“Bệ hạ, ta biết là ngài sẽ không tin, nhưng đêm đó ta đã tận mắt chứng kiến hắn tiến vào lãnh địa của gia tộc mình.” Gã cố gắng giải thích cho ông ta hiểu: “Sau đó… sau đó từng người, từng người một đều bị thuộc hạ của hắn giết chết… cơ thể của họ cũng bị một đàn dơi hung ác gặm nhắm đến không còn một mảnh…”

Càng nói lời lẽ của Alex càng trở nên hồ đồ, đến mức ông ta tưởng chừng như mình đã không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục nghe gã xàm ngôn thì Dylan cuối cùng cũng lên tiếng sau một khoảng thời gian im lặng.

“Ngài có chắc chắn bản thân đã nhìn thấy Andrew Wilson?”

“Dylan ngươi tin lời hắn ta sao?”

Dylan rất kiên nhẫn giải thích: “Bệ hạ, hẳn là ngài cũng biết đế quốc ta có một tộc có thể bất tử mà phải không?”

Ông ta nhìn y mơ hồ suy đoán: “Ý của người là…”

Dylan gật đầu: “Không sai, Andrew rất có khả năng chính là ma cà rồng.”

Vậy nên y mới cần một câu xác nhận đến từ Alex, nếu hắn đúng thật là ma cà rồng thì thù mới nợ cũ y sẽ cùng hắn tính toán cho xong một lần.

Nhận được một cái gật đầu đầy chắc nịch đến từ gã, Dylan cười lạnh một tiếng, trong lòng đã âm thầm tính toán tất cả bước đi cho sau này.

Hay lắm Andrew Wilson, y không ngờ hắn lại có thể che giấu kỹ đến như vậy, một mình hèn nhát trốn trong lãnh địa của mình cho đến tận bây giờ mới chịu ló mặt mình ra ngoài ánh sáng.

Bây giờ hắn đã trở thành một ma cà rồng, không khó để y có thể tiêu diệt được hắn, thậm chí y còn có hàng trăm hàng nghìn cách để khiến hắn sống không bằng chết.

Thù này cuối cùng cũng đã đến lúc phải trả rồi, cứ chờ đó Andrew!



***

Cho dù bị Andrew hạ lệnh cấm không cho đến gần Hứa Gia Văn, thế nhưng từ trước đến giờ Ryan vốn dĩ là một kẻ ương bướng, mệnh lệnh đầy vô lí đó của hắn vốn không được cậu ta đặt vào trong mắt.

Cậu ta khẽ mở cửa phòng lặng lẽ tiến vào bên trong, nhìn thấy cậu trùm chăn kín người như vậy trong lòng không khỏi dâng lên một trận đau xót.

Người cha cực phẩm kia của cậu ta đến tột cùng là đang muốn làm gì vậy chứ? Biến một người từ bình thường trở thành một kẻ khát máu như vậy, đúng thật là không thể hiểu nổi.

“Dad…. Hứa Gia Văn.”

Cậu ta chạm nhẹ lên người Hứa Gia Văn, chỉ thấy cậu giật mình thon thót cố gắng thu nhỏ bản thân mình lại trong chăn.

“Người ổn chứ?”

Không thấy cậu đáp lại, chỉ là trong không khí bỗng thoang thoảng lên một mùi tanh nồng của máu khiến cậu ta có dự cảm không lành. Bất chấp cả việc cậu có đồng ý hay không, cậu ta nhanh chóng dùng tay kéo chăn ra.

Toàn bộ cơ thể Hứa Gia Văn dần lộ ra trước mắt, sẽ không có gì bất thường nếu như cậu không tự làm tổn thương bản thân bằng cách cắn mạnh vào cổ tay. Có vẻ như cậu đã tự cắn tay mình ngay khi Andrew vừa rời khỏi phòng, máu chảy ra thấm ướt một mảng ga giường cùng chiếc chăn màu trắng dày cộm.

Ryan không thể tưởng tượng nổi, nếu như thời điểm này bản thân cậu ta không tự ý tiến vào bên trong thì có phải sẽ không một ai phát hiện ra điều này hay không? “Hứa Gia Văn mau, mau bỏ tay người ra! Đừng cắn nữa!”

Cậu ta thử cố gắng tách nó ra nhưng không thể, cậu cắn quá chặt, cậu ta sợ một khi mình kéo mạnh ra sẽ khiến cậu càng bị thương nghiêm trọng hơn.



Andrew… Đúng rồi, cậu ta cần phải gọi hắn đến đây, bây giờ chỉ có hắn mới có khả năng ngăn cản được cậu.

“Andrew, cha người đâu rồi?”

Đợi đến khi Andrew xuất hiện thì Hứa Gia Văn đã gần như mất đi ý thức, nhìn hắn cẩn thận băng bó vết thương cho cậu khiến cậu ta không khỏi dâng lên vẻ khinh bỉ.

Cậu ta lạnh giọng chất vấn: “Đây chính là điều người muốn sao?”

“Sao chứ?”Hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu ý của Ryan, điều hắn muốn? Không, hắn chưa bao giờ muốn cậu tự làm tổn thương bản thân mình như vậy?

“Giả vờ giả vịt!” Cậu ta vùng vằng dậm chân rời đi, âm thanh đóng cửa đầy mạnh bạo chính là cái biểu hiện rõ nhất cho sự tức giận lúc này.

Andrew ngao ngán lắc đầu, so với một đứa con ngỗ nghịch như vậy hắn lại càng cảm thấy thích cậu ta của lúc mất đi trí nhớ hơn, mặc dù ngốc nghếch nhưng ít nhất sẽ không khiến hắn cảm thấy khó chịu như bây giờ.

Băng bó xong vết thương, hắn lại tiếp tục cởi đồ cậu ra để giúp cậu thay qua một bộ đồ sạch sẽ, thoải mái hơn. Thế nhưng tay còn chẳng kịp chạm đến đã bị cậu bắt chặt lấy, nhanh như chớp, hắn đã bị cậu lật người đặt dưới thân mình.

Hứa Gia Văn chống tay ngồi trên người hắn, hai mắt hoàn toàn mờ mịt từ trên cao nhìn xuống, hiển nhiên đầu óc lúc này đang trong trạng thái không tỉnh táo. Toàn bộ hành động của cậu lúc này, hoàn toàn là dựa trên bản năng của mình.

Andrew nhếch mép cười đầy thích thú, hắn đặt một tay lên eo cậu nói: “Tôi không ngờ em lại thích chơi trò tình thú đến như vậy.”

Giây sau hắn tự xé rách áo mình để lộ tấm lưng trần nhẵn nhụi sau đó đưa tay lên bấm mạnh vào phần cổ mình đến bật máu, dù chỉ là vết thương nhỏ nhưng máu từ nơi đó chảy ra đối với Hứa Gia Văn lại mang tính dụ dỗ rất cao.

Ngay lập tức, cậu đã chồm người xuống điên cuồng uống máu…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện