Hồng Ngọc sau đó liền đoán ra ý đồ trong lời nói của chồng cô. Hắn là muốn dùng chuyện cô và hắn không thể có con để lay động đến bố mẹ, làm cho hai người bên đó vì sốt sắng thúc giục mà nảy sinh xích mích với cô, giữa cô và hắn lại chắc chắn không thể chung chăn chung gối, hắn còn lạ gì tính khí của mẹ mình, bà sẽ không bỏ qua chuyện này, sớm muộn gì cô cũng bị bức đến nước phải chủ động ly hôn. Từ đầu đến cuối hắn không cần ra mặt, sau tất cả chỉ có cô là người chịu điều tiếng, dù cô có nói là hắn chưa từng đụng vào người mình, thì sẽ có ai tin, lấy chồng ở tuổi này rồi mà không thể sinh con, chính là kiểu mà người ta hay gọi là "cau điếc" đấy.

Văn Phi còn luôn thể hiện mình là người chồng tốt trước mặt bố mẹ, bảo cô và hắn tắt lửa lòng với nhau, vậy thì phải xem lại cô là vợ như thế nào. Nghĩ mà Hồng Ngọc thở dài ngao ngán, những tưởng là chỉ cần thu mình mà sống thì sẽ không đụng chạm đến ai, nhưng người ta vẫn không ngừng tính kế với mình, thỏa thuận một năm mà cô giao hẹn với hắn, sợ rằng sẽ không kéo dài được như vậy, còn là do cô chủ động ly hôn sớm nên tiền hậu ly hôn cô cũng mất trắng. Con người gã đàn ông kia so với suy nghĩ của cô còn đáng sợ hơn nữa, một khi đã đạt được mục đích, hắn sẽ không chừa lại cho cô một đường sống nào.

Đã vậy thì cô càng phải ở lại, dù bên nhà đó có nói gì đi nữa cô cũng mặc kệ, quan trọng là bố mẹ cô không hay không biết, trong mắt họ cô vẫn sống vui vẻ là được. Hồng Ngọc trời sinh cứng cỏi, đối với người cô ghét lại càng không thể tỏ ra mềm yếu, dù cho hắn có ngày đêm công kích cô trước mặt người nhà bên ấy, cô vẫn tìm cách chống chế, tâm lý không chút nao núng. Văn Phi được đà lấn tới, hắn không ngừng dồn ép cô, thậm chí còn gạ gẫm cô lên giường nhưng bị cô gạt phắt đi, hắn vin vào cớ đó để nổi đóa lên đánh chửi cô, nói cô muốn ở lại thì phải có con với hắn. Một gã khốn như hắn còn có thể nghĩ ra cách nào hèn hạ hơn nữa, Hồng Ngọc ngoài mặt thì chịu đựng, nhưng trong lòng đã sớm đến giới hạn rồi. Chỉ cần vài ngày tới bố cô phẫu thuật thành công, cô lúc đó sẽ lập tức được giải thoát khỏi cơn ác mộng này.

Nhưng vài ngày đó cũng không êm ả. Trước phẫu thuật mười ngày, bên nhà chồng cô có vào viện thăm bố cô một lần, bấy giờ Hồng Ngọc vừa tới, thấy mẹ chồng đang hỏi han cạnh giường bố, mẹ cô đưa cho cô phích nước nóng, bảo đi lấy chút nước về pha trà mới bà thông gia. Cô nhìn mẹ chồng nói cười bên kia, có chút bất an trong lòng, đi chưa bao lâu, lúc cầm phích nước về, từ ngoài cửa cô đã nghe thấy mẹ chồng nói:

- Con gái chị mãi không có bầu bí gì cả, tôi lo quá, không biết có bị gì không?

- Thì cái Ngọc cũng mới về bên đấy không lâu, lại vì chuyện bố nó ốm nên chắc nó... - Mẹ cô liền đỡ lời.

- Chị nói thế nào ấy, vợ chồng nó suốt ngày quấn quýt với nhau, nếu có thì cũng phải có rồi, thằng Phi nhà tôi bảo là con chị không đẻ được đấy – mẹ chồng cô lên giọng, nói.

Cô vội vã bước vào, thấy mặt bố mẹ mình biến sắc, còn mặt mẹ chồng thì khó đăm đăm, không nhịn được liền nói:

- Mẹ à, chuyện này con đã nói với mẹ nhiều lần rồi, cái gì cũng phải từ từ mới có chứ ạ, đó giờ mẹ nhắc bọn con cũng đang cố, đâu phải cứ muốn là có được ngay đâu.

- Từ từ mấy tháng rồi, con như thế bảo sao mẹ không sốt ruột cho được – mẹ chồng cô nhìn cô nói dỗi – nhà người ta thì cưới về cái là có cháu bế ngay, đây đến nửa năm rồi vẫn từ từ, nhắc thì lại bảo nói nhiều.

- Anh Phi anh ấy bận bịu đi sớm về khuya như thế, con cũng không tự nhiên mà có em bé được – cô hậm hực đáp.

- Thằng Phi nó đi làm vất vả như vậy vì ai, lại còn không phải vì cái nhà này sao – mẹ chồng cô lập tức đứng dậy, đay nghiến nói.

Hồng Ngọc bặm môi, cô giận run cả tay, muốn nói toạc ra trước mặt bà mẹ chồng, rằng con bà vất vả ngày đêm bên người phụ nữ khác, chứ không phải vất vả làm lụng gì hết. Cả nhà bà có mắt mà như không, để cho con trai ngang nhiên ăn nằm với vợ nhà người ta, bà muốn có cháu thì sang bên đấy mà đòi, muốn bao nhiêu cũng có, con trai bà chỉ là chồng hờ của cô mà thôi.

- Chị thông cảm, nó còn vụng dại, chưa biết thì mình dạy thêm, hai vợ chồng nó cứ quấn quýt thế này thì kiểu gì cũng sẽ có cháu thôi mà – mẹ cô vội gạt cô đi, nói câu xoa dịu mẹ chồng cô.

- Đấy, anh chị đi mà dạy, nói nó làm sao thì làm, còn nếu không được nữa thì nói sớm để tôi còn liệu - Mẹ chồng cô đứng dậy, vùng vằng bỏ về, ra tới cửa còn cố nói lớn lên cho người bên trong nghe thấy – rõ khổ, rước phải đứa đâu đâu vào nhà, có mỗi việc đẻ cũng không xong.

Cô cắn răng nuốt cục tức xuống, đúng là khác máu thì tanh lòng, ngoài miệng lúc nào cũng mẹ mẹ con con, nhưng trong lòng lại giống như người dưng nước lã. Hôm nay còn kiếm cớ thăm bệnh mà đến quấy rầy bố mẹ cô, có khi nào đây là chủ ý của Văn Phi không? Hắn hành hạ cô chưa đủ, còn muốn thấy bố mẹ cô phải đau lòng thì mới hả sao? Càng nghĩ cô càng uất, chuyện này giờ đã đến tai bố mẹ, không tránh khỏi làm cho hai người phải lo lắng.

Mẹ cô thở dài, tâm trạng có phần chùng xuống, chép miệng nói:

- Lần sau nhà bên đó có nói gì, con cũng không được đối đáp như thế, người ta đánh giá cho đấy.

- Vâng, con hiểu mà mẹ - Cô đáp cho mẹ yên lòng.

Vừa rồi bố cô đã chứng kiến hết thảy, ông chỉ yên lặng nhìn cô, ánh mắt buồn bã, đợi bà thông gia đi rồi, ông mới gọi cô lại, nói:

- Giữa hai đứa con có trục trặc gì không?

- Bố yên tâm, con với anh Phi không có vấn đề gì đâu, anh ấy dạo này hay phải đi công tác, nhưng vẫn rất quan tâm đến con, chuyện mẹ chồng con nói bố đừng nghĩ nữa, tới đây sẽ có thôi mà – cô cười đáp.

- Con gọi thằng Phi tới bố có chuyện muốn nói với nó – bố cô lại tiếp, ông nuôi con gái lớn từng này tuổi, nó vui buồn hờn giận thế nào ông đều biết, chẳng phải bà thông gia vừa kể là thằng phi nói cô không đẻ được, chắc con gái ông là có chuyện muốn giấu, vẫn nên gọi con rể qua hỏi cho rõ ngọn ngành xem thế nào.

- Để bố phẫu thuật xong rồi nhà con qua thăm bố luôn thể, cũng không vội mà – cô thầm than khổ, đang yên đang lành gọi hắn đến làm gì chứ.

- Gặp trước hay gặp sau cũng thế, con cứ gọi nó tới đây, cũng lâu rồi bố chưa gặp nó – bố cô quyết định.

- Cứ gọi chồng con qua đây cho bố con gặp, bố con nằm viện cũng buồn, gọi đến bố con tâm sự một lúc cho khuây khỏa – mẹ cô nói thêm vào.

Hồng Ngọc vì thế đành bất đắc dĩ đồng ý, nhưng hiện tại hắn đang đi công tác trong Sài Gòn, phải hai hôm nữa mới bay ra, cô nói bố mẹ không cần đợi, lúc nào hắn về cô sẽ bảo hắn vào thăm bố ngay. Ngày hắn về, cô đã nói qua cho hắn nghe tình hình của bố, dặn hắn khi vào thăm không được tỏ thái độ bất thường, bố cô có hỏi thì cũng phải vui vẻ mà trả lời, cô đã nhịn mẹ hắn nhiều như vậy, chút chuyện thế này cũng chưa thấm vào đâu, hắn liệu liệu mà làm. Văn Phi nghe không lọt tai, hắn còn đang muốn nhanh nhanh chóng chóng qua bên nhà người phụ nữ kia, cơ bản là khi vào viện hắn không có chuẩn bị, tới biểu cảm lạnh nhạt cũng không buồn đồi.

Bố cô và hắn trò chuyện không nhiều, chủ yếu là xoay quanh vấn đề sức khỏe của ông, ca phẫu thuật sắp tới và công việc của hắn. Hồng Ngọc đứng bên cạnh giám sát hắn, trong lòng thấp thỏm, bố cô là người tinh ý, thái độ hời hợt của hắn không thể qua được mắt ông, qua lời nói cũng đoán được, ông đang rất nghi ngờ. Đang nói thì ngoài cửa có y tá tới phát thuốc, cô ra nhận, bố cô lúc đó mới hỏi:

- Chuyện con nói cái Ngọc không đẻ được là như thế nào?

Văn Phi nghe xong liền nhìn cô một cái, cô cũng nhìn hắn, vẻ mặt có phần cầu xin, hắn chớp mắt nói:

- Đúng đó bố, Ngọc không đẻ được, cứ tình hình này thì năm sau bọn con sẽ ly hôn.

Có tiếng đứt gãy trong đầu cô, số thuốc vừa nhận từ tay y tá liền rơi xuống đất, cô lao tới túm lấy hắn, gần như hét lên:

- ANH NÓI CÁI GÌ VẬY, CHÚNG TA SẼ KHÔNG LY HÔN, ANH ĐIÊN RỒI SAO?

Văn Phi mặc kệ cô gào thét, hắn quay sang giường bố, thấy vẻ bàng hoàng hiện lên trên mặt ông, có vẻ như lời của hắn đã đánh sập tâm lý bố cô, khiến ông chết lặng. Hắn cũng chẳng muốn ở lại nghe mấy người này than khóc, Văn Phi liền gạt cô ra, hắn nói với bố cô:

- Con còn có việc, xin phép về trước, bố nghỉ ngơi đi.

Dứt lời liền đi thẳng ra cửa phòng, chân hắn còn giẫm lên mấy viên thuốc cô đánh rơi, cùng lúc mẹ cô vừa đi mua cháo về, gặp hắn bước ra bà liền cười nói, nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn lạnh nhạt, thậm chí hắn không cả chào hỏi mà cứ bước qua mặt bà. Hồng Ngọc vội vã tới bên giường bố, cô trấn an ông, nhưng bản thân lại không thể ngừng khóc, những uất hận trong lòng cô giống như đang theo nước mắt cứ thế tuôn ra, dù cô có nói trăm lần rằng mối quan hệ giữa mình và hắn vẫn ổn thì cũng không thể cứu vãn được lòng tin của bố. Tới cùng cô nghẹn lại, thực sự cô đã nhẫn nhịn rất nhiều, thật không ngờ, hắn lại đối xử với cô như vậy.

Ngược lại bố cô chỉ im lặng, trong lòng ông đang chịu một trận đả kích rất lớn, thậm chí ông cảm thấy như có tảng đá đang đè nên ngực mình, khó thở vô cùng. Trước đây ông luôn nghĩ cô được sống trong hạnh phúc, nhưng sự thực không như lời con ông vẫn kể, giờ thì ông đã biết chồng cô là người như thế nào, con gái ông hẳn là đã chịu không ít thiệt thòi khi ở bên một người như vậy. Hồng Ngọc nhìn bố giây lát, thấy không được, cô phải tìm hắn, bắt hắn quay lại đây nói với bố rằng những lời vừa rồi chỉ là nhất thời không suy nghĩ thôi, cô không thể để bố phải đau lòng vì mình thêm nữa.

- ANH ĐỨNG LẠI! VĂN PHI, ĐỨNG LẠI!

Cô lao ra hành lang, thấy hắn đang đứng trước thang máy, cô vội giật lấy tay hắn, nghiến răng nói:

- Sao anh có thể nói ra những lời ấy? Anh biết bố tôi bệnh nặng thế nào mà vẫn có thể nói những lời ấy, anh có còn là con người không?

- Cô điên à – hắn giằng tay ra, thản nhiên nói – tôi không muốn nói dối nữa, chuyện này sớm muộn ai cũng biết, tôi chỉ thay cô nói ra thôi.

- Trước giờ tôi vẫn nhịn anh, nhịn cả nhà anh, vậy tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? – cô nước mắt vòng quanh, xuống nước nói – tôi chỉ xin anh nốt lần này thôi, quay lại phòng bố tôi, nói là anh không có ý đó, nói...

- Chẳng phải đây là bệnh viện sao, bố cô không chết được đâu mà sợ - Hắn gắt lên.

Chát!

- THẰNG KHỐN, MÀY CÚT ĐI, BỐ TAO MÀ CÓ CHUYỆN GÌ, TAO SẼ GIẾT MÀY TRƯỚC TIÊN – cô tát cho hắn một cái rồi chỉ tay vào mặt hắn gào lên, nói với dạng chó má này cũng chỉ phí lời, vốn dĩ hắn đã không coi cô ra gì, bố cô sống chết ra sao đối với hắn lại càng không quan trọng.

Bỗng phía hàng lang có y tá vừa chạy vừa gọi lớn:

- Bệnh nhân giường 3 phòng 204 cấp cứu!

Là giường bố cô, chỉ kịp liếc hắn một cái đầy căm phẫn, cô lập tức chạy về phòng, vừa tới cửa đã thấy có người đẩy băng ca ra, mẹ cô vừa khóc vừa lập cập đi theo, cô hốt hoảng dìu mẹ, tới cửa phòng cấp cứu hai người bị giữ lại. Hồng Ngọc hỏi mẹ vừa rồi bố xảy ra chuyện gì, mẹ cô nói qua tiếng nấc, rằng cô vừa đi thì ông ấy liền lên cơn co giật, không biết là bị làm sao nữa. Mẹ còn kể là ấy ngày trước khi chồng cô chưa đến thăm, bố cô đã bị mất ngủ, đầu cũng có dấu hiệu đau nhức, chắc là do suy nghĩ nhiều về chuyện của cô mà bệnh lại nặng thêm, cô nghe mà nước mắt giàn giụa, ngã ngồi dưới sàn, chuyện cô lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.

Giết người thì dễ, cứu người mới khó. Bác sĩ lập tức thực hiện phẫu thuật cho bố cô, ca mổ kéo dài năm giờ đồng hồ, kết quả không thành công. Bố cô bị kích động mạnh, kèm theo suy nhược thần kinh khiến khối u bị vỡ ra, gây xuất huyết trong não, dù đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể cứu được. Bố cô hôn mê hai ngày, đêm ngày thứ hai ông trút hơi thở cuối cùng.

Mọi chuyện diễn ra vô cùng chóng vánh, tới mức cô vẫn chưa thể chấp nhận được việc bố đã rời bỏ mẹ và chị em cô mà đi, mấy ngày này cô giống như người mất hồn, hai mắt khô kiệt, tới một giọt nước mắt cũng không còn để rơi, nhưng không khóc thì cô còn biết phải làm gì nữa. Tất nhiên là cô còn muốn làm nhiều việc, bố cô đáng ra đã có thể khỏe lên, nhưng tại sao nói chết liền chết ngay được. Cái gì mà đại hỉ đuổi hạn, cái gì mà đông tây y kết hợp, chẳng phải người vẫn chết đấy thôi, lại còn chết trong uất ức, chết mà không thể nói được nỗi lòng, chết mà cô còn chưa kịp giải thích một lời.

Là cô hại bố mình ư? Cô vẫn luôn nói rằng mình hạnh phúc, ông tin và đó giống như động lực để ông yên tâm dưỡng bệnh, vì thế khi biết được sự thật, lòng tin của ông bị phản bội, tinh thần sụp đổ, kết quả là ông không còn động lực để đấu tranh với bệnh tật nữa. Cũng tại cô tin người, cô đã để hắn giày vò mình trong một thời gian dài, chỉ để đổi lại một vài lời nói dối, nhưng kết quả hắn đã không làm vậy. Chính cô trong hoàn cảnh này cũng đang suy sụp, tất cả những việc cô làm trước giờ chớp mắt đều trở lên vô dụng, dù chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi, mọi chuyện đáng ra đã có một cái kết viên mãn hơn thế, thực sự không kịp nữa rồi.

Cô tựa đầu vào linh cữu lạnh ngắt, khóc khan, miệng lẩm bẩm một câu:

- Tao sẽ giết mày, tao sẽ giết mày...

Văn Phi từ sau khi bố cô mất vẫn sống thản nhiên, hắn là rể trưởng trong nhà, đáng ra phải đứng tiếp khách viếng thăm, nhưng cô một mực cấm hắn được bước chân vào nhà, cho dù mọi người khuyên can, cô đều gạt đi, thậm chí còn chỉ vào mặt hắn mà rủa:

- MÀY NHỚ NHỮNG GÌ TAO NÓI ĐẤY, TAO SẼ GIẾT MÀY!

Cho tới trước khi đưa linh cữu ra khỏi nhà, hắn cùng bên thông gia mới tới, trong mấy ngày tang gia, hắn không tới nhà cô, cũng không về nhà mình, hắn qua nhà người phụ nữ kia ở, vui vẻ không biết trời trăng là gì. Hồng Ngọc đã khóc tới lả đi, không còn sức để xua đuổi hắn nữa, bộ mặt giả tạo của hắn trong đám tang là thứ khiến cô phải khắc cốt ghi tâm. Cô thề với vong linh bố mình, rằng sẽ bằng mọi cách khiến hắn phải sống không bằng chết, còn cả những kẻ hùa vào với hắn cũng sẽ chịu số phận tương tự, sống không được, chết không xong.

Sau đám tang cô ở lại nhà mẹ, vì giờ mẹ cô chỉ có một mình, cô sẽ ở lại hương hỏa cho bố tới qua tuần đầu. Văn Phi không phản đối, hắn đã sớm cho rằng lần này hai người trở về chắc chắn sẽ ly dị, cô muốn ở đâu hắn đều không quan tâm. Mối quan hệ của hai người đã quá rõ ràng, cô đối với hắn chỉ có thù hận, dù rất muốn một dao đâm chết hắn, nhưng mẹ cô sau này phải tính sao? Hồng Ngọc nghĩ tới hao mòn cũng không ra cách nào vẹn toàn, đau khổ suốt một thời gian dài, cô còn tưởng mình đã hoàn toàn bất lực, bỗng một ngày cô lại được cứu vớt.

Hôm đó là tuần đầu bố cô, gia đình có mời một bà cúng tới làm lễ, cũng không rõ lai lịch bà ta thế nào, chỉ biết tên là Linh và còn trẻ, nhìn chỉ hơn cô vài tuổi, nhưng đã rất có tiếng trong vùng. Bà này chuyên xem mồ mả đất cát, tìm người chết mất xác, bằng những cách vô cùng quái dị, gần như chưa có thầy bà nào làm như vậy, nhưng hiệu suất thành công rất cao. Nghe đồn là bà ấy từng bị sét đánh không chết, trụi hết cả tóc, lúc nào cũng phải bịt khăn kín đầu, thoạt nhìn ai cũng tưởng vãi trong chùa, nhưng mà ăn mặc rất đồng bóng, không chồng và thích chơi chim chóc. Người ta hay gọi là Cô Đồng Linh.

Nhà cô cũng gọi là có duyên với Cô Đồng Linh, vốn dĩ định mời sư thầy trong ngôi chùa gần nhà đến làm lễ, nhưng lúc vào chùa thì thầy lại đi vắng mất. Vừa hay Cô Đồng Linh hôm nay cũng ra chùa để trả lễ cho một nhà con chết tai nạn tận mạn Hải Phòng, cúng kiếng rầm rĩ ba tháng không ăn thua, Cô Đồng Linh chỉ dùng hai đồng âm dương với một nắm đất mà lại vạch ra được chỗ người đó nằm, nghe thì có vẻ tài tình lắm. Tiện có Cô Đồng Linh ở đấy, nhà cô liền mời bà ta qua nhà mình làm lễ, cũng không mất bao nhiêu thời gian, mà tiền công lại rất hậu hĩnh. Cô Đồng Linh ấy thế mà không làm vì tiền, bà ta làm vì Hồng Ngọc, vừa nhìn thấy cô, bà ta liền nói:

- Bố cô vẫn theo cô đấy.

Tự nhiên nghe người khác nói như vậy ai cũng phải giật mình ớn lạnh, Hồng Ngọc sợ tới rụng rời chân tay, cô than:

- Tôi muốn trả thù cho bố nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách, bố tôi ra đi oan uổng quá...

- Trả thù ai? – Cô Đồng Linh hỏi.

- Chồng tôi, hắn hại tôi thê thảm như thế này, giờ còn muốn đuổi tôi ra khỏi nhà để rước một con đàn khác về, tôi thật muốn hắn sống không bằng chết – cô nghiến răng đáp.

Cô Đồng Linh nhìn người phụ nữ trước mặt, từ trong ra ngoài đều toát lên một vẻ căm phẫn tột bậc, nghe chừng là rất oán hận, bà ta thong thả hỏi:

- Thế có chắc là muốn trả thù chồng không?

- Vâng, chỉ cần là cách vẹn toàn thì tôi sẽ theo đến cùng – Hồng Ngọc mắt sáng quắc đáp.

Thấy cô quả quyết như vậy, Cô Đồng Linh gật đầu, nói:

- Lễ xong thì theo tôi, tôi bày cho một cách, tốn chút công sức, nhưng sẽ khiến hắn nguyện vì cô mà chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện