo.

“Em tỉnh rồi?” Nguyên Triệt đầu không thèm ngẩng, hỏi han cậu.

“Ân!” Phương Nho nhìn xung quanh một chút, hỏi hắn: “Những người khác đâu?”

“Đều về nghỉ rồi!” Nguyên Triệt gập báo lại, đứng dậy: “Chúng ta cũng nên đi thôi! Đã quá giờ cơm tối rồi, nên đi ăn chút bữa khuya vậy!”

Cậu nhìn đồng hồ trên tường, giật mình: “Anh chờ tôi những hai giờ?”

Nguyên Triệt không nói gì, lập tức hướng phía cổng mà đi.

Phương Nho vội vàng đuổi theo, không nghĩ rằng người đàn ông quý trọng thời gian như vàng như hắn lại có thể chờ cậu những hai giờ lận!

Cơm nước xong xuôi, từng người một hoàn tất việc tắm rửa.

Đêm nay Nguyên Triệt không có ý định xâm phạm cậu giống đêm qua, hiện tại đang chuyên chú cắm mặt vào laptop làm việc.

Phương Nho cũng lấy laptop của mình ra lên mạng, thẳng đến rất muộn mới tắt máy, dùng giọng nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: “Nguyên Triệt! Mau ngủ thôi! Không còn sớm nữa!”

“Em ngủ trước đi!” Nguyên Triệt lạch cạch đánh máy, không quay đầu lại nói với cậu.

Cậu đành xốc chăn nằm lên giường. Do buổi chiều ngủ đến mấy tiếng nên hiện giờ hoàn toàn không muốn ngủ nữa. Xuyên qua rèm thủy tinh, cậu nghiêm túc đánh giá  Nguyên Triệt khi đang đắm chìm trong công việc, dáng người thẳng mà cao ngạo, tập trung cao độ không biết mệt mỏi là gì.

Thu hồi tầm mắt lại, trong đầu cậu lại suy tư về người đàn ông này. Gần đây số lần hắn bạo phát càng ngày càng ít, chỉ cần biết tiết chế rồi điều tiết lại tâm tình thì sẽ không tùy tiện nóng giận nữa! Có lẽ không cần đến một năm hắn có thể khỏi bệnh!

Đang trong lúc suy tư, phần đệm bên cạnh có hơi lún xuống, là Nguyên Triệt vừa mới vào.

Phương Nho vội vàng nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía hắn. Đột nhiên cậu nhớ tới một topic nhỏ ở trên mạng: nếu một người đàn ông nằm giữa một người phụ nữ cùng một gay thì sẽ đưa lưng về phía ai? Phản ứng đầu tiên của straight sẽ là đối lưng với gay…囧 Phương Nho bị chính tưởng tượng của mình làm cho một mặt toàn hắc tuyến, thân thể của cậu đối với Nguyên Triệt thì hình như lúc nào cũng có phản ứng hết!

Qua mấy chục phút, cậu vẫn như cũ không cảm thấy buồn ngủ, mà người nằm cạnh cũng đang lăn lộn đến mất cả ngủ!

Hắn thi thoảng lại xoay người, động tác nhiều như vậy hiển nhiên biểu lộ bản thân đang có rất nhiều phiền não đây!

Phương Nho đành chịu đựng không để ý đến hắn, lẳng lặng chờ đợi hắn ổn định. Nhưng hắn thủy chung không thể đình chỉ, ngược lại còn nhiều hơn nữa kìa!

Cậu rốt cục không thể nào nhịn được hơn, đành xoay người đối mặt với hắn: “Anh không ngủ được sao?”

Nguyên Triệt mím môi, không nói tiếng nào.

Cậu hơi ngồi dậy, nhỏ nhẹ nói: “Để tôi massage cho anh có được không?”

“Em biết?” Hắn nhìn cậu.

“Cũng chỉ biết chút ít thôi!” Phương Nho nhẹ nhàng nói: “Dù sao anh cũng không ngủ được, không bằng để tôi thử xem?”

Nguyên Triệt từ chối cho ý kiến, chỉ “Ân!” một tiếng.

Phương Nho ngồi xuống, để cho Nguyên Triệt nằm trên đùi mình.

“Anh hãy nhắm mắt lại rồi thả lỏng thân thể…” Những ngón tay của cậu đặt trên đầu hắn, chậm rãi nhu động.

Nguyên Triệt chậm rãi nhắm mắt lại, biểu tình lãnh ngạnh.

“Đừng nghĩ đến công việc nữa mà hãy tưởng tưởng ra một thắng cảnh thật đẹp đi!”

Thanh âm cậu ôn nhuận đầy thân thiết, giống như đang thôi miên hắn vậy.

“Còn nhớ những nơi chúng ta cùng nhau chạy qua mỗi ngày không? Biệt thự có khu vườn đầy hoa hồng nở rộ, mặt hồ trong suốt, đỉnh núi mờ ảo, bánh bao mĩ vị, mấy đứa trẻ nghịch ngợm, còn có cả những ông già tản bộ nữa… Nguyên Triệt, về sau về già anh muốn có cuộc sống thế nào? Nếu là tôi, tôi mong có một biệt thự nho nhỏ thoải mái, trong sân có thể trồng ít hoa cỏ, còn có một cái bàn đá, có thể ngồi trong vườn chơi cờ hay thưởng trà. Nơi tôi muốn ở tốt nhất là sẽ ở cần biển hoặc sông hồ, nhàn hạ thì đi chèo thuyền, hoặc ra bờ ngồi câu cá, hay là cùng người tôi yêu nhàn hạ tản bộ, nuôi thú cưng và tham gia một ít hoạt động từ thiện nữa…”

Nguyên Triệt lẳng lặng lắng nghe, đôi lông mày luôn nhíu vào từ từ giãn ra, tâm cũng được thả lỏng…

Không biết qua bao lâu, hô hấp của hắn rốt cục trở nên nhỏ hơn và rồi tiến vào mộng đẹp…

Phương Nho âm thầm thở ra một hơi, nhìn gương mặt bình thản khi ngủ kia mà không dám chuyển động, sợ làm hắn thức dậy, đành phải  bảo trì tư thế rất lâu và bất tri bất giác ngủ ngồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện