“Lão Tiêu ơi, có gì thì anh cứ từ từ nói, đừng cuống.” Đầu to nhìn chỗ tóc đáng thương còn sót lại trên đầu ông ta, nhịn không được nữa muốn ra tay cứu giúp, “Chỉ cần thấy nhà được thì bọn em nhất định sẽ xử lý mau chóng, không rầy rà anh đâu. Anh thả lỏng tinh thần, trị hết bệnh cho chị dâu cái đã rồi tính tiếp.”
Lão Tiêu che mặt nói, “Bác sĩ bảo bệnh này không trị hết trong thời gian ngắn được, mà còn sẽ…” Sẽ làm sao, ông ta không nói tiếp.
Thanh quan khó phán việc nhà, rốt cuộc là chuyện ra sao cũng chỉ có chính người trong cuộc biết, Đầu to tuy là cảnh sát song cũng không tiện nói nhiều về việc này. Anh ta nhìn sắc mặt của Thường Trấn Viễn, “Hay là, chúng ta xem nhà đã đi.”
Lão Tiêu vội vàng đứng lên nói, “Các cậu cứ xem thoải mái, xem thoải mái. Nội thất trong nhà đều là bà ấy chọn, chúng tôi ngần ấy năm mà…” Ông ta ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, “Vẫn chưa có con, vậy nên nhà cửa giữ sạch sẽ ngăn nắp lắm.”
Thường Trấn Viễn nhìn kết cấu phòng ốc, tổng cộng hai tầng trên dưới, tầng dưới là phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh và hai gian phòng nhỏ cho khách được dùng làm phòng để đồ.
Phòng khách rất rộng, lát gạch cẩm thạch, điểm này thì Thường Trấn Viễn rất hài lòng. Phòng bếp là tủ bếp màu đỏ, mặt ngoài xem thì được thu dọn rất gọn gàng, nhưng quanh bếp và máy hút khói đều dính đồ ăn, hẳn là chủ nhân đang vội nên chỉ dọn cầm chừng thôi. Phòng vệ sinh chỉ có la-va-bô, bệ xí bệt với bồn tắm đứng, không gian khá hẹp, tông màu lục nhạt, nói chung là ổn.
Ở lâu trong căn phòng Thường Trấn Viễn thuê, yêu cầu về phòng ốc của hắn đã hạ thấp rất nhiều, nếu là trước kia, kiểu không gian chưa tới năm mét vuông quay người cũng khó khăn thế này nhất định sẽ không lọt vào mắt xanh của hắn.
Cầu thang bằng gỗ, sơn màu đen, giẫm lên không có tiếng gì.
Diện tích gác lửng bằng một nửa tầng dưới để làm ban công lộ thiên, vậy nên chỉ có hai phòng, một phòng ngủ chính kèm phòng tắm, một phòng sách. Thường Trấn Viễn là người rất chú trọng việc tắm rửa, đây cũng là nguyên nhân hắn không tài nào chịu được cái phòng vệ sinh chỉ có ống nước kia nữa. Bởi vì hắn cảm thấy phòng tắm là nơi hắn nán lại lâu nhất trong trạng thái cơ thể trần truồng, vậy nên nhất định phải sạch sẽ, gọn gàng, sáng sủa.
Phòng vệ sinh này thế nhưng vượt quá dự liệu của hắn. Phòng vệ sinh ngăn làm hai gian, bên ngoài là la-va-bô, bên trong là bồn tắm hình rẻ quạt và bệ xí bệt, không gian rõ ràng lớn gấp bốn so với ở tầng dưới, vô cùng rộng rãi thoải mái.
Thường Trấn Viễn dùng ánh mắt của Trang Tranh cho nó điểm đạt chuẩn.
Phòng ngủ chính thì là giường bình thường cộng với tủ quần áo, đầu giường treo một bức hình cưới, bà chủ trang điểm xinh đẹp, nép vào người bên, ông chủ ngũ quan bình thường, vẻ mặt vui mừng, tóc cũng xem như là rậm rạp, so với hiện tại tưởng như là hai người vậy.
Phòng ngủ chính thông ra ban công, phía trên vắt ba sợi dây phơi đồ, còn có mấy cái ghế mây không dùng tới.
Đầu to nhỏ giọng hỏi Thường Trấn Viễn, “Sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tàm tạm.”
Đầu to trừng hắn, “Thế này mà còn kêu là tàm tạm à? Anh thấy chẳng cần sửa sang gì, vào ở luôn cũng được rồi ấy. Phải biết giá tiền này còn chưa mua được phòng không ở khu này đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi làm gì có nhiều tiền mặt thế đâu?”
Đầu to nói, “Vay chứ sao. Nếu không được thì anh cho cậu vay. Anh mà chưa có nhà thì đảm bảo anh hốt liền đấy.”
Lăng Bác Kim sán lại cười nói, “Em cũng thấy không tệ. Trước tiên em có thể trả hai năm tiền nhà.”
Đầu to trêu, “Thằng nhóc cậu định thuê một trăm một tháng đấy à?”
Lăng Bác Kim nói, “Phòng ở tốt như vậy, ít nhất phải nhân với mười.”
Đầu to giật mình nói, “Đó là hai tư ngàn đó, nhóc cậu có nhiều tiền vậy á? Không phải mới tốt nghiệp sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Hồi trước để dành ạ.”
Đầu to vội kéo Thường Trấn Viễn qua nói, “Dù có cần cái nhà này hay không, khách trọ này thì nhất định cậu phải cần, đi đâu cũng phải giắt vào người. Cậu nói coi sao thằng nhóc Vương Thụy kia không sộp thế nhỉ?”
Thường Trấn Viễn cũng hơi ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng cho Lăng Bác Kim thuê phòng cũng lấy tượng trưng ba bốn trăm thôi, không ngờ cậu lại chủ động đòi giá cao.
Lão Tiêu đi tới, xoa tay nói, “Sao rồi?”
Mắt Đầu to đảo một vòng, “Cái gì cũng được, song trong thời gian ngắn hùn tiền hơi khó.”
Lão Tiêu nói, “Mua nhà rồi đi vay ngân hàng chứ sao.”
Đầu to nói, “Lãi suất vay ngân hàng không thấp đâu.”
Lão Tiêu vội nói, “Giá này không thấp được nữa.”
Đầu to quay sang nhìn Thường Trấn Viễn, “Cậu thấy sao?”
Nói tới nước này rồi, Thường Trấn Viễn cũng không thể lấy cớ là nhà không được, liền thuận nước đẩy thuyền nói, “Nếu là ba ngàn thì có thể xem xét.”
“Ba ngàn?” Lão Tiêu sợ tới độ tóc thiếu điều dựng lên, liên tục nói không được.
Phải biết rằng, giá nhà bình quân ở vùng này là bốn ngàn bốn, kiểu có gác lửng thế này, ít nhất cũng phải trả cao thêm chút. Giá tiền ba ngàn chỉ bằng hai phần ba giá thị trường, chả trách Lão Tiêu hết hồn.
Chẳng những là lão Tiêu, ngay đến Đầu to và Lăng Bác Kim cũng kinh ngạc nhìn Thường Trấn Viễn. Đầu to vốn chỉ định mỗi mét vuông bớt mấy chục đồng, chẳng ngờ hắn mở miệng ra là sáu trăm luôn.
Thường Trấn Viễn không nói một lời, cương quyết không nới giá.
Lão Tiêu nhặng xị thêm một lúc, thấy hắn không tỏ ý gì, cũng không dây dưa nữa, đen mặt tiễn bọn họ ra ngoài.
Lúc xuống tầng, Đầu to thấp giọng phàn nàn, “Cậu hét cái giá này cũng quá quắt lắm.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải ông ta đang bán gấp đó sao?”
Đầu to nói, “Vậy cũng không thể mặc cả quá được. Lúc trước nhìn cậu rất giống cảnh sát, sao giờ nhìn lại thấy giống gian thương hơn vậy nhỉ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh nên đeo kính vào rồi.”
“Xéo đê.”
Người mua nhà dù sao cũng là Thường Trấn Viễn, nếu hắn có dự tính của hắn rồi thì Đầu to đương nhiên cũng không làm khó nữa.
Ba người đi xuống dưới, Vương Thụy đã mua giấm về rồi, đang ở trong phòng bếp lạo xạo xào rau, thấy bọn họ về thì lập tức bảo bọn họ sắp cơm. Đầu to là chủ nhà, đương nhiên là phải làm rồi. Lăng Bác Kim với Vương Thụy hiểu nhau, liền chạy đi giúp đỡ. Chỉ còn lại một mình Thường Trấn Viễn ngồi trong phòng khách xem ti-vi.
Chẳng bao lâu sau, đồ ăn được sắp lên bàn.
Đầu to cầm ba chai bia ra, đặt ở trước mặt Vương Thụy, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim mỗi người một chai.
Vương Thụy la ó, “Không được đâu, ai cũng có phần! Chủ nhà thêm một phần, không đủ em đi mua.”
Đầu to nói, “Chúng ta đây là chúc mừng tân gia, không phải động phòng hoa chúc uống rượu tùy hứng, đừng uống nhiều quá, chúng ta vẫn trong tình trạng tùy thời đợi lệnh đấy.”
Lăng Bác Kim cười nói, “Phải đấy, cần phải có người lái xe nữa.” Cậu cầm chai bia định chuyển tới trước mặt Đầu to, Thường Trấn Viễn đã lẹ tay làm trước rồi.
“Để tôi lái đi.” Thường Trấn Viễn điềm nhiên múc một bát canh cho mình.
Đầu to bật cười nói, “Hai thầy trò các cậu bàn bạc trước rồi à? Ăn ý thế.” Di động trong túi áo chợt vang lên. Anh ta lập tức nghe điện, qua một lúc, biến sắc, “Được, bọn em đi ngay đây.” Anh ta cúp máy, liền trông thấy Vương Thụy và Lăng Bác Kim đang không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, ngay tới Thường Trấn Viễn cũng sì sụp uống một hớp canh lớn.
“Này, các cậu rõ là.” Đầu to thuận tay gắp một miếng thịt kho to vào miệng.
Cuống quào chạy tới cục cảnh sát, phát hiện bên trong yên lặng tới dọa người.
Vương Thụy nhíu mày nói, “Không phải nói Tưởng Lỗi dẫn theo một đoàn lãnh đạo thành phố tới đòi người sao? Sao không có lấy chút động tĩnh gì vậy?”
Đầu to nói, “Gay rồi! Lẽ nào đi nhanh đi chậm vẫn cứ muộn một bước à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Có thả người hay không phải xem cục trưởng với đội trưởng có chịu được áp lực hay không, không liên quan tới việc chúng ta có đến hay không.”
Bốn người lên tầng, đẩy cửa văn phòng ra thì trông thấy Cá nhỏ, Lưu Triệu và Gậy trúc đều đang ngồi trong văn phòng. Lưu Triệu phì phèo hút thuốc, Gậy trúc múa bút thành văn, Cá nhỏ soi gương trang điểm.
Đầu to nói, “Hết thảy sao rồi?”
Lưu Triệu thở dài.
Cá nhỏ giơ tay nói, “Về hết thôi, tới hay không như nhau cả, dù sao vụ án này cũng không có cách nào điều tra.”
Đầu to cả kinh nói, “Người thật sự bị đòi về rồi à?”
Vương Thụy kêu lên, “Sao có thể như thế được? Trung Quốc có bao là nhiêu lãnh đạo thành phố, dăm ba ông lãnh đạo thành phố đến liền có thể bảo lãnh nghi can ra, vậy thì đất nước không loạn sao được.”
Cá nhỏ chợt cười ầm lên, “Ổng thì muốn vậy đấy, nhưng cũng phải mời tới mới được cơ.”
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đều không nói gì, giống như xem trò vui mà chọn chỗ ngồi xuống.
Vương Thụy và Đầu to đều không hiểu mô tê gì.
Lưu Triệu lắc đầu cười nói, “Bản án loại này, làm gì có lãnh đạo thành phố xen vào.”
Cá nhỏ nói, “He, tôi dọa mấy người tí thôi, không thì sao mấy người tới nhanh vậy được.”
Lão Tiêu che mặt nói, “Bác sĩ bảo bệnh này không trị hết trong thời gian ngắn được, mà còn sẽ…” Sẽ làm sao, ông ta không nói tiếp.
Thanh quan khó phán việc nhà, rốt cuộc là chuyện ra sao cũng chỉ có chính người trong cuộc biết, Đầu to tuy là cảnh sát song cũng không tiện nói nhiều về việc này. Anh ta nhìn sắc mặt của Thường Trấn Viễn, “Hay là, chúng ta xem nhà đã đi.”
Lão Tiêu vội vàng đứng lên nói, “Các cậu cứ xem thoải mái, xem thoải mái. Nội thất trong nhà đều là bà ấy chọn, chúng tôi ngần ấy năm mà…” Ông ta ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, “Vẫn chưa có con, vậy nên nhà cửa giữ sạch sẽ ngăn nắp lắm.”
Thường Trấn Viễn nhìn kết cấu phòng ốc, tổng cộng hai tầng trên dưới, tầng dưới là phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh và hai gian phòng nhỏ cho khách được dùng làm phòng để đồ.
Phòng khách rất rộng, lát gạch cẩm thạch, điểm này thì Thường Trấn Viễn rất hài lòng. Phòng bếp là tủ bếp màu đỏ, mặt ngoài xem thì được thu dọn rất gọn gàng, nhưng quanh bếp và máy hút khói đều dính đồ ăn, hẳn là chủ nhân đang vội nên chỉ dọn cầm chừng thôi. Phòng vệ sinh chỉ có la-va-bô, bệ xí bệt với bồn tắm đứng, không gian khá hẹp, tông màu lục nhạt, nói chung là ổn.
Ở lâu trong căn phòng Thường Trấn Viễn thuê, yêu cầu về phòng ốc của hắn đã hạ thấp rất nhiều, nếu là trước kia, kiểu không gian chưa tới năm mét vuông quay người cũng khó khăn thế này nhất định sẽ không lọt vào mắt xanh của hắn.
Cầu thang bằng gỗ, sơn màu đen, giẫm lên không có tiếng gì.
Diện tích gác lửng bằng một nửa tầng dưới để làm ban công lộ thiên, vậy nên chỉ có hai phòng, một phòng ngủ chính kèm phòng tắm, một phòng sách. Thường Trấn Viễn là người rất chú trọng việc tắm rửa, đây cũng là nguyên nhân hắn không tài nào chịu được cái phòng vệ sinh chỉ có ống nước kia nữa. Bởi vì hắn cảm thấy phòng tắm là nơi hắn nán lại lâu nhất trong trạng thái cơ thể trần truồng, vậy nên nhất định phải sạch sẽ, gọn gàng, sáng sủa.
Phòng vệ sinh này thế nhưng vượt quá dự liệu của hắn. Phòng vệ sinh ngăn làm hai gian, bên ngoài là la-va-bô, bên trong là bồn tắm hình rẻ quạt và bệ xí bệt, không gian rõ ràng lớn gấp bốn so với ở tầng dưới, vô cùng rộng rãi thoải mái.
Thường Trấn Viễn dùng ánh mắt của Trang Tranh cho nó điểm đạt chuẩn.
Phòng ngủ chính thì là giường bình thường cộng với tủ quần áo, đầu giường treo một bức hình cưới, bà chủ trang điểm xinh đẹp, nép vào người bên, ông chủ ngũ quan bình thường, vẻ mặt vui mừng, tóc cũng xem như là rậm rạp, so với hiện tại tưởng như là hai người vậy.
Phòng ngủ chính thông ra ban công, phía trên vắt ba sợi dây phơi đồ, còn có mấy cái ghế mây không dùng tới.
Đầu to nhỏ giọng hỏi Thường Trấn Viễn, “Sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tàm tạm.”
Đầu to trừng hắn, “Thế này mà còn kêu là tàm tạm à? Anh thấy chẳng cần sửa sang gì, vào ở luôn cũng được rồi ấy. Phải biết giá tiền này còn chưa mua được phòng không ở khu này đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi làm gì có nhiều tiền mặt thế đâu?”
Đầu to nói, “Vay chứ sao. Nếu không được thì anh cho cậu vay. Anh mà chưa có nhà thì đảm bảo anh hốt liền đấy.”
Lăng Bác Kim sán lại cười nói, “Em cũng thấy không tệ. Trước tiên em có thể trả hai năm tiền nhà.”
Đầu to trêu, “Thằng nhóc cậu định thuê một trăm một tháng đấy à?”
Lăng Bác Kim nói, “Phòng ở tốt như vậy, ít nhất phải nhân với mười.”
Đầu to giật mình nói, “Đó là hai tư ngàn đó, nhóc cậu có nhiều tiền vậy á? Không phải mới tốt nghiệp sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Hồi trước để dành ạ.”
Đầu to vội kéo Thường Trấn Viễn qua nói, “Dù có cần cái nhà này hay không, khách trọ này thì nhất định cậu phải cần, đi đâu cũng phải giắt vào người. Cậu nói coi sao thằng nhóc Vương Thụy kia không sộp thế nhỉ?”
Thường Trấn Viễn cũng hơi ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng cho Lăng Bác Kim thuê phòng cũng lấy tượng trưng ba bốn trăm thôi, không ngờ cậu lại chủ động đòi giá cao.
Lão Tiêu đi tới, xoa tay nói, “Sao rồi?”
Mắt Đầu to đảo một vòng, “Cái gì cũng được, song trong thời gian ngắn hùn tiền hơi khó.”
Lão Tiêu nói, “Mua nhà rồi đi vay ngân hàng chứ sao.”
Đầu to nói, “Lãi suất vay ngân hàng không thấp đâu.”
Lão Tiêu vội nói, “Giá này không thấp được nữa.”
Đầu to quay sang nhìn Thường Trấn Viễn, “Cậu thấy sao?”
Nói tới nước này rồi, Thường Trấn Viễn cũng không thể lấy cớ là nhà không được, liền thuận nước đẩy thuyền nói, “Nếu là ba ngàn thì có thể xem xét.”
“Ba ngàn?” Lão Tiêu sợ tới độ tóc thiếu điều dựng lên, liên tục nói không được.
Phải biết rằng, giá nhà bình quân ở vùng này là bốn ngàn bốn, kiểu có gác lửng thế này, ít nhất cũng phải trả cao thêm chút. Giá tiền ba ngàn chỉ bằng hai phần ba giá thị trường, chả trách Lão Tiêu hết hồn.
Chẳng những là lão Tiêu, ngay đến Đầu to và Lăng Bác Kim cũng kinh ngạc nhìn Thường Trấn Viễn. Đầu to vốn chỉ định mỗi mét vuông bớt mấy chục đồng, chẳng ngờ hắn mở miệng ra là sáu trăm luôn.
Thường Trấn Viễn không nói một lời, cương quyết không nới giá.
Lão Tiêu nhặng xị thêm một lúc, thấy hắn không tỏ ý gì, cũng không dây dưa nữa, đen mặt tiễn bọn họ ra ngoài.
Lúc xuống tầng, Đầu to thấp giọng phàn nàn, “Cậu hét cái giá này cũng quá quắt lắm.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải ông ta đang bán gấp đó sao?”
Đầu to nói, “Vậy cũng không thể mặc cả quá được. Lúc trước nhìn cậu rất giống cảnh sát, sao giờ nhìn lại thấy giống gian thương hơn vậy nhỉ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh nên đeo kính vào rồi.”
“Xéo đê.”
Người mua nhà dù sao cũng là Thường Trấn Viễn, nếu hắn có dự tính của hắn rồi thì Đầu to đương nhiên cũng không làm khó nữa.
Ba người đi xuống dưới, Vương Thụy đã mua giấm về rồi, đang ở trong phòng bếp lạo xạo xào rau, thấy bọn họ về thì lập tức bảo bọn họ sắp cơm. Đầu to là chủ nhà, đương nhiên là phải làm rồi. Lăng Bác Kim với Vương Thụy hiểu nhau, liền chạy đi giúp đỡ. Chỉ còn lại một mình Thường Trấn Viễn ngồi trong phòng khách xem ti-vi.
Chẳng bao lâu sau, đồ ăn được sắp lên bàn.
Đầu to cầm ba chai bia ra, đặt ở trước mặt Vương Thụy, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim mỗi người một chai.
Vương Thụy la ó, “Không được đâu, ai cũng có phần! Chủ nhà thêm một phần, không đủ em đi mua.”
Đầu to nói, “Chúng ta đây là chúc mừng tân gia, không phải động phòng hoa chúc uống rượu tùy hứng, đừng uống nhiều quá, chúng ta vẫn trong tình trạng tùy thời đợi lệnh đấy.”
Lăng Bác Kim cười nói, “Phải đấy, cần phải có người lái xe nữa.” Cậu cầm chai bia định chuyển tới trước mặt Đầu to, Thường Trấn Viễn đã lẹ tay làm trước rồi.
“Để tôi lái đi.” Thường Trấn Viễn điềm nhiên múc một bát canh cho mình.
Đầu to bật cười nói, “Hai thầy trò các cậu bàn bạc trước rồi à? Ăn ý thế.” Di động trong túi áo chợt vang lên. Anh ta lập tức nghe điện, qua một lúc, biến sắc, “Được, bọn em đi ngay đây.” Anh ta cúp máy, liền trông thấy Vương Thụy và Lăng Bác Kim đang không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, ngay tới Thường Trấn Viễn cũng sì sụp uống một hớp canh lớn.
“Này, các cậu rõ là.” Đầu to thuận tay gắp một miếng thịt kho to vào miệng.
Cuống quào chạy tới cục cảnh sát, phát hiện bên trong yên lặng tới dọa người.
Vương Thụy nhíu mày nói, “Không phải nói Tưởng Lỗi dẫn theo một đoàn lãnh đạo thành phố tới đòi người sao? Sao không có lấy chút động tĩnh gì vậy?”
Đầu to nói, “Gay rồi! Lẽ nào đi nhanh đi chậm vẫn cứ muộn một bước à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Có thả người hay không phải xem cục trưởng với đội trưởng có chịu được áp lực hay không, không liên quan tới việc chúng ta có đến hay không.”
Bốn người lên tầng, đẩy cửa văn phòng ra thì trông thấy Cá nhỏ, Lưu Triệu và Gậy trúc đều đang ngồi trong văn phòng. Lưu Triệu phì phèo hút thuốc, Gậy trúc múa bút thành văn, Cá nhỏ soi gương trang điểm.
Đầu to nói, “Hết thảy sao rồi?”
Lưu Triệu thở dài.
Cá nhỏ giơ tay nói, “Về hết thôi, tới hay không như nhau cả, dù sao vụ án này cũng không có cách nào điều tra.”
Đầu to cả kinh nói, “Người thật sự bị đòi về rồi à?”
Vương Thụy kêu lên, “Sao có thể như thế được? Trung Quốc có bao là nhiêu lãnh đạo thành phố, dăm ba ông lãnh đạo thành phố đến liền có thể bảo lãnh nghi can ra, vậy thì đất nước không loạn sao được.”
Cá nhỏ chợt cười ầm lên, “Ổng thì muốn vậy đấy, nhưng cũng phải mời tới mới được cơ.”
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đều không nói gì, giống như xem trò vui mà chọn chỗ ngồi xuống.
Vương Thụy và Đầu to đều không hiểu mô tê gì.
Lưu Triệu lắc đầu cười nói, “Bản án loại này, làm gì có lãnh đạo thành phố xen vào.”
Cá nhỏ nói, “He, tôi dọa mấy người tí thôi, không thì sao mấy người tới nhanh vậy được.”
Danh sách chương