Nhân lúc vẫn còn sớm, Thường Trấn Viễn mua hai bao thuốc ở trên đường.
Đầu to nói, “Gần đây cậu hút hơi bị nhiều đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Mệt.”
Đầu to thở dài, “Phải đó, cậu nói xem sao mà mãi chẳng xử lý hết được mấy vụ án nhỉ? Ngày xưa anh xem mấy phim Hồng Kông, mỗi một lúc một vụ án không ngừng nghỉ, không phải hàng xóm gặp chuyện thì là người nhà gặp chuyện, còn thấy hư cấu, giờ chính mình làm cảnh sát rồi mới biết thế đạo này chẳng yên ổn tí nào thật.”
Thường Trấn Viễn ngớp miệng, phát hiện mình không có lập trường gì để phản bác, lại ngậm miệng lại.
Đầu to nói, “Anh nói cho cậu biết thôi nhé, kỳ thật anh rất khâm phục Trang Tranh đấy.”
Thường Trấn Viễn châm thuốc, “Vì sao?” Người trong công ty khâm phục hắn không ít, nhưng cảnh sát thì lại là người đầu tiên.
Đầu to nói, “Người này ấy, giỏi mà.”
Thường Trấn Viễn suýt thì sặc thuốc.
“Nếu dùng những ý tưởng này vào đường ngay, chưa chừng sẽ là một doanh nhân tư nhân thành công điển hình, rồi thành lập vài lớp học tình thương, mỗi năm quyên góp mấy chục triệu làm từ thiện, hay biết mấy.”
Thường Trấn Viễn bị quy hoạch lớn lao anh ta dựng lên dọa một lúc lâu, nói nghi hoặc, “Sao anh lại nghĩ vậy?”
Đầu to nói, “Mỗi lần anh bắt được phạm nhân thì luôn nghĩ, nếu hắn không làm cái nghề này thì có thể làm gì, không tổn hại tới xã hội thì có thể cống hiến cho xã hội không? Cho dù anh từng bắt bao nhiêu là người, nhưng người khiến anh thấy tiếc nhất là Trang Tranh. Có văn hóa, có tri thức, còn có lễ độ nữa, nhìn kiểu gì cũng giống thành phần trí thức cao cấp, sao lại cứ nghĩ quẩn quanh đi vào con đường này? Làm nghề này thì tiền tới nhanh, nhưng tiêu thứ tiền không sạch sẽ này mà lòng thanh thản sao? Anh nghe bảo hắn làm từ thiện, nhưng liệu hắn có từng nghĩ rằng, những đối tượng được giúp đỡ kia chưa chừng chính là người bị hắn hại! Nhìn đi, cuối cùng chẳng phải bị nổ bay rồi đó sao?”
Thường Trấn Viễn rít mạnh hai hơi thuốc. Lời thế này năm xưa hắn nghe không ít, xúc động hơn lời anh ta nói cũng có, nhưng năm đó hắn vẫn là Trang Tranh, Trang Tranh không việc gì phải dao động vì những lời này, bởi những gì hắn bỏ ra đều đạt được hồi báo, hồi báo rất đáng. Nhưng giờ hắn là Thường Trấn Viễn, trở thành Thường Trấn Viễn không có gì cả không thể không bôn ba cho cuộc sống, nghe lại những lời này, tâm trạng đương nhiên là khác xa.
Chẳng lẽ hắn chết rồi biến thành Thường Trấn Viễn chính là báo ứng? Vậy nên để chính mình tận mắt trông thấy cái chết của Trang Tranh, thậm chí đưa cho hắn thân phận một cảnh sát để tự tay chặt bỏ mầm mống tai họa mà mình gieo xuống? Suy nghĩ của hắn men theo lời Đầu to càng lúc càng đi xa.
“Êu, không còn sớm nữa, đừng nghĩ nữa, anh tỉ tê vậy thôi.” Đầu to nổ máy xe.
Thường Trấn Viễn nhìn vẻ khoan khoái của Đầu to, trong lòng rầu rĩ. Lời nói của Đầu to khiến hắn chui vào ngõ cụt, cảm giác này giống như bị bọn đa cấp tẩy não, chui thế nào cũng không ra được, nhưng cái kẻ dúi đầu hắn vào ngõ cụt đã ung dung thoát ra rồi, giống như chưa từng xảy ra việc gì cả, vô tội tới mức muốn cho người bóp chết anh ta.
“Cậu đực ra gì thế?” Đầu to không kiên nhẫn ngoái đầu lại.
Nể tình xe mô-tô… Thôi vậy.
Thường Trấn Viễn lắc đầu, đặt mông ngồi lên ghế sau, người ngả về sau, tựa lên thùng mô-tô, cố gắng chuyển suy nghĩ về phía xa xăm. Đây là cách hắn thường làm khi mất ngủ, hiệu quả rất tốt, tới mức khi đến cục cảnh sát hắn đã hơi lơ mơ buồn ngủ rồi.
Đầu to đi cất xe, hắn ngáp một cái đi lên trên. Đúng lúc Lăng Bác Kim đi xuống, trông thấy hắn thì toe miệng cười nói, “Sư phụ, anh đến rồi, nhận được tin nhắn chưa?”
Thường Trấn Viễn nghĩ đến lời hẹn với Lâm Toàn Thắng khi trước, lấy di động ra xem, thời gian là bảy giờ bốn mươi bảy phút, có một tin nhắn mới, liên quan tới bảo hiểm. Hắn tiện tay xóa đi.
Lăng Bác Kim quay người lên tầng theo hắn, kiếm chuyện để nói, “Người khác vẫn chưa tới.”
Thường Trấn Viễn vào văn phòng lấy cốc định rót cho mình cốc nước nóng, phát hiện bên trong có thêm mấy miếng sâm.
Lăng Bác Kim sải bước tiến tới, nhận lấy cốc từ tay hắn rót đầy nước nóng vào, “Không biết khi nào sư phụ tới, pha sớm sợ nguội.”
Thường Trấn Viễn nhận lấy trà sâm từ tay cậu, “Cậu cho vào à?”
“Buổi chiều rảnh đi loăng quăng, thấy tiệm thuốc giảm giá nên tiện tay mua ạ. Em cất trong tủ, đúng lúc mấy hôm nay mọi người đều mệt rã rời, uống chút trà sâm cho tỉnh táo tinh thần.” Lăng Bác Kim dừng một chút, cười nói, “Với cả cảm ơn hôm nay sư phụ hạ khẩu lưu tình nữa ạ.” Kỳ thật Thường Trấn Viễn chọn hòa thượng chứ không chọn lừa trọc khiến cậu rất bất ngờ, tuy cậu không cảm thấy ánh mắt Thường Trấn Viễn nhìn mình luôn chứa đựng ác ý giống như Vương Thụy nói, nhưng cũng chắc chắn là không vừa mắt cho lắm. Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ là yêu cho roi cho vọt, mong cậu sớm ngày thành tài. Nghĩ tới đây, ánh mắt cậu nhìn về phía Thường Trấn Viễn càng thêm nóng bỏng.
Thường Trấn Viễn bị cậu nhìn mà chẳng hiểu mô tê gì, lẽ nào lừa trọc khiến người ta khó chấp nhận lắm à?
Tin nhắn chợt vang pi một tiếng.
Bảy giờ năm mươi tư phút, gửi từ Lâm Toàn Thắng.
Lăng Bác Kim thấy khóe miệng Thường Trấn Viễn nhoẻn lên, biết cá đã cắn câu rồi.
Thường Trấn Viễn hỏi trực tiếp chuyện của Hứa Hải Hồng.
Lâm Toàn Thắng trả lời lấp liếm, cũng một lần nữa yêu cầu hắn cam đoan những lời khai này sẽ không bị gắn tên mình.
Thường Trấn Viễn thuận miệng nói phiên phiến. Dù sao tới lúc đó có muốn y ra tòa làm chứng thật thì cũng không sợ y không tới. Tuy thành cảnh sát rồi, cách làm của hắn vẫn giữ lại tác phong “phóng khoáng” của Trang Tranh.
Hai người thông qua tín hiệu vô tuyến vờn nhau gần một tiếng, Thường Trấn Viễn rốt cuộc cũng hỏi được chút ít lời khai hữu dụng. Ví dụ như thời gian Hứa Hải Hồng mất tích, cùng với thời gian Chu Tiến rời hộp đêm Danh Lưu vào ngày cô ta mất tích. Tuy rằng vào giây phút cuối cùng Lâm Toàn Thắng vẫn ngậm chặt mồm không chịu chỉ ra hung thủ và Chu Tiến, nhưng những chứng cứ gián tiếp y cung cấp đủ khiến Chu Tiến sống dở chết dở rồi.
Hắn còn định nói thêm thì đã thấy Đầu to đùng đùng đẩy cửa vào, “Triệu Thác Đường tới rồi.”
Triệu Thác Đường rất phô trương, xuống máy bay cái là được Lưu Triệu cùng mấy cảnh sát khác tự mình đưa lên ô-tô, một đường đón về.
Thường Trấn Viễn đứng trong phòng làm việc, nhìn Triệu Thác Đường oai vệ đi qua trong vòng vây của cảnh sát, trong lòng hơi bức bối. Hắn nhất định sẽ lột bộ âu phục do hắn phủ lên trên thân kẻ này xuống, thay bằng áo tù!
Chấp niệm trong lòng hắn lại sâu thêm một tầng.
Thẩm vấn do Lưu Triệu tự thân xuất mã, Cá nhỏ ghi chép vậy nên đám Thường Trấn Viễn ở văn phòng chờ tin, thuận miệng hối tin tức về vật chứng bên chuyên viên giám định.
Điện thoại của Đầu to chợt vang lên.
Thường Trấn Viễn thấy anh ta nghe điện thoại xong thì biến sắc, vội nói, “Sao thế?”
Đầu to nói, “Chu Tiến định chạy trốn!”
Thường Trấn Viễn ngẩn ra, Đầu to thì chạy ra ngoài rồi. Hắn tần ngần chút rồi đi theo, nhưng gặp phải Lưu Triệu và Triệu Thác Đường ở ngoài cửa. Mặc dù biết bây giờ mình chắc chắn không có khả năng bị nhận ra, hắn vẫn mất tự nhiên tránh mắt đi.
Triệu Thác Đường cũng không chú ý tới hắn, không ngừng bắt tay với Lưu Triệu, “Giúp cảnh sát phá án là trách nhiệm mà mỗi công dân cần cố gắng, chỉ có cảnh sát nhân dân hợp tác gắn bó mới có thể khiến lũ tội phạm không nơi để trốn.”
Lưu Triệu cười giả lả nói, “Tổng giám đốc Triệu nói đúng quá. Hiện tại có quá nhiều thành phần coi thường luật pháp, mưu đồ dùng sinh mạng máu xương của nhân dân để xây dựng hoàng cung của mình. Thứ hoàng cung này dù tạo ra được thì cũng chỉ là hoa gương trăng nước, lầu son trên biển. Tôi khuyên những kẻ này sớm thu tay lại thì vẫn hơn. Chính sách đất nước ta trước giờ khoan hồng rộng lượng, chỉ cần bọn họ chịu trả giá xứng đáng cho những tội mà bọn họ phạm phải, Đảng và nhân dân luôn sẵn lòng đón nhận bọn họ một lần nữa đó.”
Triệu Thác Đường ra chiều chân thành nói, “Đội trưởng Lưu nói phải. Đám người đóng thuế chúng tôi có người bảo vệ nhân dân tẫn trách như đội trưởng Lưu thì tối ngủ an tâm hơn rồi.”
Hai người cứ thế vừa lấy lệ vừa đá xoáy đi tới cổng.
Lưu Triệu nhìn Triệu Thác Đường lên xe tới đón gã mới xoay người lại, chẳng còn cười cợt gì nữa, “Tôi đi tìm bên trên xin lệnh bắt, bắt ngay Chu Tiến.”
Thường Trấn Viễn vốn định hỏi ông ta sao lại để Triệu Thác Đường chạy sửa lời, “Chu Tiến định chạy trốn.”
Lưu Triệu vội nói, “Lập tức chặn lại!”
Thường Trấn Viễn nhìn về Lăng Bác Kim, cậu đã rất tinh ý gọi điện thoại rồi.
Lưu Triệu ba bước thành hai bước chạy đi xin lệnh bắt.
Cá nhỏ thấy Thường Trấn Viễn nhìn mình đăm đăm, giải thích, “Triệu Thác Đường khai Chu Tiến ra.”
Thường Trấn Viễn ngẩn ra, lập tức hiểu ý của Triệu Thác Đường. Hiện tại kẻ bị quấn vào bản án này tổng cộng có ba người, Triệu Thác Đường, hung thủ và Chu Tiến. Triệu Thác Đường tuyệt đối không có khả năng ngu ngốc chạy vào gánh tội, mà tên hung thủ kia có bố hắn chống lưng, lại đúng lúc Triệu Thác Đường cần nhờ cậy, cũng tuyệt đối không thể bán rẻ, tính đi tính lại, thỏa đáng nhất cũng chỉ còn Chu Tiến thôi. Với lại người vùi thi là gã, đùn lên gã cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ như vậy, Thường Trấn Viễn khẳng định lần này Chu Tiến chết chắc rồi.
Đầu to nói, “Gần đây cậu hút hơi bị nhiều đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Mệt.”
Đầu to thở dài, “Phải đó, cậu nói xem sao mà mãi chẳng xử lý hết được mấy vụ án nhỉ? Ngày xưa anh xem mấy phim Hồng Kông, mỗi một lúc một vụ án không ngừng nghỉ, không phải hàng xóm gặp chuyện thì là người nhà gặp chuyện, còn thấy hư cấu, giờ chính mình làm cảnh sát rồi mới biết thế đạo này chẳng yên ổn tí nào thật.”
Thường Trấn Viễn ngớp miệng, phát hiện mình không có lập trường gì để phản bác, lại ngậm miệng lại.
Đầu to nói, “Anh nói cho cậu biết thôi nhé, kỳ thật anh rất khâm phục Trang Tranh đấy.”
Thường Trấn Viễn châm thuốc, “Vì sao?” Người trong công ty khâm phục hắn không ít, nhưng cảnh sát thì lại là người đầu tiên.
Đầu to nói, “Người này ấy, giỏi mà.”
Thường Trấn Viễn suýt thì sặc thuốc.
“Nếu dùng những ý tưởng này vào đường ngay, chưa chừng sẽ là một doanh nhân tư nhân thành công điển hình, rồi thành lập vài lớp học tình thương, mỗi năm quyên góp mấy chục triệu làm từ thiện, hay biết mấy.”
Thường Trấn Viễn bị quy hoạch lớn lao anh ta dựng lên dọa một lúc lâu, nói nghi hoặc, “Sao anh lại nghĩ vậy?”
Đầu to nói, “Mỗi lần anh bắt được phạm nhân thì luôn nghĩ, nếu hắn không làm cái nghề này thì có thể làm gì, không tổn hại tới xã hội thì có thể cống hiến cho xã hội không? Cho dù anh từng bắt bao nhiêu là người, nhưng người khiến anh thấy tiếc nhất là Trang Tranh. Có văn hóa, có tri thức, còn có lễ độ nữa, nhìn kiểu gì cũng giống thành phần trí thức cao cấp, sao lại cứ nghĩ quẩn quanh đi vào con đường này? Làm nghề này thì tiền tới nhanh, nhưng tiêu thứ tiền không sạch sẽ này mà lòng thanh thản sao? Anh nghe bảo hắn làm từ thiện, nhưng liệu hắn có từng nghĩ rằng, những đối tượng được giúp đỡ kia chưa chừng chính là người bị hắn hại! Nhìn đi, cuối cùng chẳng phải bị nổ bay rồi đó sao?”
Thường Trấn Viễn rít mạnh hai hơi thuốc. Lời thế này năm xưa hắn nghe không ít, xúc động hơn lời anh ta nói cũng có, nhưng năm đó hắn vẫn là Trang Tranh, Trang Tranh không việc gì phải dao động vì những lời này, bởi những gì hắn bỏ ra đều đạt được hồi báo, hồi báo rất đáng. Nhưng giờ hắn là Thường Trấn Viễn, trở thành Thường Trấn Viễn không có gì cả không thể không bôn ba cho cuộc sống, nghe lại những lời này, tâm trạng đương nhiên là khác xa.
Chẳng lẽ hắn chết rồi biến thành Thường Trấn Viễn chính là báo ứng? Vậy nên để chính mình tận mắt trông thấy cái chết của Trang Tranh, thậm chí đưa cho hắn thân phận một cảnh sát để tự tay chặt bỏ mầm mống tai họa mà mình gieo xuống? Suy nghĩ của hắn men theo lời Đầu to càng lúc càng đi xa.
“Êu, không còn sớm nữa, đừng nghĩ nữa, anh tỉ tê vậy thôi.” Đầu to nổ máy xe.
Thường Trấn Viễn nhìn vẻ khoan khoái của Đầu to, trong lòng rầu rĩ. Lời nói của Đầu to khiến hắn chui vào ngõ cụt, cảm giác này giống như bị bọn đa cấp tẩy não, chui thế nào cũng không ra được, nhưng cái kẻ dúi đầu hắn vào ngõ cụt đã ung dung thoát ra rồi, giống như chưa từng xảy ra việc gì cả, vô tội tới mức muốn cho người bóp chết anh ta.
“Cậu đực ra gì thế?” Đầu to không kiên nhẫn ngoái đầu lại.
Nể tình xe mô-tô… Thôi vậy.
Thường Trấn Viễn lắc đầu, đặt mông ngồi lên ghế sau, người ngả về sau, tựa lên thùng mô-tô, cố gắng chuyển suy nghĩ về phía xa xăm. Đây là cách hắn thường làm khi mất ngủ, hiệu quả rất tốt, tới mức khi đến cục cảnh sát hắn đã hơi lơ mơ buồn ngủ rồi.
Đầu to đi cất xe, hắn ngáp một cái đi lên trên. Đúng lúc Lăng Bác Kim đi xuống, trông thấy hắn thì toe miệng cười nói, “Sư phụ, anh đến rồi, nhận được tin nhắn chưa?”
Thường Trấn Viễn nghĩ đến lời hẹn với Lâm Toàn Thắng khi trước, lấy di động ra xem, thời gian là bảy giờ bốn mươi bảy phút, có một tin nhắn mới, liên quan tới bảo hiểm. Hắn tiện tay xóa đi.
Lăng Bác Kim quay người lên tầng theo hắn, kiếm chuyện để nói, “Người khác vẫn chưa tới.”
Thường Trấn Viễn vào văn phòng lấy cốc định rót cho mình cốc nước nóng, phát hiện bên trong có thêm mấy miếng sâm.
Lăng Bác Kim sải bước tiến tới, nhận lấy cốc từ tay hắn rót đầy nước nóng vào, “Không biết khi nào sư phụ tới, pha sớm sợ nguội.”
Thường Trấn Viễn nhận lấy trà sâm từ tay cậu, “Cậu cho vào à?”
“Buổi chiều rảnh đi loăng quăng, thấy tiệm thuốc giảm giá nên tiện tay mua ạ. Em cất trong tủ, đúng lúc mấy hôm nay mọi người đều mệt rã rời, uống chút trà sâm cho tỉnh táo tinh thần.” Lăng Bác Kim dừng một chút, cười nói, “Với cả cảm ơn hôm nay sư phụ hạ khẩu lưu tình nữa ạ.” Kỳ thật Thường Trấn Viễn chọn hòa thượng chứ không chọn lừa trọc khiến cậu rất bất ngờ, tuy cậu không cảm thấy ánh mắt Thường Trấn Viễn nhìn mình luôn chứa đựng ác ý giống như Vương Thụy nói, nhưng cũng chắc chắn là không vừa mắt cho lắm. Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ là yêu cho roi cho vọt, mong cậu sớm ngày thành tài. Nghĩ tới đây, ánh mắt cậu nhìn về phía Thường Trấn Viễn càng thêm nóng bỏng.
Thường Trấn Viễn bị cậu nhìn mà chẳng hiểu mô tê gì, lẽ nào lừa trọc khiến người ta khó chấp nhận lắm à?
Tin nhắn chợt vang pi một tiếng.
Bảy giờ năm mươi tư phút, gửi từ Lâm Toàn Thắng.
Lăng Bác Kim thấy khóe miệng Thường Trấn Viễn nhoẻn lên, biết cá đã cắn câu rồi.
Thường Trấn Viễn hỏi trực tiếp chuyện của Hứa Hải Hồng.
Lâm Toàn Thắng trả lời lấp liếm, cũng một lần nữa yêu cầu hắn cam đoan những lời khai này sẽ không bị gắn tên mình.
Thường Trấn Viễn thuận miệng nói phiên phiến. Dù sao tới lúc đó có muốn y ra tòa làm chứng thật thì cũng không sợ y không tới. Tuy thành cảnh sát rồi, cách làm của hắn vẫn giữ lại tác phong “phóng khoáng” của Trang Tranh.
Hai người thông qua tín hiệu vô tuyến vờn nhau gần một tiếng, Thường Trấn Viễn rốt cuộc cũng hỏi được chút ít lời khai hữu dụng. Ví dụ như thời gian Hứa Hải Hồng mất tích, cùng với thời gian Chu Tiến rời hộp đêm Danh Lưu vào ngày cô ta mất tích. Tuy rằng vào giây phút cuối cùng Lâm Toàn Thắng vẫn ngậm chặt mồm không chịu chỉ ra hung thủ và Chu Tiến, nhưng những chứng cứ gián tiếp y cung cấp đủ khiến Chu Tiến sống dở chết dở rồi.
Hắn còn định nói thêm thì đã thấy Đầu to đùng đùng đẩy cửa vào, “Triệu Thác Đường tới rồi.”
Triệu Thác Đường rất phô trương, xuống máy bay cái là được Lưu Triệu cùng mấy cảnh sát khác tự mình đưa lên ô-tô, một đường đón về.
Thường Trấn Viễn đứng trong phòng làm việc, nhìn Triệu Thác Đường oai vệ đi qua trong vòng vây của cảnh sát, trong lòng hơi bức bối. Hắn nhất định sẽ lột bộ âu phục do hắn phủ lên trên thân kẻ này xuống, thay bằng áo tù!
Chấp niệm trong lòng hắn lại sâu thêm một tầng.
Thẩm vấn do Lưu Triệu tự thân xuất mã, Cá nhỏ ghi chép vậy nên đám Thường Trấn Viễn ở văn phòng chờ tin, thuận miệng hối tin tức về vật chứng bên chuyên viên giám định.
Điện thoại của Đầu to chợt vang lên.
Thường Trấn Viễn thấy anh ta nghe điện thoại xong thì biến sắc, vội nói, “Sao thế?”
Đầu to nói, “Chu Tiến định chạy trốn!”
Thường Trấn Viễn ngẩn ra, Đầu to thì chạy ra ngoài rồi. Hắn tần ngần chút rồi đi theo, nhưng gặp phải Lưu Triệu và Triệu Thác Đường ở ngoài cửa. Mặc dù biết bây giờ mình chắc chắn không có khả năng bị nhận ra, hắn vẫn mất tự nhiên tránh mắt đi.
Triệu Thác Đường cũng không chú ý tới hắn, không ngừng bắt tay với Lưu Triệu, “Giúp cảnh sát phá án là trách nhiệm mà mỗi công dân cần cố gắng, chỉ có cảnh sát nhân dân hợp tác gắn bó mới có thể khiến lũ tội phạm không nơi để trốn.”
Lưu Triệu cười giả lả nói, “Tổng giám đốc Triệu nói đúng quá. Hiện tại có quá nhiều thành phần coi thường luật pháp, mưu đồ dùng sinh mạng máu xương của nhân dân để xây dựng hoàng cung của mình. Thứ hoàng cung này dù tạo ra được thì cũng chỉ là hoa gương trăng nước, lầu son trên biển. Tôi khuyên những kẻ này sớm thu tay lại thì vẫn hơn. Chính sách đất nước ta trước giờ khoan hồng rộng lượng, chỉ cần bọn họ chịu trả giá xứng đáng cho những tội mà bọn họ phạm phải, Đảng và nhân dân luôn sẵn lòng đón nhận bọn họ một lần nữa đó.”
Triệu Thác Đường ra chiều chân thành nói, “Đội trưởng Lưu nói phải. Đám người đóng thuế chúng tôi có người bảo vệ nhân dân tẫn trách như đội trưởng Lưu thì tối ngủ an tâm hơn rồi.”
Hai người cứ thế vừa lấy lệ vừa đá xoáy đi tới cổng.
Lưu Triệu nhìn Triệu Thác Đường lên xe tới đón gã mới xoay người lại, chẳng còn cười cợt gì nữa, “Tôi đi tìm bên trên xin lệnh bắt, bắt ngay Chu Tiến.”
Thường Trấn Viễn vốn định hỏi ông ta sao lại để Triệu Thác Đường chạy sửa lời, “Chu Tiến định chạy trốn.”
Lưu Triệu vội nói, “Lập tức chặn lại!”
Thường Trấn Viễn nhìn về Lăng Bác Kim, cậu đã rất tinh ý gọi điện thoại rồi.
Lưu Triệu ba bước thành hai bước chạy đi xin lệnh bắt.
Cá nhỏ thấy Thường Trấn Viễn nhìn mình đăm đăm, giải thích, “Triệu Thác Đường khai Chu Tiến ra.”
Thường Trấn Viễn ngẩn ra, lập tức hiểu ý của Triệu Thác Đường. Hiện tại kẻ bị quấn vào bản án này tổng cộng có ba người, Triệu Thác Đường, hung thủ và Chu Tiến. Triệu Thác Đường tuyệt đối không có khả năng ngu ngốc chạy vào gánh tội, mà tên hung thủ kia có bố hắn chống lưng, lại đúng lúc Triệu Thác Đường cần nhờ cậy, cũng tuyệt đối không thể bán rẻ, tính đi tính lại, thỏa đáng nhất cũng chỉ còn Chu Tiến thôi. Với lại người vùi thi là gã, đùn lên gã cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ như vậy, Thường Trấn Viễn khẳng định lần này Chu Tiến chết chắc rồi.
Danh sách chương