Tới buổi chiều, Lưu Triệu lại bị cục trưởng gọi đi họp trên thành phố, những người còn lại đành phải nghe Gậy trúc chỉ huy vùi đầu viết cảm nhận. Trong đó, người viết khổ nhất không ai qua được Thường Trấn Viễn.

Lăng Bác Kim viết khá nhanh, gần như xong cùng lúc với Gậy trúc.

Gậy trúc lộ vẻ tán thưởng, phải biết rằng trước khi Lăng Bác Kim tới, đại bộ phận báo cáo trong đội đều do anh ta hoàn thành, giờ phát hiện ra một mầm non triển vọng như vậy thì đương nhiên phải che chở bồi dưỡng nhiều hơn. Anh ta đang định khích lệ mấy câu thì đã thấy Lăng Bác Kim quẩy mông đi tới trước mặt Thường Trấn Viễn rồi.

“Sư phụ.” Lăng Bác Kim cười híp mắt hỏi, “Viết thế nào rồi ạ?”

Nhức đầu!

Thường Trấn Viễn hằn học nhìn đống tài liệu Gậy trúc cung cấp với đám câu từ quan trọng nhất thiết phải đề cập tới mà anh ta dùng bút đỏ gạch ra.

Lăng Bác Kim nhìn tờ giấy trắng to tướng chỉ có hai hàng chữ ẩu tả, ho khan một tiếng, “Có cần…”

Cậu chưa nói dứt, giấy đã tới trước mặt rồi.

Đầu to cảm khái, “Cùng là đồ đệ, sao đồ đệ nhà người ta lại hiếu thuận vậy chứ?”

Vương Thụy gục gặc đầu, “Đúng thế đúng thế.”

Đầu to ngạc nhiên nhìn cậu ta, lẽ nào bữa cơm trưa đắp hết lên mặt cậu ta rồi sao? Vương Thụy ôm cả giấy lẫn bút sang chỗ Lăng Bác Kim, ha hả cười ngố.

Lăng Bác Kim buồn cười nhìn cậu ta, “Bỏ xuống đi.”

“Thế mới là anh em chứ!” Vương Thụy nhanh chóng bỏ bút xuống, ôm chầm lấy cậu.

Đầu to nói, “Ôm suông đã là gì, dâng môi thơm lên.”

Cá nhỏ cười to.

Gậy trúc cũng không nhịn được nữa ngẩng đầu lên.

Vương Thụy nghiêm túc nhìn mặt Lăng Bác Kim, “Sáng này ông rửa chỗ nào sạch nhất?”

Lăng Bác Kim nói, “Khăn mặt.”

Đầu to phụt cười, “Tiểu đồ đệ à, chán cậu quá, muốn dâng môi thơm lên mà người ta chẳng có thèm.”

Vương Thụy đứng lên, đi sang phía anh ta, “Hay là sư phụ nhận em đi?”

Đầu to lập tức nhào vào đằng sau Thường Trấn Viễn, nói, “Đừng, anh có anh em của anh rồi.”

Khóe mắt Thường Trấn Viễn giật giật, có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, Đầu to ôm vai hắn, hí hửng nhìn hắn nói, “Ông bạn, hay là mình mi một cái để các đồ đệ học tập nhỉ?”

Thường Trấn Viễn nói, “Nếu tôi nói không thì sao?”

Đầu to đưa giấy bút sang, cười lấy lòng, “Vậy thì bảo đồ đệ của cậu viết luôn phần của anh đi.”

Thường Trấn Viễn liếc anh ta, “Chỉ anh biết thương đồ đệ à?”

Lăng Bác Kim bớt thời giờ ngẩng đầu cười với hắn.

Thường Trấn Viễn hừ lạnh trong lòng. Nếu không phải sợ cậu mệt quá làm hỏng chuyện nằm vùng thì hắn còn lâu mới đi quan tâm ba cái việc không đâu này, cho cậu mệt chết mới tốt.

Đầu to lập tức đứng thẳng dậy, quát Vương Thụy, “Thằng nhóc thối, tới giúp sư phụ cậu viết bài này đi.”

Sắc mặt Vương Thụy tức thì đắng nghét tới độ có thể ép ra nước, mắt rưng rưng nhìn Lăng Bác Kim.

Lăng Bác Kim mỉm cười, “Kỳ thực dễ lắm.”

Vương Thụy, “…” Câu an ủi này sao nghe giống kháy đểu vậy?

Lúc Lưu Triệu về, trời chiều đã từ vàng ngả sang xám.

Lăng Bác Kim đã làm xong phần của Thường Trấn Viễn, đang tính viết bài của Vương Thụy. Đầu to với Vương Thụy thì gãi đầu gãi má giải quyết phần làm chung của bọn họ.

“Xong mấy bài rồi?” Lưu Triệu ném sổ lên bàn.

Gậy trúc đếm số bài trong tay, “Bốn bài.”

Lưu Triệu chỉ vào mũi mình, “Của tôi thì sao?”

Gậy trúc chớp mắt, “Viết xong rồi.” Dứt lời, lật bản thảo viết xong lên, úp mặt trước xuống.

Lưu Triệu mỉm cười, “Vậy là được rồi.”

Đầu to bị bài cảm nhận hành cho choáng đầu hoa mắt, đang muốn nhân cơ hội vùng ra, nói vu vơ, “Sếp à, hôm nay họp gì thế?”

“Chuyện nói lúc sáng.” Lưu Triệu mở sổ ra.

Thường Trấn Viễn ngồi thẳng lên.

Người khác cũng ngẩng đầu, nghiêm túc lắng nghe.

“Tôi truyền đạt lại tinh thần cuộc họp đã.” Lưu Triệu nói chậm rãi, “Cục trưởng nói rồi, đầu tiên, chúng ta nhất định phải quán triệt chủ nghĩa Marx, tư tưởng Mao Trạch Đông, lý luận Đặng Tiểu Bình và thuyết Ba Đại Diện…”



Tiếng hít thở nhỏ tới nỗi khó lòng nghe thấy, chỉ có tiếng đọc oang oang của Lưu Triệu vang vọng trong phòng.

Khoảng hơn mười phút sau, Lưu Triệu nói, “Quay lại chuyện chính, sắp tới trên tỉnh sẽ trọng điểm đánh tệ nạn, thành phố rất để ý việc này, đặc biệt xếp một vị phó thị trưởng trọng điểm phụ trách chuyện này, vậy nên kế hoạch của chúng ta nhất định phải được vị phó thị trưởng này tự mình thông qua mới có thể quyết định.”

Thường Trấn Viễn nói, “Phó thị trưởng nào vậy?”

Lưu Triệu cười nói, “Các cậu cũng biết đấy.”

Đầu to kêu lên, “Toàn Lập Đức á?!”

Lưu Triệu lườm anh ta một cái.

Đầu to ngoan ngoãn sửa lời, “Ra là phó thị trưởng Toàn. Liệu ông ta có vì chuyện thằng cháu mà gây khó dễ cho chúng ta không nhỉ?”

Lưu Triệu nói, “Đừng ăn ốc nói mò. Lần trước không phải phó thị trưởng Toàn giải quyết công bằng đấy sao?”

Đầu to bĩu môi.

Lăng Bác Kim nói, “Phải bao lâu mới được thông qua?”

Lưu Triệu lắc đầu, “Cụ thể vẫn chưa rõ.” Di động trong túi ông ta chợt vang lên, người khác biết ý quay đi ai làm chuyện nấy. Sắc mặt Lưu Triệu dần ngưng trọng lại, gật đầu không ngừng, đợi cúp máy rồi lông mày mới thả lỏng ra.

Thường Trấn Viễn nãy giờ vẫn chú ý tới biến hóa trên mặt ông ta, thấy vậy thì nói trầm giọng, “Kế hoạch bị gạt bỏ à?”

“Không phải.” Lưu Triệu nói, “Phó thị trưởng yêu cầu một bản kế hoạch chi tiết. Bao gồm danh sách nhân viên tham dự đi kèm chức danh, trình tự tìm kiếm chứng cứ phạm tội cụ thể, chiến dịch giải cứu sau khi bị lộ vân vân.”

Thường Trấn Viễn nói, “Thế giờ chúng ta bàn nhỉ?”

“Không cần.” Lưu Triệu xua tay nói, “Chuyện này tôi sẽ giải quyết, không còn sớm nữa, các cậu dọn đồ về nhà trước đi.”

Thường Trấn Viễn nhíu mày khó nhìn thấy. Hắn đề ra kế hoạch, và cũng là một trong những mắt xích quan trọng của kế hoạch, mãi mới thấy được ánh sáng le lói khi kế hoạch thành công lại bị người đá văng ra, thể hội này dù là ai cũng sẽ không thoải mái chứ nữa là hắn.

Lưu Triệu sa vào trầm tư, dường như không chú ý được tâm tình của hắn.

Đầu to đi tới, dìu hắn đứng lên, tiện tay nhét nạng vào tay hắn, “Chân thấp chân cao mà còn không thành thật ở nhà.”

Lưu Triệu nghe thế hoàn hồn, “A Tiêu với Hòa thượng mai không cần đến, dưỡng thương cho tốt vào, có tin tức tôi sẽ báo các cậu sau.”

“Sếp anh minh.” Đầu to vừa nói xong đã bị ánh mắt của Thường Trấn Viễn khiến cho đông cứng lại, “Sao thế?”

Thường Trấn Viễn quay đầu đi, cố nén bất mãn trong lòng, chống nạng chậm rãi ra ngoài.

Gậy trúc đi theo sau hắn ra khỏi văn phòng, lúc gần xuống tầng, nói bâng quơ, “Báo cáo cho lãnh đạo thành phố xem chỉ là cho có thôi, lát nữa chắc chắn đội trưởng sẽ bàn xem viết thế nào với cục trưởng đấy.”

Đầu to nói, “Cho có á?”

“Đương nhiên.” Gậy trúc nói dửng dưng, “Nhất định phải viết vừa an toàn đáng tin lại hiệu quả cao, nếu viết hệ số nguy hiểm cao, trách nhiệm lãnh đạo thành phố phải phụ trách cũng lớn, chắc chắn không được duyệt.”

Đầu to nói, “An toàn đáng tin hiệu quả cao, thứ này cũng chẳng gặp mấy trên thị trường nhỉ?”

Gậy trúc nhún vai.

Trong lòng Thường Trấn Viễn hơi thư thả lại. Kỳ thật những chuyện này hắn hẳn phải nghĩ tới được, song vì quá khẩn trương về kế hoạch này nên chỉ có một biến động nhỏ thôi đã nghĩ tiêu cực rồi.

Vì hôm nay có hai người tàn tật nên Đầu to rất hào phóng vẫy taxi.

Thường Trấn Viễn đang định ngồi vào thì nghe thấy chuông di động reo lên.

Biểu hiện cuộc gọi tới từ Lịch Sâm.

Ấn tượng kẻ này gây cho hắn luôn dừng lại ở lần gặp mặt cuối cùng kia —— Cảnh đêm tối bưng, đèn đường mờ ảo, con xe xuất hiện bất ngờ và bóng người ẩn hiện ở ghế lái.

Thật sự là một ấn tượng khá xấu.

Hắn nghĩ rồi vẫn nghe điện thoại.

“Đang ở đâu thế?” Lịch Sâm hỏi.

“Chuẩn bị về nhà.”

“Tôi chờ ở dưới tòa nhà chỗ cậu, cùng uống tách cà phê.”

Khi nơi đối phương chờ trùng với đường đi của mình thì thật sự rất khó kiếm lý do từ chối. Thường Trấn Viễn chẳng muốn nghĩ, thuận miệng bảo được. Còn ý đồ của đối phương, hắn càng chẳng buồn suy đoán. Nếu như bảo trong những kẻ gặp được ở kiếp này có kẻ nào khiến hắn cảm thấy khó đoán được suy nghĩ thì kẻ đầu tiên chính là Lịch Sâm. Kẻ này bất kể ở kiếp trước hay kiếp này đều duy trì mức thần bí như vậy, dù hiện tại hắn đã trở thành một Thường Trấn Viễn có quan hệ không minh bạch với gã thì vẫn không nhìn thấu gã. Kẻ thứ hai là Lăng Bác Kim, hắn nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới được cậu lại đi bảo mình giống bố cậu… Nếu thật sự là bố cậu, hắn nên bóp chết cậu ngay lúc cậu chào đời!

Vương Thụy thấy Thường Trấn Viễn ngồi không đó mà tự dưng sát khí lóe lên trong mắt, không tự chủ được nhích sang bên Lăng Bác Kim.

Đến cổng khu dân cư, Vương Thụy với Lăng Bác Kim đã gần dồn thành một đống rồi, còn Thường Trấn Viễn thì một mình oai vệ chiếm nửa chỗ ghế đằng sau.

Đầu to vừa mở cửa xe vừa cười nói, “Cậu ăn hiếp đồ đệ của anh thế nào mà dọa nó thành ra vậy vậy?”

Thường Trấn Viễn quay sang nhìn Vương Thụy.

Vương Thụy vừa đủn Lăng Bác Kim ra ngoài vừa oang oang, “Ai sợ chứ? Em chỉ sợ quấy rầy anh ấy mơ ngày thôi.”

Đầu to dùng mắt hỏi Thường Trấn Viễn ý là ra sao.

Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ta là đồ đệ của anh.” Ngụ ý rằng anh còn không biết thì tôi biết làm sao?

Đầu to thấy Thường Trấn Viễn nhìn quanh quất, đấm hắn một cái, “Cậu nhìn gì thế?”

Thường Trấn Viễn nói, “Không có gì.” Hắn chống nạng đi từng bước một vào trong, di động reo lên rất đúng lúc.

Đầu to cười nói, “Dồn dập thế, hẹn hò rồi à?” Anh ta nhìn sang Lăng Bác Kim, “Hòa thượng, cậu biết không vậy?”

Lăng Bác Kim nói, “Không biết ạ.”

Thường Trấn Viễn nghe điện thoại, lại là Lịch Sâm.

Giọng gã vẫn đâu vào đấy, “Về chưa? Có cần tôi ra đón không?”

“Về rồi. Cậu ở đâu?” Thường Trấn Viễn nói.

Lịch Sâm nói, “Ngay dưới tòa nhà chỗ cậu, chỗ chúng ta gặp lại ấy.”

“…”

Đó chẳng phải là khu dân cư cũ sao?

Thường Trấn Viễn nheo mắt lại. Xem ra có kẻ muốn giả ngây giả dại để ép hắn thừa nhận điều gì đó đây. Trong đầu hắn lập tức hiện lên hai suy nghĩ, một cái là mặc gã giả ngây giả dại, dù sao kẻ ngu ngốc hứng gió ở dưới tòa nhà chẳng phải hắn, hắn quan tâm chi! Một cái khác là thuận núi dắt lừa, dù sao còn có bối cảnh, thế lực và địa vị của Lịch Sâm, làm căng quá không có lợi cho hắn. Nhất là, đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ rốt cuộc là bố Thường làm cái gì.

“Tôi chuyển nhà rồi.”

Người ở mái hiên, không thể không cúi đầu. Cuối cùng hắn lựa chọn con đường an toàn vững vàng.

Đầu bên Lịch Sâm truyền tới tiếng cười trầm thấp, “Mời tôi vào ngồi được không?”

“Không tiện lắm.” Thường Trấn Viễn nói, “Đùi tôi bó thạch cao, đi đứng không tiện.”

Lịch Sâm nói ngạc nhiên, “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Kể dài dòng lắm.” Thường Trấn Viễn nói, “Đợi chân khỏi rồi tôi kể cho cậu nghe sau.”

Lịch Sâm nói, “Sao tôi cảm thấy cậu lại đang phiên phiến tôi ấy nhỉ?”

Thường Trấn Viễn thầm nghĩ, Biết mình bị phiên phiến rồi thì nên biết mình không được chào đón chứ, sao cứ phải sốt sắng sán lại đây? Trong lòng thì nghĩ vậy, trên miệng lại nói không hề qua quýt, “Nào có chứ. Giờ tôi là người tàn tật, nhiệm vụ lớn nhất là chăm sóc bản thân cho tốt không để phiền người khác.”

“Được rồi, nói cho tôi số nhà của cậu đi.” Lịch Sâm cũng không che giấu chuyện mình đã biết sơ sơ địa chỉ nhà hắn nữa.

Thường Trấn Viễn đọc ra. Dù sao hắn không nói thì Lịch Sâm cũng có nhiều cách để biết.

Cúp máy liền trông thấy đám Đầu to đang tò mò nhìn mình.

Thường Trấn Viễn qua quýt bằng một chữ bạn cho xong.

Đầu to tuy bỗ bã, nhưng rất biết ý, cười ha ha rồi thôi không hỏi nữa.

Tới tòa nhà đã là năm sáu giờ rồi.

Từ cửa sổ mở toang ở mỗi nhà mỗi hộ đều truyền tới mùi đồ ăn.

Bụng Đầu to vang lên ùng ục.

Vương Thụy nói, “Chẳng kịp nấu cơm nữa, nhà còn mấy gói mì, ăn tạm nhé?”

Đầu to nhìn sang Thường Trấn Viễn, “Ăn chung nhé?”

“Được.”

Hắn và Lăng Bác Kim đều bị thương ở chân, nếu tự làm thì nấu xong chắc dùng để ăn khuya cũng được.

Vương Thụy làm rất mau lẹ, thả bảy vắt mì, chưa được một lúc đã sôi rồi.

Đói ăn gì cũng thấy ngon, huống chi Vương Thụy còn cho thêm trứng gà lạp xưởng, mì nở ra cái là nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ.

Đầu to đứng lên nói, “Tôi đưa các cậu lên tầng nhé?”

Vương Thụy cầm đũa gõ lên bàn, “Sư phụ rửa bát.”

Đầu to nói, “Đừng gõ đừng gõ, nghèo bây giờ!”

“Sư phụ rửa bát…” Vương Thụy tiếp tục léo nhéo.

Lăng Bác Kim cười nói, “Em vịn sư phụ lên là được rồi ạ.”

Thường Trấn Viễn dùng ánh mắt không hề tin tưởng nhìn cái chân bị thương của cậu.

Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ yên tâm, nếu anh té cầu thang, nhất định em sẽ đỡ được anh.”

Thường Trấn Viễn cười ngoài mặt, “Bây giờ có phải cậu rất mong tôi ngã một phát thử coi đúng không?”

Lăng Bác Kim giả ngu nói, “Em đi sau sư phụ, nếu sư phụ ngã thật thì em làm đệm lưng.”

“Hai thầy trò các cậu bơn bớt sến súa đi. Xùy xùy xùy, anh còn phải rửa bát đây.” Đầu to mất kiên nhẫn xua bọn họ đi.

Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đứng dậy lên tầng.

Lăng Bác Kim quả nhiên đi sau hắn như đã nói.

Thường Trấn Viễn nghiêm túc cân nhắc xem có cần ngã cái cho biết, nếu có thể trực tiếp đè chết…

Ít nhiều gì cũng xả được cơn nghẹn trong lòng.

Ngay lúc hắn nghĩ trái nghĩ phải thì đã đi tới cuối cầu thang rồi, hắn tính lấy chìa khóa ra bỗng cảm thấy ánh sáng đằng trước bị che đi, không khỏi nhíu mày nhìn qua. Chắc không phải ba ông anh của bà Tiêu kia lại tới đâu nhỉ?

Lịch Sâm mỉm cười nói, “Xem ra tôi tới đúng lúc thật.”

Thường Trấn Viễn hơi ngẩn ra rồi lại bình thường trở lại. Từ lúc nói cho gã biết số nhà thì hắn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị tới nhà làm phiền rồi.

Ánh mắt Lịch Sâm lướt qua vai hắn trông thấy Lăng Bác Kim đi đằng sau, ánh mắt lập lòe, “Vị này là…”

Thường Trấn Viễn chống nạng đi sượt qua hắn, nói dửng dưng, “Khách trọ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện