Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Thật ra lo lắng của Khương Trừng là vô nghĩa, bởi căn bản hôm nay Lâm Giang Nam không xem Weibo. Lần trước té ngã Lâm Giang Nam đã xin nghỉ bệnh, cả ngày hôm nay, từ lúc ăn trưa, cô đã ngồi nói chuyện với Hạ An Nịnh một lúc lâu, sau đó còn nhắn tin trên WeChat với Kim Giai Giai nên giờ đã lên tầng đi ngủ.

Hơn nữa lúc tin tức được tung ra là hơn một giờ chiều, mà khi đó Lâm Giang Nam đã sớm ở trong mộng đẹp. Ngay cả Khương Trừng trở về cô cũng không biết.

Khương Trừng vội vàng mở cửa, cũng không quan tâm đến Coca và Longleg đang vẫy đuôi lấy lòng mà trực tiếp đi lên tầng.

Mở cửa, trong phòng là một mảnh tối tăm.

Anh đi đến đầu giường, nhẹ nhàng bật đèn bàn, ánh đèn màu cam ấm áp cũng khiến phòng ngủ trông ấm hơn nhiều. Anh nhìn Lâm Giang Nam đang ngủ say, cũng không biết cô đã xem hot search Weibo hôm nay chưa. Anh ngồi xổm bên mép giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó vươn người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ hồng. 

Trong lúc ngủ say, dường như Lâm Giang Nam cảm nhận được gì đó, khe khẽ đáp lại nụ hôn của Khương Trừng.

Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam đang ngủ nhưng vẫn vô ý thức đáp lại nụ hôn của mình, ánh mắt nhìn cô càng thêm thâm thúy, anh từ từ gia tăng lực hôn, tách môi Lâm Giang Nam ra, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng cô, nhẹ nhàng tìm tòi. 

Anh duỗi tay cởi ra áo khoác trên người rồi lên giường ôm Lâm Giang Nam vào ngực.

Đã lâu anh không được hôn cô thế này, anh nhớ hương vị của môi cô, nhớ độ ấm của môi cô, nhớ cả xúc cảm khi được chạm vào đôi môi đó, tất cả của cô đều làm anh nhớ nhung. Anh hôn sâu như muốn nuốt cô vào trong bụng. 

Khương Trừng ôm lấy eo cô, một tay xốc áo ngủ cô lên, từ từ đi vào. Bàn tay hơi lạnh dán vào da thịt ấm áp khiến Lâm Giang Nam không khỏi run rẩy. Tay anh đặt trên bụng cô, cảm nhận bụng một khe rắn chắc tinh tế, yêu thích đến mức không muốn buông tay. 

Trong lúc mơ màng, Lâm Giang Nam cảm thấy mình gần như không thở nổi, cô muốn giãy giụa lại bị người ta cầm chặt tay, cuối cùng khi thật sự không thở nổi, cô mới nghe được một giọng nói nhàn nhạt bên tai mình.

“Thở bằng mũi.”

Nghe anh nói vậy, cô mới từ từ hô hấp lại, cảm giác hô hấp đã trở nên thông suốt.

Cô từ từ mở mắt, kết quả vừa mở mắt liền nhìn thấy Khương Trừng đang đè lên người mình. Một tay anh đặt trên vai cô, một tay cố định tay cô lại trên đầu, gương mặt đẹp đẽ bị dục tình che kín, đôi mắt hơi ửng đỏ, hô hấp cũng dồn dập.

Cô cúi đầu theo tầm mắt anh, lại phát hiện áo ngủ của mình không biết đã bị anh cởi từ lúc nào, giờ phút này cô không một mảnh vải nằm dưới thân anh, đôi mắt anh lại đang nhìn chằm chằm vào cô. 

“Anh… Ưm…”

Khương Trừng không cho Lâm Giang Nam cơ hội nói chuyện, anh cúi người, vững vàng chặn môi cô lại. 

Anh từ từ buông đôi bàn tay đang bị kiềm chế, mười ngón đan xen với tay cô, anh hôn lên từng tấc cơ thể cô, đôi môi nóng chảy hôn từ cổ đến xương quai xanh, lưu lại một chuỗi dấu hôn xanh đỏ.

Cơ thể cả hai dính chặt vào nhau, ánh mắt giao hòa, hô hấp giao thoa.

Thấy sự say mê trong mắt Khương Trừng, không biết vì sao, đôi mắt Lâm Giang Nam lại cay cay, nước mắt không ngừng rơi xuống. 

Khương Trừng nhìn thấy cô rơi nước mắt, lại tưởng mình làm đau cô.

“Đừng khóc, ngoan, anh xin lỗi.”

Nhưng nghe thấy lời an ủi của anh, Lâm Giang Nam không những không ngừng khóc mà nước mắt còn chảy càng lúc càng nhiều hơn.

Khương Trừng không dám làm gì nữa, anh rời khỏi cơ thể cô.

“Em đừng khóc được không, chúng ta không làm nữa.” Anh dịu dàng nhìn cô, vươn tay lau đi những giọt nước mắt.

“Khương Trừng…” Lâm Giang Nam nghẹn ngào, nhẹ nhàng gọi tên anh. 

“Anh đây, sao thế, nói với anh.”

“… Nếu… Nếu sau này anh gặp được người có giọng dễ nghe hơn em, có phải là anh sẽ không yêu em nữa không…”

Lâm Giang Nam thút tha thút thít nói, câu hỏi này nói vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô mấy ngày nay. 

Mặt Khương Trừng trầm xuống, anh im lặng nhìn cô, lại khiến Lâm Giang Nam sợ hãi.

“Khương Trừng…”

Thấy Lâm Giang Nam sợ hãi, Khương Trừng thở dài một hơi, sau đó bất đắc dĩ hỏi: “Nếu sau này em gặp được người có tay đẹp hơn anh, gương mặt nhìn còn đẹp mắt hơn cả anh, vậy thì có phải em sẽ không yêu anh nữa không?”

“Đương nhiên là không, em chỉ yêu anh.” Nghe anh nói vậy, Lâm Giang Nam lắc đầu như trống bỏi. Ngoại trừ anh, cô sẽ không thích người khác, dù người đó có đẹp thế nào thì anh ta cũng không phải là Khương Trừng của cô, cô chỉ yêu một mình Khương Trừng…

Cả người Lâm Giang Nam đột nhiên cứng lại, dường như nghĩ đến một điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Vậy giờ em đã hiểu chưa?” Khương Trừng nói.

Lâm Giang Nam cảm thấy nước mắt mình lại tràn mi. 

“Không được khóc.”

Lâm Giang Nam theo bản năng cố kìm lại nước mắt.

Khương Trừng nhìn nước mắt đọng ở hốc mắt cô, muốn khóc nhưng lại không dám khóc liền không khỏi buồn cười. Anh nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, hút hết tất cả nước mắt. 

Một lát sau, cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy trước đây anh chú ý đến em là vì giọng của em à?”

Khương Trừng ôm cô càng chặt hơn, anh không phủ nhận, ban đầu anh chú ý đến cô thực sự là vì giọng của cô, dù là tám năm trước hay là tám năm sau. Tám năm trước, anh vì giọng nói mà chú ý đến cô, tám năm anh ngây ngốc khắc sâu giọng của cô vào tận sâu trong đáy lòng. Tám năm sau, cũng bởi vì giọng nói này mà anh gặp lại cô lần nữa. 

Nhưng anh yêu cô không chỉ vì chất giọng này, anh yêu con người cô, yêu Lâm Giang Nam. Trên thế giới này người có giọng dễ nghe rất nhiều, nhưng Lâm Giang Nam lại chỉ có một.

“Anh không thể phủ nhận anh quen em là vì giọng của em, nhưng yêu em là một điều tự nhiên của trái tim anh, anh nhớ thương em tám năm, tám năm, em vẫn luôn ở trong tim anh chưa hề rời đi.”

Những lời Khương Trừng vừa nói ra lập tức khiến đáy lòng Lâm Giang Nam chua xót.

Cô vươn tay ôm chặt eo Khương Trừng, thật ra giờ cô đã suy nghĩ cẩn thận, Khương Trừng yêu cô vì cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần bây giờ anh yêu cô là được rồi, hơn nữa trên người cô có ưu điểm có thể hấp dẫn anh, không phải đó là một chuyện may mắn với cô sao? Từ từ… Cái gọi là nhớ thương cô tám năm...

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Tám năm trước là sao?”

Khương Trừng xoa đầu cô: “Tám năm trước, lúc đó em đang học cao trung, ở thư viện Lật Dương, em đứng trước mặt anh tuôn ra một tràng dài tư liệu về anh.”

Ngay trước mặt anh, tám năm trước, ở thư viện Lật Dương?

Lâm Giang Nam cố sức hồi tưởng, nếu thật sự là cô đứng ngay trước mặt anh, sao cô lại không có ấn tượng gì? 

Đột nhiên trong đầu Lâm Giang Nam lóe lên, cô chợt nhớ trước đây mình có cùng Hạ An Nịnh đến thư viện Lật Dương, nhưng lúc đó cô đâu đứng trước mặt anh. 

Thấy vẻ mặt khó hiểu của Lâm Giang Nam, Khương Trừng liền biết cô đã nhớ ra. 

“Thế nào, nhớ ra chưa?”

“Nhớ… Nhớ rồi…… Nhưng em có nói trước mặt anh đâu?” Rõ ràng là cô nói cho A Nịnh mà. 

“Lúc ấy anh đứng cách em một kệ sách, đứng đối diện với em, vốn đang tìm sách, ai ngờ giọng của em lại cường ngạnh chui vào tai anh, vào tai rồi lại chui vào sâu trong lòng anh.”

Lâm Giang Nam chấn động không nói nên lời, thì ra cô và anh đã gặp nhau sớm như vậy. 

Một lát sau, cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng nhìn anh. 

“Thì ra là anh yêu em lâu vậy à?” Ngữ khí của Lâm Giang Nam tràn đầy khoe mẽ. 

Khương Trừng nhìn vẻ mặt khoe khoang của Lâm Giang Nam, cưng chiều xoa đầu cô. 

...

Tốc độ của đoàn đội Khương Trừng thật sự rất nhanh, trong thời gian ngắn đã chứng thực được tin tức này do Tống Điềm Nhiên tung ra.

“Alo, đã chứng thực rồi à?”

“Đã chứng thực, đúng là Tống Điềm Nhiên ở phía sau thao túng. Video này là người đại diện của cô ta đưa cho, nghe nói ngày đó khi bác gái đi thăm Giang Nam thì bị một hộ lý quay lại, sau đó người đại diện của cô ta mua được.”

“Quả nhiên là không ngoài dự liệu, cô ta cho rằng như vậy là có thể thắng sao, đáng tiếc là cô ta đã chọc phải đại họa.” Khương Trừng lạnh nhạt mỉm cười.

Anh nhớ tới lúc mình đang lái xe gấp gáp về nhà thì nhận được tin nhắn WeChat của mẹ mình.

Mẹ: Nghe nói mẹ lại hot. 

Khương Trừng: Vâng.

Mẹ: Tốt lắm tốt lắm

Khương Trừng:?

Mẹ: Mỉm cười /

Vài giây sau, bố già cuồng vợ nhà anh cũng gửi WeChat.

Bố: Nghe nói mẹ con lại hot?

Khương Trừng: Vâng.

Bố: Không tệ không tệ.

Khương Trừng: …

Bố: Mỉm cười /

“Vậy giờ cậu muốn xử lý thế nào?” Đầu kia truyền đến giọng của Tần Hiểu Thiên.

Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam đã ngủ say, lạnh lùng nói: “Người ta đã đạp lên đầu mình luôn rồi, anh cảm thấy sao? Hơn nữa anh cảm thấy chuyện này còn trong tầm khống chế của chúng ta à?”

Đầu kia điện thoại im lặng một lúc: “Cậu nói bác trai và bác gái?”

“Còn ai nữa đây?”

“Anh hiểu rồi, xem ra cô ta đã thực sự chọc phải đại họa, có lẽ Tống Điềm Nhiên không thể ở trong giới này nữa.”

“Em đã cho cô ta một cơ hội rồi, không phải sao?”

Lúc trước anh đã cho cô ta cơ hội, chỉ là cô ta không biết quý trọng, chẳng những không biết hối cải, trái lại còn làm trầm trọng thêm. Nếu đã thế này anh cũng không cần hạ thủ lưu tình nữa, hơn nữa Khương Trừng anh vốn không phải là người tốt gì, nếu cô ta dám làm như vậy, chuẩn bị cá chết lưới rách, muốn vậy thì anh cũng chỉ có thể thành toàn cho cô ta.

Sự việc liên quan đến Tống Điềm Nhiên rất nóng, ngay cả việc rất lớn trong giới giải trí như ảnh đế, ảnh hậu kết hôn cũng không thể áp chế chuyện này, mấy ngày trôi qua vẫn vững vàng đứng ở đầu bảng hot search.

Nhưng tất cả những chuyện này không thể không liên quan đến Khương Trừng, hết thảy đều là Khương Trừng đứng sau thao túng, là người cùng giới, Khương Trừng biết rõ cái gì mới là thứ quan trọng nhất với cô ta, anh và cô ta thân là người mẫu nổi tiếng, thứ quan trọng nhất không phải là danh dự và hình tượng sao?

Quả nhiên, trong vòng ngắn ngủn mấy ngày, các tạp chí đã kí hợp đồng với Tống Điềm Nhiên liên tục yêu cầu hủy hợp đồng, Weibo của cô ta cũng bị vây chặt. 

Nghĩ đến nụ cười vừa rồi bố mẹ gửi cho mình, Khương Trừng cảm thấy sau lưng lạnh toát, anh lạnh lùng nhếch môi, vốn anh còn cho rằng cô ta là người thông minh, lại không nghĩ cô ta lại ngu xuẩn đến mức muốn dùng dư luận để xoay người.

Ngu xuẩn thì ngu xuẩn, nhưng sao còn cố tình chọc phải người không thể dây vào.    
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện