Thẩm Mộ nhìn danh thiếp: “Lạc Uý Hiên?”

Lạc Uý Hiên cũng chính là Dylan, trước đây bởi vì dám giấu thân phận của Phương Nho nên bị Nguyên Triệt chỉnh đến thực thảm. Anh bị đào ra từ Nguyên thị, đến STEV tiếp tục làm trâu làm ngựa. Cùng Dylan rời đi còn có đội ngũ từng đi theo Nguyên Triệt. Bọn họ chịu ngược quen rồi, căn bản không thể thích ứng nổi với giám đốc mới quá ôn hoà. Cuối cùng vì muốn tìm kiếm cảnh giới ngược tới tối cao, bọn họ chọn cách đổi việc tập thể.

Nguyên Triệt không hề gặp áp lực với sự cường hãn của cha mình. Ông muốn nhiều thì nhiều, ít thì ít, dù ông làm thế nào hắn cũng chống lại được. Lần đi này, công trạng nguyên bản đã lạnh xuống mười phần, Nguyên Triệt còn đánh hạ cột chống nên giờ đây bọn họ đang sống dở, chết dở.

Ông Nguyên nhìn chiến lược phát triển cùng đánh giá thị trường con trai thứ viết ra, vừa cảm thán tài năng xuất chúng của hắn, vừa có chút hối hận vì bản thân đã quá cường liệt.

Một tuần sau, Nguyên Triệt khoan khoái đem theo Phương Nho đi hưởng tuần trăng mật. Hai đứa nhỏ dùng đủ mọi thủ đoạn cũng không thể chen nổi một suất.

Tiểu Hàm ai oán: “Vân Đoá chúng ta bị bỏ rơi rồi!”

Vân Đoá không nói lời nào, biểu tình khốc khốc.

Tiểu Hàn tiếp tục phiền nuộn: “Về sau anh em mình sống nương tựa lẫn nhau, anh đừng có bỏ em mà đi đấy!”

Vân Đoá khinh bỉ nhìn bé, xoay người bước đi, chỉ chừa cho bé bóng dáng suất khí.

“Vân Đoá ca ca ca ca ca ca.. Tiểu Hàm liên tục gọi.

Đi một tháng, Nguyên Triệt và Phương Nho gần như du lịch khắp châu Âu, đến thăm Loire Valley, được mệnh danh là “hoa viên nước Pháp”, cùng đi dạo bờ biển Côte’d Azur xinh đẹp, dạo thăm vườn Giverny, cội nguồn của trường phái nghệ thuật trừu tượng, trượt tuyết tại khu nghỉ dưỡng của dãy núi Alpine,… Khung cảnh thôn quê tươi đẹp, thật nhiều những tòa lâu đài cổ kính, hai người còn được thưởng thức cái đẹp của vườn nho ủ rượu champagne, vẻ đẹp của vườn hoa tulip lớn nhất thế giới, “hòn ngọc của biển Adriatic” Keukenhof. Hai người cùng nhau thưởng thức đồ ăn ngon, cùng nhau chụp rất nhiều ảnh, vui chơi đến mười phần tận hứng, cũng mười phần tẫn “tính”!

Trăng mật trở về, Nguyên Triệt và Phương Nho thần thái sung sướng quay lại nếp sống thường ngày.

Trong khoảng thời gian gian Nguyên Triệt rời đi, Dylan đưa công ty trở về hình thức vận hành như trước. Công ty bắt đầu vận tác, lấy gốc là công ty mẹ, rất nhanh vững bước phát triển. Bọn họ có được đội ngũ thiết kế cùng hoàn thiện sản phẩm chuyên nghiệp, chủ yếu kinh doanh mặt hàng công nghệ, smartphone, đồ điện gia dụng, linh kiện điện tử, máy chơi game, mảng kỹ thuật được đầu tư thành mũi nhọn, mẫu mã đẹp mắt cùng chất lượng đảm bảo, từng bước một chiếm lĩnh thị trường.

Phương Nho thì mở một văn phòng tư vấn tâm lý ngay cạnh cao ốc Nguyên Triệt làm việc, thời gian nhàn rỗi có thể tiếp tục học về tâm học, thuận tiện dạy kiến thức cho Tiểu Hàm và Vân Đoá. Hai đứa nhỏ một đứa thì khiếm thị, đứa còn lại mắc chứng mất trí nhớ phân ly, không thể đến trường học bình thường. Nhưng hai bé phi thường thông minh, hơn nữa còn có thiên phú bất phàm.

Tiểu Hàm thiên tính hoạt bát, năng lực tiếp thu mạnh, ở phương diện hội hoạ và âm nhạc rất phát triển, sức sáng tạo không giống người thường.

Tình huống của Vân Đoá thì phức tạp hơn một chút, ký ức của bé mỗi lần sẽ trở nên rơi rụng, yêu cầu phải kiên nhẫn, mất nhiều thời gian ghi nhớ hơn. Nhưng Phương Nho phát hiện ra, Vân Đoá có thể nhớ như in bất kỳ một tri thức nào, tỷ như phương trình toán học, tổ hợp xác suất, công thức vật lý, mỗi lần học xong đều sẽ ghi tạc trong não bộ, cho dù có mất trí nhớ đến bao nhiêu lần cũng không rời đi. Nhưng chỉ cần thấy một đồ vật trong nháy mắt, ví dụ như tên người, địa danh, nơi sinh sống, người có quan hệ với bé đều quên sạch không còn một mảnh.

Bé tựa như một cái máy tính không ngừng nâng cấp hệ thống mà loại bỏ tất cả những thứ râu ria, chỉ để lại đại não xúc tiến các hoạt động tính toán.

Phương Nho không ngừng huấn luyện trí nhớ của bé, nghĩ cách kéo dài thời gian lưu trữ ký ức, cũng dạy bé viết nhật ký, quay video sinh hoạt ngày thường, mỗi lần có thời gian liền dẫn hai đứa nhỏ đi chơi đó đây chụp ảnh, để ký ức tốt đẹp mãi ở lại văn tự và hình ảnh.

Sinh hoạt của Nguyên Triệt và Phương Nho diễn ra như bao người khác, đôi khi tình cảm mãnh liệt, thi thoảng lại tranh cãi, nhưng cũng thường có những giây phút lãng mạn. Hai người không giấu nhau điều gì, tình cảm gắn bó, sâu sắc khiến vô số đàn ông ngày đêm mong ước như sói tru.

Kỷ niệm một năm kết hôn, Nguyên Triệt mang Phương Nho lên du thuyền ra biển, trên mặt biển xanh rộng dùng cơm, thưởng rượu và “yêu”.

Cuối cùng, hắn thoả mãn nói: “Cuối cùng anh cũng thành toàn cho lần trước!”

“Lần trước cái gì?” Cậu nghi hoặc.

“Lần đầu tiên đưa em ra biển, anh muốn cưỡng bức em, liền hạ dược. Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ thanh, ai ngờ em lại nhảy xuống biển.” Nguyên Triệt nghiêng người nhìn cậu, bất mãn nói: “Em cứ vậy kháng cự, thà chết cũng không chịu?”

Đều là chuyện cũ rồi! Nhớ lại làm cái gì? Mặt cậu đầy hắc tuyến, trả lời: “Em không muốn chết, là vì khẳng định anh sẽ nhảy xuống cứu em nên mới làm vậy.”

“A?” Hắn nhíu mày, chế nhạo: “Kỳ thật lúc đó em đã động tâm rồi đúng không? Chỉ là còn chướng ngại về giới tính nên mới không nguyện ý.”

Cậu trừng mắt: “Anh còn không biết mình có bao nhiêu quân phiệt sao? Em cự tuyệt căn bản không có tác dụng, còn cố tình sử dụng biện phát tự bức tử mình để kiên trì điều trị cho anh, kết quả mất cả chì lẫn chài.”

Hắn đắc ý nhếch môi: “Đây là phúc lợi người bệnh dành cho em, my doctor!”

“Nguyên Triệt, em không hối hận.”

“Anh cũng sẽ không để em có cơ hội hối hận.” Nguyên Triệt hôn môi câu, thâm tình nói nhỏ: “Anh yêu em!”

“Me too!”

HOÀN CHÍNH VĂN!

—-

Loire Valley:

Bờ biển Côte’d Azur:

Vườn Giverny:

Núi Alpine:

Vườn hoa tulip Keukenhof:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện