Edit: Ốc

Buổi tối, sau khi trở lại ký túc xá, Nam Phong gọi điện thoại cho mẹ anh, tâm tự tình hình gần đây của mỗi người. Bọn họ, giống như những người bạn cũ có chút xa lạ, hoặc là thầy giáo và học sinh... Dù sao cũng không giống mẹ và con trai.

Mẹ anh là tiểu thư khuê các, cao quý ưu nhã, tính tình lại nhạt nhẽo. Lúc trước nguyên nhân bà kết hôn với Nam Tranh Minh rất nhiều, duy chỉ không có tình yêu. Về sau ly hôn với Nam Tranh Minh cũng rất tiêu sái, không hề lưu luyến.

Nam Phong không cách nào hình dung cuộc sống của mình lúc nhỏ, ‘Hạnh phúc’ hay là ‘không hạnh phúc’. Cuộc sống anh đầy đủ giàu có, thuận buồm xuôi gió, cuộc sống bình tĩnh không có chút gợn sóng.

Nhưng từ nhỏ đến giờ anh vẫn có chút không cam lòng với cuộc sống, có chút khát vọng không giải thích được. Sau khi lớn lên anh mới hiểu được, anh chỉ khát khao một chút hoặc hơn một chút tình cảm, cho dù là hận cũng tốt, như vậy mới không khiến một đứa bé nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của mình.

Sau khi mẹ anh ly hôn thì định cư ở Thụy Sĩ, hàng năm sẽ về nước một lần. Sự quan tâm của bà với Nam Phong cũng dùng tiền tài để biểu đại, hơn nữa khi bà ký giấy thỏa thuận ly hôn với Nam Tranh Minh thì cũng giúp Nam Phong tranh thủ về quyền thùa kế. Nam Phong vẫn nhớ rõ lúc mẹ ký giấy thỏa thuận ly hôn đã nói với anh: “Nếu ba con chết, con chính là đứa nhỏ giàu nhất Trung Quốc. Dù người phụ nữ họ Lữ sinh mười đứa cũng không đoạt được thứ thuộc về con.”

....

Ngày hôm sau Nam Phong về nhà một chuyến. Nam CA biết rõ anh về nhà thì rất vui vẻ, nắm Kim Mạo chạy tới cửa biệt thự chờ anh, khuyên thế nào cũng không về phòng, đợi hơn nửa tiếng mới đợi được Nam Phong.

Nam Phong cũng không để ý Nam Ca nịnh nọt mình, anh cảm thấy không cần, thậm chí... anh có chút phản cảm.

Lúc người một nhà ăn cơm, đôi mắt Nam CA trông mong nhìn qua Nam Phong, bộ dạng muốn nói lại thôi, ngay cả Nam Tranh Minh và dì Lữ, cũng giống như có chuyện muốn nói.

Nam Phong dừng lại: “Ba, ngài có chuyện gì phải không?”

Nam Tranh Minh cười cười, nhìn về phía Nam Ca, “Tiểu Ca, không phải là con có chuyện muốn nói với anh sao?”

Nam Ca làm nũng nháy mắt, “Anh, em đã đăng ký tham gia thi đấu tennis thanh thiếu niên thành phố T, trận đấu diễn ra vào tháng sau, anh có thể... đi cổ vũ em hay không?”

Nam Phong cũng không do dự, trực tiếp từ chối: “Anh không rảnh.”

Dì Lữ cũng cười nói: “Tiểu Phong, con cũng không thể mỗi ngày đều không rảnh, không bằng nghe một chút ngày thi cụ thể. Em gái con rất hi vọng con có thể đến gặp nó vào trận đấu đấy!”

Nam Tranh Minh coi thường không nể mặt: “Mày thì có chuyện gì? Bận tới nỗi ngay cả em ruột cũng không quản hả?”

Nam Phong hơi nhíu mày, lại muốn phản bác thì dì Lữ lại nói: “Aiz, Tiểu Phong, là thế này, ba con và dì biết rõ, để con đối mặt với tennis một lần nữa có chút khó xử, nhưng mà con bé Tiểu Ca, gần đây nhiều huấn luyện viên đều nói con bé rất có thiên phú, nói là nhà họ Nam chúng ta có thể có cao thủ! Dì nghĩ thế này, nếu như Tiểu Ca có thể đánh tennis, em gái kế thừa lý tưởng của anh, coi như là toại nguyện cho con, con đừng suy nghĩ nhiều.”

Nam Phong đành phải nói ra: “Nam Ca không chịu được khổ, không phải luyện.”

Nam Ca vội vàng nói: “Em có thể chịu được cực khổ! Không tin anh đi hỏi huấn luyện viên!”

Nam Tranh Minh cũng gật đầu: “Ý chí Tiểu Ca không tệ, điểm thấy theo cha, ha ha... nhà họ Nam chúng ta không biết là phong thủy có vấn đề gì, một đứa hai đứa đều làm vận động viên, chịu khổ vất vả không nói, đến lúc đó luyện tới nỗi đầu óc ngu si tứ chi phát triển, xem mấy đứa có hối hận không.”

Nam Ca: “Ba ba, con muốn đánh tennis!”

“Được được, con muốn thế nào thì là thế đó, được chưa?”

Nam Ca cười ngọt ngào: “Ừ!”

Nam Phong cũng sắp ngã.

Cuối cùng anh cũng không đáp ứng đi xem trận đấu của Nam Ca, nhưng sau khi trở lại phòng, anh xem kỹ ‘cuộc thi tennis thanh thiếu niên thành phố T’.

Trận đấu tennis phân thành tổ chuyên nghiệp và tổ nghiệp dư, từng tổ có ba độ tuổi, theo thứ tự là dưới mười sáu tuổi (U16), dưới mười bốn tuổi (U14), dưới mười hai tuổi (U12). Mỗi độ tuổi mỗi tổ có năm hạng mục thi đấu, đơn nam, đơn nữa, đôi nam, đôi nữ, đôi nam nữ.

Thời gian trận đấu diễn ra từ ngày 9 tháng 7 đến ngày 20 tháng 7, hôm nay là hết hạn đăng ký.

Nam Phong chống cằm trầm tư vài giây, di chuyển con chuột, kích chọn vào nút ‘Đăng ký’ ở góc trái màn hình.

Cuộc thi lên cấp 2 dần tới gần, Lục Sênh lại càng buông lỏng về mặt học tập, theo cách nói của Từ Tri Diêu chính là, “Đại thế đã mất’, cố gắng nữa cũng không có gì dùng, cho nên không thể nào dụng tâm.

Ngẫm lại cảm thấy cũng có đạo lý...

Lục Sênh có chút tò mò Từ Tri Diêu: “Ba mẹ cậu cũng không quản cậu sao?”

“Bọn họ không quản được mình.”

“Không quản được là có ý gì?” Rất khó tưởng tượng có gì không quản được một dứa nhỏ 13 tuổi.

Nhưng Từ Tri Diêu lại không giải thích.

Từ ngày phát giấy báo thi, Nam Phong cho Lục Sênh và Từ Tri Diêu nghỉ, nhưng mà hai đứa nhỏ vẫn tới trường thể thao Thụ Thanh. Nam Phong có chút kỳ quái: “Không phải nghỉ sao? Quên rồi hả?”

Lục Sênh xấu hổ vò đầu: “Huấn luyện viên Nam, em đã thành thói quên, một ngày không huấn luyện thì cả người đều ngứa.”

“Em thì sao?” Nam Phong nghi ngờ nhìn Từ Tri Diêu: “Em cũng muốn chủ động luyện thêm?” Thật sự, đánh chết anh cũng không tin Từ Tri Diêu biết làm chuyện này.

Quả nhiên, Từ Tri Diêu điên cuồng lắc đầu: “Không không không, huấn luyện viên Nam, ngài vạn lần đừng hiểu lầm, hôm nay em muốn ở đây xem hai người luyện, đây là tâm nguyện lớn nhất của em ở trường thể thao Thụ Thanh!”

Tâm nguyện này rõ là... đặc biệt chí lớn.

Lục Sênh hỏi Nam Phong: “Huấn luyện viên Nam, làm sao anh cũng tới?”

“Anh sao?” Nam Phong hơi nhướn mày: “Anh có chút nhàm chán.”

Quả nhiên Từ Tri Diêu ngồi bên sân, bất động, Nam Phong đưa Lục Sênh luyện tập ‘Hai tay phản đập’ và ‘Một tay phản đập’ không khác nhau lắm, khác nhau chỉ ở cái đầu tiên là hai tay đều cầm được vợt.

Đương nhiên, hiệu quả cũng khác. Một tay phản đập linh hoạt hơn, hai tay phản đập thì tính ổn định tốt, sức lực hơi lớn hơn so với đơn phản.Trong tennis đối khác, hai loại hình đều có ưu khuyết điểm riêng, bởi vì kỹ thuật hoàn toàn khác nhau, nói như vậy tuyển thủ tennis chuyên nghiệp chỉ có thể quen một trong hai loại, hoặc là đơn phản, hoặc là song phảm.

Trước mắt, Lục Sênh mới ở giai đoạn nhập môn, Nam Phong cũng không sốt ruột định hình cho cô, hai tay trái phái đơn độc, đơn phản, song phản đều luyện, nhìn xem thế nào thích hợp hơn.

Lúc nghỉ ngơi, Lục Sênh và Từ Tri Diêu cùng trao đổi giấy báo thi, hai người phát hiện, bọn họ thi cùng một trường...

“Nghiệt duyên, nghiệt duyên!” Từ Tri Diêu chậc chậc lắc đầu.

Nam Phong khẽ vỗ lên đầu cậu: “Tiểu tử thối, em biết cái gì là ‘nghiệt duyên’ sao?”

Lục Sênh ngồi bên cạnh Nam Phong, bưng lấy lọ nước khoáng uống —— sau khi yêu cầu cô uống nước suối, mỗi lần tới huấn luyện, huấn luyện viên Nam đều mang rất nhiều nước khoáng, số lượng định ra tùy lượng huấn luyện. Chú mập ở cửa hàng bán tạp hóa mỗi lần nhìn Nam Phong cũng giống như nhìn thấy cha ruột.

Lục Sênh vừa uống nước vừa hỏi Nam Phong: “Huấn luyện viên Nam, sau cuộc thi em có thể tới huấn luyện không?”

Nam Phong: “Mấy giờ các em thi xong, tôi đi đón các em, vừa lúc có chuyện muốn nói với hai đứa. Mặt khác, Từ Tri Diêu, đến lúc đó gọi phụ huynh của em tới.”

Thi xong môn cuối cùng là tiếng Anh, Lục Sênh đi từ phòng thi ra thì thấy Từ Tri Diêu đang đứng ở gốc cây đợi cô. Cũng không biết cậu đã đợi bao lâu, thoạt nhìn dường như có chút không kiên nhẫn, túi sách cầm trên tay cứ lay lay, dường như Lục Sênh có thể nghe thấy tiếng đồ dùng loảng xoảng.

Lục Sênh đi qua hỏi: “Cậu nộp bài thi sớm hả?”

“Ừ, đi thôi đi thôi.” Từ Tri Diêu nói xong, đẩy bờ vai cô.

Trong ý thức của Lục Sênh, nộp bài thi sớm cũng là đặc quyền của học sinh ưu tú, vì vậy cô có chút hâm mộ: “Cậu làm hết đề sao?”

Từ Tri Diêu vô cùng phóng khoáng lắc đầu: “Không!”

“...” Lục Sênh có chút không hiểu được: “Không thì sao lai phải nộp bài thi sớm?”

Từ Tri Diêu kỳ quái liếc nhìn cô một cái: “Không thì mới giao sớm, biết làm thì mình đã làm.”

Điểm nhìn thế giới của hai người khác nhau, vì vậy bỏ qua không nói chuyện này, bọn họ chen chúc trong đám người đi ra khỏi trường học, bên ngoài rất nhiều phụ huynh đang đợi, rậm rạp chằng chịt, những cái đầu chen chúc nhau, như những con kiến lớn.

Từ Tri Diêu mang theo Lục Sênh, tìm được một người đàn ông đang ăn kem que trong những phụ huynh.

Gần như là một Từ Tri Diêu lớn và mập.

Cho nên không cần Từ Tri Diêu giới thiệu, Lục Sênh cũng đoán được ông ấy là ai.

Sau khi làm quen, chú Từ mua kem que cho Từ Tri Diêu và Lục Sênh, ba người vừa ăn kem que vừa tìm Nam Phong. Trong tay Lục Sênh còn cầm một chiếc kem, đó là cho huấn luyện viên Nam.

Chú Từ nhìn thấy huấn luyện viên Nam thì quả thực như bần nông và trung nông nhìn thấy chủ tịch Mao, gọi một cái cảm động rơi nước mắt, không ngừng nói Nam Phong có cách dạy, thời gian này, Từ Tri Diêu về nhà giống như cà nhiễm sương, rốt cuộc không đứng dậy nổi.

Nam Phong cảm thấy, lời này nghe thế nào cũng không giống như lời khem.

“Cho nên nó không còn tinh thần gây họa.” Chú Từ nói ra trọng điểm.

Nam Phong dẫn bọn họ đến quán cà phê gần đó, hai người lớn uống cà phê, hai đứa nhỏ uống nước trái cây. Tiền một ly nước trái cây có thể mua 30 que kem, Lục Sênh đau lòng vô cùng.

Sau khi ngồi xuống, Nam Phong nói: “Hôm nay mời mọi người ra đây, là muốn hỏi một chút suy nghĩ của mọi người. Lục Sênh, Từ Tri Diêu, rốt cuộc các em muốn không luyện tennis tiếp hay là muốn làm vận động viên chuyên nghiệp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện