Edit: Peiria

Sau khi Lục Sênh vào cửa chính, Nam Phong xoay người lấy xe, lái về nhà.

“Nhà” hiện tại của anh là một phòng trọ xa hoa rộng hơn một trăm hai mươi mét vuông cách trường thể thao Thụ Thanh không xa. Một người ở rất lạnh lẽo trống trải, nếu như thêm một người nữa, vậy thì thật ấm áp.

Căn hộ này anh mua từ bốn năm trước, khi đó giá nhà đang thấp, Nam Phong mua một căn hộ cho mình, rồi lục tục mua thêm mấy căn ở trung tâm thành phố. Dù sao cũng là nhà đẹp giá thấp, bỏ lỡ thật đáng tiếc. Lúc ấy anh chưa được tính là một thương nhân, có thể là do xuất thân trong gia đình làm kinh doanh nên anh vẫn có sự nhạy cảm về phương diện này, cảm thấy mua phòng ốc nhất định không thiệt.

Những căn hộ khác không ở, anh bèn cho thuê. Lăng Tuấn Vũ sau khi biết được chuyện này còn cười nhạo anh keo kiệt. Nam Phong cũng chỉ cười cho qua.

Chân muỗi cũng là thịt, lợi ích rõ ràng, vì sao anh không lấy? Tuy nhiên trong số những căn hộ bỏ trống, có một căn anh kiên quyết không cho thuê. Tất nhiên chỗ đó là cao cấp nhất, có hoàn cảnh tốt nhất, thiết kế tuyệt nhất.

Căn hộ ấy là anh giữ cho Lục Sênh làm của hồi môn.

Cho tới bây giờ, Nam Phong vẫn cứ cảm thấy ý tưởng này của mình hơi bị động kinh, vì vậy anh chưa từng kể với bất cứ ai.

Về nhà, anh xem báo cáo tài vụ cả buổi chiều. Trừ báo cáo của công ty anh, còn có của Lăng Tuấn Vũ gửi. Trước kia Nam Phong chỉ lướt qua báo cáo qua loa tùy tiện, hiện tại anh phải đọc thật chi tiết, sau đó từ báo cáo tài vụ phân tích tình hình công ty.

Muốn làm một người quản lý, anh còn rất nhiều thứ phải học tập.

Hai công ty được anh đầu tư hơn bốn năm trước. Khi đó quan hệ giữa hai cha con anh rất căng thẳng, Nam Tranh Minh cắt tài chính của anh, Nam Phong không muốn miệng ăn núi lở, lấy số tiền tích góp được mở hai công ty.

Quy mô công ty anh không tính là lớn, lợi nhuận hàng năm có một nửa dùng để mở rộng kinh doanh, một nửa kia cất vào túi Nam Phong.

Mấy năm trôi qua cũng được một khoản kha khá. Có tiền, tiêu xài như thế nào cũng là một vấn đề.

Nam Phong không vội vã quyết định. Xem xong báo cáo, anh thả lỏng người, liếc mắt qua một vật trang trí trên bàn. Đó là một con chó Labrador làm từ nhựa cây, con chó quỳ rạp dưới đất, ánh mắt đen láy ngập nước vô cùng đáng yêu. Đây là thứ Lục Sênh mua ở cửa hàng, hai mươi tệ một con, mua xong giấy mica đỏ bọc lại, đưa cho Nam Phong làm quà sinh nhật. Trên giấy mica còn thắt một cái nơ hình bướm.

Anh nhìn con chó lại nghĩ đến Lục Sênh, nghĩ đến sự đụng chạm thân mật trong lúc vô tình giữa bọn họ. Dằn xuống đáy lòng cảm xúc bất chợt dâng trào chẳng hề báo trước, cùng lắm chỉ là vài giây tiếp xúc lại biến thành tình ý kiều diễm mấy giờ tiếp theo, khiến vành anh hơi nóng lên.

Nam Phong cảm thấy, bản thân bởi vì đụng chạm với một thiếu nữ chưa trưởng thành mà nghĩ đông nghĩ đây, thật sự có chút xấu xa.

Có lẽ đơn thuần là vì lâu lắm... Dù sao, không cần nhắc đến chuyện sớm hay muộn, ngay cả nụ hôn đầu anh vẫn còn giữ...

Ừm, không thể cứ độc thân mãi như vậy, đã đến lúc nên tìm bạn gái rồi.

***

Mấy ngày sau, Nam Phong đến lớp quản lý của đại học N. Anh đã sớm tốt nghiệp hệ triết học, lần này đi học là vì có chương trình học MBA dành cho tổng giám đốc.

Ngành học "Quản lý", nặng nhất thực tiễn, tối kỵ lý luận suông, Nam Phong rất rõ ràng. Có điều, đôi khi kiến thức lý luận, có thể giúp người ta rất nhiều trong thực tế. Đương nhiên, quá trình này ở mỗi người sẽ khác nhau. Có một số người nghe xong lý thuyết rồi về thực hiện nhưng không làm tốt khiến công ty phá sản, quay lại mắng chương trình học. Thực tế có phải chương trình học nhầm lẫn không? Không thấy.

Tri thức là thứ khách quan nhất, có một số người học kiến thức và trở thành tinh anh xã hội, có một số người lại chỉ học thành con mọt sách, nói cho cùng, mỗi người mỗi khác.

Về chương trình học MBA, Nam Phong có đề cập qua với Lăng Tuấn Vũ, điều làm anh kinh ngạc chính là, Lăng Tuấn Vũ thế nhưng cũng từng theo khóa học này. Nam Phong có phần kinh ngạc, người này lại đổi tính ham học, bèn hỏi: "Vì sao cậu lại lên lớp? Không giống cậu chút nào."

"Người anh em, cậu biết cái gì gọi là "Hoán khiếu" không?" Lăng Tuấn Vũ vừa nói vừa cười hà hà, cười đến đáng khinh lại hạ lưu, làm cho người ta hận không thể cởi giày đánh anh.

Từ này Nam Phong nghe cũng chưa từng nghe, nhưng nghe một tiếng cười của anh ta, kết hợp với ngữ cảnh, anh muốn không hiểu cũng khó.

Vì thế anh anh từ chối tiếp tục đề tài này với Lăng Tuấn Vũ.

Bởi vì sống cách đại học N không xa, cho nên Nam Phong lái xe đạp địa hình đến lớp. Bằng lái đã sớm lấy, chẳng qua mấy năm nay vẫn luôn không có cơ hội đi xe riêng, nếu gần thì dùng xe đạp, xa thì bắt taxi, ô tô cũng chưa mua.

Một lớp MBA có bốn mươi người, số lượng nam nữ tương đối đồng đều. Chỉ là trong số đàn ông, bốn mươi tuổi trở lên trên chiếm đa số, trong số phụ nữ, ba mươi tuổi trở xuống nhiều hơn. Đoán chừng phụ nữ tương khá am hiểu bảo dưỡng và hoá trang nên thoạt nhìn rất trẻ trung.

Trước đây Nam Phong hầu như không lăn lộn trong thương giới, ở đây người nào có lai lịch gì, anh đều không biết. Song có mấy người nhận ra anh, tiến đến hàn huyên vài câu.

Thái độ của anh luôn có chút xa cách, nhưng cơ bản vẫn lịch sự phong động, làm cho người ta không gần gũi được, lại chẳng thể oán trách.

Khi đi học Nam Phong ngồi ở hàng thứ ba, trước mặt anh là một cô gái trẻ, ăn mặc chuyên nghiệp, trang điểm nhẹ nhàng. Cô gái đó lưng thẳng tắp, vùi đầu ghi chép bài, chăm chỉ giống hệt học sinh thi đại học. Nam Phong có chút bội phục cô.

Sổ ghi chép của anh rất đơn giản, một tờ giấy A4, dùng bút bị xanh viết mấy tính từm danh từ quan trọng, over.

Tan học, cô gái ngồi trước xoay người nói với Nam Phong, "Tôi có mấy chỗ không nhớ rõ, có thể cho tôi mượn sổ của anh một chút được không?"

Nam Phong cầm tờ giấy A4 lên, đung đưa một cái, hỏi, "Cô xác định?"

Nội dung trên tờ giấy, liếc mắt một cái có thể quét hết. Cô gái nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc nói: "Chữ của anh rất đẹp mắt!"

"Cảm ơn." Anh cất sổ vào túi công văn, đứng dậy rời khỏi phòng học.

Cô gái đuổi theo, "Này, tôi là Serena, anh tên là gì?"

"Nam Phong."

"Chào anh, Nam Phong, rất hân hạnh được biết anh!" Cô gái đặc biệt nhiệt tình.

Nam Phong có chút tò mò về chức nghiệp của cô, tuổi trẻ vậy mà có thể học đến chương trình quản lý cao cấp, thoạt nhìn không đơn giản. Anh hỏi, "Cô làm việc ở đâu?"

"Ta là tổng giám đốc marketing của một công ty tài chính." Tiếp theo, đưa ra danh thiếp của mình. Tên công ty trên danh thiếp, Nam Phong chưa nghe nói qua.

Hiện giờ ngành tài chính trong nước phát triển muôn màu muôn vẻ, các công ty tài chính vừa và nhỏ mọc lên như nấm, anh không nghe nói quả thật bình thường.

Sau đó Nam Phong bắt đầu trò chuyện một chút với cô ta về tài chính. Xét thấy hiểu biết của bản thân với lĩnh vực tài chính có hạn nên thái độ của anh rất khiêm tốn. Nhưng sau khi tán gẫu với cô cái đó xong thì anh lại có cảm tưởng: Tiêu chuẩn thế này cũng được là tổng giám marketing? Nếu công ty kia không sụp đổ, về sau anh sẽ đổi tên thành ‘Tây Bắc Phong’. (Tên ‘Nam Phong’ nghĩa là gió Nam)

Ra khỏi tòa nhà, cô gái nói với Nam Phong, "Anh định đi đâu?"

Nam Phong nói ra địa điểm.

Cô gái nói: "Hôm nay tôi không lái xe, chúng ta vừa khéo tiện đường, có thể cho tôi quá giang không?"

Nam Phong đáp: "Xin lỗi, xe của tôi không thể chở người."

Cô gái không tin, "Trên thế giới này còn có xe không thể chở người ư?"

Nam Phong đi đến nhà xe, dắt chiếc xe đạp địa hình hơi cũ ra. Xe địa hình không có yên sau, đương nhiên là không thể chở người.

Cô gái mờ mịt, một mặt thất vọng "Quần tôi đã cởi mà anh TM cho tôi xem thế này" sao, hình, còn có chút tức giận?

Nam Phong thở dài. Anh phát hiện bản thân vẫn quá ngây thơ, cô gái này có chỗ nào như đến học? Lên lớp ghi chép bài, quản lý cấp cao của công ty tài chính, tất cả đều là ngụy trang. Cô ta tới nơi này, chẳng qua là vì bắt chuyện với kẻ có tiền.

Cho nên cô ta nhìn thấy xe hai bánh mới thất vọng như vậy, chắc là trong kỳ vọng của cô ta, anh tối thiểu cũng có một chiếc Porsche?

Nam Phong chợt nghĩ đến trong lớp học có rất nhiều cô gái xinh đẹp, hiện tại anh có thể lý giải rồi. Chẳng phải anh kỳ thị phụ nữ - - trên thế giới này phụ nữ trẻ đẹp, thông minh, có tài chắc chắn tồn tại, nhưng tuyệt đối không nhiều như vậy, nhiều đến nổi một phần ba lớp dành cho tổng giám đốc đều là các cô gái xinh đẹp mới hơn hai mươi.

Giải thích duy nhất là, có rất nhiều cô gái vì muốn chạy theo đàn ông mà đến. Đàn ông thành công, có tiền, tiêu tiền như nước.

Thực ra điều này cũng không khó lý giải. Suy nghĩ một chút, đối với lớp toàn tổng giám đốc, kể cả loại chuyện "Đổi bạn gái chơi đùa" cũng có thể tập mãi thành thói quen, "Cầu bao dưỡng" có lẽ đã sớm trở thành một loại ăn ý? Nói không chừng những ông già đó từ lâu đã ngầm đánh giá, xác định tốt mục tiêu rồi.

Nơi có người sẽ có quy tắc ngầm, nơi có quy tắc ngầm sẽ tối tăm bẩn thỉu. Nam Phong có chút phiền, trong lòng anh bỗng hoài niệm mãnh liệt, hoài niệm khoảng thời gian đơn thuần ở trường thể thao Thụ Thanh.

Ngó lơ ánh mắt phúc tạp của Serena, Nam Phong sải bước vượt qua, lái xe đạp tiêu sái rời đi.

Sau khi ăn trưa, anh nhận được điện thoại của Đinh Tiểu Tiểu.

Đinh Tiểu Tiểu nói: "Nam Phong, đoán xem hôm nay tôi gặp được chuyện tốt gì?"

"Cô vượt qua phỏng vấn của đội tuyển thành phố rồi."

"Cắt! Anh thật là vô vị, đoán cái đúng luôn."

"Ừm, chúc mừng." Nam Phong nói xong bỗng nở nụ cười, không hiểu sao mà tâm tình trở nên rất tốt. Đại khái là tất những gì liên quan hay thuộc về trường thể thao Thụ Thanh đều có thể làm tâm tình anh tốt hơn.

Đinh Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng cười của Nam Phong, trong long hơi tê dại: "Này... Anh, anh đang cười sao?"

"Ừm."

"Anh đừng cười, tôi sợ! QAQ" 

Nam Phong không biết nói gì.

Đinh Tiểu Tiểu tiếp tục, "Nam Phong, anh muốn mời tôi ăn cơm không?"

"Tại sao lại là tôi mời cô? Những lúc thế này không phải cô nên mời khách à?"

"Bởi vì... Dạo này tôi viêm màng túi rồi, anh tin không?"

"Cô chờ một chút." Nam Phong nói xong, đột ngột cúp điện thoại.

Đinh Tiểu Tiểu nhận được tin nhắn của ngân hàng thông báo cô vừa được chuyển khoản, trong long không nhịn được  kinh sợ. Trời ạ, lúc trước cô đi theo đúng ông chủ rồi! Vừa nghe cô viêm màng rúi, lập tức chuyển tiền cho cô! Thật tri kỷ thật ấm lòng! Hu hu hu cảm động muốn khóc!!!

... Chờ một chút, không phải Nam Phong thầm mến cô chứ? A a a không cần, tuy rằng anh ta rất tuấn tú nhưng không đồ ăn của cô! Nếu như anh ta triển khai kế hoạch theo đuổi điên cuồng thì phải làm sao bây giờ? Cô có thể kháng cự sức hấp dẫn không đây...

Tóm lại nhìn đến tin nhắn chuyển tiền, nội tâm cô hoạt động thật phong phú.

Sau đó cô chạm mở tin nhắn, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Nam Phong chuyển cho cô bao nhiêu tiền, đủ để cô tiêu xài nửa năm hay một năm.

Số tiền: 5 tệ.

Ghi chú: Mời cô ăn bánh rán trái cây, không cần cảm ơn.

Trầm mặc một phút đồng hồ, Đinh Tiểu Tiểu lại bấm số điện thoại của Nam Phong: "Nam, Phong, ông, nội, anh!!!"

- - - - - Đoạn kịch nhỏ - - - - -

Nam Phong: Đã từng, tôi mua một căn hộ nhỏ, để dành cho một cô gái làm của hồi môn. Sau này, cô ấy mang theo số hồi môn đó, gả cho tôi. ~(@^_^@)~

Thất ca: Đây chính là ‘tự công tự thụ’ trong truyền thuyết phải không? (⊙v⊙)

Nam Phong: Cô biến đi...

#lề: Sau chương này là không còn thắc mắc gì về chuyện nam chính sạch hay không nữa nhé, đừng hỏi cho mất lòng nhau =))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện