Edit: Peiria

Ngày 28 tháng 11 là sinh nhật Lăng Tuấn Vũ.

Lăng thiếu gia luôn luôn kiêu ngạo tự tổ chức một bữa tiệc cho mình, mời không ít người tới, đều là một đám bạn xấu. Theo lý, Nam Phong không thích tham gia vào náo nhiệt kiểu này, duy nhất có Lăng Tuấn Vũ là ngoại lệ.

Ai bảo hai người là bạn chí cốt chứ.

Quà sinh nhật mà Nam Phong tặng Lăng Tuấn Vũ một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin. Anh tặng quà cho người khác, lúc nào cũng là đồng hồ, đồng hồ và đồng hồ. Lăng Tuấn Vũ nhìn thấy quà tặng của anh thì có chút ghét bỏ: "Tại sao lại là đồng hồ?"

"Ừm, vậy cậu muốn cái gì? Nếu không tôi mua cho cậu một cái bánh rán?"

Lăng Tuấn Vũ liếc mắt, "Cậu cút đi..."

Vì thế Nam Phong cút, đi đến phòng bao trong góc, ngồi một mình trên sofa uống rượu. Ở giữa phòng bao rộng lớn là sàn nhảy, dưới ánh đèn mờ ảo, mấy nam nữ trẻ tuổi đang khiêu vũ, cô gái xinh đẹp đưa lưng về phía trước người đàn ông, đung đưa cái mông, gần như dán sát vào người đàn ông, cô ta hất đầu, ánh mắt quyến rũ bay tứ tung.

Nam Phong cảm thấy dáng múa này không quá lịch sự, vì vậy dời mắt, nhìn ly rượu cocktail trước mặt ngẩn người. Áo sơ mi đen làm từ sợi tổng hợp tinh tế mà đơn giản, ở dưới ánh đèn càng giống như cát đen mềm mịn. Ánh sáng chớp chớp tắt tắt quét qua khuôn mặt anh, làm nổi bật đường nét góc cạnh gương mặt, hàng lông mày dài hẹp, ánh mắt trong trẻo, ôn hòa. Tuy anh ở trong ồn ào nhưng lại phảng phất như rời xa bức tranh huyên náo đó.

Rốt cuộc, Lăng Tuấn Vũ không nhìn nổi bộ dạng ‘không dính khói lửa nhân gian’ của Nam Phong, vì vậy lén lén lút lút đến gần.

"Hắc hắc!" Anh ta vỗ vai Nam Phong một cái.

Nam Phong không để ý đến anh ta, đưa tay sờ bao thuốc lá. Lăng Tuấn Vũ thấy thế lập tức ngăn cản, "Vứt đi, vứt đi, cho cậu nếm thử cái này." Vừa nói vừa móc ra một điếu xì gà từ trong lồng ngực, còn chủ động bật lửa cho Nam Phong.

Thịnh tình của anh ta không thể chối từ, Nam Phong đành phải cắn điếu xì gà, vừa hít một hơi, khói thuốc nồng nặc đến mức phổi cũng muốn nổ, hắn rút điếu xì gà ra, điên cuồng ho khan.

"Ha ha ha ha ha!" Lăng Tuấn Vũ cảm thấy rất khôi hài, "Chao ôi, thiếu gia của cô, cậu còn không bằng cả phụ nữ!"

Nam Phong cũng không nổi giận, đặt xì gà bên cạnh gạt tàn thuốc, bưng ly rượu lên uống một ngụm.

Lăng Tuấn Vũ chỉ vào điếu xì gà chưa tắt khói, nói, "Thằng nhóc cậu không phân biệt tốt xấu, một điếu xì gà này của tôi mua được cả một bao Hoàng Hạc Lâu của cậu đấy."

Nam Phong khẽ nhướng mày, "Thích hợp mới là tốt."

Nam Phong châm thuốc lá của mình, từ từ nhả ra khói. Đột nhiên, anh nghĩ tới một chuyện, bèn nói với Lăng Tuấn Vũ, "Xì gà của cậu, đưa tôi một hộp."

"Quái lạ, chẳng phải là cậu không hút sao?"

"Tôi có chỗ dùng."

"Đây, một hộp đủ chưa?"

"Đủ rồi."

Lăng Tuấn Vũ nhìn làn khói xanh lượn lờ xung quanh Nam Phong, hiếu kỳ hỏi, "Vì sao cậu chỉ hút Hoàng Hạc Lâu? Cho tới bây giờ cũng không đổi, hương vị thuốc lá này bình thường mà?"

"Lần đầu tiên mua thuốc, nhân viên cửa hàng đề cử loại này."

Đó là vào hơn một tháng sau khi tai nạn máy bay, thương thế của anh còn chưa tốt hẳn. Lần đầu tiên hút thuốc, tốt xấu không quan trọng, chỉ là giết thời gian mà thôi. Khoảng thời gian ấy anh không tốt lắm, dần dần nghiện thuốc lá.

Về sau cũng không thay đổi nữa.

Mọi người thường nhớ về quá khứ, bản chất vốn là một loại kỷ niệm, có thể tốt có thể xấu, hoặc là bình thường. Khoảng thời gian đó lưu lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời bạn, thế nên nhưng thứ có liên quan, đều bị bạn vô thức bỏ lại trong quá khứ, hoặc kéo dài đến hiện thực.

Lăng Tuấn Vũ nhìn Nam Phong hút Hoàng Hạc Lâu rất khoan khoái, anh ta không nhịn được mà ngứa ngáy, ném điếu xì gà đi, lấy một điếu Hoàng Hạc Lâu hút thử, vừa hút vừa khinh bỉ thưởng thức của Nam Phong. Lăng Tuấn Vũ chính là một kẻ không bình thường, thấy Nam Phong thích gì thì anh ta nhất định phải thử xem. Bốn năm trước, nghe Nam Phong nói thích gấu bông, nhiều lần hẹn hò anh ta đều dẫn theo em gái chơi gắp gấu bông, gắp được các loại gấu bông thì vào khách sạn thuê phòng, thời gian đó trong vòng điên cuồng truyền ra Lăng Tuấn Vũ là tên biến thái. Về phần biến thái như thế nào, các mỹ nữ lại không nói ra được, dù sao chính là cảm giác anh ta không bình thường.

Hiện tại, Lăng Tuấn Vũ và Nam Phong nhả ra khói, đột nhiên anh ta hỏi, "Tôi nói này, cậu với ba cậu, vẫn còn căng thẳng?"

Nam Phong cắn điếu thuốc "Ừm" một tiếng.

Lăng Tuấn Vũ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Mấy năm rồi?"

"Hơn bốn năm."

"Không đến mức đó chứ? Dẫu sao cũng là ba con, cậu nhận sai thì ông ấy có thể làm gì cậu? Ông ấy là ba ruột cậu."

Nam Phong bỗng híp mắt, cười như không cười liếc mắt nhìn Lăng Tuấn Vũ.

Bả vai của Lăng Tuấn Vũ khẽ run, anh ta chột dạ đảo mắt, "Cậu biết không, anh em phiền nhất là loại ánh mắt này của cậu, khiến người ta có cảm giác cái gì cậu cũng nhìn thấu."

Nam Phong dập tàn thuốc, nói, "Tôi biết là ai bảo cậu đến khuyên tôi, Tuấn Vũ, lời nói đó cậu nghe một chút là tốt rồi, không cần coi là thật."

"Có ý gì?"

"Nếu như tôi đoán không nhầm, là dì Lữ nói với bác gái, sau đó bác gái lại bảo cậu đến khuyên tôi."

"Bác gái" trong miệng Nam Phong là chỉ mẹ của Lăng Tuấn Vũ.

Lăng Tuấn Vũ có phần không hiểu, "Vậy thì sao?"

"Lấy hiểu biết của dì Lữ với tôi, bà ấy biết rõ cho dù cậu khuyên tôi, thì tôi cũng sẽ không cúi đầu trước ba mình, cho nên vô dụng. Nhưng, chỉ cần cậu có khyên tôi, dì Lữ quay đầu là có thể nói với ba, bà ấy đã cố gắng hết sức mà tôi không nghe, chết cũng không chịu cúi đầu."

"F*ck!" Lăng Tuấn Vũ cốc đầu mình một cái, "Như vậy chẳng phải giữa cậu và ba cậu lại trở nên căng thẳng?"

Nam Phong không nói gì.

Lăng Tuấn Vũ hơi hổ thẹn, "Chỉ trách tôi, tại sao không suy nghĩ cặn kẽ thêm chút! Nếu hôm nay tôi không nói lời này - -"

Nam Phong khoát tay, "Chuyện không liên quan đến cậu. Người phụ nữ kia quá nhàn rỗi, cả ngày luôn nghĩ biện pháp sinh sự từ mấy việc không đâu, phim cung đấu đã có nhiều rồi."

Lăng Tuấn Vũ lắc đầu, "Người nọ thật sự là... Haizzz, nhiều năm như vậy, cậu cũng thật không dễ dàng."

Nam Phong khẽ cười, "Kỳ thực cũng không có gì, bà ấy không thể hại tôi được. Thứ nhất bà ấy không có đầu óc, thứ hai không có can đảm, tôi lười quan tâm tới bà ấy."

Ngữ điệu của anh thong thả, đầu lông mày treo sự tự tin nhàn nhạt, còn có một loại phong thái ung dung nói không nên lời. Lăng Tuấn Vũ cẩn thận đánh giá anh trong chốc lát, đột nhiên nói, "Nam Phong, tôi có cảm giác cậu không giống trước kia."

"Hả?"

"Cậu trước kia, lúc vừa mới xảy ra chuyện..." Lăng Tuấn Vũ đưa tay chỉ vào ấn đường của mình, khoa tay múa chân, "Nơi này có oán khí, hệt như oan hồn, bây giờ thì khác, tôi cảm thấy người cậu có tiên khí."

Lăng Tuấn Vũ là học sinh cặn bã, lần này nói chuyện bỗng dùng hai ví dụ tu từ, quả thực tài hoa hơn người. Mặc dù... Nam Phong cũng không biết rốt cuộc "cả người có tiên khí" là như thế nào.

"Tóm lại hiện giờ cậu rất tốt." Lăng Tuấn Vũ đưa ra tổng kết đơn giản.

"Đúng, rất tốt."

Hai người đang nói thì một cái gái ăn mặc khêu gợi lắc eo đi tới, Lăng Tuấn Vũ híp mắt cười với cô ta nhưng cô ta lại chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Phong, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh, chu miệng, cười nói, "Anh đẹp trai, anh ngồi chỗ này cũng lâu rồi, có muốn tán gẫu một chút không?"

Nam Phong nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô ta, "Không."

Mặc dù anh từ chối nhưng cô gái vẫn bị ánh mắt anh mê mẩn, cô ta giơ một ly rượu, "Tôi uống với anh một ly nhé?"

"Xin lỗi, tôi không muốn uống."

"Vậy... Chúng ta nhảy một điệu đi?"

"Xin lỗi, tôi đi đứng không tốt."

"Ách..." Lần đầu tiên gặp được lý do từ chối khiêu vũ kiểu này, cô gái có phần cứng họng.

Cô gái khêu gợi đi rồi, Lăng Tuấn Vũ thở dài, nói, "Kỳ thực có một điểm cậu vẫn không thay đổi... Con mẹ nó cậu vẫn thu hút phụ nữ giống như trước đây."

Nam Phong không cho là đúng. Anh có cảm giác điện thoại di động đang rung, cúi đầu nhìn xem, là một tin nhắn.

Đinh Tiểu Tiểu: Nam Phong, hôm nay anh có đến không? Nam Phong định trả lời "Không", Đinh Tiểu Tiểu đã lập tức gửi đến một tin nhắn: Sênh Sênh rất nhớ anh!

Anh dừng lại một chút, trả lời: Có.

Ngồi thêm một lát chào hỏi mấy người quen, Nam Phong định rời đi, lúc này Lăng Tuấn Vũ còn chưa cắt bánh sinh nhật. Biết Nam Phong muốn đi, Lăng Tuấn Vũ vỗ bàn một cái, "Đại thiếu gia của tôi, cả ngày chỉ biết hành người. Được rồi, chờ tôi cắt bánh đã."

Nam Phong khoát tay, "Không cần cắt, cậu cắt tôi lại không ăn."

Lăng Tuấn Vũ bèn đặt dao xuống, "Ây da, kỳ thực tôi cũng không ăn, các cô gái thích ăn."

Lời này ngược lại đã nhắc nhở Nam Phong.

Lăng Tuấn Vũ là người yêu thích tennis, nói chính xác hơn thì anh ta là fan cuồng của ngôi sao tennis Kiều Vãn Vãn, vì vậy bánh ngọt lần này anh ta cũng thiết kế thành chủ đề tennis, xung quanh tầng thứ hai trang trí một vòng tròn điểm tâm, màu sắc và hình dáng giống trái bòng tennis như đúc. Nam Phong cảm thấy có ý tứ, chỉ chỉ cái bánh ngọt, "Tôi lấy tennis mang về."

Lăng Tuấn Vũ dùng ánh mắt sâu kín quan sát anh, "Cậu, lấy, cho, ai, ăn?"

Nam Phong không lên tiếng, một tay cầm đao, một tay cầm dĩa bánh ngọt, tự mình lấy tennis.

Lăng Tuấn Vũ truy hỏi, "Không phải là người chứ? Phụ nữ?!"

Bề mặt bánh ngọt là bơ, rất mềm, Nam Phong lo lắng phá hư hình dáng tennis, vì thế động tác rất nhẹ.

Lăng Tuấn Vũ: "Trời ạ, tôi vẫn không thể tin được là phụ nữ! Nam Phong, có phải cậu nuôi cún hay không?"

Nam Phong nghe anh ta nói vậy, khẽ nhếch khóe miệng, "Đúng là có một con cún."

Cún... Từ này khiến thân thể Lăng Tuấn Vũ chấn động, mồ hôi lạnh sắp chảy xuống rồi.

Bởi vì Lăng Tuấn Vũ quấy nhiễu, Nam Phong cắt hỏng một trái bóng tennis, cắt lần thứ hai mới thành công. Sau đó Lăng Tuấn Vũ nói: "Cậu cắt hai quả trứng của tôi... Nam Phong, cái tên lưu manh này!"

Nam Phong giữ lấy đĩa bánh ngọt, mí mắt không thèm nâng lên, "Tạm biệt."

Lăng Tuấn Vũ kiên trì đưa anh ra cửa lớn. Bên ngoài rất lạnh, Nam Phong áo măng tô cao cổ bằng nỉ, áo măng tô đặt may, cắt vừa khít cơ thể, làm nổi bật dáng người cao lớn của anh, quả thực còn ăn ảnh hơn người mẫu.

Ngoài cổng chính, Lăng Tuấn Vũ như Dương Bạch Lao dắt tay Hỉ Nhi(*), lưu luyến kéo tay áo Nam Phong không buông, "Người anh em, tôi có câu..."

(*) Hai nhân vật trong bộ phim “Bạch Mao Nữ ” nổi tiếng của Trung Quốc. Nội dung sơ lược: tá điền Dương Bạch Lao bởi không trả nổi món nợ cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà bị bức ép đến chết, con gái Hỉ Nhi của ông bị dùng để trừ nợ, bị ép đến nhà Hoàng Thế Nhân làm công, rồi bị Hoàng làm nhục. Về sau cô chạy trốn vào rừng sâu, lót dạ bằng trái cây cúng trong miếu để sống qua ngày, đầu tóc vì vậy trở nên bạc trắng, bị người dân mê tín trong làng tôn xưng là “Bạch Mao tiên cô” (nàng tiên tóc trắng). Về sau, cô đã được Đại Xuân vốn là người yêu ngày trước của mình, giờ đây đã tham gia bát lộ quân cứu thoát, hai người cùng đi xuống núi, triệu khai đại hội đấu tranh, phân chia đất đai, đánh đổ địa chủ. (Editor: Sao nghe hơi na ná ‘Vợ chồng A Phủ’ bên mình nhỉ)

"Cái gì?"

"Nếu... Nam Phong cậu thiếu tiền hãy nói với tôi, đừng ngại mở miệng."

Nam Phong cười, mặt mày giãn ra. Anh phát ra nụ cười từ nội tâm, làm cho tâm tình người nhìn cũng tốt lên. Anh cười nói, "Yên tâm, tạm thời tôi không thiếu tiền."

Lăng Tuấn Vũ nhếch miệng, bộ dạng có chút ngạc nhiên, "Công ty kia của cậu vẫn còn? Tôi cho rằng đã sớm đóng cửa rồi!"

Nam Phong lắc đầu, dưới ánh đèn, đôi mắt anh sáng như sao: "Sẽ không. Về chuyện này tôi vẫn có mắt nhìn."

Lăng Tuấn Vũ liếc mắt, "Đã có ai từng nói với cậu, bộ dạng tự tin của cậu rất đang đánh đòn chưa..."

"Có. Nghe nói toàn bộ vận động viên nam ATP đều muốn đánh tôi."

ATP tên viết tắt của Hiệp hội quần vợt chuyên nghiệp (Association of Tennis Professionals) của các tay vợt nam. Nam Phong làm mưa làm gió trên trường tennis quốc tế, quả thật có rất nhiều người muốn đuổi theo đánh anh, đây cũng không phải nói khoác.

Có điều, Lăng Tuấn Vũ lại để ý, người anh em tốt của anh ta đã có thể dùng giọng nói bình thản để bàn luận mọi việc, giống như đang nói về thời tiết, mỹ thực.

Tất cả đau khổ đều sẽ trở thành quá khứ, tất cả tổn thương cuối cùng cũng sẽ trở thành ‘nước chảy mây trôi’.

Thật tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện