Ngay cả trục trặc trong buổi sáng không may của Ren cũng không đốt hết nguồn năng lượng bất tận ở anh. Anh uống một ngụm nước và nhìn vào đống cành cây Anna muốn chuyển khỏi vườn khu biệt thự. Bà định yêu cầu chồng là Massimo, người săn sóc vườn nho, hoặc con trai là Giancarlo làm việc này, nhưng Ren cần động chân động tay, và anh sẵn lòng.

Ngày khá nóng, bầu trời xanh không một gợn mây- kiểu Madonna, nhưng ngay cả khi anh thích ứng với nhịp độ công việc, anh cũng không thể giũ sạch những suy nghĩ về Karli. Nếu anh cố gắng tới với cô hơn, có thể cô vẫn còn sống. Nhưng anh luôn chọn đường dễ. Anh vô tâm với phụ nữ, vô tâm với bạn bè, vô tâm với mọi chuyện ngoại trừ công việc.

"Tao không muốn mày quanh quẩn bên con tao", bố anh đã nói khi Ren 12 tuổi. Ren trả đũa bằng cách đánh cắp ví của một ông lão.

Công nhận là anh đã hành động trong sạch trong suốt 10 năm qua, nhưng thói quen cũ khó bỏ, và anh luôn có một trái tim của kẻ tội đồ. Có lẽ điều đó giải thích tại sao anh cảm thấy thoải mái bên Isabel. Sự nhân hậu như tấm khiên của cô. Giờ cô có thể đang cảm thấy tổn thương, nhưng cô rắn như thép vậy, quá cứng rắn nên ngay cả anh cũng không thay đổi cô được.

Anh chất đầy lên chiếc xe cút kít và đẩy tới rìa vườn nho, anh đổ nó vào một trong những cái thùng sắt rỗng dùng để đốt cành cây. Khi nhóm lửa, anh nhìn đăm đăm về hướng ngôi nhà nông trại. Cô đang ở đâu? Một ngày đã trôi qua từ lúc họ tới Volterra và cô vẫn chưa có điện, nguyên do chính là anh không buồn bảo Anna sửa nó. Này, anh sẽ không làm việc tốt hôm nay, và đó là cách dễ nhất để tóm được Quý cô Hoàn hảo trên chính đất của anh.

Anh tự hỏi cô có đội mũ lúc đi lên đồi đương đầu với anh về chuyện điện đóm không, hay cô sẽ để những lọn xoăn cô ghét bay tung. Câu hỏi ngốc nghếch. Không có gì ở Isabel Favor mà lại bay lung tung cả. Cô cài khuy kín mít gọn ghẽ như một cây kim, nhìn đầy năng lực và thạo đời, và cô có thể vẫy vẫy một xấp giấy tờ pháp lý đe doạ khoá chặt anh cả đời là ông chủ cho thuê mấy căn nhà ổ chuột. Vậy cô ở đâu? Anh cân nhắc giây lát việc đi xuống ngôi nhà nông trại để ngăn cô, nhưng điều đó sẽ làm mục đích của anh thất bại. Không, anh muốn Quý cô Hoàn hảo tới với anh. Kẻ xấu luôn thích dụ nữ nhân vật chính vào hang ổ của hắn.

Isabel tìm được một cây đèn chùm nhỏ trang hoàng những bông hoa sắt cất trong tủ. Lớp sơn trắng rụng lả tả vì năm tháng và những màu sắc rực rỡ nguyên bản đã phai mờ thành màu lam xỉn. Cô tháo các bóng đèn cũ ra và gắn những ngọn nến vào đui đèn rồi tìm thấy mấy sợi dây chắc và treo nó lên cây mộc lan.

Khi làm xong, cô nhìn quanh kiếm thêm việc khác khiến mình bận bịu. Rửa tay xong xuôi, cô sắp xếp lại sách vở trên các giá trong phòng khách, và tắm cho mấy con mèo. Đến giờ thời gian biểu của cô chỉ là trò cười. Cô không thể tập trung vào việc viết lách được, và thiền là vô ích. Tất cả những gì cô nghe được là cái giọng tông trầm quyến rũ dụ cô hư hỏng.

"Tình dục đến lúc cả hai ta hét lên... Tình dục đến lúc mọi bứt rứt của em tan biến..."

Cô lấy cái khăn lau bát đánh bóng đồ thuỷ tinh và cân nhắc việc gọi lại cho Anna Vesto, nhưng cô ngờ Ren chịu trách nhiệm gọi bà ta lúc này. Đi lên biệt thự tự đối đầu với anh chính xác là điều anh ta muốn - bắt cô nhảy theo điệu của anh ta. Nhưng ngay cả điện cũng không đáng vậy. Anh ta chắc có đủ ranh mãnh phía mình, nhưng cô lại có Bốn viên gạch nền móng ở phía cô.

Giả sử cô mất trí và nhượng bộ thôi thúc tham gia chuyện đó cùng anh ta. Không thể chịu được việc nghĩ về nó. Cô đã bán linh hồn một lần. Cô không thể làm thế lần nữa.

Một chuyển động bên ngoài thu hút sự chú ý của cô. Cô đi tới mở cửa bếp và thấy hai người làm công đi vào rừng ôliu. Cô chưa bao giờ chào đón một sự xao lãng nào hơn thế, và cô đi xuống kiểm tra.

"Các anh đến đây xem xét điện đóm hả?"

Người đàn ông già hơn có khuôn mặt đầy nếp nhăn và mái tóc xám xoăn. Người trẻ hơn có làn da màu ôliu, đôi mắt tối và dáng người chắc nịch. Anh ta đặt cái cuốc chim và xẻng xuống khi cô tới gần. "Điện á?" anh nhìn qua cô theo cái cách của đàn ông Ý,. "Không, signora. Chúng tôi đến kiểm tra vấn đề của cái giếng này".

"Tôi nghĩ vấn đề là cái cống thoát cơ ".

"Si," ông già nói. "Đó là tại thứ tiếng Anh tệ hại của con trai tôi. Tôi là Massimo Vesto. Tôi trông nom khu đất này. Và đây là Giancarlo. Chúng tôi khảo sát để xem có đào được không?"

Cô liếc cuốc xẻng. Những thiết bị khảo sát kỳ cục. Hoặc có lẽ tiếng Anh của Massimo cũng lẫn như thế thì phải.

"Sẽ có nhiều tiếng ồn", Giancarlo nói, hàm răng trắng loá. "Và bẩn nữa".

"Tôi sẽ chung sống với chúng".

Cô quay lại biệt thự. Vài phút sau Vittoro xuất hiện, mái tóc đen dài dập dờn trong gió.

"Signora Favor! Hôm nay là ngày may mắn của chị đấy".

Vào lúc đó, cái nóng buổi chiều buộc Ren trở vào nhà, tâm trạng đen tối. Theo Anna, Isabel đã lái chiếc Fiat đỏ với người đàn ông tên là Vittorio. Gã quái nào là Vittorio, và sao Isabel lại đi đâu đó khi Ren có kế hoạch riêng cho cô rồi nhỉ?

Anh đi tắm, rồi gọi lại cho đại diện của mình. Hãng Jaguar muốn anh làm thuyết minh quảng cáo, và Beau Monde đang được cân nhắc là câu chuyện hay nhất. Quan trọng hơn, kịch bản cho bộ phim của Howard Jenks cuối cùng cũng đã khởi động.

Ren đã nói chuyện lâu với Jenks về vai Kaspar Street. Street là một tên giết người hàng loạt, một gã đàn ông phức tạp u ám, kẻ đã săn chính những phụ nữ hắn yêu. Ren đã ký dự án này mà chưa đọc kịch bản cuối cùng, bởi Jenks- người khét tiếng kín miệng về công việc của minh- vẫn chưa sửa chữa xong. Ren không thể nhớ được đã bao giờ phấn khích về một bộ phim hơn Night Kill. Lần này anh không quá phấn khích như thế, dù vậy, anh có thể tạm quên Isabel và người đàn ông trong chiếc Fiat đỏ.

Cô đang ở đâu?

******

"Cảm ơn, Vittorio, tôi đã có một buổi chiều thật tuyệt".

"Vinh hạnh của tôi". Anh ta nở nụ cười quyến rũ rạng rỡ. "Tôi sẽ cho chị thấy Siena nhanh thôi, và rồi chị sẽ biết chị đã được thấy thiên đường".

Cô cười khi nhìn anh ta lái xe đi. Cô vẫn chưa rõ anh đã dính sâu tới cỡ nào trong cố gắng đẩy cô đi. Cách cư xử của anh ta hoàn hảo, quyến rũ và tán tỉnh chỉ vui vui chứ không xúc phạm. Anh ta bảo cô khách đã huỷ bỏ lịch hôm nay, và nài nỉ đưa cô đi thăm thị trấn nhỏ Monteriggioni. Khi họ lang thang qua quảng trường nhỏ quyến rũ, anh không cố bảo cô chuyển vào thành phố Casalleone. Anh vẫn xoay sở để đưa cô ra ngoài ngôi nhà nông trại vào buổi chiều. Câu hỏi là, điều gì diễn ra khi cô đi vắng?

Thay vì vào nhà, cô tản bộ xuống ngắm rừng ôliu. Không thấy dấu hiệu đào bới nào, nhưng mảnhđất gần căn nhà kho mặt trước bằng đá được dựng ở sườn đồi bị giày xéo. Những dấu xước xát bẩn thỉu ngoài cánh cửa gỗ cho thấy họ đã ở đây, nhưng cô không thể nói họ có vào trong hay không, và khi cố mở chốt, cô phát hiện ra nó đã khoá.

Cô nghe tiếng sỏi lạo xạo và ngước lên thấy Marta đang đứng cạnh vườn nhìn mình. Cô cảm thấy tội lỗi cứ như bị tóm khi đang rình mò. Marta trừng trừng nhìn cô đến lúc Isabel đi xa.

Đêm đó cô chờ đến khi người bà già ấy khuất trong phòng rồi bắt đầu tìm chìa khóa nhà kho. Nhưng không có điện nên cô không thể tìm trong những ngăn kéo hoặc đằng sau tủ, nên cô quyết định thử lại vào buổi sáng.

Khi lên gác đi ngủ, cô tự hỏi Ren đang làm gì. Có lẽ làm tình với một signora xinh đẹp trong làng. Ý tưởng này làm cô buồn hơn cô muốn.

Cô thò ra ngoài để mở tấm màn chớp mà Marta khăng khăng đóng lại mỗi đêm và thấy ánh sáng rực lọt qua những tấm gỗ che cửa sổ của bà già. Rõ ràng không phải mọi người trong căn nhà nông trại đều mất điện.

Cô trăn trở suốt đêm, ám ảnh về điện và Ren với những phụ nữ Ý xinh đẹp. Kết quả là, tới gần 9 giờ cô mới tỉnh dậy, một lần nữa vứt hết thời gian biểu đi. Cô tắm nhanh và rồi, cơn giận sôi lên sùng sục, cô gọi tới biệt thự và hỏi gặp anh.

"Signore Gage không ở đây", Anna nói.

"Bà có biết điện đã được giải quyết thế nào không?"

"Chuyện đó sẽ được chú ý". Bà ta gác máy.

Isabel muốn nhảy xổ vào biệt thực và đối mặt với anh ta, nhưng anh ta quá xảo quyệt, và cô không thể lay chuyển cảm giác anh đang cố thao túng cô. Hãy nhìn cách anh ta dụ dỗ Jennifer Lopez vào nanh vuốt ác quỷ của anh ta mà xem.

Cô vội ra vườn, đổ đầy nước xà phòng vào chậu, và đi bắt mèo. Nếu cô không liên tục bận rộn, cô sẽ uất phát ngất lập tức.

*****

Ren thò vào trong túi lấy điếu thuốc dự phòng rồi nhận ra anh đã hút nó, không phải dấu hiệu tốt, bởi giờ mới chỉ 11h sáng. Anh phải thú nhận rằng cô tỏ ra khó đối phó hơn anh tưởng. Có lẽ anh nên tính đến thực tế cô nhà là tâm lý học. Nhưng, quỷ tha ma bắt, anh muốn cô tới với anh, không gì khác.

Anh có thể chờ cô ra khỏi nhà, điều anh không đủ kiên nhẫn nữa, hoặc thừa nhận đã thua hiệp này. Ý tưởng đó làm anh khó chịu, nhưng trong cuộc đua dài này, điều đó làm nên khác biệt gì chứ? Cách này hay cách khác họ sẽ lấp đầy duyên phận tình dục của họ.

Anh quyết định đi vào vườn ôliu. Chỉ là một cuộc đi dạo thông thường. Không có gì ghê gớm. Nếu cô xuất hiện trong vườn, anh sẽ nói gì đó, như Này Fifi, chuyện điện đóm của cô được giải quyết rồi chứ? Chưa à? Ô, chết tiệt... bảo cô cái gì cơ, sao cô không tới biệt thự cùng tôi và chúng ta sẽ cùng nói với Anna?

Nhưng may mắn không tới với anh. Tất cả những gì anh thấy trong vườn là ba con mèo đang tức điên.

Có lẽ một tách cà phê hơi và một tờ báo sẽ làm anh dịu lại, mặc dù điều anh thực sự muốn là một điếu thuốc nữa. Khi anh vào chiếc Maserati, hình ảnh cái Fiat đỏ nhảy múa trong đầu. Quắc mắt giận dữ, anh chọc chìa khoá vào bộ phận đánh lửa và lái xuống đường.

Anh chỉ vừa tới cuối đường thì nhìn thấy cô. Anh đạp mạnh phanh và nhảy bổ ra. "Cô đang làm cái quái gì thế?"

Cô ngước nhìn anh từ dưới vành mũ cói. Bất chấp đôi găng tay lao động, cô nhìn cao quý hơn nữ hoàng. "Tôi đang nhặt rác vệ đường". Cô vứt đánh tõm cái chai limonata rỗng vào cái túi nhựa mang theo.

"Sáng danh Chúa, sao cô làm thế?"

"Đừng có cầu tên Chúa trong giận dữ. Ngài không thích đâu. Và rác ảnh hưởng xấu tới môi trường, dù là ở nước nào đi nữa".

Cái vòng vàng trên cổ tay cô lấp lánh dưới ánh mặt trời khi cô thò vào trong bụi thì là dại moi ra một bao thuốc nhăn nhúm. Cái áo trắng toát không một vết nhơ giắt gọn gàng trong quần, chiếc quần soóc màu vàng sẫm phô đôi chân cân đối. Xét về mọi mặt, cô trông như một kẻ chưng diện bé nhỏ đối với nhóm thu dọn rác.

Anh khoanh tay nhìn xuống cô, rốt cục bắt đầu thấy thích thú. "Cô không biết cách nào thư giãn cả à?"

"Tất nhiên là tôi biết cách thư giãn. Điều này cực kỳ thư giãn. Đó là sự suy tưởng".

"Suy tưởng cái mông tôi ấy. Cô kéo dây đàn quá căng rồi".

"Phải, à, không phải những tiện nghi hiện đại căn bản nhất có thể làm ai đó căng thẳng à".

Anh nhập hoàn toàn vào Actors Studio (đây là hội nghề nghiệp của các diễn viên chuyên nghiệp, đạo diễn và biên kịch- nổi tiếng với các khoá học diễn xuất )- một cái nhìn chăm chú trống rỗng bằng đôi mắt mở to khó tin với một cái cau mày tinh tế. "Cô vừa cố bảo là điện vẫn chưa được sửa hả? Tôi không tin. Khỉ thật, tôi đã bảo Anna để ý vụ này mà. Sao cô không cho tôi biết mọi chuyện vẫn thế?"

Họ không trả cho anh một đống tiền vô nghĩa. Cô nghiên cứu anh một lúc rồi kìm lại. "Tôi nghĩ anh biết rồi".

"Cảm ơn nhiều. Tôi đoán điều đó thể hiện những gì cô nghĩ về tôi".

Anh đáng lẽ phải bỏ đi khi đang có ưu thế, bởi mắt cô nheo lại nghi ngờ. Anh chộp vội chiếc điện thoại và gọi một cú tới bà quản gia, cố ý nói tiếng Anh.

"Anna, tôi đang nói chuyện với Isabel Favor, và vẫn chưa có điện ở ngôi nhà nông trại. Cho tới cuối ngày, bà hãy giải quyết chuyện này nhé. Tôi không quan tâm phí tổn".

Anh ngắt máy và dựa vào sườn xe. "Chuyện đó đáng lẽ phải được quan tâm. Giờ chúng ta hãy lái xe lòng vòng một lát trong lúc cô đợi. Tôi sẽ kiểm tra mọi thứ khi chúng ta trở lại và bảo đảm chuyện đó đã xong xuôi".

Cô lưỡng lự, rồi hướng sự chú ý tới chiếc Maserati. "Ok, nhưng tôi lái".

"Quên đi. Lần trước cô đã lái rồi".

"Tôi thích lái xe".

"Tôi cũng vậy, và đây là xe tôi".

"Anh sẽ phóng nhanh cho xem".

"Ngăn tôi lại. Cô sẽ vào xe chứ, Chúa tôi?"

"Lời báng bổ không chỉ là tội phạm thượng đâu" cô vạch rõ với cử chỉ mà anh xem như mức độ thích thú không cần thiết. "Đó là dấu hiệu của người có mệnh lệnh hạn chế bằng tiếng Anh ".

"Gì cũng được. Và lý do cô muốn lái xe là cô thích điều khiển mọi thứ".

"Thế giới này hoạt động tốt hơn theo cách đó đấy".

Một nụ cười tự mãn cố ý ở cô khiến anh phì cười. Và cô có thể đúng. Nếu tiến sĩ Favor chịu trách nhiệm về thế giới, ít nhất nó cũng ngăn nắp hơn.

"Đầu tiên anh phải giúp tôi hoàn thành việc dọn lũ rác này", cô nói.

Anh suýt bảo cô quên đi, bởi không phụ nữ nào trên trái đất xứng đáng với nhiều sự bực mình cỡ này, nhưng khi cô cúi xuống và chiếc quần soóc nhỏ tí ôm sát đôi hông, điều tiếp theo anh biết là mình cầm mảnh lốp trong một tay và chai bia vỡ trong tay kia.

Anh chọn đường về nhà là con đường uốn khúc về phía đông, đi qua những ngôi nhà nông trại xinh đẹp, rồi chìm vào những thung lũng ôm ấp các vườn nho của vùng Chianti. Gần tới Radda, anh đội cái mũ lưỡi trai và chiếc kính kỳ cục để cải trang và buộc Isabel trò chuyện khi họ dừng tại một nhà máy rượu vang. Người chủ mang những chiếc ly ra bàn nằm dưới bóng cây lựu.

Lúc đầu, không ai trong nhóm khách du lịch nhỏ tại chiếc bàn đông nghịt đó chú ý tới họ, nhưng rồi một phụ nữ trẻ đeo đôi khuyên tai bạc và chiếc áo phông trường Massachusett bắt đầu nhìn họ. Anh tự trấn an khi cô gái đứng dậy, nhưng hoá ra chiếc mũ và kính có hiệu quả- anh không phải là người cô gái muốn.

"Xin lỗi. Chị có phải Tiến sĩ Isabel Favor?"

Anh cảm thấy trào lên sự bảo vệ lạ lẫm, nhưng Isabel chỉ mỉm cười và gật đầu.

"Em không tin được đó là chị", người phụ nữ nói. "Em xin lỗi vì đã xen ngang, nhưng em nghe chị nói chuyện khi chị đến Umass và em có mọi cuốn sách của chị. Em chỉ muốn chị biết rằng chị thực sự giúp em khi em đang phải xạ trị".

Lần đầu tiên Ren để ý người phụ nữ này gầy và xanh đến thế nào. Có gì đó trong anh xiết chặt khi thấy vẻ mặt Isaben dịu lại. Anh nghĩ về những lời nhận xét anh nhận được từ những người hâm mộ của mình."Dude, tôi và bạn bè của tôi khoái chuyện anh moi ruột cái gã ấy ra".

"Tôi rất vui", Isabel nói.

"Em thực lòng tiếc về những chuyện xảy ra với chị". Người khách du lịch cắn môi dưới."Chị có phiền... Em tên là Jessica. Chị cầu nguyện cho em chứ?"

Isabel đứng dậy và ôm cô gái. "Tất nhiên rồi".

Cổ họng anh thắt lại. Isabel Favor là loại hàng thứ thiệt. Và anh đã định làm hư cô.

Người phụ nữ trở về bàn mình và Isabel ngồi lại vào ghế. Cô cúi đầu nhìn đăm đăm vào ly rượu của mình. Với cảm giác choáng váng, anh nhận ra cô đang cầu nguyện. Ngay tại đây, trước mặt mọi người, trời ạ.

Anh rút điếu thuốc, rồi nhớ anh đã hút điếu của ngày hôm nay rồi. Nên anh nốc cạn ly rượu.

Cô nhìn lên và trao anh một nụ cười mềm mại tin cậy. "Cô ấy sẽ ổn thôi".

Cô chắc hẳn đã giộng một vành sắt vào đầu anh, bởi ngay lúc ấy anh biết mình không thể làm điều đó. Anh không thể dụ dỗ người phụ nữ đã cầu nguyện cho những người xa lạ, nhặt rác trên đường đi, và chỉ muốn điều lành cho tất cả mọi người. Anh đang nghĩ gì vậy? Cứ như đang dụ dỗ một bà xơ vậy.

Một bà xơ nóng bỏng.

Anh đã có đủ rồi. Anh nên đưa cô về, thả cô ở ngôi nhà nông trại và quên cô đi. Thời gian còn lại trong kỳ nghỉ anh nên hành động như cô chưa từng tồn tại.

Ý tưởng này làm anh phiền muộn một cách quái quỉ. Anh thích ở cùng cô, không chỉ vì cô làm anh kích động và làm anh cười, mà còn vì sự đoan trang của cô hấp dẫn kỳ lạ, như một bức tường mới sơn chỉ chờ một bức tranh nhỏ.

Cô trao anh một nụ cười không thành công lắm. "Những phụ nữ như cô ấy giúp tôi vượt qua sáu tháng vừa rồi, bởi biết rằng những cuốn sách và bài giảng của tôi có ý nghĩa nào đó với họ. Không may họ chẳng còn đủ để lấp đầy khán phòng"

Anh kéo mình khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn. "Cô có thể trở thành một khoái lạc tội lỗi đấy. Họ vẫn thích điều cô nói, nhưng cô không còn là khẩu vị của tháng và họ không muốn lỗi thời thôi".

"Tôi đánh giá cao số phiếu của niềm tin, nhưng tôi nghĩ tất cả mọi người thích nhận lời khuyên từ người mà cuộc đời không phải sự hỗn độn".

"Được rồi".

Cô im lặng trên đường về, anh ngờ là cô lại đang cầu nguyện, chẳng phải điều đó chỉ là cảm hứng nhất thời hay sao? Có lẽ anh nên đóng đồ và bay trở về LA. Nhưng anh không muốn rời Ý.

Khi họ quay lại ngôi nhà nông traị, anh kéo mình khỏi mớ suy tư ảm đạm và máy móc kiểm tra điện. Đèn đã sáng như họ nghĩ. Anh đi ra, vẻ bề ngoài là để chắc chắn là những ngọn đèn bên ngoài cũng sáng. "Thật đẹp" anh nói, nhìn ra khu vườn.

"Anh chưa bao giờ ở đây à?"

"Khá lâu rồi. Tôi ở biệt thự vài lần khi còn nhỏ. Dì tôi đưa tôi xuống đây một lần để gặp ông Paolo. Lão khốn cấm cảu, như tôi nhớ".

Hàng loạt tiếng rú rít chói lói phá vỡ không gian. Anh nhìn lên và thấy ba đứa trẻ phóng từ ngôi biệt thự xuống đồi. Hai bé gái náo động và một cậu bé- tất cả chúng đâm thẳng về phía anh và gào đến rách cả họng.

"Bố!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện