Lúc Thường Trấn Viễn xuống xe, đồng tử hơi co lại vì từng gương mặt quen thuộc đó, nhưng hắn nhanh chóng bình thường trở lại, tiện tay sập cửa vào, bày ra vẻ hờ hững đi lướt qua họ.
Sự suy xét trên đường tới đây đã khiến hắn hiểu rõ ràng hoàn cảnh trước mắt của mình.
Trang Tranh chết rồi. Giả tưởng thông qua chính mình của quá khứ để tiếp tục cuộc sống trước kia mà hắn từng ấp ủ trong đầu đã bị bóp tắt trước khi được kiểm nghiệm. Hắn không có bố mẹ, những thân bằng hảo hữu khác, hắn trưởng thành đã cắt đứt liên lạc rồi. Điều này có nghĩa là, kể từ bây giờ, hắn bắt buộc phải dùng thân phận của Thường Trấn Viễn để sống tiếp.
Dù bất bình, bất phục, bất cam thế nào thì hắn cũng không còn lựa chọn nào nữa cả.
Đương nhiên, sự vô vọng về thân phận không đồng nghĩa với việc hắn phải hoàn toàn cúi mình trước tương lai.
Thực tế thì, cái chết của Trang Tranh đánh dấu một khởi đầu mới cho Thường Trấn Viễn. Hắn không phải là một kẻ chi li, với thuộc hạ, hắn có thể rất hào phóng, xe, nhà, tiền, chỉ cần đối phương đáng cái giá này, hắn không bao giờ keo kiệt cả. Hắn thậm chí còn tham gia từ thiện, tuy rằng một tay trùm xã hội đen đem đồng tiền ô trọc đi làm từ thiện kể cũng mang vẻ mèo khóc chuột, nhưng hắn không quan tâm. Hắn rất rạch ròi giữa công việc và mong muốn của bản thân.
Nhưng đồng thời, hắn cũng không phải một kẻ bị người ta bán còn đếm tiền giúp đối phương. Những kẻ khi trước đắc tội hoặc cản đường hắn, trừ phi trở thành bằng hữu, còn không thì chỉ có thể tụ họp lúc Thanh minh Trùng dương thôi.
Thường Trấn Viễn đi tới bên cạnh thi thể, nhìn qua từ khe hẹp giữa Lưu Triệu và Đầu to. Pháp y đang chỉ huy bọc thi thể lại. Tuy chỉ liếc vội qua, nhưng thảm trạng be bét máu me đó đã khắc sâu trong đầu hắn.
So ra thì, một súng của Từ Tắc Thừa còn nhân từ chán.
“Úi!” Đầu to lùi về sau một bước, giẫm trúng mặt giày của hắn, “A Tiêu? Cậu đứng đây làm gì? Đi nào, cùng lên xem hiện trường vụ án.”
Thường Trấn Viễn đút nắm đấm phẫn nộ vào trong túi quần.
Phẫn nộ cực hạn khiến đầu óc hắn vô cùng tỉnh táo, cảm xúc mặt ngoài trái ngược với nội tâm, vô cùng bình thản, không lộ bất cứ sơ hở nào dù qua bước chân hay vẻ mặt.
“Được đó. Lần này A Tiêu rất bình tĩnh đó.” Lưu Triệu thản nhiên khen hắn một câu.
Nhưng câu này Thường Trấn Viễn nghe vào tai lại chẳng thấy sung sướng gì. Tuy rằng làm cái nghề này, hắn đã liệu được trước rằng bị lật thuyền thì sẽ chẳng được chết yên chết lành, bằng hữu địch nhân thuộc hạ có khả năng kẻ nào kẻ nấy đều vui mừng khôn xiết, nhưng tận mắt thấy lại là một chuyện khác.
Đầu to thấy hắn không nói gì, cười nhạo bảo, “Em thì thấy là bị dọa ngu người rồi ấy. Đừng nói cậu ấy, đến em đây nhìn bộ dạng nát bươm của Trang Tranh mà cũng còn rợn hết cả người nữa là. Sếp nói coi ai có thù hằn ghê gớm gì với hắn như vậy, nhất định phải muốn hắn chết thê thảm thế?”
Lưu Triệu nói, “Ra tay độc thế này, không phải kẻ trong giới thì chính là kẻ thù.”
Một cảnh sát ở đồn cảnh sát địa phương dẫn một cậu thanh niên gầy teo tới, “Đội trưởng Lưu, đây là tài xế đã cán lên Trang Tranh.”
Cậu thanh niên trông hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được.
Lưu Triệu đưa cho cậu ta một điếu thuốc.
Cậu thanh niên nhận lấy, đưa vào miệng, tay hơi run rẩy.
Đầu to châm thuốc cho cậu ta.
Ai ngờ cậu thanh niên chỉ hút một hơi liền ho sặc sụa.
Đầu to nói, “Này cu, có hút hay không đây?”
Cậu thanh niên lắc đầu, “Không hút.”
Đầu to nạt, “Không hút thì lấy làm gì hả?”
Lưu Triệu nói, “Được rồi, đừng có dọa họ nữa. Nào, cậu bạn này xưng hô thế nào nhỉ? Làm việc ở đâu thế?”
“Chu Kiến, Chu trong Chu Văn Vương, Kiến trong kiến thiết, làm trợ lý hành chính ở công ty hữu hạn thương mại Uy Mãnh Thiết.”
Lưu Triệu nói, “Nói coi đã xảy ra chuyện gì. Đừng căng thẳng.”
Chu Kiến hít vào một hơi mới nói, “Tôi mỗi ngày tới công ty đều phải lái xe qua khu này, hôm nay tôi dậy muộn nên phóng hơi nhanh, khoảng 60km/h. Lúc tôi tới chỗ này thì tự dưng có người rơi từ trên xuống, ngay phía trước xe! Tôi sợ đờ người, cho tới khi cán lên người ta rồi mới nhớ ra phải hãm xe lại!”
Lưu Triệu nói, “Lúc ấy là mấy giờ?”
Chu Kiến nói, “Áng chừng là hơn tám giờ mười. Công ty vào ca lúc tám rưỡi.”
Lưu Triệu nói, “Trừ việc có người rơi xuống thì còn có tình huống khác không?”
Chu Kiến nói, “Tôi dừng xe lại thì chứng kiến chỗ kia đang bốc khói.” Cậu ta chỉ vào căn hộ của Trang Tranh.
Lưu Triệu nói, “Xung quanh thì sao? Có ai không? Có người đặc biệt khả nghi không?”
Chu Kiến suy nghĩ rồi nói, “Nhiều người lắm. Tôi, tôi không để ý. Lúc ấy tôi báo cảnh sát luôn.”
Lưu Triệu nói với cảnh sát tới cùng cậu ta, “Tiểu Trương, ghi lại chưa? Ghi cả số di động địa chỉ vào, sau đó âm thầm đưa cậu ta đi. Đừng để đám thuộc hạ của Trang Tranh trông thấy.”
Mặt Chu Kiến trắng nhợt ra, “Người chết là Trang Tranh thật sao?”
Lưu Triệu vỗ vai cậu ta, “Mấy ngày này cậu cẩn thận chút, hễ có chuyện gì thì báo ngay cho cảnh sát. Nếu thật sự không xong thì tôi sẽ cho người bảo vệ cậu.”
Sắc mặt của Chu Kiến bấy giờ mới dễ coi hơn chút, cảm ơn ông ta rối rít rồi cúi đầu đi theo tiểu Trương.
Đầu to nói, “Chuyện này chả liên quan gì tới cậu ta, dù Trang Tranh không bị nổ chết thì ngã hai mấy tầng cũng ngỏm rồi. Lẽ nào đám Triệu Thác Đường còn định tìm cậu ta gây phiền toái sao?”
Lưu Triệu nói, “Trang Tranh chết rồi, chắc chắn sẽ có người lên thay. Kẻ lên thay hòng thu phục mọi người, đảm bảo sẽ báo thù cho Trang Tranh.”
Đầu to nói, “Báo thù thì tốt. Em chỉ mong sao có người tìm hung thủ cho chúng ta.”
Lưu Triệu nói, “Cậu tưởng đám xã hội đen đều là đầy tớ của nhân dân đấy à? Chúng mà đi chú ý không oan không sót, tất cả lấy chứng cứ làm chuẩn à? Giao ra được một con cừu non thế tội là được rồi. Còn bắt thủ phạm ấy à, ai biết thủ phạm có phải là chính bọn chúng hay không. Hiện giờ việc quan trọng nhất là trước một bước tìm ra hung thủ, như thế thì cậu khỏe tôi khỏe người người khỏe.”
Đây là câu nghe lọt tai nhất kể từ khi Thường Trấn Viễn chết mà sống lại tới nay.
Hắn lập tức quay người đi về phía cao ốc.
Đầu to và Lưu Triệu đang định đi theo thì đột nhiên trông thấy một người bước từ một con Benz xuống. Đầu to gọi, “Nè, Triệu Thác Đường tới rồi.”
Thường Trấn Viễn đột ngột dừng chân, quay đầu lại nhìn! Quả nhiên là Triệu Thác Đường.
Để kiểu tóc chải ngược cố định bằng gel bôi tóc, dùng một cái đồng hồ quả quýt không hợp thời đại, trong túi áo luôn có một điếu xì gà. Dù trên người đắp lên âu phục hàng hiệu, xịt Cologne[1] thì cũng khó lòng át đi mùi cá trên người.
Hầu kết Thường Trấn Viễn nhấp nhô, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Triệu Thác Đường ngẩng đầu nhìn lướt qua nơi này rồi dời mắt đi rất nhanh, quay đầu thấp giọng nói với đám thuộc hạ tụ tới mấy câu xong thì lên xe.
Đám thuộc hạ ngó nhau, nhanh chóng lên xe của mình, chạy theo sau xe của Triệu Thác Đường về phía đường cái.
Đầu to nói, “Gã đi luôn vậy sao?”
Lưu Triệu nói, “Không thì thế nào? Làm như phim Hồng Kông, rút đao ra cướp xác của Trang Tranh à?”
Đầu to nói, “Tốt xấu gì cũng tới chào một tiếng chứ. Em rất muốn coi nét mặt giờ này của gã.”
Lưu Triệu cười lạnh nói, “Lão đại chết rồi mà vẫn còn chải chuốt được như thế, nhìn dáng vẻ ắt hẳn là vui lắm đấy.”
Thường Trấn Viễn quay người đi vào trong.
Sảnh của Hải Thiên Danh Uyển được bày bố rất độc đáo, chính giữa đặt bình phong, phía sau có ba lối đi trái giữa phải, bên trái thông trung tâm giải trí, bên phải thông trung tâm bảo vệ và chăm sóc khách hàng, chỉ có lối ở giữa là thông hướng thang máy.
Đầu to thấy hắn đi đến là nhanh nhẹn quen thuộc, không khỏi tò mò, “Cậu từng tới rồi à?”
Thường Trấn Viễn chẳng buồn quay đầu lại mà chỉ vào một tấm bảng gắn cố định vào tường ở phía sau, nói, “Có bảng hướng dẫn kìa.”
Lưu Triệu cười bảo, “Cậu không nói tôi cũng không để ý đâu đấy.”
Hải Thiên Danh Uyển có tổng cộng hai mươi lăm tầng, Trang Tranh ở căn hộ thông tầng, một mình một tầng.
Lúc bọn họ đi vào, có hai người một nam một nữ mặc thường phục đang tìm chứng cứ ở hiện trường, các cảnh sát khác ở đồn phụ giúp.
“Cá nhỏ? Gậy trúc?” Đầu to ngạc nhiên nói, “Sao mấy người tới sớm thế?”
Cá nhỏ cười nói, “Em với Gậy trúc gặp nhau trên đường, đúng lúc ảnh nhận được điện thoại nên bọn em cùng nhau tới.”
Lưu Triệu nói, “Thế nào? Có thu hoạch được gì không?”
Cá nhỏ nói, “Quả bom này rất mạnh, phòng khách lớn thế này mà tan nát hết cả, thành phần cụ thể cần phải nhờ chuyên viên bom mìn hỗ trợ phân tích đã. Song em phát hiện ra một ít linh kiện nhỏ trên hiện trường, chắc là đồng hồ báo thức. Không biết có sẵn ở nhà Trang Tranh hay là trên quả bom nữa.”
Lưu Triệu nói, “Nếu là trên quả bom thì là bom hẹn giờ sao?”
Cá nhỏ nói, “Hẳn là vậy. Căn phòng này quá lớn, nếu như lúc ấy Trang Tranh không ở trong phòng khách thì tối đa là bị thương thôi, chắc chắn sẽ không chết mất ngáp như thế.”
Lưu Triệu nói, “Vậy xem ra, hung thủ biết Trang Tranh lúc đó nhất định đang ở phòng khách.”
Đầu to nói, “Việc này giống như là do người quen làm.”
Đương nhiên là người quen, mà còn là người quen do một tay hắn nâng đỡ!
Con ngươi của Thường Trấn Viễn bị đám mây mù tên gọi căm hận bao trùm.
[1] Eau de cologne: nước hoa chỉ có 2-4 % tinh dầu (mùi hương lưu lại trong vòng 3-4h). Đổi lại Eau de cologne có độ “sắc”, tươi mới và nhẹ nhàng chứ không xộc thẳng vào mũi và gây khó chịu như những loại nước hoa có nồng độ đậm hơn.
Sự suy xét trên đường tới đây đã khiến hắn hiểu rõ ràng hoàn cảnh trước mắt của mình.
Trang Tranh chết rồi. Giả tưởng thông qua chính mình của quá khứ để tiếp tục cuộc sống trước kia mà hắn từng ấp ủ trong đầu đã bị bóp tắt trước khi được kiểm nghiệm. Hắn không có bố mẹ, những thân bằng hảo hữu khác, hắn trưởng thành đã cắt đứt liên lạc rồi. Điều này có nghĩa là, kể từ bây giờ, hắn bắt buộc phải dùng thân phận của Thường Trấn Viễn để sống tiếp.
Dù bất bình, bất phục, bất cam thế nào thì hắn cũng không còn lựa chọn nào nữa cả.
Đương nhiên, sự vô vọng về thân phận không đồng nghĩa với việc hắn phải hoàn toàn cúi mình trước tương lai.
Thực tế thì, cái chết của Trang Tranh đánh dấu một khởi đầu mới cho Thường Trấn Viễn. Hắn không phải là một kẻ chi li, với thuộc hạ, hắn có thể rất hào phóng, xe, nhà, tiền, chỉ cần đối phương đáng cái giá này, hắn không bao giờ keo kiệt cả. Hắn thậm chí còn tham gia từ thiện, tuy rằng một tay trùm xã hội đen đem đồng tiền ô trọc đi làm từ thiện kể cũng mang vẻ mèo khóc chuột, nhưng hắn không quan tâm. Hắn rất rạch ròi giữa công việc và mong muốn của bản thân.
Nhưng đồng thời, hắn cũng không phải một kẻ bị người ta bán còn đếm tiền giúp đối phương. Những kẻ khi trước đắc tội hoặc cản đường hắn, trừ phi trở thành bằng hữu, còn không thì chỉ có thể tụ họp lúc Thanh minh Trùng dương thôi.
Thường Trấn Viễn đi tới bên cạnh thi thể, nhìn qua từ khe hẹp giữa Lưu Triệu và Đầu to. Pháp y đang chỉ huy bọc thi thể lại. Tuy chỉ liếc vội qua, nhưng thảm trạng be bét máu me đó đã khắc sâu trong đầu hắn.
So ra thì, một súng của Từ Tắc Thừa còn nhân từ chán.
“Úi!” Đầu to lùi về sau một bước, giẫm trúng mặt giày của hắn, “A Tiêu? Cậu đứng đây làm gì? Đi nào, cùng lên xem hiện trường vụ án.”
Thường Trấn Viễn đút nắm đấm phẫn nộ vào trong túi quần.
Phẫn nộ cực hạn khiến đầu óc hắn vô cùng tỉnh táo, cảm xúc mặt ngoài trái ngược với nội tâm, vô cùng bình thản, không lộ bất cứ sơ hở nào dù qua bước chân hay vẻ mặt.
“Được đó. Lần này A Tiêu rất bình tĩnh đó.” Lưu Triệu thản nhiên khen hắn một câu.
Nhưng câu này Thường Trấn Viễn nghe vào tai lại chẳng thấy sung sướng gì. Tuy rằng làm cái nghề này, hắn đã liệu được trước rằng bị lật thuyền thì sẽ chẳng được chết yên chết lành, bằng hữu địch nhân thuộc hạ có khả năng kẻ nào kẻ nấy đều vui mừng khôn xiết, nhưng tận mắt thấy lại là một chuyện khác.
Đầu to thấy hắn không nói gì, cười nhạo bảo, “Em thì thấy là bị dọa ngu người rồi ấy. Đừng nói cậu ấy, đến em đây nhìn bộ dạng nát bươm của Trang Tranh mà cũng còn rợn hết cả người nữa là. Sếp nói coi ai có thù hằn ghê gớm gì với hắn như vậy, nhất định phải muốn hắn chết thê thảm thế?”
Lưu Triệu nói, “Ra tay độc thế này, không phải kẻ trong giới thì chính là kẻ thù.”
Một cảnh sát ở đồn cảnh sát địa phương dẫn một cậu thanh niên gầy teo tới, “Đội trưởng Lưu, đây là tài xế đã cán lên Trang Tranh.”
Cậu thanh niên trông hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được.
Lưu Triệu đưa cho cậu ta một điếu thuốc.
Cậu thanh niên nhận lấy, đưa vào miệng, tay hơi run rẩy.
Đầu to châm thuốc cho cậu ta.
Ai ngờ cậu thanh niên chỉ hút một hơi liền ho sặc sụa.
Đầu to nói, “Này cu, có hút hay không đây?”
Cậu thanh niên lắc đầu, “Không hút.”
Đầu to nạt, “Không hút thì lấy làm gì hả?”
Lưu Triệu nói, “Được rồi, đừng có dọa họ nữa. Nào, cậu bạn này xưng hô thế nào nhỉ? Làm việc ở đâu thế?”
“Chu Kiến, Chu trong Chu Văn Vương, Kiến trong kiến thiết, làm trợ lý hành chính ở công ty hữu hạn thương mại Uy Mãnh Thiết.”
Lưu Triệu nói, “Nói coi đã xảy ra chuyện gì. Đừng căng thẳng.”
Chu Kiến hít vào một hơi mới nói, “Tôi mỗi ngày tới công ty đều phải lái xe qua khu này, hôm nay tôi dậy muộn nên phóng hơi nhanh, khoảng 60km/h. Lúc tôi tới chỗ này thì tự dưng có người rơi từ trên xuống, ngay phía trước xe! Tôi sợ đờ người, cho tới khi cán lên người ta rồi mới nhớ ra phải hãm xe lại!”
Lưu Triệu nói, “Lúc ấy là mấy giờ?”
Chu Kiến nói, “Áng chừng là hơn tám giờ mười. Công ty vào ca lúc tám rưỡi.”
Lưu Triệu nói, “Trừ việc có người rơi xuống thì còn có tình huống khác không?”
Chu Kiến nói, “Tôi dừng xe lại thì chứng kiến chỗ kia đang bốc khói.” Cậu ta chỉ vào căn hộ của Trang Tranh.
Lưu Triệu nói, “Xung quanh thì sao? Có ai không? Có người đặc biệt khả nghi không?”
Chu Kiến suy nghĩ rồi nói, “Nhiều người lắm. Tôi, tôi không để ý. Lúc ấy tôi báo cảnh sát luôn.”
Lưu Triệu nói với cảnh sát tới cùng cậu ta, “Tiểu Trương, ghi lại chưa? Ghi cả số di động địa chỉ vào, sau đó âm thầm đưa cậu ta đi. Đừng để đám thuộc hạ của Trang Tranh trông thấy.”
Mặt Chu Kiến trắng nhợt ra, “Người chết là Trang Tranh thật sao?”
Lưu Triệu vỗ vai cậu ta, “Mấy ngày này cậu cẩn thận chút, hễ có chuyện gì thì báo ngay cho cảnh sát. Nếu thật sự không xong thì tôi sẽ cho người bảo vệ cậu.”
Sắc mặt của Chu Kiến bấy giờ mới dễ coi hơn chút, cảm ơn ông ta rối rít rồi cúi đầu đi theo tiểu Trương.
Đầu to nói, “Chuyện này chả liên quan gì tới cậu ta, dù Trang Tranh không bị nổ chết thì ngã hai mấy tầng cũng ngỏm rồi. Lẽ nào đám Triệu Thác Đường còn định tìm cậu ta gây phiền toái sao?”
Lưu Triệu nói, “Trang Tranh chết rồi, chắc chắn sẽ có người lên thay. Kẻ lên thay hòng thu phục mọi người, đảm bảo sẽ báo thù cho Trang Tranh.”
Đầu to nói, “Báo thù thì tốt. Em chỉ mong sao có người tìm hung thủ cho chúng ta.”
Lưu Triệu nói, “Cậu tưởng đám xã hội đen đều là đầy tớ của nhân dân đấy à? Chúng mà đi chú ý không oan không sót, tất cả lấy chứng cứ làm chuẩn à? Giao ra được một con cừu non thế tội là được rồi. Còn bắt thủ phạm ấy à, ai biết thủ phạm có phải là chính bọn chúng hay không. Hiện giờ việc quan trọng nhất là trước một bước tìm ra hung thủ, như thế thì cậu khỏe tôi khỏe người người khỏe.”
Đây là câu nghe lọt tai nhất kể từ khi Thường Trấn Viễn chết mà sống lại tới nay.
Hắn lập tức quay người đi về phía cao ốc.
Đầu to và Lưu Triệu đang định đi theo thì đột nhiên trông thấy một người bước từ một con Benz xuống. Đầu to gọi, “Nè, Triệu Thác Đường tới rồi.”
Thường Trấn Viễn đột ngột dừng chân, quay đầu lại nhìn! Quả nhiên là Triệu Thác Đường.
Để kiểu tóc chải ngược cố định bằng gel bôi tóc, dùng một cái đồng hồ quả quýt không hợp thời đại, trong túi áo luôn có một điếu xì gà. Dù trên người đắp lên âu phục hàng hiệu, xịt Cologne[1] thì cũng khó lòng át đi mùi cá trên người.
Hầu kết Thường Trấn Viễn nhấp nhô, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Triệu Thác Đường ngẩng đầu nhìn lướt qua nơi này rồi dời mắt đi rất nhanh, quay đầu thấp giọng nói với đám thuộc hạ tụ tới mấy câu xong thì lên xe.
Đám thuộc hạ ngó nhau, nhanh chóng lên xe của mình, chạy theo sau xe của Triệu Thác Đường về phía đường cái.
Đầu to nói, “Gã đi luôn vậy sao?”
Lưu Triệu nói, “Không thì thế nào? Làm như phim Hồng Kông, rút đao ra cướp xác của Trang Tranh à?”
Đầu to nói, “Tốt xấu gì cũng tới chào một tiếng chứ. Em rất muốn coi nét mặt giờ này của gã.”
Lưu Triệu cười lạnh nói, “Lão đại chết rồi mà vẫn còn chải chuốt được như thế, nhìn dáng vẻ ắt hẳn là vui lắm đấy.”
Thường Trấn Viễn quay người đi vào trong.
Sảnh của Hải Thiên Danh Uyển được bày bố rất độc đáo, chính giữa đặt bình phong, phía sau có ba lối đi trái giữa phải, bên trái thông trung tâm giải trí, bên phải thông trung tâm bảo vệ và chăm sóc khách hàng, chỉ có lối ở giữa là thông hướng thang máy.
Đầu to thấy hắn đi đến là nhanh nhẹn quen thuộc, không khỏi tò mò, “Cậu từng tới rồi à?”
Thường Trấn Viễn chẳng buồn quay đầu lại mà chỉ vào một tấm bảng gắn cố định vào tường ở phía sau, nói, “Có bảng hướng dẫn kìa.”
Lưu Triệu cười bảo, “Cậu không nói tôi cũng không để ý đâu đấy.”
Hải Thiên Danh Uyển có tổng cộng hai mươi lăm tầng, Trang Tranh ở căn hộ thông tầng, một mình một tầng.
Lúc bọn họ đi vào, có hai người một nam một nữ mặc thường phục đang tìm chứng cứ ở hiện trường, các cảnh sát khác ở đồn phụ giúp.
“Cá nhỏ? Gậy trúc?” Đầu to ngạc nhiên nói, “Sao mấy người tới sớm thế?”
Cá nhỏ cười nói, “Em với Gậy trúc gặp nhau trên đường, đúng lúc ảnh nhận được điện thoại nên bọn em cùng nhau tới.”
Lưu Triệu nói, “Thế nào? Có thu hoạch được gì không?”
Cá nhỏ nói, “Quả bom này rất mạnh, phòng khách lớn thế này mà tan nát hết cả, thành phần cụ thể cần phải nhờ chuyên viên bom mìn hỗ trợ phân tích đã. Song em phát hiện ra một ít linh kiện nhỏ trên hiện trường, chắc là đồng hồ báo thức. Không biết có sẵn ở nhà Trang Tranh hay là trên quả bom nữa.”
Lưu Triệu nói, “Nếu là trên quả bom thì là bom hẹn giờ sao?”
Cá nhỏ nói, “Hẳn là vậy. Căn phòng này quá lớn, nếu như lúc ấy Trang Tranh không ở trong phòng khách thì tối đa là bị thương thôi, chắc chắn sẽ không chết mất ngáp như thế.”
Lưu Triệu nói, “Vậy xem ra, hung thủ biết Trang Tranh lúc đó nhất định đang ở phòng khách.”
Đầu to nói, “Việc này giống như là do người quen làm.”
Đương nhiên là người quen, mà còn là người quen do một tay hắn nâng đỡ!
Con ngươi của Thường Trấn Viễn bị đám mây mù tên gọi căm hận bao trùm.
[1] Eau de cologne: nước hoa chỉ có 2-4 % tinh dầu (mùi hương lưu lại trong vòng 3-4h). Đổi lại Eau de cologne có độ “sắc”, tươi mới và nhẹ nhàng chứ không xộc thẳng vào mũi và gây khó chịu như những loại nước hoa có nồng độ đậm hơn.
Danh sách chương