Căn phòng không có gì thay đổi ngoài con ruồi chết trong ly nước tôi để lại trên bàn. Và lẽ tất nhiên phải kể đến bọn cớm và kỹ thuật viên của cảnh sát chen chúc như cá mòi trong hộp. Một thợ ảnh bấm máy trong khi một người quỳ gối trước cái xác xem xét anh chàng Joe quá cố với một vẻ nhà nghề không giấu giếm. Webster ra dấu cho một người cao lớn đang ngồi trên bệ cửa sổ, lười biếng kéo khói thuốc.
- Chào trung uý.
Người kia đứng dậy, trả lời:
- Chào ông. Tôi đang đợi ông. Không có xê dịch gì cả.
Hắn liếc tôi, tỏ vẻ ngạc nhiên. Lão biện lý lên tiếng:
- Bowman, tôi xin giới thiệu trung uý Henderson. Trung uý, đây là Glenn Bowman một người bạn thân của tôi:' Anh ta rất khoái các tội phạm ở đủ mọi hình thức… Phải không? - Lão đập nhẹ vào lưng tôi.
Tôi giả như cười. Henderson hỏi dò:
- Ông Bowman là chuyên gia phạm tội học phải không? Tôi nói rõ cho anh ta biết tôi làm nghề gì và được trả lời:
- Thế à?
Người đang quan sát xác chết nói mà không đứng dậy:
- Hắn ta chết được hơn hai tiếng đồng hồ và chưa đầy bốn tiếng. Tuy nhiên tôi không thấy lý do làm chết. Cú đánh nơi mang tai không đủ sức giết người, không đủ cả làm ngất đi nữa. Tôi không thấy có vết nứt hộp sọ, không vết dập dẫn đến tử vong.
Henderson hỏi:
- Tuy nhiên ông cũng phải có ý kiến nào chứ, bác sĩ?
Người pháp y đứng dậy.
- Tôi sẽ cho biết sau khi mổ xác.
Tôi nhận ra ông ta rồi. Ông tên Erickson, hình ảnh của ông ta nằm ở các trang báo nhiều khích động nhất. Webster tiến lại gần ông:
- Xin lỗi quấy rầy ông bác sĩ, nhưng nếu ông cho chúng tôi biết một vài chi tiết thì hay lắm.
- Chi tiết gì ông biện lý?
- Người này chết vì duyên cớ tự nhiên hay vì cú đánh ở màng tang?
- Tôi đã nói rồi, cú đập làm bầm kia không đủ làm cho anh ta ngất đi. Tuy nhiên có thể là anh ta chết do hiệu quả của cú đánh.
Webster nhíu mày.
- Tôi không hiểu rõ ý ông.
Erickson xoa tay.
- Không khó gì lắm đâu. Vết thương này tự nó không đủ trầm trọng để gây nên cái chết. Nhưng có thể là nếu không bị đánh người kia vẫn còn sống.
Henderson kêu lên:
- Như vậy là một vụ giết người?
Bác sĩ pháp y lạnh lùng nói:
- Cái đó còn tuỳ, trung uý ạ. Dù sao thì cũng không phải các ông, không phải tôi quyết định mà là bồi thẩm đoàn.
Ông ta quay sang Webster:
- Lúc này thì tôi không thể nào có kết luận chính thức được, ông biện lý ạ. Nếu ông cần biết thì tôi có thể nói là giá như đừng có vết thương kia tôi ký giấy cho ông được ngay. Người chết mắc bệnh tim cấp tính. Chắc chắn là hắn có thể chết vì lên cơn, nghĩa là tim ngừng đập bất thường. Nhiệm vụ tôi chỉ tới đó mà thôi. Còn ông là phải xét xem trong trường hợp nào người ta đập hắn một cái. Rồi sau đó là toà án quyết định xem người quá cố nếu không bị cú đánh ấy thì có chết hay không. - Ông ta thu gom đồ nghề. - Bây giờ xin kiếu từ các ông…
Một cảnh yên lặng lạ lùng diễn ra sau khi người thầy thuốc ra đi. Chỉ còn lại Webster, Henderson, chuyên viên lấy dấu tay và tôi. Lão biện lý và Henderson nhìn nhau, trầm ngâm. Cuối cùng Webster nói:
- Này trung uý, tôi xem chừng có thể mang cái xác đi được rồi đấy. Báo cho ông pháp y biết để mổ xác khám nghiệm ngay tối nay.
Henderson đi ra ngoài hành lang gọi một cảnh sát viên:
- Mang xe đòn lại đây.
Webster đi lại phía cửa sổ và ngoắt tôi. Lão nhìn ra ngoài và nói:
- Tôi đang tự hỏi xem cái chết của người kia có làm lợi cho ai không? Chắc chắn là hắn có kẻ thù vì chứng cớ là người ta đã đập hắn. Tôi tò mò muốn biết ai đã ra tay…
Lão gõ gõ ngón tay trên kính cửa rồi đi về phía chuyên viên lấy dấu tay đang bôi mực vào các ngón của Joe.
- Có thấy gì lạ không, Waxman?
Người kia lắc đầu..
- Chỉ có vài dấu tay của người chết thôi. Lạ lùng là không có dấu gì trên tủ sắt, trên tay nắm cửa hay trên các ngăn kéo. Hay là người quét dọn đã đi qua…
- Hay là, có ai đã lau chùi tất cả sau khi Joe chết. - Lão biện lý nối tiếp câu bỏ dở.
- Đúng, tôi cũng có ý kiến như vậy, - Waxman nói.
Webster trở lại chỗ tôi đứng.
- Tại sao người ta lại làm như vậy hả Bowman?
- Giọng lão mang dạng ngây thơ tức cười. - Anh có ý kiến gì không?
Lão ta nghi ngờ tôi điều gì đây mà không chịu mở máy tấn công. Riêng tôi, tôi đã chán cái trò nói ám chỉ của lão lắm rồi. Tôi trả lời.
- Theo tôi thì ông trung uý có thể cho câu trả lời hay hơn là tôi. Dù sao thì ông ta cũng đã làm quen nhiều với xác chết. Còn tôi phận sự là lo cho người sống. Và theo tôi biết thì mấy ngày gần đây không có thân chủ nào của tôi qua đời cả.
Henderson mỉm cười làm duyên với tôi.
- Theo tôi thì lúc Joe chết đã có mặt một kẻ nào đó không được an tâm cho lắm.
Lão biện lý tiếp lời:
- Nói tóm lại, nếu xác định cú đánh nơi màng tang đã gây nên tử vong thì công việc của chúng ta chỉ là tìm ra tông tích kẻ nào đã xoá các dấu tay trên mọi đồ vật ở đây. Và từ đó có thể hy vọng kết tội thủ phạm vụ giết người.
Webster bước tới chỗ lò sưởi trong khi viên trung uý lục túi Joe. Lão ngắm đống tro chất cao trong lò.
- Chúng ta gặp một người không những chỉ thận trọng mà còn kín đáo nữa. Này Henderson, có thể nào ta tìm được dấu vết gì trong này không?
- Tôi e là không, - viên trung uý vừa trả lời vừa bày trên bàn những vật dụng của Joe: một kẹp nhựa bóng đựng tấm hình giấy phép hành nghề, một cái bóp, hai đô la rưỡi, một mẩu bút chì, một cái đồng hồ quả quýt, một quyển sổ tay và chùm chìa khoá.
Lão biện lý xem xét rồi chỉ chùm chìa khoá, coi thử cái nào mở được tủ sắt. Và xem cả các ngăn kéo nữa.
- Không có cái nào khoá lại cả, - Henderson vừa nói vừa đi vế phía tủ sắt kéo cánh cửa ra. - Hừ… theo ý tôi thì tất cả những thứ nằm trong này đều chuyển qua lò sưởi thành tro cả rồi. Còn trên bàn làm việc không có thứ gì đáng chú ý cầ. Tôi đã xem xét trước khi ông tới rồi.
Cửa mở ra và viên cảnh sát mặc đồng phục ló đầu vào.
- Thưa trung uý xe đòn đã tới rồi.
Henderson kéo tủ sắt lại.
- Cho người vào đi.
Hai người mặc đồ xanh, khiêng cái giỏ tre trông thật thảm hại, âm thầm. Họ nhét Joe vào giỏ, đậy nắp lại rồi kéo đi.
Webster ra phía cửa, gọi tôi:
- Ta đi, Bowman! Màn kịch đã xong… Chào trung uý. Nếu ông thấy có gì lạ thì báo cho tôi ngay. Và đến ngay tôi khi có bản báo cáo mổ tử thi.
Có khoảng một trăm tay vô công rỗi nghề lảng vảng trước khu nhà. Chúng tôi đến được chỗ chiếc xe biện lý thì Webster dừng lại mời tôi điếu thuốc, tự mình châm lửa một điếu và nói:
- Sao Bowman, thấy vui không?
Tôi không biết phải trả lời sao. Lão làm tôi mất một phần buổi chiều quý giá và tôi không muốn lão lôi tôi về văn phòng biện lý nữa. Cho nên tôi đành trổ tài ngoại giao mềm mỏng:
- Hay và đáng học hỏi nữa, nhưng tôi còn thấy thích hơn nếu không phải lặp lại màn kịch hồi đêm qua lần thứ hai. Xin hỏi thật, anh muốn tôi đi theo anh để làm gì?
Lão cười to và rít khói thuốc.
- Sao, anh không đoán ra à?
- Nếu đoán ra thì tôi hỏi anh làm gì?
- Hừ… - Lão mỉm cười, dáng ung dung hơn bao giờ hết. Rồi bất chợt không cần vòng vo, vẫn một giọng thờ ở ấy - Này Bowman, Joe chết như thế nào?
- A nếu anh muốn biết ý kiến của tôi thì…
- Không phải tôi muốn biết ý kiến của anh. Tôi muốn anh nói rõ đã thấy điều gì khi Joe lăn ra chết.
Lần này thì lão tung hết láng rồi. Tôi nhìn thẳng vào mặt lão và trả lời giọng bình tĩnh:
- Anh có thể nói rõ hơn một chút được không? Tôi không được hiểu cho lắm.
Lão dựa mình vào cây cột đèn, nhả hơi khói rồi nói thẳng:
- Bowman, thái độ anh không được trung thực tí nào. Từ lúc xảy ra vụ Connolly, anh không ngừng cho tôi đi tàu suốt. Xin lấy tình bạn để mong anh tin cậy ở tôi. Anh hãy nhìn thẳng vào mặt tôi và trả lời là anh không hay biết gì về cái chết của Joe cả.
Tôi ném điếu thuốc lá và dí nó dưới chân, Webster từ tốn:
- Nói đi, Bowman. - Và khi thấy tôi vẫn im lặng. - Sao anh lại không nói ra? Để tôi nói thay anh: Đó là vì anh dính vào chuyện này lút tới cổ rồi?
- Đúng, Connolly, Joe Wanaker, Cole… - Chắc là tôi giật mình vì thấy lão nói tiếp giọng đắc thắng - Đúng hoàn toàn, Cole cha và con gái. Tôi chưa nắm bắt hết đầu đuôi câu chuyện, nhưng tôi biết rằng những người đó đều có một vai quan trọng trong vụ này. Anh có thể cung cấp cho tôi những tin tức quý báu nhưng anh lại im lặng. Tại sao? Anh nghĩ rằng tôi có thể tiết lộ tai hại cho anh sao?
Càng lúc tôi càng ngượng ngùng, lúng túng. Lão có một lối nói đủ cho kiến trong lỗ bò ra. Nhưng mà tôi có quyền lôi cha con nhà Cole liên luỵ vào những tội ác hay không? Ở mức độ nào là tình bạn và ở mức độ nào là mối liên hệ pháp lý giữa một thám tử tư và một ông biện lý? Ranh giới thật quá mỏng manh khó mà bạo gan dấn bước vào.
Webster vẫn tiếp tục:
- Để chứng tỏ lòng thành thật của tôi, xin cho anh biết rằng lúc 13 giờ 45, tôi nhận được một cú điện thoại nặc danh. Kẻ kia bảo tôi tới nhà trọ Regal Apartment thì sẽ thấy được xác của Joe Wanaker, hắn ta cam đoan như vậy. Hắn còn nói thêm rằng viên thám tử tư Glenn Bowman mà lúc sáng tôi có dịp thẩm vấn về một vụ án mạng khác có thể cung cấp tin tức cho tôi về án mạng này. Người gọi đứng ở một máy công cộng và đã gác máy trước khi chúng tôi tìm ra chính xác nơi đâu.
Thế là lần này lão xòe hết bài rồi, tôi tính sao thì tính. Tôi vừa mở miệng thì lão lại cắt ngang:
- Tôi có thể đưa anh ghé nơi nào? Tôi không muốn anh mất cả ngày dài. Anh còn phải lo đi làm kiếm cơm và không phải cứ ngồi nghe lời than vãn của một công chức ba cọc ba đồng như tôi mà có tiền nhảy ra cho anh.
Ông bạn Eric Webster của tôi thật là một tay tâm lý tài tình! Tôi trả lời:
- Tôi không có gì nhiều cho anh đâu. Anh biết cũng vừa bằng tôi đấy. Tôi chỉ có thể thêm vào là nói về vai trò của tôi trong vụ này mà thôi. Ta nên kiếm chỗ nào yên tĩnh để chúng ta có thể nói chuyện mà không bị ai quấy rầy.
Webster mỉm cười vỗ nhẹ lên vai tôi.
- Tôi xin rút lại những lời nặng nhẹ đã tuôn ra với anh. Anh dù là thứ đầu bò đầu bướu nhưng cũng vẫn là người bạn tốt nhất của tôi.
- Anh muốn chúng ta gặp nhau khi nào?
- Ngay lúc nào anh sẵn sàng, Bowman. Nhưng không nên chần chừ quá. Các biến cố hình như đang dồn dập tới. Dù cái gáo dừa của anh có dày đến đâu cũng không chịu nổi viên đạn 300. Ngày mai mười giờ nơi văn phòng tôi được không?
Tôi gật đầu. Lúc leo lên xe, lão còn quay đầu lại mỉm cười với tôi:
- Và nên nhớ rằng anh có thể tin cậy ở tôi, Bowman.
Tôi chặn một chiếc taxi chạy ngang và bảo chở về văn phòng. Giờ này đã quá chiều, cô Moran phụ tá của bác sĩ Cole hẳn là không còn ở phòng khám nữa. Nhưng mà đi tìm địa chỉ nhà riêng của cô thì cũng không khó nhọc gì lắm. Còn tôi lại rất mong gặp cô ngay chiều nay vì có thể xảy ra rất nhiều chuyện từ bây giờ đến mười giờ sáng mai.
James Hadley Chase
Buổi hẹn cuối cùng
Dịch giả: Quang Huy
- Chào trung uý.
Người kia đứng dậy, trả lời:
- Chào ông. Tôi đang đợi ông. Không có xê dịch gì cả.
Hắn liếc tôi, tỏ vẻ ngạc nhiên. Lão biện lý lên tiếng:
- Bowman, tôi xin giới thiệu trung uý Henderson. Trung uý, đây là Glenn Bowman một người bạn thân của tôi:' Anh ta rất khoái các tội phạm ở đủ mọi hình thức… Phải không? - Lão đập nhẹ vào lưng tôi.
Tôi giả như cười. Henderson hỏi dò:
- Ông Bowman là chuyên gia phạm tội học phải không? Tôi nói rõ cho anh ta biết tôi làm nghề gì và được trả lời:
- Thế à?
Người đang quan sát xác chết nói mà không đứng dậy:
- Hắn ta chết được hơn hai tiếng đồng hồ và chưa đầy bốn tiếng. Tuy nhiên tôi không thấy lý do làm chết. Cú đánh nơi mang tai không đủ sức giết người, không đủ cả làm ngất đi nữa. Tôi không thấy có vết nứt hộp sọ, không vết dập dẫn đến tử vong.
Henderson hỏi:
- Tuy nhiên ông cũng phải có ý kiến nào chứ, bác sĩ?
Người pháp y đứng dậy.
- Tôi sẽ cho biết sau khi mổ xác.
Tôi nhận ra ông ta rồi. Ông tên Erickson, hình ảnh của ông ta nằm ở các trang báo nhiều khích động nhất. Webster tiến lại gần ông:
- Xin lỗi quấy rầy ông bác sĩ, nhưng nếu ông cho chúng tôi biết một vài chi tiết thì hay lắm.
- Chi tiết gì ông biện lý?
- Người này chết vì duyên cớ tự nhiên hay vì cú đánh ở màng tang?
- Tôi đã nói rồi, cú đập làm bầm kia không đủ làm cho anh ta ngất đi. Tuy nhiên có thể là anh ta chết do hiệu quả của cú đánh.
Webster nhíu mày.
- Tôi không hiểu rõ ý ông.
Erickson xoa tay.
- Không khó gì lắm đâu. Vết thương này tự nó không đủ trầm trọng để gây nên cái chết. Nhưng có thể là nếu không bị đánh người kia vẫn còn sống.
Henderson kêu lên:
- Như vậy là một vụ giết người?
Bác sĩ pháp y lạnh lùng nói:
- Cái đó còn tuỳ, trung uý ạ. Dù sao thì cũng không phải các ông, không phải tôi quyết định mà là bồi thẩm đoàn.
Ông ta quay sang Webster:
- Lúc này thì tôi không thể nào có kết luận chính thức được, ông biện lý ạ. Nếu ông cần biết thì tôi có thể nói là giá như đừng có vết thương kia tôi ký giấy cho ông được ngay. Người chết mắc bệnh tim cấp tính. Chắc chắn là hắn có thể chết vì lên cơn, nghĩa là tim ngừng đập bất thường. Nhiệm vụ tôi chỉ tới đó mà thôi. Còn ông là phải xét xem trong trường hợp nào người ta đập hắn một cái. Rồi sau đó là toà án quyết định xem người quá cố nếu không bị cú đánh ấy thì có chết hay không. - Ông ta thu gom đồ nghề. - Bây giờ xin kiếu từ các ông…
Một cảnh yên lặng lạ lùng diễn ra sau khi người thầy thuốc ra đi. Chỉ còn lại Webster, Henderson, chuyên viên lấy dấu tay và tôi. Lão biện lý và Henderson nhìn nhau, trầm ngâm. Cuối cùng Webster nói:
- Này trung uý, tôi xem chừng có thể mang cái xác đi được rồi đấy. Báo cho ông pháp y biết để mổ xác khám nghiệm ngay tối nay.
Henderson đi ra ngoài hành lang gọi một cảnh sát viên:
- Mang xe đòn lại đây.
Webster đi lại phía cửa sổ và ngoắt tôi. Lão nhìn ra ngoài và nói:
- Tôi đang tự hỏi xem cái chết của người kia có làm lợi cho ai không? Chắc chắn là hắn có kẻ thù vì chứng cớ là người ta đã đập hắn. Tôi tò mò muốn biết ai đã ra tay…
Lão gõ gõ ngón tay trên kính cửa rồi đi về phía chuyên viên lấy dấu tay đang bôi mực vào các ngón của Joe.
- Có thấy gì lạ không, Waxman?
Người kia lắc đầu..
- Chỉ có vài dấu tay của người chết thôi. Lạ lùng là không có dấu gì trên tủ sắt, trên tay nắm cửa hay trên các ngăn kéo. Hay là người quét dọn đã đi qua…
- Hay là, có ai đã lau chùi tất cả sau khi Joe chết. - Lão biện lý nối tiếp câu bỏ dở.
- Đúng, tôi cũng có ý kiến như vậy, - Waxman nói.
Webster trở lại chỗ tôi đứng.
- Tại sao người ta lại làm như vậy hả Bowman?
- Giọng lão mang dạng ngây thơ tức cười. - Anh có ý kiến gì không?
Lão ta nghi ngờ tôi điều gì đây mà không chịu mở máy tấn công. Riêng tôi, tôi đã chán cái trò nói ám chỉ của lão lắm rồi. Tôi trả lời.
- Theo tôi thì ông trung uý có thể cho câu trả lời hay hơn là tôi. Dù sao thì ông ta cũng đã làm quen nhiều với xác chết. Còn tôi phận sự là lo cho người sống. Và theo tôi biết thì mấy ngày gần đây không có thân chủ nào của tôi qua đời cả.
Henderson mỉm cười làm duyên với tôi.
- Theo tôi thì lúc Joe chết đã có mặt một kẻ nào đó không được an tâm cho lắm.
Lão biện lý tiếp lời:
- Nói tóm lại, nếu xác định cú đánh nơi màng tang đã gây nên tử vong thì công việc của chúng ta chỉ là tìm ra tông tích kẻ nào đã xoá các dấu tay trên mọi đồ vật ở đây. Và từ đó có thể hy vọng kết tội thủ phạm vụ giết người.
Webster bước tới chỗ lò sưởi trong khi viên trung uý lục túi Joe. Lão ngắm đống tro chất cao trong lò.
- Chúng ta gặp một người không những chỉ thận trọng mà còn kín đáo nữa. Này Henderson, có thể nào ta tìm được dấu vết gì trong này không?
- Tôi e là không, - viên trung uý vừa trả lời vừa bày trên bàn những vật dụng của Joe: một kẹp nhựa bóng đựng tấm hình giấy phép hành nghề, một cái bóp, hai đô la rưỡi, một mẩu bút chì, một cái đồng hồ quả quýt, một quyển sổ tay và chùm chìa khoá.
Lão biện lý xem xét rồi chỉ chùm chìa khoá, coi thử cái nào mở được tủ sắt. Và xem cả các ngăn kéo nữa.
- Không có cái nào khoá lại cả, - Henderson vừa nói vừa đi vế phía tủ sắt kéo cánh cửa ra. - Hừ… theo ý tôi thì tất cả những thứ nằm trong này đều chuyển qua lò sưởi thành tro cả rồi. Còn trên bàn làm việc không có thứ gì đáng chú ý cầ. Tôi đã xem xét trước khi ông tới rồi.
Cửa mở ra và viên cảnh sát mặc đồng phục ló đầu vào.
- Thưa trung uý xe đòn đã tới rồi.
Henderson kéo tủ sắt lại.
- Cho người vào đi.
Hai người mặc đồ xanh, khiêng cái giỏ tre trông thật thảm hại, âm thầm. Họ nhét Joe vào giỏ, đậy nắp lại rồi kéo đi.
Webster ra phía cửa, gọi tôi:
- Ta đi, Bowman! Màn kịch đã xong… Chào trung uý. Nếu ông thấy có gì lạ thì báo cho tôi ngay. Và đến ngay tôi khi có bản báo cáo mổ tử thi.
Có khoảng một trăm tay vô công rỗi nghề lảng vảng trước khu nhà. Chúng tôi đến được chỗ chiếc xe biện lý thì Webster dừng lại mời tôi điếu thuốc, tự mình châm lửa một điếu và nói:
- Sao Bowman, thấy vui không?
Tôi không biết phải trả lời sao. Lão làm tôi mất một phần buổi chiều quý giá và tôi không muốn lão lôi tôi về văn phòng biện lý nữa. Cho nên tôi đành trổ tài ngoại giao mềm mỏng:
- Hay và đáng học hỏi nữa, nhưng tôi còn thấy thích hơn nếu không phải lặp lại màn kịch hồi đêm qua lần thứ hai. Xin hỏi thật, anh muốn tôi đi theo anh để làm gì?
Lão cười to và rít khói thuốc.
- Sao, anh không đoán ra à?
- Nếu đoán ra thì tôi hỏi anh làm gì?
- Hừ… - Lão mỉm cười, dáng ung dung hơn bao giờ hết. Rồi bất chợt không cần vòng vo, vẫn một giọng thờ ở ấy - Này Bowman, Joe chết như thế nào?
- A nếu anh muốn biết ý kiến của tôi thì…
- Không phải tôi muốn biết ý kiến của anh. Tôi muốn anh nói rõ đã thấy điều gì khi Joe lăn ra chết.
Lần này thì lão tung hết láng rồi. Tôi nhìn thẳng vào mặt lão và trả lời giọng bình tĩnh:
- Anh có thể nói rõ hơn một chút được không? Tôi không được hiểu cho lắm.
Lão dựa mình vào cây cột đèn, nhả hơi khói rồi nói thẳng:
- Bowman, thái độ anh không được trung thực tí nào. Từ lúc xảy ra vụ Connolly, anh không ngừng cho tôi đi tàu suốt. Xin lấy tình bạn để mong anh tin cậy ở tôi. Anh hãy nhìn thẳng vào mặt tôi và trả lời là anh không hay biết gì về cái chết của Joe cả.
Tôi ném điếu thuốc lá và dí nó dưới chân, Webster từ tốn:
- Nói đi, Bowman. - Và khi thấy tôi vẫn im lặng. - Sao anh lại không nói ra? Để tôi nói thay anh: Đó là vì anh dính vào chuyện này lút tới cổ rồi?
- Đúng, Connolly, Joe Wanaker, Cole… - Chắc là tôi giật mình vì thấy lão nói tiếp giọng đắc thắng - Đúng hoàn toàn, Cole cha và con gái. Tôi chưa nắm bắt hết đầu đuôi câu chuyện, nhưng tôi biết rằng những người đó đều có một vai quan trọng trong vụ này. Anh có thể cung cấp cho tôi những tin tức quý báu nhưng anh lại im lặng. Tại sao? Anh nghĩ rằng tôi có thể tiết lộ tai hại cho anh sao?
Càng lúc tôi càng ngượng ngùng, lúng túng. Lão có một lối nói đủ cho kiến trong lỗ bò ra. Nhưng mà tôi có quyền lôi cha con nhà Cole liên luỵ vào những tội ác hay không? Ở mức độ nào là tình bạn và ở mức độ nào là mối liên hệ pháp lý giữa một thám tử tư và một ông biện lý? Ranh giới thật quá mỏng manh khó mà bạo gan dấn bước vào.
Webster vẫn tiếp tục:
- Để chứng tỏ lòng thành thật của tôi, xin cho anh biết rằng lúc 13 giờ 45, tôi nhận được một cú điện thoại nặc danh. Kẻ kia bảo tôi tới nhà trọ Regal Apartment thì sẽ thấy được xác của Joe Wanaker, hắn ta cam đoan như vậy. Hắn còn nói thêm rằng viên thám tử tư Glenn Bowman mà lúc sáng tôi có dịp thẩm vấn về một vụ án mạng khác có thể cung cấp tin tức cho tôi về án mạng này. Người gọi đứng ở một máy công cộng và đã gác máy trước khi chúng tôi tìm ra chính xác nơi đâu.
Thế là lần này lão xòe hết bài rồi, tôi tính sao thì tính. Tôi vừa mở miệng thì lão lại cắt ngang:
- Tôi có thể đưa anh ghé nơi nào? Tôi không muốn anh mất cả ngày dài. Anh còn phải lo đi làm kiếm cơm và không phải cứ ngồi nghe lời than vãn của một công chức ba cọc ba đồng như tôi mà có tiền nhảy ra cho anh.
Ông bạn Eric Webster của tôi thật là một tay tâm lý tài tình! Tôi trả lời:
- Tôi không có gì nhiều cho anh đâu. Anh biết cũng vừa bằng tôi đấy. Tôi chỉ có thể thêm vào là nói về vai trò của tôi trong vụ này mà thôi. Ta nên kiếm chỗ nào yên tĩnh để chúng ta có thể nói chuyện mà không bị ai quấy rầy.
Webster mỉm cười vỗ nhẹ lên vai tôi.
- Tôi xin rút lại những lời nặng nhẹ đã tuôn ra với anh. Anh dù là thứ đầu bò đầu bướu nhưng cũng vẫn là người bạn tốt nhất của tôi.
- Anh muốn chúng ta gặp nhau khi nào?
- Ngay lúc nào anh sẵn sàng, Bowman. Nhưng không nên chần chừ quá. Các biến cố hình như đang dồn dập tới. Dù cái gáo dừa của anh có dày đến đâu cũng không chịu nổi viên đạn 300. Ngày mai mười giờ nơi văn phòng tôi được không?
Tôi gật đầu. Lúc leo lên xe, lão còn quay đầu lại mỉm cười với tôi:
- Và nên nhớ rằng anh có thể tin cậy ở tôi, Bowman.
Tôi chặn một chiếc taxi chạy ngang và bảo chở về văn phòng. Giờ này đã quá chiều, cô Moran phụ tá của bác sĩ Cole hẳn là không còn ở phòng khám nữa. Nhưng mà đi tìm địa chỉ nhà riêng của cô thì cũng không khó nhọc gì lắm. Còn tôi lại rất mong gặp cô ngay chiều nay vì có thể xảy ra rất nhiều chuyện từ bây giờ đến mười giờ sáng mai.
James Hadley Chase
Buổi hẹn cuối cùng
Dịch giả: Quang Huy
Danh sách chương