Thường Trấn Viễn lấy một điếu thuốc ra khỏi túi, ngậm trong miệng.

Lăng Bác Kim vô cùng ăn ý đưa bật lửa qua.

Thường Trấn Viễn châm thuốc, mở cửa sổ, nhả một vòng khói ra ngoài.

Vu Khải và Tôn Húc Đông mong mỏi nhìn hắn, thấy hắn từ đầu tới cuối không có vẻ định giải thích tiếp, rốt cuộc không nhịn nổi. Tính Tôn Húc Đông thẳng thắn hơn chút, mở miệng nói, “Anh Thường, sao mà anh biết vậy?”

Chớ nói là anh ta giật mình, ngay cả Lăng Bác Kim cũng rất nghi hoặc.

Cho tới hiện tại, tư liệu có được trong đội đều liên quan tới Triệu Thác Đường, chưa bao giờ đề cập tới Băng gia gì gì cả, Thường Trấn Viễn lấy được tin tức từ đâu? Lẽ nào đội trưởng Lưu bí mật nói cho? Cậu nhanh chóng phủ nhận khả năng này. Tuy thời gian ở đội không dài, nhưng cậu có thể nhìn ra Lưu Triệu không phải người bồi dưỡng thân tín bài trừ đối lập. Vậy thì là Thường Trấn Viễn âm thầm có con đường khác? Kỳ thật cậu đã có cảm giác này từ lâu rồi, vẫn nhớ lúc trước thẩm vấn Chu Tiến, thái độ hăm he của Thường Trấn Viễn giống như đã biết chuyện Hứa Hải Hồng từ trước rồi vậy.

Càng ở lâu cùng Thường Trấn Viễn, Lăng Bác Kim càng cảm thấy hắn sâu xa khó dò.

Thường Trấn Viễn nói, “Nếu đã điều động đội phòng chống ma túy, chắc chắn phải liên quan tới ma túy rồi.”

Vu Khải nói, “Sao anh chắc chắn là Băng gia?”

“Chiến dịch săn nhạn.” Ngón tay Thường Trấn Viễn nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc, nói từ từ, “Trùm ma túy phía nam có liên quan tới thế lực ngầm ở nơi này…”

Vu Khải hơi phục rồi. Trùm ma túy phù hợp với điều kiện này quả thực là không nhiều.

Nghi vấn trong lòng Lăng Bác Kim chưa tiêu tan. Nếu Thường Trấn Viễn là người của đội phòng chống ma túy thì đoán được là lẽ đương nhiên, giống như Vu Khải với Tôn Húc Đông vậy, nhưng hắn là người của đội cảnh sát hình sự, trong đội cảnh sát hình sự nào có tư liệu về trùm ma túy phía nam đâu.

Tôn Húc Đông phấn chấn lên, “Bọn tôi cũng đoán thế đó. Mấy năm gần đây ‘Băng gia’ mới thâm nhập vào thị trường Trung Quốc, lúc trước Trang Tranh vẫn luôn liên hệ với bên châu Âu, bọn tôi bám theo tuyến đó mãi lâu, đang chuẩn bị thu lưới thì Trang Tranh lại đổi nhà cung ứng. Thật ức chế quá thể!”

Thường Trấn Viễn cười lạnh, bằng chút thủ đoạn kém cỏi của bọn họ mà muốn thu lưới sao? Lúc ấy hắn mở một mắt nhắm một mắt đùa với bọn họ thôi, nếu không phải sợ không cho chút manh mối gì ra sẽ ép bọn họ chó cùng rứt giậu thì còn lâu hắn mới chơi cái trò đẩy đưa thế này. Đổi nhà cung ứng không phải bởi sợ cảnh sát mà do giá bán của người bán bên châu Âu ngày càng cao, khiến mức lợi nhuận của hắn ngày càng thấp, vậy nên mới tìm tới ‘Băng gia’ giá hàng thấp số lượng nhiều.

Về việc này, Triệu Thác Đường úp mở phản đối. Gã rất thích người bán bên châu Âu, thà tăng giá bán để giữ mức lợi nhuận chứ không muốn ngừng hợp tác với bọn họ, về sau bởi Trang Tranh kiên quyết nên mới không thể không ra mặt hợp tác với ‘Băng gia’. Nhưng quá trình hợp tác của bọn gã khá trắc trở, tính cách ‘Băng gia’ vô cùng cẩn thận, trong quá trình giao dịch đã chuẩn bị máy quay, kín đáo quay lại quá trình của hai bên. Sau khi Triệu Thác Đường phát hiện ra thì nổi trận lôi đình, tự mình mang người đuổi giết ‘Băng gia’. ‘Băng gia’ may mắn tránh được một kiếp, về Philippines rồi thì nổi trận lôi đình với Trang Tranh. Sau đó phải nhờ vào Trang Tranh ra mặt chuộc cuộn phim về, cũng ký tiếp một hợp đồng giá trị lớn hơn để ổn định quan hệ hợp tác giữa đôi bên. Song Trang Tranh lúc ấy đã phát hiện Triệu Thác Đường hai lòng, không đưa USB lại cho Triệu Thác Đường mà cất trong két bảo hiểm, nào ngờ lại dẫn tới họa sát thân.

Thuốc cháy hết, phỏng tay.

Thường Trấn Viễn cuống quýt buông tay ra, liền nghe thấy Vu Khải và Tôn Húc Đông đã nói sang chuyện khác rồi. Từ ‘Băng gia’ nói tới người bán bên châu Âu, hoàng hậu Marie[1] đế vương huyết sắc gì đó, hắn nghe mà chỉ muốn cười.

Khó mà dùng những biệt danh ngập tràn ý vị thần bí và tà mị cho đám người phinh phỉnh mặt heo ù ì bụng mỡ kia cho nổi.

Hắn nghe một lúc thì hết hứng, dứt khoát ngả ghế ra ngủ.

Từ sau khi trở thành Thường Trấn Viễn, việc khác không giỏi chứ kỹ năng nhắm mắt cái là ngủ luôn thì số một. Hắn nhắm mắt lại chừng một phút thì người đã thiu thiu đi rồi, ngay đến thanh âm léo nhéo của Vu Khải với Tôn Húc Đông cũng không thể quấy nhiễu được hắn.

Gió đêm ngày càng lạnh.

Thưởng Trấn Viễn nằm mơ tắm nước lạnh, rùng mình tỉnh lại, trong xe tĩnh lặng khiếp người.

Vu Khải và Tôn Húc Đông mỗi người chiếm một bên cửa sổ, đang ngủ tít thò lò. Lăng Bác Kim tựa vào thành ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn cảnh sắc phía trước, dường như đang ngẩn người, tựa chừng cảm nhận được tầm nhìn của hắn, Lăng Bác Kim đột nhiên quay sang, thấy hắn tỉnh rồi, khóe miệng vô thức nhoẻn lên, “Hẵng sớm, ngủ thêm chút đi ạ.”

Thường Trấn Viễn giơ tay nhìn giờ, gần một giờ rưỡi. Hắn ngồi dậy mới phát hiện có một cái áo đắp trên người mình, là áo khoác của Lăng Bác Kim. Hắn vuốt mặt, trả áo khoác lại cho cậu, “Cửa sổ đang mở, coi chừng lạnh.”

Lăng Bác Kim cười nhận lấy mặc vào, “Ngủ dễ bị lạnh hơn.”

Cậu không nói Thường Trấn Viễn vẫn chưa cảm thấy gì, vừa nói xong thì cảm thấy người có hơi lạnh thật. Hắn dứt khoát khởi động ô tô, mở điều hòa.

Ô tô vừa khởi động thì Vu Khải và Tôn Húc Đông đều tỉnh dậy, khẩn trương hỏi, “Có tin tức à?”

“Không có.” Thường Trấn Viễn điềm nhiên bật điều hòa, “Hơi lạnh.”

Vu Khải và Tôn Húc Đông đồng thời thở phào.

Di động chợt cắt ngang bầu không khí èo uột trong xe, vang dồn dập.

Thường Trấn Viễn nhận điện thoại.

Vu Khải và Tôn Húc lại khẩn trương.

“Tôi biết rồi.” Thường Trấn Viễn bình tĩnh cúp máy, sau đó nổ máy, phóng vào đường lớn.

Ba người còn lại lập tức kích động, “Có nhiệm vụ rồi à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tới đường Bình An chặn một con Buick đen, biển số là…” Hắn tìm một lượt trong trí nhớ, biển số này rất lạ, không phải của công ty, cũng không phải xe đã qua sử dụng trước kia bọn hắn dùng cách này hay cách khác để mua. Lẽ nào là xe Triệu Thác Đường tìm tới?”

Hắn vừa nghĩ vừa chạy khỏi đường đông Giải Phóng, phóng vào đường Bình An, lập tức trông thấy một con Buick đen lao vùn vụt từ sau lên, biển số quả là cái được nói trong điện thoại. Hắn nhấn ga xông lên chẳng chút lần chần.

Một rưỡi sáng, trên đường hầu như không có xe cộ khác, hai con xe lao đi gây ra cảm giác nhanh như chớp.

Vu Khải và Tôn Húc Đông bấu chặt lấy ghế trước, mắt không chớp nhìn về con xe phía trước.

Lăng Bác Kim thì lọ mọ thắt dây an toàn lại.

Mắt thấy dần giãn khoảng cách với con xe kia rồi, chợt trông thấy có một xe cảnh sát từ trước lao lại.

Xe Buick kinh hãi, đột ngột quẹo sang trái.

Thường Trấn Viễn dường như đã liệu được trước rồi, nhanh chóng xoay vô-lăng, cứng rắn chen từ đằng sau vào.

Xe Buick không phanh kịp, đâm sầm vào góc đuôi phải của lão Nhị, va uỳnh một cái.

Thường Trấn Viễn vội phanh lại, bấy giờ mới tránh khỏi kết cục va nhau với chiếc xe cảnh sát đang lao tới kia.

Sau khi xe dừng lại, tài xế xe Buick đột nhiên nhảy xuống xe, chạy như điên men theo đường cái.

Vu Khải, Tôn Húc Đông và Lăng Bác Kim không nói hai lời, nhảy xuống xe đuổi theo.

Thường Trấn Viễn nhíu mày nhìn bóng lưng kẻ đó. Người này rất lạ mắt, với lại y quá sợ hãi, không hề giống như là người trong công ty.

Cái xe cảnh sát còn lại cũng có bốn cảnh sát nhảy xuống, bao vây con xe kia.

Thường Trấn Viễn nghĩ chút rồi cũng xuống xe. Dù hắn cảm thấy chiến dịch lần này có khả năng phải về tay không, nhưng xuất phát từ mong chờ đối với hiệu ứng bươm bướm, hắn vẫn hy vọng lịch sử trong trí nhớ có thể xuất hiện độ lệch nho nhỏ.

Cảnh sát bao bọc quanh xe, không tiến hành kiểm tra ngay lập tức, mãi tới khi Lăng Bác Kim bẻ ngoặt tay kẻ kia quay về.

Bất ngờ thay kẻ kia lại là một thanh niên, tuổi tầm hai mươi, ăn mặc sành điệu, tóc thì phía trước một nhúm vàng đàng sau một nhúm đỏ, mũi với tai xỏ đầy khuyên, đôi mắt đẹp, nhưng dù vậy cũng không gây hài lòng khi đi với khuôn mặt kia.

Lăng Bác Kim thả người ra, sau đó yêu cầu y nằm úp trên xe.

Tôn Húc Đông quát, “Biết điều chút đi.”

Mặt người nọ đỏ bừng giống như là bị dọa đơ rồi, đợi Tôn Húc Đông soát người từ trên xuống dưới mới rặn được một câu, “Anh có biết cậu tôi là ai không?”

Vu Khải liếc khinh khỉnh, nhìn người khác như đang chế giễu.

Những người khác cười ha hả.

“Cậu tôi là Toàn Lập Đức.” Lúc y nói chuyện hơi bè nhè, như kiểu đang ngậm thứ gì đó vậy.

Thường Trấn Viễn nheo mắt lại. Toàn Lập Đức, phó thị trưởng thành phố này. Nói như vậy, thanh niên trước mắt này hẳn không liên quan gì tới Triệu Thác Đường, vậy sao Đồng Chấn Hổ phải ra lệnh truy nã? Suy nghĩ của hắn chuyển tới việc này, hoàn toàn không chú ý tới vẻ kinh ngạc của những người khác. Bọn họ lập tức gọi điện báo cáo tin tức ở đây cho Đồng Chấn Hổ, Thường Trấn Viễn đứng cách điện thoại trong tay bọn họ một quãng nhưng vẫn nghe rõ tiếng rít gào.

Việc này có phải chứng tỏ rằng… bọn họ muối mặt rồi?

[1] Tức hoàng hậu Marie Antoinette.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện