Ngồi chơi 1 lát thì các bác ở dưới xuôi lên, còn dẫn theo 1 đống trẻ con nữa chứ. Thế thì ko nói làm gì, đằng này cái bọn ý chúng nó cắn hướng dương xong vứt bừa bãi hết xuống đất, bọn nó còn lấy cả kẹo ném nhau, cái Huyền nhà tôi ở đấy ko làm gì được chỉ đứng lườm. 😂😂😂
Các chú các bác ấy bắt đầu đưa tiền mừng tuổi cho từng đứa, thằng Nghĩa thì cứ:
- Thôi, cháu lớn rồi, gấp đôi đi chú.
Thằng Nghĩa thì mồm kêu thế thôi chứ vẫn đưa tay ra lấy như thật, cái câu " gấp đôi đi chú" mà nó vừa nói chỉ là nói thầm thôi, chứ ko dám nói to, nó mà nói to kiểu gì về bố nó cũng chôn sống.
Ngày mồng 2 cũng qua đi yên ổn, người ta hay kiêng mấy ngày đầu năm tránh cãi nhau để giông cả năm ý mà.
Ngày mồng 4 nhà bà tôi hóa vàng, gọi con cháu đến ăn cơm. Mà kể ra chỉ rán đa nem với nấu bát canh miến là xong thôi mà, à đâu, hình như bà tôi còn làm cả sườn xào chua ngọt nữa.
Ông ngoại bảo tôi ra chợ mua củ su hào hoặc súp lơ về xào cho ngon, thằng Nghĩa cứ đòi đi cùng, đã thế còn bắt tôi đèo nó, mà tôi mới tập tành đi xe máy thôi, tôi chưa biết chở ai đâu, chỉ dám đi 1 mình thôi, hôm nay lại phải đèo nó thì cũng hơi hãi hãi 1 tí:
- Mày đèo đi, tao tay lái chỉ.
- Phải đi thì mấy cứng tay lái được chứ, em giao cả tính mạng của mình cho chị đấy.
Nó nói thế làm tôi cảm thấy mình có trách nhiệm nặng nề ghê gớm, nhớ ngày trước mới tập đi xe máy là do thằng Nghĩa với cái Hân dậy tôi. Hồi đấy nó dậy tôi đi bằng con Cup 82 của ông ngoại, cũng lâu lắm rồi, giờ tôi mới dám lấy xe đi lòng vòng trong làng, chưa dám ra đường to, con Cup 82 của ông cũng tàn tạ vứt trong xó bếp lâu rồi.
Cảm tưởng như đường đến chợ xa hơn thường ngày, tôi đi với tốc độ xe đạp, thằng Nghĩa ngồi sau cứ kể cái chuyện gì đó, nhưng tôi nghe ko rõ vì tôi chỉ tập trung lái xe cho cẩn thận, thỉnh thoảng chỉ ừ 1 tiếng cho nó biết tôi đang nghe.
Đến đoạn cầu Lam có dốc cũng ko cao lắm, tôi cứ thế để số 4 phi lên, thằng Nghĩa đằng sau cứ:
- Lên dốc phải nhả số chứ.
- Im mồm, sao mày ko lên mà đèo đi, tao đèo lại còn lèo nhèo đằng sau.
Tôi cảm giác như xe ko lên được tí nào, động cơ cứ kêu grừ grừ, vít ga thế nào cũng ko ăn thua, nếu mà ko lên được dốc, xe trượt xuống kiểu gì 2 đứa cũng ngã vỡ mặt. Thằng Nghĩa thấy tình thế cấp bách quá, liền đưa chân về phía bàn dận số, nhả về số 3, xe êm ái lên dốc. -_-
- Người ta nhắc lại còn...- thằng Nghĩa trách.
- Tao ko cần mày nhắc.
Tôi lườm, nói sĩ diện thế thôi chứ thực ra trong lòng cảm kích vô cùng, mới đầu năm mà ngã kiểu gì cũng xui xẻo.
- Chị mà đi ra đường to thảo nào cơ động nó cũng xích chị.
- Phỉ phui cái mồm mày.
Chả biết có ai như tôi ko, đi xe máy chỉ biết đi đường thẳng, ko biết vòng, đi đường nhẵn hay lên dốc các kiểu gì cũng chỉ đi số 4, tôi ko biết nhả số, cũng chẳng biết xi nhan thế nào. Nếu có đoạn bắt buộc phải ngoằn thì kiểu gì cũng ngoảnh lại đằng sau nhìn xem có xe ko chứ chẳng bao giờ nhìn qua gương chiếu hậu. 😂😂😂
An toàn vào đến chợ mua rau, trước khi đi mẹ tôi còn đưa tiền mua thêm cả thịt bò nữa. Trời hôm nay mưa xuân, những hạt mưa vương trên mái tóc của người đi đường, những rặng nhãn ướt nước mưa trông u ám hơn ngày thường. Trời ko phải rét như mọi hôm, mà có gì đấy lạnh buốt hết cả 2 tay tôi.
- Hình như tối nay gió mùa về.- tôi thì thào.
- Em cũng nghe dự báo thời tiết nói thế.
Thằng Nghĩa vừa trả lời tôi, vừa mở cốp xe lấy ra cái mũ lưỡi trai đưa cho tôi, tôi đón lấy cái mũ từ nó đội lên đầu, tóc đã ươn ướt từ lâu.
Mưa phùn vào mùa xuân rất bẩn, mà tôi lại cực ghét mưa phùn, con đường cũng vì thế mà nhầy nhụa hơn thường ngày, tôi kéo ống quần cao lên, tránh để nước mưa bắn vào bẩn hết, đôi giầy thể thao bị bùn đất bắn bẩn hết cả mũi giầy.
Chợ buổi sáng thật đông đúc, thằng Nghĩa bảo để nó dắt xe còn tôi đi bộ phía sau. Đi bộ đã khó khăn, đằng này còn phải dắt thêm cả cái xe máy nên khá là vất vả. Nhìn thằng Nghĩa đầu trần vì nhường mũ cho tôi, khổ sở đi dưới trời mưa trông cũng thương thương. Nhưng mà ai bảo nó sĩ diện, muốn làm good boy thì tôi tạo điều kiện cho nó thể hiện thôi mà. 😂😂
Nhìn thấy người ta bán kẹo bông gòn, tôi bảo muốn ăn, thằng Nghĩa dắt xe gọn vào 1 góc chợ rồi chạy ra mua cho tôi, tôi thắc mắc mới mùng 4 tết mà đã đi bán rồi, người ta ko sợ ế à nhỉ.
- Về chưa?- thằng Nghĩa hỏi tôi.
- Ừ, về thôi.
Đi vào chợ đã khó rồi, đi ra còn khó hơn, chợ lại càng đông đúc hơn vừa nãy. Tôi cầm kẹo bông gòn vừa đi vừa ăn, túi rau với thịt bò thằng Nghĩa treo ở xe rồi nên ko phải xách cho nặng. Đang đi được nửa chợ thì cái túi su hào bị thủng, rớt xuống đường. Tôi nhanh nhảu ngồi xuống nhặt, người ta đi qua vô tình va cả vào người tôi đau điếng. Đang định với tay ra nhặt củ su hào bị rớt, thì 1 bàn tay trắng dài, mảnh mảnh nhặt trước đưa cho tôi, tôi ngẩng mặt lên nhìn, ngạc nhiên vô cùng.
- Anh Tài.
Cậu ấy ngồi đối diện tôi mỉm cười, chúng tôi đứng dậy, tôi cười hỏi:
- Đi chợ với ai thế? - Tớ đi với đứa em gái, nó ra mua cải thảo ở đằng kia.- cậu ấy chỉ chỉ.
- Ồ, ăn lẩu ư?
- Chán thịt rồi nên ăn lẩu cho đỡ ngán cậu ạ, thế Giao đi với ai thế?
- Tớ đi với thằng em.
Tôi vỗ vai thằng Nghĩa khi nào vừa dắt xe lại chỗ tôi đang đứng, thằng Nghĩa cười cười.
- Tớ thấy cậu từ lúc vào chợ, định ra hỏi thăm nhưng người đông quá, đẩy rạt cả vào 1 bên, lúc ních qua được thì cậu đi xa rồi.
Tôi cười cười, hỏi vài chuyện vớ vẩn, em gái cậu ấy mua xong cũng dép gọi anh trai, Anh Tài chào tạm biệt rồi đi về phía em gái mình. Thằng Nghĩa đi đường cứ làu bà làu bàu mãi:
- Con mụ bán su hào cho cái túi bóng đểu, mới đầu năm đã rơi rớt đồ ăn rồi ko biết cả năm thế nào.
Về đến nhà mấy biết mình còn sống, mà đã thế vừa về đến cổng mẹ tôi đã càu nhàu:
- 2 đứa chúng mày đi mua cả chợ à?
- Tắc đường, mãi mấy ních qua được đấy bác.
- Con còn bị người ta dẫm cả vào chân đây này.
- Hừ, lí do lí chấu.
Mẹ tôi bảo cái Hân lấy chanh ra vắt vào bát xong bỏ hạt đi để pha nước làm sườn xào. Cái Hân cắt hẳn 1 quả ớt chỉ thiên vừa to vừa dài, mẹ tôi nếm thử xong nhăn nhó kêu:
- Cay thế, mày cho quả ớt to à?
- Đâu, quả ớt bé như cái mắt muỗi mà bác. @[email protected]
Hẳn là quả ớt bé như cái mắt muỗi, tôi chưa ăn nhưng đã thấy cay rồi, tôi với cái Huyền ngồi nhặt rau cùng mẹ nó, nó cứ liên mồm hỏi dao ở đâu mẹ, mẹ nó cáu quát:
- Phải đi mà tìm cứ hỏi tao biết được à?
- ..... -_-
Cái Huyền gọt su hào, mẹ nó nhìn thấy ngứa mắt quá nên lấy con dao từ tay nó:
- Đưa dao đây tao gọt cho, mày gọt cứ nham nhở nhìn ngứa cả mắt.
Lại được bà tôi nữa chứ, thấy tôi với nó ngồi nhặt rau thơm cứ đi qua lại:
- Chúng mày nhặt rau phí thế, nhặt kĩ kĩ vào xem nào.
- ....... -_-
Trong khi ngồi chờ ông tôi thắp hương các cụ, thằng Nghĩa lôi điện thoại ra rủ tôi chụp ảnh cùng. Tôi vẫn nhớ ngày trước có người từng hỏi tôi là tôi ngoài đời với trong ảnh khác nhau thế nào, tôi mới bảo thế này: " trong ảnh đã xấu, ngoài đời càng xấu hơn. "
Mà đúng thế thật, thằng Nghĩa đẹp bao nhiêu, chụp ảnh cùng tôi chẳng khác gì tôi làm nền cho nó. Nhưng mà tôi sĩ diện, nó mở ảnh vừa chụp cho xem thì cứ khen cho sướng miệng. A, phát hiện ta thằng này chụp ảnh trộm để dìm tôi, nhìn kinh ơi là kinh ý, cơ mà tôi vẫn cười bảo:
- Eo ơi, ai đây mà xinh gái thế này? Còn nữa ko mở tiếp đi.
Xong nó mở tiếp ảnh cho tôi xem, tôi cứ liên mồm bảo xinh thế càng nhìn càng xinh, nó thì bĩu môi. 😂😂😂
Ngồi nói chuyện linh tinh, cái Hân mấy bảo:
- Cái Huyền nhìn thế này chứ chân tay nó to lắm.
Tôi mới giơ chân ra đo với nó, gật đầu:
- Chân mày to bằng chị rồi.
Ông ngoại tôi đi qua nghe thấy mặt ngắn tũn:
- Hừ, cháu gái của ông hoa hậu gọi bằng cụ.
- Ha ha ha.... Há há há.....
Thằng Nghĩa ôm bụng cười lăn cười lóc, nó cười kiểu gì ngã từ trên giường xuống dưới đất vẫn ko thể nào ngừng được, tôi nhăn nhó nhìn nó, cảm tưởng như thằng này lại lên cơn động rồi ấy.
- Bị chó nhập à?
Nó phải cười gần 10 phút mấy nguôi ngoai được tí nào, giơ tay ra bắt tôi kéo dậy. Nó ngồi nghỉ 1 lúc cho bình tĩnh lại, sau đấy đi lấy nước uống, chị em chúng tôi bắt đầu dọn cơm ăn, thằng Nghĩa cứ quanh quẩn chẳng biết làm gì, ông tôi mấy mắng:
- Thằng này chả thông minh gì, mở tủ lấy cốc để uống nước ngọt.
- Haha. - cái Huyền cười đểu.
Ăn cơm xong cũng gần 12h trưa, mấy đứa dọn mâm mang ra giếng rửa.
- Thằng Nghĩa rửa bát đi còn gì.
- Thôi đê, rửa xong đi vào đây em cho cái này.
Trong khi tôi rửa thì cái Huyền tráng bát cho sạch sẽ rồi úp vào trạn.
- Chị thấy cái mâm này ko ổn, cứ nhánh mỡ lên đây này, thôi rửa lại ko bà thấy lại đập cho.
Thực ra bà tôi rất hiền nhưng tôi thường nói thế để tăng tính nghiêm trọng của vấn đề. Rửa bát xong đi vào thấy thằng Nghĩa ngủ chảy cả nước miếng, tôi lấy chân đá vào người nó, nó mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
- Ăn no rồi buồn ngủ đấy à, kêu cho tao cái gì thì đưa đây.
Nó rút từ trong túi ra 1 phong bao lì xì hình Hello Kitty.
- Cho chị.
- Nếu nó là Doremon thì còn được, tao ko thích Hello Kitty.
Tôi nói thế thôi, vẫn dút vào túi cất đi về nhà mấy bóc, vừa về đến nhà tôi chạy ngay vào phòng mở lì xì ra xem thằng này mừng tuổi cho tôi bao nhiêu, tờ 100k xanh xanh đập ngay vào mắt. Tôi sung sướng lôi con lợn đất dưới gầm giường ra nhét vào đấy:
- Lợn con của chị hôm nay ko sợ đói rồi.
Các chú các bác ấy bắt đầu đưa tiền mừng tuổi cho từng đứa, thằng Nghĩa thì cứ:
- Thôi, cháu lớn rồi, gấp đôi đi chú.
Thằng Nghĩa thì mồm kêu thế thôi chứ vẫn đưa tay ra lấy như thật, cái câu " gấp đôi đi chú" mà nó vừa nói chỉ là nói thầm thôi, chứ ko dám nói to, nó mà nói to kiểu gì về bố nó cũng chôn sống.
Ngày mồng 2 cũng qua đi yên ổn, người ta hay kiêng mấy ngày đầu năm tránh cãi nhau để giông cả năm ý mà.
Ngày mồng 4 nhà bà tôi hóa vàng, gọi con cháu đến ăn cơm. Mà kể ra chỉ rán đa nem với nấu bát canh miến là xong thôi mà, à đâu, hình như bà tôi còn làm cả sườn xào chua ngọt nữa.
Ông ngoại bảo tôi ra chợ mua củ su hào hoặc súp lơ về xào cho ngon, thằng Nghĩa cứ đòi đi cùng, đã thế còn bắt tôi đèo nó, mà tôi mới tập tành đi xe máy thôi, tôi chưa biết chở ai đâu, chỉ dám đi 1 mình thôi, hôm nay lại phải đèo nó thì cũng hơi hãi hãi 1 tí:
- Mày đèo đi, tao tay lái chỉ.
- Phải đi thì mấy cứng tay lái được chứ, em giao cả tính mạng của mình cho chị đấy.
Nó nói thế làm tôi cảm thấy mình có trách nhiệm nặng nề ghê gớm, nhớ ngày trước mới tập đi xe máy là do thằng Nghĩa với cái Hân dậy tôi. Hồi đấy nó dậy tôi đi bằng con Cup 82 của ông ngoại, cũng lâu lắm rồi, giờ tôi mới dám lấy xe đi lòng vòng trong làng, chưa dám ra đường to, con Cup 82 của ông cũng tàn tạ vứt trong xó bếp lâu rồi.
Cảm tưởng như đường đến chợ xa hơn thường ngày, tôi đi với tốc độ xe đạp, thằng Nghĩa ngồi sau cứ kể cái chuyện gì đó, nhưng tôi nghe ko rõ vì tôi chỉ tập trung lái xe cho cẩn thận, thỉnh thoảng chỉ ừ 1 tiếng cho nó biết tôi đang nghe.
Đến đoạn cầu Lam có dốc cũng ko cao lắm, tôi cứ thế để số 4 phi lên, thằng Nghĩa đằng sau cứ:
- Lên dốc phải nhả số chứ.
- Im mồm, sao mày ko lên mà đèo đi, tao đèo lại còn lèo nhèo đằng sau.
Tôi cảm giác như xe ko lên được tí nào, động cơ cứ kêu grừ grừ, vít ga thế nào cũng ko ăn thua, nếu mà ko lên được dốc, xe trượt xuống kiểu gì 2 đứa cũng ngã vỡ mặt. Thằng Nghĩa thấy tình thế cấp bách quá, liền đưa chân về phía bàn dận số, nhả về số 3, xe êm ái lên dốc. -_-
- Người ta nhắc lại còn...- thằng Nghĩa trách.
- Tao ko cần mày nhắc.
Tôi lườm, nói sĩ diện thế thôi chứ thực ra trong lòng cảm kích vô cùng, mới đầu năm mà ngã kiểu gì cũng xui xẻo.
- Chị mà đi ra đường to thảo nào cơ động nó cũng xích chị.
- Phỉ phui cái mồm mày.
Chả biết có ai như tôi ko, đi xe máy chỉ biết đi đường thẳng, ko biết vòng, đi đường nhẵn hay lên dốc các kiểu gì cũng chỉ đi số 4, tôi ko biết nhả số, cũng chẳng biết xi nhan thế nào. Nếu có đoạn bắt buộc phải ngoằn thì kiểu gì cũng ngoảnh lại đằng sau nhìn xem có xe ko chứ chẳng bao giờ nhìn qua gương chiếu hậu. 😂😂😂
An toàn vào đến chợ mua rau, trước khi đi mẹ tôi còn đưa tiền mua thêm cả thịt bò nữa. Trời hôm nay mưa xuân, những hạt mưa vương trên mái tóc của người đi đường, những rặng nhãn ướt nước mưa trông u ám hơn ngày thường. Trời ko phải rét như mọi hôm, mà có gì đấy lạnh buốt hết cả 2 tay tôi.
- Hình như tối nay gió mùa về.- tôi thì thào.
- Em cũng nghe dự báo thời tiết nói thế.
Thằng Nghĩa vừa trả lời tôi, vừa mở cốp xe lấy ra cái mũ lưỡi trai đưa cho tôi, tôi đón lấy cái mũ từ nó đội lên đầu, tóc đã ươn ướt từ lâu.
Mưa phùn vào mùa xuân rất bẩn, mà tôi lại cực ghét mưa phùn, con đường cũng vì thế mà nhầy nhụa hơn thường ngày, tôi kéo ống quần cao lên, tránh để nước mưa bắn vào bẩn hết, đôi giầy thể thao bị bùn đất bắn bẩn hết cả mũi giầy.
Chợ buổi sáng thật đông đúc, thằng Nghĩa bảo để nó dắt xe còn tôi đi bộ phía sau. Đi bộ đã khó khăn, đằng này còn phải dắt thêm cả cái xe máy nên khá là vất vả. Nhìn thằng Nghĩa đầu trần vì nhường mũ cho tôi, khổ sở đi dưới trời mưa trông cũng thương thương. Nhưng mà ai bảo nó sĩ diện, muốn làm good boy thì tôi tạo điều kiện cho nó thể hiện thôi mà. 😂😂
Nhìn thấy người ta bán kẹo bông gòn, tôi bảo muốn ăn, thằng Nghĩa dắt xe gọn vào 1 góc chợ rồi chạy ra mua cho tôi, tôi thắc mắc mới mùng 4 tết mà đã đi bán rồi, người ta ko sợ ế à nhỉ.
- Về chưa?- thằng Nghĩa hỏi tôi.
- Ừ, về thôi.
Đi vào chợ đã khó rồi, đi ra còn khó hơn, chợ lại càng đông đúc hơn vừa nãy. Tôi cầm kẹo bông gòn vừa đi vừa ăn, túi rau với thịt bò thằng Nghĩa treo ở xe rồi nên ko phải xách cho nặng. Đang đi được nửa chợ thì cái túi su hào bị thủng, rớt xuống đường. Tôi nhanh nhảu ngồi xuống nhặt, người ta đi qua vô tình va cả vào người tôi đau điếng. Đang định với tay ra nhặt củ su hào bị rớt, thì 1 bàn tay trắng dài, mảnh mảnh nhặt trước đưa cho tôi, tôi ngẩng mặt lên nhìn, ngạc nhiên vô cùng.
- Anh Tài.
Cậu ấy ngồi đối diện tôi mỉm cười, chúng tôi đứng dậy, tôi cười hỏi:
- Đi chợ với ai thế? - Tớ đi với đứa em gái, nó ra mua cải thảo ở đằng kia.- cậu ấy chỉ chỉ.
- Ồ, ăn lẩu ư?
- Chán thịt rồi nên ăn lẩu cho đỡ ngán cậu ạ, thế Giao đi với ai thế?
- Tớ đi với thằng em.
Tôi vỗ vai thằng Nghĩa khi nào vừa dắt xe lại chỗ tôi đang đứng, thằng Nghĩa cười cười.
- Tớ thấy cậu từ lúc vào chợ, định ra hỏi thăm nhưng người đông quá, đẩy rạt cả vào 1 bên, lúc ních qua được thì cậu đi xa rồi.
Tôi cười cười, hỏi vài chuyện vớ vẩn, em gái cậu ấy mua xong cũng dép gọi anh trai, Anh Tài chào tạm biệt rồi đi về phía em gái mình. Thằng Nghĩa đi đường cứ làu bà làu bàu mãi:
- Con mụ bán su hào cho cái túi bóng đểu, mới đầu năm đã rơi rớt đồ ăn rồi ko biết cả năm thế nào.
Về đến nhà mấy biết mình còn sống, mà đã thế vừa về đến cổng mẹ tôi đã càu nhàu:
- 2 đứa chúng mày đi mua cả chợ à?
- Tắc đường, mãi mấy ních qua được đấy bác.
- Con còn bị người ta dẫm cả vào chân đây này.
- Hừ, lí do lí chấu.
Mẹ tôi bảo cái Hân lấy chanh ra vắt vào bát xong bỏ hạt đi để pha nước làm sườn xào. Cái Hân cắt hẳn 1 quả ớt chỉ thiên vừa to vừa dài, mẹ tôi nếm thử xong nhăn nhó kêu:
- Cay thế, mày cho quả ớt to à?
- Đâu, quả ớt bé như cái mắt muỗi mà bác. @[email protected]
Hẳn là quả ớt bé như cái mắt muỗi, tôi chưa ăn nhưng đã thấy cay rồi, tôi với cái Huyền ngồi nhặt rau cùng mẹ nó, nó cứ liên mồm hỏi dao ở đâu mẹ, mẹ nó cáu quát:
- Phải đi mà tìm cứ hỏi tao biết được à?
- ..... -_-
Cái Huyền gọt su hào, mẹ nó nhìn thấy ngứa mắt quá nên lấy con dao từ tay nó:
- Đưa dao đây tao gọt cho, mày gọt cứ nham nhở nhìn ngứa cả mắt.
Lại được bà tôi nữa chứ, thấy tôi với nó ngồi nhặt rau thơm cứ đi qua lại:
- Chúng mày nhặt rau phí thế, nhặt kĩ kĩ vào xem nào.
- ....... -_-
Trong khi ngồi chờ ông tôi thắp hương các cụ, thằng Nghĩa lôi điện thoại ra rủ tôi chụp ảnh cùng. Tôi vẫn nhớ ngày trước có người từng hỏi tôi là tôi ngoài đời với trong ảnh khác nhau thế nào, tôi mới bảo thế này: " trong ảnh đã xấu, ngoài đời càng xấu hơn. "
Mà đúng thế thật, thằng Nghĩa đẹp bao nhiêu, chụp ảnh cùng tôi chẳng khác gì tôi làm nền cho nó. Nhưng mà tôi sĩ diện, nó mở ảnh vừa chụp cho xem thì cứ khen cho sướng miệng. A, phát hiện ta thằng này chụp ảnh trộm để dìm tôi, nhìn kinh ơi là kinh ý, cơ mà tôi vẫn cười bảo:
- Eo ơi, ai đây mà xinh gái thế này? Còn nữa ko mở tiếp đi.
Xong nó mở tiếp ảnh cho tôi xem, tôi cứ liên mồm bảo xinh thế càng nhìn càng xinh, nó thì bĩu môi. 😂😂😂
Ngồi nói chuyện linh tinh, cái Hân mấy bảo:
- Cái Huyền nhìn thế này chứ chân tay nó to lắm.
Tôi mới giơ chân ra đo với nó, gật đầu:
- Chân mày to bằng chị rồi.
Ông ngoại tôi đi qua nghe thấy mặt ngắn tũn:
- Hừ, cháu gái của ông hoa hậu gọi bằng cụ.
- Ha ha ha.... Há há há.....
Thằng Nghĩa ôm bụng cười lăn cười lóc, nó cười kiểu gì ngã từ trên giường xuống dưới đất vẫn ko thể nào ngừng được, tôi nhăn nhó nhìn nó, cảm tưởng như thằng này lại lên cơn động rồi ấy.
- Bị chó nhập à?
Nó phải cười gần 10 phút mấy nguôi ngoai được tí nào, giơ tay ra bắt tôi kéo dậy. Nó ngồi nghỉ 1 lúc cho bình tĩnh lại, sau đấy đi lấy nước uống, chị em chúng tôi bắt đầu dọn cơm ăn, thằng Nghĩa cứ quanh quẩn chẳng biết làm gì, ông tôi mấy mắng:
- Thằng này chả thông minh gì, mở tủ lấy cốc để uống nước ngọt.
- Haha. - cái Huyền cười đểu.
Ăn cơm xong cũng gần 12h trưa, mấy đứa dọn mâm mang ra giếng rửa.
- Thằng Nghĩa rửa bát đi còn gì.
- Thôi đê, rửa xong đi vào đây em cho cái này.
Trong khi tôi rửa thì cái Huyền tráng bát cho sạch sẽ rồi úp vào trạn.
- Chị thấy cái mâm này ko ổn, cứ nhánh mỡ lên đây này, thôi rửa lại ko bà thấy lại đập cho.
Thực ra bà tôi rất hiền nhưng tôi thường nói thế để tăng tính nghiêm trọng của vấn đề. Rửa bát xong đi vào thấy thằng Nghĩa ngủ chảy cả nước miếng, tôi lấy chân đá vào người nó, nó mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
- Ăn no rồi buồn ngủ đấy à, kêu cho tao cái gì thì đưa đây.
Nó rút từ trong túi ra 1 phong bao lì xì hình Hello Kitty.
- Cho chị.
- Nếu nó là Doremon thì còn được, tao ko thích Hello Kitty.
Tôi nói thế thôi, vẫn dút vào túi cất đi về nhà mấy bóc, vừa về đến nhà tôi chạy ngay vào phòng mở lì xì ra xem thằng này mừng tuổi cho tôi bao nhiêu, tờ 100k xanh xanh đập ngay vào mắt. Tôi sung sướng lôi con lợn đất dưới gầm giường ra nhét vào đấy:
- Lợn con của chị hôm nay ko sợ đói rồi.
Danh sách chương