Cuộc sống của Hồng ngọc đã thay đổi rất nhiều từ sau đêm quyết định đó, cụ thể là cô không còn phải chịu đựng hắn mỗi ngày, mà thay vào đó là mỗi giờ, Văn Phi giống như vệ tinh bay tới bay lui trước mặt cô, làm những điều mà cô thấy chướng mắt, khiến cô đánh chửi hắn nhiều đến mức sinh bệnh. Và chuyện là Hồng Ngọc bệnh thật, sau một đêm bị hắn chọc tức đến nỗi phải bỏ ra ngoài, mùa này về đêm rất lạnh, lại thêm mưa phùn, cô chạy một vòng xong quay về nhà thì cảm. Sáng dậy thấy họng đau tai ù, trán nóng ran, mệt đến không nhấc người lên được, cô đành xin nghỉ ở nhà. Văn Phi nghe tiếng cô ho trong phòng, hắn gõ cửa nhưng cô không đáp, sợ cô có mệnh hệ gì, hắn càng gõ mạnh, vừa gõ vừa gọi dồn dập. Hồng Ngọc muốn quát hắn im đi, nhưng giọng cô đã khản đặc, dùng hết sức cũng không át được tiếng đập cửa thình thình bên ngoài. Điên tiết, cô vùng dậy mở cửa, tiện tay cầm quyển sách đập vào mặt hắn, mắng:

- Anh bị ngu à? Tôi chưa ly dị được với anh thì tôi chưa chết được, biến đi đâu thì biến, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi – nhưng do đau họng nên lời nói ra đến miệng không tròn vành rõ chữ, dứt câu cô liền ôm ngực ho khùng khục một tràng.

- Em phải tới viện khám đã, không được chủ quan,.. – Văn Phi dường như không cho vào tai mấy lời gan ruột của cô, hắn còn vỗ vỗ vào lưng cô cho xuôi cơn ho.

- Không cần – Hồng Ngọc gạt đi, cô thở từng hồi đứt quãng, nói – cũng do anh nên tôi mới ra nông nỗi này, anh cút khỏi mắt tôi là tôi khỏe thôi.

- Đưa em đi khám xong về anh sẽ cút! – Văn Phi đanh giọng đáp, hắn vào lấy áo khoác cho cô, tiếp - Đi, em còn sức để đứng đây lườm anh thì chắc cũng có thể tự đi xuống xe được chứ.

- Bị điên à? Tôi nói đi lúc nào – Hồng Ngọc vẫn nói cứng, giọng đã khản đặc, giằng co với hắn kiểu gì mà bỗng chốc cô đã thấy mình đứng ngoài cửa, ảo thuật à, quay ra nhìn hắn kéo tay mình cô liền giật ra, vừa tức vừa mệt, Hồng Ngọc hao hển nói – khám xong mà anh còn không cút thì đừng trách tôi!

Rất nhanh đã đến bệnh viện, sau khi khám xét cẩn thận, bác sĩ kết luận Hồng Ngọc là bị sốt siêu vi, bệnh này tuyệt đối không được ra gió, kiêng ăn đồ tanh, uống nước lạnh, nghỉ ngơi thuống men tốt thì một tuần sẽ khỏi hẳn. Mua thuốc xong hắn liền đưa cô về, trên đường Văn Phi có hỏi cô muốn ăn gì không, nhưng vì ốm mệt nên cô đã ngủ từ lúc nào, hắn lẳng lặng bế cô vào phòng, đắp chăn và dán miếng hạ sốt cho cô. Mười giờ hắn liền đánh thức cô dậy ăn cháo, Hồng Ngọc không muốn ăn, hắn dỗ dành nặng nhẹ cũng không được, cuối cùng đành phải gọi cho mẹ cô tới chăm.

Hồng Ngọc uống thuốc rồi lại ngủ tiếp, cứ li bì như vậy đến tối, Văn Phi để mẹ trông cô, hắn qua xưởng làm việc, hôm nay có lô hàng mới ra lò cần kiểm định, nên mãi tới hơn mười giờ đêm hắn mời về nhà. Văn Phi bảo mẹ ngồi cả ngày mệt rồi, bà có thể sang phòng hắn ngủ tạm một đêm, ở đây cứ để hắn trông. Đêm hôm đó Hồng Ngọc lại lên cơn sốt, hắn thay miếng dán bằng túi chườm cho cô, liên tục kiểm tra nhiệt độ cơ thể, may sao gần sáng thì bớt nóng, mẹ cô ngủ không nhiều, chưa tới năm giờ đã sang phòng xem tình hình cô thế nào, đến lúc đó hắn mới ra salon chợp mắt một chút. Đang ngủ thì nghe thấy tiếng ho khùng khục của Hồng Ngọc, Văn Phi lập tức tỉnh dậy, hắn thấy cô đang đứng ở bếp làm gì đó, liền sốt sắng hỏi:

- Mẹ đâu, sao em lại dậy?

- Tôi bảo mẹ về rồi, khụ khụ... - Cô đáp mà không nhìn hắn, tay quấy quấy nồi cháo.

- Vào giường đi, để anh nấu cho – Văn Phi toan cầm lấy cái muỗng trong tay cô, nhưng hông ngọc né kịp, cô liếc xéo hắn không nói câu nào. Bỗng thấy Văn Phi tắt bếp, tay không nhấc nồi cháo sôi sang một bên, nhắc lại – vào giường!

Hồng Ngọc nhìn tay hắn đỏ tấy lên, ý định đôi co liền dịu lại, cô chỉ ném cho hắn một cái nhìn chán ghét rồi quăng thìa muỗng lại đi vào phòng. Lát sau hắn bưng bát cháo nóng vào, Hồng Ngọc không ăn, hắn ép thế nào cô cũng không ăn, hai người cãi nhau một trận, cuối cùng hắn liền bỏ ra ngoài. Hồng Ngọc lập tức khóa cửa phòng không cho hắn vào, cô ăn nửa bát cháo, uống thuốc rồi ngủ một giấc, dậy thấy đỡ mệt hẳn, nhưng hai ngày liền không tắm cảm giác người cứ gây gây, thế là Hồng Ngọc quyết định sẽ tắm qua một chút. Lúc đó là chiều tối, Văn Phi không yên tâm để cô ở nhà một mình, hắn rời khỏi xưởng khá sớm, trên đường về có mua cho cô một bát bún mọc để đổi bữa, ăn mãi cháo cũng chán.

Về đến nhà, gõ cửa phòng một hồi không thấy cô lên tiếng, hắn nóng lòng gọi cũng không thấy động tĩnh gì, trong lúc cấp bách Văn Phi liền phá cửa lao vào, thấy trên giường không có người, nhưng trong nhà tắm lại sáng đèn. Vội mở cửa nhà tắm ra, đập vào mắt hắn là Hồng Ngọc đang nằm bất động trên sàn, toàn thân ướt suống nước, không mặc quần áo. Văn Phi lập tức đỡ cô dậy, chỉ thấy chạm vào đâu cũng nóng ran, lay gọi cách nào cũng không tỉnh, hắn cuống cuồng lau qua nước trên người rồi bọc cô vào cái chăn, bế xuống xe đi viện.

Phải đến sáng hôm sau tình hình của Hồng Ngọc mới khả quan, qua cơn hôn mê, cô lơ mơ tỉnh dậy, tự hỏi tại sao mình lại nằm trong viện, nghe bác sĩ nói là nếu tối qua chậm một chút thôi thì tính mạng cô đã không giữ được rồi, cơ thể cô bị mất nhiệt nghiêm trọng, may là Văn Phi đã kịp tời ủ ấm cho cô rồi cấp tốc đứa đến đây. Khi cơ thể vừa hạ sốt, tuyệt đối không được tắm rửa, vì sẽ gây dãn nở lỗ chân lông, dẫn đến mất nhiệt đột ngột, cơ thể sẽ lịm đi và nếu không ai phát hiện ra thì chỉ trong ít phút là hết đường cứu chữa.

Cả ngày hôm đó Hồng Ngọc chỉ thất thần nằm trên giường, tới chiều thì cô truyền xong hai chai nước, bác sĩ liền cho cô về nghỉ tại nhà. Tối hôm đó cô ngủ cùng mẹ, trong đầu Hồng Ngọc nghĩ, Văn Phi từ lúc cô tỉnh dậy chẳng thấy hắn nói năng gì, nhìn thì không thấy bất thường, nhưng sao cô có cảm giác bất an đến vậy? Mấy ngày sau cũng thế, hắn chỉ hỏi thăm qua mẹ, chú yếu là chuyện ăn uống, còn rất ít, đúng hơn là không đả động gì đến bệnh tình của cô. Giống như hắn không quan tâm đến Hồng Ngọc nữa, lăn lộn ở xưởng đến tối mịt mới về, có hôm mệt quá hắn chỉ ăn tạm bát cơm rồi đi ngủ, cũng không nhìn đến cô một cái. Văn Phi hết yêu cô rồi sao? Lẽ nào qua chuyện vừa rồi bùa yêu bị mất tác dụng, hoặc là do cô đã khiến hắn không còn hứng thú theo đuổi nữa?

Bệnh tình của Hồng Ngọc đã khỏi, hôm sau mẹ cô liền về nhà, Văn Phi thì ở xưởng, cô quanh quẩn dọn dẹp nhà cửa, tiện thể vào phòng hắn xem thử mấy ngày qua hắn sống sao. Trong phòng không có gì đặc biệt, chỉ có chiếc gạt tàn trên bàn là đầy ắp đầu lọc, hắn nghiện thuốc sao? Nhưng đêm không ngủ mà lại dậy đốt thuốc như vậy, chẳng lẽ hắn có tâm sự? Hồng Ngọc hừ lạnh một tiếng, tâm sự đã là gì, cô còn muốn hắn dằn vặt khổ sở đến chết nữa kia, nhiêu đây chưa thấm vào đâu. Tối hôm đó Văn Phi về sau khi cô đã ngủ, nửa đêm khát nước, Hồng Ngọc liền đi ra nhà bếp rót nước uống.

Cạch!

Tiếng động lạ khiến cô giật mình, quay lại nhìn bỗng thấy Văn Phi đi từ phòng hắn ra, cô lờ đi tiếp tục uống nốt ngụm nước rồi nhanh chóng về phòng. Không nghĩ đến vừa quay ra hắn đã áp sát người cô, hai người mặt đối mặt nhau, hành động bất ngờ đó khiến cô không kịp phản ứng, hai tay định giơ lên cản thì bị hắn giữ chặt. Hồng Ngọc giằng ra không được, trong lòng đã hoảng, nhưng vẫn cố cứng rắn, hỏi:

- Anh... anh muốn làm gì?

Văn Phi không đáp. Lần đầu tiên hắn được nhìn cô gần như vậy, ngay tới nhịp tim dồn dập của cô hắn cũng có thể cảm nhận được, đến lúc này dù cô có nói gì thì hắn cũng sẽ không nghe thấy, thứ duy nhất hắn nghe thấy bây giờ chính là tiếng nói của nhục dục. Hồng Ngọc bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hãi, giống như một con thú vồ được mồi, nhìn như sắp ăn tươi nuốt sống cô đến nơi, thậm chí hắn còn không hề giấu diếm ham muốn của mình, hai bàn tay siết lấy tay cô, đẩy người cô tựa vào thành bàn, trong giây lát liền khống chế cơ thể cô.

Á!

Hồng Ngọc hét lên khi thấy hắn cúi xuống hôn cổ mình, bằng hết sức bình sinh cô vùng ra, không quên tát cho hắn một cái thật mạnh, tưởng như sẽ khiến hắn tỉnh ngộ, nhưng chính cái tát đó đã làm cho con quỷ nhục dục trong hắn nổi điên. Ngay lập tức Văn Phi kéo cô ngã ra bàn, nửa thân trên đè lên người cô, một tay hắn giữ cho cô không thể cựa quậy, tay còn lại nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn vào mắt hắn, Văn Phi gằn từng tiếng, nói:

- Em ghét anh lắm phải không? Hận anh lắm phải không? Tất cả những gì anh làm cho em, em đều phủ nhận, phải không?

Hồng Ngọc cắn răng không đáp, cô dùng sức đẩy hắn ra, nhưng với một cánh tay của cô thì không thể cản được sức lực mà hắn dồn xuống, trên khuôn mặt rất nhanh liền tỏ ra bất lực, Văn Phi nhìn mà trong lòng dao động, cô càng không nói hắn càng lồng lộn tợn:

- Em không trả lời, thì anh cũng không muốn nghe, cứ im lặng như em muốn đi.

Dứt lời hắn liền áp môi mình vào môi cô, bàn tay thô bạo chạm vào cổ, xoa miết làn da mềm ấm rồi nhanh chóng chuyển xuống cởi khuy áo ngủ cô ra, mặc kệ cho cô né tránh hay ngăn cản, hắn ngấu nghiến lấy môi cô như một kẻ đói khát, lần đầu tiên trong cuộc đời cô biết đến hôn là dữ dội như thế nào. Hồng Ngọc vùng vẫy kịch liệt, cô muốn tránh như khi tay hắn luồn được vào trong áo, toàn thân cô liền khựng lại một giây, môi hắn cùng lúc di chuyển xuống cổ, rồi cứ thể cắn nhẹ dọc từ cần cổ xuống tới xương đòn, mỗi nơi hắn chạm đến đều tê dại, giờ thị cô thực sự sợ, Hồng Ngọc hấp tấp nói:

- Dừng lại... anh không được... dừng lại.....

Khi cô nói cổ sẽ rung lên nhè nhẹ, kết hợp với sự phản kháng quyết liệt vốn có, vô tình càng làm Văn Phi thêm kích thích, hắn rà môi ngược lên cổ rồi đột ngột cắt một cái vào phần dưới xương hàm, tay hắn cũng không vừa, dù bị Hồng Ngọc giữ chặt nhưng vẫn nhục nhích ngón tay khiêu khích cô. Cảm giác của Hồng Ngọc lúc đó giống như có luồng điện chạy dọc thân mình, chưa kịp nói hết câu cô đã thốt lên "a" một tiếng, lời cũng theo tiếng thở nghẹn lại. Văn Phi chính là muốn nghe thứ âm thanh đó, hắn ngẩng đầu đối mặt với cô, ánh mắt hắn lúc ấy, không hiểu sao lại khiến cô phải chú ý, vừa hé môi hắn liền chớp cơ hội hôn cô lần nữa.

So với trước thì lần này hắn hôn chậm hơn, từ tốn từng chút chạm đến điểm nhạy cảm của cô, Hồng Ngọc dù không cam tâm nhưng trước sự thành thạo của hắn, cô bị áp đảo và nhanh chóng chết lặng, hôn giỏi cũng là một cách làm choáng đối phương, sau một lúc gồng mình cản hắn, tới đây cô đã hơi thả lỏng người. Sau nụ hôn dài, Văn Phi lập tức giữ hai tay cô kéo sang hai bên, hành động bất ngờ đó làm cô giật mình, Hồng Ngọc vùng vẫy, nhưng càng động mạnh thì chiếc áo đã bung nửa hàng cùng càng trở lên xộc xệch, cô vội nằm im, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở dồn dập. Song nằm như vậy thì không ổn, Văn Phi ghé môi vào nơi áo nhô lên, hắn khiến cô rùng mình nín thở, không dừng lại, hắn tiếp tục vùi mặt vào dưới lớp áo, hơi thở của hắn chạm lên da thịt cô, đẩy nỗi sợ hãi của cô lên cao trào, Hồng Ngọc thổn thức, cô nói trong nước mắt:

- Xin anh,... dừng lại, tôi không muốn, dừng lại đi.... Anh muốn gì tôi cũng sẽ làm, xin anh đừng như vậy...

- Anh muốn em yêu anh – Văn Phi thì thầm vào tai cô, hắn hôn lên giọt nước mắt đang lăn dài trên má rồi lại hôn lên môi cô, vị nước mắt mặn chát đầu lưỡi.

Hồng Ngọc giằng co trong tuyệt vọng, thâm tâm cô tràn đầy ghê tởm, cảm giác những nơi hắn chạm đến không ngừng nhói lên, nhưng sức phản kháng của cô lại yếu dần đi, cả người bủn rủn, giống như trúng phải thuốc tê, rất nhanh toàn thân đều trở lên vô lực. Đây là phản ứng tự nhiên của con người khi bị tác động vào những huyệt nhạy cảm, nó giống như con mèo bị túm gáy thì tứ chi bất động, hơn nữa đối với một cô gái chưa từng biết đến khoái cảm, thì việc đụng chạm sẽ khiến cơ thể bùng nổ, thậm chí không thể kiềm chế nổi bản thân khi đó. Công thêm kỹ thuật điêu luyện của Văn Phi, hắn không hoàn toàn là cưỡng đoạt cô, mà từ từ dẫn dắt cô khám phá thứ xúc cảm mới lạ này. Chậm dãi mơn chớn khắp nửa thân trên của cô, cảm nhận từng hồi run rẩy, từng nhịp thở đứt quãng, từng cái siết tay mà cô vô thức tạo ra, tất cả làm cho hắn chìm sâu hơn vào cơn say nhục dục, bỏ qua những giọt nước mắt, những tiếng van nơn xót xa không ngớt trên miệng cô.

Màn dạo đầu đối với hắn đến đây dừng lại, một lần nữa hắn kéo hai tay cô lên qua đầu, khi mà cô đang không rõ ý đồ hắn muốn làm gì, thì một tay hắn đã khóa tay cô lại, và lấp liếm bằng một nụ hôn sâu đến choáng váng. Tay còn lại hắn vuốt dọc từ eo xuống đùi cô, rồi dừng lại ở hông, ngay sau đó giữa hai chân cô liền cảm thấy khác lạ, Hồng Ngọc choàng tỉnh, cô giãy giụa kịch liệt, không van xin mà chuyển sang chửi mắng:

- Đồ khốn, buông tôi ra, buông ra, anh là thằng chó chết, anh... không được....

Cô càng chửi thì hắn càng hăng máu, vuốt ve bên ngoài không thỏa mãn, hắn liền dùng tay đẩy vào, mặc cho cô gào thét bên tai, hắn cúi đầu cắn lên cổ, lên xương đòn và siết chặt hai tay cô hơn nữa. Hồng Ngọc quằn quại dưới thân hắn, cô cảm thấy nóng, cổ họng khô khốc, giống như cơ thể cô đang căng lên, sợ hãi được đẩy tới cực điểm, đến độ cô muốn khóc nhưng không thể bật ra thành tiếng, suy nghĩ phút chốc liền đình trệ, giống như hắn đang bóp nghẹt sự sống của cô, biến cô thành một cái xác không hồn.

Mặc dù vùng vẫy thì cũng không thể phủ nhận rằng, cơ thể cô có phản ứng lại với hành động của Văn Phi, bỏ qua phút đột ngột ban đầu, hắn không hề hấp tấp, từ từ để cho cô quen với những rung động nhẹ rồi hắn mới tăng dần lực lên, các bước thuần thục không chút sai sót, để trấn an cơn hoảng loạn của cô, hắn không ngừng hôn và phân tán sự nhạy cảm của của cô qua đầu lưỡi, cổ và vai. Chính vì sự nhịp nhàng đó mà cô dù đang muốn chết, hoặc giết hắn chết, đã bị cuốn theo xúc cảm mạnh liệt, lý trí cũng không thể khiến cô tỉnh táo thêm nữa, cơ thể căng lên và đột nhiên vỡ òa, mọi thứ bấy giờ đều trở lên trống rỗng với cô.

Đến lúc Văn Phi buông tay, Hồng Ngọc đã mệt nhoài, cô nhằm nghiền mắt, co người lại, hắn lập tức bế cô lên, tới một chút kháng cự cũng không còn, hắn đưa cô vào phòng và đóng cửa lại. Đó là một đêm tưởng như dài vô tận với Hồng Ngọc, tới khi cô không còn cảm giác gì nữa, cơ thể cũng dần nhẹ bẫng, cô thấy mình đang lơ lửng, giữa một màu đen mênh mông, tĩnh mịch.

"Tại sao? Tại sao lại làm vậy với tôi? Tôi tưởng mình sẽ hành hạ hắn, sẽ khiến hắn khổ sở chứ" – Hồng Ngọc chua chát nói.

"Hắn đang đau khổ vì cô đó thôi, đau đến hóa điên rồi đấy" – Cô Đồng Linh cười nhạt đáp.

"Nhưng! Hắn..." – Hồng Ngọc toan nói tiếp, song lại bị Cô Đồng Linh chặn lời:

"Hắn yêu cô. Hai người không có tình yêu vẫn có thể làm tình, huống hồ hắn yêu cô, tình dục là điều kiện cần thiết. Khi ở cùng một người mà mình yêu rất nhiều, ham muốn nhục dục là điều rất bình thường, cô muốn hành hạ nhắn nhưng phải hiểu, hắn vẫn là con người, vẫn có những hỉ lộ ái ố, càng kiềm chế thì khi kích động sẽ càng dữ dội."

"Vậy tôi phải làm thế nào mới được?" – Hồng Ngọc than thở.

"Cứ làm như cô nghĩ đi, đó là cách mà trước giờ cô vẫn hành hạ hắn mà, rồi cô sẽ được như ý mình thôi."

Dứt lời Hồng Ngọc liền tỉnh dậy, cô thấy mình trong phòng Văn Phi, không mảnh vài quấn thân, cựa mình một chút liền đau, nhưng cô vẫn cố rời khỏi giường. Thu dọn quần áo của mình dưới đất, cô mặc đồ vào và loạng choạng đứng lên, bụng và ngực vẫn đau tức khó chịu, Hồng Ngọc cắn răng bước ra khỏi phòng. Cô về phòng mình, vào nhà tắm xả nước lên người, cẩn thận gột rửa từng chút một, cảm giác ghê tởm đến lợm giọng, gần như cô đã cào cấu đến rớm máu khắp người, mỗi lần nhớ lại cô liền thấy mình vẫn nhơ nhớp, vẫn còn mùi của hắn, thậm chí là còn giật mình khi vô tình chạm vào vật gì đó sau lưng. Làm sao để có thể tẩy sạch hết đoạn trí nhớ bẩn thỉu này bây giờ, làm sao để không nghĩ đến nó nữa, không, Hồng Ngọc lắc đầu, không thể làm gì được nữa rồi!

Từ hôm đó Hồng Ngọc chủ động tránh mặt Văn Phi, mặc cho hắn tìm mọi cách tiếp cận cô. Sáng sớm cô đã rời khỏi nhà, có thể là tới quán cà phê nào đó ngồi hoặc qua nhà mẹ giết thời gian chờ tới lúc đi làm, tối cô cũng về nhà rất muộn, thậm chí nhiều hôm cô không về, ăn uống ngủ nghỉ vạ vật bên ngoài, cốt là không phải về nhìn mặt hắn. Tính ra một ngày cô chỉ ngủ vài tiếng, tinh thần rất mệt mỏi, nhưng đêm lại trằn trọc khó vào giấc, cảm giác bất an ám ảnh tâm trí cô, ngủ không sâu, và chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng khiến cô giật mình tỉnh giấc. Thời gian này Hồng Ngọc qua nhà mẹ thường xuyên, bà có hỏi về chuyện của hai người, mỗi lúc như thế cô luôn tỏ ra chán ghét và gạt vấn đề đó đi. Mẹ Hồng Ngọc nói rằng, Văn Phi cũng hay qua nhà bà tìm cô, trông hắn có vẻ lo lắng, tính cách hắn dạo gần đây đã thay đổi, bà có thể nhìn ra hắn là thật lòng đối với cô, bà còn có ý muốn cô suy nghĩ lại.

Không đời nào! Hồng Ngọc khẳng định đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, hơn nữa tình cảm mà hắn dành cho cô không phải tự nhiên sinh ra, hắn chỉ là bị ảnh hưởng bởi tác dụng của lá bùa thôi. Thấy mẹ bị dao động như vậy, Hồng Ngọc sau đó cũng ít qua lại nhà bà, hiện giờ cô không muốn nghe bất cứ điều tiếng gì về hắn nữa, cô cần thời gian để quên đi những chuyện tồi tệ đã qua. Văn Phi tất nhiên là biết Hồng Ngọc đang tìm mọi cách tránh mặt mình, hắn cũng biết đêm đó bản thân đã gây tổn thương cho cô thế nào, nhưng tới một cơ hội để hắn chuộc lỗi cũng không có, khi mà nhìn thấy cô đã khó, chưa nói đến những chuyện khác. Đầu óc hắn mấy ngay nay cứ rối như tơ vò, lúc tối hắn quyết định đợi cô ở sảnh chung cư, đợi thẳng đến mười hai giờ kém mới thấy cô về, hắn lập tức sấn tới hỏi han.

Vừa thấy hắn là Hồng Ngọc liền sa sầm nét mặt, cô không nhìn hắn lấy một cái, cứ bước phăm phăm vào cầu thang máy, hắn muốn vào cô không cho vào, lúc lên phòng cô khóa cửa chốt trong để mặc hắn cả đêm ngồi ngủ ở hành lang. Sáng ra mở cửa đi làm, cô cũng coi như không thấy hắn mặt mày phờ phạc bên ngoài, ai bắt hắn phải ngồi đây làm gì, sao không sang bên đường thuê tạm cái nhà nghỉ nào mà ngủ, tự hắn làm khổ hắn thôi. Đáng đời!

Mấy ngày này Hồng Ngọc bỗng thấy trong người khang khác, không rõ là cảm giác gì nhưng cô rất nóng ruột, sợ mình bị làm sao cô liền ra hiệu thuốc hỏi mua thuốc tránh thai. Đó giờ đã được năm ngày, phân vân nửa buổi cô mới quyết định uống, phải biết là thuốc tránh thai không phải thứ gì tốt đẹp, tùy cơ địa còn có thể dẫn đến vô sinh về sau. Buổi chiều ngày tiếp theo, vì là chủ nhật nên cô được nghỉ, đến giờ uống thuốc, Hồng Ngọc đi ra bếp lấy nước, vô tình Văn Phi đang hút thuốc ngoài sân phơi nhìn thấy, đến lúc cô bóc thuốc chuẩn bị uống, hắn liền đi vào, nhặt vỏ thuốc lên xem, Văn Phi hỏi:

- Em uống thuốc gì đây? – thấy quen mắt, hắn nghi hoặc nói – thuốc tránh thai khẩn cấp?

Hồng Ngọc không đáp, cô uống xong thuốc thì bỏ vào phòng, Văn Phi lập tức đuổi theo, hắn giữ tay cô lại, gặng hỏi:

- Em biết thứ này có hại cho sức khỏe thế nào không? Được rồi, giờ em nói đi, chỉ cần anh không động vào em, không tới gần em, thì em sẽ không uống thứ thuốc này nữa, được không?

Hồng Ngọc giận dữ nhìn hắn, cô gạt phắt tay hắn ra, không nói không rằng đi tiếp vào phòng, hắn vẫn lẵng nhẵng theo sau, cố gắng nài nỉ cô nói một lời với mình. Bỗng cô cầm một tờ giấy trên bàn, ném vào mặt hắn, lớn tiếng quát:

- Ký vào! Ký vào đó rồi tôi sẽ sống khỏe cho anh xem!

Không cần đọc cũng biết đó là đơn ly hôn, Văn Phi xé đôi tờ giấy, lắc đầu đáp:

- Anh không ký.

- Cút! – Hồng Ngọc mất kiên nhẫn, cô lập tức đẩy hắn ra khỏi phòng, trước khi đóng sập cửa còn nghiến răng nói – đi chết đi!

Và có lẽ tình hình sẽ ngày một xấu đi, khi Hồng Ngọc càng quyết tâm ly dị hơn, cô ép buộc Văn Phi bằng mọi cách, khiến hắn không thể chịu đựng được mà phải rời khỏi nhà, cuộc sống đối với hắn hiện tại trở lên vô cùng ngột ngạt và bế tắc, đã có lúc lý trí hắn suy sụp, muốn đặt bút ký ngay lập tức, nhưng phần nào đó trong trái tim đã ngắn cản hắn, cũng chính nó vẫn duy trì mối duyên tàn giữa hai người, âm ỉ chờ đến ngày cháy lại. Ba ngày sau, Hồng Ngọc đang ở nhà dọn đồ chuẩn bị rời đi, cô không muốn ở trong căn nhà này nữa, bỗng điện thoại rung lên, đầu dây bên kia là số điện thoại của em trai, Hồng Ngọc bắt máy, một giọng nữ hấp tấp vọng ra:

- Chị Ngọc, chị đến ngay viện Việt Đức đi, anh Trường bị tai nạn đang cấp cứu trong đấy, chị đến ngay đi chị!

- Làm sao? - Hồng Ngọc kinh hoàng hỏi lại – tai nạn thế nào, nó có sao không?

- Vẫn đang cấp cứu, chị mau đến đây đi... - Người bên kia níu lưỡi không nói tiếp được gì, chỉ giục giã cô đến ngay, nếu không sợ sẽ muộn mất!

Hồng Ngọc như người mất hồn chạy khỏi phòng, Văn Phi nghe thấy loáng thoáng lời cô nói vừa xong, đoán là có chuyện không ổn, hắn giữ cô lại hỏi:

- Em sao vậy?

- Buông ra! Không liên quan đến anh - Hồng Ngọc hét lớn, hai mắt đã đỏ hoe, trong đầu rối bời, cô không kịp thay dép mà lao một mạch ra hành lang.

Văn Phi thấy cô hối hả như vậy thì cũng không nói gì thêm, hắn khóa cửa rồi xuống hầm lấy xe, mở cửa đẩy cô vào, hỏi:

- Đi đâu?

- Bệnh viện... bệnh viện Việt Đức! – Hồng Ngọc thở gấp, trong giọng nói tràn đầy lo lắng, cô không dám nghĩ đến chuyện xấu gì, nhưng linh cảm rất bất an, tới nỗi hai bàn tay cứ nắm chặt lại trong vô thức, cô không khóc, hai mắt ráo hoảnh nhìn nhà cửa vụt qua bên đường.

Đên viện, Hồng Ngọc tức tốc chạy tìm phòng cấp cứu, thoáng thấy bóng người quen cô vội qua hỏi, người gọi cho cô ban nãy chính là vợ Trường, trên mặt cô ấy có vài vết trầy xước, đầu tóc tối bù, áo lấm tấm máu, hai hàng nước mắt lã chã trên mặt. Vợ Trường lắp bắp kể lại, lúc đó hai người đang đèo nhau đi trên đường, đột nhiên con xe bán tải lao từ trong ngõ ra húc mạnh vào xe của họ, cô ấy bị bị ngã nhẹ, nhưng Trường thì bị hất đập vào dải phân cách, mất rất nhiều máu, cấp cứu đến giờ vẫn chưa có kết quả gì.

Hồng Ngọc nghe chưa hết câu chuyện đã khụy xuống, cô thất thần nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, thoáng chốc hình ảnh của bố cô hiện về trước mắt, tại sao lại như vậy? Có phải cô đang bị nguyền rủa không, gia đình cô từ ngày đó chưa từng được yên ổn, cô đã làm gì sai, gia đình cô đã gây ra chuyện xấu xa gì mà để bây giờ ông trời đày đọa gia đình cô cùng cực như vậy?

- Trường, Trường ơi!

Đang than khóc thì Hồng Ngọc nghe tiếng người gọi rất quen, cô nhìn lại thì thấy mẹ đang xiêu vẹo chạy đến, vừa nhìn thấy cô, mẹ đã nước mắt lưng tròng, hỏi em trai cô đâu, nó không sao chứ. Hồng Ngọc gạt nước mắt, cô tìm lời lẽ tích cực để trấn an bà, đúng lúc đó cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi đến nói:

- Ai là người nhà của bệnh nhân Trường? Bệnh nhân bị rách phổi do xương lồng ngực gãy đâm vào, tim cũng bị chèn ép không thể lưu thông máu, tình hình rất nguy kịch, chúng tôi cần tiến hành phẫu thuật ngay, nhưng hiện trong kho máu bệnh viện đang thiếu nhóm máu của bệnh nhân, phải có máu chúng tôi mới thực hiện mổ được – mẹ Hồng Ngọc nghe tới nguy kịch liền ngất lịm đi, cô vội đỡ mẹ ngồi xuống ghê, nói:

- Tôi, tôi là chị gái của Trường, tôi sẽ hiến máu!

- Bác sĩ thử kiểm tra máu của tôi xem, vợ tôi sức khỏe không tốt, nếu được thì tôi sẽ hiến thay cô ấy – Văn Phi phía sau bước lên nói, bác sĩ lập tức dẫn hắn qua phòng xét nghiệm, rất nhanh liền có kết quả, Trường thuộc nhóm B, Văn Phi thuộc nhóm O, máu của hai người có độ tương thích cao, có thể truyền được cho nhau. Trước khi vào phòng phẫu thuật, hắn còn nói với Hồng Ngọc rằng:

- Em đưa mẹ về nghỉ đi, thằng bé sẽ không sao đâu, ở đây có anh rồi.

Hồng Ngọc không để tâm lắm đến lời hắn, cô thất thần ngồi đợi, lát sau mẹ tỉnh, bà hốt hoảng tìm con trai, nửa khóc nửa than, gọi hết ba đời ông bà ông vải ra phù hộ cho ca mổ thành công, cô khuyên mẹ đừng quá đau buồn, vẫn còn bác sĩ trong kia, họ sẽ cứu sống được nó. Nhưng trong lòng cô cũng rất mơ hồ, liệu có bao nhiêu cơ hội sống, hay cũng giống như cha, chỉ trong giây lát liền không thể cứu vãn được.

Ba giờ sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ thông báo đã cố gắng hết sức, nhưng tổn thương quá nghiêm trọng nên chưa thể chắc chắn được tình trạng hiện tại của bệnh nhân, nếu trong hai giờ nữa phổi của bệnh nhân hoạt động trở lại, thì xem như sống, còn ngược lại, gia đình nên chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Hồng Ngọc òa khóc, cô nức nở không nói lên lời, Văn Phi vẫn đang trong phòng cấp cứu truyền máu, nghe tiếng khóc của cô mà hắn không thể nằm yên, nhưng giờ phút này chỉ biết cầu trời cho kỳ tích xảy ra, hơn hết chính là sức mạnh tinh thần của cậu ấy, muốn chiến thắng cái chết chỉ có thể dựa vào nghị lực của bản thân mà thôi.

Và sức mạnh tinh thần cuối cùng cũng chiến thắn, chưa đến một giờ sau em trai Hồng Ngọc đã có thể thở được, mọi người như trút được gánh nặng, lo lắng đã giảm đi một nửa. Những ngày sau việc chăm sóc em trai nằm viện phần lớn do Văn Phi đảm nhiệm, vì hắn nói Hồng Ngọc nên đến ở với mẹ, bà đang rất suy sụp, không thể để bà một mình được, còn vợ Trường thì vướng con nhỏ, cô ấy chỉ có thể chăm sóc cậu ban ngày, còn ban đêm thì phải về với con. Những việc khó trong viện đã có y tá và điều dưỡng làm, hắn chỉ cần theo dõi sức khỏe của em trai cô là đủ. Một tuần như vậy trôi qua, sáng hôm đó Hồng Ngọc đem cháo vào viện thăm em trai, đêm hôm qua cô không ngủ được nên sáng dậy có chút chóng mặt, vào đến nơi trò chuyện được vài câu, cô mới cúi xuống mở tủ lấy bát, bỗng hai mắt tối sầm lại, cả người đổ ập về phía trước, lập tức bất tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện