Edit: Kỳ Vân

Hư Trần im lặng chờ gã nói tiếp.

“Vết thương của Bạch tiên là do một loại vũ khí chế tạo từ sắt gây ra, miệng vết thương rất khó khép lại, nếu như khép lại thì cũng bị vỡ ra, có thể nói lần này miệng vết thương vỡ ra là điều hiển nhiên.”

Gã nói xong, Bạch Ninh rốt cuộc cũng có phản ứng, nâng mí mắt lên, không thèm để ý nói:

“Đem phần thịt bị trúng vào sắt cắt bỏ đi là được.”

Sắc mặt Hư Trần tái nhợt, cắt đi phần thịt đó không phải người bình thường có thể chịu được.

Hắn nhìn Bạch Ninh, giờ phút này chỉ cảm thấy Bạch Ninh gầy yếu đến mức gió cũng có thể thổi cậu đi mất, làm sao cậu có thể chịu được cơn đau đó?

Trên thực tế, mặc dù Bạch Ninh rất gầy, nhưng cậu tuyệt đối không yếu, cậu thuộc dạng mặc quần áo thì gầy thoát quần áo thì có thịt, hơn nữa còn cao 1m82, là nam thần đích thực.

Nhưng lúc này Hư Trần lại cảm thấy cậu rất gầy, vô cùng đáng thương.

“Không được, cơ quan nội tạng trong thân thể của cậu đã bị thương, không thể cắt bỏ, nếu không cậu tuyệt đối sẽ...”

Sắc mặt Hư Trần tối sầm, là Bạch Ninh cứu hắn, hắn không muốn Bạch Ninh xảy ra chuyện gì, “Đại phu không thể chữa được?”

Sắc mặt Lý Thấm nghiêm trọng: “Vô dụng, vết thương do sắt gây ra của Bạch tiên sinh đến đại phu cũng không nhìn ra được, còn trông cậy vào bọn họ có thể làm gì?”

Đôi mắt Hư Trần nhìn về phía Bạch Ninh, hắn không tin, người này lúc nãy còn vui vẻ trêu chọc hắn, bây giờ lại bởi vì vết thương mà...

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hư Trần biết cảm giác đau lòng là như thế nào.

Sắc mặt mọi người đều nghiêm trọng, ngược lại Bạch Ninh vô cùng bình tĩnh, nhưng mọi người không biết, cậu đang nói chuyện với A Thất.

“Ký chủ, đã kiểm tra xong, thân thể của cậu không sao.”

Bạch Ninh: “Nói cách khác, ta không có việc gì, chỉ cần dưỡng thương là được.”

A Thất hơi chột dạ: “Ký chủ, bởi vì phiên bản của ta quá thấp, thật ra ta chỉ có thể kiểm tra được đồ vật thôi.”

Bạch Ninh: “Haha.”

A Thất: “...” Ký chủ, không cần cười như thế, ta chột dạ.

Bạch Ninh trầm tư, nhìn dáng vẻ này của cậu thì rất có khả năng là bị đâm một đao. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cậu một chút cũng không nóng nảy, thậm chí còn nở nụ cười.

Vài người nhìn thấy cậu cười, bọn họ cho rằng cậu đang ra vẻ kiên cường.

“Sư huynh. Chẳng lẽ không có biện pháp khác cứu Bạch tiên sinh sao? Bạch tiên sinh là ân nhân của Nhã Nhi!” Tư Đồ Nhã đang yên tĩnh ở một bên bỗng nhiên nói.

Lý Thấm thở dài, “Ta cũng rất muốn giúp Bạch tiên sinh, nhưng...” Gã bỗng nhiên dừng lại, giống như nghĩ đến gì đó, “Nhã Nhi, ta nhớ sư phó có một viên đan dược, nghe nói có thể trị khỏi tất cả vết thương do đao kiếm tạo thành.”

“Thật sao?” Hư Trần vui mừng, lập tức hỏi.

Tư Đồ Nhã gật đầu, vui vẻ nói:

“Đúng vậy, ta cũng nghĩ tới, chính xác là có một viên đan dược như vậy, sư phó coi nó như bảo bối.”

Bạch Ninh đang trầm mặc một bên bỗng nhiên hỏi: “Nếu như có đan dược, vết thương của ta sẽ không có việc gì chứ?”

Đôi sư huynh muội cùng nhau gật đầu: “Đúng vậy. Bạch tiên sinh là ân nhân của bọn ta, bọn ta nguyện ý đi cầu đan dược từ chỗ sư phó.”

A Thất: “Huhu! Ký chủ, bọn họ đều là người tốt!”

Bạch Ninh: “Haha.”

A Thất: “....” Ký chủ, vì sao cậu lại cười như vậy hả.

Người tốt sao? Trên mặt Bạch Ninh hơi lạnh lẽo, trực giác nói cho cậu biết không đơn giản như vậy.

Cậu vừa suy nghĩ vừa quan sát đôi sư huynh muội. Đôi sư huynh muội vỗ ngực bảo đảm bọn họ nhất định sẽ lấy được đan dược, nhưng Bạch Ninh đang bị thương, không thể đi lại, nên tốt nhất là đi cùng với bọn họ, nếu có thể lấy được đan dược thì đưa luôn cho cậu ăn.

Chuyện đã tới mức này rồi, đại khái Bạch Ninh cũng biết, nguyên lai mục đích của bọn họ là vậy.

Bọn họ muốn cậu lên đường với bọn họ, chẳng lẽ bọn họ biết thân phận giáo chủ Ma giáo của cậu, muốn dẫn cậu đến nơi nào đó, thiết lập cạm bẫy bắt sống cậu.

Có lẽ là vậy, nhưng không loại trừ khả năng hai người này chỉ thật sự đơn thuần muốn giúp cậu.

Mặc kệ như thế nào, Bạch Ninh quyết định sẽ đi với bọn họ, có lẽ sẽ có một ít thu hoạch không ngờ được.

Mặc dù biết Bạch Ninh đã được cứu, nhưng Hư Trần vẫn còn hơi lo lắng, bởi vì đôi sư huynh muội đó là đệ tử của môn phái Côn Ngọc.

Môn phái Côn Ngọc là một trong tám môn phái chính đạo. Bây giờ môn phái Côn Ngọc cách nơi hiện giờ của bọn họ rất xa, ngồi xe ngựa ít nhất phải bảy tám ngày mới đến nơi, hắn hơi lo lắng thân thể Bạch Ninh không thể chịu được.

Lúc trước, hắn cho rằng chỉ cần cứu người là được, làm sao biết sẽ lưu lại chăm sóc cho Bạch Ninh.

Hắn nhìn thoáng qua Bạch Ninh, thở dài, thôi kệ vậy, may mắn là hắn cứu được người này, tuy rằng hắn chưa hiểu hết cậu.

Cuối cùng đoàn người cũng lên đường, bởi vì vết thương của Bạch Ninh, nên bọn họ thuê một chiếc xe ngựa. Mỗi ngày trên xe ngựa, Bạch Ninh đều nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đến thất thần.

Hư Trần vén rèm cửa xe ngựa lên, liền thấy hai mắt Bạch Ninh trống rỗng, vô hồn, vẻ mặt tẻ nhạt, giống như rối gỗ. Cũng không phải đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu như vậy, nhưng vẫn hơi lo lắng.

Mỗi lần hắn tới gần Bạch Ninh, cậu lập tức thay đổi vẻ mặt, có khi cười, nói chuyện với hắn hoặc là trêu đùa hắn.

Lúc Hư Trần lên xe ngựa, Bạch Ninh đã biết là hắn, cậu thấy Hư Trần nhìn mình, bỗng nhiên nở nụ cười, “Tiểu hòa thượng, ta muốn đưa ngươi một lễ vật.”

“Lễ vật?”

Bạch Ninh: “Đúng vậy.”

Hư Trần kỳ lạ nhìn cậu, thật ra từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nhận được lễ vật từ ai. Bởi vì từ nhỏ hắn đã sống trên chùa, mọi người đều rất quen thuộc nhau, ở bên nhau mỗi ngày, tặng lễ vật làm gì. Quan trọng nhất là, chùa Bảo Lai của bọn họ không có thói quen tặng lễ vật!

Mặc dù không thể lấy lễ vật, nhưng Hư Trần cũng biết không thể tùy ý từ chối được, nên hắn lắc đầu: “Tiểu tăng không cần lễ vật.”

Bạch Ninh không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn, nhìn tới khi mặt Hư Trần đỏ lên, mới nói:

“Nếu ngươi đã không cần, ta đành ném đi vậy.”

Hư Trần ngượng ngùng cúi đầu, “Đừng... Đừng ném.”

18/6/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện