Editor: Z.
“Tiểu Triệt, mẹ biết trong lòng con còn rất nhiều câu hỏi, nhưng mẹ mong con không nên oán hận Ninh San. Bởi vì bà ấy là chị của mẹ, là người chị cùng cha khác mẹ của mẹ. Không chỉ như thế, nhà chúng ta còn nợ nhà họ mấy mạng người. Năm đó, để được gả cho ông ngoại con, bà ngoại đã tìm đủ mọi cách phá hoại hôn ước giữa mẹ của Ninh San và ông ngoại. Ông của chị bị lừa đến vỡ nợ phải nhảy lầu tự sát, người vợ bị bệnh không có tiền chữa trị dẫn đến chết tại nhà còn lão gia tử cũng vì luân phiên bị đả kích mà lâm chung…”
“Mẹ Ninh San mang thai chị ấy, lẻ loi một mình tha hương tới thành phố khác sinh hạ, sau vì khó sinh mà chết. Ninh San vừa ra đời đã trở thành cô nhi, được một gia đình bình thường thu nuôi, cuộc sống của họ rất gian khổ vì sự giám sát của bà ngoại con. Ông ngoại con không hề biết mình còn một đứa con gái họ Ninh, cũng giống mẹ, mãi cho tới lúc bà mất mới nói ra.”
“Tiểu Triệt, mẹ biết con không thích Ninh San, chị ấy sống không đứng đắn, lại không bằng cấp. Nhưng hết thảy khởi xướng là bà của con, bà không cho Ninh San học bất kỳ trường lớp nào, bức bách chị ấy lựa chọn con đường khiến người khác khinh thường. Khi mẹ phát hiện cha con bao dưỡng tình nhân là Ninh San, trong đầu chỉ có hai từ… ‘báo ứng’! Cha mẹ gây tội con hứng nghiệt, cuối cùng mọi thứ báo lại trên người mẹ!”
“Mỗi khi nhìn thấy Ninh San, mẹ sẽ có cảm giác không thở nổi. Cho dù cái gì chị ấy cũng không biết nhưng mẹ không thể sống mà không đối mặt với sự khiển trách của lương tâm được. Cho nên mẹ lựa chọn rời đi…”
“Vốn muốn trực tiếp ly hôn, nhưng mẹ quá yêu cha con, cũng không muốn để con và Tiểu Trạch chịu cảnh gia đình rạn nứt nên cứ dông dài. Cha con luôn hoài nghi sự nhường nhịn của mẹ, thân là vợ trên danh nghĩa nhưng từ đầu đến cuối đều không cùng Ninh San tranh giành chồng mình. Ông ấy làm sao biết được mẹ cũng muốn tranh đoạt lắm, nhưng lại không có dũng khí cùng tư cách để làm việc đó…”
“Hiện tại mẹ nghĩ thông suốt, cùng cha con ly hôn là lựa chọn tốt nhất, để cho Ninh San một thân phận chính danh, cũng là cho chị ấy cơ hội bắt đầu lại. Tiểu Triệu à, con không cần đau khổ, cho dù mẹ không còn là vợ của cha con nữa, nhưng luôn là mẹ của con. Mẹ hy vọng sau này con có thể tận lực chăm sóc cho con cái của Ninh San, mẹ không muốn con tính toán, giữ ân oán với thế hệ sau. Tiểu Triệt, con có thể đáp ứng mẹ được không?”
“Con đáp ứng…” Nguyên Triệt nhẹ giọng đáp lại.
Trong trí nhớ, mẹ hắn như trút được gánh nặng mà mỉm cười, xinh đẹp ôn nhu. Nhưng…
“… Vào ngày về Trung Quốc, mẹ gặp tai nạn, ông trời không cho mẹ cơ hội lần nữa để bắt đầu lại…” Biểu tình hắn thống khổ, đè nén nói: “Anh trơ mắt nhìn bà chết trước mặt mình, trên tay cầm đơn ly hôn đẫm máu…”
Phương Nho hít vào một hơi, ngón tay ôn nhu sờ lên tóc hắn.
Cậu có thể hiểu được Nguyên Triệt oán hận Ninh San đã cướp đi hạnh phúc của mẹ, lại vì lời hứa mà không thể không chăm lo cho con cái của bà ta. Cái chết của mẹ đã khiến hắn đau khổ, vô hình đặt gánh nặng lên lưng hắn khi ở cạnh người khác. Bí mật vĩnh viễn chỉ có thể chôn dưới đáy lòng mà không có người để bộc bạch. Một khi công khai, tất nhiên là sẽ gây nên sóng thần. Hắn liền không như một dây cung lúc nào cũng kéo căng, chỉ buông một cái là đả thương người.
Toàn bộ Nguyên gia chỉ có hắn biết hết thảy, mang theo gánh nặng tâm lý trầm trọng mà cưỡng bách chính mình gồng gánh nghĩa vụ không thuộc về mình. Khó trách lúc nào hắn cũng đối với bác sĩ tâm lý có sự cảnh giác cao độ, bởi vì bí mật giấu nơi đáy lòng này vĩnh viễn không được phép nói ra.
“Nguyên Triệt à, anh không cần cưỡng bách chính mình nữa! Mẹ đã đạt được tự do cùng tĩnh tâm rồi. Anh cũng đã thực hiện được lời hứa, hết sức mình chăm lo cho con của Ninh San. Bây giờ hãy để cho bi thương, thống khổ đi theo khúc nhạc này đi? Tựa như hy vọng của mẹ, buông ân oán xuống, một lần nữa bắt đầu lại, làm những việc mà anh thích, vui vẻ mà sống qua ngày…”
Hai giọt nước mắt lăn dài trên khóe má Nguyên Triệt, thấm vào da thịt Phương Nho.
Lau chúng đi, cậu khom lưng xuống, nhẹ đặt một nụ hôn xuống trán hắn.
“Khi khúc nhạc này hết, mở mắt ra, hãy quên đi hết những chuyện đau khổ đã qua và chào đón cuộc sống mới nhé…”
Cậu nằm cạnh Nguyên Triệt, nắm chặt tay hắn, lẳng lặng nhìn người đang ngủ say.
“Nguyên Triệt… em yêu anh!”
Đúng hai giờ sau, âm nhạc kết thúc. Nguyên Triệt mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là Phương Nho đang an tường ngủ, hắn vươn tay nhẹ nhàng lướt dọc ngũ quan của cậu. Hắn đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác an lòng cùng thoải mái chưa từng có từ trước tới nay, giống như gánh nặng nhiều năm nay tích lũy đã trút được xuống.
Nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ sáng, Nguyên Triệt hôn hôn Phương Nho, gọi một tiếng: “Sáng tốt lành!” sau đó rời giường mặt quần áo.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu liền mở mắt, dùng tay sờ nơi hắn vừa nằm, hơi ấm vẫn còn vấn vít.
Ánh sáng ngoài cửa dìu dịu, gió nhẹ nhàng thổi, một ngày mới đến rồi!
Nguyên Triệt tiếp tục nhanh chóng tra xét tung tích của Lôi Tử Trường cùng chân tướng vụ án của Nguyên Khê.
Nửa tháng sau, hắn đạt được nằm phần trăm cổ phần của tập đoàn, chính thức tiến vào ban giám đốc. Vừa mới ra nhập đã khiến rất nhiều người nảy sinh cố kỵ. Khác với phong cách làm việc nội liễm của anh trai, Nguyên Triệt rất quả quyết, sấm rền gió cuốn, khả năng thương nghiệp sắc bén cùng thái độ công tác nghiêm cẩn khiến không ít ma mới lẫn ma cũ cảm thấy áp bách.
Ông Nguyên rất tín nhiệm khả năng của hắn, càng vui sướng hơn khi thấy con trai mình thay đổi. Trước đây, mỗi lần điên lên hắn đều khiến người ta sợ hãi, nhưng hiện tại đã nhiều hơn vài phần lý trí, lộ ra vài phần ổn trọng cùng khí thế một tay che cả bầu trời. Hệt như một con sư tử hay một tướng quân anh dũng, từ từ chuyển thành một vị quân vương nắm cả giang sơn.
Một tháng sau, vụ án của Nguyên Khê có đột phá. Tổ cảnh sát điều tra tìm ra kẻ khả nghi mới, từ trong miệng hắn lấy được manh mối.
Nếu như không có chuyện gì phát sinh thì Nguyên Khê thực nhanh sẽ được thả. Tề Hiểu tuy rằng đã rõ hung phạm là kẻ khác, nhưng chuyện này vẫn là dính dáng đến bọn họ, Nguyên gia không thể chối bỏ trách nhiệm được.
Mọi thứ cho tới thời điểm hiện tại đều rất tốt, hắn không tha không nợ, lập tức sắp xếp một khoản bồi thường hợp lý, một phân không thiếu.
Ông Nguyên cùng Nguyên Trạch không cho là đúng, Nguyên Khe cũng là người bị hại, dựa vào cái gì bắt nhà này phải chịu tội chung? Nhưng bọn họ không dám dị nghị, bởi đây là quyết định của Nguyên Triệt, bọn họ dù có là gì cũng không thay đổi được.
“Sự việc với Lôi Tử Tường tiến triển tới đâu rồi?” Phương Nho một bên đưa bát cơm cho hắn, một bên hỏi.
“Đã bắt được công ty cấu kết với hắn ta rồi. Nhưng để có nhiều chứng cứ hơn thì cần án binh bất động.” Nguyên Triệt trả lời.
“Vậy anh phải cẩn thận, quá nóng vội sẽ khiến mọi thứ hỏng bét! Lấy tính cách của Lôi Tử Tường, một khi đến đường cùng thì rất dễ làm ra những hành động thiếu suy nghĩ!” Cậu thận trọng dặn dò.
“Ừ, anh biết rồi!” Nguyên Triệt nhìn cậu, trầm giọng nói: “Trong khoảng thời gian này em cố gắng đừng ra ngoài nhiều, kể cả viện phúc lợi cũng đừng đi!”
Phương Nho trầm tư một hồi, gật đầu đồng ý.
Buổi tối, hai người vận động trên giường một phen xong, Phương Nho lại nhân cơ hội thôi miên Nguyên Triệt. Trị liệu bằng phương pháp thôi miên không phải chỉ một lần là xong, biểu hiện của lần đầu tiên tuy không tồi nhưng nếu muốn triệt để giải phóng cảm xúc thì vẫn cần vài lần nữa.
Nguyên Triệt thích ứng với âm nhạc thôi miên rất nhanh. Lần thứ hai, thứ ba đều nhanh chóng tiến nhập trạng thái du đãng. Cậu dùng ngôn từ dẫn đường, mỗi lần đều giải quyết áp lực của hắn một chút.
Mỗi lần trj liệu xong, trạng thái của hắn ngày càng tốt, cũng ngày càng khó chơi hơn.
Ban ngày hắn tương đối bận rộn, nên thời gian ở chung của hai người chủ yếu là buổi tối. Từ khi hắn không thức đêm làm việc nữa thì có vài sự việc thần kỳ xảy ra…
Lúc cậu thay quần áo, hắn thường xuyên chạy tới làm tư vấn viên, mà kết quả đều là đừng mặc quần áo. Phương Nho kháng nghị thì nhận được câu trả lời: “Anh thích nhìn em mặc quần áo mới của hoàng đế! Sờ lên rất tốt, còn không bị nhăn nhúm, ôm lên đặc biệt tiện!”
Nguyên Triệt không sợ lạnh, ở nhà thường xuyên ở trần, lộ liễu đến độ không ai dám nhìn thẳng. Hắn còn hy vọng Phương Nho cũng bắt đầu tập thói quen bảo vệ môi trường này, kết quả bị một cái gối đầu đập trúng mặt.
Thời điểm không làm, Nguyên Triệt thích lôi kéo cậu chơi game, cái gì cá lớn nuốt cá bé, đào vàng, đánh cờ cá ngựa,… Trò gì cũng chơi, mà còn chơi đến nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ. Cậu là người mù game, đùa một tí thì còn được, chứ chơi chiến thuật nghiêm túc thì toàn bị ngược đến thê thảm.
Nguyên Triệt cả người khoác lên phong thái ngạo nghễ, trêu chọc cậu: “Người thua phải đáp ứng mọi yêu cầu của người thắng!”
Phương Nho nếu không muốn chơi, hắn sẽ dùng ánh mắt đại biểu cho sự trừng phạt… mà mọi người biết rồi đấy, cả đêm đừng mong ngủ!
Nếu nhận thua, đáp ứng yêu cầu của hắn, cũng có kết quả như nhau, chẳng qua tư thế nhiều hay ít thôi!
Phương Nho đã nhiều hơn một lần hoài nghi đại não của Nguyên Triệt bị tinh trùng chiếm đóng…
Đương nhiên, cậu không phải nhân vật muốn bắt nạt là được. Mỗi lần Nguyên Triệt chiếm tiện nghi xong, cậu một lần cho ăn toàn rau, thêm cả trà thanh tâm dục quả. Mặc khác gia cố cửa phòng, bày trí chướng ngại, làm đủ biện pháp để phòng bị Nuyên Triệt. Nhưng trừ bỏ thường xuyên phải đổi cửa ra thì không hề hiệu quả với người nào đó.
Tại phương diện tính dục, Phương Nho thực sự không có cách, hoàn toàn không thể khống chế người nào đó, đến khi lâm trận thì không phải người.
Phương Nho thường xuyên bị ép đến khô cả người, liều mạng rèn luyện thân thể, kỳ vọng một ngày nào đó mình có thể dùng vũ lực chiến thắng Nguyên Triệt.
Ban ngày nghiêm túc cẩn thận, buổi tối chơi đùa bữa bữa, hai người rất hài lòng với nếp sống hàng ngày hiện tại.
Nhưng, theo tiến độ truy tìm Lôi Tử Tường thì những ngày thoải mái tự tại rất nhanh không còn.
“Cậu nói cái gì? Anh cả bị thương phải nhập viện? Chỗ nào? Được! Tôi lập tức tới!” Nguyên Triệt đứng lên, mặc áo khoác nhanh chóng ra ngoài.
Phương Nho lập tức theo sau: “Làm sao vậy?”
“Anh cả trúng đạn, hiện nay đang cấp cứu ở bệnh viện!” Hắn một bên đổi giày, một bên đáp.
“Em cùng anh đi!”
“Không! Em phải ở nhà! Anh sẽ sai vệ sĩ canh giữ phụ cận. Em đừng đi ra ngoài, chờ anh về!” Nguyên Triệt lưu lại những lời này liền vội vàng rời đi.
Phương Nho nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt lộ ra tia lo lắng.
Lôi Tử Tường đây là tính toán lưới rách thì cá chết sao? Nguyên Triệt! Anh nhất định phải cẩn thận!
“Tiểu Triệt, mẹ biết trong lòng con còn rất nhiều câu hỏi, nhưng mẹ mong con không nên oán hận Ninh San. Bởi vì bà ấy là chị của mẹ, là người chị cùng cha khác mẹ của mẹ. Không chỉ như thế, nhà chúng ta còn nợ nhà họ mấy mạng người. Năm đó, để được gả cho ông ngoại con, bà ngoại đã tìm đủ mọi cách phá hoại hôn ước giữa mẹ của Ninh San và ông ngoại. Ông của chị bị lừa đến vỡ nợ phải nhảy lầu tự sát, người vợ bị bệnh không có tiền chữa trị dẫn đến chết tại nhà còn lão gia tử cũng vì luân phiên bị đả kích mà lâm chung…”
“Mẹ Ninh San mang thai chị ấy, lẻ loi một mình tha hương tới thành phố khác sinh hạ, sau vì khó sinh mà chết. Ninh San vừa ra đời đã trở thành cô nhi, được một gia đình bình thường thu nuôi, cuộc sống của họ rất gian khổ vì sự giám sát của bà ngoại con. Ông ngoại con không hề biết mình còn một đứa con gái họ Ninh, cũng giống mẹ, mãi cho tới lúc bà mất mới nói ra.”
“Tiểu Triệt, mẹ biết con không thích Ninh San, chị ấy sống không đứng đắn, lại không bằng cấp. Nhưng hết thảy khởi xướng là bà của con, bà không cho Ninh San học bất kỳ trường lớp nào, bức bách chị ấy lựa chọn con đường khiến người khác khinh thường. Khi mẹ phát hiện cha con bao dưỡng tình nhân là Ninh San, trong đầu chỉ có hai từ… ‘báo ứng’! Cha mẹ gây tội con hứng nghiệt, cuối cùng mọi thứ báo lại trên người mẹ!”
“Mỗi khi nhìn thấy Ninh San, mẹ sẽ có cảm giác không thở nổi. Cho dù cái gì chị ấy cũng không biết nhưng mẹ không thể sống mà không đối mặt với sự khiển trách của lương tâm được. Cho nên mẹ lựa chọn rời đi…”
“Vốn muốn trực tiếp ly hôn, nhưng mẹ quá yêu cha con, cũng không muốn để con và Tiểu Trạch chịu cảnh gia đình rạn nứt nên cứ dông dài. Cha con luôn hoài nghi sự nhường nhịn của mẹ, thân là vợ trên danh nghĩa nhưng từ đầu đến cuối đều không cùng Ninh San tranh giành chồng mình. Ông ấy làm sao biết được mẹ cũng muốn tranh đoạt lắm, nhưng lại không có dũng khí cùng tư cách để làm việc đó…”
“Hiện tại mẹ nghĩ thông suốt, cùng cha con ly hôn là lựa chọn tốt nhất, để cho Ninh San một thân phận chính danh, cũng là cho chị ấy cơ hội bắt đầu lại. Tiểu Triệu à, con không cần đau khổ, cho dù mẹ không còn là vợ của cha con nữa, nhưng luôn là mẹ của con. Mẹ hy vọng sau này con có thể tận lực chăm sóc cho con cái của Ninh San, mẹ không muốn con tính toán, giữ ân oán với thế hệ sau. Tiểu Triệt, con có thể đáp ứng mẹ được không?”
“Con đáp ứng…” Nguyên Triệt nhẹ giọng đáp lại.
Trong trí nhớ, mẹ hắn như trút được gánh nặng mà mỉm cười, xinh đẹp ôn nhu. Nhưng…
“… Vào ngày về Trung Quốc, mẹ gặp tai nạn, ông trời không cho mẹ cơ hội lần nữa để bắt đầu lại…” Biểu tình hắn thống khổ, đè nén nói: “Anh trơ mắt nhìn bà chết trước mặt mình, trên tay cầm đơn ly hôn đẫm máu…”
Phương Nho hít vào một hơi, ngón tay ôn nhu sờ lên tóc hắn.
Cậu có thể hiểu được Nguyên Triệt oán hận Ninh San đã cướp đi hạnh phúc của mẹ, lại vì lời hứa mà không thể không chăm lo cho con cái của bà ta. Cái chết của mẹ đã khiến hắn đau khổ, vô hình đặt gánh nặng lên lưng hắn khi ở cạnh người khác. Bí mật vĩnh viễn chỉ có thể chôn dưới đáy lòng mà không có người để bộc bạch. Một khi công khai, tất nhiên là sẽ gây nên sóng thần. Hắn liền không như một dây cung lúc nào cũng kéo căng, chỉ buông một cái là đả thương người.
Toàn bộ Nguyên gia chỉ có hắn biết hết thảy, mang theo gánh nặng tâm lý trầm trọng mà cưỡng bách chính mình gồng gánh nghĩa vụ không thuộc về mình. Khó trách lúc nào hắn cũng đối với bác sĩ tâm lý có sự cảnh giác cao độ, bởi vì bí mật giấu nơi đáy lòng này vĩnh viễn không được phép nói ra.
“Nguyên Triệt à, anh không cần cưỡng bách chính mình nữa! Mẹ đã đạt được tự do cùng tĩnh tâm rồi. Anh cũng đã thực hiện được lời hứa, hết sức mình chăm lo cho con của Ninh San. Bây giờ hãy để cho bi thương, thống khổ đi theo khúc nhạc này đi? Tựa như hy vọng của mẹ, buông ân oán xuống, một lần nữa bắt đầu lại, làm những việc mà anh thích, vui vẻ mà sống qua ngày…”
Hai giọt nước mắt lăn dài trên khóe má Nguyên Triệt, thấm vào da thịt Phương Nho.
Lau chúng đi, cậu khom lưng xuống, nhẹ đặt một nụ hôn xuống trán hắn.
“Khi khúc nhạc này hết, mở mắt ra, hãy quên đi hết những chuyện đau khổ đã qua và chào đón cuộc sống mới nhé…”
Cậu nằm cạnh Nguyên Triệt, nắm chặt tay hắn, lẳng lặng nhìn người đang ngủ say.
“Nguyên Triệt… em yêu anh!”
Đúng hai giờ sau, âm nhạc kết thúc. Nguyên Triệt mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là Phương Nho đang an tường ngủ, hắn vươn tay nhẹ nhàng lướt dọc ngũ quan của cậu. Hắn đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác an lòng cùng thoải mái chưa từng có từ trước tới nay, giống như gánh nặng nhiều năm nay tích lũy đã trút được xuống.
Nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ sáng, Nguyên Triệt hôn hôn Phương Nho, gọi một tiếng: “Sáng tốt lành!” sau đó rời giường mặt quần áo.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu liền mở mắt, dùng tay sờ nơi hắn vừa nằm, hơi ấm vẫn còn vấn vít.
Ánh sáng ngoài cửa dìu dịu, gió nhẹ nhàng thổi, một ngày mới đến rồi!
Nguyên Triệt tiếp tục nhanh chóng tra xét tung tích của Lôi Tử Trường cùng chân tướng vụ án của Nguyên Khê.
Nửa tháng sau, hắn đạt được nằm phần trăm cổ phần của tập đoàn, chính thức tiến vào ban giám đốc. Vừa mới ra nhập đã khiến rất nhiều người nảy sinh cố kỵ. Khác với phong cách làm việc nội liễm của anh trai, Nguyên Triệt rất quả quyết, sấm rền gió cuốn, khả năng thương nghiệp sắc bén cùng thái độ công tác nghiêm cẩn khiến không ít ma mới lẫn ma cũ cảm thấy áp bách.
Ông Nguyên rất tín nhiệm khả năng của hắn, càng vui sướng hơn khi thấy con trai mình thay đổi. Trước đây, mỗi lần điên lên hắn đều khiến người ta sợ hãi, nhưng hiện tại đã nhiều hơn vài phần lý trí, lộ ra vài phần ổn trọng cùng khí thế một tay che cả bầu trời. Hệt như một con sư tử hay một tướng quân anh dũng, từ từ chuyển thành một vị quân vương nắm cả giang sơn.
Một tháng sau, vụ án của Nguyên Khê có đột phá. Tổ cảnh sát điều tra tìm ra kẻ khả nghi mới, từ trong miệng hắn lấy được manh mối.
Nếu như không có chuyện gì phát sinh thì Nguyên Khê thực nhanh sẽ được thả. Tề Hiểu tuy rằng đã rõ hung phạm là kẻ khác, nhưng chuyện này vẫn là dính dáng đến bọn họ, Nguyên gia không thể chối bỏ trách nhiệm được.
Mọi thứ cho tới thời điểm hiện tại đều rất tốt, hắn không tha không nợ, lập tức sắp xếp một khoản bồi thường hợp lý, một phân không thiếu.
Ông Nguyên cùng Nguyên Trạch không cho là đúng, Nguyên Khe cũng là người bị hại, dựa vào cái gì bắt nhà này phải chịu tội chung? Nhưng bọn họ không dám dị nghị, bởi đây là quyết định của Nguyên Triệt, bọn họ dù có là gì cũng không thay đổi được.
“Sự việc với Lôi Tử Tường tiến triển tới đâu rồi?” Phương Nho một bên đưa bát cơm cho hắn, một bên hỏi.
“Đã bắt được công ty cấu kết với hắn ta rồi. Nhưng để có nhiều chứng cứ hơn thì cần án binh bất động.” Nguyên Triệt trả lời.
“Vậy anh phải cẩn thận, quá nóng vội sẽ khiến mọi thứ hỏng bét! Lấy tính cách của Lôi Tử Tường, một khi đến đường cùng thì rất dễ làm ra những hành động thiếu suy nghĩ!” Cậu thận trọng dặn dò.
“Ừ, anh biết rồi!” Nguyên Triệt nhìn cậu, trầm giọng nói: “Trong khoảng thời gian này em cố gắng đừng ra ngoài nhiều, kể cả viện phúc lợi cũng đừng đi!”
Phương Nho trầm tư một hồi, gật đầu đồng ý.
Buổi tối, hai người vận động trên giường một phen xong, Phương Nho lại nhân cơ hội thôi miên Nguyên Triệt. Trị liệu bằng phương pháp thôi miên không phải chỉ một lần là xong, biểu hiện của lần đầu tiên tuy không tồi nhưng nếu muốn triệt để giải phóng cảm xúc thì vẫn cần vài lần nữa.
Nguyên Triệt thích ứng với âm nhạc thôi miên rất nhanh. Lần thứ hai, thứ ba đều nhanh chóng tiến nhập trạng thái du đãng. Cậu dùng ngôn từ dẫn đường, mỗi lần đều giải quyết áp lực của hắn một chút.
Mỗi lần trj liệu xong, trạng thái của hắn ngày càng tốt, cũng ngày càng khó chơi hơn.
Ban ngày hắn tương đối bận rộn, nên thời gian ở chung của hai người chủ yếu là buổi tối. Từ khi hắn không thức đêm làm việc nữa thì có vài sự việc thần kỳ xảy ra…
Lúc cậu thay quần áo, hắn thường xuyên chạy tới làm tư vấn viên, mà kết quả đều là đừng mặc quần áo. Phương Nho kháng nghị thì nhận được câu trả lời: “Anh thích nhìn em mặc quần áo mới của hoàng đế! Sờ lên rất tốt, còn không bị nhăn nhúm, ôm lên đặc biệt tiện!”
Nguyên Triệt không sợ lạnh, ở nhà thường xuyên ở trần, lộ liễu đến độ không ai dám nhìn thẳng. Hắn còn hy vọng Phương Nho cũng bắt đầu tập thói quen bảo vệ môi trường này, kết quả bị một cái gối đầu đập trúng mặt.
Thời điểm không làm, Nguyên Triệt thích lôi kéo cậu chơi game, cái gì cá lớn nuốt cá bé, đào vàng, đánh cờ cá ngựa,… Trò gì cũng chơi, mà còn chơi đến nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ. Cậu là người mù game, đùa một tí thì còn được, chứ chơi chiến thuật nghiêm túc thì toàn bị ngược đến thê thảm.
Nguyên Triệt cả người khoác lên phong thái ngạo nghễ, trêu chọc cậu: “Người thua phải đáp ứng mọi yêu cầu của người thắng!”
Phương Nho nếu không muốn chơi, hắn sẽ dùng ánh mắt đại biểu cho sự trừng phạt… mà mọi người biết rồi đấy, cả đêm đừng mong ngủ!
Nếu nhận thua, đáp ứng yêu cầu của hắn, cũng có kết quả như nhau, chẳng qua tư thế nhiều hay ít thôi!
Phương Nho đã nhiều hơn một lần hoài nghi đại não của Nguyên Triệt bị tinh trùng chiếm đóng…
Đương nhiên, cậu không phải nhân vật muốn bắt nạt là được. Mỗi lần Nguyên Triệt chiếm tiện nghi xong, cậu một lần cho ăn toàn rau, thêm cả trà thanh tâm dục quả. Mặc khác gia cố cửa phòng, bày trí chướng ngại, làm đủ biện pháp để phòng bị Nuyên Triệt. Nhưng trừ bỏ thường xuyên phải đổi cửa ra thì không hề hiệu quả với người nào đó.
Tại phương diện tính dục, Phương Nho thực sự không có cách, hoàn toàn không thể khống chế người nào đó, đến khi lâm trận thì không phải người.
Phương Nho thường xuyên bị ép đến khô cả người, liều mạng rèn luyện thân thể, kỳ vọng một ngày nào đó mình có thể dùng vũ lực chiến thắng Nguyên Triệt.
Ban ngày nghiêm túc cẩn thận, buổi tối chơi đùa bữa bữa, hai người rất hài lòng với nếp sống hàng ngày hiện tại.
Nhưng, theo tiến độ truy tìm Lôi Tử Tường thì những ngày thoải mái tự tại rất nhanh không còn.
“Cậu nói cái gì? Anh cả bị thương phải nhập viện? Chỗ nào? Được! Tôi lập tức tới!” Nguyên Triệt đứng lên, mặc áo khoác nhanh chóng ra ngoài.
Phương Nho lập tức theo sau: “Làm sao vậy?”
“Anh cả trúng đạn, hiện nay đang cấp cứu ở bệnh viện!” Hắn một bên đổi giày, một bên đáp.
“Em cùng anh đi!”
“Không! Em phải ở nhà! Anh sẽ sai vệ sĩ canh giữ phụ cận. Em đừng đi ra ngoài, chờ anh về!” Nguyên Triệt lưu lại những lời này liền vội vàng rời đi.
Phương Nho nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt lộ ra tia lo lắng.
Lôi Tử Tường đây là tính toán lưới rách thì cá chết sao? Nguyên Triệt! Anh nhất định phải cẩn thận!
Danh sách chương