Mảnh giấy đơn giản như này còn được cẩn thận bỏ vào khung ảnh. Rõ ràng, chủ nhân của khung ảnh này rất thích thiếu niên này.

Tay Bạch Hi Ngôn không ức chế được run rẩy, sau đó run rẩy từ từ lan toàn thân gã, gã không hề chớp mắt trừng khung ảnh, trong mắt thậm chí tuôn ra tơ máu. Đột nhiên, Bạch Hi Ngôn ném khung ảnh trong tay, gã như nổi điên lục lọi khắp nhà.

Bất luận góc bí ẩn nào Bạch Hi Ngôn cũng không buông tha, điều này làm gã tìm được không ít thứ.

Tạp chí, poster, những thứ khác, tất cả đều có quan hệ với Khanh Vân. Những thứ này ngày thường được Đặng Vân Kỳ giấu trong công ty, nếu không phải lần này Bạch Hi Ngôn đóng phim hơn nửa tháng chưa về, Đặng Vân Kỳ sẽ không mang mấy thứ này về nhà.

Bạch Hi Ngôn nhìn mấy thứ này, đôi mắt khô khốc không trích ra một giọt nước mắt. Người gã nghĩ duy nhất đứng về phía mình, Đặng Vân Kỳ, vậy mà điên cuồng mê luyến Khanh Vân……

Mấy thứ này quả thực triệt tiêu cọng rơm cuối cùng của Bạch Hi Ngôn, gã suy sụp ngồi dưới đất, sau khi thống khổ ngắn ngủi, trái tim Bạch Hi Ngôn tràn đầy mê mang.

Bây giờ cả Đặng Vân Kỳ gã cũng mất sao? Đặng Vân Kỳ…… Có Đặng Vân Kỳ thì thế nào? Đặng Vân Kỳ mang cho gã điều gì trừ sự phản bội? Tài nguyên sao? Thứ Đặng Vân Kỳ có thể cho gã nào nhiều bằng Ninh Tiềm Viễn có thể cho Khanh Vân?

“Ha ha ha……” Hốc mắt Bạch Hi Ngôn đỏ lên cười điên cuồng, là do anh phản bội trước, là do anh hết.

Gã nghĩ như thế, trong lòng dâng lên một loại nhẹ nhõm thật lớn.

Bạch Hi Ngôn run rẩy cầm di động gọi điện thoại: “Uy, Anh Ngụy sao? Trước kia anh nói Vương tổng mời em đi ăn, em đáp ứng.”

Cắt đứt điện thoại, Bạch Hi Ngôn dị thường bình tĩnh, gã biết sau bữa cơm này gã sẽ gặp chuyện gì, nhưng gã không hối hận.

Thành tựu bây giờ của Khanh Vân không phải cũng do bò giường Ninh Tiềm Viễn mới được sao?

- ----

“Cậu rất thích tìm đường chết! Tôi không phải người đại diện của cậu sao? Cậu có việc gì trước tiên thương lượng với tôi một chút thì chết hả?” Lý Thanh cuồng táo rống giận, anh chỉ cảm thấy số lần rống giận mấy ngày gần đây còn nhiều hơn 5 năm nay, “Tôi là người đại diện của cậu sao lại không biết cậu nhận phim khác?”

Đối tượng để Lý Thanh rống giận, Ninh Tiềm Viễn ngược lại như không có việc gì xoát di động.

“Không phải nói tái nhậm chức ở 《 Druid Ⅱ》 sao? Cậu làm gì lại nhận thêm một kịch internet, còn diễn vai phụ, một ảnh đế như cậu có chút tự giác được không?” Lý Thanh sắp nổi điên, lúc trước Ninh Tiềm Viễn đột nhiên gọi anh, nói hắn nhận một kịch internet, nhật trình quay chụp sắp tới.

Loại phim internet này từ trước đến nay luôn vừa chụp vừa chiếu, mà phim《 Druid Ⅱ》còn một đoạn thời gian mới chiếu. Nói cách khác, ảnh đế Ninh Tiềm Viễn đây trước lúc phim quốc tế trở lại trên màn ảnh, phải chạy đến một kịch internet lộ mặt.

Nhân vật hắn chọn còn là nhân vật phụ, cũng không phải khách mời chỉ lộ mặt, lúc này Lý Thanh đang lo giải thích như thế nào với bên ngoài, ảnh đế Ninh Tiềm Viễn vì sao tự nhiên nhận một nhân vật phụ kịch internet.

Ninh Tiềm Viễn vốn chỉ nghĩ cho Khanh Vân một kinh hỉ, trước tiên liên hệ đạo diễn kịch internet《 trộm thiên 》Khanh Vân muốn chụp, tự tiện nhận một nhân vật hỗ động rất nhiều với Khanh Vân. Đến nỗi trước tiên gọi Lý Thanh? Ninh Tiềm Viễn không hề nghĩ, Lý Thanh biết khẳng định sớm thả tin này ra, thì còn xem như kinh hỉ sao?

Bây giờ……Đây không giống như kinh hỉ, ngược lại trở thành cách để chặn mọi người.

Nhìn Lý Thanh bực đến không được, Ninh Tiềm Viễn lúc này mới đại phát từ bi mở miệng: “Hai ngày nữa là Lễ Tình Nhân, thả ra tin nói khách mời tôi đây ở 《 trộm thiên 》 chọn một nhân vật, xem như làm quà cho mọi người.”

Lễ Tình Nhân? Vừa nghe lời này Lý Thanh tức khắc hiểu được ý đồ Ninh Tiềm Viễn nhận bộ diễn này, khinh thường bĩu môi.

Anh lúc trước quýnh lên nên quên mất, vừa lúc Khanh Vân cũng nhận bộ diễn này.

Người như Ninh Tiềm Viễn, fans còn kêu Thánh Thượng đến vui vẻ, rõ ràng là một bạo quân, đưa tới cổ đại tuyệt đối là một chư hầu gây bao việc ác. Bất đắc dĩ dựa theo chỉ thị của Ninh Tiềm Viễn phát thông báo, Lý Thanh ở trong lòng không khỏi yên lặng chửi thầm.

Ninh Tiềm Viễn đầy cõi lòng chờ mong chạy đến đoàn phim《 trộm thiên 》, lại bị cảnh tượng hắn nhìn thấy giữ chặt tâm thần.

Một người phụ nữ mặc lễ phục màu đỏ sậm đứng thẳng đưa lưng về phía hắn, tóc đen thẳng tắp như thác nước rũ xuống, chỉ ở ngọn tóc cuộn lại mang theo chút ái muội lại tà ác. Đây là một bóng dáng xa lạ, nhưng cặp chân dài trắng nõn bóng loáng kia lại mang đến cho Ninh Tiềm Viễn cảm giác quen thuộc mười phần.

Bởi vì buổi tối hôm trước, hắn còn từng tấc hôn qua hai chân này.

Ninh Tiềm Viễn đến khiến xôn xao một trận, đạo diễn vốn ngây người vây quanh bên người mỹ nhân lập tức xoa xoa tay chạy tới: “Ninh tổng ngài tới thật sớm!”

Theo những lời này của đạo diễn, người đứng đưa lưng về phía Ninh Tiềm Viễn cũng hơi nghiêng thân thể, một đôi mắt đào hoa cứ như vậy nghiêng nghiêng liếc đến, trong đôi mắt đen như có rượu hồng nhợt nhạt, như rượu thuần đẹp đẽ say lòng người.

Đúng là Khanh Vân, khí chất bây giờ của y đã xảy ra biến hóa cực đại, mỗi chớp mắt mỗi nụ cười đều chứa tầng tầng mị hoặc, chính vì loại liếc mắt một cái đã khiến người sa vào mị hoặc này vừa lúc làm người xem xem nhẹ một ít dấu vết nam tính trên người y, khiến người không rảnh tìm tòi nghiên cứu giới tính người trước mắt.

Ninh Tiềm Viễn hoàn toàn bỏ qua đạo diễn chạy đến bên người mình, đầy mắt đều là Khanh Vân khác với ngày thường, hô hấp hắn nặng dần dần, một loại đỏ ửng khác thường từ bên tai dâng lên, chậm rãi lan tràn về phía trước.

Lý Thanh đứng một bên thấy tình huống không tốt, lập tức ngăn cách đoàn người chung quanh, che chở Ninh Tiềm Viễn đến phòng hóa trang: “Ngại quá, mọi người nhường một chút, Tiềm Viễn mới vừa xuống máy bay nên hơi mệt, để cậu ta nghỉ chút.”

Vừa nghe Ninh Tiềm Viễn mệt mỏi, người chung quanh lập tức tản ra, để hắn vào phòng hóa trang độc quyền mà không bị bất kỳ ngăn trở nào.

Đóng cửa phòng, lúc này Lý Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, lau lau mồ hôi trên trán.

Vừa chuyển đầu nhìn thấy Ninh Tiềm Viễn mơ màng ngồi trên ghế, Lý Thanh tức khắc giận sôi máu, anh chỉ vào Ninh Tiềm Viễn nói: “Mẹ nó, má tốt xấu gì cũng là ảnh đế, lúc này không thể khắc chế một chút sao? Má nhìn má xem, nếu không phải con đây phản ứng kịp thời má khẳng định chảy máu mũi luôn.”

Nói nói thanh âm Lý Thanh nhỏ dần, nhớ tới Khanh Vân vừa nãy hoá trang, Lý Thanh không nhịn được nuốt nước miếng.

OMG, anh là thẳng nam cũng thiếu chút nữa cong vèo……

Mới vừa có chút tâm viên ý mã, Lý Thanh cảm thấy tầm mắt rét lạnh, tức khắc giật mình một cái quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Ninh Tiềm Viễn lạnh lùng nhìn anh.

“Con đây là thẳng, thẳng ơi là thẳng! Cho nên con không có ý với Khanh Vân, không có……” Lý Thanh lập tức xua tay giải thích.

Lúc này Ninh Tiềm Viễn mới hừ lạnh một tiếng, hắn đứng dậy, phản ứng trên người đã biến mất, nếu không phải buổi tối hôm trước đã ăn no, phỏng chừng hắn bây giờ cũng không dễ bình tĩnh lại như vậy.

Nhớ tới cái thoáng nhìn của Khanh Vân, Ninh Tiềm Viễn lại cảm thấy mũi nóng lên, hắn vội vàng che mũi ngưỡng ngửa đầu mới tránh chảy ra. Ninh Tiềm Viễn xem qua kịch bản《 trộm thiên 》, đương nhiên biết trong bộ phim này Khanh Vân có suất diễn nữ trang, nhưng chân chính nhìn thấy vẫn làm hắn kinh ngạc vô cùng.

Bất quá…… Đẹp quá đẹp, cơ mà mặc ít quá, như vậy hẳn nên chỉ mặc cho hắn nhìn mới đúng!

Lại ở trong phòng hóa trang rót hai bình nước đá, Ninh Tiềm Viễn mới ổn ổn đi ra ngoài.

Bên ngoài đạo diễn đang giảng diễn cho Khanh Vân, nhìn thấy Ninh Tiềm Viễn nhanh chóng đứng lên: “Ninh tổng tốt, Ninh tổng nghỉ lại đây sao? Nghỉ lại đây chúng ta liền bắt đầu quay?”

Không trách đạo diễn quá mức nịnh nọt, Ninh Tiềm Viễn là một đại ảnh đế, còn mang vốn vào đoàn, ông sao không khách khí?

Ninh Tiềm Viễn nghiêm túc gật đầu, lại ngầm mang ý xấu tới bên người Khanh Vân, thấp giọng mang theo lấy lòng hỏi: “Hôm trước em có mệt không? Anh không biết buổi sáng hôm sau em có chuyến bay……”

“Biết anh sẽ không làm?” Khanh Vân kéo xuống cái tay không thành thật phía sau.

“Không làm!” Ninh Tiềm Viễn dị thường kiên định gật đầu, hắn nhìn sắc mặt hơi hòa hoãn của Khanh Vân, không khỏi lại cọ qua mời sủng, “Ở đoàn phim nhìn thấy anh kinh hỉ không?”

“Không kinh hỉ.” Khanh Vân liếc xéo hắn một cái, thong thả ung dung nói, “Nhật trình anh viết tôi thấy hết rồi.”

Ninh Tiềm Viễn cứng đờ, hắn luôn có thói quen nhớ nhật trình, không nghĩ tới vậy mà bị Khanh Vân thấy được. Ninh đại ảnh đế suy sụp, dưới đáy lòng lần đầu tiên tự hỏi mình có phải thật sự hơi xuẩn hay không, một cái kinh hỉ nho nhỏ như vậy cũng không làm được.

Nhìn người đàn ông thất vọng rõ ràng, Khanh Vân ngầm cười cười, thưởng thức trong chốc lát, mới như có như không chạm chạm ngón tay rũ xuống của người đàn ông.

Vì một động tác nho nhỏ, Ninh Tiềm Viễn lập tức mãn huyết(đầy máu) sống lại, lỗ tai nâng lên, đuôi chó ẩn hình phía sau cũng lắc đến vui sướng.

Lý Thanh ở phía sau yên lặng canh chừng cho hai người, thấy thế thảm không nỡ nhìn che mặt, tức khắc cảm thấy lần này Ninh Tiềm Viễn tuyệt đối hết thuốc chữa rồi.

“Tốt, nếu Ninh tổng đến, trận diễn đầu khởi động máy này khẳng định không thể thiếu ngài!” Đạo diễn đi tới giảng diễn cùng hai người.

Trong phim Khanh Vân diễn chính là một đạo tặc, chỉ cần trả nổi tiền cao ngất ngưởng của y, cái gì y cũng có thể trộm đến. Trong bộ này, mục tiêu của y là con gái của thuyền vương Châu Á, vì thế không tiếc giả nữ trà trộn vào mục tiêu nơi xa hoa.

Mà Ninh Tiềm Viễn đóng vai lại là bảo tiêu thuyền vương vì con gái ông mời đến, mặt ngoài hắn cà lơ phất phơ, vô cùng hoa tâm, kỳ thật tâm tư tỉ mỉ, một đường dụ hoặc hắn đấu trí đấu dũng với Khanh Vân. Cuối cùng Ninh Tiềm Viễn thành công bảo vệ con gái thuyền vương, khi hắn đắc ý với thắng lợi của mình, thuyền vương lại phát hiện vòng cổ trên cổ con gái mình biến mất, giận tím mặt điên cuồng không thôi.

Ninh Tiềm Viễn thế mới biết, thuyền vương tìm hắn bảo hộ con gái chỉ là ngụy trang, thứ hắn chân chính phải bảo vệ chính là tín vật trên cổ cô con gái có thể khởi động tài sản ông sở hữu. Mà Khanh Vân muốn trộm, chính là thứ này.

Trận đánh cờ này, Ninh Tiềm Viễn nhìn như thành công, kỳ thật thất bại thảm hại, nhưng, đơn sinh ý tiếp theo của Khanh Vân lại bắt đầu……

Trong bộ phim, làm đối tượng bị Khanh Vân dụ hoặc, Ninh Tiềm Viễn đã đoán trước mình sẽ rất gian nan, bởi hắn cần thiết diễn ra phòng bị của mình với Khanh Vân, tâm tính đua đòi hiếu thắng, cùng ẩn ẩn một tia mê luyến, nhưng hắn không nghĩ tới lúc khởi động máy đạo diễn vậy mà lựa chọn cảnh bạo nhất.

Trận diễn này thân phận đạo tặc của Khanh Vân bại lộ, mặt đối mặt đối chiến một hồi với Ninh Tiềm Viễn.

Trên cầu từng trận gió lạnh, trên tay Khanh Vân cầm súng, dẫm giày cao gót mười mấy cm chậm rãi đến gần Ninh Tiềm Viễn ngăn ở trung ương cầu. Trên mặt y còn mang theo tia mị hoặc kia, lại ẩn ẩn hiển lộ ra hàn ý.

“Nào, bảo bối, trước lúc bổ nhào vào lòng tôi, có thể ném món đồ chơi trong tay em xuống không?” Sợi tóc tán loạn, trên mặt treo tươi cười bất cần đời Ninh Tiềm Viễn từ từ mở ra ôm ấp với Khanh Vân.

Kỹ thuật diễn của hắn trác tuyệt, đem một tia mê luyến kia của mình với Khanh Vân, hoàn mỹ dung nhập vào nhân vật, hơn nữa biểu hiện một mặt hoa hoa công tử liêu nhân không thôi của nhân vật vô cùng nhuần nhuyễn.

Khanh Vân đối diện với hắn lúc hắn phóng thích khí tràng cũng hoàn toàn không lâm vào thế nhược, biểu hiện của y càng làm ánh mắt Ninh Tiềm Viễn lộ ra một tia kinh diễm.

Lúc trước Ninh Tiềm Viễn còn sợ Khanh Vân không diễn ra tính không từ thủ đoạn của nhân vật này, bây giờ hắn phát hiện Khanh Vân đã tạo hàm nghĩa mới cho nhân vật. Y không chỉ là một đạo tặc không từ thủ đoạn, càng là một đạo tặc dám phát ngôn bừa bãi kiêu ngạo đến cực điểm, ở trong mắt y, chỉ có mục tiêu nhiệm vụ, bất luận người hay thứ gì khác đều không thể vào mắt.

Khanh Vân dung hợp vô tình cao ngạo và mị hoặc hoàn mỹ cực hạn của nhân vật này, làm nhân vật này càng mê người.

Khanh Vân phun ra nữ âm giả dạng không hề có cảm giác không khoẻ của mình bây giờ: “Món đồ chơi? Anh muốn thử không?”

Gió lạnh thổi qua trán Khanh Vân, y ra vẻ thiên chân che trước người người đàn ông nghiêng nghiêng đầu, mị hoặc vốn như ma quỷ tự nhiên lộ ra chút thiên chân làm người không tự chủ được ngây người.

Thừa dịp người đàn ông này ngây người trong chớp mắt, Khanh Vân không chút do dự nổ súng, ai ngờ người đàn ông trước mắt cười xảo trá nghiêng người tránh thoát viên đạn. Hắn phi thân tiến lên trực tiếp ôm lấy vòng eo mỹ nhân, bỏ người vào lòng, còn thuận thế đoạt súng trong tay Khanh Vân.

“Thân ái, tay em mềm mại như vậy không nên cầm thứ nguy hiểm như này, ha?”

Không đợi Ninh Tiềm Viễn lộ ra tươi cười đắc ý, tự nhiên toàn bộ thân mình hắn bay lên, một cái quăng ngã qua vai bị “Người phụ nữ” trong lòng mình ném trên mặt đất, súng vừa đến trong tay hắn cũng bị đoạt trở về.

Trên mặt người đàn ông vốn luôn liệu trước lộ ra tia kinh ngạc, đây tuyệt không phải sức một người phụ nữ nên có.

Giây tiếp theo, giày cao gót bén nhọn trực tiếp đạp trên cổ hắn.

Khanh Vân từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, đoạn cong vút của ngọn tóc kia lắc nhẹ trước mắt Ninh Tiềm Viễn, lực đạo trên chân lại từ từ tăng lên.

Sắc mặt Ninh Tiềm Viễn vì thiếu oxy mà đỏ lên, biểu tình cà lơ phất phơ trên mặt hắn cũng không thay đổi, thậm chí còn treo nụ cười đê tiện, nỗ lực nghiêng đầu nhìn thoáng qua dưới váy Khanh Vân, cố hết sức ra tiếng trêu chọc nói: “Vậy mà…… Là màu trắng, tôi còn tưởng rằng……Em thích…… Ren đen……”

Nhìn hành động người đàn ông dưới chân, Khanh Vân cuối cùng lạnh mặt, y mở miệng: “Ren đen vẫn nên để lại cho anh mặc thì hơn.”

Nam âm mát lạnh không thèm ngụy trang vang lên, dùng khuôn mặt mị hoặc thậm chí còn có chút đáng yêu của Khanh Vân bây giờ, quỷ dị nói không nên lời.

Ninh Tiềm Viễn mở to hai mắt, duỗi tay chỉ vào Khanh Vân, cả lời cũng không nói được nhanh nhẹn: “Cô cô cô, là đàn ông?!”

Mỹ nữ câu dẫn hắn nhiều ngày, cùng hắn tán tỉnh chơi trò mập mờ, kém chút nữa đã lên giường vậy mà là đàn ông? Hắn còn vừa mới nhìn dưới váy của một người đàn ông?

Đáp lại hắn là một chân của Khanh Vân, Ninh Tiềm Viễn trực tiếp bị Khanh Vân đá xuống cầu, hắn một bên rơi xuống, một bên ở giữa không trung điên cuồng hét ra tiếng: “Ngọa tào! Mối tình đầu của tôi a!”

“Cắt!” Thanh âm đ*o diễn cuối cùng vang lên, bên kia Ninh Tiềm Viễn treo dây thép an toàn rơi xuống đất.

Đạo diễn cực kỳ vừa lòng nhìn lại hình ảnh trước mặt, khí tràng va chạm của hai người đúng là hiệu quả ông muốn, ông lại lần nữa lật xem một màn Ninh Tiềm Viễn phát hiện Khanh Vân là đàn ông, không nhịn được che miệng phát ra tiếng cười biến thái.

Không biết khi phát sóng, khán giả thấy Khanh Vân lộ ra giọng nói thật sẽ có phản ứng gì?

Lại chụp mấy tràng diễn liên tiếp, đợi khi màn đêm buông xuống, lúc này đoàn phim mới kết thúc công việc.

Khanh Vân đi thay quần áo, người đàn ông nào đó lại quen cửa quen nẻo tiến vào. Ninh Tiềm Viễn lần này tuy rằng thấp thỏm, nhưng không do dự, bay thẳng đến ôm lấy Khanh Vân.

“Em có thể……” Cứ việc lúc đóng phim nhẫn đến khó chịu, Ninh Tiềm Viễn lại hoàn toàn không có can đảm làm chuyện khác, ngược lại ăn nói khép nép hỏi, “Trước khi đi nói với anh một tiếng không, bằng không anh sợ em đột nhiên không cần anh nữa.”

Cho tới bây giờ, Ninh Tiềm Viễn mới hoàn toàn nói ra tiếng lòng của mình với Khanh Vân.

Hắn thật sợ Khanh Vân không cần hắn, thế nên cánh tay ôm lấy Khanh Vân hơi hơi phát run.

Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Khanh Vân, loại phảng phất khắc vào trong xương cốt này khiến Ninh Tiềm Viễn chân tay luống cuống, càng làm hắn không biết nên đối mặt với tình cảm này như thế nào, theo bản năng che dấu, vì thế càng nói càng sai.

Ninh Tiềm Viễn biết tính tình mình không tốt, lúc đối mặt những người khác hắn liền dựa vào kỹ thuật diễn không gì sánh kịp giả bộ, nhưng cố tình khi đối mặt Khanh Vân, hắn không ngụy trang được dù chỉ là một cụt, chỉ có thể nhất vụng về che dấu.

“Tôi từng muốn anh sao?” Khanh Vân nghiêng đầu nhìn về phía hắn, một đôi con ngươi tựa hồ không mang bất luận cảm tình gì thẳng tắp vọng tiến vào đáy mắt Ninh Tiềm Viễn.

Ninh Tiềm Viễn vì những lời này của y theo bản năng ôm sát Khanh Vân, phảng phất muốn đem người trong lòng hoàn toàn khảm vào thân thể mình, nhưng hai cánh tay lại run lợi hại hơn.

Hắn dùng sức ôm Khanh Vân, trên mặt một mảnh mờ mịt, phảng phất một câu của Khanh Vân liền đánh nát ý nghĩa tồn tại của hắn.

“Nếu tôi nói tôi không cần anh, anh sẽ không đi theo tôi nữa à?” Khanh Vân hoàn toàn xoay người, lẳng lặng nhìn hắn.

“Không! Không không…… Em phải cho anh quyền theo đuổi em……Anh……” Ninh Tiềm Viễn theo bản năng phủ định, hắn không thể thừa nhận Khanh Vân cự tuyệt, càng sẽ không từ bỏ y, nhìn y từ đây đi về nơi hắn không thể chạm đến.

Đây là đáp án từ chỗ sâu trong linh hồn hắn, không chỉ một đời này, mà là vĩnh sinh vĩnh thế.

Nhìn người đàn ông nói không lựa lời, hoảng loạn đến cả người run rẩy, Khanh Vân rốt cuộc duỗi tay nhẹ nhàng vòng lấy hắn: “Ngu xuẩn, vầy được chưa? Hơn nữa…… Tôi cũng chưa nói không cần anh.”

Vui mừng thật lớn dũng mãnh vào trong lòng Ninh Tiềm Viễn, làm hắn nhịn không được gắt gao kiềm trụ thanh niên trong lòng, không hề kết cấu cọ xát bên cổ y: “Em đáp ứng anh? Đáp ứng anh phải không?”

Lý Thanh cùng Hà Lan tới đón người, đứng bên ngoài phòng thay đồ hiệu quả cách âm cực kém nhìn gió, bọn họ liếc nhau, vô ngữ nhìn trời.

Ha hả, thổ lộ sao không đổi chỗ ngồi an toàn chút?

Bạch Hi Ngôn đi ăn máng khác.

Lúc Ninh Tiềm Viễn biết tin này phi thường không vui, bởi vì hắn biết mâu thuẫn giữa Bạch Hi Ngôn và Khanh Vân, đang chuẩn bị hảo hảo làm bá đạo tổng tài một lần, thế Khanh Vân xuất đầu đem người phong sát. Kết quả có người nộp tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cho Bạch Hi Ngôn, trực tiếp đem người đi rồi.

“Cậu ta muốn chạy thì chạy? Ngăn lại cho tôi.” Ninh Tiềm Viễn âm trầm, kỳ thật sau lần năm người kia mang Khanh Vân đu, Ninh Tiềm Viễn ẩn ẩn tra được sau lưng có Bạch Hi Ngôn xúi giục, từ lúc đó những ngày Bạch Hi Ngôn ở Thịnh Thế liền không thế nào tốt được.

Nhưng đoạn thời gian kia Ninh Tiềm Viễn về nhà làm rùa đen rút đầu, sau lại vội vàng chụp 《 Druid Ⅱ》, cho nên cũng không làm ra động tác gì với Bạch Hi Ngôn, ngay lúc đó Bạch Hi Ngôn vẫn là người mới đang hot, không cẩn thận để gã dẫn đường dư luận không tốt lên người Khanh Vân thì toi.

Học ngoan Ninh Tiềm Viễn nhìn Khanh Vân bên cạnh, lập tức cọ qua tỏ lòng trung thành: “Nó chọc em, anh sẽ không để nó sống tốt.”

“Phải không?” Khanh Vân lạnh lùng đảo qua hắn, những lời này Ninh Tiềm Viễn nháy mắt làm y nghĩ tới cốt truyện nguyên bản của thế giới này, Ninh Tiềm Viễn lúc ấy cũng vì để Bạch Hi Ngôn vui, phong giết Khanh Vân đang cùng đường.

Bất quá, dựa theo hướng đi cũ, Ninh Tiềm Viễn không tự nhiên tái nhậm chức như vậy.

Ninh Tiềm Viễn bị Khanh Vân nhìn chằm chằm đến lạnh lùng, yên lặng câm miệng không nói nữa. Tuy hắn không hiểu, vì sao mình nói đến họ Bạch kia, tính tình Khanh Vân liền không tốt. Nhưng hắn trải qua giáo huấn vô số lần nói sai lúc trước, Ninh Tiềm Viễn rốt cuộc hơi giác ngộ, hắn mạc danh cảm thấy mình đừng hỏi vấn đề này thì tốt hơn.

Nhìn Ninh Tiềm Viễn ngoan ngoãn câm miệng, Khanh Vân đại phát từ bi nhéo cằm hắn, kéo người lại gần nói: “Bạch Hi Ngôn muốn đi thì cho nó đi, anh còn muốn giữ nó lại sao?”

“Không không không! Anh không có quan hệ với cậu ta, anh chỉ muốn em hết giận thôi!” Ninh Tiềm Viễn luống cuống tay chân giải thích, một bên gắt gao ôm eo gầy Khanh Vân, một bên nhẹ vùi đầu lông xù xù vào cổ Khanh Vân cọ xát.

Tâm tình rất tốt thưởng thức bộ dáng hoảng loạn trong chốc lát người đàn ông này, Khanh Vân lúc này mới chậm rãi suy nghĩ chuyện Bạch Hi Ngôn, y nói với Ninh Tiềm Viễn: “Chuyện Bạch Hi Ngôn anh không cần lo cho.”

Bạch Hi Ngôn cũng không đi ăn máng khác đến công ty Đặng Vân Kỳ, càng không đi Chu Diệp, ngược lại đi công ty khác.

Trong mắt từ từ thấm ra chút lạnh lẽo, khóe môi Khanh Vân hơi cong, y biết nhiệm vụ ở thế giới này của y sẽ nhanh hoàn thành.

Kỳ thật ngay từ đầu Khanh Vân đã lưu lại một tia thần thức trên người Bạch Hi Ngôn, theo dõi hành vi nhân vật chính. Lúc ở đoàn phim《 phong thiên 》, càng từng bước gây áp lực cho Bạch Hi Ngôn, nhìn hoài nghi của gã từ từ nảy sinh trong lòng.

Nhưng, biểu hiện gần đây Đặng Vân Kỳ làm Khanh Vân thấy kinh ngạc, y thật không nghĩ tới người đàn ông kia sẽ để bụng y, thế nên khiến Bạch Hi Ngôn điên cuồng.

Bất quá Khanh Vân cũng sẽ không tha gã.

Bởi vì Khanh Vân tuyệt không sẽ mặc kệ người khác đoạt đồ của mình, hành động ngay từ đầu Bạch Hi Ngôn đã đụng đến nghịch lân của y, cho dù chỉ là một tia niệm tưởng như có như không, Khanh Vân đều phải trả thù trở về trăm lần ngàn lần.

Trước lúc《 Druid Ⅱ》 chiếu phim, 《 trộm thiên 》 cũng đã bá ra.

Các fan Ninh Tiềm Viễn chờ trước máy tính hưng phấn kêu ngao ngao, rốt cuộc đây vẫn là tác phẩm điện ảnh đầu tiên sau 5 năm bọn họ được nhìn thấy thánh thượng của bọn họ.

Nhưng fans Khanh Vân lại nghi hoặc.

Không phải nói Khanh Vân là nhân vật chính sao? Sao không thấy y đâu?

Bọn họ hoài nghi tiếp tục nhìn xuống.

Rốt cuộc một fans hoả nhãn kim tinh, tìm được Khanh Vân, chính fans cũng chấn động, nàng nhìn đại mỹ nữ không nhìn ra giới tính sai sai trên màn hình, ám chọc chọc cười, đồng thời phát tín hiệu: “Không cần nghi hoặc Khanh Tiểu Vân ở đâu, tin tưởng tui, người có giá trị nhan sắc tối cao trong phim kia chính là anh ấy.”

“Ngọa tào, tui còn tưởng tui nghĩ sai rồi, sẽ không thật là ‘ nàng ’ đi?”

“A a a! Nháy mắt đã hiểu, giá trị nhan sắc của Khanh Vương tui quả nhiên siêu việt giới tính!”

“Còn hảo, còn hảo, tôi còn tưởng mình sắp cong, đại tỷ tỷ này cũng quá mê người rồi!”

Tức khắc một đám người kêu gào mình muốn cong.

Fans Ninh Tiềm Viễn lúc này cũng hiểu chút, tức khắc chấn động: “Cái gì? Yêu nữ thiếu đòn cùng ve vãn với thánh thượng chúng ta là Khanh Vân?”

Vì sao tự nhiên cảm giác có điểm sảng vậy nè?

Người nhìn ra ác ý không lên tiếng nữa, mà người không nhận ra và người qua đường vào nhầm vẫn đắm chìm trong mỹ mạo Khanh Vân.

“Tiểu tỷ tỷ này thật đẹp, tui quá muốn chia tay với bạn trai làm sao giờ?”

Càng có nam đồng bào nhìn mỹ nữ mị lực bắn bốn phía trong TV không rời được mắt, ghen ghét Ninh Tiềm Viễn diễm phúc không cạn.

Các fan Khanh Vân đã biết cái giới tính “Mỹ nữ” này, cười hắc ám, chờ mong giây phút chân tướng lộ ra.

Khi truyền phát đến đoạn tình tiết trên cầu vượt kia, âm nam mát lạnh Khanh Vân vừa ra, toàn bộ màn hình đều im lặng, một đám người ngồi xổm trước màn hình trước như sắp tận thế đến nơi.

Chờ đến câu “Ngọa tào, mối tình đầu của tôi a!” giận gào ra tiếng Ninh Tiềm Viễn, trên màn hình mới đột nhiên tuôn ra một chuỗi dài “Ha ha ha ha ha ha”.

Nhưng mà spam “Ha ha ha” này chưa đến chớp mắt đã bị một đám tiếng kêu rên đè xuống.

Trên màn hình đều là câu lời kịch kia của Ninh Tiềm Viễn, tựa như một đoàn đàn ông đột nhiên thất tình, sôi nổi ai điếu mình mất đi tình yêu, thậm chí có người tỏ vẻ mình đã mở ra cánh cửa thế giới mới.

“Sống nhiều năm như vậy mới phát hiện tính hướng mình không đúng……”

“Ngọa tào, tui có thể cong thật rồi, kỳ thật ngay từ đầu lúc diễn viên này dùng nữ âm nói chuyện tui hoàn toàn không cảm thấy động tâm, kết quả thanh âm chân chính vừa ra…… Tui TM…… Khụ khụ……”

“Huynh đệ lầu trên đừng đi, muốn nhảy lầu thì nói thêm cho tui nghe một câu nữa thôi!”

“Lúc Khanh Tiểu Vân của tui mặc nữ trang dùng nam âm nói chuyện thật sự quá mê người, rõ ràng có chuẩn bị tâm lý kết quả vẫn bị tô tới rồi!”

Làn đạn này còn không phải điên cuồng nhất, gió lốc bùng nổ càng điên cuồng ở trong đàn CP Ninh Tiềm Viễn và Khanh Vân.

“Tôi nói hai người có JQ này, phim truyền hình xứng vẻ mặt a a a!”

“Xem đến máu mũi chảy ròng, lúc cuối cùng thánh thượng kêu rên quá khôi hài.”

“Các đồng chí, chúng ta dùng lý trí phân tích một chút, lần đầu tiên Weibo thánh thượng có động tĩnh là cho Khanh Vương tôi cái tán, điện ảnh《 Druid Ⅱ》dùng tái nhậm chức có Khanh Vương tham diễn, lần này lại đột nhiên nhận phim internet, thế nhưng còn có quan hệ với Khanh Tiểu Vân, là chân ái không thể nghi ngờ nha!”

Nhờ phân tích này, tức khắc làm CP phấn hai người manh ngao ngao kêu.

“Tôi đánh cuộc một bao que cay, nhân

vật hai người trong《 Druid Ⅱ》 tuyệt đối có tiếp xúc thân mật!”

“Tôi đánh cuộc năm bao!”

Càng có duy phấn khác phát hiện điểm manh của hai người, bò tường gia nhập đại quân cp phấn, nhưng dù lớn mạnh rất nhiều, trong lòng các nàng cũng hiểu rõ, duy phấn hai người chiếm đa số, vậy nên cũng không đi cà khịa, nhưng mặc kệ cẩn thận bao nhiêu, cuối cùng fans vốn không hài hòa hai bên vẫn lần nữa đại chiến.

“Lúc trước fans Ninh đại ảnh đế còn công kích Khanh Vương của tao các loại, bây giờ xem idol chúng mày không cũng bị mê đến năm mê ba đạo*?” Một ngôn luận dẫn chiến rõ ràng cứ như vậy xuất hiện trong làn đạn phim truyền hình, nháy mắt bậc lửa chiến hỏa giữa fans hai người.

“Hiểu được gì là diễn kịch không? Thánh thượng nhà tao có tiếng kỹ thuật diễn tốt, kẻ chỉ dựa vào mặt đẹp không cần lớn tiếng nga.”

“Xuy, nhàn 5 năm rồi tái nhậm chức còn không phải phải diễn từ vai phụ đi lên, còn thánh thượng, vốn đã bị người soán vị a.”

Hai bên đều châm chọc mỉa mai, thậm chí bay lên trình độ công kích nhân thân.

Bạch Hi Ngôn nhìn chằm chằm ác ngữ đầy rẫy, kéo khóe miệng lộ ra một mạt mỉm cười ác ý. Gã đã biết quan hệ giữa Ninh Tiềm Viễn và Khanh Vân, bởi vậy càng kỳ vọng nhìn fans hai bên đại chiến, như vậy chờ lúc hai người công khai quan hệ, bọn họ sẽ gặp trở ngại lớn bao nhiêu?

Đến nỗi vấn đề hai người có thể công khai hay không, không nằm trong suy xét của Bạch Hi Ngôn, bởi vì đây không phải chuyện hai người có thể khống chế không phải sao? Bạch Hi Ngôn buông chồng ảnh chụp trong tay, ánh sáng tối tăm của màn hình máy tính chiếu vào, mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh của đàn ông.

Đúng lúc này, di động Bạch Hi Ngôn vang lên, gã tiếp không chút nghĩ ngợi, theo sau thanh âm mang một loại điềm mỹ khác thường: “Là Lưu đạo a, hôm nay tôi rảnh, được, chờ lát nữa tôi thấy quần áo sẽ qua……”

Cắt đứt điện thoại, trong mắt Bạch Hi Ngôn vẫn không dấu được hiện lên một tia khuất nhục, gã thở sâu bình phục chút tâm tình, rồi gọi điện thoại cho Đặng Vân Kỳ: “Vân Kỳ, xin lỗi, lúc trước có cái hoạt động giữa chừng điều chỉnh chút, nên đêm nay em còn phải ra ngoài.”

Bên kia Đặng Vân Kỳ cắt đứt điện thoại Bạch Hi Ngôn, trên mặt cũng không hiện lên cô đơn không tha gì, kỳ thật mấy ngày này Bạch Hi Ngôn quả thực còn muốn vội hơn gã, bất quá nhân khí cũng dần dần lên rồi, cho nên Đặng Vân Kỳ cũng không quá mức nghi hoặc.

Tuy Bạch Hi Ngôn thường thường đêm không về ngủ, tâm tư của hắn cũng từng quăng đến chỗ không tốt một cái chớp mắt, nhưng hình tượng thanh cao Bạch Hi Ngôn luôn đắp nặn lại đánh mất nghi ngờ trong chớp mắt này của anh.

Bởi vì có người có tâm châm ngòi, fans Khamh Vân và Ninh Tiềm Viễn càng chiến càng liệt, CP phấn mắt thấy không khống chế được tình hình chiến đấu, đơn giản tự thả bay mình, bắt đầu tuyên truyền “Tà giáo” bốn phía, thậm chí trêu chọc người nào đó nhắc tới “Soán vị” nổi lên lúc trước.

“Ai nha, các cậu mỗi ngày cãi nhau như vậy có mệt không, vào đàn chúng tôi có lương ăn nga!”

“ Video cắt nối biên tập《 trộm thiên 》, ngọt đến rụng răng, tài nguyên tự rước.”

“Văn 《 soán vị 》của Ninh Khanh đồng nghiệp, đế vương công X thân vương thụ, ngược luyến tình thâm, sái biến cẩu huyết, đang còn tiếp……”

Càng đừng nói, sóng “Tuyên truyền” này thế nhưng thật dời đi tầm mắt một bộ phận fans, thật sự có một bộ phận duy phấn gia nhập hàng ngũ CP phấn.

Phim dính đồng nghiệp 《 soán vị 》này càng hỏa bạo, một đám CP phấn một bên bị ngược kêu cha gọi mẹ một bên ngao ngao gào hóng.

Nhưng mà, đột nhiên một ngày nào đó, cày xong đoạn áng văn《 soán vị 》, tác giả ném tin lên Weibo rồi đội nắp nồi chạy mất.

Tác giả《 soán vị 》: Ai nha má ơi, nhìn video này, ngược văn cũng không viết nổi nữa, vẫn nên đi ăn đường đến chết thôi!

Một đám CP phấn phẫn nộ click mở video, lúc này mới phát hiện phim tuyên truyền《 Druid Ⅱ》 đã thả ra.

Phim tuyên truyền《 Druid Ⅱ》 lấy phong cách bộ thứ nhất, hoành tráng vô cùng, hiệu ứng to lớn chân thật, cốt truyện nguy cơ tứ phía làm gười xem muốn ngừng mà không được, càng đừng nói Ninh Tiềm Viễn trở về và thêm giá trị nhan sắc Khanh Vân, làm người xem xong phim tuyên truyền ngắn ngủn còn chưa đã thèm.

Nhưng phim tuyên truyền còn chưa kết thúc như vậy, một đoạn ngoài lề phóng ra, đúng là màn Ninh Tiềm Viễn quỳ 20 với Khanh Vân.

Fans Ninh Tiềm Viễn cứ thế trợn mắt há hốc mồm nhìn thánh thượng bọn họ, một lần lại một lần “Bùm” quỳ xuống với Khanh Vân đang đứng cao lãnh, biểu tình một lần so một lần càng chân chó.

Ngoài lề còn bị ghép cảnh âm nhạc 《forgive me》, mỗi lần Ninh Tiềm Viễn “Bùm” quỳ xuống, một câu tê “forgive me” sẽ tâm liệt phế vang lên, thập phần xứng đôi với vẻ mặt cầu tha thứ trên mặt Ninh Tiềm Viễn.

Tức khắc dưới bình luận của official weibo《 Druid Ⅱ》 một mảnh “Ha ha ha”, vừa thấy chính là fans Khanh Vân rốt cuộc hả giận. Không bao lâu, một số lớn CP phấn từ từ bộ phim đồng nghiệp 《 soán vị 》 xoay đến, vừa thấy video này tức khắc hiểu rõ nguyên nhân tác giả bỏ hố.

“Ai, phía chính phủ đã phát đường như vậy, tui còn viết jb ngược văn……”

“ Từ bên《 soán vị 》 chuyển qua tới, tỏ vẻ…… Đây còn soán cái vị gì, còn có yêu cầu gì? Quỳ cũng đã quỳ!”

“Ha ha ha, thánh thượng: Soán vị, không tồn tại, trẫm nguyện đem giang sơn chắp tay nhường lại, chỉ cầu mỹ nhân cười!”

“Tiếp lầu trên, Khanh Vương [ ngạo kiều ]: Hừ? Ta muốn còn cần ngươi nhường?”

“Tui là phấn của thánh thượng…… Nhưng nhìn bộ dáng vốn cao lãnh của thánh thượng vỡ nát, trở nên chân chó như vậy, vì sao tui cảm thấy thích nghe ngóng thế này……”

Càng có người cắt nối biên tập ngoài lề, đổi phối nhạc thành nhạc cầu hôn thường dùng, lại ghép các loại câu nói đầy lãng mạn ở phụ đề, các fan CP kinh ngạc phát hiện, thế nhưng không hề có cảm giác không khoẻ?

Qua nạn dịch này, CP phấn hai người lần nữa lớn mạnh, tuy vẫn như cũ có fans Ninh Tiềm Viễn mạnh miệng giải thích, đây chỉ do cốt truyện yêu cầu, thánh thượng bọn họ chỉ là kỹ thuật diễn tốt mà thôi.

Nhưng đợi khi 《 Druid Ⅱ》 chiếu, nhìn đến tình tiết chân chính đủ tư cách này, fans Ninh Tiềm Viễn lúc trước kiên định bất di “Tin tưởng” sôi nổi cảm thấy mặt đau quá.

Các fan hưng phấn đi xem 《 Druid Ⅱ》 lại phát hiện, bộ điện ảnh này thế nhưng tràn đầy pha lê tra.

Nhìn bộ phận ngoài lề lúc trước, khán giả mới hậu tri hậu giác phát hiện các loại ngọt ngào ở ngoài lề hai người trong phim nhựa thế nhưng là tương ái tương sát, bọn họ nhìn Ninh Tiềm Viễn đóng vai Lansell thấp hèn cúi đầu trước Khanh Vân đóng vai Đông Phương tiên nhân Huyền cao quý, tâm lại nhắc lên.

Khi xem đến hai người da thịt tiếp xúc, khán giả rốt cuộc không nhịn được che mặt kêu ngao ngao, bọn họ nhìn Huyền vốn cường thế từ từ bị Lansell cảm hóa, lộ ra chút mềm mại, lúc đang chờ mong hai người hòa hảo ngọt ngọt ngọt, đột nhiên phong cách vừa chuyển, Huyền vì cứu vớt tộc nhân Lansell thế nhưng từ bỏ sinh mệnh mình.

Cảm tình đã chịu chấn động của người xem còn chưa chuyển qua, phim nhựa cứ như vậy kết thúc, màn ảnh cuối cùng Lansell một mình một người đứng ở đỉnh núi tối cao, quan sát tộc đàn và lãnh thổ người kia lưu lại cho hắn. Hắn đã khôi phục cao quý ban đầu, nhưng một loại cô độc khắc sâu lại vĩnh cửu quanh quẩn chung quanh hắn.

Bởi vì, y không còn nữa.

Các fan CP cười tràng, khóc lóc ra ngoài, cầm di động cho bộ phim này mãn phân, đồng thời nơi nơi bán an lợi: Bộ điện ảnh này hảo ngọt nga, không xem hối hận!

Một mình ngược ngược không bằng cả đám cùng ngược ngược.

Xem xong điện ảnh, lại có một bộ phận duy phấn Ninh Tiềm Viễn gia nhập hàng ngũ cp phấn, rốt cuộc kết cục Lansell quá bi ai.

Khanh Vân tham gia điện ảnh, Đặng Vân Kỳ thừa dịp Bạch Hi Ngôn không ở cũng mua phiếu điện ảnh, nhưng khi gã đang xem điện ảnh lại gặp lão tổng đã từng hợp tác trong việc nào đó.

Lão tổng kia thấy gã cười cười không nói, nhưng Đặng Vân Kỳ luôn cảm thấy tươi cười của người này làm gã không cách nào thoải mái.

Chờ đến điện ảnh kết thúc, lão tổng phải kéo bạn gái rời đi lần nữa quay đầu liếc nhìn Đặng Vân Kỳ một cái, lần nữa lộ ra loại tươi cười kỳ dị: “Đặng tổng, mấy ngày trước tôi có được một thứ thú vị, muốn chia cậu nhìn xem.”

Đặng Vân Kỳ cười uyển chuyển cự tuyệt, lại không ngừng này lão tổng thích thú, cuối cùng trong di động vẫn lưu một cái video.

Trở lại trên xe, Đặng Vân Kỳ cau mày click mở video, đập vào mắt chính là hai thân thể trắng bóng dây dưa bên nhau. Đặng Vân Kỳ chỉ cho rằng ác ý của người nào đó, giật giật ngón tay muốn xóa, nhưng khi nhìn thấy mặt người phía dưới, Đặng Vân Kỳ ngây ngẩn cả người.

Ngón tay định cắt bỏ yếu điểm của gã treo giữa không trung, không biết dùng loại tâm lý gì, Đặng Vân Kỳ thế nhưng chịu đựng xem xong toàn bộ video, gã nhìn lại có một người đàn ông gia nhập cuộc chiến, nhìn Bạch Hi Ngôn mang khuôn mặt thanh tú trong video sửa thái độ bình thường vặn vẹo thân thể.

Video rất nhanh đã phát xong, Đặng Vân Kỳ vẫn còn sững sờ, cả xe cũng không phát động.

Lẳng lặng nhìn chằm chằm màn hình di động đen nhánh, cảm giác đầu tiên của Đặng Vân Kỳ là không thể tin, sau đó trong lòng mới hậu tri hậu giác toát ra một cổ phẫn nộ bị phản bội. Trách không được Bạch Hi Ngôn gần nhất luôn không về nhà, trách không được Bạch Hi Ngôn gần đây nhận nhiều thông báo hơn bình thường.

Lúc trước Bạch Hi Ngôn không đi ăn máng khác đến công ty của Đặng Vân Kỳ, Đặng Vân Kỳ đã nghi hoặc hỏi qua Bạch Hi Ngôn, Bạch Hi Ngôn trả lời vì không muốn hỗn tạp quan hệ giữa hai người, gã còn cọ cảm thán quá Bạch Hi Ngôn thanh minh thông thấu, không nghĩ tới chân tướng lại như vậy.

Sau tới người đàn ông này, không phải lão tổng công ty bây giờ Bạch Hi Ngôn ở thì là ai?

Run rẩy cầm di động, Đặng Vân Kỳ gọi điện thoại cho Bạch Hi Ngôn, không có người nghe. Đặng Vân Kỳ như si ngốc, một cái lại một cái gọi điện cho Bạch Hi Ngôn.

Không biết sau bao nhiêu cuộc gọi, Bạch Hi Ngôn cuối cùng cũng nghe máy: “Uy? Vân Kỳ, sao lại gọi cho em vào lúc này?”

Nghe được thanh âm khàn khàn dị thường trong điện thoại Bạch Hi Ngôn, lửa giận Đặng Vân Kỳ nháy mắt bùng lên, gã không nhịn được gào rống ra tiếng: “Em ở đâu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện