Cây quyền trượng nhanh chóng bị Andrew đánh bay về phía xa, Dylan cũng đồng dạng té thẳng xuống đất.

Hắn lùi về phía sau một khoảng, đặt Hứa Gia Văn ngồi trên một tảng đá nhỏbằng phẳng cẩn thận kiểm tra cho cậu. Sau khi đã xác nhận trên người cậu không tồn tại bất kỳ một vết thương nào, hắn mới an tâm thở nhẹ một hơi.

Andrew nhìn đến Dylan quyết định sẽ nhanh chóng xử lý sạch sẽ chúng để tránh hậu quả, vừa định đứng dậy, cổ tay áo hắn đã bị mộtcái gì đó kéo lại.

Hắn ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người đang kéo mình là Hứa Gia Văn mới thay đổi sắc mặt, cười nhẹ một tiếng hỏi: “Sao vậy?”

“Có thể rời khỏi đây được không? Tôi không muốn tiếp tục ở lại đây.”

Loại cảm giác bất an ấy lại một lần nữa xuất hiện bên trong cậu.

Cậu không biết nguồn cơn của sự việc này, thế nhưng cậu lại cảm nhận đượcrõ mồn một, nếu cả hai còn ở lại đây thêm bất kỳ một giây một phút nào nữa thì khả năng cao nguy hiểm sẽ còn tiếp tục xảy đến với họ.

Không hiểu sao nhưng vào những lúc thế này linh cảm của Hứa Gia Văn luôn luôn chính xác, nó như đã trở thành một bản năng dự đoán trước sự nguy hiểm đang cận kề xung quanh.

“Được, ta sẽ đưa em rời khỏi đây ngay.”

Nhưng trước đó, hắn cần phải giải quyết cho xong bọn người làm hắn cảm thấy chướng mắt.

Andrew từng bước tiến lại gần Dylan, đầu tiên chính là giải quyết kẻ này - người có ý muốn gây hại đến cậu.

Không còn đàn dơi quỷ, hắn không còn thứ để tùy ý sai khiến nhưng cho dù làvậy, hắn vẫn đủ khả năng khiến kẻ này xương tan thịt nát trong taymình.

Tốc độ di chuyển của hắn nhanh đến kinh người, y còn chưakịp phản ứng lại với nguy hiểm trước mắt đã nhìn thấy hắn xuất hiệnngay trước mặt mình.

Nhìn sắc mặt hắn, dù ít hay nhiều y vẫn có thể ngờ ngợ đoán ra ý định.

“Ngươi đừng đến đây… Cyril, bệ hạ cứu ta.”

Dylan quay mặt nhìn sang chỉ thấy gã đang đứng nhìn mình bằng mộtánh mắt thờ ơ, đừng nói đến cứu, cho dù là một ánh mắt gãcũng ngại bố thí cho y, dứt khoát xoay người sang một hướngkhác.



“Đến tận bây giờ ngươi vẫn còn hi vọng hắn sẽ đến và cứu ngươi sao?”

Không cần nghĩ cũng biết trong câu nói này chứa bao nhiêu sự trào phúng.

Dylan thực sự tuyệt vọng, hết rồi, rồi y cũng sẽ giống với Matthew đối mặt với cái chết. Vốn dĩ y phải nghĩ đến điều này sớmhơn, y ý định biến gã làm một con rối để dễ dàng lợi dụngthế nhưng không biết từ khi nào bản thân lại trở thành một quân cờ trong tay gã. Thế nhưng y lại không cam tâm, y vẫn chưa trảđược mối thù của mình, vậy nên y nhân lúc hắn không để ý cốtình thi một lại phép lên người hắn.

Andrew không hề haybản thân đã bị yểm chú, hắn đứng trước y giơ kiếm lên cao,không chút do dự trực tiếp kết liễu mạng sống Dylan.

HứaGia Văn rút ra kinh nghiệm từ nhiều lần trước đó, ngay khi hắnvừa chuẩn bị ra tay đã nhanh chóng đưa hai tay lên che mắt mìnhlại, không để bản thân phải nhìn thấy cảnh tượng đầy ghê gợnấy.

Thời gian trôi qua thêm một hai giây sau, cậu mới từ từ hạ cánh tay mình xuống, nhìn đến vị trí ban đầu lại khôngthấy hắn đâu nên bắt đầu tìm kiếm, liếc sang một hướng gần đó lại thấy hắn đang đứng đối diện cùng với một người đàn ôngkhác, cũng chính là người “cuối cùng” còn sống sót dưới tayhắn - Cyril.

Cậu chẳng khác gì một người ngoài cuộc, imlặng đứng ở một bên quan sát hết thẩy mọi hành động diễn ragiữa hai người.

Phần đông những người đứng trên vị trícao, không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành một người háothắng, và Andrew không nằm ngoài khả năng đó.

Cho dù vừanãy Hứa Gia Văn có xin hắn nhanh chóng rời đi, nhưng chỉ khi cóthể tiêu diệt hết những kẻ này thì hắn mới thực hiện đượcđiều đó.

Có lẽ Andrew không ngờ đến, sẽ có ngày mình cảm thấy hối hận chỉ vì bản tính háo thắng này.

Ngay lúc hắn vừa đâm mũi kiếm sắc nhọn vào bên trong da thịt Cyril, từ phía sau hắn bỗng vang lên một vài tiếng “vút” nhẹ. Nơigóc khuất bị che đậy bởi cành nhánh trên cây bỗng xuất hiệnmột loạt những mũi tên bạc bắn đến.

Điều kì lạ là hắnchẳng hề phát hiện ra chúng, khí thế trên người vẫn tự tincùng với vẻ mặt cao ngạo không xem ai ra gì.

Cho đến khiphía sau bỗng dưng xuất hiện một vật thể nặng nhào đến đâmthẳng vào lưng hắn, từ hơi thở hắn có thể nhận ra đối phương,thế nhưng mùi máu tươi thoang thoảng quanh mũi khiến hắn nhanhchóng nhận ra điểm không đúng ở đây.

Hắn quay ngoắc lại,đập vào mắt chính là gương mặt đau đớn đến mức tái nhợt củaHứa Gia Văn đang tựa lên vai mình.

Phía sau tấm lưng nhỏ bé ấy chính là hàng chục mũi tên đầy sắc nhọn cắm thẳng lêntrên, mà một trong số đó lại không biết chỉ đơn giản là vôtình hay là do số mệnh sắp đặt mà ghim sâu vào trong da thịt,chạm đến tử huyệt.



Hắn có thể nhìn thấy cơ thể cậu đang dần nứt ra, ban đầu là ngực kế đến lại không ngừng lan dầnsang những nơi còn lại của cơ thể.

Hắn đỡ lấy cậu ngồi sụp hẳn xuống đất, khó khăn hỏi: “Văn, tại sao em lại…?”

Tại sao cậu lại chắn tên cho hắn? Kỳ thực Hứa Gia Văn không muốn trả lời cho lắm, cậu không muốnthừa nhận bản thân đã rung động với hắn, giây phút nhìn thấyhắn cận kề với nguy hiểm lại không nhịn được đứng dậy laonhanh đến để đỡ cho hắn.

Cậu từng đọc qua những bộtruyện liên quan đến ma cà rồng, trong đó từng có nhắc đến: “Ma cà rồng là một loài sinh vật rất sợ hãi bạc, bởi nó được xem làmột thứ thanh tẩy sẽ khiến da của họ gần giống như bị thiêu đốtkhi chạm phải, dù chỉ là một mảnh kim loại rất nhỏ”.

Cậuđoán vết thương trên người hắn lúc quay trở về phòng cũng làdo bạc gây ra, bây giờ còn trúng phải những mũi tên này, cậuthật sự không dám tưởng tượng đến hình ảnh hắn sẽ ra sao nếunhư ngã xuống.

Trong lúc nhất thời cậu lại muốn xông rađỡ tên cho hắn, chẳng ngờ người sẽ gặp nạn chân chính lạikhông ai khác chính là mình.

Cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần nứt ra, mặc dù cảm giác nó không hề đauđớn nhưng trong tâm lại mơ hồ dâng lên một cỗ khó chịu.

Bất giác cậu không nhịn được mà thốt lên: “Tôi sẽ lại chết thêm một lần nữa, có đúng không?”

Rất nhanh Andrew đã phản bác: “Không, em sẽ không chết. Hãy tin ta,ta nhất định sẽ giúp em sửa chửa lại phần cơ thể này.”

Hứa Gia Văn mỉm cười lắc đầu, đây là lần đầu tiên cậu cười sau khi đến với thế giới này, cũng là lần đầu tiên cười trước mặthắn, chỉ là nụ cười này chứa đựng đầy nổi âu sầu nhiều hơnlà vui vẻ.

“Anh không cần phải như vậy.”

Cơ thể cậu,cậu có thể tự cảm nhận một cách rõ ràng nhất. Nó sắp khôngxong rồi, ngoài ra bên trong như bị một thứ gì đó đè nén khiến cậu cảm thấy nghẹt thở vô cùng.

Vết nứt trên người HứaGia Văn lúc này gần như đã lan đi khắp cơ thể, giống như chỉcần một cái chạm thật nhẹ cũng có thể khiến cho cậu vỡ nátra thành từng mảnh.

Ánh mắt Andrew hằn lên những tia máu,miệng liên tục nói: “Em sẽ không sao đâu Văn, ta chắc chắn tìmđược cách chữa trị cho em.”

“Andrew, có ai từng nói rằng anh là một kẻ cố chấp chưa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện