Kim giây trong lúc đợi chờ giống như tiếng vọng, không ngừng vang lên trong đầu Thường Trấn Viễn.

Hành lang bệnh viện hẹp dài trông thật trống trải trong sự tĩnh lặng.

Đầu to là người đầu tiên không chịu được sự giày vò này, hỏi giống như tìm kiếm sự khẳng định, “Hòa thượng sẽ không sao đâu nhỉ?”

Thường Trấn Viễn kẹp điếu thuốc trên tay, đầu thuốc run run, chút tàn thuốc rơi xuống, “Ừ.” Hắn trả lời rất nhẹ, tiếng nói giống như nghẹn ra từ cổ họng.

Đầu to nói, “Tên Triệu Thác Đường thật không phải người.” Mặc dù không nhìn kỹ vết thương, nhưng máu thấm trên áo tắm, đùi, bắp vế, bãi cỏ đủ để dọa người rồi.

Nếu là Trang Tranh, nhất định sẽ xì mũi coi thường lời của Đầu to. Không phải người? Vì là người, vì sợ chết, vì muốn tồn tại, nên mới làm như vậy. Nếu làm cảnh sát thì phải lường được nguy hiểm, lường được mình có ngày sẽ gục xuống trong tiếng súng hoặc ánh dao, giống như bọn hắn ngày đầu tiên ra đời lăn lộn đã liệu trước rằng có ngày sẽ ngã xuống. Mọi người đều là người lớn, đã chọn lựa thì không có gì để mà oán trời trách đất nữa cả.

Nhưng giờ phút này Thường Trấn Viễn chẳng nhớ nổi mớ lý luận này. Trong lòng hắn thế mà lại quẩn quanh ý nghĩ giống Đầu to.

Triệu Thác Đường, mày không phải người.

Thường Trấn Viễn hút một hơi thuốc dài.

Thứ mùi đặc trưng của thuốc lá khiến hắn lưu luyến, giống như đứa trẻ chịu tủi thân tìm thấy sự an ủi trong lòng người mẹ. Hắn say đắm thứ cảm giác này, bởi chỉ có nó mới khiến hắn tiếp tục giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài vào lúc này.

“Có cần bảo sếp Lưu báo về nhà Hòa htượng không?” Đầu to cân nhắc một lúc lâu mới nói câu này ra.

“Cậu ta không phải dân bản địa, dù người nhà xuất phát lúc này,” Thường Trấn Viễn hơi ngừng lại, rồi mới nói tiếp, “Cũng không kịp nhìn kết quả phẫu thuật.”

Đầu to biết lời hắn thật sự định nói là nhìn mặt lần cuối, nhưng lúc này chẳng ai muốn dự đoán tàn nhẫn như vậy, dù chỉ là đầu môi chót lưỡi.

“Ừ.”

Di động vang lên réo rắt.

Đầu to nghe tiếng chuông mà tim đập thình thịch. Anh ta vừa nhắc nhở mình về đổi tiếng chuông vừa nghe điện thoại.

Lưu Triệu chớm mở miệng là hỏi tình hình của Lăng Bác Kim, nghe bảo cậu vẫn đang phẫu thuật, im lặng một lát mới nói, “Cậu với A Tiêu tiếp tục trông nom. Có chuyện gì thì cứ gọi điện liên lạc với tôi.”

Đầu to nói, “Băng gia với Triệu Thác Đường sao rồi?”

Lưu Triệu nói, “Băng gia bắt được rồi, Triệu Thác Đường vẫn đang lẩn trốn. Có điều lần này gã không chạy được đâu, cậu yên tâm!”

Đầu to nghĩ tới Lăng Bác Kim chưa rõ sống chết, thiếu điều cắn nát hàm răng, nói hung dữ, “Lần này mà không lôi được gã ra vành móng ngựa thì đúng là ông trời không có mắt!”

Lưu Triệu chợt nói, “A Tiêu không sao chứ?”

“Tinh thần không tốt lắm, dù sao Hòa thượng cũng là…” Đầu to nhìn một đống đầu lọc dưới chân Thường Trấn Viễn, thở dài một hơi.

Lưu Triệu nói, “Cậu để ý cậu ta nhé.”

“Em biết mà.”

Đúng lúc có y tá đi tới, thấy Thường Trấn Viễn hút thuốc, biến sắc, “Ở đây không được hút thuốc!”

Đầu to tiến lên ngăn lại, “Cậu ta tâm trạng không tốt, cô xem có châm chước được không.”

Y tá trợn mắt nói, “Có ai hứng khởi tới bệnh viện vậy? Người tới bệnh viện có mấy người tâm trạng tốt? Nếu đều giống như anh ta thì chẳng phải bệnh viên thành tiệm thuốc lá rồi sao? Bác sĩ xem bệnh cho người bệnh thế nào, người bệnh dưỡng bệnh thế nào?”

Đầu to nghe một tràng câu hỏi của cô ta mà á khẩu không trả lời được, lúc sau mới bảo, “Không phá lệ được sao?”

Y tá nói, “Phá lệ? Bằng vào đâu mà phải phá lệ? Dạo gần đây chính vì có quá nhiều người muốn đứng trên quy tắc và chế độ như anh, nên mới có đi cửa sau, mới có bất công. Nếu cái gì cũng phá lệ được thì còn cần chế độ mà làm gì, cần luật pháp mà làm gì, cần nhân viên chấp pháp mà làm gì? Đầu to hoàn toàn không ngóc đầu lên được.

Thường Trấn Viễn hút xong một hơi cuối cùng, vứt đầu lọc xuống sàn, chậm rãi di tắt, nói dửng dưng, “Tôi không hút nữa.”

“Đây là vấn đề không hút là xong sao?” Y tá nói, “Hành lang sặc sụa mùi khói, còn không mở cửa sổ ra nhanh đi! Với cả đầu lọc trên sàn đều phải quét sạch! Trông hai anh mặt mày tử tế mà không có được đạo đức xã hội tối thiểu sao?”

Thường Trấn Viễn nghiêng đầu nhìn cô ta, lòng trắng mắt mang theo chút tơ máu, nhìn qua có chút vẻ đẹp chán chường của thư sinh u buồn.

Y tá mang chổi và ki hốt rác ra quăng cho hắn, rồi đi mở cửa sổ, miệng vẫn rầm rì, “Đừng tưởng hút tí thuốc là đẹp trai, đẹp trai thật sự là phải đẹp từ trong tản ra ngoài.”

“…”

Nghe một trận dạy bảo của y tá, Thường Trấn Viễn và Đầu to thành ra không căng thẳng như lúc trước nữa. Lời lẽ sắc bén của cô y tá nọ giống một cây kim, chọc thủng sự lo lắng quấn bện không buông ra được trong lòng bọn họ, lại giống như người phát ngôn của bọn họ, giúp bọn họ nói ra phiền muộn ứ đọng ở ngực.

Thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua cánh cửa sổ mở toang, mang theo hơi ấm đặc biệt của ban đêm, khiến tâm tình dần buông lỏng.

Đồng thời, đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ đi ra trước tiên, tháo khẩu trang xuống nói, “Phẫu thuật thành công.”

Đầu to thở phào một hơi, hai tay túm chặt lấy cánh tay của bác sĩ, nói cảm ơn không ngớt.

Bác sĩ nói, “Kiến thức cấp cứu không tệ, tôi thấy vị trí lỗ bẹn nông[1] sắp xanh ngắt lại rồi.”

Thường Trấn Viễn nói, “Có thể thăm cậu ta chứ?”

Bác sĩ nói, “Thăm thì không thành vấn đề, có điều người vẫn chưa tỉnh, còn phải tiếp tục quan sát. Các anh ai đi với tôi xử lý thủ tục nằm viện đây?”

“Tôi đi.” Đầu to vỗ lên cánh tay của Thường Trấn Viễn, “Cậu chăm sóc Hòa thượng nhé.”

Thân thể Thường Trấn Viễn hơi bơ phờ, nhìn y tá đẩy Lăng Bác Kim ra, xây xẩm đi theo.

Hình như y tá nói gì bên tai hắn, hắn chẳng nghe lọt chữ nào. Lăng Bác Kim nhợt nhạt nằm ở đó, nếu không có hơi thở yếu ớt thì chẳng khác gì thi thể cả.

Thường Trấn Viễn nhìn cậu, tâm tình phức tạp.

Nếu mới rồi nghe phải tin dữ, nhất định hắn sẽ cảm thấy rất tiếc nuối đúng không? Song rõ ràng không nghe phải tin dữ, lòng hắn lại vẫn cảm thấy chút nuối tiếc nhàn nhạt. Trong đầu hắn chợt hiện lên một ý nghĩ, nếu Lăng Bác Kim cứ thế mà chết, có lẽ hắn sẽ thấy buồn, nhưng đó chỉ là tạm thời, thời gian sẽ dần xóa nhòa nỗi buồn này, giống như hắn ban đầu cho rằng phẫn nộ và thù hận của hắn sẽ không bạc màu vì bất cứ chuyện gì, giờ lại bắt đầu nghiêm túc suy xét cuộc sống thuộc về Thường Trấn Viễn.

Nhưng Lăng Bác Kim sống sót. Điều này khiến Thường Trấn Viễn hoàn toàn hiểu rõ tâm tình của mình. Quả đúng là hắn không mong cậu chết, nhưng đồng thời, một súng của Từ Tắc Thừa sẽ vĩnh viễn là cái gai trong lòng hắn.

Thường Trấn Viễn vô thức lấy thuốc ra.

“Ở đây không được hút thuốc.” Y tá nói.

Thường Trấn Viễn kẹp thuốc trên tay, nói chậm rãi, “Tôi không châm lửa.”

“Hút thuốc có hại cho sức khỏe, anh nên ngừng thôi.” Y tá nói.

Thường Trấn Viễn nói, “Ngừng được sao?”

Y tá nói, “Chỉ cần anh muốn là được thôi.”

Thường Trấn Viễn cúi đầu nhìn thuốc lá, sau đó bỏ thuốc lại trong bao, gật đầu, “Có lẽ cô nói phải.”

Không nhổ được cái gai này, có lẽ nên nhổ người này.

Băng gia sa lưới, Triệu Thác Đường đang lẩn trốn.

Một đêm này, cục cảnh sát không ngủ.

Thường Trấn Viễn cuối cùng bị Lưu Triệu gọi về trong đêm, để Đầu to lại gác đêm.

Văn phòng chỉ có mình Lưu Triệu, Gậy trúc, Cá nhỏ vẫn chưa về. Sau khi Thường Trấn Viễn đi vào, Lưu Triệu vẫn đang nói điện thoại, trong gạt tàn đầy ngập đầu lọc, văn phòng bảng lảng sương khói, quả thật là có hiệu quả hun gián.

Lưu Triệu gật đầu ra hiệu với Thường Trấn Viễn, tiếp tục nói, “Để ý kỹ hướng đi của Thành Vân Mạt, quan sát chặt chẽ! Nhất thiết phải tóm được Triệu Thác Đường trước khi trời sáng! Tránh cho đêm dài lắm mộng!” Gác điện thoại xuống, ông ta ném cho Thường Trấn Viễn một điếu thuốc, “Tối nay công của cậu không nhỏ đâu, cậu mà không kịp thời báo phương vị thì cái mạng của Hòa thượng xong rồi đấy.”

Thường Trấn Viễn nhận thuốc châm lửa, “Trùng hợp thôi.”

“Cậu nói qua điện thoại là bắn Triệu Thác Đường một phát à?”

“Dạ.”

“Bắn vào đâu?”

Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải em bảo là trời tối không thấy rõ sao?”

Lưu Triệu nói, “Nhân viên khám nghiệm hiện trường bảo có rất nhiều vết máu.”

Thường Trấn Viễn nói, “Hòa thượng chảy rất nhiều máu.”

“Sẽ không có di chứng chứ?” Lưu Triệu hỏi.

Thường Trấn Viễn nói, “Bác sĩ bảo tạm thời chưa thấy vấn đề gì.”

Lưu Triệu nói, “Lần này cậu ta biểu hiện không tệ, tôi sẽ xin bên trên khen tặng.”

Thường Trấn Viễn nói, “Băng gia thì sao?”

Lưu Triệu nói, “Phiên dịch viên vẫn chưa tới, đang thẩm vấn người của lão. Nhân chứng vật chứng đều lấy được, còn bắn súng nữa, không chạy được đâu.”

Thường Trấn Viễn nói, “Vẫn chưa tìm được Triệu Thác Đường sao?”

“Tối như hũ nút vậy, chạy rồi. Song chạy không xa đâu, phụ cận đều bố trí trạm kiểm soát, bắt được là chuyện chẳng chóng thì trầy thôi.” Chuông điện thoại chợt vang lên, Lưu Triệu nghe máy, sắc mặt ngưng trọng, “Được, tôi biết rồi, tôi tới liền!”

Thường Trấn Viễn nói, “Chuyện gì vậy?”

Lưu Triệu với lấy chìa khóa đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Một căn biệt thự ở khu biệt thự Tinh Hà cháy, điều tra chủ sở hữu biệt thự, phát hiện là Triệu Thác Đường!”

[1] Lỗ bẹn nông: Vị trí khoanh đỏ

image027
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện