Nhất Sơ hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: "Một người, đột nhiên mất đi hứng thú với tất cả mọi loại đồ ăn, thậm chí không có cảm giác đói, bất cứ thứ gì cũng không ăn được, ăn một miếng là nôn một trận, theo ngươi thì chuyện gì xảy ra?"
Tôi lắc đầu: "Có phải chứng chán ăn không?"
Nhất Sơ nói: "Cho dù là chứng chán ăn, hay là bệnh chán ăn, cũng vẫn thấy đói, tuy nhiên ăn một miếng liền no ngay. Nhưng triệu chứng của hắn lại không như vậy, ta cũng đã đưa hắn tới bệnh viện kiểm tra, dạ dày hay đường ruột của hắn đều không có vấn đề gì, tiền sử cũng chưa bị bệnh về tiêu hóa."
Tôi cau mày hỏi: "Nhất Sơ, ngươi nói thật với ta đi, người này có quan hệ thế nào với ngươi? Ngươi vì sao lại lao tâm khổ tứ giúp hắn?"
Nghe tôi hỏi, Nhất Sơ tựa như không muốn nói về vấn đề này, chỉ im lặng phất phất tay: "Đi về trước đi."
Thật khó tưởng tượng, Nhất Sơ một thân không dính bụi trần, lại có quan hệ với một nông dân. Tôi không tin hắn vô duyên vô cớ đối tốt với người kia như vậy, thậm chí trong lòng còn có chút đố kỵ (ghen mới vl, liệu e có đi sai đường ko các thím, dính tí đam mỹ là drop luôn khỏi bàn nhé).
Còn chưa về tới gần xe, tôi đã nghe tiếng tiểu Manh ồn ào la hét. Tôi lập tức đau cả đầu, tiểu tử này đúng là không biết điều, rõ ràng Nhất Sơ đã dặn nó ở yên trong xe rồi cơ mà.
Chờ chúng tôi đi tới cổng thôn, mới phát hiện Lý Tiểu Manh đang cãi lộn với một thôn dân khoảng bốn năm chục tuổi, còn có mấy người đứng vây quanh để xem.
Nghe nội dung cãi lộn giữ hai người, tôi lờ mờ hiểu rằng, thôn dân kia đuổi tiểu Manh, không cho nó đậu xe ở đây. Nhưng nó nhất quyết không chịu, thế là đôi bên lời qua tiếng lại.
Nhất Sơ lắc đầu, mắng một câu: "Ngu dốt." Liền bước tới.
Tôi sợ Nhất Sơ sẽ trách mắng tiểu Manh, làm tổn thương lòng tự trọng của tiểu tử này, vội chạy tới, túm nó vào trong xe, đoạn rút một điếu thuốc mời lão nông kia.
Thôn dân kia chẳng thèm để ý tới tôi, vung tay dập thuốc, sau đó lườm Nhất Sơ: "Đã nói với ngươi, chuyện này không cần ngươi quan tâm, sao giờ ngươi lại tới nữa?"
Nhất Sơ khẽ thở dài, liền bảo chúng tôi lên xe rời đi.
Lên tới đường cái, tôi tò mò hỏi Nhất Sơ, lão nông ban nãy đuổi chúng ta đi là ai? Vụ này chúng ta tốn công mà chẳng có kết quả gì sao? Tôi vốn ghét nhất kiểu làm ăn này, đã mạo hiểm lại không ra tiền; quan trọng nhất là thái độ người ta, coi mình như gà chuột.
Nhất Sơ giải thích cho tôi: "Lão chết đói kia, được mọi người trong thôn gọi là Chu Lão Thực. Người mới đuổi chúng ta đi là anh em của lão, tên là Chu Đồ Phu, sống bằng nghề mổ heo, là người rất gian xảo."
Lần này Nhất Sơ tới giúp Chu Lão Thực, từ đầu đã không tính tới chuyện tiền nong. Thế nhưng Chu Đồ Phu lại phản cảm kỳ lạ, một mực không cho Nhất Sơ hỗ trợ. Thậm chí lần trước hắn cũng phải lén lút đưa Chu Lão Thực đi bệnh viện.
Lúc này không chỉ riêng tôi, mà cả tiểu Nguyệt cũng băn khoăn. Không hiểu sao một người lạnh lùng như Nhất Sơ lại nhiệt tình làm việc này, còn bị người ta dùng sự hờ hững đối đáp.
Nhất Sơ nhìn ra sau xe đầy ẩn ý, nói: "Có những việc, không thể đong đếm bằng tiền. Dừng xe đi."
Tôi vội vàng đạp phanh, nghĩ thầm, chẳng lẽ Nhất Sơ vẫn mặt dày muốn quay lại thôn? Còn nữa, câu nói đầy ẩn ý của hắn vừa rồi xem ra giữa hắn và Chu Lão Thực có một mối quan hệ không tầm thường.
Nhất Sơ đột nhiên hỏi: "Doãn Tiểu Nguyệt, hình như lúc nãy cô chỉ ngồi nguyên trong xe, không bị Chu Đồ Phu phát hiện hả?"
Tiểu Nguyệt nghe hắn hỏi câu này thì rất khó hiểu, không biết Nhất Sơ có ý gì, có điều nàng vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy thì tốt." Nhất Sơ nói: "Cô đi tới nhà hắn, nhìn xem rốt cuộc Chu Đồ Phu cho Lão Thực ăn cái gì."
"Chẳng phải Chu Lão Thực không ăn được gì sao?" Tôi vội hỏi.
Nhất Sơ cười lạnh: "Ngươi nghĩ xem, nếu như một người nhịn ăn ròng rã một tháng trời, liệu có còn sống được không? Mà mỗi ngày, Chu Đồ Phu đều mang một túi quần áo sang nhà Lão Thực, chắc chắn là cho Lão Thực ăn gì đó. Vấn đề khẳng định nằm trên thứ mà Chu Đồ Phu cho hắn ăn."
Tiểu Nguyệt liền gật đầu: "Được, để ta đi nhìn xem."
Tôi lo lắng, hỏi Nhất Sơ, liệu nàng có gặp nguy hiểm không, tôi thấy Chu Đồ Phu có vẻ rất dữ tợn.
Nhất Sơ dặn tiểu Nguyệt, tốt nhất là lén lút vào trong thôn, ngộ nhỡ bị ai phát hiện, thì nói là vào xin hớp nước, không được hành động gì mạo hiểm. Nói xong còn đưa cho nàng một thanh kiếm gỗ đào nhỏ dặn nàng lúc nào cũng phải mang bên mình nếu có nguy hiểm hãy bẻ gãy kiếm, hắn sẽ tự cảm ứng được mà đến cứu.
Việc này nghe có vẻ thần kỳ, tiểu Manh lập tức hứng thú, nó kích động nói với Nhất Sơ rằng cũng muốn một cây, còn hỏi có phải kiếm ma pháp không?
Mặc dù có kiếm gỗ đào, nhưng tôi vẫn không yên tâm về tiểu Nguyệt, bèn lái xe tới gần thôn, đứng chờ.
Tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng tôi luôn cảm thấy trên người Chu Đồ Phu tỏa ra âm khí, tôi nghĩ hắn chắc là có tiếp xúc với vật tà âm; Chu Lão Thực bị biến thành bộ dạng này, liệu có phải bị Chu Đồ Phu hại hay không?
Nếu sự thật là như vậy, cũng có thể hiểu tại sao Chu Đồ Phu cứ nhất quyết ngăn cản chúng tôi cứu người.
Tôi thắc mắc hỏi Nhất Sơ, chẳng lẽ hắn không hỏi thẳng Chu Lão Thực, sự tình liên quan tới Chu Đồ Phu hay sao?
Nhất Sơ nói, đây cũng là một trong những điều hắn không rỗ. Chu Lão Thực một mực nói rằng quan hệ của hai người rất tốt, cha mẹ chết từ khi họ còn nhỏ, cả hai sống nương tựa vào nhau, tới một cái bánh bao cũng chia đôi. Mà bản thân Chu Lão Thực rất thuận theo Chu Đồ Phu, nếu Chu Đồ Phu có yêu cầu gì, Chu Lão Thực đều đáp ứng, giữa hai người chưa bao giờ có khúc mắc về lợi ích.
Còn nói Chu Đồ Phu mặc dù bề ngoài hung hãn, nhưng lại khảng khái trượng nghĩa, tuyệt đối không phải tiểu nhân hèn hạ.
Tôi tin tưởng cách nhìn người của Nhất Sơ, hắn nói không phải người xấu thì chắc chắn người đó không xấu.
Tôi lại hỏi Nhất Sơ, có phải thôn trang này có vấn đề hay không?
Hắn lắc đầu nói, thôn trang này phong thủy rất tốt, tuy không thể nói là để lại cho hậu thế đại phú đại quý, nhưng có thể bảo vệ bình an cho mọi người.
Nói tới đây, Nhất Sơ chợt chuyển hướng: "Chỉ là.." nói xong, ánh mắt hắn quét về phái rừng cây ăn quả sau núi: "Ta cảm thấy phía sau núi kia có vấn đề."
Tôi liền hỏi: "Vấn đề gì?"
Nhất Sơ lạnh lùng nói: "Ngươi nhìn kỹ xem, có nhận thấy bố cục phong thủy phía sau núi là gì không?"
Tôi đối với kiến thức phong thủy chỉ là kẻ học việc, cũng chẳng kế thừa được cái gì từ ông nội và cha tôi, chỉ thỉnh thoảng đọc vài cuốn sách về vấn đề này mà thôi.
Nhưng Nhất Sơ hỏi tôi như vậy, tôi cũng không thể làm mất mặt ông cha mình, lập tức nheo mắt, quan sát kỹ một phen.
Nhìn hết thảy một lượt, cuối cùng tôi cũng thấy điểm tà môn. Ngọn núi này là điển hình bố cục "Âm Phong băng sơn." Hai bên đỉnh núi cao, ở giữa sườn núi thấp.
Loại bố cục phong thủy này, thực vật rất khó sinh trưởng, chứ đừng nói tới trồng cây ăn quả.
Nếu dùng khoa học để giải thích, cũng có thể chỉ ra được, là cả tòa núi bị bao lại, ánh nắng không chiếu vào bên trong được, bởi vậy thực vật khó quang hợp, sinh trưởng không tốt.
Mà trước mắt chúng tôi giờ này, lại là khắp núi đồi đầy cây ăn quả, hơn nữa còn tươi tốt quá mức bình thường. Điều này không khỏi làm người ta nghi ngờ, tôi cảm thấy nhất định là có thứ gì đó ảnh hưởng tới phong thủy của ngọn núi này.
Tôi nói suy nghĩ của mình cho Nhất Sơ, hắn gật đầu nói: "Hoàn toàn chính xác. Ta cũng cảm thấy ngọn núi này cổ quái, có khả năng liên quan tới bệnh của Chu Lão Thực. Nếu như có thể tìm ra nguồn gốc cổ quái của ngọn núi, rất có thể Chu Lão Thực sẽ được cứu."
Tôi kinh ngạc nhìn Nhất Sơ: "Vậy lần này chúng ta tới không phải để xử lý vật tà âm, mà là liên quan tới phong thủy?"
Tôi lắc đầu: "Có phải chứng chán ăn không?"
Nhất Sơ nói: "Cho dù là chứng chán ăn, hay là bệnh chán ăn, cũng vẫn thấy đói, tuy nhiên ăn một miếng liền no ngay. Nhưng triệu chứng của hắn lại không như vậy, ta cũng đã đưa hắn tới bệnh viện kiểm tra, dạ dày hay đường ruột của hắn đều không có vấn đề gì, tiền sử cũng chưa bị bệnh về tiêu hóa."
Tôi cau mày hỏi: "Nhất Sơ, ngươi nói thật với ta đi, người này có quan hệ thế nào với ngươi? Ngươi vì sao lại lao tâm khổ tứ giúp hắn?"
Nghe tôi hỏi, Nhất Sơ tựa như không muốn nói về vấn đề này, chỉ im lặng phất phất tay: "Đi về trước đi."
Thật khó tưởng tượng, Nhất Sơ một thân không dính bụi trần, lại có quan hệ với một nông dân. Tôi không tin hắn vô duyên vô cớ đối tốt với người kia như vậy, thậm chí trong lòng còn có chút đố kỵ (ghen mới vl, liệu e có đi sai đường ko các thím, dính tí đam mỹ là drop luôn khỏi bàn nhé).
Còn chưa về tới gần xe, tôi đã nghe tiếng tiểu Manh ồn ào la hét. Tôi lập tức đau cả đầu, tiểu tử này đúng là không biết điều, rõ ràng Nhất Sơ đã dặn nó ở yên trong xe rồi cơ mà.
Chờ chúng tôi đi tới cổng thôn, mới phát hiện Lý Tiểu Manh đang cãi lộn với một thôn dân khoảng bốn năm chục tuổi, còn có mấy người đứng vây quanh để xem.
Nghe nội dung cãi lộn giữ hai người, tôi lờ mờ hiểu rằng, thôn dân kia đuổi tiểu Manh, không cho nó đậu xe ở đây. Nhưng nó nhất quyết không chịu, thế là đôi bên lời qua tiếng lại.
Nhất Sơ lắc đầu, mắng một câu: "Ngu dốt." Liền bước tới.
Tôi sợ Nhất Sơ sẽ trách mắng tiểu Manh, làm tổn thương lòng tự trọng của tiểu tử này, vội chạy tới, túm nó vào trong xe, đoạn rút một điếu thuốc mời lão nông kia.
Thôn dân kia chẳng thèm để ý tới tôi, vung tay dập thuốc, sau đó lườm Nhất Sơ: "Đã nói với ngươi, chuyện này không cần ngươi quan tâm, sao giờ ngươi lại tới nữa?"
Nhất Sơ khẽ thở dài, liền bảo chúng tôi lên xe rời đi.
Lên tới đường cái, tôi tò mò hỏi Nhất Sơ, lão nông ban nãy đuổi chúng ta đi là ai? Vụ này chúng ta tốn công mà chẳng có kết quả gì sao? Tôi vốn ghét nhất kiểu làm ăn này, đã mạo hiểm lại không ra tiền; quan trọng nhất là thái độ người ta, coi mình như gà chuột.
Nhất Sơ giải thích cho tôi: "Lão chết đói kia, được mọi người trong thôn gọi là Chu Lão Thực. Người mới đuổi chúng ta đi là anh em của lão, tên là Chu Đồ Phu, sống bằng nghề mổ heo, là người rất gian xảo."
Lần này Nhất Sơ tới giúp Chu Lão Thực, từ đầu đã không tính tới chuyện tiền nong. Thế nhưng Chu Đồ Phu lại phản cảm kỳ lạ, một mực không cho Nhất Sơ hỗ trợ. Thậm chí lần trước hắn cũng phải lén lút đưa Chu Lão Thực đi bệnh viện.
Lúc này không chỉ riêng tôi, mà cả tiểu Nguyệt cũng băn khoăn. Không hiểu sao một người lạnh lùng như Nhất Sơ lại nhiệt tình làm việc này, còn bị người ta dùng sự hờ hững đối đáp.
Nhất Sơ nhìn ra sau xe đầy ẩn ý, nói: "Có những việc, không thể đong đếm bằng tiền. Dừng xe đi."
Tôi vội vàng đạp phanh, nghĩ thầm, chẳng lẽ Nhất Sơ vẫn mặt dày muốn quay lại thôn? Còn nữa, câu nói đầy ẩn ý của hắn vừa rồi xem ra giữa hắn và Chu Lão Thực có một mối quan hệ không tầm thường.
Nhất Sơ đột nhiên hỏi: "Doãn Tiểu Nguyệt, hình như lúc nãy cô chỉ ngồi nguyên trong xe, không bị Chu Đồ Phu phát hiện hả?"
Tiểu Nguyệt nghe hắn hỏi câu này thì rất khó hiểu, không biết Nhất Sơ có ý gì, có điều nàng vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy thì tốt." Nhất Sơ nói: "Cô đi tới nhà hắn, nhìn xem rốt cuộc Chu Đồ Phu cho Lão Thực ăn cái gì."
"Chẳng phải Chu Lão Thực không ăn được gì sao?" Tôi vội hỏi.
Nhất Sơ cười lạnh: "Ngươi nghĩ xem, nếu như một người nhịn ăn ròng rã một tháng trời, liệu có còn sống được không? Mà mỗi ngày, Chu Đồ Phu đều mang một túi quần áo sang nhà Lão Thực, chắc chắn là cho Lão Thực ăn gì đó. Vấn đề khẳng định nằm trên thứ mà Chu Đồ Phu cho hắn ăn."
Tiểu Nguyệt liền gật đầu: "Được, để ta đi nhìn xem."
Tôi lo lắng, hỏi Nhất Sơ, liệu nàng có gặp nguy hiểm không, tôi thấy Chu Đồ Phu có vẻ rất dữ tợn.
Nhất Sơ dặn tiểu Nguyệt, tốt nhất là lén lút vào trong thôn, ngộ nhỡ bị ai phát hiện, thì nói là vào xin hớp nước, không được hành động gì mạo hiểm. Nói xong còn đưa cho nàng một thanh kiếm gỗ đào nhỏ dặn nàng lúc nào cũng phải mang bên mình nếu có nguy hiểm hãy bẻ gãy kiếm, hắn sẽ tự cảm ứng được mà đến cứu.
Việc này nghe có vẻ thần kỳ, tiểu Manh lập tức hứng thú, nó kích động nói với Nhất Sơ rằng cũng muốn một cây, còn hỏi có phải kiếm ma pháp không?
Mặc dù có kiếm gỗ đào, nhưng tôi vẫn không yên tâm về tiểu Nguyệt, bèn lái xe tới gần thôn, đứng chờ.
Tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng tôi luôn cảm thấy trên người Chu Đồ Phu tỏa ra âm khí, tôi nghĩ hắn chắc là có tiếp xúc với vật tà âm; Chu Lão Thực bị biến thành bộ dạng này, liệu có phải bị Chu Đồ Phu hại hay không?
Nếu sự thật là như vậy, cũng có thể hiểu tại sao Chu Đồ Phu cứ nhất quyết ngăn cản chúng tôi cứu người.
Tôi thắc mắc hỏi Nhất Sơ, chẳng lẽ hắn không hỏi thẳng Chu Lão Thực, sự tình liên quan tới Chu Đồ Phu hay sao?
Nhất Sơ nói, đây cũng là một trong những điều hắn không rỗ. Chu Lão Thực một mực nói rằng quan hệ của hai người rất tốt, cha mẹ chết từ khi họ còn nhỏ, cả hai sống nương tựa vào nhau, tới một cái bánh bao cũng chia đôi. Mà bản thân Chu Lão Thực rất thuận theo Chu Đồ Phu, nếu Chu Đồ Phu có yêu cầu gì, Chu Lão Thực đều đáp ứng, giữa hai người chưa bao giờ có khúc mắc về lợi ích.
Còn nói Chu Đồ Phu mặc dù bề ngoài hung hãn, nhưng lại khảng khái trượng nghĩa, tuyệt đối không phải tiểu nhân hèn hạ.
Tôi tin tưởng cách nhìn người của Nhất Sơ, hắn nói không phải người xấu thì chắc chắn người đó không xấu.
Tôi lại hỏi Nhất Sơ, có phải thôn trang này có vấn đề hay không?
Hắn lắc đầu nói, thôn trang này phong thủy rất tốt, tuy không thể nói là để lại cho hậu thế đại phú đại quý, nhưng có thể bảo vệ bình an cho mọi người.
Nói tới đây, Nhất Sơ chợt chuyển hướng: "Chỉ là.." nói xong, ánh mắt hắn quét về phái rừng cây ăn quả sau núi: "Ta cảm thấy phía sau núi kia có vấn đề."
Tôi liền hỏi: "Vấn đề gì?"
Nhất Sơ lạnh lùng nói: "Ngươi nhìn kỹ xem, có nhận thấy bố cục phong thủy phía sau núi là gì không?"
Tôi đối với kiến thức phong thủy chỉ là kẻ học việc, cũng chẳng kế thừa được cái gì từ ông nội và cha tôi, chỉ thỉnh thoảng đọc vài cuốn sách về vấn đề này mà thôi.
Nhưng Nhất Sơ hỏi tôi như vậy, tôi cũng không thể làm mất mặt ông cha mình, lập tức nheo mắt, quan sát kỹ một phen.
Nhìn hết thảy một lượt, cuối cùng tôi cũng thấy điểm tà môn. Ngọn núi này là điển hình bố cục "Âm Phong băng sơn." Hai bên đỉnh núi cao, ở giữa sườn núi thấp.
Loại bố cục phong thủy này, thực vật rất khó sinh trưởng, chứ đừng nói tới trồng cây ăn quả.
Nếu dùng khoa học để giải thích, cũng có thể chỉ ra được, là cả tòa núi bị bao lại, ánh nắng không chiếu vào bên trong được, bởi vậy thực vật khó quang hợp, sinh trưởng không tốt.
Mà trước mắt chúng tôi giờ này, lại là khắp núi đồi đầy cây ăn quả, hơn nữa còn tươi tốt quá mức bình thường. Điều này không khỏi làm người ta nghi ngờ, tôi cảm thấy nhất định là có thứ gì đó ảnh hưởng tới phong thủy của ngọn núi này.
Tôi nói suy nghĩ của mình cho Nhất Sơ, hắn gật đầu nói: "Hoàn toàn chính xác. Ta cũng cảm thấy ngọn núi này cổ quái, có khả năng liên quan tới bệnh của Chu Lão Thực. Nếu như có thể tìm ra nguồn gốc cổ quái của ngọn núi, rất có thể Chu Lão Thực sẽ được cứu."
Tôi kinh ngạc nhìn Nhất Sơ: "Vậy lần này chúng ta tới không phải để xử lý vật tà âm, mà là liên quan tới phong thủy?"
Danh sách chương