Trải qua vụ bức cổ họa, tôi coi như cứu tiểu Nguyệt một mạng. Nàng coi đó là một đại ân, ngày càng ỷ lại vào tôi, hàng ngày đều tới tiệm của tôi, giặt quần áo, dọn dẹp cửa hàng. Chúng tôi giống như là chung sống cùng nhau vậy. Tôi cũng không biết nàng thích tôi ở điểm nào nữa.
Về phần Lý mặt rỗ, nàng cũng biết rõ hắn có ý với nàng nhưng nàng lại không có cảm tình với hắn.
Dù vậy, lần trước Lý mặt rỗ cũng bất chấp tính mạng mà cứu nàng, nên vô tình hay cố ý, nàng đều dẫn hắn đi gặp gỡ những cô gái mà nàng quen.
Thực ra mà nói, ngoại trừ tuổi tác hơi lớn, con người hèn mọn, lại có con riêng, những mặt khác của Lý mặt rỗ không tệ. Hiện giờ không phải đang có trào lưu "chú nuôi" sao? Lý mặt rỗ đúng là một chú nuôi đúng nghĩa. Người có tiền, mà chưng diện cũng thuộc dạng chó hình người, còn hiểu đời, tính cách hài hước, nên mấy cô nương kém hắn khoản chục tuổi đều rất cởi mở với hắn.
Nếu thực có thể dắt mối, để Lý mặt rỗ đi bước nữa, tôi cũng cảm thấy công đức vô lượng.
Tối hôm đó, cũng như mọi khi, tôi ngồi trong tiệm nghe nhạc, nhìn vu vơ lên bầu trời đêm. Bỗng nhiên tôi chợt nhớ tới nam nhân áo thun, không biết hiện giờ hắn đang ở đâu. Mặc dù thời gian vừa qua cũng gọi là có hợp tác với nhau, nhưng đối với tôi, hắn vẫn luôn là một câu đố, không thể nào hiểu được.
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ thêm đau đầu, tôi bèn bỏ vào phòng, bật máy tính lên xem phim. Đúng lúc này bỗng có một cô gái đi vào trong tiệm. Cô gái ăn mặc gợi cảm nóng bỏng, một bộ váy hồng phấn ôm trọn bờ mông, cặp chân trắng nõm nà, mang giày cao gót, có khi còn cao hơn cả tôi.
Đây thật là vưu vật nhân gian.
Tướng mạo của cô mặc dù không bằng tiểu Nguyệt, nhưng đối với đàn ông mà nói, sức hấp dẫn lại hơn tiểu Nguyệt rất nhiều.
Cảm giác của tôi, người phụ nữ này như một huyền thoại.
Tôi đánh bạo hỏi: "Xin chào, cô tới mua đồ cổ?"
"Không không không." Cô gái lắ đầu, sau đó ngồi xuống trước mặt tôi, thần sắc bối rối nhìn quanh tiệm, cũng không rõ đang tìm cái gì.
Nhìn một vòng, sau đó nàng mới thở ra, nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi với Doãn Tiểu Nguyệt có quen biết?"
"Ngươi với Doãn Tiểu Nguyệt đang yêu nhau?" Cô gái hỏi.
Lòng tôi chợt thẹn thùng, không hiểu thấu nhìn nàng: "Cô rốt cuộc là ai?"
Cô gái cười cười, nói không có gì. Sau đó đi tới gần tôi, sờ sờ quần áo tôi, nâng cổ tay tôi lên nhìn một chút, còn tiện tay móc điện thoại trong túi tôi ra.
Tôi dở khóc dở cười, nữ nhân này rốt cuộc đang làm gì? Tôi liền hỏi: "Đại tỷ, cô làm gì vậy?"
Không ngờ một câu "đại tỷ" của tôi lại chọc giận nàng: "Ngươi bị mù dở hả? Chẳng lẽ ta so với Doãn Tiểu Nguyệt lại nhiều tuổi hơn sao? Ngươi đừng có gọi bừa."
Tôi ngơ ngơ ngác ngác, không thể hiểu nổi, nữ nhân này có bệnh không?
Tôi không thể làm gì khác hơn là giải thích với nàng: "Gọi đại tỷ chỉ là vì tôi tôn trọng cô thôi."
"Im." Nàng trợn mắt lườm tôi một cái: "Ta coi như đã nhìn ra, ngươi chỉ là một tên nghèo hèn mà thôi. Chẳng giống tiểu Nguyệt kể ngươi là một phú hào. So với bạn trai ta, ngươi còn kém xa. Quần áo tầm thường, đồng hồ cũng không có mà đeo, lại còn dùng một con điện thoại cùi bắp. Ta đã nói rồi, Doãn Tiểu Nguyệt làm sao mà có bạn trai ưu tú hơn của ta được."
Tôi chợt hiểu ra, nữ nhân này đêm hôm đến tìm tôi, chính là muốn tận hưởng cảm giác ưu việt. Loại nữ nhân vênh váo này, thật khiến người ta chán ghét.
Có điều tôi cũng chẳng chấp nhất, coi như nàng bị bênh tâm thần đi: "Ngươi nhận lầm người rồi, ta với tiểu Nguyệt chỉ là bạn bè bình thường, không hề quan hệ mật thiết."
"Thật sao?" Nàng mặt mũi hớn hở, theo bản năng đưa tay lên dây chuyền vàng trên cổ, nhẹ nhàng vuốt ve tới lui: "Nói như vậy, là Doãn Tiểu Nguyệt yê đơn phương. Ha ha, ngay cả loại gà chó như ngươi còn không thích nàng, nàng ở trước mặt ta còn ra vẻ cái gì.:
Nói xong, cô gái quay người rời đi. Nhìn nàng bỏ đi, tôi quả thực dở khóc dở cười, mẹ nó coi như là gặp phải loại dở hơi đi. Tôi cũng không quan tâm.
Hôm sau, tiểu Nguyệt đến. Thấy thần sắc nàng không được vui, có vẻ vừa cãi nhau với ai đó, vành mắt đỏ lên. Tôi lập tức hỏi nguyên nhân, có phải vừa cãi nhau với ai không?
Tiểu Nguyệt thở dài: "Haiz, chuyện này cũng không biết nói thế nào cho anh hiểu. Gần đây, tôi có gặp một khách hàng kỳ lạ. Người này lòng đố kỵ vô cùng lớn, tìm mọi thứ để so bì với tôi, bất kỳ món đồ gì bên cạnh cũng không bỏ qua. Vùa nãy tôi với nàng lớn tiếng một trận, loại tâm thần này thật sự là khó hầu hạ.
Tôi bật cười nói: "Tôi biết vị khách này của cô."
Tiểu Nguyệt kinh ngạc, liền hỏi tôi làm sao lại biết khách hàng này? Tôi liền kể hết chuyện đêm qua cho nàng nghe.
Nghe xong, tiểu Nguyệt thẹn đỏ mặt, đôi má hồng làm cho gương mặt càng thêm xinh đẹp, nói nữ nhân kia sao lại làm chuyện như vậy, thật sự là tôi chịu cô ấy.
Tôi khuyên tiểu Nguyệt đừng nóng giận, phụ nữ các nàng đều có lòng đố kỵ. Chỉ có điều, vài người lòng đố kỵ lại đạt đến cảnh giới tối cao, cô không để ý tới là xong.
An ủi một chút, tiểu Nguyệt mới nguôi giận. Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Mấy ngày liên tiếp, tiểu Nguyệt đến tiệm của tôi đều mang theo một bụng oán khí, nhìn mặt nàng tức tới tái xanh, tôi biết là bị nữ nhân kia chọc ghẹo.
Không có cách nào khác, tôi đành phải vào vai bác sĩ tâm lý, cho nàng lời khuyên. Mà nghe tiểu Nguyệt miêu tả về người khách kia, bác sỹ tâm lý tôi đây cũng dở khóc dở cười.
Người phụ nữ này lòng đố kỵ quả thực quá mạnh, luôn cảm thấy tiểu Nguyệt muốn ganh đua với nàng.
Ví dụ mấy hôm trước, nhìn thấy lắc tay của tiểu Nguyệt, đầu tiên là chê bai một trận, ngày hôm sau lại mua một cái y hệt của nàng để đeo.
Trông thấy túi xách của tiểu Nguyệt, liền đi tới xem xét chốc lát, sau đó cứng rắn nói rằng đây là hàng fake, do tên bạn trai nghèo hèn tôi đây mua ở vỉa hè cho nàng. Hôm sau lại mua một cái y hệt như vậy để mang.
Mà chỉ cần có đàn ông tới bắt chuyện với tiểu Nguyệt, cô gái sẽ đố kỵ đến chết, thường xuyên chen vào, cắt lời của tiểu Nguyệt. Làm cho tiểu Nguyệt bao phen xấu hổ, chẳng còn mặt mũi với bạn bè.
Tiểu Nguyệt rất lo lắng một ngày nào đó, cảm thấy bạn trai của nàng là tôi đây không tệ, cũng cuỗm luôn tôi mất
Tôi không nhịn được cười, cảm thấy nữ nhân này đã đạt tới cảnh giới biến thái rồi.
Tôi vội an ủi tiểu Nguyệt, bảo nàng đừng nên lo lắng, kẻ bàn hàn như tôi, nữ nhân kia cũng đã thăm dò qua rồi, hẳn là thấy tôi rất chướng mắt.
Nhưng thật không ngờ tới, nữ nhân này đúng là có bệnh. Đêm hôm đó, tiểu Nguyệt vừa rời đi, cô ấy đã tới.
Cô gái chủ động lôi kéo làm quen, nói chuyện ỡm ờ, còn vô tình cố ý đụng cham chân tay, hỏi tôi có thể kết giao cùng nàng không.
Tôi nhịn không được bật cười ha ha, cái loaik gà chó như tôi, mà nàng cũng bắt đầu đố kỵ. Tôi vừa cười vừa nói: "Tôi đã có bạn gái, cho nên rất xin lỗi, tôi không thể đáp ứng cô."
Tôi từ chối như vậy, nàng lập tức nổi giận: "Hừ, ngươi nói là Doãn Tiểu Nguyệt đúng không? Thật tức chết. Ta có điểm nào không bằng cô ấy? Ngươi vì sao lại không thích ta? Dáng người ta không đẹp bằng cô ấy? Ta thậm chí xuất thân giàu có hơn cô ấy, ngươi rốt cuộc thích cô ấy ở điểm nào?
Tôi nói: "Cô so với cô ấy vóc người đẹp hơn, mặt mũi cũng xinh đẹp hơn. Thế nhưng cô không phải khẩu vị của tôi, tôi thích phụ nữ như tiểu Nguyệt cơ."
"Đánh rắm!" Cũng không biết tính tình cô gái kia làm sao, tự nhiên nhảy dựng lên chửi tôi.
Vừa mắng, tay nàng lại mân mê sợi dây chuyền trên cổ, giống như nó có thể mang đến cho nàng sự tự tin: "Có phải ngươi cảm thấy ta quá cao quý, cho nên không dám trèo cao? Hừ, ngươi không cần giả bộ, ta đã nhìn thấu ngươi rồi."
Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy mình bị sỉ nhục, người tốt tính như tôi còn không chịu được, huống chi là tiểu Nguyệt.
Tôi cũng muốn giúp tiểu Nguyệt dạy dỗ nữ nhân này một chút, tâm tư nặng nề: "Thân phận của ngươi cao hơn ta? Ngươi có thân phận gì? Chẳng qua cũng là kẻ làm thuê? Ta vậy nhưng lại là ông chủ, căn bản không cần cả ngày làm việc phải xem sắc mặt của sếp."
"Ngươi nói hươu nói vượn." Nàng khinh thường nghênh đầu lên: "Ai nói ngươi ta làm thuê? Ta là bà chủ. Chỉ có điều công ty trên danh nghĩa tạm thời chưa thuộc về ta mà thôi. Bạn trai ta nói, chỉ cần chúng ta kết hôn, công ty của hắn đều thuộc về ta, hừ."
Tôi nhịn không được cười lên: "Bạn trai ngươi rất có tiền? Ngươi có tin, chỉ cầm bừa một món đồ trong tiệm này, bạn trai của ngươi cũng không mua nổi không?"
Về phần Lý mặt rỗ, nàng cũng biết rõ hắn có ý với nàng nhưng nàng lại không có cảm tình với hắn.
Dù vậy, lần trước Lý mặt rỗ cũng bất chấp tính mạng mà cứu nàng, nên vô tình hay cố ý, nàng đều dẫn hắn đi gặp gỡ những cô gái mà nàng quen.
Thực ra mà nói, ngoại trừ tuổi tác hơi lớn, con người hèn mọn, lại có con riêng, những mặt khác của Lý mặt rỗ không tệ. Hiện giờ không phải đang có trào lưu "chú nuôi" sao? Lý mặt rỗ đúng là một chú nuôi đúng nghĩa. Người có tiền, mà chưng diện cũng thuộc dạng chó hình người, còn hiểu đời, tính cách hài hước, nên mấy cô nương kém hắn khoản chục tuổi đều rất cởi mở với hắn.
Nếu thực có thể dắt mối, để Lý mặt rỗ đi bước nữa, tôi cũng cảm thấy công đức vô lượng.
Tối hôm đó, cũng như mọi khi, tôi ngồi trong tiệm nghe nhạc, nhìn vu vơ lên bầu trời đêm. Bỗng nhiên tôi chợt nhớ tới nam nhân áo thun, không biết hiện giờ hắn đang ở đâu. Mặc dù thời gian vừa qua cũng gọi là có hợp tác với nhau, nhưng đối với tôi, hắn vẫn luôn là một câu đố, không thể nào hiểu được.
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ thêm đau đầu, tôi bèn bỏ vào phòng, bật máy tính lên xem phim. Đúng lúc này bỗng có một cô gái đi vào trong tiệm. Cô gái ăn mặc gợi cảm nóng bỏng, một bộ váy hồng phấn ôm trọn bờ mông, cặp chân trắng nõm nà, mang giày cao gót, có khi còn cao hơn cả tôi.
Đây thật là vưu vật nhân gian.
Tướng mạo của cô mặc dù không bằng tiểu Nguyệt, nhưng đối với đàn ông mà nói, sức hấp dẫn lại hơn tiểu Nguyệt rất nhiều.
Cảm giác của tôi, người phụ nữ này như một huyền thoại.
Tôi đánh bạo hỏi: "Xin chào, cô tới mua đồ cổ?"
"Không không không." Cô gái lắ đầu, sau đó ngồi xuống trước mặt tôi, thần sắc bối rối nhìn quanh tiệm, cũng không rõ đang tìm cái gì.
Nhìn một vòng, sau đó nàng mới thở ra, nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi với Doãn Tiểu Nguyệt có quen biết?"
"Ngươi với Doãn Tiểu Nguyệt đang yêu nhau?" Cô gái hỏi.
Lòng tôi chợt thẹn thùng, không hiểu thấu nhìn nàng: "Cô rốt cuộc là ai?"
Cô gái cười cười, nói không có gì. Sau đó đi tới gần tôi, sờ sờ quần áo tôi, nâng cổ tay tôi lên nhìn một chút, còn tiện tay móc điện thoại trong túi tôi ra.
Tôi dở khóc dở cười, nữ nhân này rốt cuộc đang làm gì? Tôi liền hỏi: "Đại tỷ, cô làm gì vậy?"
Không ngờ một câu "đại tỷ" của tôi lại chọc giận nàng: "Ngươi bị mù dở hả? Chẳng lẽ ta so với Doãn Tiểu Nguyệt lại nhiều tuổi hơn sao? Ngươi đừng có gọi bừa."
Tôi ngơ ngơ ngác ngác, không thể hiểu nổi, nữ nhân này có bệnh không?
Tôi không thể làm gì khác hơn là giải thích với nàng: "Gọi đại tỷ chỉ là vì tôi tôn trọng cô thôi."
"Im." Nàng trợn mắt lườm tôi một cái: "Ta coi như đã nhìn ra, ngươi chỉ là một tên nghèo hèn mà thôi. Chẳng giống tiểu Nguyệt kể ngươi là một phú hào. So với bạn trai ta, ngươi còn kém xa. Quần áo tầm thường, đồng hồ cũng không có mà đeo, lại còn dùng một con điện thoại cùi bắp. Ta đã nói rồi, Doãn Tiểu Nguyệt làm sao mà có bạn trai ưu tú hơn của ta được."
Tôi chợt hiểu ra, nữ nhân này đêm hôm đến tìm tôi, chính là muốn tận hưởng cảm giác ưu việt. Loại nữ nhân vênh váo này, thật khiến người ta chán ghét.
Có điều tôi cũng chẳng chấp nhất, coi như nàng bị bênh tâm thần đi: "Ngươi nhận lầm người rồi, ta với tiểu Nguyệt chỉ là bạn bè bình thường, không hề quan hệ mật thiết."
"Thật sao?" Nàng mặt mũi hớn hở, theo bản năng đưa tay lên dây chuyền vàng trên cổ, nhẹ nhàng vuốt ve tới lui: "Nói như vậy, là Doãn Tiểu Nguyệt yê đơn phương. Ha ha, ngay cả loại gà chó như ngươi còn không thích nàng, nàng ở trước mặt ta còn ra vẻ cái gì.:
Nói xong, cô gái quay người rời đi. Nhìn nàng bỏ đi, tôi quả thực dở khóc dở cười, mẹ nó coi như là gặp phải loại dở hơi đi. Tôi cũng không quan tâm.
Hôm sau, tiểu Nguyệt đến. Thấy thần sắc nàng không được vui, có vẻ vừa cãi nhau với ai đó, vành mắt đỏ lên. Tôi lập tức hỏi nguyên nhân, có phải vừa cãi nhau với ai không?
Tiểu Nguyệt thở dài: "Haiz, chuyện này cũng không biết nói thế nào cho anh hiểu. Gần đây, tôi có gặp một khách hàng kỳ lạ. Người này lòng đố kỵ vô cùng lớn, tìm mọi thứ để so bì với tôi, bất kỳ món đồ gì bên cạnh cũng không bỏ qua. Vùa nãy tôi với nàng lớn tiếng một trận, loại tâm thần này thật sự là khó hầu hạ.
Tôi bật cười nói: "Tôi biết vị khách này của cô."
Tiểu Nguyệt kinh ngạc, liền hỏi tôi làm sao lại biết khách hàng này? Tôi liền kể hết chuyện đêm qua cho nàng nghe.
Nghe xong, tiểu Nguyệt thẹn đỏ mặt, đôi má hồng làm cho gương mặt càng thêm xinh đẹp, nói nữ nhân kia sao lại làm chuyện như vậy, thật sự là tôi chịu cô ấy.
Tôi khuyên tiểu Nguyệt đừng nóng giận, phụ nữ các nàng đều có lòng đố kỵ. Chỉ có điều, vài người lòng đố kỵ lại đạt đến cảnh giới tối cao, cô không để ý tới là xong.
An ủi một chút, tiểu Nguyệt mới nguôi giận. Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Mấy ngày liên tiếp, tiểu Nguyệt đến tiệm của tôi đều mang theo một bụng oán khí, nhìn mặt nàng tức tới tái xanh, tôi biết là bị nữ nhân kia chọc ghẹo.
Không có cách nào khác, tôi đành phải vào vai bác sĩ tâm lý, cho nàng lời khuyên. Mà nghe tiểu Nguyệt miêu tả về người khách kia, bác sỹ tâm lý tôi đây cũng dở khóc dở cười.
Người phụ nữ này lòng đố kỵ quả thực quá mạnh, luôn cảm thấy tiểu Nguyệt muốn ganh đua với nàng.
Ví dụ mấy hôm trước, nhìn thấy lắc tay của tiểu Nguyệt, đầu tiên là chê bai một trận, ngày hôm sau lại mua một cái y hệt của nàng để đeo.
Trông thấy túi xách của tiểu Nguyệt, liền đi tới xem xét chốc lát, sau đó cứng rắn nói rằng đây là hàng fake, do tên bạn trai nghèo hèn tôi đây mua ở vỉa hè cho nàng. Hôm sau lại mua một cái y hệt như vậy để mang.
Mà chỉ cần có đàn ông tới bắt chuyện với tiểu Nguyệt, cô gái sẽ đố kỵ đến chết, thường xuyên chen vào, cắt lời của tiểu Nguyệt. Làm cho tiểu Nguyệt bao phen xấu hổ, chẳng còn mặt mũi với bạn bè.
Tiểu Nguyệt rất lo lắng một ngày nào đó, cảm thấy bạn trai của nàng là tôi đây không tệ, cũng cuỗm luôn tôi mất
Tôi không nhịn được cười, cảm thấy nữ nhân này đã đạt tới cảnh giới biến thái rồi.
Tôi vội an ủi tiểu Nguyệt, bảo nàng đừng nên lo lắng, kẻ bàn hàn như tôi, nữ nhân kia cũng đã thăm dò qua rồi, hẳn là thấy tôi rất chướng mắt.
Nhưng thật không ngờ tới, nữ nhân này đúng là có bệnh. Đêm hôm đó, tiểu Nguyệt vừa rời đi, cô ấy đã tới.
Cô gái chủ động lôi kéo làm quen, nói chuyện ỡm ờ, còn vô tình cố ý đụng cham chân tay, hỏi tôi có thể kết giao cùng nàng không.
Tôi nhịn không được bật cười ha ha, cái loaik gà chó như tôi, mà nàng cũng bắt đầu đố kỵ. Tôi vừa cười vừa nói: "Tôi đã có bạn gái, cho nên rất xin lỗi, tôi không thể đáp ứng cô."
Tôi từ chối như vậy, nàng lập tức nổi giận: "Hừ, ngươi nói là Doãn Tiểu Nguyệt đúng không? Thật tức chết. Ta có điểm nào không bằng cô ấy? Ngươi vì sao lại không thích ta? Dáng người ta không đẹp bằng cô ấy? Ta thậm chí xuất thân giàu có hơn cô ấy, ngươi rốt cuộc thích cô ấy ở điểm nào?
Tôi nói: "Cô so với cô ấy vóc người đẹp hơn, mặt mũi cũng xinh đẹp hơn. Thế nhưng cô không phải khẩu vị của tôi, tôi thích phụ nữ như tiểu Nguyệt cơ."
"Đánh rắm!" Cũng không biết tính tình cô gái kia làm sao, tự nhiên nhảy dựng lên chửi tôi.
Vừa mắng, tay nàng lại mân mê sợi dây chuyền trên cổ, giống như nó có thể mang đến cho nàng sự tự tin: "Có phải ngươi cảm thấy ta quá cao quý, cho nên không dám trèo cao? Hừ, ngươi không cần giả bộ, ta đã nhìn thấu ngươi rồi."
Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy mình bị sỉ nhục, người tốt tính như tôi còn không chịu được, huống chi là tiểu Nguyệt.
Tôi cũng muốn giúp tiểu Nguyệt dạy dỗ nữ nhân này một chút, tâm tư nặng nề: "Thân phận của ngươi cao hơn ta? Ngươi có thân phận gì? Chẳng qua cũng là kẻ làm thuê? Ta vậy nhưng lại là ông chủ, căn bản không cần cả ngày làm việc phải xem sắc mặt của sếp."
"Ngươi nói hươu nói vượn." Nàng khinh thường nghênh đầu lên: "Ai nói ngươi ta làm thuê? Ta là bà chủ. Chỉ có điều công ty trên danh nghĩa tạm thời chưa thuộc về ta mà thôi. Bạn trai ta nói, chỉ cần chúng ta kết hôn, công ty của hắn đều thuộc về ta, hừ."
Tôi nhịn không được cười lên: "Bạn trai ngươi rất có tiền? Ngươi có tin, chỉ cầm bừa một món đồ trong tiệm này, bạn trai của ngươi cũng không mua nổi không?"
Danh sách chương