"Để tôi nói cho hai người một chút cố sự liên quan tới Tôn Tẫn." Tôi hít sâu một hơi, nói: "Bàng Quyên hại tôn tẫm tới mức hai chân tàn phế, trên lý thuyết Tôn Tẫn phải hận hắn thấu xương mới đúng. Nhưng sau này, Tề và Ngụy khai chiến, Tôn Tẫn dùng kế bắt Bàng Quyên ở lăng Liễu Mã, nhưng lại không giết hắn, mà thả Bàng Quyên đi. Một mặt rêu rao ra bên ngoài là Bàng Quyên đã tự sát."

"Bàng Quyên hối hận vô cùng, định trở về chỗ sư phụ Quỷ Cốc Tử tiếp tục tu hành. Không ngờ mấy năm sau Tôn Tẫn mắc một loại quái bệnh, tìm danh y khắp nơi cũng không chữa được, cuối cùng đành về tìm sư phụ cầu cứu. Lúc này Bàng Quyên trải qua khổ luyện, y thuật đã đạt cảnh giới cao siêu, hắn châm cứu trị liệu, cuối cùng giữ được mạng cho Tôn Tẫn, hai người thời gian sau liền chung sức nghiên cứu quỷ y, mới đạt được thành tựu huy hoàng."

"Thử nghĩ, nếu năm đó Tôn Tẫn không thả Bàng Quyên, lúc lâm bệnh, liệu ai có thể cứu hắn? Quỷ y nếu vậy làm sao có thể phát dương quang đại? Lấy ơn báo oán là truyền thống tốt đẹp bao đời này, hơn thế nữa, còn lưu lại một phúc báo cho chính mình."

"Đã là truyền nhân của quỷ y, không những phải kế thừa y thuật của Tôn Tẫn, còn phải kế thừa lòng vị tha của ngài."

Ngay cả tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại cảm khái, nói một hơi dài lời như vậy.

Lão bà cau mày một cái, liếc nhìn con gái, quả phụ trẻ lại bất mãn nghiêng đầu: "Mẹ, con nghe lời mẹ, người bảo sao thì sẽ làm như vậy."

Lão bà khẽ thở dài, sau đó đổ một chút nước vào bình gốm, lại bóp chết mấy con côn trùng đỏ ọc, ném vào bên trong. Lão bà nói với tôi, mang nước này cho thôn dân uống, sẽ có thể giải độc.

Tôi nói: "Hiện giờ mọi người đều biến thành xác không hồn, chỉ sợ không chịu uống. Mà lại chỉ có ít nước như vậy, căn bản cũng không đủ chia."

Lão bà cười nhạt, nhìn con gái: "Đi thôi, giúp hắn một chút."

Quả phụ kia dù bất mãn, nhưng cũng không dám trái lồ lão bà, đành đi theo chúng tôi.

Lúc tìm tới chỗ những thôn dân kia, tôi lập tức rối loạn. Một số trong bọn họ đã đi vào trong hồ, nước đã gần tới đầu. Tôi vội hô hào quả phụ, bảo cô ta hỗ trợ.

Quả phụ móc ra một cái chuông, nhẹ nhàng lắc lắc, âm thanh đinh đang vamg xa trong không khí.

Mà âm thanh này vang lên, tôi phát hiện, nhưng thôn dân dần khôi phục tri giác, không tiếp tục tiến tới nữa, đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn quanh, sau đó thể lực cạn kiệt ngã xuống đất.

Sau khoảng năm phút, hầu hết đều tỉnh táo lại, không thể hiểu nổi tại sao họ lại xuất hiện ở nơi này. Rồi trở nên khủng hoảng, hướng về phía thôn mà chạy, miệng kêu cha kêu mẹ.

Tôi vừa trấn an mọi người, vừa lo chạy tới bờ hồ, kéo đám người đang giãy dụa lên bờ. Sau khi nghe tôi trấn an, mọi người cũng dần bình tĩnh lại, tôi liền đem thuốc giải cho họ uống.

Uống xong, triệu chứng của mọi người vẫn chẳng có dấu hiệu dịu đi. Ngưu Đại Tráng tức giận nhìn tôi: "Ngươi gạt ta? Ngươi nói trong hôm nay có thể giải quyết vật tà âm, ấy vậy mà lại suýt chút nữa hại chết thôn dân, ta sẽ băm vằm ngươi ra."

"Đúng, giết hắn, giết hắn, giờ hắn đã làm thổ địa tức giận thêm rồi, muốn lấy mạng chúng ta."

Tôi bất đắc dĩ lườm đám thôn dân một lượt, nói: "Được rồi, đừng làm ầm lên. Từ giờ trở đi, bệnh của các ngươi sẽ dần khỏi, tất cả là do công của lão bà thầy mo. Thổ địa đã báo mộng cho bà ta, nói rằng chỉ cần các ngươi không động tới ngọn núi kia, sẽ cho các ngươi thuốc giải. Lão bà đã đồng ý với thổ địa gia, cho nên ngài đã nói cách giải độc cho bà. Vừa rồi các ngươi đã uống thuốc giải, hiện giờ đều được an toàn."

Tất cả vẫn còn đầy nghi vấn, tôi cũng không có gì để chứng minh, đành nói với mọi người rằng, chừng nào họ chưa khỏi bệnh, tôi sẽ chưa rời đi. Đám người nghe vậy mới có chút tin tưởng, tôi liền đi thồn báo cho người nhà, ra đỡ bọn họ về.

Xem ra phụ nữ trong thôn cũng đều bị khống chế mà ngủ say như chết, xảy ra động tĩnh lớn như vậy mà không tỉnh, cuối cùng nhờ tiếng sáo của quả phụ, chậm rãi mở mắt.

Thực ra những phụ nữ này khồn phải là không trúng độc, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Tôi nghĩ làm như vậy có hai nguyên nhân, thứ nhất những phụ nữ này không phải chủ mưu vụ đào bới thạch mộ. Thứ hai, là cách để hai mẹ con lão bà che mắt mọi người, nếu cả thôn đều trúng độc, chỉ có hai người vô sự, chắc chắn sẽ bị thôn dâm nghi ngờ.

Sau đó, trở về thôn, tôi với lão Lý lại bị nhốt trong miếu thổ địa. Tôi khá bất lực với việc này, thậm chí còn thấy đồng cảm với quả phụ và lão bà khi đối phó đám thôn dân.

Nếu đổi lại là tôi, chỉ sợ tôi đã sớm giết hết bọn chúng.

Có điều, tôi cũng không tỏ ra tức giận, mà lại lấy ơn báo oán, căn dặn thôn dân hàng ngày chú ý giữ vệ sinh vết thương, tốt nhất là mua dung dịch oxi già mà rửa, sẽ khiến vết thương mau lành.

Tôi vững tin trong lòng, rằng dùng ơn báo oán sẽ nhận lại được quả ngọt. Chỉ là không ngờ quả ngọt thu lại thu được sớm như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Ngưu Đại Tráng hào hứng chạy vào trong miếu. Lần này hắn không còn phải chống gậy, mặc dù bước đi vẫn chưa vững, nhưng so với mấy ngàu trước đã tốt hơn nhiều. Hắn hưng phấn nói với tôi, vết thương đã đóng vảy, lại khồn còn đau ngứa, có thể cảm nhận được nóng lạnh.

Tôi nhẹ nhõm thở phào, coa cảm giác là tố rồi, điều lo lắng nhất là đầu gối hoại tử, mất chi giác.

Ngưu Đại Tráng bệnh tình nhẹ nhất, nên hắn hồi phục nhanh nhất, cũng hợp tình hợp lý.

Về những thôn dân khác, mặc dù không hồi phục nhanh như Ngưu Đại Tráng, nhưng bệnh tình cũng chuyển biến rõ rệt, địa vị của tôi với Lý mặt rỗ trong lòng bọn hắn cũng vì thế mà tăng lên, nghiễm nhiên trở thành ân nhân cứu mạng.

Cùng hưởng đãi ngộ tương đương chúng tôi là hai mẹ con lão bà. Bởi lúc trước tôi nói, thuốc giải là lão bà được thổ địa bày cách chế ra, nên phải cảm tạ công ơn của bà.

Lão bà cùng quả phụ kia hai ngày này nhận được không ít lễ vật của thôn dân, gạo, mì, thịt xông khói chất đầy nhà.

Lão bà cũng tới tìm tôi, ngỏ ý cảm ơn, nói nếu như tôi không khuyên can, hai người có lẽ đã phảm phải sai lầm lớn.

Khoảng chừng một tuần sau, người dân trong thôn đều đã bình phục gần hết, Lý mặt rỗ cũng dần tốt lên. Khi tối nói chân tướng sự việc cho hắn, hắn chỉ thở dài. Tôi tò mò hỏi hắn than thở cái gì, mọi chuyện chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao? Lý mặt rỗ phiền muộn nhìn tôi, nói vốn dĩ hắn muốn cùng quả phụ kia tiến xa hơn trong tình cảm, mà hiện tại xem ra, cô ta quan hệ với hắn, đơn thuần là muốn hạ độc hắn.

Tôi vừa cười vừa nói: "Làm sao ngươi biết người ta không có tình ý với ngươi? Ta cảm thấy ánh mắt nàng nhìn ngươi rất khác đó, chi bằng thử một phen, ta làm mối cho hai người?"

Theo lời tôi chỉ bảo, Lý mặt rỗ liền điên cuồng tấn công quả phụ, mua cho nàng rất nhiều đồ đạc, chủ động giúp nàng việc nông, thậm chí còn tu sửa căn nhà cho nàng.

Không ngờ chuyện này vậy mà lại có kết quả, quả phụ trẻ kia chủ động bày tỏ, muốn cùng Lý mặt rỗ đi thành phố lớn, nhìn xem thế giới bên ngoài.

Đây là ý gì, mọi người trong lòng đều hiểu, cả đêm Lý mặt rỗ háo hức không ngủ được, trời vừa sáng liền dẫn theo quả phụ, rời thôn Bạch Sa.

Có đôi khi, thù hận giống như một thùng xăng, ngươi càng thêm lửa, lửa càng cháy dữ tợn. Đổi lại, ngươi dùng cách giải quyết khác, lấy tấm lòng vị tha mà bao dung cho kẻ có tội, thường sẽ thu được hiệu quả bất ngờ.

Chỉ mong mỗi người đều mang tâm của Tôn Tẫn trong lòng, thế giới này sẽ đẹp hơn biết bao!

Hết phần 13
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện