Hứa Gia Văn tạm thời bỏ qua thái độ mỉa mai của Ryan đối với mình, cậu nhìn đến vết thương còn chưa kịp khép lại xuất hiện trên mặt cậu ta, dường như chỉ vừa mới bị cách đây không lâu.
Nghĩ đến thân phận cùng địa vị của cậu ta hiện tại, dù ít hay nhiều người khác vẫn sẽ nể mặt Andrew mà không dám cùng cậu ta gây hấn để tránh rước họa vào thân.
Bây giờ trên mặt lại bỗng nhiên xuất hiện vết xước lớn như vậy khiến cậu không nhịn được sự thắc mắc: “Mặt cậu bị làm sao vậy?”
Ánh mắt Ryan trong nháy mắt lóe lên một tia vui sướng, nét mặt hớn hở mong chờ nhìn cậu hỏi: “Người đang lo lắng cho ta sao?”
Câu khỏi có phần hơi gợi đòn của cậu ta khiến mắt trái Hứa Gia Văn giật giật mấy cái, chỉ là tiện miệng hỏi đến vài câu cũng được tính là đang lo lắng sao? Cậu từ chối cho ý kiến, sau đó lại nhắc nhở cậu ta tập trung vào câu hỏi trước đó của mình.
“Đừng có mà lảng sang chuyện khác, cậu trả lời tôi đi kìa!”
Bị cậu ngó lơ nhưng thái độ Ryan vẫn tỏ ra rất bình thường, ngược lại còn phấn khích hơn so với lúc vừa tiến vào đây.
Cậu ta đưa tay chỉ chỉ vào vết thương của mình nói: “Này sao? Nó chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có vấn đề gì đâu.”
Đối với cậu ta là nhỏ nhưng đối với Hứa Gia Văn thì nó lại là một vết thương lớn và còn khá sâu, nếu không được xử lý kỹ lưỡng chắc chắn sẽ để lại sẹo.
“Có hộp sơ cứu không? Tôi giúp cậu sát trùng vết thương.”
Trong lòng Ryan khi này đã sắp vui đến mức phát điên, nhưng ngoài miệng cậu ta vẫn từ chối ý tốt của cậu. Chút vết thương này đối với cậu ta đã tính là gì, thậm chí cậu ta còn mong nó sẽ nhanh chóng trở thành sẹo để mình có thể trong ngầu hơn một chút.
Khổ nổi Matthew lại là một kẻ quá kỹ tính, hễ nhìn thấy cậu ta bị thương liền lôi kéo đi sát trùng rồi bôi thuốc, quy trình cặn kẽ từ nhỏ đến lớn hắn ta chưa bao giờ làm thiếu một bước khiến cậu ta đôi lúc cũng phải cảm thấy phát bực với nó.
Nhưng suốt mấy ngày nay hắn ta đều bận đến mức không thấy tăm hơi mặt mày, đối với cậu ta thì đây chính là một cơ hội tốt để mình lén lút làm ngầu.
Hứa Gia Văn thắc mắc: “Hửm, sao vậy?” Bị thương như vậy bộ cậu ta không cảm thấy đau sao? Ít ra thì sau khi xử lý xong sẽ cảm thấy đỡ hơn phần nào.
Cậu ta đắc ý nói: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, ta chịu đựng một chút là xong.”
Ryan đã nói đến như vậy rồi thì cậu cũng đành kệ, mặt của cậu ta cậu ta muốn làm gì thì làm, cậu cũng không có sở thích ép buộc người ta phải làm theo ý mình.
Thay vào đó cậu lại cảm thấy thắc mắc về kẻ đã gây ra vết thương cho Ryan, cậu muốn biết rốt cuộc là kẻ nào mà lại to gan đến mức dám làm bị thương con trai duy nhất của tên ác ma đó.
“Vết thương trên mặt cậu do ai gây ra vậy?”
Ryan cực kỳ né tránh khi nhắc đến vấn đề này, cậu ta sợ một khi để Hứa Gia Văn biết được vết thương trên mặt là do chính mình tự tay gây ra thì sẽ bị mắng là đồ ngốc mất. Mặc dù bị cậu mắng sát thương không cao bằng việc bị đàn dơi quỷ của Andrew dạy dỗ, thế nhưng không thích vẫn là không thích.
Ngay đúng vào lúc này, từ bên ngoài bỗng xuất hiện một vật thể đập thẳng vào khung cửa sổ khiến cho nó vỡ nát, mảnh thủy tinh theo đó bay vào bên trong như một thứ hung khí sắc nhọn.
Cậu ta phản ứng lại rất nhanh, thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng kéo cậu lùi về phía sau dùng cả người mình che chắn không cho mảnh vỡ bay đến cậu.
Hứa Gia Văn chậm chạp hơn vài giây, đến khi cậu kịp phản ứng lại đã thấy trên lưng cậu ta bị một loạt những mảnh thủy tinh sắc nhọn lớn nhỏ đâm vào, máu tươi không ngừng chảy ra thấm ướt cả áo.
Cậu gấp gáp hỏi thăm: “Ryan, cậu có sao không?”
Trán cậu ta chảy đầy mô hôi lạnh, tuy nhiên vẫn ôm chặt cậu trong lòng nghiến chặt răng lại nhịn đau nói: “Ta không sao.”
Kế đến Ryan quay mặt về phía sau, ánh mắt hung hăng nhìn kẻ vừa mới xuất hiện, thoáng nhìn qua cách ăn mặc của gã cậu ta liền có thể dễ dàng nhận ra kẻ này không hề thuộc dưới quyền gia tộc Wilson.
Trong lòng cậu ta âm thầm mắng chửi Matthew, chẳng biết hắn ta cho người canh gác kiểu gì mà lại để lọt xổng một con chuột nhắt chui vào đây.
Kẻ vừa mới bay vào phòng chật vật đứng dậy từ trong đống thủy tinh vỡ nát, cả người gã không khấm khá hơn Ryan là bao, thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Thế nhưng trải qua biết bao cuộc huấn luyện gian khổ khiến gã mạnh mẽ hơn bao giờ hết, chỉ bằng những vết thương này không dễ dàng khiến gã gục ngã.
Gã một tay cầm vũ khí, một tay cầm dơi quỷ vừa mới bị giết cách đây không lâu từ từ tiến lại gần trước ánh mắt đầy phòng bị của hai người.
“Mau nói, các ngươi đem giấu tên ma cà rồng đó ở đâu? Ngoan ngoãn nói ra ta sẽ nương tay tha cho các ngươi một mạng, bằng không…” Ánh mắt gã bỗng trở nên tham lam khi nhìn vào Hứa Gia Văn.
Nghĩ đến thân phận cùng địa vị của cậu ta hiện tại, dù ít hay nhiều người khác vẫn sẽ nể mặt Andrew mà không dám cùng cậu ta gây hấn để tránh rước họa vào thân.
Bây giờ trên mặt lại bỗng nhiên xuất hiện vết xước lớn như vậy khiến cậu không nhịn được sự thắc mắc: “Mặt cậu bị làm sao vậy?”
Ánh mắt Ryan trong nháy mắt lóe lên một tia vui sướng, nét mặt hớn hở mong chờ nhìn cậu hỏi: “Người đang lo lắng cho ta sao?”
Câu khỏi có phần hơi gợi đòn của cậu ta khiến mắt trái Hứa Gia Văn giật giật mấy cái, chỉ là tiện miệng hỏi đến vài câu cũng được tính là đang lo lắng sao? Cậu từ chối cho ý kiến, sau đó lại nhắc nhở cậu ta tập trung vào câu hỏi trước đó của mình.
“Đừng có mà lảng sang chuyện khác, cậu trả lời tôi đi kìa!”
Bị cậu ngó lơ nhưng thái độ Ryan vẫn tỏ ra rất bình thường, ngược lại còn phấn khích hơn so với lúc vừa tiến vào đây.
Cậu ta đưa tay chỉ chỉ vào vết thương của mình nói: “Này sao? Nó chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có vấn đề gì đâu.”
Đối với cậu ta là nhỏ nhưng đối với Hứa Gia Văn thì nó lại là một vết thương lớn và còn khá sâu, nếu không được xử lý kỹ lưỡng chắc chắn sẽ để lại sẹo.
“Có hộp sơ cứu không? Tôi giúp cậu sát trùng vết thương.”
Trong lòng Ryan khi này đã sắp vui đến mức phát điên, nhưng ngoài miệng cậu ta vẫn từ chối ý tốt của cậu. Chút vết thương này đối với cậu ta đã tính là gì, thậm chí cậu ta còn mong nó sẽ nhanh chóng trở thành sẹo để mình có thể trong ngầu hơn một chút.
Khổ nổi Matthew lại là một kẻ quá kỹ tính, hễ nhìn thấy cậu ta bị thương liền lôi kéo đi sát trùng rồi bôi thuốc, quy trình cặn kẽ từ nhỏ đến lớn hắn ta chưa bao giờ làm thiếu một bước khiến cậu ta đôi lúc cũng phải cảm thấy phát bực với nó.
Nhưng suốt mấy ngày nay hắn ta đều bận đến mức không thấy tăm hơi mặt mày, đối với cậu ta thì đây chính là một cơ hội tốt để mình lén lút làm ngầu.
Hứa Gia Văn thắc mắc: “Hửm, sao vậy?” Bị thương như vậy bộ cậu ta không cảm thấy đau sao? Ít ra thì sau khi xử lý xong sẽ cảm thấy đỡ hơn phần nào.
Cậu ta đắc ý nói: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, ta chịu đựng một chút là xong.”
Ryan đã nói đến như vậy rồi thì cậu cũng đành kệ, mặt của cậu ta cậu ta muốn làm gì thì làm, cậu cũng không có sở thích ép buộc người ta phải làm theo ý mình.
Thay vào đó cậu lại cảm thấy thắc mắc về kẻ đã gây ra vết thương cho Ryan, cậu muốn biết rốt cuộc là kẻ nào mà lại to gan đến mức dám làm bị thương con trai duy nhất của tên ác ma đó.
“Vết thương trên mặt cậu do ai gây ra vậy?”
Ryan cực kỳ né tránh khi nhắc đến vấn đề này, cậu ta sợ một khi để Hứa Gia Văn biết được vết thương trên mặt là do chính mình tự tay gây ra thì sẽ bị mắng là đồ ngốc mất. Mặc dù bị cậu mắng sát thương không cao bằng việc bị đàn dơi quỷ của Andrew dạy dỗ, thế nhưng không thích vẫn là không thích.
Ngay đúng vào lúc này, từ bên ngoài bỗng xuất hiện một vật thể đập thẳng vào khung cửa sổ khiến cho nó vỡ nát, mảnh thủy tinh theo đó bay vào bên trong như một thứ hung khí sắc nhọn.
Cậu ta phản ứng lại rất nhanh, thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng kéo cậu lùi về phía sau dùng cả người mình che chắn không cho mảnh vỡ bay đến cậu.
Hứa Gia Văn chậm chạp hơn vài giây, đến khi cậu kịp phản ứng lại đã thấy trên lưng cậu ta bị một loạt những mảnh thủy tinh sắc nhọn lớn nhỏ đâm vào, máu tươi không ngừng chảy ra thấm ướt cả áo.
Cậu gấp gáp hỏi thăm: “Ryan, cậu có sao không?”
Trán cậu ta chảy đầy mô hôi lạnh, tuy nhiên vẫn ôm chặt cậu trong lòng nghiến chặt răng lại nhịn đau nói: “Ta không sao.”
Kế đến Ryan quay mặt về phía sau, ánh mắt hung hăng nhìn kẻ vừa mới xuất hiện, thoáng nhìn qua cách ăn mặc của gã cậu ta liền có thể dễ dàng nhận ra kẻ này không hề thuộc dưới quyền gia tộc Wilson.
Trong lòng cậu ta âm thầm mắng chửi Matthew, chẳng biết hắn ta cho người canh gác kiểu gì mà lại để lọt xổng một con chuột nhắt chui vào đây.
Kẻ vừa mới bay vào phòng chật vật đứng dậy từ trong đống thủy tinh vỡ nát, cả người gã không khấm khá hơn Ryan là bao, thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Thế nhưng trải qua biết bao cuộc huấn luyện gian khổ khiến gã mạnh mẽ hơn bao giờ hết, chỉ bằng những vết thương này không dễ dàng khiến gã gục ngã.
Gã một tay cầm vũ khí, một tay cầm dơi quỷ vừa mới bị giết cách đây không lâu từ từ tiến lại gần trước ánh mắt đầy phòng bị của hai người.
“Mau nói, các ngươi đem giấu tên ma cà rồng đó ở đâu? Ngoan ngoãn nói ra ta sẽ nương tay tha cho các ngươi một mạng, bằng không…” Ánh mắt gã bỗng trở nên tham lam khi nhìn vào Hứa Gia Văn.
Danh sách chương