Rốt cuộc đã mệt mỏi một ngày, Thường Trấn Viễn nhắm mắt ở trong nhà vệ sinh xối nước lạnh, run cầm cập lên giường, nhắm mắt tưởng tượng bản thân vẫn đang ở nhà cũ, phía dưới vẫn là cái giường gọn gàng sạch sẽ mềm mại thoải mái rộng rãi kia.

Cứ nghĩ rồi nghĩ, thế nhưng cũng ngủ được thật.

Đợi ngày hôm sau thức dậy mở mắt ra thấy gian phòng nhếch nhác, hắn cư nhiên không bài xích như sáng hôm qua. Chỉ có bức tường ố vàng là khiến hắn không nén được mà nghĩ tới lũ gián lũ chuột, trên người ngứa ngáy khó nhịn.

Có lẽ đợi bản án kết thúc, hắn sẽ tìm một khu nhà thương mại ngon nghẻ chút. Hắn nhớ giá nhà hồi linh tư chưa điên cuồng lắm, là cơ hội thật tốt để đầu cơ. Trang Tranh đã chết, kẻ sống sót là Thường Trấn Viễn. Hắn không thể không tính toán về lâu về dài cho mình, hắn chẳng hy vọng gì vào bằng cấp của chính Thường Trấn Viễn, thứ hắn biết thì lại không có bằng cấp, nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có cái bát cơm sắt cảnh sát hình sự này là hơi có tương lai. Song không biết Thường Trấn Viễn và Lịch Sâm có quan hệ thế nào, nếu bấu víu vào được thì tốt, chưa chừng có thể quay về nghề cũ, phô bày tài năng.

Hắn vừa mặc quần áo vừa tính toán, rất nhanh đã có suy nghĩ đại khái.

Di động vang lên, là Đầu to, vẫn sảng khoái như cũ, dường như đêm qua chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Thường Trấn Viễn mừng rỡ thuận tay đẩy thuyền, nói cho anh ta biết mình hôm nay phải tới bến xe, không đi nhờ xe anh ta, bảo anh ta mai hẵng đến.

Gần treo máy, Đầu to chợt nói một câu, “Nếu nhà cậu có chuyện gì thì đừng giấu, anh em với nhau, không có gì là không thể nói đó.”

Thường Trấn Viễn ngẩn ra. Đầu to nói vậy giống như là biết chuyện gì đó. Nhưng xem biểu hiện của Đầu to tối qua không hề giống như là biết cái gì, như vậy anh ta đã biết sau khi hắn đi. Nhưng lúc đó không có khả năng đã xảy ra quá nhiều chuyện, có khả năng nhất là anh ta gọi điện thoại, sau đó đạt được chút tin tức.

Thường Trấn Viễn nghĩ đến Lưu Triệu.

Đội trưởng cảnh sát hình sự này không phải là người đơn giản, chuyện ông ta biết có thể nhiều hơn mình tưởng. Muốn moi tin từ miệng ông ta không hề là một chuyện đơn giản, nhưng từ phía Đầu to thì dễ làm hơn hẳn.

Hắn tăng thêm một gạch đầu dòng trong bản kế hoạch mới vạch ra: Ăn khuya tâm sự với Đầu to.

Xem giờ giấc, gần tới tám giờ. Hắn ra ngoài, chạy bộ trên phố.

Không dùng được phòng gym thì chỉ đành dùng phương pháp rèn luyện nguyên thủy. Chạy từ đây tới bến xe áng chừng một giờ, đúng là cơ hội tốt để rèn luyện. Nhưng hiển nhiên là hắn đã đánh giá cao thể lực của Thường Trấn Viễn.

Rõ ràng là một cơ thể hai mươi tám tuổi mà lại yếu hơn cả người trung niên tầm bốn mươi như hắn, mới chạy có mười phút, hắn đã thấy thở không ra hơi, đến đầu óc cũng quay cuồng thiếu dưỡng khí.

Hắn vịn cột đèn chống đầu gối không ngừng hít thở sâu.

Có điều, không chỉ rèn thể lực, ý chí cũng rất quan trọng.

Hắn chạy một đoạn nghỉ một đoạn, chạy một đoạn nghỉ một đoạn, cuối cùng cũng gắng tới được bến xe. Lúc này khoảng chín rưỡi rồi. Hắn qua cổng mới nhớ ra là quên mua hoa hồng, lại chạy ra ngoài tìm tiệm hoa. Đến lúc mua hoa hồng xong vào bến xe lần nữa thì khoảng chín giờ năm mươi.

Thường Trấn Viễn cầm hoa, mắt dáo dác nhìn những nhóm hai người trẻ tuổi.

Cái tên Vương Thụy thì tám chín phần mười là nam, Lăng Bác Kim thì hơi khó nói. Hắn đành phải nhìn cả những đôi nam nữ nữa.

Bộp.

Bả vai bị vỗ một cái. Thường Trấn Viễn nhanh chóng quay đầu lại, lập tức trông thấy một khuôn mặt hắn những tưởng cả đời này sẽ không nhìn thấy nữa đang toe toét miệng cười với hắn. Trước khi lí trí kịp phát huy tác dụng, cảm trí đã thúc đẩy hắn tung một cú đấm phẫn nộ.

Tuy rằng thể chất của Thường Trấn Viễn yếu nhưng cũng là một thằng đàn ông, một cú đấm dồn hết sức tức thì cho đối phương đo ván, cơ thể còn thuận thế văng ra một đoạn ngắn.

“Sao anh lại đánh người hả?!”

Đợi Thường Trấn Viễn lấy lại tinh thần, cánh tay đã bị một thanh niên bẻ quặt. Thanh niên kia thở phì phì lặp lại, “Sao anh lại đánh người hả?!”

“Vương Thụy, bình tĩnh đã.” Thanh niên bị đánh ngã xuống đất ngồi dậy, giơ tay lau khóe miệng, nhìn liếc qua Thường Trấn Viễn mặt lạnh như sương rồi thản nhiên đứng lên nói, “Tiên sinh, anh nhận nhầm người à?”

Thường Trấn Viễn nhìn chòng chọc vào cậu, môi mím chặt, trong lòng nghĩ oán hận: Dù mày hóa thành tro thì tao vẫn nhận ra được!

Người được gọi là Vương Thụy nói, “Chuyện này báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới xử lý.”

Bảo vệ bến xe đã chú ý tới bên này, định đi qua.

Thương Trấn Viễn quay đầu lại nhìn Vương Thụy, “Cậu là Vương Thụy hả?”

Vương Thụy nói, “Thì sao?”

Thường Trấn Viễn lại nhìn thanh niên bị đánh, “Cậu là Lăng Bác Kim?”

Vương Thụy nói ngạc nhiên, “Sao anh biết?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi là Thường Trấn Viễn, là cảnh sát hình sự, tới đón các cậu.”

Vương Thụy giật mình nhìn hắn rồi nhìn Lăng Bác Kim.

Lăng Bác Kim muốn cười, nhưng vì động tới khóe miệng mà biến thành khuôn mặt mướp đắng, “Vậy thì không nhận nhầm người rồi.”

Thường Trấn Viễn dùng sức thoát khỏi khống chế của Vương Thụy, lạnh lùng nhìn Lăng Bác Kim, “Tôi thử phản xạ của cậu thôi.”

Lăng Bác Kim lại cười, bằng bên miệng không bị thương, “Ồ.”

Nụ cười của cậu khiến Thường Trấn Viễn thấy rất gai mắt. Lúc khuôn mặt này còn thuộc về một người đàn ông tên là Từ Tắc Thừa, kẻ đó chưa bao giờ cười như vậy, khi đó, hắn vì chọc cười kẻ đó, sẽ cố ý khiến đám anh em khác bị bẽ mặt, tuy nhiên trong mười lần cũng chỉ thành công được một hai lần. Nhưng hiện tại, cậu lại giống như một thanh niên trời sinh thích cười. Thứ tương phản này, là để chứng minh tên con trai này đã ngụy trang xuất sắc cỡ nào trước mặt hắn, lừa hắn thành công cỡ nào sao?!

Sự căm hận chưa kịp nhận ra đã bị đả kích thê thảm trong lòng Thường Trấn Viễn nháy mắt cái nổ tung, khiến hắn không nhịn được mà run rẩy cả người.

Lăng Bác Kim vỗ vai Vương Thụy nói, “Tôi biểu hiện không được, may mà ông cũng không tệ lắm.”

Vương Thụy lầm bầm, “Dù kiểm tra thì ra tay cũng hiểm quá.”

Lăng Bác Kim thấy sắc mặt Thường Trấn Viễn khó coi, sợ Vương Thụy đắc tội hắn, vội che vết thương ở khóe miệng can, “Chúng ta làm nghề nguy hiểm cao, nên cảnh giác nhiều hơn mà. Anh Thường chỉ bảo đúng ạ.” Rõ ràng là đang lấy lòng, nhưng cậu làm lại thấy rất hợp lẽ, không hề mang vẻ gắng gượng và bợ đỡ, đôi mắt sáng long lanh, lộ ra vẻ chân thành vô biên.

Nhưng Thường Trấn Viễn nhìn vào mắt lại chỉ thấy càng thêm bị châm chọc. Hắn bóp nát hoa hồng, chẳng để ý gai hoa đâm vào lòng bàn tay, nói lạnh như băng, “Đi thôi.”

Lăng Bác Kim và Vương Thụy đành phải đi theo hắn.

Trước khi đến, Thường Trấn Viễn định đón người xong thì bắt taxi về cục cảnh sát, nhưng hiện tại đổi ý, đi về phía trạm xe buýt.

Tuy hành lý của Vương Thụy và Lăng Bác Kim không nhiều, nhưng xách trên phố cũng bất tiện. Song Thường Trấn Viễn không hề có ý nhường nhịn, đi rất nhanh.

May mà bên cạnh bến xe là trạm xe buýt.

Mặc dù Thường Trấn Viễn không đi xe công cộng, nhưng vẫn biết đường, dò tuyến đường xong liền lên xe. Lúc trả tiền, hắn vô thức ném vào mười đồng. Vương Thụy và Lăng Bác Kim không biết hắn lỡ tay, tưởng hắn tranh trả tiền cho bọn cậu, trong lòng ít nhiều có chút cảm động. Thứ cảm động này giống như hội chứng Stockholm, bởi vì đãi ngộ lúc ban đầu thê thảm quá nên được ban phát chút ân huệ nhỏ liền sướng rơn.

Ba người người nào mang tâm trạng của người nấy trở về cục cảnh sát.

Thường Trấn Viễn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong cười phá ra. Hắn dừng chân lại, trong lòng chợt có ý nghĩ: Lẽ nào vụ án có tiến triển mới sao? Cá nhỏ là người đầu tiên thấy hắn về, chỉ vào hắn cười nói, “Anh thật sự là mang hoa hồng đỏ đi à?”

Thường Trấn Viễn nghệch ra.

Đầu to cười đến độ mặt đỏ bừng đi qua nói, “Há há, đó là cục trưởng chơi đểu sếp đó! Vốn ổng bảo sếp đi đón mấy đứa nó, ai ngờ lại rơi vào cậu.”

Thường Trấn Viễn: “…” Hắn đã bảo dùng hoa hồng đỏ đón hai người mới nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái mà.

Lăng Bác Kim và Vương Thụy lên sân khấu trong tiếng cười.

Tiếng cười lập tức im bặt.

Lưu Triệu nhìn Lăng Bác Kim, nhíu mày nói, “Khóe miệng cậu sao vậy?”

Vương Thụy há miệng định nói, bị Lăng Bác Kim kéo một cái. Lăng Bác Kim gãi đầu, cười ngây ngô nói, “Lúc đến, bị bập trong nhà vệ sinh ở cây xăng.”

Thường Trấn Viễn tỉnh queo nhìn cậu một cái.

Đám Đầu to Cá nhỏ đều là những tay lõi đời xử lý án quen rồi, là bập là đụng hay bị đánh mà còn nhìn không ra sao? Song Lưu Triệu không nói thì bọn họ cũng không lên tiếng nữa.

Lưu Triệu nói dửng dưng, “Ờ. Vậy thì cẩn thận chút, cậu là cảnh sát hình sự, tự mình bị va đập thì làm sao ra ngoài bắt tội phạm được.”

Lăng Bác Kim lập tức kiểm điểm.

Lưu Triệu nói, “Hiện trong tay chúng ta có một bản án lớn, không có thời gian để cho các cậu làm quen môi trường. Tôi thấy thế này, hai các cậu một cậu đi theo Đầu to, một cậu đi theo A Tiêu, vừa phá án vừa học hỏi.”

Đầu to liếc Thường Trấn Viễn, kéo Lăng Bác Kim qua nói, “Cu con hố xí đi theo anh nhé.”

Lưu Triệu cũng liếc Thường Trấn Viễn, nói, “Cậu thích thằng bé à?”

Đầu to toét miệng cười nói, “Khóe miệng có một vết bầm nhỏ, nom rất vừa mắt.”

Lưu Triệu nói, “Thế thì tôi không theo ý cậu, cậu tên là…”

Lăng Bác Kim nói, “Lăng Bác Kim ạ.”

“Ờ, Lăng Bác Kim, cậu đi theo A Tiêu đi. Chính là Thường Trấn Viễn đi đón cậu đó. Cậu gì ấy nhỉ, Vương Thụy, cậu đi theo Đầu to.” Lưu Triệu quyết định.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện