Cha chăm sóc ba mẹ con tôi rất chu đáo, mỗi ngày đều chải tóc cho mẹ, chưa bao giờ to tiếng với bà. 

Ông ấy vẫn giữ thói quen mỗi ngày đưa cho mẹ tôi một gói lạc rang.

Lúc ấy tôi mới để ý, những hạt lạc rang đó đều đã được bóc vỏ sẵn.

Sau này, mẹ tôi có vẻ khá hơn một chút, thỉnh thoảng cũng chải tóc cho tôi và chị gái.

.......................

Nhà bên cạnh có một người phụ nữ, hơn bốn mươi tuổi, đến từ một nơi khác.

Bà ấy không cho tôi gọi bằng dì, mà muốn tôi gọi bằng chị.

Có hai lần, sau khi chồng bà ấy đi khỏi, bà ấy cho tôi một viên kẹo.

Bà ấy nói: "Bé con, số mày khổ thật đấy, ăn viên kẹo này đi. Ăn chút đồ ngọt cho đỡ buồn."

Tôi cầm viên kẹo định đưa cho mẹ và chị gái.

Người phụ nữ ấy nhìn tôi rồi thở dài: "Con bé này ngốc quá, sau này biết làm sao đây, nhà con toàn những người ăn bám. Khổ thân con quá."

Lúc đó tôi mới hơn bốn tuổi. Tôi bảo rằng tôi không khổ, hôm nay tôi còn được ăn kẹo nữa mà.

Khi ấy, tôi vẫn chưa thể hiểu được hoàn cảnh gia đình có ý nghĩa như thế nào đối với mình, cũng chưa từng cảm thấy buồn hay tủi thân.

Cha tôi chưa bao giờ mắng tôi, còn thường kể chuyện cho tôi nghe. 

Ngày nào ông ấy cũng đi làm từ sáng sớm, cứ mỗi lần về nhà là lại mang theo nào bánh kẹo, có khi còn có cả bánh gato ăn dở. 

Ông ấy luôn ăn thử một miếng trước, đợi một lúc rồi mới đưa cho chị em tôi.

Bọn trẻ con ngoài kia được mặc quần áo màu đỏ xinh xắn, cha tôi cũng mua cho tôi những bộ quần áo như vậy.

Chúng có cha mẹ, tôi cũng có cha mẹ, tôi còn có thêm một người chị gái nữa cơ mà.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy có điều gì đó khang khác là khi tôi đang chơi ở quảng trường nhỏ gần nhà. 

Một cậu bé chơi với tôi chưa được mười phút thì đã bị bà nội cậu ấy kéo đi.

Sau đó, cậu bé ấy nói với tôi rằng bà của cậu ấy bảo nhà tôi toàn người điên, không được chơi với tôi, người điên đánh người thì không bị phạt.

Tôi cãi lại: "Nhà tớ không đánh người."

Cậu bé đó nói rằng bây giờ không đánh, nhưng sau này sẽ đánh, vì nhà tôi toàn người điên.

Tôi hỏi: "Đồ điên là gì?" Cậu ta không trả lời được.

Tôi ngơ ngác trở về nhà. Căn nhà của chúng tôi đúng là đang bị gió lùa. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mùa hè thì không sao, nhưng mùa đông, dù có dán giấy báo lên thì vẫn bị gió lùa vào.

Tôi ngắm nhìn căn nhà lụp xụp một lúc, rồi hỏi cha: "Nếu mình dán kín lại thì người ta sẽ không bảo nhà mình là người điên nữa phải không cha?"

Cha tôi không nói gì.

Sáng sớm hôm sau, cha tôi đã dậy từ rất sớm để nấu hồ dán. 

Khi tôi thức dậy, cả căn nhà đã được dán kín mít bằng đủ loại giấy báo sặc sỡ. 

Mẹ tôi ngồi bên cạnh, vừa vỗ tay vừa cười khanh khách.

Thế nhưng, tôi đã không còn gặp lại cậu bé đó để khoe với cậu ấy rằng nhà tôi không còn bị "gió lùa" nữa.

.........................

Cho đến khi tôi vào tiểu học.

Đó là một ngôi trường dành cho học sinh ngoại tỉnh. 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tôi không biết cha mẹ đã phải tốn bao nhiêu tiền để xin cho tôi vào học. 

Hôm đó, cha tôi lôi ra một cái rương lớn dưới gầm giường, bên trong đựng rất nhiều tiền lẻ.

Ông ấy mua cho tôi một chiếc cặp sách và một hộp bút mới, rồi dùng giọng phổ thông ngọng nghịu dặn dò tôi phải học hành thật chăm chỉ.

Tôi là học sinh chuyển trường giữa chừng. 

Hôm đưa tôi đi học, cha tôi chỉ đưa đến cổng trường rồi bảo tôi tự vào lớp, không để cho bạn học nào nhìn thấy ông ấy.

Mãi sau này tôi mới biết, sau khi tôi vào trường, cha tôi đã đến phòng làm việc của giáo viên.

Ông ấy cúi đầu chào từng thầy cô một, nhờ họ quan tâm, chăm sóc tôi nhiều hơn.

Cha tôi vốn ít nói, không biết phải diễn đạt thế nào. 

Cúi chào người đầu tiên xong, mặt ông ấy đã đỏ bừng cả lên.

Cả đời này, dù có bị người ta đánh đến đổ máu, cha tôi cũng chưa từng chịu cúi đầu.

Vậy mà vì tôi, ông ấy lại cúi đầu trước những người giáo viên xa lạ.

Sau này, khi kết quả học tập của tôi sa sút, thầy giáo đã nói với tôi rằng: "Em thật có lỗi với cha của em." 

Rồi thầy ấy còn kể chuyện này trong buổi sinh hoạt lớp.

Lúc đó, tôi ngồi im trong lớp, cảm thấy toàn thân tê dại, cứ như có hàng ngàn đốm sáng trắng đang nhảy múa khắp người.

Tôi đi học rồi, mẹ tôi có vẻ không quen. 

Bà ấy bắt đầu dùng cách chăm sóc tôi để "chăm sóc" chị gái, lấy quần áo nhỏ của tôi cho chị ấy mặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện