Về tới cục cảnh sát, ánh mắt Gậy trúc nhìn hắn mang theo chút phức tạp lạ lẫm.
Lưu Triệu thì vẫn trước sau như một, cười ha ha trêu ghẹo, “Cũng chỉ có A Tiêu quan hệ rộng, đến thư ký của phó thị trưởng mà cũng ngoắc được tới đây rồi.”
Thường Trấn Viễn cười khan hai tiếng.
Cũng may Lưu Triệu không định đi sâu khai thác quan hệ của bọn hắn, nhanh chóng hỏi sang chuyện Chu Tiến.
Thường Trấn Viễn nói mọi thứ đều bình thường.
Lưu Triệu nói, “Cậu về ngủ một giấc, mười hai giờ tới thay ca cho Đầu to.”
Thường Trấn Viễn trong lòng biết là vô ích, nhưng vẫn đồng ý. Ra khỏi cục cảnh sát, hắn không về thẳng nhà ngủ, cố ý bắt xe đi hơn nửa thành phố để tìm một quán nét khá hẻo lánh.
Hồi đó việc kiểm soát quán nét chưa nghiêm ngặt, hắn bảo không mang chứng minh thư, nhân viên tiệm nét vẫn cho hắn vào.
Thường Trấn Viễn trước kia chẳng thích thú gì máy vi tính. Khi người chung quanh đều ôm máy tính như si như say thì hắn vẫn thích dành thời gian vào phòng gym với quán bô-ling. Nhưng giờ sờ chuột với bàn phím, hắn lại cảm thấy hơi chút thân thiết. Giống như một người quen ăn vây cá đói lâu ngày, ăn chút miến cũng cảm thấy hân hoan.
Hắn lập một hòm thư mới, sau đó ấn vào soạn thảo thư, gõ địa chỉ hòm thư của Triệu Thác Đường vào khung người nhận.
Hắn từng nghĩ rồi. Với sự thận trọng và thế lực hiện nay của Triệu Thác Đường, đợi gã lòi đuôi chẳng biết phải tới ngày tháng năm nào, vậy nên hắn lựa chọn chủ động tấn công. Sự thận trọng của Triệu Thác Đường là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm, ưu điểm là làm việc kín kẽ, khuyết điểm là nghi thần nghi quỷ.
Bởi vì vậy, hắn ăn chắc bức thư này sẽ có hiệu quả như dự liệu.
Hắn gõ bàn phím, trong lòng trồi lên khoái cảm ác độc. Hắn dường như có thể dự đoán được vẻ mặt thảng thốt của Triệu Thác Đường khi đọc được bức thư này. Kế hoạch những tưởng là không chút sơ hở đột nhiên tòi ra một lỗ hổng lớn, nét mặt gã chắc chắn sẽ đặc sắc lắm đây.
Cạch.
Hắn ấn gửi đi.
Anh Triệu Thác Đường, giờ nhất định là anh sống vui vẻ lắm nhỉ! Tôi biết, sếp Trang là do anh giết, sếp nói với tôi rồi, nếu anh ấy chết thì nhất định là anh làm, anh ấy đề phòng anh từ lâu rồi, cuộn băng kia hẳn là anh vẫn nhớ nhỉ, sếp đã sao một phần cho tôi rồi, nếu tôi giao cho cảnh sát thì anh biết hậu quả đó.
Người biết chuyện Z.
Xoảng! Triệu Thác Đường gạt hết đồ vật trên bàn xuống đất.
Theo dõi Chu Tiến mấy ngày, đến việc hắn sáng uống sữa bò tối bao nhân ngãi cũng mò ra rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Tôn Uyển đâu. Công an ở quê Tôn Uyển cũng báo tin về rồi, bảo là từ tết năm kia không còn thấy cô ta nữa, hồi tết có gọi một cuộc về, sau đó thì bặt tăm tin tức.
Một đầu mối chẳng ra đầu mối cứ thế đứt đoạn.
Đầu to mệt rồi, và cũng chán rồi, chạy đi xin Lưu Triệu tiếp tục điều tra Triệu Thác Đường. Dù sao anh ta chủ yếu là bám theo vụ án Trang Tranh bị giết, vụ Trần Cát Lợi tông Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim chỉ có thể coi là án phụ thôi.
“Chuyện này tôi nói thì ích gì.” Lưu Triệu xòe tay nói, “Bây giờ là bên trên không cho phép chúng ta lần theo Triệu Thác Đường.”
“Vì sao chứ?” Đầu to nói, “Việc này vô lý vậy, hiện tại rõ ràng gã là người đáng nghi nhất, chúng ta không lần theo gã thì lần theo ai chứ?”
Lưu Triệu nói, “Phía trên nói đã có sắp xếp khác cho Triệu Thác Đường rồi.”
Đầu to càng nghĩ càng chẳng hiểu, “Sắp xếp gì? Lẽ nào còn định bình bầu gã làm thanh niên ưu tú cả nước à?”
Lưu Triệu lườm anh ta một cái, “Sao mà cậu ngốc vậy hả?”
Đầu to ngửa cổ nói, “Em ngốc chỗ nào? Bồ nhí của Chu Tiến tên Đồng Viên Viên là em điều tra được đó. Gã một tuần trời lén lút tìm cô ta ba lần, còn không phải là em gặp được đó à.”
Lưu Triệu đang định nói gì đó thì đúng lúc Thường Trấn Viễn đi vào, liền vẫy tay với hắn, “Xem A Tiêu kia kìa, thay ca đêm bốn lần liên tục cũng không kêu ca gì.”
Đầu to nói, “Không phải em sợ trực ca đêm mà là sợ trực ca đêm rồi mà chả có cái tác dụng khỉ gì!”
“Được rồi. Chuyện này tự cậu nghĩ đi, bên trên làm vậy đương nhiên là có dụng ý của họ, chức trách của chúng ta là đưa phạm nhân ra công lý chứ không phải làm chủ nghĩa anh hùng cá nhân.” Lưu Triệu cầm tách đi ra ngoài, rõ ràng không muốn nói thêm về chuyện này nữa.
Đầu to quay sang càm ràm với Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn chợt nói, “Gần đây đội phòng chống ma túy có động tĩnh gì không?”
“Biết đâu.” Đầu to nói xong, ánh mắt chợt sáng lên, “Ý cậu là đội phòng chống ma túy chuẩn bị hành động à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi đoán thôi.”
Hắn nói vậy bởi vì biết không lâu nữa sẽ có một lô hàng được chuyển tới. Năm đó vì chuyện vụ nổ mà hắn sinh nghi với Triệu Thác Đường, không để gã tham gia, mà Từ Tắc Thừa chân ướt chân ráo đến, hắn vẫn chưa yên tâm hẳn, vì vậy tự thân làm. Dường như cảnh sát cũng nghe được phong thanh, song không lần ra được vị trí cụ thể vậy nên hữu kinh vô hiểm. Giờ xem ra, dụng ý mà Lưu Triệu nói hẳn là liên quan tới hành động của đội phòng chống ma túy.
Nét mặt của Đầu to cuối cùng cũng phấn chấn lên. Anh ta không hề theo đuổi chủ nghĩa anh hùng cá nhân, nôn nóng âu cũng bởi không muốn thấy Triệu Thác Đường nhơn nhơn ngoài phòng pháp luật. “Tên Triệu Thác Đường này thật đúng là cần tiền không cần mạng rồi, trên đầu đang lủng lẳng án mạng mà còn dám làm bừa.”
Thường Trấn Viễn nói, “Không thì dẹp yên đám huynh đệ như thế nào?” Kỳ thật, không trách Triệu Thác Đường được, nếu như có thể lựa chọn, nhất định gã sẽ không chọn nhận hàng vào thời điểm này, xong lô hàng này là Trang Tranh đàm phán lúc còn sống để đền bù việc Triệu Thác Đường đắc tội đối phương. Nếu Triệu Thác Đường thoái thác, đồng nghĩa với việc hoàn toàn lật mặt với đối phương, trước khi gã chưa ngồi vững vị trí chóp bu, gã vẫn chưa dám làm thế.
“Cậu nói bên đội phòng chống ma túy có thiếu người không nhỉ? Hay là bảo sếp Lưu đưa chúng ta qua cho mượn mấy ngày?” Đầu to xoa tay, “Dù sao thì cũng tốt hơn là ngày ngày bám theo mông Chu Tiến nhỉ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh nói với đội trưởng à?”
Đầu to nghĩ tới sắc mặt của Lưu Triệu, thở dài nói, “Thôi, đợi chỉ thị đi. Nếu đúng là án lớn thì chắc chắn cần tới chúng ta rồi. À phải, lát anh đi thay ca Vương Thụy, nó định đi đón Lăng Bác Kim xuất viện, cậu đi không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải có cậu ta đi đón rồi đó sao?”
Đầu to nói, “Vương Thụy đi là Vương Thụy đi, cậu đi là cậu đi. Tốt xấu gì cậu cũng là sư phụ của người ta, đồ đệ ra viện mà cậu không ừ hử gì sao? Cậu bao lâu không tới thăm nó rồi hả? Chắc có tới một lần lúc mới nhập viện hả? Một thằng nhóc chớm bước vào xã hội vừa đến chỗ chúng ta đã bị thương oanh liệt, cũng không có người thân ở bên, không biết là xót xa cô quạnh nhường nào đây, cậu cứ để nó tự sinh tự diệt vậy sao?”
Thường Trấn Viễn bực mình nhíu mày, “Tôi có định theo đuổi cậu ta đâu.”
Đầu to cười phụt, “Anh thấy được đấy chứ. Nếu cậu thật sự không kiếm được vợ thì có thể xem xét nó, tuy rằng hơi cao, nhưng người mẫu giờ có ai không cao như vậy chứ, với lại mặt mũi cũng sáng sủa, trưng được ở phòng khách, dẫn ra ngoài không mất mặt.”
Thường Trấn Viễn quay đầu đi mất.
Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận câu nói đùa của Đầu to đích thật là một trong những ưu điểm để năm xưa hắn đánh giá coi Từ Tắc Thừa có thích hợp làm bạn đời hay không.
Bức thư kia gửi cho Triệu Thác Đường mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy tình hình gì. Thường Trấn Viễn cũng không nóng vội. Hắn biết tính Triệu Thác Đường, ưu điểm là cẩn thận, làm việc kín kẽ, khuyết điểm cũng là cẩn thận, nghi thần nghi quỷ.
Vậy nên mấy ngày này hắn không ngừng gửi thư cho gã, càng lúc càng lộ ra nhiều chi tiết về cuốn băng cùng bản thân Trang Tranh, gây ra thứ ảo giác mình phát điên vì sự thờ ơ của gã.
Câu cá là sở thích chung của hắn và Triệu Thác Đường, vậy nên sự kiên nhẫn của bọn hắn đều rất tốt. Triệu Thác Đường và hắn đều thích tấn công vào lúc đối phương mất bình tĩnh. Hiện tại hắn đang muốn tạo ra cơ hội này cho Triệu Thác Đường.
Quả nhiên, hôm nay kiểm tra hòm thư, rốt cuộc cũng đợi được hồi âm của Triệu Thác Đường.
“Vậy thì sao?”
Dù qua con chữ, Triệu Thác Đường dường như rất bình thản với sự mất kiểm soát của hắn, nhưng hắn dám khẳng định rằng, nếu như mình trả lời bức thư này trễ, kẻ đứng ngồi không yên sẽ chuyển thành Triệu Thác Đường ngay.
Thường Trấn Viễn rút thuốc lá ra khỏi hộp rồi nhen lửa.
Sau khi biết được hành động của cảnh sát, hắn liền điều chỉnh kế hoạch. So với tự thân đi làm thì hắn thích mượn đao giết người hơn, có thể nhìn kẻ địch ngã xuống trước mặt, lại không làm bẩn tay. Chẳng mấy khi cảnh sát trượng nghĩa chìa đao ra, hắn thật chẳng có lý gì mà không cầm cả.
Lần trước mình bình yên vô sự được là do cảnh sát vừa cử cảnh sát chìm tới, Từ Tắc Thừa vẫn chưa phát huy tác dụng, nhưng lần này khác, hắn tin tưởng mình nhất định có thể giúp cảnh sát dễ dàng tiễn Triệu Thác Đường một đoạn.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt trên bàn phím ——
Tôi muốn tiền!
Cũng muốn quyền!
Không cho tôi thì anh cứ chờ chết đi!
Lưu Triệu thì vẫn trước sau như một, cười ha ha trêu ghẹo, “Cũng chỉ có A Tiêu quan hệ rộng, đến thư ký của phó thị trưởng mà cũng ngoắc được tới đây rồi.”
Thường Trấn Viễn cười khan hai tiếng.
Cũng may Lưu Triệu không định đi sâu khai thác quan hệ của bọn hắn, nhanh chóng hỏi sang chuyện Chu Tiến.
Thường Trấn Viễn nói mọi thứ đều bình thường.
Lưu Triệu nói, “Cậu về ngủ một giấc, mười hai giờ tới thay ca cho Đầu to.”
Thường Trấn Viễn trong lòng biết là vô ích, nhưng vẫn đồng ý. Ra khỏi cục cảnh sát, hắn không về thẳng nhà ngủ, cố ý bắt xe đi hơn nửa thành phố để tìm một quán nét khá hẻo lánh.
Hồi đó việc kiểm soát quán nét chưa nghiêm ngặt, hắn bảo không mang chứng minh thư, nhân viên tiệm nét vẫn cho hắn vào.
Thường Trấn Viễn trước kia chẳng thích thú gì máy vi tính. Khi người chung quanh đều ôm máy tính như si như say thì hắn vẫn thích dành thời gian vào phòng gym với quán bô-ling. Nhưng giờ sờ chuột với bàn phím, hắn lại cảm thấy hơi chút thân thiết. Giống như một người quen ăn vây cá đói lâu ngày, ăn chút miến cũng cảm thấy hân hoan.
Hắn lập một hòm thư mới, sau đó ấn vào soạn thảo thư, gõ địa chỉ hòm thư của Triệu Thác Đường vào khung người nhận.
Hắn từng nghĩ rồi. Với sự thận trọng và thế lực hiện nay của Triệu Thác Đường, đợi gã lòi đuôi chẳng biết phải tới ngày tháng năm nào, vậy nên hắn lựa chọn chủ động tấn công. Sự thận trọng của Triệu Thác Đường là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm, ưu điểm là làm việc kín kẽ, khuyết điểm là nghi thần nghi quỷ.
Bởi vì vậy, hắn ăn chắc bức thư này sẽ có hiệu quả như dự liệu.
Hắn gõ bàn phím, trong lòng trồi lên khoái cảm ác độc. Hắn dường như có thể dự đoán được vẻ mặt thảng thốt của Triệu Thác Đường khi đọc được bức thư này. Kế hoạch những tưởng là không chút sơ hở đột nhiên tòi ra một lỗ hổng lớn, nét mặt gã chắc chắn sẽ đặc sắc lắm đây.
Cạch.
Hắn ấn gửi đi.
Anh Triệu Thác Đường, giờ nhất định là anh sống vui vẻ lắm nhỉ! Tôi biết, sếp Trang là do anh giết, sếp nói với tôi rồi, nếu anh ấy chết thì nhất định là anh làm, anh ấy đề phòng anh từ lâu rồi, cuộn băng kia hẳn là anh vẫn nhớ nhỉ, sếp đã sao một phần cho tôi rồi, nếu tôi giao cho cảnh sát thì anh biết hậu quả đó.
Người biết chuyện Z.
Xoảng! Triệu Thác Đường gạt hết đồ vật trên bàn xuống đất.
Theo dõi Chu Tiến mấy ngày, đến việc hắn sáng uống sữa bò tối bao nhân ngãi cũng mò ra rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Tôn Uyển đâu. Công an ở quê Tôn Uyển cũng báo tin về rồi, bảo là từ tết năm kia không còn thấy cô ta nữa, hồi tết có gọi một cuộc về, sau đó thì bặt tăm tin tức.
Một đầu mối chẳng ra đầu mối cứ thế đứt đoạn.
Đầu to mệt rồi, và cũng chán rồi, chạy đi xin Lưu Triệu tiếp tục điều tra Triệu Thác Đường. Dù sao anh ta chủ yếu là bám theo vụ án Trang Tranh bị giết, vụ Trần Cát Lợi tông Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim chỉ có thể coi là án phụ thôi.
“Chuyện này tôi nói thì ích gì.” Lưu Triệu xòe tay nói, “Bây giờ là bên trên không cho phép chúng ta lần theo Triệu Thác Đường.”
“Vì sao chứ?” Đầu to nói, “Việc này vô lý vậy, hiện tại rõ ràng gã là người đáng nghi nhất, chúng ta không lần theo gã thì lần theo ai chứ?”
Lưu Triệu nói, “Phía trên nói đã có sắp xếp khác cho Triệu Thác Đường rồi.”
Đầu to càng nghĩ càng chẳng hiểu, “Sắp xếp gì? Lẽ nào còn định bình bầu gã làm thanh niên ưu tú cả nước à?”
Lưu Triệu lườm anh ta một cái, “Sao mà cậu ngốc vậy hả?”
Đầu to ngửa cổ nói, “Em ngốc chỗ nào? Bồ nhí của Chu Tiến tên Đồng Viên Viên là em điều tra được đó. Gã một tuần trời lén lút tìm cô ta ba lần, còn không phải là em gặp được đó à.”
Lưu Triệu đang định nói gì đó thì đúng lúc Thường Trấn Viễn đi vào, liền vẫy tay với hắn, “Xem A Tiêu kia kìa, thay ca đêm bốn lần liên tục cũng không kêu ca gì.”
Đầu to nói, “Không phải em sợ trực ca đêm mà là sợ trực ca đêm rồi mà chả có cái tác dụng khỉ gì!”
“Được rồi. Chuyện này tự cậu nghĩ đi, bên trên làm vậy đương nhiên là có dụng ý của họ, chức trách của chúng ta là đưa phạm nhân ra công lý chứ không phải làm chủ nghĩa anh hùng cá nhân.” Lưu Triệu cầm tách đi ra ngoài, rõ ràng không muốn nói thêm về chuyện này nữa.
Đầu to quay sang càm ràm với Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn chợt nói, “Gần đây đội phòng chống ma túy có động tĩnh gì không?”
“Biết đâu.” Đầu to nói xong, ánh mắt chợt sáng lên, “Ý cậu là đội phòng chống ma túy chuẩn bị hành động à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi đoán thôi.”
Hắn nói vậy bởi vì biết không lâu nữa sẽ có một lô hàng được chuyển tới. Năm đó vì chuyện vụ nổ mà hắn sinh nghi với Triệu Thác Đường, không để gã tham gia, mà Từ Tắc Thừa chân ướt chân ráo đến, hắn vẫn chưa yên tâm hẳn, vì vậy tự thân làm. Dường như cảnh sát cũng nghe được phong thanh, song không lần ra được vị trí cụ thể vậy nên hữu kinh vô hiểm. Giờ xem ra, dụng ý mà Lưu Triệu nói hẳn là liên quan tới hành động của đội phòng chống ma túy.
Nét mặt của Đầu to cuối cùng cũng phấn chấn lên. Anh ta không hề theo đuổi chủ nghĩa anh hùng cá nhân, nôn nóng âu cũng bởi không muốn thấy Triệu Thác Đường nhơn nhơn ngoài phòng pháp luật. “Tên Triệu Thác Đường này thật đúng là cần tiền không cần mạng rồi, trên đầu đang lủng lẳng án mạng mà còn dám làm bừa.”
Thường Trấn Viễn nói, “Không thì dẹp yên đám huynh đệ như thế nào?” Kỳ thật, không trách Triệu Thác Đường được, nếu như có thể lựa chọn, nhất định gã sẽ không chọn nhận hàng vào thời điểm này, xong lô hàng này là Trang Tranh đàm phán lúc còn sống để đền bù việc Triệu Thác Đường đắc tội đối phương. Nếu Triệu Thác Đường thoái thác, đồng nghĩa với việc hoàn toàn lật mặt với đối phương, trước khi gã chưa ngồi vững vị trí chóp bu, gã vẫn chưa dám làm thế.
“Cậu nói bên đội phòng chống ma túy có thiếu người không nhỉ? Hay là bảo sếp Lưu đưa chúng ta qua cho mượn mấy ngày?” Đầu to xoa tay, “Dù sao thì cũng tốt hơn là ngày ngày bám theo mông Chu Tiến nhỉ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh nói với đội trưởng à?”
Đầu to nghĩ tới sắc mặt của Lưu Triệu, thở dài nói, “Thôi, đợi chỉ thị đi. Nếu đúng là án lớn thì chắc chắn cần tới chúng ta rồi. À phải, lát anh đi thay ca Vương Thụy, nó định đi đón Lăng Bác Kim xuất viện, cậu đi không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải có cậu ta đi đón rồi đó sao?”
Đầu to nói, “Vương Thụy đi là Vương Thụy đi, cậu đi là cậu đi. Tốt xấu gì cậu cũng là sư phụ của người ta, đồ đệ ra viện mà cậu không ừ hử gì sao? Cậu bao lâu không tới thăm nó rồi hả? Chắc có tới một lần lúc mới nhập viện hả? Một thằng nhóc chớm bước vào xã hội vừa đến chỗ chúng ta đã bị thương oanh liệt, cũng không có người thân ở bên, không biết là xót xa cô quạnh nhường nào đây, cậu cứ để nó tự sinh tự diệt vậy sao?”
Thường Trấn Viễn bực mình nhíu mày, “Tôi có định theo đuổi cậu ta đâu.”
Đầu to cười phụt, “Anh thấy được đấy chứ. Nếu cậu thật sự không kiếm được vợ thì có thể xem xét nó, tuy rằng hơi cao, nhưng người mẫu giờ có ai không cao như vậy chứ, với lại mặt mũi cũng sáng sủa, trưng được ở phòng khách, dẫn ra ngoài không mất mặt.”
Thường Trấn Viễn quay đầu đi mất.
Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận câu nói đùa của Đầu to đích thật là một trong những ưu điểm để năm xưa hắn đánh giá coi Từ Tắc Thừa có thích hợp làm bạn đời hay không.
Bức thư kia gửi cho Triệu Thác Đường mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy tình hình gì. Thường Trấn Viễn cũng không nóng vội. Hắn biết tính Triệu Thác Đường, ưu điểm là cẩn thận, làm việc kín kẽ, khuyết điểm cũng là cẩn thận, nghi thần nghi quỷ.
Vậy nên mấy ngày này hắn không ngừng gửi thư cho gã, càng lúc càng lộ ra nhiều chi tiết về cuốn băng cùng bản thân Trang Tranh, gây ra thứ ảo giác mình phát điên vì sự thờ ơ của gã.
Câu cá là sở thích chung của hắn và Triệu Thác Đường, vậy nên sự kiên nhẫn của bọn hắn đều rất tốt. Triệu Thác Đường và hắn đều thích tấn công vào lúc đối phương mất bình tĩnh. Hiện tại hắn đang muốn tạo ra cơ hội này cho Triệu Thác Đường.
Quả nhiên, hôm nay kiểm tra hòm thư, rốt cuộc cũng đợi được hồi âm của Triệu Thác Đường.
“Vậy thì sao?”
Dù qua con chữ, Triệu Thác Đường dường như rất bình thản với sự mất kiểm soát của hắn, nhưng hắn dám khẳng định rằng, nếu như mình trả lời bức thư này trễ, kẻ đứng ngồi không yên sẽ chuyển thành Triệu Thác Đường ngay.
Thường Trấn Viễn rút thuốc lá ra khỏi hộp rồi nhen lửa.
Sau khi biết được hành động của cảnh sát, hắn liền điều chỉnh kế hoạch. So với tự thân đi làm thì hắn thích mượn đao giết người hơn, có thể nhìn kẻ địch ngã xuống trước mặt, lại không làm bẩn tay. Chẳng mấy khi cảnh sát trượng nghĩa chìa đao ra, hắn thật chẳng có lý gì mà không cầm cả.
Lần trước mình bình yên vô sự được là do cảnh sát vừa cử cảnh sát chìm tới, Từ Tắc Thừa vẫn chưa phát huy tác dụng, nhưng lần này khác, hắn tin tưởng mình nhất định có thể giúp cảnh sát dễ dàng tiễn Triệu Thác Đường một đoạn.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt trên bàn phím ——
Tôi muốn tiền!
Cũng muốn quyền!
Không cho tôi thì anh cứ chờ chết đi!
Danh sách chương