Thứ Hai đi làm, văn phòng tràn ngập không khí căng thẳng.
Thứ Năm này chính là ngày Triệu Thác Đường bảo Lăng Bác Kim dành thời gian ra. Tuy bảo trước đó bọn họ phân tích tới lui đều cảm thấy khả năng Triệu Thác Đường chơi bài ngửa không lớn, nhưng đây dù sao cũng chỉ là phân tích một phía của bọn họ, cụ thể ra sao vẫn chưa rõ ràng.
Lưu Triệu và Đầu to nhất trí rằng Lăng Bác Kim nên tiếp tục giữ liên lạc với Thành Vân Mạt, vậy nên hai ngày này Lăng Bác Kim hễ rảnh là sẽ tới tiệm trà Lão Từ, tặng bánh biếc để lôi kéo quan hệ.
Thường Trấn Viễn có thái độ thờ ơ với tất thảy những chuyện này. Trước kia hắn nôn nóng báo thù, lộ hết nanh vuốt, kỳ thật rất trái ngược với thái độ hành xử bình thường của hắn, quan sát hoàn cảnh chờ thời hành động đâu ra đấy như bây giờ mới là phương pháp làm việc của hắn xưa nay.
Bị môi trường văn phòng ảnh hưởng, Vương Thụy tuy tâm trạng cực kém, song cũng gắng gượng lên dây cót, tập trung vào công việc. Người biết cậu ta thôi việc không nhiều, Gậy trúc Cá nhỏ đều không nhìn được manh mối gì.
Buổi chiều thứ Năm, người đội phòng chống ma túy bị nhốt lại họp.
Đội cảnh sát hình sự như thường lệ cần làm gì thì làm nấy.
Tới xẩm tối, Lăng Bác Kim không khống chế được con mắt nữa rồi, chốc chốc lại nhìn di động.
Lưu Triệu mua cho cậu hộp kẹo bạc hà, “Lúc căng thẳng thì ăn một viên, sảng khoái tinh thần tập trung trí tuệ, mà cũng có chuyện để làm.”
Lăng Bác Kim ăn một viên, trái tim vẫn dồn dập như cũ. Cậu nhìn mấy người đồng sự, cuối cùng ánh mắt rơi vào Thường Trấn Viễn. Vào lúc này, cậu rất hy vọng người sư phụ rất giống bố ở khía cạnh nào đó có thể tiếp cho mình sức mạnh để bình tĩnh lại.
Cảm giác được tầm nhìn chăm chú của cậu, Thường Trấn Viễn quay sang, “Có muốn tới phòng bóng bàn làm ván không?”
Thứ gọi là phòng bóng bàn thật ra chỉ là một gian phòng bỏ không bày thêm cái bàn bóng bàn. Người chơi không nhiều, cùng lắm là giờ nghỉ trưa tới thư giãn một lúc. Đội cảnh sát hình sự phần đông là người bận rội, vậy nên rất ít khi tới. Lăng Bác Kim trước hôm nay hoàn toàn không biết có một chỗ như này.
Thường Trấn Viễn dùng tay lau bàn, sau đó ném bóng cho Lăng Bác Kim, “Thua thì hít đất mười cái.”
Lăng Bác Kim ngạc nhiên nhìn Thường Trấn Viễn. Cậu tưởng vào ngày thế này, hắn sẽ khuyên cậu giữ sức cơ.
Thường Trấn Viễn không giải thích, “Tới đi.”
Khi Thường Trấn Viễn vẫn còn là Trang Tranh, thích chơi rất nhiều môn thể dục thể thao, ví dụ như leo núi, bơi lội, bóng dội tường… cơ bản toàn là chơi một mình, bóng bàn chỉ có thể bảo là biết chứ chắc chắn không gọi là giỏi được. Nhưng Lăng Bác Kim ở trường thích chơi bóng rổ bóng đá, cũng hiếm khi chơi bóng bàn. Vì vậy chẳng mấy lâu sau khi bắt đầu, hai người về cơ bản đã biết thực lực của đối phương —— ngang sức ngang tài.
Trận đấu có đặt cược luôn dễ dàng khiến người ta quên đi phiền não, ít nhất là vào lúc toàn tâm toàn ý tập trung chiến đấu.
Một ván chấm dứt, Thường Trấn Viễn thắng hiểm 27:25. Thường Trấn Viễn quăng vợt lên bàn, “Cậu thua rồi.”
Lăng Bác Kim cười nói, “Gừng càng già càng cay.”
“Tôi già lắm à?” Thường Trấn Viễn kéo áo lên lau mồ hôi trên trán.
Lăng Bác Kim nói, “Là em non quá.”
“Nghe như đang tự sướng vậy.” Thường Trấn Viễn đi tới trước mặt cậu, kiễng chân ngồi lên bàn bóng bàn, “Làm đi.”
Lăng Bác Kim ngẩn ra, “Phải làm thật ạ?”
Thường Trấn Viễn liếc cậu, “Cậu định lật kèo à?”
Lăng Bác Kim nhìn hắn, đặt vợt bóng bàn lên bàn, cúi người hít đất. Chơi bóng bàn không tốn quá nhiều sức của cậu, vì vậy mười lần hít đất nhanh chóng hoàn thành năm lần.
“Được rồi.” Thường Trấn Viễn nói, “Còn năm lần cho nợ.”
Lăng Bác Kim hai tay chống đất, nghiêng đầu nhìn hắn, “Em có thể làm hết được.”
“Tôi biết.” Thường Trấn Viễn nói, “Nhưng tôi muốn cậu nợ.”
Lăng Bác Kim không lằng nhằng, đứng dậy.
Thường Trấn Viễn xuống khỏi bàn, nói hờ hững, “Triệu Thác Đường sẽ không đáng sợ hơn tôi đâu.”
Lăng Bác Kim nói, “Đây xem như tự sướng không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Sự thật đấy. Ít nhất thì cậu không nợ gã năm lần hít đất.”
Lăng Bác Kim cười váng.
Hai người ra khỏi phòng bóng bàn, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vào văn phòng ai cũng có thể ngửi thấy mùi.
Cá nhỏ nói, “Mấy người thảnh thơi thật đó.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vốn chẳng phải chuyện gì to tát.”
Lưu Triệu nhìn hắn, “Thế cậu thấy chuyện gì mới to tát?”
Thường Trấn Viễn nghĩ một chút rồi nói, “Tự mình vận chuyển ma túy.”
Người khác tưởng hắn nói đùa, cười ra tiếng.
Thường Trấn Viễn lấy một cái khăn bông mới ra khỏi tủ ném cho Lăng Bác Kim, “Lau người đi.”
Lăng Bác Kim quay người rời đi.
Lưu Triệu thấy vẻ mặt cậu không khẩn trương như lúc nãy nữa, nói với Thường Trấn Viễn, “Quả nhiên chẳng ai hiểu trò bằng thầy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu là thật vậy thì tốt.”
“Không phải à?” Lưu Triệu hỏi lại. Từ lúc phát hiện ra Thường Trấn Viễn không đơn giản như bề ngoài, ông ta liền rất thích hỏi về các vấn đề của hắn, thông qua quá trình trao đổi để thâm nhập khai thác nội tâm của hắn. Có đôi khi ông ta tự giễu mà nghĩ rằng, đây hẳn là bản năng của cảnh sát hình sự, tò mò về những sự việc mù mờ xung quanh.
Thường Trấn Viễn nâng cằm lên, nói về phía Đầu to, “Phản ví dụ kia kìa.”
Đầu to đang nhoài trên bàn đọc mấy vụ án khác, nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên nói, “Sát muối lên vết thương của người khác thì anh hùng gì chứ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi chưa bao giờ là anh hùng.”
Lưu Triệu nói, “Thế cậu muốn làm gì?”
Thường Trấn Viễn cười không đáp.
Tới lúc tan việc như thường ngày, Lăng Bác Kim cuối cùng cũng nhận được tin nhắn:
Mười giờ, nhà máy sợi Long Thái Thư cũ.
Tất cả mọi người nhìn nhau.
Đầu to nhanh chóng giở bản đồ ra, “Nhà máy sợi Long Thái Thư đã chuyển sang thành phố khác rồi, nhưng mảnh đất này vẫn để không, không ai sử dụng.”
Lưu Triệu nói, “Vậy chính là nhà máy bỏ hoang.”
Đầu to nói, “Mười giờ tới nhà máy bỏ hoang, chắc là nhận hàng đó ha?”
Lần này tới Thường Trấn Viễn cũng không phủ định khả năng này.
Lưu Triệu nói, “Đây rất có khả năng là hố bẫy.”
Đầu to nói, “Thế giờ làm sao đây?”
Lưu Triệu rất bối rối. Biết rõ đây là một hố bẫy, nhưng không thể không nhảy vào. Nhỡ có hàng thật…
“Nhất định phải dàn quân.” Ông ta nói.
Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Vậy sẽ gia tăng hệ số nguy hiểm cho quá trình hành động của Hòa thượng.” Nếu như đúng là hố bẫy, như vậy nhất định Triệu Thác Đường sẽ sắp xếp nhân thủ xung quanh, Lưu Triệu dàn quân cái sẽ để lộ chuyện Lăng Bác Kim tiết lộ bí mật ngay.
Lưu Triệu nói, “Vì vậy nội dung dàn quân cũng bao gồm việc cam đoan an toàn sinh mạng của Hòa thượng.”
Lăng Bác Kim nói, “Sếp yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Lô hàng này là thật thì tốt, chưa chừng chúng ta sẽ có thể tìm được đầy đủ chứng cứ để khởi tố Triệu Thác Đường.”
Chuyện sẽ đơn giản vậy sao? Thường Trấn Viễn có dự cảm không lành. Với sự hiểu biết của hắn về Triệu Thác Đường, gã tuyệt đối không phải người mang việc làm ăn của bản thân ra mạo hiểm. Đấy là một điểm, còn một điểm nữa, đến giờ hắn vẫn hoài nghi về việc Triệu Thác Đường có hợp tác với Băng gia thật hay không. Dù sao Băng gia và Triệu Thác Đường xích mích là việc hắn tự mắt nhìn thấy tự mình trải nghiệm, ở đời trước, Băng gia đúng là có chuyển một lô hàng tới vào thời điểm này, nhưng người nhận hàng là hắn, điều này thành lập trên cơ sở hai người hiểu rõ nhau và nhiều lần hợp tác. Lẽ nào Triệu Thác Đường có cách đạt được sự tin tưởng của Băng gia trong thời gian ngắn như vậy thật sao?
Thường Trấn Viễn phân tích thế nào cũng cảm thấy chiến dịch của buổi tối hôm nay nguy hiểm trùng trùng, mâu thuẫn trùng trùng.
Rốt cuộc Triệu Thác Đường muốn làm gì?
Tin nhắn đột nhiên xuất hiện của Triệu Thác Đường khiến chiến dịch thăng cấp, cục trưởng, Đồng Chấn Hổ đều tự mình tham gia kế hoạch. Đồng Chấn Hổ vốn định tới thành Đông đánh lạc hướng cũng bị chuyển tới tổ Lưu Triệu.
Lưu Triệu nói, “Lần này người chúng ta cần tìm, phải là người có thể tin tưởng hoàn toàn.”
Người khác im lặng.
Phim cảnh sát tội phạm đấu súng bọn họ xem không ít, nếu bảo người quen thuộc nhất bên cạnh mình là nội ứng của thế lực đen tối bọn họ không chịu tin đâu, nhưng phạm vi mở rộng một chút thì bọn họ không dám bảo đảm. Nhất là vào giờ phút quan trọng như thế này, không dám mạo hiểm dù chỉ là một chút ít.
Cuối cùng cục trưởng quyết định, điều tạm nhân thủ từ thành phố khác sang.
Thứ nhất, dù sao thế lực của Triệu Thác Đường vẫn chưa len lỏi tới đại giang nam bắc, điều nhân thủ từ nơi khác tới khá là an toàn, thứ hai, cục cảnh sát không có động tĩnh lớn, có thể giảm bớt sự cảnh giác của Triệu Thác Đường.
“Thời gian cấp bách, chúng ta phải lập tức vạch ra kế hoạch!” Lưu Triệu giở bản đồ, nghiên cứu địa hình xung quanh nhà máy sợi.
Nghiên cứu xong, ông ta phát hiện xung quanh nhà máy sợi có rất nhiều vị trí thích hợp để ẩn náu, quả thực là cân đo đong đếm cho việc bắt rùa trong rọ.
“Có khi nào Triệu Thác Đường đã sắp xếp nhân thủ canh phòng ở đó sẵn rồi không?” Gậy trúc hỏi.
Lưu Triệu nói, “Tôi đã báo với đồn cảnh sát địa phương chú ý động tĩnh ở nơi đó rồi. Bọn họ sẽ nghĩ cách dò la.”
Thứ Năm này chính là ngày Triệu Thác Đường bảo Lăng Bác Kim dành thời gian ra. Tuy bảo trước đó bọn họ phân tích tới lui đều cảm thấy khả năng Triệu Thác Đường chơi bài ngửa không lớn, nhưng đây dù sao cũng chỉ là phân tích một phía của bọn họ, cụ thể ra sao vẫn chưa rõ ràng.
Lưu Triệu và Đầu to nhất trí rằng Lăng Bác Kim nên tiếp tục giữ liên lạc với Thành Vân Mạt, vậy nên hai ngày này Lăng Bác Kim hễ rảnh là sẽ tới tiệm trà Lão Từ, tặng bánh biếc để lôi kéo quan hệ.
Thường Trấn Viễn có thái độ thờ ơ với tất thảy những chuyện này. Trước kia hắn nôn nóng báo thù, lộ hết nanh vuốt, kỳ thật rất trái ngược với thái độ hành xử bình thường của hắn, quan sát hoàn cảnh chờ thời hành động đâu ra đấy như bây giờ mới là phương pháp làm việc của hắn xưa nay.
Bị môi trường văn phòng ảnh hưởng, Vương Thụy tuy tâm trạng cực kém, song cũng gắng gượng lên dây cót, tập trung vào công việc. Người biết cậu ta thôi việc không nhiều, Gậy trúc Cá nhỏ đều không nhìn được manh mối gì.
Buổi chiều thứ Năm, người đội phòng chống ma túy bị nhốt lại họp.
Đội cảnh sát hình sự như thường lệ cần làm gì thì làm nấy.
Tới xẩm tối, Lăng Bác Kim không khống chế được con mắt nữa rồi, chốc chốc lại nhìn di động.
Lưu Triệu mua cho cậu hộp kẹo bạc hà, “Lúc căng thẳng thì ăn một viên, sảng khoái tinh thần tập trung trí tuệ, mà cũng có chuyện để làm.”
Lăng Bác Kim ăn một viên, trái tim vẫn dồn dập như cũ. Cậu nhìn mấy người đồng sự, cuối cùng ánh mắt rơi vào Thường Trấn Viễn. Vào lúc này, cậu rất hy vọng người sư phụ rất giống bố ở khía cạnh nào đó có thể tiếp cho mình sức mạnh để bình tĩnh lại.
Cảm giác được tầm nhìn chăm chú của cậu, Thường Trấn Viễn quay sang, “Có muốn tới phòng bóng bàn làm ván không?”
Thứ gọi là phòng bóng bàn thật ra chỉ là một gian phòng bỏ không bày thêm cái bàn bóng bàn. Người chơi không nhiều, cùng lắm là giờ nghỉ trưa tới thư giãn một lúc. Đội cảnh sát hình sự phần đông là người bận rội, vậy nên rất ít khi tới. Lăng Bác Kim trước hôm nay hoàn toàn không biết có một chỗ như này.
Thường Trấn Viễn dùng tay lau bàn, sau đó ném bóng cho Lăng Bác Kim, “Thua thì hít đất mười cái.”
Lăng Bác Kim ngạc nhiên nhìn Thường Trấn Viễn. Cậu tưởng vào ngày thế này, hắn sẽ khuyên cậu giữ sức cơ.
Thường Trấn Viễn không giải thích, “Tới đi.”
Khi Thường Trấn Viễn vẫn còn là Trang Tranh, thích chơi rất nhiều môn thể dục thể thao, ví dụ như leo núi, bơi lội, bóng dội tường… cơ bản toàn là chơi một mình, bóng bàn chỉ có thể bảo là biết chứ chắc chắn không gọi là giỏi được. Nhưng Lăng Bác Kim ở trường thích chơi bóng rổ bóng đá, cũng hiếm khi chơi bóng bàn. Vì vậy chẳng mấy lâu sau khi bắt đầu, hai người về cơ bản đã biết thực lực của đối phương —— ngang sức ngang tài.
Trận đấu có đặt cược luôn dễ dàng khiến người ta quên đi phiền não, ít nhất là vào lúc toàn tâm toàn ý tập trung chiến đấu.
Một ván chấm dứt, Thường Trấn Viễn thắng hiểm 27:25. Thường Trấn Viễn quăng vợt lên bàn, “Cậu thua rồi.”
Lăng Bác Kim cười nói, “Gừng càng già càng cay.”
“Tôi già lắm à?” Thường Trấn Viễn kéo áo lên lau mồ hôi trên trán.
Lăng Bác Kim nói, “Là em non quá.”
“Nghe như đang tự sướng vậy.” Thường Trấn Viễn đi tới trước mặt cậu, kiễng chân ngồi lên bàn bóng bàn, “Làm đi.”
Lăng Bác Kim ngẩn ra, “Phải làm thật ạ?”
Thường Trấn Viễn liếc cậu, “Cậu định lật kèo à?”
Lăng Bác Kim nhìn hắn, đặt vợt bóng bàn lên bàn, cúi người hít đất. Chơi bóng bàn không tốn quá nhiều sức của cậu, vì vậy mười lần hít đất nhanh chóng hoàn thành năm lần.
“Được rồi.” Thường Trấn Viễn nói, “Còn năm lần cho nợ.”
Lăng Bác Kim hai tay chống đất, nghiêng đầu nhìn hắn, “Em có thể làm hết được.”
“Tôi biết.” Thường Trấn Viễn nói, “Nhưng tôi muốn cậu nợ.”
Lăng Bác Kim không lằng nhằng, đứng dậy.
Thường Trấn Viễn xuống khỏi bàn, nói hờ hững, “Triệu Thác Đường sẽ không đáng sợ hơn tôi đâu.”
Lăng Bác Kim nói, “Đây xem như tự sướng không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Sự thật đấy. Ít nhất thì cậu không nợ gã năm lần hít đất.”
Lăng Bác Kim cười váng.
Hai người ra khỏi phòng bóng bàn, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vào văn phòng ai cũng có thể ngửi thấy mùi.
Cá nhỏ nói, “Mấy người thảnh thơi thật đó.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vốn chẳng phải chuyện gì to tát.”
Lưu Triệu nhìn hắn, “Thế cậu thấy chuyện gì mới to tát?”
Thường Trấn Viễn nghĩ một chút rồi nói, “Tự mình vận chuyển ma túy.”
Người khác tưởng hắn nói đùa, cười ra tiếng.
Thường Trấn Viễn lấy một cái khăn bông mới ra khỏi tủ ném cho Lăng Bác Kim, “Lau người đi.”
Lăng Bác Kim quay người rời đi.
Lưu Triệu thấy vẻ mặt cậu không khẩn trương như lúc nãy nữa, nói với Thường Trấn Viễn, “Quả nhiên chẳng ai hiểu trò bằng thầy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu là thật vậy thì tốt.”
“Không phải à?” Lưu Triệu hỏi lại. Từ lúc phát hiện ra Thường Trấn Viễn không đơn giản như bề ngoài, ông ta liền rất thích hỏi về các vấn đề của hắn, thông qua quá trình trao đổi để thâm nhập khai thác nội tâm của hắn. Có đôi khi ông ta tự giễu mà nghĩ rằng, đây hẳn là bản năng của cảnh sát hình sự, tò mò về những sự việc mù mờ xung quanh.
Thường Trấn Viễn nâng cằm lên, nói về phía Đầu to, “Phản ví dụ kia kìa.”
Đầu to đang nhoài trên bàn đọc mấy vụ án khác, nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên nói, “Sát muối lên vết thương của người khác thì anh hùng gì chứ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi chưa bao giờ là anh hùng.”
Lưu Triệu nói, “Thế cậu muốn làm gì?”
Thường Trấn Viễn cười không đáp.
Tới lúc tan việc như thường ngày, Lăng Bác Kim cuối cùng cũng nhận được tin nhắn:
Mười giờ, nhà máy sợi Long Thái Thư cũ.
Tất cả mọi người nhìn nhau.
Đầu to nhanh chóng giở bản đồ ra, “Nhà máy sợi Long Thái Thư đã chuyển sang thành phố khác rồi, nhưng mảnh đất này vẫn để không, không ai sử dụng.”
Lưu Triệu nói, “Vậy chính là nhà máy bỏ hoang.”
Đầu to nói, “Mười giờ tới nhà máy bỏ hoang, chắc là nhận hàng đó ha?”
Lần này tới Thường Trấn Viễn cũng không phủ định khả năng này.
Lưu Triệu nói, “Đây rất có khả năng là hố bẫy.”
Đầu to nói, “Thế giờ làm sao đây?”
Lưu Triệu rất bối rối. Biết rõ đây là một hố bẫy, nhưng không thể không nhảy vào. Nhỡ có hàng thật…
“Nhất định phải dàn quân.” Ông ta nói.
Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Vậy sẽ gia tăng hệ số nguy hiểm cho quá trình hành động của Hòa thượng.” Nếu như đúng là hố bẫy, như vậy nhất định Triệu Thác Đường sẽ sắp xếp nhân thủ xung quanh, Lưu Triệu dàn quân cái sẽ để lộ chuyện Lăng Bác Kim tiết lộ bí mật ngay.
Lưu Triệu nói, “Vì vậy nội dung dàn quân cũng bao gồm việc cam đoan an toàn sinh mạng của Hòa thượng.”
Lăng Bác Kim nói, “Sếp yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Lô hàng này là thật thì tốt, chưa chừng chúng ta sẽ có thể tìm được đầy đủ chứng cứ để khởi tố Triệu Thác Đường.”
Chuyện sẽ đơn giản vậy sao? Thường Trấn Viễn có dự cảm không lành. Với sự hiểu biết của hắn về Triệu Thác Đường, gã tuyệt đối không phải người mang việc làm ăn của bản thân ra mạo hiểm. Đấy là một điểm, còn một điểm nữa, đến giờ hắn vẫn hoài nghi về việc Triệu Thác Đường có hợp tác với Băng gia thật hay không. Dù sao Băng gia và Triệu Thác Đường xích mích là việc hắn tự mắt nhìn thấy tự mình trải nghiệm, ở đời trước, Băng gia đúng là có chuyển một lô hàng tới vào thời điểm này, nhưng người nhận hàng là hắn, điều này thành lập trên cơ sở hai người hiểu rõ nhau và nhiều lần hợp tác. Lẽ nào Triệu Thác Đường có cách đạt được sự tin tưởng của Băng gia trong thời gian ngắn như vậy thật sao?
Thường Trấn Viễn phân tích thế nào cũng cảm thấy chiến dịch của buổi tối hôm nay nguy hiểm trùng trùng, mâu thuẫn trùng trùng.
Rốt cuộc Triệu Thác Đường muốn làm gì?
Tin nhắn đột nhiên xuất hiện của Triệu Thác Đường khiến chiến dịch thăng cấp, cục trưởng, Đồng Chấn Hổ đều tự mình tham gia kế hoạch. Đồng Chấn Hổ vốn định tới thành Đông đánh lạc hướng cũng bị chuyển tới tổ Lưu Triệu.
Lưu Triệu nói, “Lần này người chúng ta cần tìm, phải là người có thể tin tưởng hoàn toàn.”
Người khác im lặng.
Phim cảnh sát tội phạm đấu súng bọn họ xem không ít, nếu bảo người quen thuộc nhất bên cạnh mình là nội ứng của thế lực đen tối bọn họ không chịu tin đâu, nhưng phạm vi mở rộng một chút thì bọn họ không dám bảo đảm. Nhất là vào giờ phút quan trọng như thế này, không dám mạo hiểm dù chỉ là một chút ít.
Cuối cùng cục trưởng quyết định, điều tạm nhân thủ từ thành phố khác sang.
Thứ nhất, dù sao thế lực của Triệu Thác Đường vẫn chưa len lỏi tới đại giang nam bắc, điều nhân thủ từ nơi khác tới khá là an toàn, thứ hai, cục cảnh sát không có động tĩnh lớn, có thể giảm bớt sự cảnh giác của Triệu Thác Đường.
“Thời gian cấp bách, chúng ta phải lập tức vạch ra kế hoạch!” Lưu Triệu giở bản đồ, nghiên cứu địa hình xung quanh nhà máy sợi.
Nghiên cứu xong, ông ta phát hiện xung quanh nhà máy sợi có rất nhiều vị trí thích hợp để ẩn náu, quả thực là cân đo đong đếm cho việc bắt rùa trong rọ.
“Có khi nào Triệu Thác Đường đã sắp xếp nhân thủ canh phòng ở đó sẵn rồi không?” Gậy trúc hỏi.
Lưu Triệu nói, “Tôi đã báo với đồn cảnh sát địa phương chú ý động tĩnh ở nơi đó rồi. Bọn họ sẽ nghĩ cách dò la.”
Danh sách chương