Edit: Peiria
Sau khi trở lại trường thể thao Thụ Thanh, Nam Phong để Từ Tri Diêu tự tập luyện, anh gọi một mình Lục Sênh đến bên cạnh, nói, "Lục Sênh, em tự tổng kết cuộc tranh tài hôm nay xem."
Lục Sênh có chút khẩn trương. Trận đấu hôm nay của cô thật sự không có gì đặc sắc, suy nghĩ tìm từ rất lâu, phát hiện chính mình quá ngốc, cô đành phải cúi đầu, "Em đánh không tốt lắm."
"Hửm? Không tốt chỗ nào?" Nam Phong vừa nói, ngón cái vừa bất giác chà xát ngón trỏ. Anh nghiện thuốc lá, lại không muốn làm cho Lục Sênh phải ngửi khói thuốc nên đành phải chịu đựng.
"Em... Em cảm thấy mình không phát huy được..." Cô nói ra đáp án lập lờ nước đôi.
"Lục Sênh, nhìn anh."
Lục Sênh bèn ngẩng đầu đối mặt với anh. Anh rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút không tập trung, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình thản lại chói mắt, giống như ngọn nến sáng rực trong đêm gió tuyết. Ánh mắt Lục Sênh chạm phải ánh mắt anh, bản năng có chút tránh né.
Anh lẳng lặng quan sát cô, hỏi, "Lúc tranh tài em đang nghĩ cái gì?"
"Em..." Trái tim Lục Sênh hẫng hai nhịp, tiếp xúc với ánh mắt lạnh nhạt mà thông thấu của anh, khoảnh khắc đó cô thậm chí đã có ý nghĩ "Không bằng nói thật đi". Cuối cùng cô vẫn cúi đầu, né tránh ánh mắt anh, đáp, "Em không nghĩ gì cả."
Đáp án này gần như ở trong dự liệu của Nam Phong. Vì anh biết, có hỏi cũng vô ích.
Nam Phong cũng không truy hỏi nữa, chỉ nói, "Lục Sênh, lời anh nói hôm nay là thật lòng. Mặc dù ở trên sân đấu bị phân tâm nhưng em vẫn làm không tệ, dưới tình huống đó còn có thể chủ động thay đổi chiến thuật, điều này không phải người nào cũng có thể làm được. Em rất tỉnh táo, cũng hết sức thông minh."
"A?" Lục Sênh trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt giống như gặp quỷ.
Nam Phong hơi kỳ quái, "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Cô gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, gò má đều đã ửng đỏ, "Lần đầu tiên có người khen em thông minh."
Lời này khiến cho Nam Phong sững sờ, "Trước giờ chưa từng có ai khen em thông minh?"
"Không có."
"Thầy giáo cũng không?"
Lục Sênh hơi sa sút lắc đầu, "Không có."
Nam Phong giống như nhớ ra cái gì, anh lắc đầu tự giễu, "Xem ra anh phải tự mình kiểm điểm một chút."
"Kiểm điểm cái gì?"
Anh nhìn cô, đột nhiên cười, đầu ngón tay trắng nõn khẽ dí vào trán cô, "Em thông minh như vậy, trước giờ anh vẫn chưa nói cho em."
Lục Sênh có cảm giác huấn luyện viên Nam nói như vậy chẳng qua chỉ là đang an ủi cô, dẫu vậy cô vẫn hết sức kích động, trong lòng ấm áp, cao hứng muốn ca hát.
Mỗi một đứa bé đều khát vọng được khen ngợi, cô cũng không ngoại lệ.
***
Hôm sau, Từ Tri Diêu thi đấu chung kết đơn nam nhóm tuổi U18. Đối thủ của Từ Tri Diêu là một nam sinh tên Thường Thắng Lợi, cũng là học trò của huấn luyện viên Lý, ý chí và kỹ thuật cũng không tệ, sức lực hơi thiếu, phong cách không khác Từ Tri Diêu nhiều lắm, chỉ có điều không bỉ ổi như Từ Tri Diêu.
Kết quả, Từ Tri Diêu dựa vào kỹ thuật khi thì trong sạch khi thì bỉ ổi, đánh cho Thường Thắng Lợi thành Thường Thất Bại.
Ngày tranh tài cuối cùng là chung kết hạng mục thi đấu tennis đôi nam nữ. Sau trận chung kết đánh đơn, Từ Tri Diêu và Lục Sênh đều là quán quân đơn nam đơn nữ, hai người bọn họ không thể nghi ngờ là tổ hợp mạnh nhất, giành lấy được thắng lợi không chút nào ngoài ý muốn. Nhưng khéo nhất chính là, trong đội thi đấu chung kết còn lại vẫn có Thường Thắng Lợi, cậu ta hợp tác với một học viên khác của trường Tinh Anh.
Đến đây, trận quyết đấu của nhóm tuổi U18, hoàn toàn là cuộc chiến giữa trường thể thao Thụ Thanh và Tinh Anh. Trường thể Thụ Thanh chỉ dựa vào vẻn vẹn hai học sinh, ôm hết toàn bộ ba tấm huy chương vàng, đánh cho Tinh Anh không ngóc đầu lên được, khiến Tinh Anh mất hết mặt mũi.
Sau khi cuộc tranh tài đôi nam nữ kết thúc, huấn luyện viên Nam mang theo học sinh nhà mình trở về, ngoài ý muốn gặp phải huấn luyện viên Lý ở bên ngoài sân vận động.
Huấn luyện viên Lý đã nhận ra Nam Phong.
Chính mình tân tân khổ khổ mang học sinh ra ngoài, vốn có mục đích giành quán quân tại Đại hội thể dục thể thao thành phố, nhưng giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, điều này làm cho huấn luyện viên Lý sao có thể cam tâm. Lúc này nhìn thấy Nam Phong, ông ta không nhịn được châm chọc: "Đây không phải là Nam Phong sao? Sắp không nhận ra nữa rồi, trước kia thi đấu ở giải Grand Slam(*) có bao nhiêu vinh quang, sao giờ lại chạy đến một trường thể thao sắp đóng cửa làm huấn luyện viên? Đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn."
(*) Giải Grand Slam dùng để chỉ 1 trong 4 giải đấu quan trọng nhất trong năm, cả đối với đại đa số khán giả cũng như về điểm xếp hạng và tiền thưởng cho các tay vợt, bao gồm: Australia Open (Úc mở rộng), Roland Garros (Pháp mở rộng), Wimbledon và US Open (Mỹ mở rộng).
Ông ta nói chuyện chuyên bóc vết sẹo của người khác, mọi người trường Thụ Thanh nghe thấy đều căm phẫn, Lục Sênh và Từ Tri Diêu đều vận chân khí dùng ánh mắt công kích ông ta, Đinh Tiểu Tiểu đã xắn lên tay áo muốn mắng người, không ngờ Nam Phong lại đột nhiên duỗi tay ngăn cô nàng.
Nam Phong nhìn huấn luyện viên Lý, lễ phép tính mỉm cười một cái, hỏi, "Ông chính là người có thể dạy vận động viên từ có tài thành bất tài trong truyền thuyết – huấn luyện viên Lý?"
"Cậu..." Huấn luyện viên Lý có phần tức giận, ông ta cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ của mình, hừ lạnh nói, "Ý của huấn luyện viên Nam là, cậu có thể dạy vận động viên từ bất tài thành có tài?"
"Không dám không dám, chỉ cần dạy có tài thành có tài hơn, thì không tính dạy hư học sinh."
Huấn luyện viên Lý nhìn Lục Sênh lại nhìn Từ Tri Diêu một chút, đột nhiên cười đến mỉa mai, "Huấn luyện viên Nam cho rằng, hai học sinh này của cậu có tài hay bất tài?"
Lục Sênh căng thẳng thoáng nhìn qua Nam Phong.
Nụ cười của anh vẫn điềm nhiên lại mang theo bí ẩn: "Ở chỗ này của tôi, mỗi một đứa nhỏ đều có tài."
Cuối cùng huấn luyện viên Lý phát hiện, ở phương diện khoác lác này, thiên phú của mình không bằng Nam Phong, ông ta bỏ lại một câu "Lười đôi co với cậu" rồi dẫn theo người đi.
Mọi người của Thụ Thanh cũng không vội vã trở về. Lần này đại hội thể thao thành phố lần này môn tennis có thể nói là thu được toàn thắng, mấy người quyết định ra nhà hàng tụ tập, ăn mừng một phen.
Về vấn đề đi ăn cái gì, Từ Tri Diêu hỏi theo thói quen, "Lục Sênh, cậu muốn ăn gì?"
Lục Sênh chép miệng suy nghĩ một chút, "Tôi muốn bánh nếp nhân xoài."
Đinh Tiểu Tiểu cười, "Ý tưởng của em rất hay! Nhưng chỗ nào có bán bánh nếp nhân xoài?"
Lục Sênh không trả lời, len lén liếc mắt nhìn Nam Phong. Nam Phong rũ mắt nhìn cô, mặt mày có chút vui vẻ, "Sớm muộn anh cũng bị em ăn hết."
Sau khi đến nơi, cuối cùng Đinh Tiểu Tiểu cũng hiểu câu "Sớm muộn cũng bị em ăn hết" kia có ý gì. Cô ôm mặt cười lớn, "Oa, khách sạn năm sao! Tôi muốn mở bụng ăn ăn ăn!!!"
Chủ nhiệm Đinh mặt than đứng cạnh cô, cảm thấy có chút khó chịu. Con gái ông dù sao cũng là từng là người mà tất cả đàn ông trong đội tuyển tỉnh tranh giành, có cần ngạc nhiên như vậy hay không, hình tượng nữ thần rụt rè đâu rồi...
Lục Sênh hơi áy náy, nắm lấy vạt áo của Nam Phong, nhỏ giọng nói, "Em chỉ nói muốn ăn bánh nếp nhân xoài, chứ không nói phải tới nơi này ăn nha..."
"Đến đã đến rồi, đi thôi."
Lục Sênh vừa đi vừa đau lòng cho túi tiền của Nam Phong.
Vừa ngồi xuống, Nam Phong đã có điện thoại. Anh bảo bọn họ trước gọi thức ăn trước, còn mình ra chỗ khác nghe điện thoại.
Khoảng cách không xa lắm, anh đứng bên cạnh một lọ hoa tường vi màu hồng phấn, khẽ nói, "Alo.. Ừm, tôi biết rồi... Không được làm tổn thương người đó, không được làm khó người đó... Bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể lựa chọn quay lại." Dừng một chút, anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua hoa tường vi, nhìn mọi người ở đối diện cười nói. Không biết Đinh Tiểu Tiểu đang nói với Lục Sênh cái gì mà chọc cho tiểu nha đầu vui vẻ, cười như hoa tường vi đung đưa theo gió, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Nam Phong thu hồi ánh mắt, khóe miệng hơi nhếch, trên mặt lóe lên một nụ cười trào phúng. Anh dùng giọng lạnh nhạt nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Đương nhiên, tôi cho rằng người đó sẽ không quay lại."
Sau khi trở lại trường thể thao Thụ Thanh, Nam Phong để Từ Tri Diêu tự tập luyện, anh gọi một mình Lục Sênh đến bên cạnh, nói, "Lục Sênh, em tự tổng kết cuộc tranh tài hôm nay xem."
Lục Sênh có chút khẩn trương. Trận đấu hôm nay của cô thật sự không có gì đặc sắc, suy nghĩ tìm từ rất lâu, phát hiện chính mình quá ngốc, cô đành phải cúi đầu, "Em đánh không tốt lắm."
"Hửm? Không tốt chỗ nào?" Nam Phong vừa nói, ngón cái vừa bất giác chà xát ngón trỏ. Anh nghiện thuốc lá, lại không muốn làm cho Lục Sênh phải ngửi khói thuốc nên đành phải chịu đựng.
"Em... Em cảm thấy mình không phát huy được..." Cô nói ra đáp án lập lờ nước đôi.
"Lục Sênh, nhìn anh."
Lục Sênh bèn ngẩng đầu đối mặt với anh. Anh rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút không tập trung, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình thản lại chói mắt, giống như ngọn nến sáng rực trong đêm gió tuyết. Ánh mắt Lục Sênh chạm phải ánh mắt anh, bản năng có chút tránh né.
Anh lẳng lặng quan sát cô, hỏi, "Lúc tranh tài em đang nghĩ cái gì?"
"Em..." Trái tim Lục Sênh hẫng hai nhịp, tiếp xúc với ánh mắt lạnh nhạt mà thông thấu của anh, khoảnh khắc đó cô thậm chí đã có ý nghĩ "Không bằng nói thật đi". Cuối cùng cô vẫn cúi đầu, né tránh ánh mắt anh, đáp, "Em không nghĩ gì cả."
Đáp án này gần như ở trong dự liệu của Nam Phong. Vì anh biết, có hỏi cũng vô ích.
Nam Phong cũng không truy hỏi nữa, chỉ nói, "Lục Sênh, lời anh nói hôm nay là thật lòng. Mặc dù ở trên sân đấu bị phân tâm nhưng em vẫn làm không tệ, dưới tình huống đó còn có thể chủ động thay đổi chiến thuật, điều này không phải người nào cũng có thể làm được. Em rất tỉnh táo, cũng hết sức thông minh."
"A?" Lục Sênh trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt giống như gặp quỷ.
Nam Phong hơi kỳ quái, "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Cô gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, gò má đều đã ửng đỏ, "Lần đầu tiên có người khen em thông minh."
Lời này khiến cho Nam Phong sững sờ, "Trước giờ chưa từng có ai khen em thông minh?"
"Không có."
"Thầy giáo cũng không?"
Lục Sênh hơi sa sút lắc đầu, "Không có."
Nam Phong giống như nhớ ra cái gì, anh lắc đầu tự giễu, "Xem ra anh phải tự mình kiểm điểm một chút."
"Kiểm điểm cái gì?"
Anh nhìn cô, đột nhiên cười, đầu ngón tay trắng nõn khẽ dí vào trán cô, "Em thông minh như vậy, trước giờ anh vẫn chưa nói cho em."
Lục Sênh có cảm giác huấn luyện viên Nam nói như vậy chẳng qua chỉ là đang an ủi cô, dẫu vậy cô vẫn hết sức kích động, trong lòng ấm áp, cao hứng muốn ca hát.
Mỗi một đứa bé đều khát vọng được khen ngợi, cô cũng không ngoại lệ.
***
Hôm sau, Từ Tri Diêu thi đấu chung kết đơn nam nhóm tuổi U18. Đối thủ của Từ Tri Diêu là một nam sinh tên Thường Thắng Lợi, cũng là học trò của huấn luyện viên Lý, ý chí và kỹ thuật cũng không tệ, sức lực hơi thiếu, phong cách không khác Từ Tri Diêu nhiều lắm, chỉ có điều không bỉ ổi như Từ Tri Diêu.
Kết quả, Từ Tri Diêu dựa vào kỹ thuật khi thì trong sạch khi thì bỉ ổi, đánh cho Thường Thắng Lợi thành Thường Thất Bại.
Ngày tranh tài cuối cùng là chung kết hạng mục thi đấu tennis đôi nam nữ. Sau trận chung kết đánh đơn, Từ Tri Diêu và Lục Sênh đều là quán quân đơn nam đơn nữ, hai người bọn họ không thể nghi ngờ là tổ hợp mạnh nhất, giành lấy được thắng lợi không chút nào ngoài ý muốn. Nhưng khéo nhất chính là, trong đội thi đấu chung kết còn lại vẫn có Thường Thắng Lợi, cậu ta hợp tác với một học viên khác của trường Tinh Anh.
Đến đây, trận quyết đấu của nhóm tuổi U18, hoàn toàn là cuộc chiến giữa trường thể thao Thụ Thanh và Tinh Anh. Trường thể Thụ Thanh chỉ dựa vào vẻn vẹn hai học sinh, ôm hết toàn bộ ba tấm huy chương vàng, đánh cho Tinh Anh không ngóc đầu lên được, khiến Tinh Anh mất hết mặt mũi.
Sau khi cuộc tranh tài đôi nam nữ kết thúc, huấn luyện viên Nam mang theo học sinh nhà mình trở về, ngoài ý muốn gặp phải huấn luyện viên Lý ở bên ngoài sân vận động.
Huấn luyện viên Lý đã nhận ra Nam Phong.
Chính mình tân tân khổ khổ mang học sinh ra ngoài, vốn có mục đích giành quán quân tại Đại hội thể dục thể thao thành phố, nhưng giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, điều này làm cho huấn luyện viên Lý sao có thể cam tâm. Lúc này nhìn thấy Nam Phong, ông ta không nhịn được châm chọc: "Đây không phải là Nam Phong sao? Sắp không nhận ra nữa rồi, trước kia thi đấu ở giải Grand Slam(*) có bao nhiêu vinh quang, sao giờ lại chạy đến một trường thể thao sắp đóng cửa làm huấn luyện viên? Đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn."
(*) Giải Grand Slam dùng để chỉ 1 trong 4 giải đấu quan trọng nhất trong năm, cả đối với đại đa số khán giả cũng như về điểm xếp hạng và tiền thưởng cho các tay vợt, bao gồm: Australia Open (Úc mở rộng), Roland Garros (Pháp mở rộng), Wimbledon và US Open (Mỹ mở rộng).
Ông ta nói chuyện chuyên bóc vết sẹo của người khác, mọi người trường Thụ Thanh nghe thấy đều căm phẫn, Lục Sênh và Từ Tri Diêu đều vận chân khí dùng ánh mắt công kích ông ta, Đinh Tiểu Tiểu đã xắn lên tay áo muốn mắng người, không ngờ Nam Phong lại đột nhiên duỗi tay ngăn cô nàng.
Nam Phong nhìn huấn luyện viên Lý, lễ phép tính mỉm cười một cái, hỏi, "Ông chính là người có thể dạy vận động viên từ có tài thành bất tài trong truyền thuyết – huấn luyện viên Lý?"
"Cậu..." Huấn luyện viên Lý có phần tức giận, ông ta cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ của mình, hừ lạnh nói, "Ý của huấn luyện viên Nam là, cậu có thể dạy vận động viên từ bất tài thành có tài?"
"Không dám không dám, chỉ cần dạy có tài thành có tài hơn, thì không tính dạy hư học sinh."
Huấn luyện viên Lý nhìn Lục Sênh lại nhìn Từ Tri Diêu một chút, đột nhiên cười đến mỉa mai, "Huấn luyện viên Nam cho rằng, hai học sinh này của cậu có tài hay bất tài?"
Lục Sênh căng thẳng thoáng nhìn qua Nam Phong.
Nụ cười của anh vẫn điềm nhiên lại mang theo bí ẩn: "Ở chỗ này của tôi, mỗi một đứa nhỏ đều có tài."
Cuối cùng huấn luyện viên Lý phát hiện, ở phương diện khoác lác này, thiên phú của mình không bằng Nam Phong, ông ta bỏ lại một câu "Lười đôi co với cậu" rồi dẫn theo người đi.
Mọi người của Thụ Thanh cũng không vội vã trở về. Lần này đại hội thể thao thành phố lần này môn tennis có thể nói là thu được toàn thắng, mấy người quyết định ra nhà hàng tụ tập, ăn mừng một phen.
Về vấn đề đi ăn cái gì, Từ Tri Diêu hỏi theo thói quen, "Lục Sênh, cậu muốn ăn gì?"
Lục Sênh chép miệng suy nghĩ một chút, "Tôi muốn bánh nếp nhân xoài."
Đinh Tiểu Tiểu cười, "Ý tưởng của em rất hay! Nhưng chỗ nào có bán bánh nếp nhân xoài?"
Lục Sênh không trả lời, len lén liếc mắt nhìn Nam Phong. Nam Phong rũ mắt nhìn cô, mặt mày có chút vui vẻ, "Sớm muộn anh cũng bị em ăn hết."
Sau khi đến nơi, cuối cùng Đinh Tiểu Tiểu cũng hiểu câu "Sớm muộn cũng bị em ăn hết" kia có ý gì. Cô ôm mặt cười lớn, "Oa, khách sạn năm sao! Tôi muốn mở bụng ăn ăn ăn!!!"
Chủ nhiệm Đinh mặt than đứng cạnh cô, cảm thấy có chút khó chịu. Con gái ông dù sao cũng là từng là người mà tất cả đàn ông trong đội tuyển tỉnh tranh giành, có cần ngạc nhiên như vậy hay không, hình tượng nữ thần rụt rè đâu rồi...
Lục Sênh hơi áy náy, nắm lấy vạt áo của Nam Phong, nhỏ giọng nói, "Em chỉ nói muốn ăn bánh nếp nhân xoài, chứ không nói phải tới nơi này ăn nha..."
"Đến đã đến rồi, đi thôi."
Lục Sênh vừa đi vừa đau lòng cho túi tiền của Nam Phong.
Vừa ngồi xuống, Nam Phong đã có điện thoại. Anh bảo bọn họ trước gọi thức ăn trước, còn mình ra chỗ khác nghe điện thoại.
Khoảng cách không xa lắm, anh đứng bên cạnh một lọ hoa tường vi màu hồng phấn, khẽ nói, "Alo.. Ừm, tôi biết rồi... Không được làm tổn thương người đó, không được làm khó người đó... Bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể lựa chọn quay lại." Dừng một chút, anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua hoa tường vi, nhìn mọi người ở đối diện cười nói. Không biết Đinh Tiểu Tiểu đang nói với Lục Sênh cái gì mà chọc cho tiểu nha đầu vui vẻ, cười như hoa tường vi đung đưa theo gió, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Nam Phong thu hồi ánh mắt, khóe miệng hơi nhếch, trên mặt lóe lên một nụ cười trào phúng. Anh dùng giọng lạnh nhạt nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Đương nhiên, tôi cho rằng người đó sẽ không quay lại."
Danh sách chương