Editor: Thơ Thơ

"Đổng Uyển........" Thẩm Mộ Thu dùng hai mắt mơ hồ nhìn nàng, hồi lâu, hắn lại ợ một hơi rượu, cười ngây ngô nói: "Ngươi là Đổng Uyển, nhất phẩm Đại Tư Mã của hoàng thượng, người của triều đình, ngươi cho là ta sẽ nói cho ngươi biết sao?"

Nàng tức giận không ngừng cắn răng, Thẩm Mộ Thu coi như say đến rối loạn, cũng sẽ không quên treo ngược khẩu vị của nàng.

Bởi vì bóng lưng một nữ tử bi thương, từ đó vứt bỏ thân phận tôn quý, lưu lạc giang hồ. Có thể thấy được nữ nhân kia hết sức đặc biệt, có thể ảnh hưởng Ninh Vương.  thotho_

Nhưng, dựa vào thân phận địa vị của hắn, sao không thu nữ nhân kia vào tay? Đến tột cùng là tại sao? Thẩm Mộ Thu nói, bọn hắn cùng đi làm đại sự, đến tột cùng là chuyện lớn gì? Sau khi nàng đưa Thẩm Mộ Thu về sương phòng, liền trở về trong phòng của mình, dọc theo đường đi, trong lòng vẫn nhớ lại chuyện này, đến nỗi lúc vào phòng, lúc này mới trì trệ phát hiện vai nam chính Ninh Vương Điện hạ trong đêm tân hôn, trên người mặc lễ bào tân lang đỏ thẫm, nằm nghiêng trên giường của nàng.

Nhìn thấy hắn lại có thể ở đây, nàng cực kỳ kinh ngạc, sắc mặt đột biến, thiếu một chút nữa thất thanh nói: "Đêm động phòng hoa chúc, lúc này, Điện hạ không ở trong tân phòng, sao lại ở chỗ này?"

Hơn nữa còn đợi ở trên giường của nàng.

Lưu Ký liếc thấy nàng trở lại, xoa xoa thái dương, sau đó mới chậm rãi đứng dậy từ trên giường, lại gần nàng.

Mùi rượu xông tới toàn thân, nàng lập tức đẩy hắn ra, "Điện hạ say rồi, nhất định là đi nhầm phòng, ngươi mau trở lại phòng đi, đừng để cho tân nương tử đợi lâu."

Lời vừa mới nói, đột nhiên hắn đưa tay bắt được nàng, kéo vào trong ngực hắn, ngay sau đó xoay người một cái, lưu loát đè nàng ở trên giường........ tất cả việc này, nhanh chóng, làm cho nàng ứng phó không kịp. thotho_

Đợi khi nàng phản ứng lại, cả thân thể đã bị hắn đè xuống giường rồi.

Người này ở đêm tân hôn, không ngờ đối với nàng.......

"Điện hạ, ngươi say rồi. Nếu ngươi không đi, ta liền gọi người tới đây!" Nàng uy hiếp nói.

Hôm nay là đêm tân hôn của hắn, vạn lần hắn không nên ở trong phòng của nàng.

Hiện tại hắn đang đè nàng dưới thân, nếu kêu người đến, chuyện vỡ lở ra, nàng cũng bị mất mặt.

"Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, mẹ ta gấp rút muốn bồng cháu rồi, không bằng ngươi tới sinh cho ta đi! Chỉ có Đổng Uyển ngươi mới có thể trở thành thê tử của Lưu Ký ta."

Nàng tức giận nói: "Ta đã thành hôn, là tử tức của Vệ Vũ Hậu, há có thể tái giá với ngươi sao?" thotho_

"Sao, Đổng Đại Tư Mã thành hôn rồi sao?" Hắn nhíu mày, hiển nhiên không tin, "Ngươi tới vội vàng. Thành Cô Tô lại xảy ra chuyện lớn, ngươi nhàn rỗi khi nào mà có ý định thành hôn vậy?"

Nàng cắn răng nói: "Có tin hay không là tùy ngươi, ta xác thực đã thành hôn với Vệ Sùng Văn."

Thấy nàng rất kiên trì, vì vậy hắn không khăng khăng nữa.

"Được được! Ngươi đã thành hôn, ngươi đã hỏa tốc thành hôn. Ngươi đã nhanh như chớp trở thành thê tử của người khác. Cho nên ngươi không thể thành hôn với ta, coi như không thể thành hôn với ta, còn có một đường thông dâm, như vậy........ Ngươi và ta không thể làm gì khác hơn là thông dâm rồi, đêm hôm nay gió lớn, đêm khuya yên tĩnh. Vừa lúc thích hợp phát triển gian tình, chúng ta thông dâm đi, thông dâm có thể sinh nhi tử."

Cái này hạ lưu vô lại!

Hắn rõ ràng là không tin nàng nói.

"Điện hạ đã quá say. Hành vi không đúng mực, nếu ngươi không đi, ta phải kêu người đến!" Nàng vừa tức vừa giận, đang muốn dùng sức đẩy hắn ra, phía trên lại truyền đến tiếng hắn cười khẽ. "Say sao? Ngươi cho là ta say rượu mất lý trí sao? Cho tới bây giờ Thẩm Mộ Thu cất rượu mạnh cũng không làm ta say được, Lưu Ký ta tuyệt không mượn rượu giả điên. Hôm nay tới đây, ta rất tỉnh táo......."

Nói xong, đứng dậy, sau đó như không có chuyện gì xảy ra thay y phục.

Nam nhân này phát tác thú tính, làm sao khống chế nhanh chóng như thế? Lần trước dây dưa thật lâu mới chịu bỏ qua cho nàng, thì ra hắn vào đêm tân hôn, nhàn rỗi đến nhàm chán, đặc biệt chạy tới trêu cợt nàng sao? thotho_

Nàng đứng dậy theo, phòng bị nhìn hắn chằm chằm nói: "Nếu tỉnh táo, đêm đại hôn không có ở trong tân phòng, ngươi tới chỗ này làm cái gì?"

Hắn kề bên người nàng, nàng chưa kịp tránh ra, hắn đã giữ chặt nàng, cưỡng chế ôm nàng vào trong ngực cười nói: "Ngươi chớ khẩn trương, vừa mới là trêu chọc ngươi chơi, đại chiến sắp tới, tương lai chưa biết, thắng bại khó dò, nếu nói được làm vua thua làm giặc, nhưng nếu là thua, ta biết mình sẽ gặp kết quả gì, ta tuyệt đối sẽ không vào lúc này muốn ngươi, ngươi là quan to nhất phẩm triều đình, ta cũng không muốn ngươi bởi vì ta mà vất vả........"

"Đêm tân hôn, bỏ lại tân nương tử chạy tới chỗ này chọc ta chơi, Ninh Vương thật có hưng trí!"

Nàng thử đẩy hắn ra, quả nhiên........ Tên kia nghe tiếng bất động.

"Hư, chớ lộn xộn." Hắn không để ý tới nàng châm chọc, cởi xuống búi tóc của nàng, nàng đang muốn lên tiếng ngăn lại, thế nhưng hắn lại nắm tóc đen của nàng trong tay, cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt anh tuấn giơ lên nụ cười nói: "đời người như mây bay, tóc đen chính là tơ tình........."

Nàng không cho là đúng nói: "Tóc chỉ là một mái tóc đen, cũng là ba ngàn Phiền Não." thotho_

Ngay vào lúc này, nàng mới phát hiện, hắn lại đem tóc của mình cùng với tóc của nàng, kết lại với nhau.

Nếu nói vợ chồng son, chính là vào đêm tân hôn, trở thành vợ chồng, hai người kết tóc se tơ.

Vẻ mặt của hắn đột nhiên cứng lại, trong giây lát giọng nói vừa mới hài hước đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là thái độ thận trọng, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Uyển Nhi, ngươi chờ ta, lần này khởi binh, nếu có thể thuận lợi, nếu Lưu Ký ta không có chết, chắc chắn cưới ngươi làm thê tử, lúc đăng cơ đại vị, sẽ dắt ngươi tay, sắc phong ngươi là hoàng hậu, cho ngươi một đời tôn vinh."

Ngày đại hôn, đêm động phòng hoa chúc, bỏ lại tân nương, chạy tới cùng nàng kết tóc, chuyện này sao mà hoang đường.

Vào đêm tân hôn, cướp đoạt chồng của người khác, nàng có cách nào thừa nhận tiếng xấu này không?

"Trở về đi thôi, Điện hạ, nên cùng ngươi kết tóc chính là một vị trong tân phòng kia." Nàng khuyên nhủ.

"Mộng Bình không phải chánh thê, nàng là thiếp, không có danh hiệu Vương phi, ta sẽ không cùng nàng kết tóc......, chỉ là, ta vẫn sẽ đối xử tử tế với nàng, ở chỗ này thời khắc nguy nan, hoàn toàn bất kể tiền đồ mọi người, không lo lắng mình sẽ cô độc cả đời, cam nguyện vào cửa nhà ta, hầu hạ mẫu thân ta, vì ta sống chết, thay ta nhất mạch này lưu lại con cháu......... thotho_ Nàng có tình có nghĩa, không oán không hối, cả đời ta cũng sẽ đối tốt với nàng, ta tuyệt không bạc đãi nàng. Nhưng ngươi thì khác, mặc kệ ngươi tin hoặc không tin........, Đổng Uyển, ngươi mới chính là nữ nhân Lưu Ký ta chân chính muốn."

Lời vừa mới nói, nàng còn chưa kịp đáp lời.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

"Là ai?"

"Điện hạ ở trong này sao?" Là Tuyết Nhạn ở bên cạnh Thái phu nhân.

Khách khứa đã sớm tản đi, tân lang lần lữa không trở về tân phòng, vì vậy Thái phu nhân phái người tới rồi.

Sai tới vẫn là Tuyết Nhạn thị nữ bên người của nàng.

Lưu Ký lạnh lùng nói: "Bổn vương đang cùng Đổng Tư Mã thương nghị quốc sự, có chuyện gì quan trọng sao?"

Tuyết Nhạn ở bên ngoài bị ngăn cách bởi cánh cửa nói: "Đêm đã khuya, Điện hạ cũng nên an nghỉ, Thái phu nhân mời Điện hạ đến nơi thiếu phu nhân."

"Bổn vương xong chuyện, tự nhiên sẽ đi, ngươi đi xuống đi." thotho_

"Thái phu nhân phân phó, sắp xuất binh rồi, chuyện con cháu là đại sự từ đường. Nếu Điện hạ không trở về phòng, Thái phu nhân sẽ đích thân đứng dậy từ trên giường bệnh, tới đây tương thỉnh."

"Hiểu rồi. Ta liền đi đây." Lưu Ký trầm mặt đứng dậy, dịu dàng nói với Đổng Khanh: "Đêm đã khuya, ngươi sớm an giấc một chút thôi."

Dứt lời, liền bước nhanh rời đi.

Chốc lát sau, trong nhà khôi phục vắng lặng. ánh nến leo lét, nhảy lên trong không khí, một sáng một tối, phát ra vầng sáng ảm đạm, Đổng Khanh cúi đầu nhìn sợi tóc bị hắn làm loạn, nhớ tới chuyện kết tóc. Trong lòng không khỏi Bách Chuyển Thiên Hồi (1), ngước mắt nhìn trong gương đồng, mình hơi có vẻ gầy gò. Sâu kín thở dài.

Bách Chuyển Thiên Hồi (1): trải qua bao khó khăn

***

Gió xuân từ từ thổi qua, cây đào đâm chồi mới, trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc thắm, bươm bướm truy đuổi nhau bay lượn ở bên hoa.

Bên cửa sổ, giọt sương sớm nhỏ xuống hồ nước, nổi lên từng đợt lăn tăn.

Nếu một nửa bên ngoài Phủ Ninh Vương hoàn toàn yên tĩnh, ngoài thành Cô Tô lại cát bụi cuồn cuộn, tư thế hào hùng, thao luyện binh sĩ gào giết rung trời, loáng thoáng truyền vào bên trong tường thành. Ngoài cửa thành, tiếng luyện binh ầm ĩ, thỉnh thoảng có thể nghe rõ ràng, tường thành nguy nga giống như vì thế mà chấn động. thotho_

Ở một mảnh tường trong thiên điện, thị nữ mặc áo xanh, ân cần tới đưa lên nước trà hoa quả cho khách.

Văn Tâm dâng trà cười theo nói: "Đổng đại nhân xin chờ đợi, thiếu phu nhân lập tức tới ngay rồi."

Đổng Khanh nhận ly trà, ngước mắt hỏi "Xin hỏi thiếu phu nhân hôm nay tìm ta đến, vì chuyện gì?"

Văn Tâm thầm nghĩ "Nô tỳ không biết."

"Lui ra đi, không cần hầu hạ." Đổng Khanh giơ tay lên khiến chúng tôi tớ lui ra.

"Vâng" Văn Tâm vén áo thi lễ, liền dẫn chúng thị nữ nhất loạt lui ra.

Trong nhà, Đổng Khanh nghiêng qua trên ghế lớn, tựa má, lộ ra bộ dáng như có điều suy nghĩ, Cố Tử Khâm ngồi ở bên cạnh nàng an tĩnh uống trà, Tiểu An Tử đứng ở phía sau.

Nghe ngoài thành truyền tới tiếng vó ngựa, Tiểu An Tử đã sớm hết kiên nhẫn, hắn lo lắng trùng trùng mở miệng nói: "Các ngươi nghe không? Ngoài thành tiếng gào giết rung trời, có phải ngoài thành Cô Tô đã tập kết trăm vạn đại quân rồi hay không?" thotho_

"Ngươi đừng lo lắng, chỉ là thao luyện, cũng không thật sẽ cùng triều đình đánh nhau." Chưa từng làm quan, Cố Tử Khâm đối với thế cục rất là lạc quan, hắn nắm một vốc hạt dưa trên bàn, tự nhiên cười nói: "Nói không chừng sẽ bị ta nói trúng, trận đánh này không đánh nổi đấy."

"Tốt nhất là như vậy." Tiểu An Tử nói: "Các ngươi nói xem, tân phu nhân vương phủ tìm chúng ta tới Thiên Điện làm cái gì? Hơn nữa còn là thừa dịp Ninh Vương ra cửa, không có người ở vương phủ? Nghe nói Ninh Vương cùng bảy vị Vương Hầu họ Lưu đang bên ngoài tường thành vội vàng thao binh rồi, lúc này tình thế căng thẳng........"

Đối với chuyện này, Cố Tử Khâm cũng lơ đễnh, cười nói: "Cô Tô phong thành, mặc dù Tào cô nương gả được nở mày nở mặt, nhưng không cách nào lại mặt (1), nhất nhập hầu môn thâm tự hải (2), trong lòng khẳng định buồn bực, chắc là tìm chúng ta tới giải buồn."

Lại mặt (1): vợ chồng cùng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.

Nhất nhập hầu môn thâm tự hải (2): Cửa vương hầu một khi đã vào là sâu như biển.

"Tìm chúng ta giải buồn sao? Lúc nào thì tình cảm nàng với chúng ta bắt đầu tốt như vậy?" Tiểu An Tử cau mày nói: "Chúng ta còn phải đi ra phố, nào có thời gian ở chỗ này cùng với một Quý phu nhân rỗi rãnh không về được nhà?"

Một ngày không tìm được hoàng thượng, một ngày hắn không an tâm, coi như lật tung lên phố lớn ngõ nhỏ, trên dưới các đỉnh núi, hắn cũng muốn tìm ra hoàng thượng. thotho_

Cố Tử Khâm vừa cắn hạt dưa, vừa nói: "Chúng ta đã tìm nhiều ngày như vậy rồi, có lẽ hắn không ở trong thành, nói không chừng vào ngày thành Cô Tô gặp đại loạn, hoàng thượng đã chạy ra khỏi thành."

Nghe vậy, Tiểu An Tử quay đầu hỏi "Đổng đại nhân, ngươi cảm thấy thế nào?"

Đổng Khanh lắc đầu một cái. Nàng không có chút đầu mối nào.

Ngay vào lúc này, ngoài cửa vương phủ xuất hiện bóng dáng thiếu phu nhân, Tào Mộng Bình kéo làn váy, vào cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện