Tan tầm tới nhà Thường Trấn Viễn chơi, vừa vào cửa, Đầu to và Vương Thụy đã cảm thấy bầu không khí bất bình thường giữa hai người.

Vương Thụy vào bếp bổ dưa, Đầu to ngồi ở sô pha điều đình quan hệ của hai người.

“Các cậu như thế là không được đâu.” Đầu to nói thấm thía, “Lúc thì hòa hợp lúc thì xích mích, là người lớn cả rồi, có gì không nói cho rõ ra được chứ?”

Lăng Bác Kim mấp máy môi. Tuy cậu cảm thấy lời mình nói hôm qua hơi quá trớn, nhưng không có ý rút lại. Dù sao theo cách hiểu của cậu, Lịch Sâm chắc chắn có ý kia với Thường Trấn Viễn. Làm đồ đệ, thật sự cậu không thể trơ mắt nhìn sư phụ bước lên con đường không lối về như vậy được.

Thường Trấn Viễn thấy Lăng Bác Kim không đáp lại thì càng chẳng buồn nói. Hắn vốn không muốn nhìn thấy cái bản mặt của Lăng Bác Kim —— mặt người chết thì được, song càng khó chịu với cậu thì cậu càng không biết điều, cứ vác cái mặt đó lượn lờ trước mặt hắn. Chiến tranh lạnh quá tốt, đỡ ngứa con ráy.

Đầu to huých Thường Trấn Viễn, nói thấp giọng, “Cậu xem cậu đi, bằng này tuổi rồi mà còn so đo với trẻ con.”

Thường Trấn Viễn nói, “Mắt nào của anh trông thấy tôi đang so đo với cậu ta thế?”

Đầu to thừa cơ vỗ lên đầu gối của Lăng Bác Kim, “Sư phụ cậu nhận lỗi rồi, cậu cũng nên nhượng bộ đi.”

Thường Trấn Viễn lạnh lùng nhìn Đầu to.

Đầu to cầm tạp chí phía dưới bàn trà lên, chắn đi đôi mắt đang nhìn lom lom của hắn.

Lăng Bác Kim thở dài, “Em chỉ hy vọng sư phụ có thể cân nhắc cho bản thân hơn thôi.”

Đầu to bỏ tạp chí xuống, nghi hoặc nhìn Thường Trấn Viễn, “Sao, cô gái của cậu tỏ tình, cậu từ chối rồi à?”

Thường Trấn Viễn coi như không nghe thấy, cầm chén trà lên uống.

Lăng Bác Kim cười khổ, “Nếu từ chối thì tốt rồi.”

Hệ thống buôn dưa lê của Đầu to khởi động toàn bộ, “Có gì hót có gì hót?”

Lăng Bác Kim cúi đầu không nói. Cậu biết nếu cậu dám kể chuyện ngày hôm qua ra, Thường Trấn Viễn chắc chắn sẽ thật sự trở mặt với cậu.

Vương Thụy mang dưa hấu đã bổ xong ra thì trông thấy Đầu to nhìn dáo dác, bộ dáng bức bối bứt tai gãi má. “Sư phụ, anh bị muỗi đốt à?”

Đầu to nói, “Anh cảm thấy bọn họ có gì đó giấu anh.”

Vương Thụy nói, “Đây chẳng phải rất bình thường sao?”

“…” Đầu to trừng cậu ta, “Rốt cuộc cậu là đồ đệ của anh hay là đồ đệ nhà người khác vậy?”

Vương Thụy nói, “Dù sao cũng chẳng phải đáp án vui vẻ gì.”

Đầu to, “…”

Bị hai người bọn họ chen vào như vậy, bầu không khí lạnh nhạt giữa Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim loãng đi không ít.

Đầu to nhằm làm dịu bầu không khí, cố ý nán tới hơn chín giờ mới đi, trước khi đi còn nắm tay Thường Trấn Viễn, một mực khuyên hắn sống thoáng chút, khiến cho Thường Trấn Viễn không thể không cầm nạng chọc mông anh ta đủn ra ngoài, “Tôi không định đâm đầu vào chỗ chết.”

Đầu to đi cái thì sự náo nhiệt cũng đi theo.

Gian phòng to như vậy lập tức trở nên quạnh quẽ hơn hẳn lúc ban đầu.

Lăng Bác Kim đứng dậy dọn dẹp.

Thường Trấn Viễn chống nạng định lên tầng thì nghe đằng sau nói, “Sư phụ.”

Nạng gõ nhẹ trên sàn nhà, bước chân ngừng lại, Thường Trấn Viễn nhìn cầu thang chứ không ngoái lại.

“Lúc bố em nằm vùng bị đối phương phát hiện, bị người buộc vào đá đẩy xuống sông.” Lăng Bác Kim nói se sẽ. Đây là nỗi đau của cậu, vết sẹo của cậu, chuyện cậu không muốn nghĩ lại và nhắc tới nhất, nhưng vì để người bên cạnh không bước theo gót bố, cậu vẫn nói ra rồi.

Thường Trấn Viễn quay đầu lại, trong mắt lập lòe kinh ngạc. Lúc hắn còn nhỏ bố mẹ li dị, cảm tình dành cho họ không hề sâu, nếu phải nói họ mang gì tới cho hắn, trừ sinh mệnh ra chắc chỉ còn quan niệm tiền tài không phải thứ vạn năng, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không được. Nhìn Lăng Bác Kim cũng bước ra từ một gia đình đổ vỡ, sự khao khát đối với bố mẹ lại chưa từng vơi đi, thì có thể nhìn ra bố mẹ của cậu thành công hơn hẳn bố mẹ mình ở phương diện dạy dỗ con cái.

Lăng Bác Kim thấp giọng, “Vì vậy, nếu sư phụ muốn quyết định cái gì, tốt nhất là bàn với đội trưởng Lưu, chí ít cũng có người tiếp ứng.”

Thường Trấn Viễn nói, “Vậy mà cậu còn đồng ý làm nằm vùng sao?”

“Không thể mắc nghẹn bỏ ăn được. Bản án dù sao cũng phải có người điều tra, em là cảnh sát, đây là công việc, đồng thời cũng là chức trách của em.” Lăng Bác Kim nói, “Em không hề phản đối sư phụ điều tra vụ án, chẳng qua là thấy luôn có cách khác tốt hơn thôi.”

Thường Trấn Viễn trong lòng xao động, buột miệng, “Tôi không hề định đồng ý.”

Lăng Bác Kim ngẩng đầu lên, đây là lần thứ nhất trong ngày cậu và Thường Trấn Viễn nhìn chính diện, sự vui vẻ và yên lòng trong mắt có muốn giấu thế nào cũng không giấu được.

Trái tim Thường Trấn Viễn không tự chủ được mà đập thình thịch.

Lăng Bác Kim cười, như ánh nắng giữa hè, rực rỡ mà tươi đẹp. “Nói thực, em luôn tin tưởng phán đoán và quyết định của sư phụ, có điều thi thoảng…” Cậu vò đầu, moi ruột gan để lựa từ, lừng khừng một lát mới nói, “Có lẽ là quan tâm nên rối bời ha.”

Thường Trấn Viễn không nhìn được bản thân mình giờ phút này như thế nào ở trong mắt đối phương, nhưng chắc chắn có vài phần xấu hổ và bối rối. Từ lúc sống lại gặp được Lăng Bác Kim tới giờ, hắn nếu không hằm hè với cậu thì là không ngừng lén lút tính kế cậu, mặc dù biết rõ kiếp này đối phương không có khả năng lại trở thành tên Từ Tắc Thừa đã giết chết Trang Tranh, hắn vẫn không muốn tỉnh lại khỏi cơn ác mộng kia.

Làm sao hắn có thể tỉnh lại đây? Hoàn cảnh thê thảm khi tỉnh lại thi thoảng xuất hiện trong đầu, mà đầu sỏ gây nên ở ngay tầng dưới.

Có lẽ trong trí nhớ của Lăng Bác Kim không có đoạn này, nhưng trí nhớ của hắn tuyệt đối sẽ không quên bàn tay bóp cò súng kia!

Hắn trông thấy sắc mặt nhợt nhạt của mình ở trong gương mới phát hiện trong lúc ngơ ngẩn mình đã tới nhà vệ sinh trong phòng rồi.

Mờ mịt, do dự…

Lâu lắm rồi chưa xuất hiện trên mặt mình.

Thường Trấn Viễn chợt cảm thấy bàng hoàng.

Trên người hắn ngày càng có nhiều cảm xúc trước kia không dễ xuất hiện, tựa như không chỉ thân thể hắn trẻ lại mà tư tưởng cũng trở về quá khứ, lẽ nào là ảnh hưởng từ thân thể của Thường Trấn Viễn?

Lăng Bác Kim rửa bát xong đi ra thì trông thấy Thường Trấn Viễn mặc áo khoác vội vã xuống cầu thang, “Sư phụ, muộn rồi còn đi đâu vậy ạ?”

Thường Trấn Viễn khựng chân, vậy nhưng không dám nhìn thẳng cậu, nói ậm ờ, “Đi mua thuốc.”

Lăng Bác Kim cởi tạp dề ra, “Để em đi cho.”

“Không cần đâu.” Thường Trấn Viễn xua tay, “Tôi cũng đang tính ra ngoài đi loăng quăng. Cậu đi nghỉ đi.”

Lăng Bác Kim còn định nói thêm, nhưng Thường Trấn Viễn đã chống nạng ra ngoài rồi.

Đến dưới tòa nhà, Thường Trấn Viễn rất bất mãn với biểu hiện của mình.

Cứ cảm thấy mình mới rồi giống như chạy trối chết.

Việc gì hắn phải trốn chứ?

Chẳng phải là nên báo thù đó sao?

Không cần biết Lăng Bác Kim của hiện tại có phải từng giết Trang Tranh hay không, dù sao trong lòng hắn đã xác định là thế, vậy là được rồi. Có khi nào hắn để ý tới ý kiến của người khác đâu? Kẻ khác không hề có tội thì liên quan gì tới hắn? Hắn chỉ cần làm việc hắn muốn làm là được rồi.



Nhưng mà, Lăng Bác Kim đối xử rất tốt với hắn.

Một giọng nói yếu ớt lặng lẽ xuất hiện trong đầu, nhưng nhanh chóng bị hắn lờ đi.

Lại là một quán nét lạ lẫm.

Tuy gần tới mười giờ rồi nhưng quán nét vẫn đông đúc.

Dù Triệu Thác Đường đã bày tỏ thiện chí, Thường Trấn Viễn vẫn không ngừng chuyển từ hang này sang hang khác như một con thỏ giảo hoạt. Với kẻ như Triệu Thác Đường, bất cứ lúc nào cũng không thể thả lỏng cảnh giác, vì đối phương rất kiên nhẫn.

Hắn mở hộp thư, cuối cùng cũng đáp lại lời mời gặp mặt Triệu Thác Đường đề nghị lần trước, cũng nói thẳng người tới là cảnh sát.

Hắn gửi xong không rời đi ngay, mà thuận tiện đọc tin tức gần đây. Tên của Trần Cường Phú không xuất hiện trên mạng, nhưng cảnh sát có đưa thông tin rằng phá được một vụ buôn lậu. Hắn đọc một lúc, thấy không có tin tức hay ho gì, đang định thoát ra thì Triệu Thác Đường hồi âm——

Hai giờ chiều mai, đường Giang Nam, quán trà Lão Từ.

Hai giờ chiều?

Đồng ý hay không đây?

Thường Trấn Viễn lần chần hai giây, đồng ý.

Triệu Thác Đường không trả lời ngay.

Thường Trấn Viễn biết gã đang chần chờ cái gì, ngày mai không phải ngày nghỉ, hai giờ chiều là giờ hành chính, làm cảnh sát mà lại đồng ý nhanh chóng như vậy, nhìn qua rất giống hố bẫy cảnh sát sắp đặt. Nhưng hắn không thể biểu hiện ra rằng hắn đoán được suy nghĩ của Triệu Thác Đường, như vậy sẽ khiến đối phương đề phòng, vậy nên hắn cố ý dùng giọng điệu nôn nóng gửi một bức thư uy hiếp.

Đừng có cho tôi leo cây! Không thì anh biết tay.

Rốt cuộc Triệu Thác Đường cũng trả lời: Được.

Thường Trấn Viễn biết gã chắc chắn sẽ đồng ý, vì đối phương nhất định rất muốn biết hắn đang giở trò gì. Người ai cũng tò mò. Đây là ưu điểm lớn nhất mà cũng là khuyết điểm lớn nhất của con người, nó là động lực để sáng tạo, mà cũng là đường dẫn tới cái chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện