Chiếc bàn trong phòng ăn ngôi biệt thự có tuổi đời đến 200 năm nặng trĩu đồ ăn. Những chiếc đĩa hình bầu dục trang trí bày một đùi cừu nướng cũng như những chú gà vàng rộm nhồi đầy tỏi và xô thơm. Rau diếp rán lên màu nâu vàng bao lấy một đống cay xè những quả thông, oliu, nho khô, cá trống trong lúc những lát thịt lợn muối được bỏ thêm vào những bát chỉ có đậu xanh. Những ổ bánh vuông toscano mới cuộn tròn trong chiếc giỏ sắp hàng cùng với đám khăn linen theo kiểu xưa mang dấu riêng của gia đình.
Bất chấp những vòm cong khổng lồ của căn phòng và những bức tranh tường về tôn giáo, không khí hết sức dân dã. Lũ trẻ nhà Briggs săn lùng những chiếc bánh bao nhân thịt bé xíu quanh đĩa và tọng đầy những miếng pizza nhà làm. Ren yêu cầu món mì hạt dẻ lần thứ hai, và Isabel thích thú với những lát ngô thái mỏng, bánh quy nướng giòn ở bên ngoài nhưng mềm và ướt bên trong. Có những khối pho mát pecorino béo ngậy, những trái vả nhúng sô cô la và rượu, loại vang màu đỏ sống động từ vườn nho của họ và rượu vang trắng hoa quả Cinque Terre.
Ren đúng là người Ý, trước đó anh vốn thích một bữa tiệc vui vẻ, nên đã viện sự ra đi sáng hôm sau của gia đình Briggs như một cái cớ để mời bạn bè tới bữa tiệc. Vittorio và Giulia ngồi bên bàn cùng những thành viên khác của gia đình Massimo và Anna. Bác sĩ Andrea Chiara vắng mặt một cách đáng lưu ý dù Isabel gợi ý là nên mời anh ta.
Massimo nói về lễ vendemia, vụ thu hoạch nho sẽ bắt đầu trong hai ngày tới, trong lúc Anna và Marta chạy lên chạy xuống mang thêm thức ăn tới bàn. Không ai nói chuyện về bức tượng. Họ đã kết thúc việc tìm kiếm trong rừng oliu bằng máy dò kim loại và chẳng tìm thấy gì.
"Chị luôn thật dễ thương với cô ta", Giulia nói khẽ với Isabel, để Tracy, người ngồi cuối bàn không nghe lỏm được. "Nếu cô ta là vợ trước của Vittorio, em sẽ ghét cô ta".
"Không, nếu Vittorio cố hết sức thoát khỏi cô ấy như Ren", Isabel đáp lời.
"Dù vậy...", Giulia gõ nhẹ. "À, em không muốn biến chị thành kẻ ngốc đâu, em biết. Chỉ là sự ghen tị khiến em không thích cô ấy. Vài phụ nữ chỉ cần nhìn thấy đàn ông là chửa. Ngay cả cháu gái của lão Paolo là Jossie cũng mang bầu lần nữa rồi".
"Chị ở cùng bọn trẻ lúc em bảo Ren em đã nói chuyện với cô gái. Cô ấy nói gì vậy?"
Giulia lấy một ổ bánh. "Là cô ấy chửa, lần thứ hai". Cô trao Isabel nụ cười nhạt thếch. "Đôi khi em nghĩ mọi người trên thế giới đều chửa. Điều đó khiến em tủi thân, chẳng tốt chút nào".
"Cô ấy không biết gì về bức tượng à?"
"Rất ít. Sau cái chết của mẹ, Josie nói chuyện với lão Paolo không dễ, bởi tiếng Ý của cô ấy không tốt lắm .Nhưng họ vẫn giữ liên lạc và ông lão luôn gửi quà cho cháu gái".
"Quà á? Em có nghĩ..."
"Không có bức tượng. Em đã hỏi, đặc biệt sau khi cô ấy nói cô ấy đã khó mang bầu đứa trẻ đầu tiên".
"Có lẽ lấy danh sách mọi thứ lão gửi đi thì hay hơn. Có thể có đầu mối ở đâu đó. Một bản đồ giấu trong một cuốn sách, một chiếc chìa khóa...thứ gì đó".
"Em không nghĩ về điều đó. Em sẽ gọi lại cho cô ấy tối nay'.
"Bô!". Connor thét đinh tai ở ghế ngồi ở phía cuối bàn ngay khi bánh táo xuất hiện.
Harry và Tracy nhảy lên cùng lúc.
"Con muốn con trai!'Nó trỏ tay vào Ren, người đang nhăn nhó.
"Gimme nghỉ tí đi, công tử. Đi với bố đi"
"Muốn mẹ cơ!"
Tracy đập đen đét hai cánh tay như một con gà phát cuồng. "Đừng cãi nhau với nó. Nó sắp gây C-H-U-Y-Ệ-N đấy"
"Nó không dám đâu". Ren trao thằng bé cái nhìn chết chóc. Connor giúi ngón tay vào miệng và cười khúc khích.
Ren thở dài, đầu hàng điều không tránh khỏi.
"Anh ấy mất một lúc mới hiểu được điều này, nhưng anh ấy đã rèn nó ngồi bô một lần rồi". Tracy khoe với Fabiola khi Ren xách Connor từ bàn xuống. "Em đoán sau bốn đứa con cuối cùng anh ấy cũng tìm ra cách hoàn thành công việc".
Ren khịt mũi từ phòng bên cạnh.
Một giờ biến thành hai. Một chai rượu vừa làm cháy cổ họng xuất hiện cùng với vinsanto (rượu khai vị) ngọt hơn để nhúng cantucci (bánh qui Tuscany) điểm hạt phỉ. Những cơn gió nhẹ xuyên qua khung cửa mở rộng trở nên lạnh buốt, nhưng Isabel để áo len ở ngôi nhà nông trại khi cô chuyển đồ trở lại vào sáng đó. Cô đứng dậy chạm vào vai Ren, ngắn gọn chấm dứt cuộc thảo luận của anh với Vittorio về chính trị Ý. "Em sẽ lên gác mượn một chiếc áo len của anh nhé".
Anh lơ đãng gật đầu và trở lại cuộc trò chuyện.
Phòng ngủ chính trong căn biệt thự vẫn giữ những đồ gỗ nặng nề màu tối, bao gồm cả một chiếc tủ quần áo chạm khắc bằng tay, những chiếc gương mạ vàng và một chiếc giường với bốn chân to tướng. Chiều qua cô và Ren đã tranh thủ một giờ giữa mọi việc khi gia đình Brigg khuất tầm nhìn. Một cơn run rẩy chạy suốt người, cô cân nhắc khả năng mình có thể trở thành kẻ nghiện sex. Nhưng cô biết có khả năng cô nghiện Lorenzo Gage hơn.
Cô đi về phía ngăn kéo, sựng lại khi thấy có gì đó trên giường. Cô tới gần hơn xem đó là gì
******
Ren đã uống khá nhiều rượu, vượt quá mức trung bình. Tối nay anh định sẽ tỉnh táo khi nằm xuống vui vẻ với tiến sĩ Isabel. Anh cảm thấy như một chiếc đồng hồ khổng lồ bắt đầu gõ nhịp trên đầu họ, đếm thời gian còn lại. Chưa tới một tuần nữa, anh phải tới cuộc họp ở Rome, và không lâu sau đó anh sẽ đi vì sự đúng đắn. Anh nhìn quanh tìm cô rồi nhớ cô đã tới phòng ngủ để mượn áo len của anh.
Một tiếng chuông báo động reng lên trong đầu. Anh lùi khỏi chiếc bàn và lao lên gác.
Isabel nhận ra bước chân anh ở hành lang. Anh có một kiểu đi riêng, những bước chân chừng mực, nhẹ nhàng và duyên dáng đối với người đàn ông cao lớn như thế. Anh thong thả bước qua ngưỡng cửa, đút tay trong túi. "Thấy áo len chưa?"
"Vẫn chưa".
"Có một chiếc màu xám trong tủ". Anh thơ thẩn ngang qua thảm. "Đó là chiếc nhỏ nhất anh có".
Cô ngồi lên cạnh giường, cầm kịch bản cô vừa thấy. "Anh nhận được nó khi nào vậy?"
"Có lẽ tốt hơn em lấy cái áo len xanh. Cái đó à? Vài ngày trước. Cái áo xanh sạch tinh, nhưng anh đã mặc cái áo xám vài lần rồi"
"Anh chẳng nói gì về nó cả".
"Chắc chắn là có". Anh lục lọi khắp các ngăn kéo.
"Anh chưa nói với em anh đã nhận được kịch bản này".
"Ở đây khá lộn xộn, nếu em không để ý".
"Không phải sự lộn xộn đó".
Anh nhún vai, rút ra một chiếc áo len, rồi sục tìm cái khác.
Cô di ngón cái lên tít. "Sao anh không nói về chuyện đó?"
"Có rất nhiều chuyện đang diễn ra".
"Chúng ta nói chuyện suốt mà. Anh chẳng nói một lời nào".
"Anh đoán anh còn không nghĩ về nó nữa kia".
"Em thấy chuyện đó hơi khó tin, bởi em biết cái này quan trọng với anh tới mức nào".
Dù chuyển động ấy hết sức nhẹ, cơ thể anh dường như duỗi thẳng ra, gần giống một con rắn trước khi tấn công. "Chuyện này bắt đầu nghe như một cuộc thẩm vấn vậy".
"Anh bảo em anh háo hức được đọc kịch bản cuối cùng đến thế nào. Thật lạ làanh chưa bao giờ đề cập tới việc nó đã ở đây".
"Chẳng có gì lạ với anh cả. Công việc của anh là chuyện riêng".
"Em hiểu". Phút trước cô vẫn đang nhớ cuộc ân ái của họ với sự thích thú, giờ đây, cô cảm thấy phiền muộn và hơi rẻ rúng. Cô là người phụ nữ anh đã ngủ cùng, không phải bạn anh, còn không phải là một người tình thực sự, bởi người yêu chia sẻ với nhau nhiều hơn chỉ là thể xác.
Anh không nhìn vào mắt cô. "Dẫu sao em cũng chẳng thích các phim của anh. Sao em lại quan tâm?"
"Bởi anh quan tâm. Bởi chúng ta đã nói chuyện về nó. Bởi em kể anh nghe về công việc của em. Chọn một cái đi".Cô quăng kịch bản xuống và đứng dậy khỏi giường.
"Em đang chuyện bé xé ra to đấy. Anh chỉ... Jenks đã thay đổi chiều hướng một chút, thế thôi. Anh vẫn đang xử lý. Em đúng. Anh nên nói gì đó. Nhưng anh nghĩ anh không muốn phải tranh luận về nó với em lần nữa. Thành thực mà nói, Isabel, anh hơi mệt vì cứ phải bảo vệ việc anh làm để kiếm sống".
Đầu tiên là cơn giận của anh, sau đó là tội lỗi của anh, giờ anh đã tấn công. Thật cổ điển. Cô muốn trả đũa, nhưng đó không phải cách xây dựng những mối quan hệ lành mạnh, và cô cần mối quan hệ này lành mạnh tới mức nghẹn thở.
"Được thôi. Đúng rồi". Cô rà ngón tay lên chiếc vòng và hít một hơi sâu. "Em đã chỉ trích và em phải dừng lại. Nhưng em không thích bị bịt miệng".
Anh đẩy cái ngăn kéo sập lại bằng gối. "Chúa ơi, em làm nó nghe như chúng ta.. chúng ta có... Khốn khiếp".
"Một mối quan hệ?" Lòng bàn tay cô lạnh và ướt. "Đó có phải là điều anh cố nói không? Em khiến nó nghe như chúng ta có mối quan hệ?"
"Không. Chúng ta có mối quan hệ. Một mối quan hệ tuyệt vời. Anh hài lòng về nó. Nhưng..."
"Nó chỉ là sex thôi phải không?"
"Này! Em là người đặt ra luật lệ, nên đừng đổ điều này lên anh".
"Đó là điều anh nghĩ em đang làm ư?"
"Điều anh nghĩ em đang làm là cư xử với anh như một trong những bệnh nhân chết tiệt của em".
Cô không thể làm điều này hơn nữa. Cô không thể bình tĩnh và lắng nghe. Cô không thể đáp trả điều anh đang nói với cô, rồi xử lý nó bằng những nguyên tắc mà cô tin tưởng sâu sắc. Anh đúng. Cô là người tạo ra luật lệ, và giờ cô đang xâm phạm chúng. Nhưng những luật lệ đó đã tạo nên cả một quãng đời đầy xúc cảm lúc trước.
Cô vòng tay ngang ngực tự ôm mình. "Thứ lỗi cho em, rõ ràng em đã vượt quá giới hạn".
"Em mong đợi quá nhiều, thế thôi. Anh không phải là thánh như em, và anh chưa bao giờ giả vờ như vậy, nên thôi đi, được không?"
"Tất nhiên" Cô chậm rãi ra cửa, nhưng trước khi cô tới đó, anh gọi với theo từ sau lưng cô.
"Isabel..."
Vị thánh lẽ ra đã ngoảnh lại để họ có thể giải quyết chuyện này, nhưng cô không phải là thánh, nên cô bước tiếp.
*****
Ren đứng trên khung cửa tối sẫm lại nhìn ra hàng tượng bằng đá hoa cương sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng gội khắp khu vườn. Ngôi biệt thự yên ắng ngoại trừ tiếng saxophone buồn bã của Dexter Gordon phía sau anh. Harry và Tracy đã trở về nhà trong đêm nên Isabel lại có ngôi nhà nông trại, nhưng họ đã lên giường hàng tiếng trước. Ren dụi mắt. Tiến sĩ Isabel Favor, kẻ sùng tín vĩ đại trong việc nói ra mọi điều đã quay lưng lại và bỏ đi. Chẳng phải anh đổ lỗi cho cô vì điều ấy, bởi anh đã là một cái gai khó chịu.
Nữ tướng của anh có quá nhiều điểm dịu dàng, và anh bắt đầu làm đau từng chỗ một. Nhưng nó đã đau hay là vừa đau? Và anh không thể để cô cứ xía mũi vào tâm hồn anh, đào vào mọi ngóc ngách của sự tự chán ghét mà anh mang theo lâu tới chừng nào anh còn nhớ được. Cô đã đặt điều kiện cho mối quan hệ của họ. "Chuyện này chỉ là sex", cô nói. "Một cam kết ngắn ngủi về thể xác".
Anh đốt thuốc. Sao cô cứ phải thúc giục khốn khiếp đến thế? Cô sẽ bắn thẳng như một hòn đạn khi nhận ra anh sắp đóng vai một kẻ lạm dụng trẻ em. Không chỉ vậy, cô còn biết anh đã dành nhiều thời gian với các bé gái đến thế nào. Cô đã cộng hai với hai chỉ trong một nhịp tim và tìm ra anh đã chơi với chúng như một phần nghiên cứu của anh. Rồi tất cả thực sự hỗn độn, và như thế anh đã mất đi sự tôn trọng nhỏ nhoi anh đã dành được từ cô.
Anh rít một hơi sâu. Đây là sự trừng phạt của anh vì đã dính tới một phụ nữ đứng đắn. Tất cả những gì nữ thần hấp dẫn đã cuốn hút anh, giờ anh phải chịu đựng vì nó. Thức ăn không còn ngon khi họ không còn bên nhau, nhạc nghe không còn thấy ngọt ngào nữa. Anh lẽ ra phải dần phát ngán lên với cô. Thay vào đó, anh chán nản khi thiếu cô.
Anh có thể trở lại trong sự tha thứ của cô bằng một lời xin lỗi đơn giản. Rất tiếc anh đã không nhượng bộ em. Cô sẽ không giữ mãi mối hận thù, và không như anh, cô không biết làm sao hờn dỗi. Cô xứng đáng một lời xin lỗi, nhưng sau đó thì sao? Chúa giúp cô, cô đang phải lòng anh. Anh không muốn biết điều đó, thậm chí với chính mình, nhưng cô thể hiện rõ mọi cảm xúc của mình. Anh có thể thấy điều đó trong mắt cô, nghe nó trong giọng cô. Người phụ nữ khôn ngoan nhất anh biết và cô phải lòng người đàn ông để lại dấu vết hoen ố vô hình trên da cô bất cứ khi nào anh chạm tới. Và điều tồi tệ nhất - điều anh không thể tha thứ cho mình - là cảm thấy tuyệt làm sao khi nhận lấy tình yêu của một phụ nữ đứng đắn.'
Cơn giận của anh, đặt nhầm chỗ như thường lệ, lại trồi lên. Cô hiểu anh hơn bất cứ ai theo nhiều cách, vậy sao cô không bảo vệ mình? Cô xứng đáng có một người với quá khứ trong sạch. Một hướng đạo sinh, chủ tịch hội sinh viên, ai đó dành cả những tuần nghỉ lễ (spring break) dựng nhà cho người nghèo chứ không lãng phí nó.
Anh rít hơi thuốc cuối cùng và gẩy cuống xuống ban công. Axit cháy trong lõm thượng vị. Bất cứ gã xấu xa nào dạng như anh đều lợi dụng tình huống này. Tận hưởng những gì dành được và ra đi không băn khoăn day dứt. Những kẻ xấu thì dễ hiểu. Nhưng người tốt sẽ làm gì? Người tốt-nam chính sẽ bỏ đi trước khi nữ chính bị đau đớn hơn nữa. Nam chính sẽ chấm dứt sạch sẽ hết mức có thể và thực hiện bằng cách sẽ rời nữ chính trong cảm giác khuây khỏa và cô ấy sẽ thoát khỏi thảm họa dễ dàng.
"Cháu nghe thấy tiếng nhạc".
Anh nhìn quanh thấy Steffie lạch bạch đi qua sàn đá hoa cương về phía anh. Đây là đêm cuối cùng cô bé ở đây. Khi lũ trẻ đi, cuối cùng anh cũng có chút bình yên và tĩnh lặng. Ngoại trừ anh đã bảo chúng có thể trở về đây bơi hàng ngày.
Cô bé mặc chiếc váy ngủ màu vàng nhạt in hình mấy nhân vật hoạt hình anh đáng lẽ phải nhận ra nhưng không thể. Mái tóc đen ngắn kiểu con trai dựng lên như lưỡi bò và có bé có một vết nhăn trên má. Khi cô bé tới bên, anh biết mình sẽ phải dựa vào tất cả kỹ thuật diễn mà anh từng học để diễn vai Street, bởi dù anh có nghiên cứu bao nhiêu đi nữa, anh cũng không bao giờ hiểu nổi làm sao có người có thể tổn thương một đứa trẻ."Cháu đang mặc gì vậy"
Cô bé kéo chiếc váy ngủ tới đùi và anh nhìn thấy một vết xước mảnh trên bắp chân. "Brittany đá cháu khi em ngủ, và móng cào xước chân cháu".
Anh cần uống. Anh không muốn những bé gái tóc ngắn đến bên anh tìm sự an ủi giữa đêm. Ban ngày là chuyện khác. Anh có thể chia tách bản thân mình và quan sát. Nhưng không phải trong đêm, khi anh cảm thấy cả nghìn tuổi. "Cháu sẽ sống thôi. Về giường ngủ đi".
"Chú cáu kỉnh"
"Đì tìm bố mẹ cháu đi".
Đôi mày đen nhíu sát nhau. "Bố mẹ khóa cửa rồi!"
Anh phải phì cười. "Ừ, cuộc sống khắc nghiệt thế đấy".
"Cháu thấy nhện thì sao?" cô bé phẫn nộ nói. "Ai sẽ giết nó?"
"Cháu chứ ai, bạn nhỏ".
"Nuh-uh".
"Cháu biết chú từng làm gì khi còn bé và thấy nhện không?"
"Dẫm nó thật mạnh".
"Không. Chú bắt nó lên và mang ra khỏi nhà".
Mắt cô bé tròn xoe kinh hãi. "Sao chú làm vậy?"
"Chú thích nhện. Chú từng có một con nhện lông to". Tất nhiên nó đã chết bởi anh không quan tâm đến nó nữa, nhưng anh sẽ không nói cho cô bé điều đó.
"Lũ nhện là những con côn trùng khá dễ thương đấy".
"Chú kỳ lạ thật". Cô bé ngồi xổm xuống để cậy vài miếng sơn móng lấp lánh màu xanh lơ long ra trên móng cái. Vẻ tổn thương của cô bé làm anh lo lắng, như Isabel, cô bé cần cứng rắn lên.
"Giờ là lúc kết thúc chuyện vãn rồi. Stef. Chuyện nhện nhiếc là tin cũ rồi. Cháu thông minh và khỏe mạnh đủ để xử lý chuyện đó mà không phải chạy tới Bố và Mẹ giữa đêm như một đứa trẻ lớn nữa".
Cô bé trao anh cái nhìn kiêu kỳ học được từ mẹ "Tiến sĩ Isabel bảo chúng ta cần nói về cảm giác của mình".
"Phải, chú biết cháu cảm thấy thế nào về lũ nhện và chú mệt vì cứ phải nghe mãi chuyện đó. Dù sao cháu đang làm vài thứ để chuyển tải cảm xúc"
"Đó là điều cô ấy nói. Bởi cháu lo lắng về bố và mẹ".
"Cháu chắc chắn không cần lo lắng về họ lúc này".
"Chú không nghĩ rằng cháu nên sợ lũ nhện nữa à?" Nhìn cô bé vừa buộc tội vừa nghi ngờ, nhưng anh cũng nghĩ đã phát hiện một tia hy vọng.
"Cháu không phải thích chúng, nhưng thôi coi chúng quan trọng đến thế đi. Đương đầu với điều làm cháu sợ hãi tốt hơn là cứ tiếp tục chạy trốn nó".
Đạo đức giả. Khi anh chưa bao giờ buộc mình phải đương đầu với sự trống rỗng hàng thập nhiên bên trong mình?
Cô bé gãi hông. "Chú có biết chúng cháu sẽ đi học ở đây không?"
"Chú có nghe". Jeremy rõ ràng đã đã dẫn đầu các chị em trong cuộc nổi loạn chống lại cố gắng dạy học tại nhà của Tracy, kết thúc bằng việc Harry viết một tấm séc tới quan chức địa phương để lũ trẻ có thể đến trường ở Casalleone đến khi chúng rời đi vào tháng 11. Harry đã hỏi ý kiến anh, Ren chỉ rõ rằng chúng sẽ phải nói được tiếng Ý đủ để ít nhất là trao đổi, và anh nghĩ đó sẽ là trải nghiệm tốt cho chúng.
"Chú sẽ cưới tiến sĩ Isabel à?"
"Không!"
"Sao không? Chú thích cô ấy mà?"
"Bởi tiến sĩ Isabel quá dễ thương đối với chú, đó là lý do".
"Cháu nghĩ chú dễ thương".
"Đó là bởi cháu là người dễ dụ dỗ".
Cô bé ngáp và trượt tay vào tay anh. "Chú đưa cháu về giường nhé?"
Anh nhìn xuống đỉnh đầu cô bé, rồi kéo cô bé sát lại trong một cái ôm nhanh. "Được thôi, nhưng chỉ bởi chú chán rồi".
*****
Sáng hôm sau họ tập trung trước biệt thự gặp nhà Briggs trước khi lên đường, dù họ không đi xa. Ren dúi cho Jerremy vài cái đĩa CD mà anh biết lũ trẻ thích, nhận cái hôn ướt đẫm của Connor, khen ngợi cú nhào lộn sau chót của Brittany, và cho Steffie lời động viên phút cuối về việc không được là người nhút nhát. Isabel bận bịu, nói chuyện với mọi người trừ anh. Anh không ngạc nhiên khi cô phá bĩnh. Trong thế giới của cô, thực tế anh không nói gì về việc kịch bản đã đến bị xem như sự phản bội lớn.
Khi chiếc xe khuất sau con ngõ, cô vẫy tay chào Anna, rồi hướng về căn nhà nông trại. Marta chuyển vào với Tracy giúp chăm sóc bọn trẻ và Isabel hẳn chỉ có một mình ở đó. Khi anh nhìn cô đi về phía lối nhỏ, cái bánh anh ăn trong bữa sáng nằm như một cục bướu cứng ngắc trong bụng. Có lẽ anh nên vượt qua chuyện này. "Dừng lại đã", anh nói. "Anh có vài thứ cho em".
Cô quay lại. Anh túm chiếc áo len đen cô thắt ngang eo, hai tay buộc chặt gọn ghẽ. Mọi thứ ở cô đều ngăn nắp, ngoại trừ cảm xúc cô dành cho anh. Chẳng phải cô vẫn chưa hiểu cô đã mắc kẹt trong cám dỗ của sự cấm đoán? Và cô không phải là người duy nhất.
Anh nhặt kịch bản để giữa những chấn song bao lơn, mang tới chỗ cô và chià ra. "Em cầm đi"
Cô chẳng nói gì. Cô chỉ nhìn.
"Nào, đọc đi".
Cô cũng không mỉa mai như anh. Thay vào đó, cô gật đầu và kẹp nó dưới cánh tay.
Khi nhìn cô đi xa, anh tự nhủ mình đã làm đúng. Nhưng, Chúa ơi, anh nhớ việc đã có cô trong đời. Anh nhớ mọi điều về thời khắc họ bên nhau... ngoại trừ sự chắc chắn phiền muộn rằng dù sao anh đã làm hỏng cô.
*****
Anh dành phần còn lại của buổi sáng ở vườn nho để tránh xa việc phi tới gói thuốc gần nhất. Khi lắng nghe Massimo, anh cố không nghĩ về cảnh có thể Isabel lúc này đang đọc kịch bản hay cô sẽ phản ứng thế nào. Thay vào đó, anh nhìn người đàn ông già ngắm bầu trời và trầm tư suy nghĩ về tất cả những thảm họa có thể diễn ra trước lễ vendemia ngày hôm sau - một cơn bão bất ngờ, một làn sương sớm sẽ biến những trái nho chín mọng thành một đám chất lỏng đặc quánh nhỏ giọt.
Khi anh không thể xử lý tâm trạng u ám của Massimo nữa, anh trở về biệt thự, nhưng nó như trống rỗng buồn rầu khi thiếu lũ trẻ chạy quanh. Anh quyết định đi bơi khi Giulia xuất hiện tìm Isabel.
"Cô ấy ở ngôi nhà nông trại", anh nói với cô.
"Anh đã đưa cái này cho chị ấy à? Chị ấy muốn em gọi cho cháu gái lão Paolo lần nữa và hỏi về những món quà ông ấy gửi tặng. Em đã nói với Josie tối qua, và đây là tất cả những gì cô ấy nhớ".
Ren cầm lấy tờ giấy cô đưa và nghiên cứu danh sách. Nó là những đồ thực tế, những vật dụng cho nhà và vườn: chảo gốm, một bộ dụng vụ đốt lò, đèn ngủ, giá để chìa khóa, túi đựng nấm khô, rượu, dầu ô liu. Ngón tay anh gõ nhẹ tờ giấy. "Đèn bàn ... có lẽ phần đế..."
"Bằng thạch cao, và quá nhỏ. Em đã hỏi rồi".
"Cũng đáng để thử". Anh gập tờ giấy và nhét vào ví. Dù anh không tin vào sức mạnh của bức tượng, anh không thích sự thật là anh không thể giúp tìm ra nó. Tuy anh cảm thấy lẽ ra mình phải tìm được cách hoàn tất việc này.
Sau khi Giulia đi, anh tới bể bơi làm vài vòng. Nước giá ngắt nhưng không đủ lạnh để làm anh tê cóng, điều mà anh vui mừng chào đón, Khi mệt lử, anh lật ngửa lên, và đó là lúc anh thấy Isable ngồi bên chiếc ô.
Cô vắt chéo chân và khoanh sang một bên. Chiếc mũ cói đổ bóng xuống mặt cô và kịch bản nằm trong lòng. Anh ngụp xuống, rồi nổi lên ngày càng xa khi anh le lói một ước mơ hèn nhát trì hoãn điều không tránh khỏi. Cuối cùng anh thúc mình lên bờ tới bàn và chộp lấy khăn tắm.
Cô nhìn anh đi tới chỗ cô. Thông thường cuộc chiến giữ mắt cô không trôi tới đũng quần sẽ làm anh thích thú, nhưng hôm nay anh không cảm thấy muốn cười.
"Đó là một kịch bản tuyệt vời", cô nói.
Rõ ràng cô quyết định xoa dịu anh trước khi bắt tay vào giết chóc. Anh đóng vai một ngôi sao màn bạc mệt mỏi, ngồi phịch xuống gần cô, ngửa đầu, nhắm mắt hướng về ánh mặt trời. "Phải".
"Không khó để hiểu sao anh lại không muốn em xem nó".
Một thái độ cáu kỉnh là cách nhanh nhất để đi tới kết cục tồi tệ. "Anh không cần bài thuyết giảng nào đâu".
"Em không thuyết giảng. Đây không phải là bộ phim em sẽ xếp hàng vào xem, nhưng em biết mình là ngoại lệ. Những nhà phê bình sẽ thích nó, và khán giả cũng vậy".
Anh mở bừng mắt. Thay vì tấn công anh trực diện, cô đã đánh lén.
"Em có thể hiểu tại sao anh phấn khích về nó", cô tiếp tục. "Vai này sẽ đẩy anh tới những giới hạn. Anh sẽ đạt đến chỗ nghề nghiệp của anh hiện giờ cần".
Anh không thể chịu được hơn nữa và anh nhảy khỏi ghế. "Hắn là kẻ lạm dụng trẻ em!".
Cô chớp chớp mắt. "Em biết đó không phải là lý do anh ký hợp đồng, nhưng đó sẽ là thử thách diễn thú vị". Cô lấy ba cái chuyện nhảm nhí đó để cười anh. "Anh cực kỳ tài năng, Ren, anh đã đợi một vai diễn như thế suốt cả sự nghiệp của mình".
Anh xô cái ghế ra và đi về phía bể bơi. Vào lúc đó, anh gần như ghét cô. Cô luôn có lý, quá công bằng không hề nhân nhượng, và giờ anh sắp phải phun ra các chi tiết. "Dường như em không để ý rằng anh đã dành thời gian với mấy bé gái nhà Tracy bởi anh đã dùng chúng để nghiên cứu".
"Vâng, em biết điều đó".
"Anh quay về phía cô. Steffie và Brittany! Những đứa bé tuyệt vời. Em không hiểu à? Anh đã cố đội lốt của Street và nhìn chúng qua con mắt của hắn".
Vành chiếc mũ đổ bóng xuống mặt cô nên anh nghĩ đã bỏ lỡ những biểu hiện trên đó. Rôi cô xoay đầu và anh thấy mình không bỏ lỡ gì hết. Mắt cô tràn đầy thông cảm. "Em chỉ có thể hình dung điều đó hẳn đã khó khăn thế nào đối với anh".
Rồi anh để mất nó. Đối với cô lột da anh không không đủ. Cô phải ăn mòn đến tận xương tủy anh. "Khốn khiếp!". Anh ghét sự nhân hậu, lòng trắc ẩn ở cô. Anh ghét mọi điều chia rẽ cô khỏi anh. Anh phải đi thôi, ngoại trừ chân anh không cử động nổi, và điều tiếp theo anh biết, cánh tay cô quàng quanh eo anh.
"Tội nghiệp Ren". Cô áp má vào ngực anh. "Dù luôn mỉa mai, anh tôn thờ mấy cô bé ấy. Phải chuẩn bị sẵn sàng cho vai này chắc thật kinh khủng".
Anh muốn đẩy cô ra, nhưng cô là sự an ủi đối với vết thương của anh, và anh kéo cô lại gần. "Khỉ gió là chúng thật là quá tin cậy".
"Và anh đáng được tin cậy hoàn toàn".
"Anh đã sử dụng chúng".
"Anh cực kỳ cẩn thận với công việc. Tất nhiên anh cần hiểu lũ trẻ để đóng vai này. Anh không phải là mối đe dọa với mấy cô bé ấy, không một giây nào hết".
"Chúa ơi, anh biết điều đó, nhưng..." Cô không muốn đi. Tận cùng trí óc mình anh biết điều đó có nghĩa anh sẽ phải bắt đầu tất cả trở lại. Nhưng không phải hôm nay, không phải lúc này.
Bất chấp logic, anh muốn nói với cô về chuyện này. Anh lui vài bước, tạo khoảng cách giữa họ để anh không lo về việc làm ảnh hưởng tới cô. "Kịch bản đó... hay hơn kịch bản gốc của Jenk nhiều. Nhiều lần khán giả sẽ thực sự bị cuốn vào với Street, dù cho hắn ta chỉ là con quái vật".
"Đó là điều khiến nó tuyệt vời và khủng khiếp".
"Nó cho biết một con quỷ có thể quyến rũ chừng nào. Mỗi người xem phim sẽ phải nhìn vào bản thân họ. Jenks thật xuất sắc. Ông ấy biết điều đó. Anh chỉ..." Miệng anh dường như khô lại.
"Em hiểu".
"Anh đang biến mình thành kẻ hèn nhát khốn khiếp".
"Đừng chử thề. Và anh luôn là một kẻ nhút nhát. Nhưng anh cũng là một nghệ sỹ tuyệt vời tới mức không ai hiểu nổi".
Isabeel hy vọng làm anh cười, nhưng anh bị mắc kẹt trong đống hỗn loạn bên trong không cười nổi. Điều này giải thích tại sao gần đây anh quá cáu kỉnh. Anh càng muốn đóng vai đó chừng nào, anh càng kinh tởm nó chừng ấy.
"Đó là bộ phim về Street", anh nói. "Nathan, vai anh hùng, cơ bản chỉ là một tờ giấy trắng".
"Anh chưa bao giờ gặp vấn đề gì trong việc tách biệt khỏi nhân vật của anh trong quá khứ, và anh sẽ chẳng có vấn đề gì với vai này".
Cô định dùng lời lẽ an ủi anh, nhưng anh dường như còn hoang mang hơn.
"Anh không hiểu em", anh nói. "Em nên ghét chuyện này. Em chẳng phải là người đề xuất việc chỉ đưa những bụi tiên tốt lành vào thế giới này hay sao?"
"Đó là cách em sống cuộc đời mình. Nhưng chẳng có gì đơn giản khi dính tới nghệ thuật, đúng không? Nghệ sĩ phải chuyển tải thế giới theo cách họ thấy, và cách nhìn của họ không phải luôn tốt đẹp"
"Em có nghĩ bộ phim này là nghệ thuật không?"
"Phải. Và anh cũng vậy, hay anh sẽ không tham gia".
"Chỉ là... Anh ước... Khỉ thật, anh ước đại diện của anh bắt họ phải để tên anh trên đầu đề".
Sự ầm ĩ của anh không biến cô thành kẻ ngốc, và tim cô đau đớn vì anh. Sự thực anh quá xung đột có lẽ nghĩa là cuối cùng anh cũng phát mệt vì phải lẩn xuống con đường tối. Có lẽ anh đã sẵn lòng đóng vai anh hùng khi chuyện này qua đi. Đó là lúc anh vượt qua quan điểm hẹp hòi về bản thân, cả về mặt nghệ sĩ và con người.
Tuy vậy, hiện giờ, cái nhìn trân trối của anh không có gì ngoài sự hoài nghi. "Giờ em miễn thứ cho anh về tội lỗi mà anh sắp thú nhận".
"Làm bộ phim này không phải tội lỗi. Và em khó ở vị trí để có thể cho lời xá tội được".
"Em là người tốt nhất anh có".
"Ôi, Ren", cô tiến về phía anh và giơ tay vén tóc khỏi trán anh. "Khi nào anh mới bắt đầu nhìn nhận mình là chính mình chứ không phải người anh nghĩ?"
"Em lúc nào cũng là một kẻ thúc giục".
Cô tự nhủ cô là người tình chứ không phải là bác sĩ chữa bệnh cho anh, và việc của cô không phải là chữa trị, đặc biệt khi cô còn chẳng hàn gắn được chính mình. Cô bắt đầu lùi lại, nhưng anh giữ tay cô chặt đến phát đau. "Ta đi thôi".
Cô thấy điều gì gần như sự tuyệt vọng trên mặt anh. Anh kéo cô tới ngôi nhà nông trại, tới giường ngủ. Cô biết rằng có gì sai, nhưng dù vậy cô bắt lấy cơn xúc động của anh và xé quần áo mình cũng nhanh như anh làm với áo quần của anh vậy.
Khi họ ngã trên tấm ga, cô kéo anh lên mình. Cô muốn anh xoá đi linh cảm rằng chuyện này đang tới hồi kết thúc nhanh hơn và không ai trong số họ có thể ngừng nó lại. Anh túm lấy khoeo chân cô và tách ra. Cực điểm ở cô vụn vỡ nhưng không phải niềm vui sướng- có bóng tối chạy qua mặt trời.
*****
Ren quàng khăn tắm quanh eo và đi xuống bếp. Anh đã mong đợi nhiều phản ứng từ cô sau khi đọc kịch bản, nhưng sự chấp nhận - chưa nói đến sự ủng hộ thực sự - không nằm trong danh sách đó. Chỉ một lần anh muốn cô cư xử theo cách anh vẫn mong đợi, nhưng thực tế cô chưa bao giờ làm thế thêm một lý do khiến anh không thể có đủ cô.
Anh bắt đầu cảm thấy gì như... từ "hoảng sợ" lọt vào đầu, nhưng anh đẩy nó ra. Anh không hoảng sợ, không ngay cả vào cuối bộ phim khi anh phải chịu một cái chết thê thảm biết trước. Anh chỉ cảm thấy... rối bời, chính là vậy.
Trên gác anh nghe tiếng nước chảy khi cô đổ nước vào bồn tắm. Anh hy vọng, cô kỳ cọ thật kỹ những vết bẩn anh đã để lại trên da cô, những vết cô không nhìn thấy được nhưng anh biết vẫn ở đó.
Anh đập tay vào hông tìm thuốc lá, nhớ ra mình chỉ quàng một chiếc khăn tắm. Khi anh chậm rãi tới bồn rửa lấy một ly nước, một xấp thư nằm trên bàn thu hút sự chú ý của anh. Gần đó một phong thư căng phồng mang địa chỉ trả lại của nhà xuất bản thành phố New York của cô. Anh liếc vào chiếc trên cùng.
Tiến sĩ Favor thân mến
Tôi chưa bao giờ viết thư cho người nổi tiếng như chị trước đây nhưng tôi đã nghe những bài giảng của chị khi chị tới Knoxvill, và nó đã thay đổi toàn bộ thái độ của tôi trước cuộc đời. Tôi đã trở nên mù quáng khi tôi mới bảy...
Anh kết thúc bức thư và lấy chiếc tiếp theo.
Isabel thân mến.
Tôi hy vọng chị không phiền khi tôi gọi chị bằng tên, nhưng tôi cảm thấy như chị là bạn tôi, và tôi viết lá thư này cho chị trong đầu đã lâu. Khi tôi đọc trên báo về mọi rắc rối chị gặp phải, tôi quyết định, tôi cần viết nó vì sự thật. Bốn năm trước khi chồng tôi bỏ tôi và hai đứa con, tôi đã quá đau đớn tới mức không thể gượng dậy khỏi giường. Rồi bạn thân nhất mang tới cho tôi băng hình một bài giảng của chị mà cô ấy mượn trong thư viện. Đó là tất cả về sự tin tưởng vào bản thân chị và nó đã thay đổi cuộc sống của tôi. Lúc này tôi đã có GED, và tôi đang theo học các lớp...
Anh xoa bụng, nhưng sự nôn nao anh cảm nhận chẳng liên quan gì tới thực tế là anh đã quên bẵng chuyện ăn uống.
Cô Favor thân mến.
Cháu 16 tuổi và vài tháng nữa sẽ thử tự vẫn bởi cháu nghĩ có lẽ cháu là gay. Ai đó đã để quên cuốn sách cô viết ở Starbucks, và cháu nhặt được. Cháu nghĩ có lẽ cô đã cứu đời cháu.
Khi ngồi xuống bàn, anh nhận thấy mình bắt đầu vã mồ hôi.
Isabel Favor,
Chị có thể gửi cho tôi một tấm ảnh chụp tự động của chị được không? Nó có ý nghĩa rất lớn. Khi tôi bị thôi việc...
Tiến sĩ Favor,
Vợ tôi và tôi nợ chị cuộc hôn nhân của chúng tôi. Chúng tôi gặp rắc rối về tiền nong,và ...
Cô Favor thân mến.
Tôi chưa bao giờ viết thư cho người nổi tiếng trước đây, nếu chuyện không phải vì cô...
Tất cả những lá thư đều được viết sau cú ngã đau của Isabel, nhưng người viết chẳng quan tâm đến. Họ chỉ quan tâm tới những gì cô đã làm cho họ.
"Khá cảm động nhỉ?" Isabel đứng trên ngưỡng cửa, thắt chiếc áo choàng tắm ở eo.
Nút thắt trong bụng anh đã dâng tới cổ. "Sao em nói vậy?"
"Hai tháng. Mười hai lá thư". Cô đút tay trong túi áo và trông không vui. "Trong những ngày vàng son của em, chàng trai ạ, chúng tới chật cứng hòm thư".
Những là thứ rơi xuống sàn nhà khi anh bật khỏi bàn. "Cứu giúp tâm hồn dựa vào chất lượng hơn là số lượng, đúng chứ"
Cô nhìn anh lạ lẫm. "Em chỉ muốn nói rằng em đã có quá nhiều, và em đã thổi bay mọi thứ".
"Em chẳng thổi gì hết! Đọc những lá thư này. Chỉ cần đọc cái thứ khỉ gió này và thôi cảm thấy hối tiếc chết tiệt về mình".
Anh đang cư xử như một gã khốn, bất kỳ phụ nữ nào khác sẽ xé anh ra. nhưng không phải Isabel. Không phải thánh nữ này. Cô thậm chí không nhăn mặt. Nhìn cô rầu rĩ và điều đó cứa vào lòng anh.
"Có lẽ anh đúng", cô nói.
Cô khẽ khàng quay đi. Anh bắt đầu xin lỗi khi anh thấy mắt cô từ từ nhắm lại. Anh không thể xử lý việc này. Anh biết cách giải quyết với những phụ nữ khóc lóc, hay la hét, nhưng anh làm sao giải quyết với người phụ nữ đang cầu nguyện đây? Đó là lúc lại nghĩ về vai anh hùng, dù nó có chống lại bản tính tự nhiên của anh đến thế nào. "Anh phải trở về. Hẹn gặp em sáng mai trong lễ vendemmia"
Cô không nhìn anh, không trả lời, ai có thể đổ lỗi cho cô? Tại sao lại nói chuyện với quỷ khi Chúa là người đồng hành được lựa chọn của anh chứ?
Bất chấp những vòm cong khổng lồ của căn phòng và những bức tranh tường về tôn giáo, không khí hết sức dân dã. Lũ trẻ nhà Briggs săn lùng những chiếc bánh bao nhân thịt bé xíu quanh đĩa và tọng đầy những miếng pizza nhà làm. Ren yêu cầu món mì hạt dẻ lần thứ hai, và Isabel thích thú với những lát ngô thái mỏng, bánh quy nướng giòn ở bên ngoài nhưng mềm và ướt bên trong. Có những khối pho mát pecorino béo ngậy, những trái vả nhúng sô cô la và rượu, loại vang màu đỏ sống động từ vườn nho của họ và rượu vang trắng hoa quả Cinque Terre.
Ren đúng là người Ý, trước đó anh vốn thích một bữa tiệc vui vẻ, nên đã viện sự ra đi sáng hôm sau của gia đình Briggs như một cái cớ để mời bạn bè tới bữa tiệc. Vittorio và Giulia ngồi bên bàn cùng những thành viên khác của gia đình Massimo và Anna. Bác sĩ Andrea Chiara vắng mặt một cách đáng lưu ý dù Isabel gợi ý là nên mời anh ta.
Massimo nói về lễ vendemia, vụ thu hoạch nho sẽ bắt đầu trong hai ngày tới, trong lúc Anna và Marta chạy lên chạy xuống mang thêm thức ăn tới bàn. Không ai nói chuyện về bức tượng. Họ đã kết thúc việc tìm kiếm trong rừng oliu bằng máy dò kim loại và chẳng tìm thấy gì.
"Chị luôn thật dễ thương với cô ta", Giulia nói khẽ với Isabel, để Tracy, người ngồi cuối bàn không nghe lỏm được. "Nếu cô ta là vợ trước của Vittorio, em sẽ ghét cô ta".
"Không, nếu Vittorio cố hết sức thoát khỏi cô ấy như Ren", Isabel đáp lời.
"Dù vậy...", Giulia gõ nhẹ. "À, em không muốn biến chị thành kẻ ngốc đâu, em biết. Chỉ là sự ghen tị khiến em không thích cô ấy. Vài phụ nữ chỉ cần nhìn thấy đàn ông là chửa. Ngay cả cháu gái của lão Paolo là Jossie cũng mang bầu lần nữa rồi".
"Chị ở cùng bọn trẻ lúc em bảo Ren em đã nói chuyện với cô gái. Cô ấy nói gì vậy?"
Giulia lấy một ổ bánh. "Là cô ấy chửa, lần thứ hai". Cô trao Isabel nụ cười nhạt thếch. "Đôi khi em nghĩ mọi người trên thế giới đều chửa. Điều đó khiến em tủi thân, chẳng tốt chút nào".
"Cô ấy không biết gì về bức tượng à?"
"Rất ít. Sau cái chết của mẹ, Josie nói chuyện với lão Paolo không dễ, bởi tiếng Ý của cô ấy không tốt lắm .Nhưng họ vẫn giữ liên lạc và ông lão luôn gửi quà cho cháu gái".
"Quà á? Em có nghĩ..."
"Không có bức tượng. Em đã hỏi, đặc biệt sau khi cô ấy nói cô ấy đã khó mang bầu đứa trẻ đầu tiên".
"Có lẽ lấy danh sách mọi thứ lão gửi đi thì hay hơn. Có thể có đầu mối ở đâu đó. Một bản đồ giấu trong một cuốn sách, một chiếc chìa khóa...thứ gì đó".
"Em không nghĩ về điều đó. Em sẽ gọi lại cho cô ấy tối nay'.
"Bô!". Connor thét đinh tai ở ghế ngồi ở phía cuối bàn ngay khi bánh táo xuất hiện.
Harry và Tracy nhảy lên cùng lúc.
"Con muốn con trai!'Nó trỏ tay vào Ren, người đang nhăn nhó.
"Gimme nghỉ tí đi, công tử. Đi với bố đi"
"Muốn mẹ cơ!"
Tracy đập đen đét hai cánh tay như một con gà phát cuồng. "Đừng cãi nhau với nó. Nó sắp gây C-H-U-Y-Ệ-N đấy"
"Nó không dám đâu". Ren trao thằng bé cái nhìn chết chóc. Connor giúi ngón tay vào miệng và cười khúc khích.
Ren thở dài, đầu hàng điều không tránh khỏi.
"Anh ấy mất một lúc mới hiểu được điều này, nhưng anh ấy đã rèn nó ngồi bô một lần rồi". Tracy khoe với Fabiola khi Ren xách Connor từ bàn xuống. "Em đoán sau bốn đứa con cuối cùng anh ấy cũng tìm ra cách hoàn thành công việc".
Ren khịt mũi từ phòng bên cạnh.
Một giờ biến thành hai. Một chai rượu vừa làm cháy cổ họng xuất hiện cùng với vinsanto (rượu khai vị) ngọt hơn để nhúng cantucci (bánh qui Tuscany) điểm hạt phỉ. Những cơn gió nhẹ xuyên qua khung cửa mở rộng trở nên lạnh buốt, nhưng Isabel để áo len ở ngôi nhà nông trại khi cô chuyển đồ trở lại vào sáng đó. Cô đứng dậy chạm vào vai Ren, ngắn gọn chấm dứt cuộc thảo luận của anh với Vittorio về chính trị Ý. "Em sẽ lên gác mượn một chiếc áo len của anh nhé".
Anh lơ đãng gật đầu và trở lại cuộc trò chuyện.
Phòng ngủ chính trong căn biệt thự vẫn giữ những đồ gỗ nặng nề màu tối, bao gồm cả một chiếc tủ quần áo chạm khắc bằng tay, những chiếc gương mạ vàng và một chiếc giường với bốn chân to tướng. Chiều qua cô và Ren đã tranh thủ một giờ giữa mọi việc khi gia đình Brigg khuất tầm nhìn. Một cơn run rẩy chạy suốt người, cô cân nhắc khả năng mình có thể trở thành kẻ nghiện sex. Nhưng cô biết có khả năng cô nghiện Lorenzo Gage hơn.
Cô đi về phía ngăn kéo, sựng lại khi thấy có gì đó trên giường. Cô tới gần hơn xem đó là gì
******
Ren đã uống khá nhiều rượu, vượt quá mức trung bình. Tối nay anh định sẽ tỉnh táo khi nằm xuống vui vẻ với tiến sĩ Isabel. Anh cảm thấy như một chiếc đồng hồ khổng lồ bắt đầu gõ nhịp trên đầu họ, đếm thời gian còn lại. Chưa tới một tuần nữa, anh phải tới cuộc họp ở Rome, và không lâu sau đó anh sẽ đi vì sự đúng đắn. Anh nhìn quanh tìm cô rồi nhớ cô đã tới phòng ngủ để mượn áo len của anh.
Một tiếng chuông báo động reng lên trong đầu. Anh lùi khỏi chiếc bàn và lao lên gác.
Isabel nhận ra bước chân anh ở hành lang. Anh có một kiểu đi riêng, những bước chân chừng mực, nhẹ nhàng và duyên dáng đối với người đàn ông cao lớn như thế. Anh thong thả bước qua ngưỡng cửa, đút tay trong túi. "Thấy áo len chưa?"
"Vẫn chưa".
"Có một chiếc màu xám trong tủ". Anh thơ thẩn ngang qua thảm. "Đó là chiếc nhỏ nhất anh có".
Cô ngồi lên cạnh giường, cầm kịch bản cô vừa thấy. "Anh nhận được nó khi nào vậy?"
"Có lẽ tốt hơn em lấy cái áo len xanh. Cái đó à? Vài ngày trước. Cái áo xanh sạch tinh, nhưng anh đã mặc cái áo xám vài lần rồi"
"Anh chẳng nói gì về nó cả".
"Chắc chắn là có". Anh lục lọi khắp các ngăn kéo.
"Anh chưa nói với em anh đã nhận được kịch bản này".
"Ở đây khá lộn xộn, nếu em không để ý".
"Không phải sự lộn xộn đó".
Anh nhún vai, rút ra một chiếc áo len, rồi sục tìm cái khác.
Cô di ngón cái lên tít. "Sao anh không nói về chuyện đó?"
"Có rất nhiều chuyện đang diễn ra".
"Chúng ta nói chuyện suốt mà. Anh chẳng nói một lời nào".
"Anh đoán anh còn không nghĩ về nó nữa kia".
"Em thấy chuyện đó hơi khó tin, bởi em biết cái này quan trọng với anh tới mức nào".
Dù chuyển động ấy hết sức nhẹ, cơ thể anh dường như duỗi thẳng ra, gần giống một con rắn trước khi tấn công. "Chuyện này bắt đầu nghe như một cuộc thẩm vấn vậy".
"Anh bảo em anh háo hức được đọc kịch bản cuối cùng đến thế nào. Thật lạ làanh chưa bao giờ đề cập tới việc nó đã ở đây".
"Chẳng có gì lạ với anh cả. Công việc của anh là chuyện riêng".
"Em hiểu". Phút trước cô vẫn đang nhớ cuộc ân ái của họ với sự thích thú, giờ đây, cô cảm thấy phiền muộn và hơi rẻ rúng. Cô là người phụ nữ anh đã ngủ cùng, không phải bạn anh, còn không phải là một người tình thực sự, bởi người yêu chia sẻ với nhau nhiều hơn chỉ là thể xác.
Anh không nhìn vào mắt cô. "Dẫu sao em cũng chẳng thích các phim của anh. Sao em lại quan tâm?"
"Bởi anh quan tâm. Bởi chúng ta đã nói chuyện về nó. Bởi em kể anh nghe về công việc của em. Chọn một cái đi".Cô quăng kịch bản xuống và đứng dậy khỏi giường.
"Em đang chuyện bé xé ra to đấy. Anh chỉ... Jenks đã thay đổi chiều hướng một chút, thế thôi. Anh vẫn đang xử lý. Em đúng. Anh nên nói gì đó. Nhưng anh nghĩ anh không muốn phải tranh luận về nó với em lần nữa. Thành thực mà nói, Isabel, anh hơi mệt vì cứ phải bảo vệ việc anh làm để kiếm sống".
Đầu tiên là cơn giận của anh, sau đó là tội lỗi của anh, giờ anh đã tấn công. Thật cổ điển. Cô muốn trả đũa, nhưng đó không phải cách xây dựng những mối quan hệ lành mạnh, và cô cần mối quan hệ này lành mạnh tới mức nghẹn thở.
"Được thôi. Đúng rồi". Cô rà ngón tay lên chiếc vòng và hít một hơi sâu. "Em đã chỉ trích và em phải dừng lại. Nhưng em không thích bị bịt miệng".
Anh đẩy cái ngăn kéo sập lại bằng gối. "Chúa ơi, em làm nó nghe như chúng ta.. chúng ta có... Khốn khiếp".
"Một mối quan hệ?" Lòng bàn tay cô lạnh và ướt. "Đó có phải là điều anh cố nói không? Em khiến nó nghe như chúng ta có mối quan hệ?"
"Không. Chúng ta có mối quan hệ. Một mối quan hệ tuyệt vời. Anh hài lòng về nó. Nhưng..."
"Nó chỉ là sex thôi phải không?"
"Này! Em là người đặt ra luật lệ, nên đừng đổ điều này lên anh".
"Đó là điều anh nghĩ em đang làm ư?"
"Điều anh nghĩ em đang làm là cư xử với anh như một trong những bệnh nhân chết tiệt của em".
Cô không thể làm điều này hơn nữa. Cô không thể bình tĩnh và lắng nghe. Cô không thể đáp trả điều anh đang nói với cô, rồi xử lý nó bằng những nguyên tắc mà cô tin tưởng sâu sắc. Anh đúng. Cô là người tạo ra luật lệ, và giờ cô đang xâm phạm chúng. Nhưng những luật lệ đó đã tạo nên cả một quãng đời đầy xúc cảm lúc trước.
Cô vòng tay ngang ngực tự ôm mình. "Thứ lỗi cho em, rõ ràng em đã vượt quá giới hạn".
"Em mong đợi quá nhiều, thế thôi. Anh không phải là thánh như em, và anh chưa bao giờ giả vờ như vậy, nên thôi đi, được không?"
"Tất nhiên" Cô chậm rãi ra cửa, nhưng trước khi cô tới đó, anh gọi với theo từ sau lưng cô.
"Isabel..."
Vị thánh lẽ ra đã ngoảnh lại để họ có thể giải quyết chuyện này, nhưng cô không phải là thánh, nên cô bước tiếp.
*****
Ren đứng trên khung cửa tối sẫm lại nhìn ra hàng tượng bằng đá hoa cương sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng gội khắp khu vườn. Ngôi biệt thự yên ắng ngoại trừ tiếng saxophone buồn bã của Dexter Gordon phía sau anh. Harry và Tracy đã trở về nhà trong đêm nên Isabel lại có ngôi nhà nông trại, nhưng họ đã lên giường hàng tiếng trước. Ren dụi mắt. Tiến sĩ Isabel Favor, kẻ sùng tín vĩ đại trong việc nói ra mọi điều đã quay lưng lại và bỏ đi. Chẳng phải anh đổ lỗi cho cô vì điều ấy, bởi anh đã là một cái gai khó chịu.
Nữ tướng của anh có quá nhiều điểm dịu dàng, và anh bắt đầu làm đau từng chỗ một. Nhưng nó đã đau hay là vừa đau? Và anh không thể để cô cứ xía mũi vào tâm hồn anh, đào vào mọi ngóc ngách của sự tự chán ghét mà anh mang theo lâu tới chừng nào anh còn nhớ được. Cô đã đặt điều kiện cho mối quan hệ của họ. "Chuyện này chỉ là sex", cô nói. "Một cam kết ngắn ngủi về thể xác".
Anh đốt thuốc. Sao cô cứ phải thúc giục khốn khiếp đến thế? Cô sẽ bắn thẳng như một hòn đạn khi nhận ra anh sắp đóng vai một kẻ lạm dụng trẻ em. Không chỉ vậy, cô còn biết anh đã dành nhiều thời gian với các bé gái đến thế nào. Cô đã cộng hai với hai chỉ trong một nhịp tim và tìm ra anh đã chơi với chúng như một phần nghiên cứu của anh. Rồi tất cả thực sự hỗn độn, và như thế anh đã mất đi sự tôn trọng nhỏ nhoi anh đã dành được từ cô.
Anh rít một hơi sâu. Đây là sự trừng phạt của anh vì đã dính tới một phụ nữ đứng đắn. Tất cả những gì nữ thần hấp dẫn đã cuốn hút anh, giờ anh phải chịu đựng vì nó. Thức ăn không còn ngon khi họ không còn bên nhau, nhạc nghe không còn thấy ngọt ngào nữa. Anh lẽ ra phải dần phát ngán lên với cô. Thay vào đó, anh chán nản khi thiếu cô.
Anh có thể trở lại trong sự tha thứ của cô bằng một lời xin lỗi đơn giản. Rất tiếc anh đã không nhượng bộ em. Cô sẽ không giữ mãi mối hận thù, và không như anh, cô không biết làm sao hờn dỗi. Cô xứng đáng một lời xin lỗi, nhưng sau đó thì sao? Chúa giúp cô, cô đang phải lòng anh. Anh không muốn biết điều đó, thậm chí với chính mình, nhưng cô thể hiện rõ mọi cảm xúc của mình. Anh có thể thấy điều đó trong mắt cô, nghe nó trong giọng cô. Người phụ nữ khôn ngoan nhất anh biết và cô phải lòng người đàn ông để lại dấu vết hoen ố vô hình trên da cô bất cứ khi nào anh chạm tới. Và điều tồi tệ nhất - điều anh không thể tha thứ cho mình - là cảm thấy tuyệt làm sao khi nhận lấy tình yêu của một phụ nữ đứng đắn.'
Cơn giận của anh, đặt nhầm chỗ như thường lệ, lại trồi lên. Cô hiểu anh hơn bất cứ ai theo nhiều cách, vậy sao cô không bảo vệ mình? Cô xứng đáng có một người với quá khứ trong sạch. Một hướng đạo sinh, chủ tịch hội sinh viên, ai đó dành cả những tuần nghỉ lễ (spring break) dựng nhà cho người nghèo chứ không lãng phí nó.
Anh rít hơi thuốc cuối cùng và gẩy cuống xuống ban công. Axit cháy trong lõm thượng vị. Bất cứ gã xấu xa nào dạng như anh đều lợi dụng tình huống này. Tận hưởng những gì dành được và ra đi không băn khoăn day dứt. Những kẻ xấu thì dễ hiểu. Nhưng người tốt sẽ làm gì? Người tốt-nam chính sẽ bỏ đi trước khi nữ chính bị đau đớn hơn nữa. Nam chính sẽ chấm dứt sạch sẽ hết mức có thể và thực hiện bằng cách sẽ rời nữ chính trong cảm giác khuây khỏa và cô ấy sẽ thoát khỏi thảm họa dễ dàng.
"Cháu nghe thấy tiếng nhạc".
Anh nhìn quanh thấy Steffie lạch bạch đi qua sàn đá hoa cương về phía anh. Đây là đêm cuối cùng cô bé ở đây. Khi lũ trẻ đi, cuối cùng anh cũng có chút bình yên và tĩnh lặng. Ngoại trừ anh đã bảo chúng có thể trở về đây bơi hàng ngày.
Cô bé mặc chiếc váy ngủ màu vàng nhạt in hình mấy nhân vật hoạt hình anh đáng lẽ phải nhận ra nhưng không thể. Mái tóc đen ngắn kiểu con trai dựng lên như lưỡi bò và có bé có một vết nhăn trên má. Khi cô bé tới bên, anh biết mình sẽ phải dựa vào tất cả kỹ thuật diễn mà anh từng học để diễn vai Street, bởi dù anh có nghiên cứu bao nhiêu đi nữa, anh cũng không bao giờ hiểu nổi làm sao có người có thể tổn thương một đứa trẻ."Cháu đang mặc gì vậy"
Cô bé kéo chiếc váy ngủ tới đùi và anh nhìn thấy một vết xước mảnh trên bắp chân. "Brittany đá cháu khi em ngủ, và móng cào xước chân cháu".
Anh cần uống. Anh không muốn những bé gái tóc ngắn đến bên anh tìm sự an ủi giữa đêm. Ban ngày là chuyện khác. Anh có thể chia tách bản thân mình và quan sát. Nhưng không phải trong đêm, khi anh cảm thấy cả nghìn tuổi. "Cháu sẽ sống thôi. Về giường ngủ đi".
"Chú cáu kỉnh"
"Đì tìm bố mẹ cháu đi".
Đôi mày đen nhíu sát nhau. "Bố mẹ khóa cửa rồi!"
Anh phải phì cười. "Ừ, cuộc sống khắc nghiệt thế đấy".
"Cháu thấy nhện thì sao?" cô bé phẫn nộ nói. "Ai sẽ giết nó?"
"Cháu chứ ai, bạn nhỏ".
"Nuh-uh".
"Cháu biết chú từng làm gì khi còn bé và thấy nhện không?"
"Dẫm nó thật mạnh".
"Không. Chú bắt nó lên và mang ra khỏi nhà".
Mắt cô bé tròn xoe kinh hãi. "Sao chú làm vậy?"
"Chú thích nhện. Chú từng có một con nhện lông to". Tất nhiên nó đã chết bởi anh không quan tâm đến nó nữa, nhưng anh sẽ không nói cho cô bé điều đó.
"Lũ nhện là những con côn trùng khá dễ thương đấy".
"Chú kỳ lạ thật". Cô bé ngồi xổm xuống để cậy vài miếng sơn móng lấp lánh màu xanh lơ long ra trên móng cái. Vẻ tổn thương của cô bé làm anh lo lắng, như Isabel, cô bé cần cứng rắn lên.
"Giờ là lúc kết thúc chuyện vãn rồi. Stef. Chuyện nhện nhiếc là tin cũ rồi. Cháu thông minh và khỏe mạnh đủ để xử lý chuyện đó mà không phải chạy tới Bố và Mẹ giữa đêm như một đứa trẻ lớn nữa".
Cô bé trao anh cái nhìn kiêu kỳ học được từ mẹ "Tiến sĩ Isabel bảo chúng ta cần nói về cảm giác của mình".
"Phải, chú biết cháu cảm thấy thế nào về lũ nhện và chú mệt vì cứ phải nghe mãi chuyện đó. Dù sao cháu đang làm vài thứ để chuyển tải cảm xúc"
"Đó là điều cô ấy nói. Bởi cháu lo lắng về bố và mẹ".
"Cháu chắc chắn không cần lo lắng về họ lúc này".
"Chú không nghĩ rằng cháu nên sợ lũ nhện nữa à?" Nhìn cô bé vừa buộc tội vừa nghi ngờ, nhưng anh cũng nghĩ đã phát hiện một tia hy vọng.
"Cháu không phải thích chúng, nhưng thôi coi chúng quan trọng đến thế đi. Đương đầu với điều làm cháu sợ hãi tốt hơn là cứ tiếp tục chạy trốn nó".
Đạo đức giả. Khi anh chưa bao giờ buộc mình phải đương đầu với sự trống rỗng hàng thập nhiên bên trong mình?
Cô bé gãi hông. "Chú có biết chúng cháu sẽ đi học ở đây không?"
"Chú có nghe". Jeremy rõ ràng đã đã dẫn đầu các chị em trong cuộc nổi loạn chống lại cố gắng dạy học tại nhà của Tracy, kết thúc bằng việc Harry viết một tấm séc tới quan chức địa phương để lũ trẻ có thể đến trường ở Casalleone đến khi chúng rời đi vào tháng 11. Harry đã hỏi ý kiến anh, Ren chỉ rõ rằng chúng sẽ phải nói được tiếng Ý đủ để ít nhất là trao đổi, và anh nghĩ đó sẽ là trải nghiệm tốt cho chúng.
"Chú sẽ cưới tiến sĩ Isabel à?"
"Không!"
"Sao không? Chú thích cô ấy mà?"
"Bởi tiến sĩ Isabel quá dễ thương đối với chú, đó là lý do".
"Cháu nghĩ chú dễ thương".
"Đó là bởi cháu là người dễ dụ dỗ".
Cô bé ngáp và trượt tay vào tay anh. "Chú đưa cháu về giường nhé?"
Anh nhìn xuống đỉnh đầu cô bé, rồi kéo cô bé sát lại trong một cái ôm nhanh. "Được thôi, nhưng chỉ bởi chú chán rồi".
*****
Sáng hôm sau họ tập trung trước biệt thự gặp nhà Briggs trước khi lên đường, dù họ không đi xa. Ren dúi cho Jerremy vài cái đĩa CD mà anh biết lũ trẻ thích, nhận cái hôn ướt đẫm của Connor, khen ngợi cú nhào lộn sau chót của Brittany, và cho Steffie lời động viên phút cuối về việc không được là người nhút nhát. Isabel bận bịu, nói chuyện với mọi người trừ anh. Anh không ngạc nhiên khi cô phá bĩnh. Trong thế giới của cô, thực tế anh không nói gì về việc kịch bản đã đến bị xem như sự phản bội lớn.
Khi chiếc xe khuất sau con ngõ, cô vẫy tay chào Anna, rồi hướng về căn nhà nông trại. Marta chuyển vào với Tracy giúp chăm sóc bọn trẻ và Isabel hẳn chỉ có một mình ở đó. Khi anh nhìn cô đi về phía lối nhỏ, cái bánh anh ăn trong bữa sáng nằm như một cục bướu cứng ngắc trong bụng. Có lẽ anh nên vượt qua chuyện này. "Dừng lại đã", anh nói. "Anh có vài thứ cho em".
Cô quay lại. Anh túm chiếc áo len đen cô thắt ngang eo, hai tay buộc chặt gọn ghẽ. Mọi thứ ở cô đều ngăn nắp, ngoại trừ cảm xúc cô dành cho anh. Chẳng phải cô vẫn chưa hiểu cô đã mắc kẹt trong cám dỗ của sự cấm đoán? Và cô không phải là người duy nhất.
Anh nhặt kịch bản để giữa những chấn song bao lơn, mang tới chỗ cô và chià ra. "Em cầm đi"
Cô chẳng nói gì. Cô chỉ nhìn.
"Nào, đọc đi".
Cô cũng không mỉa mai như anh. Thay vào đó, cô gật đầu và kẹp nó dưới cánh tay.
Khi nhìn cô đi xa, anh tự nhủ mình đã làm đúng. Nhưng, Chúa ơi, anh nhớ việc đã có cô trong đời. Anh nhớ mọi điều về thời khắc họ bên nhau... ngoại trừ sự chắc chắn phiền muộn rằng dù sao anh đã làm hỏng cô.
*****
Anh dành phần còn lại của buổi sáng ở vườn nho để tránh xa việc phi tới gói thuốc gần nhất. Khi lắng nghe Massimo, anh cố không nghĩ về cảnh có thể Isabel lúc này đang đọc kịch bản hay cô sẽ phản ứng thế nào. Thay vào đó, anh nhìn người đàn ông già ngắm bầu trời và trầm tư suy nghĩ về tất cả những thảm họa có thể diễn ra trước lễ vendemia ngày hôm sau - một cơn bão bất ngờ, một làn sương sớm sẽ biến những trái nho chín mọng thành một đám chất lỏng đặc quánh nhỏ giọt.
Khi anh không thể xử lý tâm trạng u ám của Massimo nữa, anh trở về biệt thự, nhưng nó như trống rỗng buồn rầu khi thiếu lũ trẻ chạy quanh. Anh quyết định đi bơi khi Giulia xuất hiện tìm Isabel.
"Cô ấy ở ngôi nhà nông trại", anh nói với cô.
"Anh đã đưa cái này cho chị ấy à? Chị ấy muốn em gọi cho cháu gái lão Paolo lần nữa và hỏi về những món quà ông ấy gửi tặng. Em đã nói với Josie tối qua, và đây là tất cả những gì cô ấy nhớ".
Ren cầm lấy tờ giấy cô đưa và nghiên cứu danh sách. Nó là những đồ thực tế, những vật dụng cho nhà và vườn: chảo gốm, một bộ dụng vụ đốt lò, đèn ngủ, giá để chìa khóa, túi đựng nấm khô, rượu, dầu ô liu. Ngón tay anh gõ nhẹ tờ giấy. "Đèn bàn ... có lẽ phần đế..."
"Bằng thạch cao, và quá nhỏ. Em đã hỏi rồi".
"Cũng đáng để thử". Anh gập tờ giấy và nhét vào ví. Dù anh không tin vào sức mạnh của bức tượng, anh không thích sự thật là anh không thể giúp tìm ra nó. Tuy anh cảm thấy lẽ ra mình phải tìm được cách hoàn tất việc này.
Sau khi Giulia đi, anh tới bể bơi làm vài vòng. Nước giá ngắt nhưng không đủ lạnh để làm anh tê cóng, điều mà anh vui mừng chào đón, Khi mệt lử, anh lật ngửa lên, và đó là lúc anh thấy Isable ngồi bên chiếc ô.
Cô vắt chéo chân và khoanh sang một bên. Chiếc mũ cói đổ bóng xuống mặt cô và kịch bản nằm trong lòng. Anh ngụp xuống, rồi nổi lên ngày càng xa khi anh le lói một ước mơ hèn nhát trì hoãn điều không tránh khỏi. Cuối cùng anh thúc mình lên bờ tới bàn và chộp lấy khăn tắm.
Cô nhìn anh đi tới chỗ cô. Thông thường cuộc chiến giữ mắt cô không trôi tới đũng quần sẽ làm anh thích thú, nhưng hôm nay anh không cảm thấy muốn cười.
"Đó là một kịch bản tuyệt vời", cô nói.
Rõ ràng cô quyết định xoa dịu anh trước khi bắt tay vào giết chóc. Anh đóng vai một ngôi sao màn bạc mệt mỏi, ngồi phịch xuống gần cô, ngửa đầu, nhắm mắt hướng về ánh mặt trời. "Phải".
"Không khó để hiểu sao anh lại không muốn em xem nó".
Một thái độ cáu kỉnh là cách nhanh nhất để đi tới kết cục tồi tệ. "Anh không cần bài thuyết giảng nào đâu".
"Em không thuyết giảng. Đây không phải là bộ phim em sẽ xếp hàng vào xem, nhưng em biết mình là ngoại lệ. Những nhà phê bình sẽ thích nó, và khán giả cũng vậy".
Anh mở bừng mắt. Thay vì tấn công anh trực diện, cô đã đánh lén.
"Em có thể hiểu tại sao anh phấn khích về nó", cô tiếp tục. "Vai này sẽ đẩy anh tới những giới hạn. Anh sẽ đạt đến chỗ nghề nghiệp của anh hiện giờ cần".
Anh không thể chịu được hơn nữa và anh nhảy khỏi ghế. "Hắn là kẻ lạm dụng trẻ em!".
Cô chớp chớp mắt. "Em biết đó không phải là lý do anh ký hợp đồng, nhưng đó sẽ là thử thách diễn thú vị". Cô lấy ba cái chuyện nhảm nhí đó để cười anh. "Anh cực kỳ tài năng, Ren, anh đã đợi một vai diễn như thế suốt cả sự nghiệp của mình".
Anh xô cái ghế ra và đi về phía bể bơi. Vào lúc đó, anh gần như ghét cô. Cô luôn có lý, quá công bằng không hề nhân nhượng, và giờ anh sắp phải phun ra các chi tiết. "Dường như em không để ý rằng anh đã dành thời gian với mấy bé gái nhà Tracy bởi anh đã dùng chúng để nghiên cứu".
"Vâng, em biết điều đó".
"Anh quay về phía cô. Steffie và Brittany! Những đứa bé tuyệt vời. Em không hiểu à? Anh đã cố đội lốt của Street và nhìn chúng qua con mắt của hắn".
Vành chiếc mũ đổ bóng xuống mặt cô nên anh nghĩ đã bỏ lỡ những biểu hiện trên đó. Rôi cô xoay đầu và anh thấy mình không bỏ lỡ gì hết. Mắt cô tràn đầy thông cảm. "Em chỉ có thể hình dung điều đó hẳn đã khó khăn thế nào đối với anh".
Rồi anh để mất nó. Đối với cô lột da anh không không đủ. Cô phải ăn mòn đến tận xương tủy anh. "Khốn khiếp!". Anh ghét sự nhân hậu, lòng trắc ẩn ở cô. Anh ghét mọi điều chia rẽ cô khỏi anh. Anh phải đi thôi, ngoại trừ chân anh không cử động nổi, và điều tiếp theo anh biết, cánh tay cô quàng quanh eo anh.
"Tội nghiệp Ren". Cô áp má vào ngực anh. "Dù luôn mỉa mai, anh tôn thờ mấy cô bé ấy. Phải chuẩn bị sẵn sàng cho vai này chắc thật kinh khủng".
Anh muốn đẩy cô ra, nhưng cô là sự an ủi đối với vết thương của anh, và anh kéo cô lại gần. "Khỉ gió là chúng thật là quá tin cậy".
"Và anh đáng được tin cậy hoàn toàn".
"Anh đã sử dụng chúng".
"Anh cực kỳ cẩn thận với công việc. Tất nhiên anh cần hiểu lũ trẻ để đóng vai này. Anh không phải là mối đe dọa với mấy cô bé ấy, không một giây nào hết".
"Chúa ơi, anh biết điều đó, nhưng..." Cô không muốn đi. Tận cùng trí óc mình anh biết điều đó có nghĩa anh sẽ phải bắt đầu tất cả trở lại. Nhưng không phải hôm nay, không phải lúc này.
Bất chấp logic, anh muốn nói với cô về chuyện này. Anh lui vài bước, tạo khoảng cách giữa họ để anh không lo về việc làm ảnh hưởng tới cô. "Kịch bản đó... hay hơn kịch bản gốc của Jenk nhiều. Nhiều lần khán giả sẽ thực sự bị cuốn vào với Street, dù cho hắn ta chỉ là con quái vật".
"Đó là điều khiến nó tuyệt vời và khủng khiếp".
"Nó cho biết một con quỷ có thể quyến rũ chừng nào. Mỗi người xem phim sẽ phải nhìn vào bản thân họ. Jenks thật xuất sắc. Ông ấy biết điều đó. Anh chỉ..." Miệng anh dường như khô lại.
"Em hiểu".
"Anh đang biến mình thành kẻ hèn nhát khốn khiếp".
"Đừng chử thề. Và anh luôn là một kẻ nhút nhát. Nhưng anh cũng là một nghệ sỹ tuyệt vời tới mức không ai hiểu nổi".
Isabeel hy vọng làm anh cười, nhưng anh bị mắc kẹt trong đống hỗn loạn bên trong không cười nổi. Điều này giải thích tại sao gần đây anh quá cáu kỉnh. Anh càng muốn đóng vai đó chừng nào, anh càng kinh tởm nó chừng ấy.
"Đó là bộ phim về Street", anh nói. "Nathan, vai anh hùng, cơ bản chỉ là một tờ giấy trắng".
"Anh chưa bao giờ gặp vấn đề gì trong việc tách biệt khỏi nhân vật của anh trong quá khứ, và anh sẽ chẳng có vấn đề gì với vai này".
Cô định dùng lời lẽ an ủi anh, nhưng anh dường như còn hoang mang hơn.
"Anh không hiểu em", anh nói. "Em nên ghét chuyện này. Em chẳng phải là người đề xuất việc chỉ đưa những bụi tiên tốt lành vào thế giới này hay sao?"
"Đó là cách em sống cuộc đời mình. Nhưng chẳng có gì đơn giản khi dính tới nghệ thuật, đúng không? Nghệ sĩ phải chuyển tải thế giới theo cách họ thấy, và cách nhìn của họ không phải luôn tốt đẹp"
"Em có nghĩ bộ phim này là nghệ thuật không?"
"Phải. Và anh cũng vậy, hay anh sẽ không tham gia".
"Chỉ là... Anh ước... Khỉ thật, anh ước đại diện của anh bắt họ phải để tên anh trên đầu đề".
Sự ầm ĩ của anh không biến cô thành kẻ ngốc, và tim cô đau đớn vì anh. Sự thực anh quá xung đột có lẽ nghĩa là cuối cùng anh cũng phát mệt vì phải lẩn xuống con đường tối. Có lẽ anh đã sẵn lòng đóng vai anh hùng khi chuyện này qua đi. Đó là lúc anh vượt qua quan điểm hẹp hòi về bản thân, cả về mặt nghệ sĩ và con người.
Tuy vậy, hiện giờ, cái nhìn trân trối của anh không có gì ngoài sự hoài nghi. "Giờ em miễn thứ cho anh về tội lỗi mà anh sắp thú nhận".
"Làm bộ phim này không phải tội lỗi. Và em khó ở vị trí để có thể cho lời xá tội được".
"Em là người tốt nhất anh có".
"Ôi, Ren", cô tiến về phía anh và giơ tay vén tóc khỏi trán anh. "Khi nào anh mới bắt đầu nhìn nhận mình là chính mình chứ không phải người anh nghĩ?"
"Em lúc nào cũng là một kẻ thúc giục".
Cô tự nhủ cô là người tình chứ không phải là bác sĩ chữa bệnh cho anh, và việc của cô không phải là chữa trị, đặc biệt khi cô còn chẳng hàn gắn được chính mình. Cô bắt đầu lùi lại, nhưng anh giữ tay cô chặt đến phát đau. "Ta đi thôi".
Cô thấy điều gì gần như sự tuyệt vọng trên mặt anh. Anh kéo cô tới ngôi nhà nông trại, tới giường ngủ. Cô biết rằng có gì sai, nhưng dù vậy cô bắt lấy cơn xúc động của anh và xé quần áo mình cũng nhanh như anh làm với áo quần của anh vậy.
Khi họ ngã trên tấm ga, cô kéo anh lên mình. Cô muốn anh xoá đi linh cảm rằng chuyện này đang tới hồi kết thúc nhanh hơn và không ai trong số họ có thể ngừng nó lại. Anh túm lấy khoeo chân cô và tách ra. Cực điểm ở cô vụn vỡ nhưng không phải niềm vui sướng- có bóng tối chạy qua mặt trời.
*****
Ren quàng khăn tắm quanh eo và đi xuống bếp. Anh đã mong đợi nhiều phản ứng từ cô sau khi đọc kịch bản, nhưng sự chấp nhận - chưa nói đến sự ủng hộ thực sự - không nằm trong danh sách đó. Chỉ một lần anh muốn cô cư xử theo cách anh vẫn mong đợi, nhưng thực tế cô chưa bao giờ làm thế thêm một lý do khiến anh không thể có đủ cô.
Anh bắt đầu cảm thấy gì như... từ "hoảng sợ" lọt vào đầu, nhưng anh đẩy nó ra. Anh không hoảng sợ, không ngay cả vào cuối bộ phim khi anh phải chịu một cái chết thê thảm biết trước. Anh chỉ cảm thấy... rối bời, chính là vậy.
Trên gác anh nghe tiếng nước chảy khi cô đổ nước vào bồn tắm. Anh hy vọng, cô kỳ cọ thật kỹ những vết bẩn anh đã để lại trên da cô, những vết cô không nhìn thấy được nhưng anh biết vẫn ở đó.
Anh đập tay vào hông tìm thuốc lá, nhớ ra mình chỉ quàng một chiếc khăn tắm. Khi anh chậm rãi tới bồn rửa lấy một ly nước, một xấp thư nằm trên bàn thu hút sự chú ý của anh. Gần đó một phong thư căng phồng mang địa chỉ trả lại của nhà xuất bản thành phố New York của cô. Anh liếc vào chiếc trên cùng.
Tiến sĩ Favor thân mến
Tôi chưa bao giờ viết thư cho người nổi tiếng như chị trước đây nhưng tôi đã nghe những bài giảng của chị khi chị tới Knoxvill, và nó đã thay đổi toàn bộ thái độ của tôi trước cuộc đời. Tôi đã trở nên mù quáng khi tôi mới bảy...
Anh kết thúc bức thư và lấy chiếc tiếp theo.
Isabel thân mến.
Tôi hy vọng chị không phiền khi tôi gọi chị bằng tên, nhưng tôi cảm thấy như chị là bạn tôi, và tôi viết lá thư này cho chị trong đầu đã lâu. Khi tôi đọc trên báo về mọi rắc rối chị gặp phải, tôi quyết định, tôi cần viết nó vì sự thật. Bốn năm trước khi chồng tôi bỏ tôi và hai đứa con, tôi đã quá đau đớn tới mức không thể gượng dậy khỏi giường. Rồi bạn thân nhất mang tới cho tôi băng hình một bài giảng của chị mà cô ấy mượn trong thư viện. Đó là tất cả về sự tin tưởng vào bản thân chị và nó đã thay đổi cuộc sống của tôi. Lúc này tôi đã có GED, và tôi đang theo học các lớp...
Anh xoa bụng, nhưng sự nôn nao anh cảm nhận chẳng liên quan gì tới thực tế là anh đã quên bẵng chuyện ăn uống.
Cô Favor thân mến.
Cháu 16 tuổi và vài tháng nữa sẽ thử tự vẫn bởi cháu nghĩ có lẽ cháu là gay. Ai đó đã để quên cuốn sách cô viết ở Starbucks, và cháu nhặt được. Cháu nghĩ có lẽ cô đã cứu đời cháu.
Khi ngồi xuống bàn, anh nhận thấy mình bắt đầu vã mồ hôi.
Isabel Favor,
Chị có thể gửi cho tôi một tấm ảnh chụp tự động của chị được không? Nó có ý nghĩa rất lớn. Khi tôi bị thôi việc...
Tiến sĩ Favor,
Vợ tôi và tôi nợ chị cuộc hôn nhân của chúng tôi. Chúng tôi gặp rắc rối về tiền nong,và ...
Cô Favor thân mến.
Tôi chưa bao giờ viết thư cho người nổi tiếng trước đây, nếu chuyện không phải vì cô...
Tất cả những lá thư đều được viết sau cú ngã đau của Isabel, nhưng người viết chẳng quan tâm đến. Họ chỉ quan tâm tới những gì cô đã làm cho họ.
"Khá cảm động nhỉ?" Isabel đứng trên ngưỡng cửa, thắt chiếc áo choàng tắm ở eo.
Nút thắt trong bụng anh đã dâng tới cổ. "Sao em nói vậy?"
"Hai tháng. Mười hai lá thư". Cô đút tay trong túi áo và trông không vui. "Trong những ngày vàng son của em, chàng trai ạ, chúng tới chật cứng hòm thư".
Những là thứ rơi xuống sàn nhà khi anh bật khỏi bàn. "Cứu giúp tâm hồn dựa vào chất lượng hơn là số lượng, đúng chứ"
Cô nhìn anh lạ lẫm. "Em chỉ muốn nói rằng em đã có quá nhiều, và em đã thổi bay mọi thứ".
"Em chẳng thổi gì hết! Đọc những lá thư này. Chỉ cần đọc cái thứ khỉ gió này và thôi cảm thấy hối tiếc chết tiệt về mình".
Anh đang cư xử như một gã khốn, bất kỳ phụ nữ nào khác sẽ xé anh ra. nhưng không phải Isabel. Không phải thánh nữ này. Cô thậm chí không nhăn mặt. Nhìn cô rầu rĩ và điều đó cứa vào lòng anh.
"Có lẽ anh đúng", cô nói.
Cô khẽ khàng quay đi. Anh bắt đầu xin lỗi khi anh thấy mắt cô từ từ nhắm lại. Anh không thể xử lý việc này. Anh biết cách giải quyết với những phụ nữ khóc lóc, hay la hét, nhưng anh làm sao giải quyết với người phụ nữ đang cầu nguyện đây? Đó là lúc lại nghĩ về vai anh hùng, dù nó có chống lại bản tính tự nhiên của anh đến thế nào. "Anh phải trở về. Hẹn gặp em sáng mai trong lễ vendemmia"
Cô không nhìn anh, không trả lời, ai có thể đổ lỗi cho cô? Tại sao lại nói chuyện với quỷ khi Chúa là người đồng hành được lựa chọn của anh chứ?
Danh sách chương