Edit: Peiria

Ra khỏi Cố Cung, nhóm người Lục Sênh đi ăn vịt nướng Toàn Tụ Đức nổi tiếng, vịt nướng có dầu mỡ nên cô không thích lắm, riêng món điểm tâm ngọt thì không tệ. Ngày kia sẽ phải so tài, mà hôm nay bọn họ lại sống phóng túng không huấn luyện, Lục Sênh có chút cảm giác tội lỗi.

Trở lại khách sạn, Nam Phong mở máy vi tính xách tay xem email. Ban tổ chức giải đấu đã gửi danh sách thứ tự rút thăm qua email của mỗi tuyển thủ đăng kí tham gia.

Lúc mở file chia cặp đấu kia ra, sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống.

"Làm sao vậy?" Lục Sênh nhìn sắc mặt anh, trong lòng lộp bộp một cái. Cô liếc qua màn hình máy tính, chỉ thấy tên người đầu tiên là Nam Ca. Cô ngẩn người, tiếp tục dời mắt xuống, số hai chính tên là cô, Lục Sênh.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Trong trường hợp thông thường, số thứ tự đầu tiên sẽ là hạt giống số 1, vị trí cuối cùng là hạt giống số 2. Nói cách khác, giải "Ngôi sao tương lai" dành cho thanh thiếu niên lần này, Nam Ca cũng dự thi, hơn nữa còn là hạt giống số 1 ở trạm đấu Bắc Kinh. Không những thế, bọn họ lại gặp nhau.

Xa cách bốn năm rưỡi, lần nữa gặp nhau nơi đường hẹp.

Tại sao lại trùng hợp như vậy? Lục Sênh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hỏi Nam Phong: "Có phải là trùng tên hay không?"

Nam Phong trầm tư một lát, lắc đầu, rồi nói ra nghi hoặc của anh: "Hiện tại Nam Ca đã đánh tới giải trẻ của ITF, lấy trình độ của con bé, không cần tham gia trận đấu cấp bậc này."

ITF là tên viết tắt của "Liên đoàn quần vợt quốc tế", hàng năm sẽ tổ chức các giải đấu lớn ở những thành phố khác nhau, trong đó có cả giải dành cho thanh thiếu niên, những trận đấu này có thể đưa ra điểm tích lũy chính thức, giành được điểm tích lũy mới có tăng thứ hạng. Đối với thanh thiếu niên, thứ hạng ITF là chỉ tiêu quan trọng nhất đánh giá thực lực của một tuyển thủ trẻ.

Nếu như một tuyển thủ trẻ có thứ hạng ITF cao, như vậy anh ta/cô ta thường sẽ không tham gia giải "Tương lai ngôi sao" để chơi đùa.

Bởi vì lẽ đó Nam Phong mới cảm thấy hoang mang. Tại sao Nam Ca phải tham dự một cuộc tranh tài như vậy?

Cho dù con bé tâm huyết dâng trào báo danh, nhưng sao lại khéo như thế, ngay trận so tài thứ nhất con bé và Lục Sênh gặp nhau?

Nếu như tất cả không phải là trùng hợp thì sao?

Đúng lúc này, di động của anh vang lên. Vừa nhận máy, đầu kia đã truyền đến tiếng cười của Nam Ca.

Nam Ca trưởng thành, chất giọng ồm ồm hơn trước đây rất nhiều, khi cười, âm điệu hơi thấp, không giống những cô gái khác. Nam Phong khẽ nhíu mày, nói, "Đừng cười nữa."

Tiếng cười dừng lại, Nam Ca nhỏ giọng gọi hắn, "Anh." Giọng nói vẫn như trước kia, không hề che dấu nịnh nọt và nũng nịu chút nào.

Nam Phong hít một hơi thật sâu, hỏi, "Nam Ca, rốt cuộc em muốn làm cái gì?"

"Anh, em cũng muốn vào đội tuyển tỉnh."

Nam Phong hé mắt. Quả nhiên!

Nam Ca vắt óc tìm kế chạy đến đây thi đấu, mục đích chính là vì ngăn cản Lục Sênh gia nhập đội tuyển tỉnh. Mà vòng thứ nhất Lục Sênh gặp phải con bé, hơn phân nửa cũng không phải là trùng hợp. Còn tại sao con bé làm được điều này, có lẽ là lợi dụng sơ hở lúc rút thăm.

Hôm nay bọn họ không tới lễ rút thăm, rốt cuộc trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết được.

Nam Ca không nghe thấy Nam Phong đáp lại, bèn cười hỏi, "Anh, anh tức giận?"

Nam Phong có chút bất đắc dĩ, "Nam Ca, em hà tất phải thế."

"Em không có biện pháp, ai bảo cái người tên Lục Sênh cướp anh đi! Anh, anh đừng giúp cô ta nữa, trở về có được hay không? Chỉ cần anh trở lại, muốn em nhường thế nào cũng được." Cô càng nói càng ấm ức.

Nam Phong cảm thấy con bé hết sức vô lý. Anh lạnh lùng nói, "Vậy thì gặp trên sân đấu đi."

Hắn cúp điện thoại, thấy ba người khác đều đang nhìn anh chằm chằm, Nam Phong hơi khó hiểu, "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Đinh Tiểu Tiểu sờ sờ cằm, "Nam Phong, tôi cảm thấy em gái anh có chút... ừm, quỷ quyệt?"

"Đúng là một kẻ bị bệnh thần kinh." Từ Tri Diêu tổng kết, "Ngày trước đã thế, bây giờ vẫn vậy. Huấn luyện viên, em nói thật lòng anh bỏ qua nhé, em gái anh có bệnh, mau dẫn cô ta gặp bác sĩ. Chữa trị sớm một chút còn có thể khỏi hẳn."

Từ Tri Diêu có thành kiến rất sâu với Nam Ca, cũng không phải là chỉ là vì bốn năm rưỡi trước gặp phải. Sau lần đó Nam Ca còn từng qua trường thể thao Thụ Thanh mấy lần, chuyên đi trào phúng khiêu khích mọi người trên dưới trường Thụ Thanh, hiệu trưởng Vệ của bọn họ biết cô bé này là em gái Nam Phong nên không dám ngăn cản. Nam Ca đặc biệt chán ghét Lục Sênh, mỗi lần gặp cô đều mắng. Quá đáng nhất có một lần cô ta lén mang theo một chai nước suối khoáng có chứa axit clohidric, để bên trong số nước khoáng của Lục Sênh, may mà Nam Phong phát hiện kịp thời.

Lần đó Nam Phong tức phát điên, Từ Tri Diêu chưa bao giờ thấy huấn luyện viên Nam kinh khủng như vậy. Nam Phong báo cảnh sát tại chỗ, khăng khăng dùng tội danh cố ý giết người khởi tố Nam Ca. Có điều nồng độ axit clohidric tương đối thấp, hơn nữa không thực sự tạo thành tổn thương, lúc ấy Nam Ca chưa tròn mười bốn tuổi, cộng thêm Nam Tranh Minh lo lót trên dưới chu toàn, cuối cùng sự việc không giải quyết được gì.

Sau đó Nam Phong trở mặt với ba anh, cũng không trở về nhà nữa.

Giờ phút này, Từ Tri Diêu kể cho Đinh Tiểu Tiểu chuyện cũ, Đinh Tiểu Tiểu nghe xong, không nhịn được mắng: "Mẹ nó! Một nhà bỉ ổi!" Mắng xong mới cảm thấy có gì không đúng, cô che miệng nói, "Xin lỗi, Nam Phong, không phải là nói anh."

"Không sao." Nam Phong lắc đầu. Anh nhìn thoáng qua Lục Sênh, phát hiện hàng lông mày thanh tú của cô nhíu lại, dường như có chút lo lắng.

"Lục Sênh." Nam Phong gọi cô, vỗ nhè nhẹ vào bả vai cô một cái, "Thực lực của em bây giờ còn kém Nam Ca một chút. Ngày mai tùy tiện đánh."

Ý là, dù sao em cũng không đánh lại con bé, ngày mai muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy...

Lục Sênh mím môi, khẽ gật đầu một cái.

***

Ngày tranh tài đầu tiên bao gồm cả trận đấu của Lục Sênh.

Kỳ thực đối với cuộc tranh tài này Nam Phong cũng không mong đợi quá cao, hy vọng duy nhất của anh chính là, Lục Sênh đừng thất thần như lần trước. Nhưng kết quả chính là, trạng thái của Lục Sênh chưa bao giờ ổn định như vậy- - ổn định thất thần.

Anh không tài nào hiểu được.

Séc thứ nhất, Lục Sênh thua 0 - 6. Mặc dù Nam Phong biết rõ thực lực của Lục Sênh và Nam Ca có chênh lệch, nhưng chênh lệch tuyệt đối không lớn như thế, lớn đến mức cô trực tiếp bị Nam Ca ăn sạch điểm.

Trên khán đài, cả Đinh Tiểu Tiểu và Từ Tri Diêu ầm ĩ nhất cũng đều trầm mặc.

Nam Phong không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng anh, ít nhiều vẫn có chút thất vọng.

Séc thứ hai bắt đầu, trong lượt giao bóng của mình Lục Sênh bất ngờ đánh cho Nam Ca trở tay không kịp, không cần tới deuce đã sắp giành phần thắng.

Đinh Tiểu Tiểu và Từ Tri Diêu đều hơi kinh ngạc. Đinh Tiểu Tiểu hỏi, "Tại, Tại sao có thể như vậy?"

Nam Phong nhìn bóng dáng thon dài của Lục Sênh, anh chợt bừng tỉnh, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, "Chỉ có một giải thích."

Đinh Tiểu Tiểu vội hỏi: "Là gì?"

Anh lại không nói gì thêm.

Đinh Tiểu Tiểu và Từ Tri Diêu đều không chịu nổi, "Này này này, đứng có mà thừa nước đục thả câu nhé!" Trong lòng giống như bị một con chuột đồng gãi gãi, thật muốn biết đáp án!

Nam Phong lại cứ cô tình không nói cho họ biết đáp án.

Kế đó, Lục Sênh đánh rất hưng phấn, mặc dù vẫn đang thất thần, nhưng cô hết sức nhạy cảm thaoir mái bắt được đường bóng của Nam Ca, làm loạn tiết tấu đối thủ, nắm lấy cơ hội tấn công, về sau còn hóa giải một cú giao bóng của Nam Ca, cuối cùng thắng 6 - 4 ở séc này.

"Hay!!!" Đinh Tiểu Tiểu và Từ Tri Diêu đều quên mất vướng mắc vừa rồi, bắt đầu kích động cổ vũ Lục Sênh cố gắng lên.

Nam Phong lại lắc đầu thở dài. Lục Sênh thắng hiểm, nhưng chỉ lần này thôi. Đến séc sau đó phần thắng của cô sẽ không quá lớn.

Quả nhiên, séc thứ ba Nam Ca điều chỉnh trạng thái, tìm lại tiết tấu, Lục Sênh không ăn được trái cây gì ngon, thất bại 3 - 6.

Thời điểm bắt tay nhau, Nam Ca cười đến xuân phong đắc ý, chế giễu Lục Sênh: "Đã nhiều năm như vậy, cô thật sự là một chút tiến bộ cũng không có, thủ hạ bại tướng!"

Lục Sênh mấp máy miệng, đáp: "Bốn năm trước tôi bại trước cô mà không hề có phần thắng, hiện tại tôi có thể thắng ngươi một séc. Nếu như một chút tiến bộ tôi cũng không có, vậy nhất định là cô thụt lùi rồi. Tội phạm giết người!"

"Cô...!" Nam Ca tức giận.

Lục Sênh bước lên khán đài tìm mấy người Nam Phong, khi nhìn thấy cô, Nam Phong nhướng mày hỏi: "Séc thứ nhất là em cố ý thua?"

Ánh mắt anh lấp lánh, mặt đầy ý cười, nụ cười như mười dặm hoa đào, khiến cô hơi thẹn thùng. Cô dời ánh mắt, gật đầu, "Vâng."

Nam Phong có chút xúc động.

Thua séc đầu tiên, là vì muốn đối thủ buông lỏng cảnh giác. Tính tình Nam Ca ương ngạnh, đắc chí lại càn rỡ, séc đầu tiên ăn sạch điểm của đối thủ, sau đó con bé nhất định sinh ra kiêu ngạo tự mãn, không để Lục Sênh vào mắt, thần kinh cũng sẽ buông lỏng. Lúc này Lục Sênh lại đốc toàn lực tấn công, tạo ra một lỗ hổng, nắm được cơ hội cho mình.

Nhưng cơ hội này cũng chỉ là một séc. Chính Lục Sênh cũng biết, thực lực của cô không bằng Nam Ca.

Coi như có biết, cô cũng không hề buông xuôi, luôn nghĩ cách tìm kiếm cơ hội. Cho dù bản thân hiểu được, mình nhiều nhất chỉ có thể được một séc.

Biết rõ là thất bại, cô vẫn tích cực xây dựng chiến thuật. Rõ ràng nên buông tha, cô vẫn tỉnh táo mà lý trí.

Tâm trí đứa bé này không đơn giản.

Nam Phong cảm thán, nghĩ tới biến chứng khi thí đấu của cô - - thất thần, anh lại có chút dở khóc dở cười.

Ăn tối xong, Nam Phong để Đinh Tiểu Tiểu đưa Từ Tri Diêu huấn luyện, còn anh dẫn Lục Sênh ra ngoài đi dạo. Sau khi bị loại ngay từ vòng đầu, Lục Sênh luôn rầu rĩ không vui, Nam Phong lo lắng cho cô, vì vậy dẫn cô lên nóc khách sạn ngắm cảnh.

Các tòa nhà mọc lên như rừng, ánh đèn rực rỡ. Bắc Kinh về đêm giống như một khối san hô ngũ sắc khổng lồ, sáng ngời mà mỹ lệ, khiến người ta lóa mắt.

Bầu trời quang đãng, trên trời điểm xuyết mấy ngôi sao, nóc tòa nhà phủ một lớp tuyết, không có người quét, tựa như một tấm thảm nhung thật dày.

Trời không có gió, không khí rất lạnh. Lục Sênh kéo chặt áo lông, nghiêng đầu ngắm Nam Phong. Dưới ánh đèn êm dịu, đường nét trên mặt anh nhìn rất dịu dàng, giống hệt con người anh, nhã nhặn sạch sẽ.

Nam Phong hỏi: "Thua trận đấu không vui sao?"

Lục Sênh do dự một chút, hỏi, "Huấn luyện viên, nếu như em không thể vào đội tuyển tỉnh, anh có thất vọng không?"

Anh cười, "Sẽ không." Nụ cười của anh lúc nào cũng nhẹ nhàng như vậy, tuy thiếu đi sự thoải mái thoải, nhưng lại cực kỳ chói mắt. Sau khi phủ nhận, Nam Phong hỏi cô, "Bởi vì không thể vào đội tuyển tỉnh nên không vui?"

"Không phải vậy, cho dù em ở đâu cũng không sao, chỉ cần có anh là được." Lục Sênh vừa nói, vừa nháy mắt trêu chọc anh. Con ngươi trong trẻo ướt át mà động lòng người, ánh mắt phảng phất như cánh bướm mềm mại, mới chạm vào đã sợ hãi bay mất.

Ánh mắt kia quá có thâm ý, Nam Phong hơi hơi sửng sốt, giống như là đáp lại cô, đầu quả tim khẽ run lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện