Editor: Thơ Thơ

Lạnh lẽo chính là hai tay của nàng, làm sao tay của nàng lại lạnh lẽo như vậy? Lưu Ký nhìn thân thể nàng yếu ớt, có chút không vui dặn dò: "Nếu ban đêm trời lạnh, ngươi nên nằm ở trên giường thật tốt, an phận vùi ở trong chăn ấm áp, ngươi đừng quên mình đang có mang, nếu như ngươi như vậy, tối nay Bổn vương cũng không nên ở lại chỗ này. . . . . ."

Trong buổi tối lạnh lẽo, nàng cố ý một thân mỏng manh, chính là vì khiến cho hắn sinh lòng thương tiếc.

Đậu Nguyên Nguyên đưa tay nắm cánh tay hắn mạnh mà có lực, đầu nhẹ nhàng dựa vào, thật thấp mở miệng nói: "Ta gặp ác mộng, ác mộng vô cùng đáng sợ, ta mơ thấy vương phi hung tợn đá bụng của ta, ta bị sợ đến từ trong mộng thức tỉnh, sau đó cũng không dám đi ngủ nữa."

Nàng vô cùng nhu nhược đụng vào hắn, chảy nước mắt, cả người sợ phát run, một bộ dáng sợ hãi, nhỏ giọng nói: "trước khi nàng vào cửa, chúng ta liền có Túc nhi, bây giờ lại có đứa nhỏ trong bụng, con tiếp theo của chúng ta ra đời. . . . . . Nàng rất không vui chứ?"

"Ngươi đừng nói nữa!" Hắn trầm mặt, nhỏ giọng cảnh cáo. "Uyển Nhi căn bản cũng không phải là loại người như vậy." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Uyển Nhi cũng không phải người lòng dạ ác độc, nàng tuyệt đối sẽ không lợi dụng một cây lược tới độc hại Tào Mộng Bình, chuôi lược này bị lặng lẽ đặt ở trong phòng của nàng, nếu không phải bị Tào Mộng Bình nhìn thấy, đòi tới, sợ rằng người sử dụng sẽ là nàng rồi.

Rõ ràng là có người cố ý muốn cho nàng vô sinh, cho nên mới phải động tay chân ở trong phòng của nàng.

Chuyện này không cách nào sát hại tính mệnh, cũng liên quan đến chuyện lớn con nối dòng, rõ ràng tuyệt đối là thê thiếp tranh giành, hung thủ ngại không phải Tào Mộng Bình chính là Đậu Nguyên Nguyên.

Tào Mộng Bình lại đòi cây lược gỗ Đàn Hương, có thể thấy được nàng không biết chuyện này chút nào, như vậy. Người duy nhất có thể nghi ngờ chính là Đậu Nguyên Nguyên rồi.

Hai nhà Đổng, đậu không chỉ là kẻ thù truyền kiếp, Đổng Uyển trợ giúp hoàng thượng đoạt lại hoàng quyền, khiến Đậu gia bị thua trong một đêm, ở bên trong lòng của Đậu Nguyên Nguyên sao không hận nàng cực điểm.

Còn nữa, dưới trướng Đậu Nguyên Nguyên có Túc nhi, nếu Uyển Nhi sinh hạ trưởng tử, sẽ lập tức ảnh hưởng địa vị Túc nhi. Vô luận lý do nào, nàng đều không hy vọng Uyển Nhi mang thai con nối dòng.

Thai nhi trong bụng Đậu Nguyên Nguyên không yên. Không cẩn thận sẽ tạo thành sanh non, hắn lo lắng hài tử trong bụng của nàng, sợ ném chuột vỡ bình, tạm thời không cách nào xử trí nàng, không thể làm gì khác hơn là mặc cho Uyển Nhi chịu uất ức này. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Lúc này Uyển Nhi rời khỏi vương phủ cũng tốt, có thể tránh khỏi rất nhiều vấn đề hỗn loạn.

Tạo thành loại cục diện hôm nay, tất cả đều là lỗi của hắn. Chỉ có thể đợi đến thai nhi trong bụng Đậu Nguyên Nguyên ổn định, hắn lại đi nhận tội với nàng.

"Trường Phong! Ngươi cũng đã biết năm đó ta làm sao sanh hạ Túc nhi hay sao?" Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt nhìn hắn, đột nhiên chứa lệ nói: "Vì lợi ích của gia tộc Đậu thị, ta cần phải lên làm hoàng hậu, phụ thân ta bố trí nhiều năm, cuối cùng cũng chờ đến có một ngày, Thái hậu cho đòi mẫu thân ta vào trong hoàng cung. Nhắc lên chuyện sắc lập hoàng hậu, mà cũng đang lúc này ta phát hiện mình mang thai con của ngươi rồi, thế là ta lấy lý do đột nhiên nhiễm bệnh nặng, rời khỏi Hoàng Thành, đến nông thôn tĩnh lặng len lén sinh hạ nhi tử."

"Lúc ấy, ta khó sanh rồi. . . . . . Nữ nhân mang thai đầu lòng luôn không dễ dàng! Túc nhi không chịu ra ngoài, ta nằm ở trên giường nhỏ cũ nát, trong miệng cắn chặt khăn tay, cố nén vẻ giống như sắp bị xé nứt đau đớn, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh. Thời gian sinh nở kéo cực kỳ lâu, hàng loạt đau nhức đánh úp tới bụng ta, lúc ấy ta cho là ta sẽ chết đi, ta dùng hết sức toàn thân, đổi mạng đem hài tử từ trong thân thể chen ra ngoài. . . . . . . . Quá trình sinh nở đâu chỉ gian khổ mà đau đớn, ta dốc hết toàn lực, cho đến khi truyền tới bên tai một tiếng khóc hài nhi Kinh Thiên phá địa  . . . . . . Túc nhi con của chúng ta cuối cùng cũng ra đời! Hắn lớn lên tuấn tú như thế, dung mạo của hắn còn giống ngươi như thế! Trong một khắc kia. Ta khóc. . . . . . Dù là sinh hạ Túc nhi, sẽ bị cướp đi tánh mạng của ta, ta cũng là nguyện ý."

Nàng nói liên tục, quá trình gian khổ sinh nở trong nháy mắt tan rã tim hắn đóng băng đã lâu. Túc nhi con nối dòng duy nhất của hắn khỏe mạnh hoạt bát như thế, Thơ_Thơ_diendanlequydon mà nàng hẳn là khổ cực như vậy mới thay hắn sinh hạ nhi tử, thậm chí liều mạng, tim của hắn hơi xúc động, không nhịn được khàn khàn khẽ gọi nàng một tiếng: "Nguyên Nguyên. . . . . ."

Cuối cùng hắn chịu hô tên của nàng lần nữa rồi.

Thấy thái độ của hắn không hề cứng rắn nữa, cuối cùng cũng mềm xuống, nàng lôi kéo tay của hắn, đem bàn tay hắn ôn hoà hiền hậu đặt ở trên bụng của mình, nhẹ giọng nói: "Trường Phong, cẩn thận cảm thụ một chút, ở nơi này đang chứa một tiểu sinh mệnh khác, đây là hài tử của ngươi mà. . . . . . . Lần này ta không muốn cô đơn bất lực sinh ra hài tử nữa rồi, lần này ta muốn ngươi đợi ở bên cạnh ta, nắm thật chặt tay của ta, khi ta đau bụng sinh khó thì ngươi thì thầm ở bên tai của ta, nói cho ta biết, ta sẽ bình an sinh con, ta cũng cần ngươi cho ta lòng tin cùng sức mạnh!"

Dưới bàn tay ôn hoà hiền hậu, hơi thở nàng khẽ phập phồng, còn có. . . . . . Hài tử của hắn sắp ra đời.

Trời sanh tính Lưu Ký vốn trọng tình, nghe nói thế, trong lòng nhất thời cảm động không thôi, nhỏ giọng nói: "Ngươi gian khổ như thế mới sinh hạ Túc nhi, là Lưu Ký ta thực xin lỗi hai mẫu tử ngươi, mỗi khi nhớ tới năm xưa Túc nhi lưu lạc bên ngoài, ta sẽ nhớ tới ta vô duyên không có thể thấy mặt phụ hoàng, từ nhỏ ta không có phụ thân làm bạn ở bên cạnh, đối với hắn tình cảm quấn quýt trước sau không được đền bù, nghĩ đến đây, trong lòng luôn cảm thấy một hồi đau lòng. Túc nhi tồn tại, bồi thường ta nhiều năm tình cảm thiếu sót, ta rất cảm tạ ngươi chịu sanh ra hắn. . . . . . Trừ lần đó ra."

"Trừ lần đó ra?" vẻ mặt Đậu Nguyên Nguyên khẽ biến, ngay sau đó bi thương rơi lệ nói: "Chẳng lẽ ngươi đối với ta thật không có bất kỳ một tia tình cảm nào sao? Trường Phong, lúc trước ta thương tổn ngươi có bao sâu đậm chứ? Cứ thế để cho ngươi không cách nào tiếp nhận ta nữa sao?" Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Không! Ta không muốn nhắc lại quá khứ, không phải là bởi vì không dám đối mặt, mà là căn bản không có cần thiết, bởi vì ở trong lòng của ta đã có nàng, cùng ngươi qua lại, ta sớm đã hoàn toàn buông xuống, ta cũng không oán ngươi, cũng không trách ngươi. . . . . . Bởi vì không có ngươi lúc trước tuyệt tình, bây giờ sao ta lại may mắn có thể có được nàng đây?"

Đậu Nguyên Nguyên nghe nói thế, trong lòng cực kỳ ảo não, lại vẫn chưa từ bỏ ý định nhỏ giọng nói: "Có lẽ ngươi chưa bao giờ có thể chân chánh hiểu rõ qua, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận qua sao? Ngươi đối với nàng yêu chỉ là áy náy! Ngươi đối với tình cảm của nàng bắt đầu quá mức tận lực gượng ép, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ không nhìn ra được sao?"

Lưu Ký thừa nhận nói: "Ta thừa nhận vừa bắt đầu đúng vậy, bởi vì ta giết lầm thân phụ của nàng, trong lòng của ta hổ thẹn, một lòng nghĩ chuộc tội, nghĩ bồi thường nàng, đồng thời cũng là tính cách của ta sở trí, cho nên liền coi nàng như là nữ nhân của ta rồi, tính toán một đời một thế, chăm sóc nàng thật tốt. Về sau, càng thân cận, càng làm ta khó có thể tự kềm chế, đến nay Đổng Uyển đã ở sâu trong lòng ta, sau này, trừ nàng, Lưu Ký ta sẽ không có nữ nhân khác, trải qua Thiên Phàm, từ hôm nay về sau ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý với nàng."

"Toàn tâm toàn ý hả?" Đậu Nguyên Nguyên oán hận không dứt, hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Ngươi một mực để ý ta là mẫu thân hài tử của ngươi, ngươi còn đối với nàng toàn tâm toàn ý sao? Huống chi giữa chúng ta còn có một đoạn tình cũ ở đây?"

Lưu Ký trầm giọng nói: "Ta yêu Đổng Uyển, cũng yêu trên người con nối dòng chảy huyết mạch của mình, hai loại yêu này hoàn toàn bất đồng, ta không cho Uyển Nhi là một nữ nhân hiểu chuyện có thể tạo ra mâu thuẫn, nàng có thể thông cảm." Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Thật sao? Hoặc có thể là không phải đâu?" Đậu Nguyên Nguyên cười lạnh vài tiếng, sau đó khoan thai bước trở về bên cạnh giường của mình.

Nếu không phải lúc ấy nàng vô tình, Ninh Vương phi sẽ là Đậu Nguyên Nguyên nàng, mà không phải con tiện nhân Đổng Uyển kia. Nàng trăm phương ngàn kế muốn trở thành phượng giữa muôn người, hưởng thụ vinh dự thế gian này cực lớn, không ngờ bởi vì người nàng gả cho rồi, đại tiện nghi cho Ninh Vương này, vô ích dâng cho Đổng Uyển.

Vô luận là ở tiền đồ, hay là ở phương diện tình cảm, vậy mà mình không ngừng bị nhục, vốn là nên được đến, nhưng bởi vì dã tâm mình trong dĩ vãng mà hoàn toàn mất đi.

Đậu Nguyên Nguyên ngồi ở mép giường, ngước mắt nhìn Lưu Ký, hồi lâu, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu vào dung nhan nàng Mỹ Lệ lại tái nhợt, nàng thật thấp mở miệng nói: "Nếu như, Lưu Ký ngươi là một nam nhân tính tình lạnh nhạt, như vậy thì tốt biết bao, như vậy, ta cũng không đến nỗi khó chịu như thế, luôn cảm giác mình bỏ lỡ vật rất trân quý. . . . . ."

***

Lưu Ký giơ tay lên, đứng ở phía trước cửa sổ, ngưng mắt nhìn ngoài cửa sổ một mảng lớn cảnh hồ bích lục không sóng yên tĩnh, trong ánh mắt lại tràn đầy vô cùng phức tạp.

Hắn vội vã đi tới Miếu bên Tây Hồ, chỉ vì không yên lòng, thế là đặc biệt tới xem một chút nàng ở trong chùa miếu đến tột cùng trôi qua ra sao, không biết bớt giận chưa? Đang định tới dỗ dành nàng, không ngờ, lại chụp hụt.

Rời khỏi vương phủ nhiều ngày, nàng căn bản không đi tới Tây Hồ, như vậy đến tột cùng là nàng chạy đi nơi nào? Thơ_Thơ_diendanlequydon

Hắn giống như tượng đất, cũng không nhúc nhích đứng nghiêm ở trước song cửa sổ, cũng không biết đến tột cùng qua bao lâu, ngoài sương phòng truyền tới tiếng của Hồng Ngọc, nàng đang vui sướng lớn tiếng hét lên: "Người người đều nói mỹ cảnh Tây Hồ thắng được Thiên giới, hôm nay tới, chính mắt vừa thấy, những lời này quả thật không giả, đáng tiếc sắc trời mau tối, đợi ngày mai trời vừa sáng, lão nương cần phải đi dạo Tây Hồ một vòng."

"hồ lớn như vậy, đi chết ngươi cũng không tới cuối." Là tiếng của một lão ma ma chê cười.

"Ai nói ta muốn cùng đi? Hồ lớn như vậy, đương nhiên phải cởi ngựa rồi, ta muốn cùng tiểu thư giục ngựa đi xem hồ xinh đẹp. . . . . ."

"Ninh Vương ở đây, người đang trong sương phòng, thí chủ xin chớ ồn ào!" Trong chùa miếu lập tức lên tiếng khuyên can.

Bên ngoài tiếng cười vui, im bặt.

Chốc lát, ngoài cửa liền truyền đến mấy tiếng gõ cửa trầm muộn.

"Vào đi." Hắn quay người lại, nhìn chằm chằm cánh cửa, trầm giọng nói. 

Cuối cùng cửa gỗ màu nâu đóng chặc sương phòng cũng chậm rãi mở ra, trong hoàng hôn mênh mông, Đổng Uyển một mình dịch bước đi vào.

Vào cửa, nàng dừng bước lại, đứng ở phía trước cửa, ngước mắt nhìn hắn hồi lâu, một đôi mắt đẹp lưu quang uyển chuyển, cũng không biết đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng cũng sâu kín mở miệng nói: "sao ngươi tới vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện